Trong ao lò luyện kim lúc này, nhìn thấy phủ kín hỏa vũ thần viêm, lông vũ phát sáng xinh đẹp như liên hoa, liên hoa đến có thể toả ra hồng quang nhuộm đỏ từ tận đáy địa mạch cho đến toàn bộ trạm xưởng phía trên, thậm chí tản ra ngoài nền trời không gian kín Hephaistos, huyền ảo mà mỹ lệ.
Chu Mâu kim loại bị phản xạ trong hồng liên đó, bị độc môn gia truyền đúc nghệ của Giroud va đập cho hóa thành màu bạch ngân nguyên thủy nhất.
Mạc Phàm thấy nhận biết được tàn hồn của Bạch Bích Hạt Chu còn sót lại trên Chu Mâu kim loại, tự nhiên thần thức của nàng cũng bắt đầu không ngừng dán chặt vào kẻ đang cố gắng thiêu đốt mảnh chấp niệm còn sót lại của mình.
Hấp hối, hấp hối, yêu vương chu hoàng va chạm vào đồng tử màu đỏ của Mạc Phàm, toàn thân lập tức run nhè nhẹ một cái.
Là hắn, thánh linh thần viêm là lực lượng của hắn, tên khốn nạn lần trước tru diệt mình!!!
Dù chỉ là tàn hồn hấp hối, Băng Bích Hạt Chu thời điểm vẫn không giấu nổi quang trạch vừa tức giận vừa sợ hãi trong con ngươi.
"Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~ "
Lại là một cơn thánh linh vẫn hỏa ào ạt thổi đến, lay động đến từng mảnh vụn vị trí xung quanh tàn hồn Băng Bích Hạt Chu phía trên, chúng nó dĩ nhiên cũng dồn dập bắt đầu cháy rừng rực, đồng thời tạo thành một vòng lại một vòng gợn sóng vệt diễm, hoa lệ vô cùng bao bọc nàng lại.
“Ho ho ho ~~~!”
Băng Bích Hạt Chu tàn hồn nổi giận kêu gào lên một tiếng trong thâm tâm, phảng phất Mạc Phàm tiếp tục muốn diệt cỏ tận gốc, đối với nàng mà nói là sỉ nhục lớn lao.
Tàn nhẫn…
Người này làm sao quá tàn nhẫn a, bức chết thôi không nói, đến tàn hồn trốn chạy cũng muốn triệt để nung lên cho hòa tan.
“Băng Bích Hạt Chu, ta cho ngươi cơ hội sống sót, ngươi sống trống trong lão lang nhà ta bộ khải y, thấy thế nào?” Mạc Phàm trên miệng nhếch lên một nụ cười, đột nhiên truyền âm đến du hồn thế giới trên mảnh Chu Mâu kim loại.
"Ho ho ho!!!!"
Nghe tên dã nhân này lời nói đến, Băng Bích Hạt Chu cất tiếng rống lớn hơn, mặc dù hận không có thể hóa thành lệ quỷ oan hồn trực tiếp nhào tới cắn xé hắn, nhưng đã không muốn buông tha cái này kỳ thật quá ghê tởm nhân loại.
Vọng tưởng yêu cầu chí cao Đại Đế đi làm thành một kiện giáp cho một đầu yếu ớt ngáo ngáo a cẩu?
Ở Thần Tường ngoại than thì ngạo mạn để một cái bán nhân bán xà phách lối đến cực điểm muốn đem nàng ký kết làm khế ước, bây giờ thì vì một cái bẩn hèn Hoàng Văn Thương Lang làm một kiện trọng giáp.
Đây rõ ràng là bị ép giá bán thân.
Vì cái gì từ khế ước Đế Vương đã đi xuống thành hạng này kiện giáp cho Quân Chủ rồi?
Hoàng Văn Thương Lang là Băng Bích Hạt Chu có nhận biết đấy, lần trước tuy không có giao thủ qua, nhưng trong mắt nàng đã sớm đã không coi đó là thành phần ngang hàng lực lượng, nếu không muốn nói còn thua cả một ít Hải Hàn Chu, đám hài tử của nàng.
"Xem trọng ngươi là đỉnh tiêm Đại Đế, có thể là chúa tể yêu hoàng tu luyện lên đều không dễ dàng gì, vĩnh viễn chết đi quả thật có phần đáng tiếc. Bất quá, bây giờ cũng không phải là còn ở Cố Đô ngoại than thời điểm, ngươi muốn thật không sợ chết, ta nhẹ nhàng đánh tan ngươi, sẽ chẳng còn thể loại bất ngờ sinh mệnh nào gây trở ngại." Mạc Phàm đối với Băng Bích Hạt Chu bắt đầu sử dụng ngôn ngữ thương thảo nghệ thuật nói.
“Ngươi đương nhiên có thể anh dũng chết đi, linh hồn đều về với cát bụi, sau đó triệt để từ trên vị diện tàn khốc này biến mất, còn ta thì vẫn dung luyện mỹ hảo Chu Mâu của ngươi cho lão lang làm kiện thần khải. Oài, Băng Bích Hạt Chu a, dù sao thế gian chưa bao giờ thiếu mấy kẻ giống như ngươi vọng đòi ngấp nghé tiến vào Quân Vương thần cảnh, cuối cùng chết yểu. Chỉ là, ài, mấy ngàn năm khổ tu… đáng tiếc, đáng tiếc. Thêm nữa là, ta biết ngươi còn có một đồng bạn, cái gì Bạch Mao Hoàng Kỳ Lân phải không, nhớ lúc còn ở Côn Lôn cùng ta đánh một trận chiến, được ta chỉ điểm tao ngộ, liền hóa kiếp đột phá vào Quân Vương, thậm chí suýt chút đều muốn theo ta ký kết làm khế ước rồi!"
Lời hắn nói ra, đồng thời mấy đạo vệt hỏa hồng liên thần viêm phóng thích tới, những phong hỏa chi vũ huyễn sắc cực kỳ giống sóng mặt trời quanh quẩn xung quanh Băng Bích Hạt Chu tàn hồi, chúng nó nửa điểm muốn độ kiếp nàng xuống, nửa điểm khác ngập ngừng lần nữa trở về trong ao, kế tục chầm chậm toả ra nhiệt lượng đặc thù; tựa hồ một màn đe dọa đánh mà không đánh, uy hiếp chủ yếu.
Băng Bích Hạt Chu quá sợ hãi, nhìn chăm chú lên Mạc Phàm, lắng nghe từng câu từng chữ hắn nói.
Tuy rằng đối với nhân loại trước mắt mình, nàng là cực độ chán ghét.
Nhất là bây giờ chính mình chỉ còn một mảnh tàn hồn nhỏ bé, không có đủ sức phản kháng, rõ ràng đã chết đi, lại vẫn còn bị hắn tham lam muốn rèn luyện thành lang chi khải, linh hồn không được nghỉ ngơi.
Bất quá, ngôn ngữ thuyết phục của hắn, quả thật có chút khiến nàng trong mắt lộ ra một tia suy nghĩ do dự.
"Đừng lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không đối với ngươi là nô dịch hay chà đạp gì cả. Ngươi vẫn là ngươi thôi, cho dù là tàn hồn luyện khải y, đối với ta vẫn làm đồng bạn tốt. Sắp tới Chu Mâu của ngươi sẽ được hàn luyện với một kiện Hỗn Ảm Minh Thần từ thượng cổ Đế Vương tại Hy Lạp, giả dụ co ngươi hòa thuận khống chế vong linh yêu khí phụ trợ lão lang mà nói, ta tin hai ngươi có thể lập linh ước phúc lợi hồn cách lẫn nhau." Mạc Phàm tiếp tục đem nghệ thuật nhân tâm cảm hóa lòng người đến cảnh giới thần phàm nói ra.
Giây phút nhìn thấy tàn hồn của Băng Bích Hạt Chu, Mạc Phàm kỳ thật trong lòng rộ lên nhiều tia hi vọng vui vẻ hơn là bất an.
Giả dụ trước đó có dung luyện được kiện thần khải, này bất quá chỉ là vô xác vô hồn thần khải. Hoàng Văn Thương Lang cũng không phải Triệu Mãn Duyên, không có loại thần phú dâm tiện kết hợp hòa quyện thần khải.
Ngược lại là Băng Bích Hạt Chu nguyện ý nói tới, tự nhiên bát chu mâu năng lực cũng được linh tính chủ nhân của nó phát huy đến tuyệt đối khả năng, có được yêu pháp Đế Vương thực thụ.
Đó là chưa kể đến Hỗn Ảm Minh Thần khải, dưới Băng Bích Hạt Chu cấp bậc vô địch Đại Đế thần uy, dù chỉ là tàn hồn thôi, không uy hiếp nổi sinh mệnh Hoàng Văn Thương Lang ở quân chủ cấp, nhưng như cũ sẽ khiến cho toàn bộ vong linh du hồn đều bị thuần phục, nghe lời hơn rất nhiều.
Vì vậy cho nên, có tàn hồn Băng Bích Hạt Chu làm linh ước với Hoàng Văn Thương Lang, tuyệt đối là kinh hỉ tốt nhất cho nó lực lượng.
Liệt hỏa hồng liên dung tới thân, bên trên viện trì Giroud cũng là một vấn đề lớn không kém, hắn tại đang điên cuồng gõ xuống từng đoạn từng đoạn trọng chùy mạnh mẽ, làm cho Băng Bích Hạt Chu tàn hồn bị chấn động mãi không thôi.
"Tranh thủ thời gian quyết định, bây giờ ngươi đến cả tàn hồn cũng rất suy yếu, gã viện trì kia bổ thêm vài đạo nữa, e rằng đến Bạch Linh Chi Đế cũng không cứu được. Ta sẽ giúp ngươi bồi bổ một chút du hồn thực phẩm, về sau muốn gì cứ thổ lộ, ta hảo tốt bố trí cho ngươi, ít nhất cũng sẽ trở thành nguyên bản thiên hạ đế nhất hạnh phúc tàn hồn!" Mạc Phàm một mặt chân thành bộ dáng nói.
Băng Bích Hạt Chu cắn môi một cái.
Nàng đã từng thăng hoa một phương một cõi không thể khinh nhờn, đã từng qua ngàn năm chẳng mấy đầu sinh vật đáng để nhìn vào mắt mà sống.
Cuối cùng không phải cũng chết đi một lần rồi đó thôi, oán hận, uất ức, có thể mảnh tàn hồn yếu ớt này cũng chẳng còn bao nhiêu ý nghĩa. Không bằng hay là mình thuế biến đi, mở ra một cái chương mới, mở ra đoạn đường mới cố gắng; ít nhất, có cơ hội quật khởi.
Băng Bích Hạt Chu dần dần xiêu lòng rồi, nàng hoàn toàn bị thuyết phục, cả mảnh tàn hồn trôi dạt về tinh thần thế giới của Mạc Phàm bên người.
Mà ngược lại, Mạc Phàm bắt đầu mỉm cười, trên tay hắn vừa vặn mở ra một đạo thần mang linh ấn, chính dễ dàng vì Hoàng Văn Thương Lang câu thông mở ra một đạo tinh khiết giao ước thuế biến.
Đây cũng nhờ có Asha Corea trước đây cùng mình kết giao linh hồn, đem loại kỹ thuật vi diệu truyền thụ lại một cái, bằng không tự hắn cũng không thể nào nghĩ đến thế gian này quả thật có một thủ pháp lợi hại công ích đến vậy.
Băng Bích Hạt Chu đã nhích tới gần, loại tình huống này Mạc Phàm cũng không cần đi lo lắng cái yếu ớt tàn hồn của chu hoàng có thể đi giở trò lừa bịp, trước hải dương tinh thần mênh mông của hắn, đừng nói là tàn hồn, cho dù tinh phách lực lượng của nàng tiến tới, mọi thứ hoàn toàn cũng đều không có bất kỳ cái gì ý nghĩa.
Giao ước linh hồn dựa vào Mạc Phàm trung gian mở, in dấu khắc ở cái này mảnh tàn hồn của Băng Bích Hạt Chu trên trán cùng Hoàng Văn Thương Lang trên trán.
Rất nhanh, Hoàng Văn Thương Lang cảm giác được từng tia lực lượng yêu khí như suối lạnh núi băng từ Băng Bích Hạt Chu tiến vào, chúng nó không có lại đi tấn công hay khiêu khích gì cả, chỉ đơn giản lượn lờ xung quanh kết giao, mở rộng linh hồn với nhau.
Hoàng Văn Thương Lang thì vẫn là Hoàng Văn Thương Lang thôi, nó cũng không có vì Băng Bích Hạt Chu cấp bậc đại đế kết giao linh hồn mà tiến hóa thành Thần Lang hay Hao Thiên Khuyển gì cả, vẫn là một cái đại quân chủ cấp tồn tại.
Bất quá, chờ gắn đến khải giáp vào, lắp hết vũ trang lên người, Đế Vương cấp cũng nên cẩn thận nhìn sắc mặt nó rồi hẳn quyết định có hay không nên mạo phạm.
Cảm giác của Mạc Phàm ở ngoài theo dõi rất tốt, vốn dĩ còn lo lắng chút gì đó phản kháng, bây giờ không cần hết sức chăm chú đi nắm giữ ràng buộc làm gì, cũng không cần phí hết tâm tư dung hợp, chỉ cần đem hai tay gối ở sau gáy, lẳng lặng xem màn Nhện Chó giao hợp… ngạch, giao kết linh hồn này.