Mục lục
Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mảnh đất khổng lồ này có không có dấu hiệu của bất kỳ nguyên tố nào phản ứng.

Trong thiên địa sở hữu vật thể trên căn bản đều có nguyên tố mà thành, nếu không phải doanh trại cấm chế của một ai đó, rõ ràng trên cái thế giới này không có nguyên tố phản ứng chỉ sợ cũng chỉ có chân không cách nguyên.

Cấm chế loại bỏ nguyên tố ma pháp Mạc Phàm từng gặp qua của Hắc ám vương tuy to lớn nhưng không phải dĩ nhiên chiếm đóng cả một lãnh thổ thuộc tính, điều này vốn dĩ không thể đem ra so với chân không cách nguyên trước mắt.

"Ngươi băng qua cái huyết tương đại dương đến bờ bên kia, sẽ có cơ hội tìm được thể xác ai đó". Mạn Châu Vu Hậu nói với Mạc Phàm.

Trên ao đầm này nhưng là từ đầu chí cuối đều ngửi thấy mùi máu tanh, khắp nơi một mảnh đỏ sậm, tử khí nồng nặc.

Đối với Mạc Phàm mà nói, rất có khả năng là cái hắc uyên mình từng bị Michael quăng vào.

"Nhưng phía trước là huyết hà, làm thế nào để sang đó, đừng nói là chúng ta phải bơi qua a".

Mạn Châu Vu Hậu vẫy nhẹ tay về phía trước, lập tức hình thành lên một tràng lại một tràng dây leo hoa bỉ ngạn, chúng đỏ rực nối tiếp thành hàng, từ đầu này chẳng mấy chốc đã chạm đến bờ bên kia.

"Bỉ ngạn tử linh kiều!"

Những này bỉ ngạn hoa nhìn qua như mỏng manh kia lại trở nên vô cùng cứng cáp, dĩ nhiên có thể bước đến vô cùng thoải mái. Trông từ xa lại đẹp như một bức tranh thôn sơn u ám được viền những nét huyết dầu do một vị nghệ nhân nào đó tạc lên hết sức công phu.

"Bỉ ngạn mạn châu của ngươi thật sự có ích như thế, dĩ nhiên còn có thể làm cầu".

"Ngươi tốt hơn bắt kịp bước chân của ta, chúng nó sẽ nhanh chóng héo tàn".

Mạc Phàm cũng không nói nữa, vội vội vàng vàng theo chân Vu Hậu đi tới, quả nhiên những đám bỉ ngạn hoa cả hai vừa bước lên đã nhanh chóng héo rũ, từ màu đỏ như máu đã ngả sang màu đen, lả tả rơi rụng xuống huyết hà bên dưới.

"Huyết đầm tầng thứ hai luyện ngục nằm ở bên dưới". Mạn Châu Vu Hậu nói với Mạc Phàm sau khi cả hai đã sang đến bờ bên kia.

Không gian nơi này tựa hồ như một cái sơn cốc, không có tăm tối như lúc trước, chỉ nhưng lại bốc mùi tanh tưởi của xác chết, ở một góc khuất kia có một mảnh toàn là máu thịt xương cốt rải rác không khỏi làm người một trận tê cả da đầu.

"Hống hống hống~~~~~~~~~!!!!"

Đột nhiên từ mặt đất bên dưới, một tiếng gào lên đủ để rung chuyển cả cái mảnh đất này, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!

Thanh âm này cách Mạc Phàm cùng Mạn Châu Vu Hậu mỗi lúc một gần, dĩ nhiên cũng không phải bên tai ầm tới, mà dao động cho bọn họ màng nhĩ đều muốn tan vỡ, cả đầu lung bung lên từng cơn đau nhứt!!

Trước nhất ý thức được vấn đề chính là tồn tại một kẻ thống trị nào đó, Mạc Phàm tuy rằng suy yếu nhưng vẫn có khả năng đem tinh thần chí lực bản thân quan sát tường tận.

Loại này gầm gừ, dĩ nhiên không phải do một con gây ra, chí ít phải đến tầm cỡ một đại đạo vài trăm sinh vật tạo thành.

Cũng còn may, không có đế vương trong số!!!

Tiếng gầm gừ bắt đầu đến gần hơn, trong giây lát mấy trăm khối đất ở bên dưới bề mặt bằng phẳng nhô lên!!

Bọn chúng thoát khỏi toàn bộ bề mặt đại địa huyết đầm, mà che giấu ở sâu bên trong, càng là ba cái thân thể khổng lồ hoàn toàn lộ ra ngoài, to lớn đến nỗi đủ để khiến một nơi hoàn toàn tĩnh mịch này phải nổi lên một trận sóng gió kinh hoàng.

Ngay trung ương khu vực, ba cái sinh vật màu đen liên tiếp chầm chậm đứng lên, chờ đến khi hoàn toàn thức dậy, toàn bộ xương cốt hình thù đồng loạt trước mắt xuất hiện khiến người ta không khỏi chấn kinh.

Màu đen thân thể sừng sững hiện hữu giữa bóng đêm yên tĩnh, đột ngột xuất hiện những sinh vật hình thể khổng lồ đến choáng ngợp như vậy, khiến cho toàn bộ những đại địa huyết đầm ở đây triệt để muốn hòa tan.

Ba cái màu đen quái vật nhanh chóng phát hiện ra hai vị khách không mời mà đến, nó thân thể to lớn run lên, đem trên lưng những thứ này tiểu côn trùng sinh vật hất phủi xuống mặt đất.

Động tác của nó tốc độ hoàn toàn không tỷ lệ nghịch với cơ thể khổng lồ, mỗi một cái bước chân của nó, thậm chí là một cái cường đại phong hệ ma pháp sư cũng khó lòng thoát khỏi.

Trên lưng cự nhân, mấy cái nhỏ bé sinh vật khác vốn dĩ nếu có tồn tại cũng đã sớm vạn phần hoảng sợ mà thoi thóp chết đi, Mạc Phàm vô luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới chính mình lại là giẫm lên một cái to lớn sinh vật màu như thế dưới Luyện Ngục này...

Cự nhân Titan!!!

Dĩ nhiên vẫn tồn tại những loại Hắc ám cự nhân này sống sót dưới địa ngục vị diện.

Bọn chúng đoán chừng phải cao lớn ít nhất 300 mét, toàn thân nồng nặc mùi tử vong, đầy thù hận. Thật giống như mấy ngàn năm trước, cùng nhân loại, đồ đằng giao thủ qua, liền bị lưu đầy xuống tận đây chịu lao tù.

Hết thảy phát sinh đột nhiên, lần nữa trở về yên lặng cũng rất nhanh chóng, từ đầu chí cuối chỉ có thấy được cái này sinh vật khổng lồ hung cường, theo sát mà đến chính là đen kịt một màu tử vong, một chút chỗ trống để né tránh cũng không có!

"Rống~~~~!!!"

Một tiếng gầm lớn vang vọng chấn động cả một khu vực rộng lớn, từ bên trong một cái góc tối sơn động dần dần nứt ra tựa như một cái cửa hang bí ẩn.

Vết nứt càng ngày càng lớn, một cái đầu có gai nhọn dài từ bên trong lộ ra, tiếp tục là mấy trăm cái đầu hoang dã sinh vật khác đồng thời xuất hiện, mỗi cái đầu đều có một cặp mắt màu xanh lục hung ác nhìn chằm chằm kẻ xâm phạm lãnh địa của nó.

Hắc ám cửu đầu khuyển!

Thực giống như thần tổ của bọn địa ngục tam đầu khuyển bên trên Hắc ám tập khu.

"Nó là Hắc ám cửu đầu khuyển vương, viễn cổ giống loài của khuyển lai mà ngươi vẫn thường hay thấy trong thư tịch nhân loại, thực lực dĩ nhiên cũng vượt trội hơn rất nhiều". Mạn Châu Vu Hậu nói.

Mạc Phàm nhưng là tự mình oán hận, đánh chó vốn dĩ cũng xem như một sở trường cá nhân, liền như vậy bản thân đến nỗi để cho một nữ nhân thay mình bảo vệ khỏi loài súc sinh này.

Trước một khắc đại địa sơn cốc còn trống rỗng đột nhiên giáng lâm vài ba cái cường giả quái vật như vậy, luyện ngục đúng là luyện ngục, cạm bẫy sinh vật như không muốn chừa đường sống sót cho bất kì ai dính vào, ở đây nhưng chỉ là một phần tử trong lực lượng tà khí cường tráng, ba tầng bên dưới kia khẳng định sẽ còn muôn phần đáng sợ hơn, liền có khả năng đế vương cũng sẽ cựa quậy ló đầu hoạt động, mang khí thế đàn áp tuyệt đối…

Lấy ba đầu to lớn Titan kia, khẳng định cấp bậc không thua kém gì Mạn Châu Sa Hoa Vu Hậu, còn có hàng trăm quân chủ cấp bậc khác tổ hợp thành một cường đại đạo quân.

Thậm chí dưới tình huống này, đến cả đế vương sinh vật tự thân bị vây quanh, cũng ít nhiều không khỏi thất thoát lao lực với nhiều điểm tổn thương.

"Ngươi không thể địch lại chúng trong bộ dạng này, mau nhảy xuống dưới đó đi, nơi này hãy để ta". Mạn Châu Vu Hậu thanh âm nhẹ nhàng nói rằng.

“Một mình ngươi sao?” Mạc Phàm thốt lên.

Mạc Phàm đột nhiên thất thần nhìn Mạn Châu Vu Hậu.

Nàng thật sự vì mình mở đường, trước đó không phải đối với mình còn rõ ràng một cái tát trời giáng, càng có lòng đem nam nhân này ở lại làm nô lệ.

Vậy mà… há…Mạc Phàm ta nhân sinh thật có chút ngoài ý muốn a, cảm giác là ở nhân gian hay địa ngục đều là nữ nhân đứng ra trùm váy lên đầu.

"Sao thế, ngươi lại không nỡ rời bỏ ta à?". Mạn Châu Vu Hậu lộ ra một cái tiếu dung.

“Không, ta đại khái chỉ hơi bất ngờ, ngươi vẫn có những nét đẹp rất đỗi phù hợp cái vương miệng trên đầu.” Mạc Phàm dĩ nhiên cũng không có ngần ngại múa phụ họa cho nàng.

“Xong việc rồi thì ngươi sẽ được ở bên cạnh ta mãi mãi, đừng lo lắng!!!” Mạn Châu Vu Hậu nở một nụ cười gian tà nói rằng.

Nghe đến đây, lập tức Mạc Phàm sắc mặc đều đen, hắn dĩ nhiên sẽ không muốn có một ngày phải vĩnh viễn trở thành nô lệ cho nàng như vậy.

Vốn dĩ hắn có chút không yên tâm, nếu đem cấp bậc của nàng ra mà nói, chỉ ba cái gã khổng lồ kia hợp lại, liền không có mấy khả năng toàn tâm chiến thắng… nhưng với sự tình giễu cợt kia, Mạc Phàm nhưng không có nghĩ đến Mạn Châu Vu Hậu sẽ thất bại.

Trong đầu hắn liền nghĩ đến một vấn đề khác, Bỉ Ngạn hoa huyết sắc đỏ rực quả thật khiến người có chút say mê, mang một chút gì đó buồn thẳm, mang một chút gì đó tà ác, nàng tựa hồ như là trăng trong nước, hoa trong gương, càng ngắm càng muốn nắm giữ.

Nhưng liệu đã có ai thật sự chạm vào, thật sự nắm giữ được trong tay?

Càng đẹp càng tà độc, càng rực rỡ lại càng chóng tàn…

Mà cái đẹp độc này…

Tự nhiên nhắc đến.

Bất quá, trong lòng ta… đã luôn mang một bóng hình đại diện!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK