Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115: Năm Năm Sau, Trung Quốc Thành Phố Z, Đã Lâu Không Gặp

Năm năm sau, Los Angeles.

Một căn nhà ở vùng ngoại ô, kiến trúc hiện đại hai tầng có màu trắng gạo, phong cách nhu hòa ấm áp.

Từ từ mở mắt ra, ý thức còn chưa tỉnh táo lắm, chẳng qua là chợp mắt nghỉ ngơi mười mấy phút mà thôi, toàn bộ quá khứ đều như thủy triều lũ lượt kéo đến, rõ rệt đến mức như là chỉ vừa mới phát sinh vào ngày hôm qua.

Mái tóc dài đen bóng thác nước xõa tán loạn trên bờ vai mềm mịn, một cô gái mảnh khảnh vẫy vẫy đầu, hít sâu một hơi đứng dậy, tiếp tục dọn dẹp quần áo phơi trên sân thượng, cửa phòng mở rộng ra, có thể thấy thấp thoáng bên trong, một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi chuyên chú trước cái TV đang chớp lóe hình ảnh, trong không khí tản ra hơi thở an tĩnh.

“Vé máy bay năm giờ rưỡi ngày kia, hai vé, đúng, bay thẳng đến thành phố Z Trung Quốc.” Một bóng dáng cao to đi vào gian phòng, dưới hàng mày anh tuấn là đôi mắt như đá hắc diệu, thanh lãnh như nước hồ, có sự tuấn lãng mê người, anh đi qua gian phòng hướng về phía ban công, đến nửa đường, liếc mắt nhìn bóng dáng nho nhỏ ngồi trên ghế salon: “Còn có một đứa bé, nhưng mà còn nhỏ nên khỏi cần vé, giúp tôi an bài một chút, cám ơn.”

“Chú Bùi, chú chắn ngang cháu!” Một bé trai có đôi mắt đen trong trẻo lên tiếng, nhảy từ trên ghế salon xuống, trong tay thuần thục thao tác điều khiển, đi vòng qua bên cạnh anh tiếp tục nhìn chằm chằm TV: “Chú, chú ngồi xuống trước đi, BOSS này là cửa ải cuối cùng, gần kết thúc rồi!”

Người đàn ông cao to xoay người nhìn hình ảnh trên TV, có chút kinh ngạc nhưng vẫn không nói gì, nhìn thấy hình ảnh nổ vang một tiếng ‘Ầm’, vật phẩm xa hoa đạt được bể ra, cậu bé thuần thục thao tác mấy cái, những thứ lóe sáng kia bị cậu bé thu vào trong túi, trò chơi phóng xuất ra màu sắc chói mắt, phát ra hình ảnh chiến thắng.

“Single-Diomand bản mới nhất….. Qua cửa rồi hả?” Bùi Vũ Triết thản nhiên nói một câu, ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm hình ảnh đó, sự cảm thán trong lòng vượt xa vẻ lạnh nhạt trên mặt anh.

“Dạ, mới ba ngày cháu đã hoàn thành, không có kỹ năng đặt biệt gì, rất nhiều chỗ quá dễ dàng bị phá!” Vẻ mặt cậu bé thoải mái đặt cái điều khiển lên trên TV, mở miệng hỏi: “Chú Bùi, chú tìm mẹ cháu sao? Mẹ đang thu dọn đồ đạc, nói ngày mai sẽ trở về Trung Quốc!”

Tâm tư của Bùi Vũ Triết còn đang ở tại trò chơi chưa phục hồi tinh thần, nhìn ánh mắt của cậu bé có hơi kinh ngạc.

“Tiểu Ảnh, cháu có biết là Sing-Diomand hao tốn thời gian hai mới năm mới phát hành bản mới của trò chơi này hay không?” Hai tay của Bùi Vũ Triết đút trong túi quần, cười cười nhẹ giọng hỏi tên quỷ nhỏ này: “Thời gian nó phát hành cũng mới ba ngày mà thôi, cháu cũng đã thuận lợi phá cửa ải cuối, lại suốt cả đêm?”

Cậu bé lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, giơ hai tay quơ quơ trên đầu: “Cháu không có nha, mẹ không cho cháu thức đêm, chú cũng biết mà!”

Trong lòng Bùi Vũ Triết rung động rất lớn, cười cười đưa tay vuốt ve đầu cậu, trong mắt cậu bé thoáng qua sự nghiêm nghị nhẹ nhàng tránh ra, cũng cười rộ lên: “Chú, chú chính là đến tìm mẹ để tạm biệt a, mẹ cũng muốn tạm biệt với chú!”

Lúc này, Bùi Vũ Triết mới phản ứng được.

“Cái gì tạm biệt?”

“Chú, chú vừa nói trong điện thoại là đặt vé máy bay ngày kia, nhưng mẹ đã đặt được vé máy bay ngày mai rồi, chú đi hỏi mẹ đi.” Cậu bé nghiêm túc nói, trên vầng trán có sự cao quý trời sinh, nhẹ nhàng nhíu mày tỏ rõ lập trường: “Cháu chính là muốn ở cùng một chỗ với mẹ, chú biết là mẹ không thể rời bỏ cháu.”

Bùi Vũ Triết căng thẳng trong lòng, lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía ban công.

Gió thổi qua mát rượi, mái tóc của Dụ Thiên Tuyết rối loạn, cô giơ tay phất qua một cái rồi tiếp tục việc đang làm dở dang, nhưng gió vẫn không ngừng thổi, cho đến khi có một bàn tay giúp cô vén mái tóc xuôi ra sau tai.

“Anh đến rồi?” Dụ Thiên Tuyết hơi kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh ở phòng làm việc chuẩn bị cho buổi diễn tấu hay sao? Sao lại về sớm vậy?”

Bùi Vũ Triết không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô, cũng vẫn như năm năm trước, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhưng quật cường, có đôi khi nhìn như ôn thuận, nhưng trên thực tế thì không có nghe lời như thế.

Anh kéo nhẹ tay cô, lôi tới gần mình, sau đó quay người cô lại ôm cô từ phía sau lưng, đầu đặt trong cần cổ ấm áp của cô.

“Anh không muốn tới đó, cũng không biết là em dự tính đi vào ngày mai, tại sao muốn về nước trước một ngày?”

Giọng nói của Bùi Vũ Triết không có nhiệt độ, nhàn nhạt lại có sự bá đạo.

Thân thể Dụ Thiên Tuyết khẽ cứng ngắc, đã năm năm rồi, cô vẫn không có thói quen bị đàn ông ôm nói chuyện thế này, chẳng qua là khuôn mặt thanh thấu của cô không có biểu hiện ra sự kháng cự, giọng nói trong veo: “Thật xin lỗi, việc này tôi chưa nói rõ ràng với anh, bây giờ nói cũng không muộn, tôi phải về nước trước, anh có biết, ngày kia là ngày giỗ của ba mẹ tôi.”

Bùi Vũ Triết ngẩn ra, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Hóa ra là như vậy.”

“Dạ.” Dụ Thiên Tuyết từ trong ngực anh thoát ra ngoài, xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông cao lớn này: “Tôi muốn đưa Tiểu Ảnh trở về, thằng bé chưa từng nhìn thấy ông bà ngoại của mình.”

Bùi Vũ Triết lại yên lặng, lạnh nhạt nói: “Đích thực là nên đi nhìn một chút.”

Vẻ mặt của Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhõm hơn, sắp xếp lại quần áo của mình, nhìn căn nhà ấm áp này, đáy lòng dâng lên chút hoang vu, trước kia, chuyện cô không thích nhất chính là không có năng lực, ăn nhờ ở đậu, mà cô ở nước ngoài năm năm, mang theo bảo bảo vẫn trải qua cuộc sống y như trước, mặc dù chưa đến nỗi chật vật như vậy, nhưng trên tính chất thì cũng đúng là như thế.

Nghĩ tới đây cô hơi cau mày, nhìn Bùi Vũ Triết::Đúng rồi, anh trở về muộn một ngày hẳn là không có việc gì, phải không? Tôi chỉ không có ở bên cạnh anh một ngày mà thôi, anh đừng phát giận với người khác được hay không?”

Vẻ mặt của Bùi Vũ triết nhàn nhạt: “Sẽ không, lần trước là ngoại lệ, anh nghĩ là em đi nên mới tới chỗ tìm em, nếu không cũng sẽ không như vậy.”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, có hơi lúng túng, xoay người tiếp tục thu thập mấy bộ y phục, vẫn là quay đầu nhìn anh: “Tôi sẽ không đi, trước khi dì Bùi cho phép tôi sẽ không đi, điểm này anh cứ yên tâm.”

“Anh biết rõ, đây là giao dịch của hai người.” Trong mắt Bùi Vũ Triết tản mát ra sự nhu hòa sáng ngời: “Anh đã nghe mẹ nói qua, thời điểm bà gặp em, em đang ở trong phòng giải phẫu, cả người đều là máu…..”

“Anh đừng nói!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết cắt ngang lời anh, mắt lóe lên, giọng có chút run run.

Bùi Vũ Triết cũng trầm mặc, vẻ mặt ôn tồn trầm tĩnh nhìn cô.

“Lúc đó, tôi đúng là cực kỳ nhếch nhác, nhưng bây giờ, may mắn là vẫn còn có Tiểu Ảnh, tôi có con trai, thằng bé cũng có mẹ, chúng tôi chưa hề có một ngày xa cách, lúc ấy tôi có nhếch nhác thế nào thì tất cả cũng đều đáng giá!” Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, trong đáy mắt trong suốt là ánh sáng quật cường, động tác trong tay càng thêm gọn gàng: “Tôi dẫn thằng bé quay về nước là điều tất nhiên, nhà của chúng tôi ở nơi ấy, đến lúc đó, nếu như có thể tìm được Tiểu Nhu thì chúng tôi sẽ đoàn tụ ở quê nhà, chắc chắn!”

Cô cầm lấy y phục bỏ vào cái rương hành lý nho nhỏ, đứng dậy, mái tóc tản ra trong gió, ngổn ngang mà mỹ lệ.

Bùi Vũ Triết có chút không nhịn được, giơ tay bắt được cổ tay của cô, khẽ dùng sức ôm cô vào trong ngực lần nữa: “Mẹ nói với anh, lúc đó, bà chính là coi trọng tính khí bướng bỉnh cứng đầu của cái người này, cho nên mới tính toán giúp em, bà nói, khi ấy em cũng đã bị thuốc gây tê làm cho không thể động đậy được rồi, còn cầm kìm giải phẫu rạch lên cánh tay mình đến đầm đìa máu tươi, sau khi thanh tỉnh thì quỳ xuống cầu xin bà bỏ qua cho bé con của em…..”

Trong mắt Bùi Vũ Triết lấp lánh ánh sáng: “Thiên Tuyết, anh thật sự khó có thể tưởng tượng, khi đó em đã gặp phải chuyện gì? Vì sao đã lâu như vậy, tới hôm cũng không chịu nói cho anh biết?”

Cả người Dụ Thiên Tuyết hơi phát run, nhắc tới chuyện năm đó, cô nhắm mắt lại, nơi nơi đều là máu tanh.

Còn có gương mặt giận dữ mà bá đạo của một người đàn ông, cô căm hận đến nghiến răng, muốn giết chết anh, nhưng cũng hận không thể thoát đi xa thật xa để không còn nhìn thấy tên cầm thú kia nữa.

“Trí nhớ không tốt đương nhiên tôi sẽ không đề cập tới, trừ phi tôi khờ.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, bên dười hàng lông mi dày là đôi mắt yếu ớt mang theo sự kiên cường.

“Vậy ba của Tiểu Ảnh đâu?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói: “Nhất định là có liên quan tới anh ta đúng không?”

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, trên mặt thoáng hiện sự thống khổ, cũng nhanh chóng lắc lắc đầu: “Tôi không muốn nói, nhưng bây giờ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta, một chút quan hệ cũng không có.”

Bé con kia, trong tư tưởng của Nam Cung Kình Hiên, năm năm trước đã bị anh ta tự tay giết chết.

Bùi Vũ Triết nhìn ra sự thống khổ trên trán cô, mặc dù đã hết sức đè nén nhưng vẫn tồn tại, anh ôm cô nói thật nhỏ: “Sau này sẽ không như vậy….. Thiên Tuyết, sau này anh sẽ không để em gặp phải những chuyện không tốt kia, tin tưởng anh.”

Lòng của Dụ Thiên Tuyết cường ngạnh thật lâu, cuối cùng cũng mềm nhũn xuống.

Trong đôi mắt của cô thoáng qua sự yếu đuối khó gặp, nơi đây gió thổi lớn, mặc cho người đàn ông này ôm lấy mình, ôn tồn nói chuyện.

Ngay lập tức sẽ trở về Trung Quốc rồi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết mặc niệm mấy trăm lần.

Cuối cùng, cô muốn trở về rồi.

“Thiên Tuyết, anh chưa nói với em, em chữa bệnh cho anh năm năm, bây giờ anh đã rất tốt, về sau, xin em coi anh là người chống đỡ cho em….. Thế nào?” Bùi Vũ Triết nhẹ nhàng nói.

Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên, đôi mắt trong trẻo thoáng qua sự kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô đã không kịp suy nghĩ.

Bùi Vũ Triết cúi xuống hôn cô, đụng chạm vào sự ấm áp bên trong, đoạt lấy môi cô.

Chương 116: Năm Năm Sau, Trung Quốc Thành Phố Z, Đã Lâu Không Gặp (2)

Dụ Thiên Tuyết đưa cánh tay mảnh khảnh bóng mịn tới, kiểm tra dây an toàn trên người Dụ Thiên Ảnh lần nữa.

“Mẹ, mẹ kiểm tra lần thứ tư rồi.” Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong trẻo chớp chớp, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại sáng ngời thông minh.

“Mẹ không yên tâm, lần đầu tiên con đi máy bay.” Mu bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đụng cái trán của cậu bé một cái: “Không phát sốt chứ? Con có cái gì không thoải mái thì nhất định phải nói cho mẹ nghe trước tiên, biết không?”

Tiểu Ảnh nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Mẹ, con không phải là con ma bệnh, cơ thể con khỏe lắm, ít nhất hiện tại rất tốt, mẹ đừng lo lắng.”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, đột nhiên trong lòng đau nhói một hồi.

Năm năm trước, lúc ban đầu mang thai thằng bé, khi đó chịu nhiều thương tổn lớn, ngàn khó vạn hiểm đều đã trải qua, thể chất của cô bởi vì lúc trước uống thuốc tránh thai quá liều mà yếu ớt không kham nổi, bảo bảo trong bụng chịu tội rất nhiều, vì để bảo bảo không bị tổn thương lớn hơn, sau đó cô lựa chọn sinh tự nhiên, nhưng Tiểu Ảnh sinh ra phải nán lại trong hộp giữ nhiệt hơn nửa tháng, tính mạng mới có dấu hiệu chính thức ổn định, trọn vẹn năm tuổi, cơ thể Tiểu Ảnh luôn yếu nhược, ngã bệnh là chuyện thường như cơm bữa, nhưng mà thằng bé vẫn rất kiên cường, luôn tin tưởng thân thể mình khỏe mạnh cường tráng, bị bệnh chẳng qua là ngẫu nhiên sơ sót, chính mình không có bảo vệ tốt thân thể mà thôi.

Cánh tay mảnh khảnh chậm rãi ôm chặt cậu bé, Dụ Thiên Tuyết không nhịn được, một giọt nước mắt rơi xuống.

Đứa nhỏ này, cũng quá thần kì.

Tiểu Ảnh rất kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra trong mắt Dụ Thiên Tuyết tràn đầy nước mắt, cậu bé sợ tới mức vội vã giơ tay lau nước mắt thay cô: “Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải Tiểu Ảnh cố ý nói như vậy, mẹ đừng khóc, con sẽ ngoan, có chỗ nào khó chịu sẽ nói với mẹ ngay lập tức!’

Con trai lanh lợi thông minh khiến Dụ Thiên Tuyết càng lúc càng đau lòng, cô nuốt nước mắt, lắc đầu xua đi đoạn ký ức kia.

“Ừ, mẹ không khóc.” Dụ Thiên Tuyết hôn lên trán cậu bé một cái: “Mẹ dẫn con đi gặp ông bà ngoại, sau đó chúng ta định cư, cùng nhau chờ tin tức của dì nhỏ, có được hay không?”

Tiểu Ảnh cái hiểu cái không gật đầu, có phần buồn bực trầm mặc.

Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mấy hành khách ở đối diện, là một nhà ba người, bộ dạng người đàn ông cao lớn rắn rỏi thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn, người vợ cùng đứa con rúc vào bên cạnh chú ấy, hạnh phúc vô cùng.

Tiểu Ảnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cố gắng duy trì mắt không nhìn qua nơi đó, nhưng ngồi được một lúc thì ánh mắt lại nhẹ nhàng liếc qua.

Thật lâu máy bay mới đến nơi, bản tính trẻ con khiến Tiểu Ảnh ngủ không có mấy giờ đã thức dậy chơi đùa, đến thời điểm máy bay hạ cánh lại nhìn một nhà ba người ở đối diện lần nữa, người đàn ông bồng con trai giơ lên không trung, vui vẻ mà cưng chiều kêu to “Về nhà rồi”, đôi mắt to đen của Tiểu Ảnh thoáng lấp lánh ánh sáng, cưỡng chế bản thân không nhìn tới.

Máy bay hạ cánh, Tiểu Ảnh dừng bước: “Mẹ, con không nhịn nổi nữa.”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, theo bản năng cho là cậu bé mắc tiểu hoặc là có nguyên nhân khác, ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Ảnh muốn đi phòng vệ sinh đúng không? Đi một đoạn nữa mẹ dẫn con đi có được hay không?”

Tiểu Ảnh lắc đầu, con ngươi đen sáng như sao, bất đắc dĩ mà thẳng thắn nói: “Mẹ thật sự không có ý định nói cho con biết về chuyện của ba sao? Con chờ mong suốt dọc đường rồi, con cho là mẹ rất có tính tự giác.”

Dụ Thiên Tuyết: “…..”

Trên đất nước Trung Quốc, trước mặt đều là người cùng một màu da, nghe tiếng Trung quen thuộc, ngửi bầu không khí nơi đây, Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, có cảm giác mình căn bản là chưa từng rời đi, mặc dù trong ký ức nơi này có sự thống khổ căm hận, nhưng cô vẫn hi vọng trở về, bởi vì ở đây còn có người mà cô chờ mong.

Nhẹ nhàng hít một hơi, đầu óc Dụ Thiên Tuyết hỗn loạn, hơi lúng túng mở miệng hỏi: “Tiểu Ảnh rất muốn biết sao?”

Tiểu Ảnh chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết một hồi, mở miệng nói: “Mẹ, mẹ đang suy nghĩ nói cái gì để lừa gạt con đúng không?”

Dụ Thiên Tuyết sợ hết hồn, không ngờ ý nghĩ của mình lại bị một đứa trẻ hiểu rõ và chuẩn xác như thế.

“Mẹ….. Mẹ không có…..”

“Mẹ, mẹ là muốn nói cho con biết ba con là kẻ bạc tình từ bỏ mẹ cũng từ bỏ con, hay thật ra mẹ cũng không biết ba con là ai?” Tiểu Ảnh cực kỳ bát quái (~ đoán mò) tiến tới sát mặt cô mà hỏi.

Dụ Thiên Tuyết: “…..”

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, khuôn mặt thanh thấu lộ ra sự nghiêm túc: “Tiểu Ảnh, con nhất định phải đoán mò như thế sao? Tại sao con không đoán ba là một liệt sĩ vinh quang, hoặc là một vị anh hùng hi sinh vì nhiệm vụ?”

Đây là điều mà cô luôn rối rắm, thằng bé này còn nhỏ như vậy, rốt cuộc thì trong đầu đang suy nghĩ cái gì?

Tiểu Ảnh vô cùng hoài nghi nhìn cô: “Mẹ xác định là mẹ có thể tìm được một người đàn ông như thế để sinh con sao?”

Dụ Thiên Tuyết giống như bị một thùng nước lạnh dội xuống đầu, có chút chật vật kêu lên: “Dụ Thiên Ảnh!”

Bỗng nhiên Tiểu Ảnh đưa tay sờ sờ mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ không cần gạt con nữa, thầy giáo nói lừa gạt trẻ con là một hành động rất không tốt, cho nên, con sẽ chờ đến lúc mẹ muốn nói cho con biết, Tiểu Ảnh là đàn ông con trai nên sẽ dũng cảm tiếp nhận! Mẹ yên tâm đi!”

Một câu nói làm cho lòng Dụ Thiên Tuyết chua xót.

Đi qua đi lại trong sân bay, Dụ Thiên Tuyết nắm cổ tay nhỏ của Tiểu Ảnh dắt đi chầm chậm, lấy điện thoại di động ra bấm gọi, vừa dặn dò cậu bé: “Tiểu Ảnh ở chỗ này đợi một lát, mẹ trở lại lập tức, bên kia có chú cảnh sát, có bất cứ chuyện gì cũng có thể kêu chú ấy, biết không?”

Tiểu Ảnh lanh lợi gật đầu: “Mẹ đi đi, con sẽ ở đây!”

Dụ Thiên Tuyết nhìn kỹ cậu bé một chút nữa mới yên tâm, đi tới bước ra ngoài trò truyện, thuận tiện chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài, xác định vị trí cụ thể với người đến đón cô, quá lâu không quay về, cô cũng có hơi xa lạ rồi

Bên trong sân bay, một bóng dáng cao ngất kiêu căng đi qua đám người nhộn nhịp, sau lưng có hai ba hộ vệ theo sát anh.

Nam Cung Kình Hiên vừa mới trò chuyện xong, thuận tay bỏ nhanh cái điện thoại di động giá trên trời có vỏ ngoài màu xanh lam vào túi, lạnh nhạt quay đầu lại nói: “Chuyện hội diễn tấu không cần xin phép tôi, Tình Uyển muốn đảm nhận thì giao toàn bộ cho cô ấy, tất cả cứ theo ý của cô ấy.”

“Yes! Thiếu gia.”

Nam Cung Kình Hiên sải bước, không chú ý tới điện thoại di động của mình từ miệng túi trượt xuống rớt ra ngoài.

Mí mắt Tiểu Ảnh giựt giựt, tầm mắt nhìn chăm chú cái vật thể màu lam trên mặt đất.

Cậu bé nhìn nhìn mẹ vừa bước ra ngoài vừa che một lỗ tai nghe điện thoại, lại nhìn nhìn người đàn ông đang càng lúc càng đi nhanh càng lúc càng xa đó, từ chỗ ngồi nhảy xuống nhặt điện thoại di động lên, chạy tới.“Chú! Chú ơi, chú chờ một chút! Điện thoại di động của chú rớt nè!” Tiểu Ảnh quát lên.

Nghe mấy chữ phía sau Nam Cung Kình Hiên mới biết đó là đang kêu mình, đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị khẽ chăm chú, quay đầu lại nhìn tên tiểu tử đang chạy tới từ đàng xa.

Cậu bé thở hổn hển, trên mặt có vẻ suy yếu, nhưng đôi mắt vẫn lấp lánh ánh sáng, chạy đến trước mặt anh cậu bé mới ổn định hơi thở, giơ điện thoại di động lên nói: “Điện thoại di động của chú rớt.”

Lông mày của Nam Cung Kình Hiên nảy lên, theo bản năng nhận lấy điện thoại di động, ánh mắt lưu luyến trên ngũ quan rõ nét trong sáng của cậu bé.

“Cháu vừa mới nhặt được?” Bước chân đáng lẽ đang gấp rút dừng lại, như có quỷ thần xui khiến ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cậu bé.

“Dạ.” Tiểu Ảnh gật đầu một cái: “Là cháu nhặt được, chú, chú quá sơ ý rồi, bản Loading-Word này là loại số lượng hạn chế, mất rồi rất khó mua lại kiểu dáng giống vậy, lần sau chú cẩn thận một chút đi, đừng làm mất nữa.”

Tiểu Ảnh nói xong cũng xoay người rời đi, không nghĩ tới hai hộ vệ cao lớn lại ngăn ở trước mặt.

“Cháu biết cái điện thoại di động này?” Nam Cung Kình Hiên vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ mẫu Loading-Word cao cấp lại có thể nói ra từ miệng một đứa trẻ năm tuổi, theo bản năng anh muốn nói một hai câu với cậu bé.

“Dạ, biết một chút, cháu chỉ thấy qua thiết kế hàng mẫu ban đầu của cái điện thoại di động này mà thôi, mẹ cháu mua không nổi cháu cũng chưa từng dùng qua.” Nhưng Tiểu Ảnh không muốn nói chuyện tào lao với anh, cau mày nói: “Chú có thể để cho hai chú này tránh ra không? Mẹ cháu đang đợi cháu đấy.”

Nam Cung Kình Hiên phất tay cho hai hộ vệ thối lui, nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt không dời khỏi cậu bé.

“Cháu tên là gì?” Anh chìa tay chạm vào mặt của đứa nhỏ này một tý, đột nhiên trầm thấp hỏi.

Theo bản năng, Tiểu Ảnh lui về phía sau một bước, trong mắt có sự đề phòng, vẻ mặt vẫn trong sáng ung dung như cũ: “Bí mật! Cháu không phải là người nổi tiếng, tên tuổi không đáng bao nhiêu tiền, chú, cháu có việc đi trước, không cần cám ơn cháu!”

Nam Cung Kình Hiên vẫn còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng cậu bé lại nghiêng đầu chạy đi.

Bên trong sân bay lạnh như băng, trong lòng anh có một địa phương mềm mại đang từ từ sụp đổ, dãn ra, không biết có phải là đã suy nghĩ nhiều quá hay không, suốt năm năm nay, đã rất nhiều lần anh nhớ tới, nếu như bé con kia không bị mình tự tay giết chết, có phải cũng đã lớn chừng này rồi hay không?

Gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt, đáy mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua sự đau đớn, anh ưu nhã đứng dậy.

Năm năm.

Một tiếng thét thảm thiết, một vũng máu đỏ tươi, từ đó, cô biến mất khỏi thế giới của anh.

Dụ Thiên Tuyết….. Đến cùng thì em ở nơi đâu?

Cái tên này lưu luyến ở tận đáy lòng anh, chầm chậm lưu chuyển, có một chút lạnh nhạt, lại có thể lay động từng tế bào trong thân thể anh, để cho mỗi một dây thần kinh cũng khẽ đau đớn, có một loại đau khổ vô hình, như ngọn lửa cháy mãi không cách nào dừng lại.

Dụ Thiên Tuyết gọi điện thoại xong thì quay đầu lại, thấy chỗ ngồi đã không còn bóng dáng con trai.

Nhất thời, sắc mặt cô không còn chút máu.

“Tiểu Ảnh….. Tiểu Ảnh!!” Dụ Thiên Tuyết hốt hoảng tìm kiếm xung quanh, ghế dài phía sau phía trước bên phải bên trái đều nhìn qua một lần, cô nhìn quanh bốn phía: “Tiểu Ảnh, con ra ngoài nhanh lên, đừng hù dọa mẹ!”

Cô chỉ gọi điện thoại vài phút mà thôi, đưa lưng về phía thằng bé cũng chỉ xa có mấy bước chân mà thôi! Làm sao mà có thể không thấy Tiểu Ảnh nữa!

“Mẹ, con ở đây!” Tiểu Ảnh vẫy vẫy tay, từ đàng xa chạy tới.

“Tiểu Ảnh, con đi đâu vậy!” Dụ Thiên Tuyết ôm con trai vào trong ngực, đau lòng nói: “Con hù chết mẹ!”

“Con vừa mới đi làm chút chuyện, mẹ đừng lo lắng.” Tiểu Ảnh suy nghĩ một chút vẫn là nói như thế.

Ở xa xa có mấy người đi tới, đến trước mặt hai mẹ con nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi cô là Dụ tiểu thư phải không? Bùi tiên sinh muốn chúng tôi tới đó cô, đây là Tiểu Ảnh đúng không?”

Dụ Thiên Tuyết trấn an con trai ngoan, nhẹ nhàng đứng dậy, gật đầu nói: “Chính là tôi, làm phiền mọi người rồi.”

“Không phiền toái.” Người đàn ông dẫn đầu khoảng năm mươi tuổi, gật đầu cười: “Chuyện của Dụ tiểu thư và Bùi tiên sinh tôi đã nghe nói qua một chút, cũng như chị Bùi tôi rất cám ơn Dụ tiểu thư, về sau gọi tôi là chú Trần được rồi, đến đây đi, mời bên này.”

Tâm tư như bay trên không trung của Dụ Thiên Tuyết chầm chậm rơi xuống, hàng mi thật dài hạ xuống, lễ phép nói: “Cám ơn chú Trần.”

Năm năm xa cách, Trung Quốc, thành phố Z, đã lâu không gặp.

*****

Xe chạy chầm chậm, Dụ Thiên Tuyết ôm Tiểu Ảnh ngồi ở trên ghế sau, nhìn phong cảnh lướt qua, hình ảnh trong đầu nhanh chóng chuyển động ngược lại, muôn vàn cảm khái.

“Mẹ, trước kia mẹ ở đâu, bây giờ chúng ta còn có thể về đó ở không?” Tiểu Ảnh chui ra từ trong ngực cô hỏi.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau xót, sắc mặt hơi trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu.

Qua kiếng chiếu hậu chú Trần nhìn thấy cô quẫn bách, cười ha hả nói: “Cậu bé à, không cần lo lắng, chú Bùi của cháu đã sớm thay mẹ cháu sắp xếp xong xuôi tất cả, chỉ cần cô ấy nguyện ý, muốn nghỉ ngơi ở đâu thì nghỉ ngơi ở đó.”

Làn môi của Dụ Thiên Tuyết khe khẽ giật giật, nhưng không có lên tiếng.

Tiểu Ảnh nhìn thoáng qua sắc mặt của mẹ, ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Cám ơn ông Trần, mẹ cháu và chú Bùi là bạn rất thân, cháu biết rõ chú Bùi sẽ giúp đỡ mẹ con cháu, mẹ con cháu cũng rất cám ơn chú Bùi, bây giờ mẹ không có chỗ ở, mẹ con cháu có thể ở đỡ nơi đó của mọi người, chờ mẹ tìm được công việc thì mẹ con cháu sẽ chuyển ra, có được hay không?”

Chú Trần nheo mắt, không ngờ những lời như thế lại nói ra từ miệng của một đứa trẻ.

Đứa nhỏ này, cũng quá thông minh, nhỏ như vậy mà biết nhìn mặt nói chuyện rồi.

“Ha ha, nhưng điều này, ông không làm chủ được, dù sao ngày mai Bùi tiên sinh cũng sẽ đến, đến lúc đó Dụ tiểu thư trực tiếp bàn bạc với Bùi tiên sinh thử xem, có thể không?” Chú Trần nhượng bộ một chút, cười ha hả nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK