Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205: Mê Tình Cả Đêm 2

“Ách!” Trên trán Nam Cung Kình Hiên đầm đìa mồ hôi, gương mặt tuấn tú ửng hồng, ngửa đầu rên hừ một tiếng, cảm thụ nơi khít khao tiêu hồn của cô, càng mãnh liệt đánh thẳng vào, cho đến khi cảm thấy người dưới thân giãy giụa tránh né, anh mới cúi người tra xét tình huống của cô.

“Đau không?” Nam Cung Kình Hiên nặng nề thở hổn hển, muốn dừng lại nhưng không dừng được, chỉ có thể cấp tốc đánh sâu vào, cúi đầu hôn chóp mũi của cô, khàn giọng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết gật đầu, nước mắt cũng rớt xuống, tay gắt gao nắm chặt drap giường, nghẹn ngào lên tiếng: “Đau quá. . . . . . Chậm một chút. . . . . . em không chịu nổi. . . . . .”

Cô sợ loại cảm giác này, mỗi một lần xỏ xuyên qua đều khiến cô như tê liệt, sức lực của người đàn ông này quá mức đáng sợ, năm năm sau, lần nữa nếm trải khiến cô muốn giãy giụa trốn tránh, bao gồm cái loại cảm giác khuây khỏa tê dại khi đau đớn qua đi, cô khát cầu, nhưng đồng thời cũng đang sợ hãi.

Nam Cung Kình Hiên cố nén xúc động muốn liều mạng đánh sâu vào của mình, tốc độ từ từ chậm lại.

Gương mặt tuấn tú bởi vì kiềm nén mà đầm đìa mồ hôi, sau lưng cũng căng thẳng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết, ngậm lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, gắng sức khàn giọng thì thầm: “Anh khống chế không được, muốn ăn tươi nuốt sống em, hung hăng ăn hết. . . . . . Đau đến thế sao? Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi Thiên Tuyết. . . . . . Anh sẽ nhẹ chút. . . . . .”

Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi những lời thổ lộ tâm tình như thế, nén lệ muốn thoát khỏi anh, cái cằm non mềm lại bị mấy ngón tay của anh giữ chặt, anh hôn sâu hơn, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt bị anh hung hăng thương yêu, hàng loạt đau nhức tập trung vào cái lưỡi, phản ứng phía dưới cũng dần dần không còn đau đớn nữa, bắt đầu thay đổi, từ từ chảy ra một dòng nước ấm, mang theo sự an ủi lan tràn ra toàn thân không cách nào che giấu.

“. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết run rẩy, nước mắt càng chảy càng nhiều.

Nam Cung Kình Hiên kêu rên một tiếng chôn mặt trong mái tóc của cô, khàn giọng nói: “Có biết anh nhớ em nhiều như thế nào hay không? Đã lâu rất lâu không có chạm vào em, biết bao nhiêu lần anh chạm vào em ở trong mơ, muốn em. . . . . . Thân thể em thật mềm mại. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . . Quả thật anh muốn chết ở bên trong em. . . . . .”

“Ưm!” Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết cau mày, chịu đựng một cái đánh thẳng mạnh mẽ của anh, cắn môi, cả ý thức cũng đã tán loạn.

“Đừng nói nữa. . . . . . Đừng. . . . . .” Cô bắt đầu rụt thân thể của mình lại, giãy giụa hướng về phía trước, muốn thoát khỏi dục vọng nóng hừng hực đến mức khiến người ta trốn tránh, có hai bàn tay giữ chặt eo cô lần nữa, tiếp theo lại là một lần ra sức xỏ xuyên qua! Dụ Thiên Tuyết cong lưng, hét lên một tiếng, bị sự khuây khoả kinh hãi như thế hù sợ, cả người cũng đang run rẩy.

Nam Cung Kình Hiên ngước đôi mắt lên đỏ ngầu lên, không quan tâm cô có thể chịu được hay không nữa, hung hăng hướng tới điểm mẫn cảm của cô: “Đừng kêu anh ngừng nữa. . . . . . Anh dừng lại không được, Thiên Tuyết. . . . . .”

Đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn nhu hòa, trong phòng ngủ có hai bóng dáng quấn quýt trên giường, người đàn ông mãnh liệt chạy nước rút, người nằm phía dưới không kềm chế được mà gào thét trong cực lạc khuây khỏa, cả người của Nam Cung Kình Hiên đầm đìa mồ hôi, cuồng liệt như dã thú, điên cuồng nhấp nhô lên xuống, thỉnh thoảng nâng mặt của người phía dưới lên hôn thật sâu cho đến lúc cô hít thở không thông, nuốt vào tiếng rên rỉ khi không kiềm chế được của cô, ngay sau đó, dưới thân lại bộc phát lần nữa, hung hăng tiến công, điên cuồng mãnh liệt đánh sâu vào bên trong.

Rốt cuộc, Dụ Thiên Tuyết không chịu nổi nữa, cả người co rút thít chặt lại, mấy ngón chân trắng như tuyết kéo căng co quắp, cô như bị bức vào trong một thế giới điên cuồng, Nam Cung Kình Hiên đang bưng mặt của cô hôn thật sâu, thu nhận toàn bộ vẻ mỹ lệ của cô, để cho cả người cô ở trong vòng tay ôm ấp của anh đạt lên đỉnh thiên đường đẹp nhất, dáng vẻ run rẩy của cô thật đẹp, ngay cả cái lưỡi hoảng loạn bất lực cũng bị anh quấn lấy an ủi, bàn tay thô ráp vuốt nhè nhẹ sau lưng cô, vật bên dưới thân thể vẫn ở nơi sâu nhất bên trong cô, kéo dài sự an ủi để cô bình tĩnh lại.

Một cuộc ân ái, kéo dài đến mồ hôi đầm đìa, thế nhưng, anh vẫn chưa tận hứng.

Thắt lưng của Dụ Thiên Tuyết cũng đã bủn rủn, địa phương yếu ớt nhạy cảm nhất đã bị hành hạ đến sưng đỏ không chịu nổi, thân thể bị lật qua, còn chưa kịp thở dốc đã phải nghênh đón một cuộc công kích mãnh liệt hơn.

Nam Cung Kình Hiên hôn lên xương bướm tinh xảo của cô, gặm cắn đầu vai cô không thả, nhún người ra vào kịch liệt.

Tay Dụ Thiên Tuyết túm chặt drap giường màu trắng, khi anh nặng nề phủ người xuống, cô nức nở nghẹn ngào rên khẽ, cắn môi chịu đựng.

“Đừng. . . . . . Em đau quá. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu cầu xin, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cô không biết anh đã phóng thích bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn còn chưa thoả mãn, cô phải thẳng tấm lưng mềm mại trắng nõn chống đỡ, mới có thể chống cự lại thế công mạnh mẽ của anh.

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên ửng đỏ, cả đôi mắt cũng đã đỏ ngầu, đau lòng cúi đầu xuống hôn đôi mắt của cô.

“Anh sẽ nhanh. . . . . .” Giọng nói của anh khàn khàn, tay thăm dò xuống phía dưới địa phương đang bị che lấp, ở nơi không nhìn thấy được, xoa xoa điểm nhạy cảm của cô, quả nhiên, lại nghe thấy tiếng rên nhẹ vui sướng khiến lòng người say đắm của cô.

“Em thật đẹp. . . . . . Thiên Tuyết. . . . . . Anh muốn em. . . . . .” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn đặc, tiếng nói của anh ong ong quanh quẩn bên tai cô, cả người Dụ Thiên Tuyết càng thêm căng thẳng, cảm giác eo bị nắm chặt hơn, phía dưới lại bị nâng lên một chút, đột nhiên anh dùng hết toàn lực xuyên sâu vào, lực đạo hung ác, trực tiếp đánh thẳng chỗ sâu nhất của cô.

Tiếng thét chói tai liên tiếp, không khí nóng bỏng bên trong phòng ngủ đạt tới thời điểm căng thẳng nhất.

Cuối cùng, thời điểm Nam Cung Kình Hiên bộc phát ra không biết đã chạy nước rút bao nhiêu lần, chỉ biết là người trong ngực đã mệt lả đến sắp bất tỉnh, sống lưng của anh căng thẳng hết mức, liên tiếp đạt đến sự sướng khoái, cúi đầu gắt gao hôn lên môi cô.

Khẩn trương siết chặt đường cong mềm mại, đây là tư thế ôm nhau hoàn mỹ nhất của bọn họ.

Nặng nề ngã ở trên người cô, thân thể của Nam Cung Kình Hiên chặt chẽ bao phủ cô, mồ hôi đầm đìa dung hợp cùng mồ hôi mỏng li ti của cô, ồ ồ thở dốc qua đi, hai cánh tay ôm cô thật chặt, ôm ở trước người, giống như ôm bảo vật quý giá nhất trên đời.

. . . . . .

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ rơi vào trên lông mi của anh.

Nam Cung Kình Hiên cau mày, chỉ chốc lát sau, đôi mắt tuấn dật có chút đấu tranh mở to.

Tựa như nhìn không rõ trước mắt, anh chỉ sửng sờ trong một giây, một cái chớp mắt tiếp theo, đột nhiên cánh tay anh thu chặt người trong ngực, thật chặt, sau đó cúi đầu xuống tra xét, quả nhiên, cô vẫn còn ở trong ngực anh. truyện chỉ đăng trên

“. . . . . .” Rốt cuộc căng thẳng trong lòng buông xuống, anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Nam Cung Kình Hiên buông lỏng lực đạo cái cánh tay, cảm thụ da thịt nhẵn nhụi mềm mại của cô, đôi mắt nóng rực, hơi lật người bao trùm cô dưới thân, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.

Tối hôm qua, bọn họ. . . . . .

Dụ Thiên Tuyết ngủ trầm trầm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vẫn còn dính vài sợi tóc ướt nhẹp mồ hôi, Nam Cung Kình Hiên chìa ngón tay thon dài vén mấy sợi tóc kia lên, nhẹ nhàng bưng lấy mặt của cô, ấn một nụ hôn lên trên mặt cô.

Ôm cơ thể mềm mại trong lòng, anh chặt chẽ bá chiếm cô từ đầu đến chân, dù đã kết thúc cũng không chịu buông ra.

Chẳng qua là sáng nay, thân thể anh lại bắt đầu có cái gì đó không đúng, chỉ đơn giản là vén cái mền lên một chút, theo đường cong cơ thể cô nhìn xuống, đáy mắt anh càng thêm nóng rực.

Nam Cung Kình Hiên thử nhúc nhích một chút, da thịt thân mật chạm nhau, ngay tức khắc, cảm giác kia lan truyền ra khắp toàn thân.

Chương 206: Thật Hy Vọng Em Vĩnh Viễn Chỉ Lệ Thuộc Vào Anh

“Ách……” Anh rên lên một tiếng, nhíu hàng mày anh tuấn, cố chịu đựng nhưng vẫn khẽ thở gấp, nhìn chằm chằm cánh môi sáng bóng sưng đỏ của cô, cực kì đau lòng, lại hôn nhè nhẹ, lúc đầu còn vô cùng dịu dàng, sau đó không khách sáo mà cạy ra kẽ răng hơi khép của cô, truy tìm cái lưỡi ngượng ngùng mềm mại đêm qua.

Ấm áp, lệ thuộc, cứ ôm cô như vậy, cho đến ‘thiên hoang địa lão’.

Trong mắt Nam Cung Kình Hiên chợt dâng lên chút ẩm ướt, cũng không biết là tại sao, chỉ là nhẹ nhàng ôm ấp cô vuốt ve tóc của cô, hôn cô trong lúc cô nửa mê nửa tỉnh, đã thấy thỏa mãn cùng khuây khoả thế này.

“Cuối cùng thì anh lại có em lần nữa……” Giọng nói khàn khàn vang lên, Nam Cung Kình Hiên hôn lên gò má cô, tựa như là cố ý nói cho cô nghe trong giấc mộng: “Từ trái tim em đến thân thể của em…… Thiên Tuyết…… Anh yêu em……”

Vào thời khắc này chuông điện thoại di động chợt vang lên, thực sự rất ‘sát’ phong cảnh.

Nam Cung Kình Hiên ôm lấy người phụ nữ nhỏ trong ngực, đột nhiên cau mày, nhìn xuống dưới giường.

Quần áo bị ném đầy đất.

Anh dùng cái mền mỏng đắp kín người cô, tiếp đó, mặc kệ thân thể trần truồng bước xuống giường nghe điện thoại, ấn nút trả lời, đi ra khỏi phòng.

“Chuyện gì?”

“Nam Cung thiếu gia, số điện thoại chúng ta nghe lén có động tĩnh rồi, sáu giờ sáng, ở hoa viên Kim Vịnh, La tiểu thư sẽ xuất hiện.”

Nam Cung Kình Hiên cau mày, nhìn giờ trên điện thoại di động, còn lại hơn nửa tiếng đồng hồ.

Chết tiệt.

“Tôi biết rồi, trước tiên cho người qua đó canh chừng đừng ‘đánh cỏ kinh xà’, chụp hình lại, chờ tôi đến.”

Cúp điện thoại, Nam Cung Kình Hiên cảm giác được trong phòng hơi lạnh, kiểm tra một chút mới phát hiện ra căn hộ của Dụ Thiên Tuyết không có cài đặt bất kỳ thiết bị sưởi ấm nào, anh có chút hoảng hốt nhớ lại năm năm trước, thời gian đó ở chung với cô cũng là như thế này, thời điểm trời chuyển lạnh cô cũng không thích bật máy điều hòa, cô thích sự ấm áp tự nhiên khi nằm ở trong chăn mền.

Nhớ tới những điều này, trái tim anh bắt đầu mềm mại, Nam Cung Kình Hiên đi trở lại phòng, nhìn quần áo rơi đầy đất cũng không tính mặc vào, anh bước tới kéo mền ra, lần nữa nằm lên giường ôm lấy cô.

Dụ Thiên Tuyết khẽ lật người, cảm giác có một lồng ngực nóng như lửa gần kề, chậm rãi cau mày dán sát vào.

Nam Cung Kình Hiên chợt sững sờ, một cái chớp mắt tiếp theo, đôi mắt anh lấp lánh sáng ngời, ôm cô thật chặt ở trước ngực, giọng khàn khàn: “Ngoan quá…… Thật hy vọng lúc thanh tỉnh em cũng lệ thuộc vào anh thế này…… Vĩnh viễn lệ thuộc vào anh thế này……”

Mỗi lần ôm cô thì cơ thể sẽ nổi lên phản ứng, hôm nay quần áo gì cũng không có mặc, thì lại càng không cần nói.

Tay của Nam Cung Kình Hiên cực kỳ tà ác dò xét xuống địa phương không nên đụng chạm thì ác ý dừng lại, nhẹ nhàng chạm vào, nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn cô cau mày trong giấc mộng, ‘ưm’ một tiếng, nhích thêm một chút tới gần cổ của anh.

Phía bên trong trơn ướt ở giữa hai chân kia, vô cùng mềm nhẵn, thực sự khiến người ta cực kì lưu luyến.

Nam Cung Kình Hiên cố nén mới không tách hai chân cô ra một lần nữa, mặc dù anh thật sự không nhịn được, cũng chỉ có thể hít thở thật sâu để đẩy lùi dục vọng toàn thân, nhưng không có chút hiệu quả nào, anh cương quyết vọt đi tắm nước lạnh.

Trên tóc còn nhỏ nước, nhìn đồng hồ thì đã không còn nhiều thời gian.

Nam Cung Kình Hiên đi trở lại phòng ngủ cầm quần áo mặc vào, lúc này, anh mới chậm rãi đi tới bên giường ngắm nhìn cô.

Anh cũng muốn ôm cô ngủ thêm chút nữa, dù chỉ là chốc lát, chỉ nhìn cô ở trong lòng anh tỉnh lại cũng được, nhưng không thể.

“Yêu tinh……” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói, lần nữa phủ lên môi cô, dịu dàng trằn trọc: “Thật sự anh rất muốn em…… Muốn em cho đến khi em cầu xin mới thôi…… Nhưng anh có việc phải đi……”

Chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên nở nụ cười yếu ớt, kề sát tai cô thấp giọng nói: “Khi tỉnh lại, có khi nào hiểu lầm anh ăn xong rồi bỏ chạy hay không? Vậy coi như phiền toái rồi.”

Ngẫm nghĩ xong lại nở nụ cười, lưu lại một nụ hôn trên lông mi của cô: “Tùy ý đi…… Hiểu lầm cũng tốt, tới tìm anh tính sổ, dù sao thì đời này anh cũng tính dây dưa không rõ với em……”

Nói xong anh cũng đứng dậy, đắp kín mền cho cô, gọi điện thoại đến trung tâm Huệ Minh xin nghỉ giúp cô, sau đó mới chậm rãi đi ra khỏi phòng.*****

Hoa viên Kim Vịnh.

Nam Cung Kình Hiên ngồi ở ghế sau, tầm mắt quét ra phía ngoài cửa sổ.

Hoa viên này thuộc về một khu dân cư, cũng không có hạn chế người bên ngoài, buổi sáng có rất nhiều người tập thể dục hoặc chạy bộ ở đây, còn có vài học sinh kết bạn cùng nhau từ bên trong đi ra.

Người đàn ông đeo kính đen ngồi ở ghế trước mở máy ghi âm cho Nam Cung Kình Hiên nghe.

Bên trong chậm rãi vang lên giọng nói, một thiếu niên, một giọng nữ dịu dàng mà anh rất quen thuộc.

“Tôi đã nói rồi, có chuyện gì thì liên lạc với trợ lý của tôi, đừng tới tìm tôi, cậu quên rồi sao?” Giọng nữ mang theo chút ngái ngủ mông lung, giọng êm ái nhưng lạnh lùng: “Hơn nữa còn sớm thế này.”

“La tiểu thư, thật sự tôi không có biện pháp kéo dài nữa, chiều nay tôi và mẹ tôi sẽ đi Hongkong, cô có thể nói cho tôi biết vị trí cụ thể của bà không? Tôi phải cùng đi với mẹ của tôi.”

“Không phải tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao, phải theo sắp xếp của tôi.”

“La tiểu thư……”

“Cậu tên gì? Tôi không nhớ, tôi nói rồi, cậu cứ đi trước, tôi sẽ đưa mẹ cậu qua giúp cậu, tôi không quen bị người khác uy hiếp, cũng không có thói quen hại người, miễn là người ta không làm hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không lật lọng phản lời, điểm này cậu hiểu chưa?”

“La tiểu thư, tôi hiểu, nhưng……”

“Cậu đi tìm trợ lý của tôi đi, loại chuyện này tôi không thích tự mình xử lý, nếu không tin tôi, tại sao lúc ban đầu lại hăng hái đáp ứng giúp tôi?”

“Lúc đó tôi…… Thật sự rất cần tiền……”

“Là không đủ tiền?”

“Không không không…… La tiểu thư, bây giờ tôi có thể không lấy tiền nữa, cũng có thể không đi Hongkong, nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi……” Giọng nói của thiếu niên lộ vẻ sợ hãi, lo lắng gánh không nổi hậu quả, chỉ muốn bảo toàn trạng thái lúc ban đầu.

Phía đối diện vì vậy mà trầm mặc im lặng một lát.

“Sáu giờ, cậu ở hoa viên Kim Vịnh chờ tôi, tôi sẽ qua đó nói chuyện với cậu.” Giọng nói của La Tình Uyển dừng lại trong chốc lát, lại có chút êm ái thân thiết, thản nhiên nói tiếp: “Cậu thấy tôi có giống loại người độc ác ‘qua sông đoạn cầu’ không, ….., có giống không?”

“……”

“Được rồi, nhớ chờ tôi.”

Ghi âm tới đây là hết, ánh mắt Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm cái máy ghi âm màu đen, mấy ngón tay thon dài chậm rãi nắm chặt.

Ánh nắng ban mai sáng rỡ, chiếu lên người một thiếu niên đang đứng trong hoa viên. truyện chỉ đăng trên dd le quy don

Người thiếu niên kia, thời điểm mặc đồng phục bồi bàn thì rất tuấn tú, khi mặc quần áo thoải mái lại có tác phong riêng biệt của tuổi trẻ.

Đón ánh nắng ban mai, có một bóng dáng dọc theo đường mòn chậm rãi đi tới.

Tên thiếu niên trợn to hai mắt, nhìn ngó chung quanh, thấy không có người khác mới nói với cô gái xinh đẹp đó: “Cô…… Cô chính là La tiểu thư?”

La Tình Uyển mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác tây trang màu đen, tóc dài hơi xoăn xõa tán lạc, ánh mắt dịu dàng: “Không giống sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK