Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155: Ba Ba Khốn Kiếp Này Lại Không Tránh! (Tt)

Cậu bé không nghĩ tới mới sáng sớm lại gặp phải người này ở đây! Ba ba khốn kiếp….. Thế nào lại là chú ấy!

Nhưng Nam Cung Kình Hiên đã sớm thấy được vết thương của cậu bé, cau mày bắt lấy cổ tay nhỏ kéo cậu bé trở lại vào trong khuỷu tay, cẩn thận tránh vết thương của cậu bé, trầm giọng nói: “Trầy da rồi sao? Tiểu Ảnh đừng động đậy, chú dẫn cháu đi bệnh viện!”

“Cháu không cần!” Tiểu Ảnh đau đến mức bàn tay cùng đầu gối nóng rát, nhưng vẫn cao giọng cự tuyệt, nhìn chằm chằm anh nói: “Cháu không cần chú đưa đi bệnh viện, chú buông cháu ra, cháu không thích chú!”

Vẻ mặt của con trai nhìn anh chính là vẻ muốn trốn tránh, đó là sự đề phòng và kiên quyết khước từ anh.

“Tiểu Ảnh! Tiểu Ảnh nha!” Dì chủ nhà nhìn thấy tình hình này vội vàng chạy đến, nét mặt vô cùng khẩn trương: “Cái cậu này, chuyện gì xảy ra hả! Mới sáng sớm sao lại đụng vào trẻ con! Cậu cậu cậu….. Tôi phải ăn nói với Thiên Tuyết thế nào hả!”

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên hơi trắng bệch, bị con trai cự tuyệt hành hạ đến đau lòng không chịu nổi, chỉ có thể tùy ý cậu bé quẫy đạp giãy giụa, nhưng không thể để mặc cho cậu bé không băng bó, cứ như vậy mà chạy đến trường học!

“Chú buông cháu ra….. Buông ra buông ra, không được đụng vào cháu a!” Tiểu Ảnh kích động, nhớ lại chuyện xưa ngày đó, đôi mắt trong suốt toát ra ngọn lửa, hận thấu người cha này, liều mạng giãy giụa rồi lại giãy giụa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dứt khoát túm lấy bàn tay to của Nam Cung Kình Hiên “Ô oa” một tiếng rồi hung hăng cắn.

Cậu bé cắn, hung hăng cắn!

Nam Cung Kình Hiên cảm giác được ý nghĩa đau đớn này, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua sự đau lòng kịch liệt, cũng không buông tay, để mặc cho cậu bé cắn, hàm răng non nớt của con trai cắm thật sâu vào thịt của anh, kia là dùng hơi sức lớn nhất, nhưng Nam Cung Kình Hiên lại cảm thấy đó như là một loại giải thoát, sắc mặt hơi trở nên tái nhợt, ánh mắt thê lương chăm chú nhìn con trai trong ngực.
“Tiểu Ảnh….. Tiểu Ảnh mau nhả ra, đừng cắn chú ấy, đi bệnh viện với bà đi! Tiểu Ảnh…..” Dì chủ nhà cũng kinh hãi với biểu hiện đột nhiên nổi điên của Tiểu Ảnh, gấp gáp nói.

Rốt cuộc Tiểu Ảnh há miệng, lồng ngực phập phồng dữ dội, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên.

Chú ấy không tránh….. Ba ba khốn kiếp này lại không tránh!

“Tiểu Ảnh, mau nhả ra mau nhả ra, lập tức đi bệnh viện, bà lập tức gọi điện thoại cho mẹ nha……”

Nam Cung Kình Hiên nhìn cậu bé cuối cùng cũng chịu há miệng, ôm chặt lấy cậu, giọng nói ám ách vang lên bên lỗ tai cậu bé: “Có cáu kỉnh cũng đợi đến bệnh viện băng bó xong rồi tái phát, cháu có rất nhiều cơ hội.”

Tiểu Ảnh cau mày, đôi mắt trong suốt lộ vẻ trốn tránh, hướng về phía anh la to: “Cháu không cần chú! Mẹ nói không cần chú! Chú cách xa mẹ con cháu ra, cháu bị thương cũng không cần chú giúp đỡ không có quan hệ gì với chú!” Nhìn nhìn hoàn cảnh của bản thân, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Tiểu Ảnh đỏ lên vẫn phản kháng: “Chú buông cháu ra!”

“Đợi đến bệnh viện chú sẽ thả cháu ra….. Mẹ cháu có thể không cần chú, là chú không thể rời bỏ hai mẹ con.” Nam Cung Kình Hiên đặt Tiểu Ảnh ở chỗ cạnh tài xế, ánh mắt thâm thúy chứa đựng sự thê lương đau lòng, khàn giọng nói.

Tiểu Ảnh hơi kinh ngạc, lại vẫy vẫy đầu bày tỏ không tin, đôi mắt sáng trong đầy vẻ oán hận: “Chú đừng có lừa gạt mẹ cháu nữa! Chú dám bắt nạt mẹ nữa cháu sẽ cắn chết chú!”

Trong phút chốc, ánh mặt trời hơi chói lóa xẹt qua trong mắt, Nam Cung Kình Hiên đóng cửa xe, mới có thể che giấu chút trong suốt đã không khống chế được nơi đáy mắt kia, hai cánh tay của anh chống cửa xe, bởi vì cố đè nén loại tình tự nào đó, cả người đã run nhè nhẹ.

Chốc lát, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mới khôi phục bình thường, đi vòng qua bên kia mở cửa xe.

Dì chủ nhà vội vàng tiến lên hỏi địa chỉ bệnh viện bọn họ đi, ghi nhớ bảng số xe của Nam Cung Kình Hiên, cũng ghi nhớ số di động của anh, mạnh mẽ cưỡng ép giữ lại CMND của anh mới để cho anh lái xe mang Tiểu Ảnh đi.

Đáng lẽ Dụ Thiên Tuyết đang ở công ty đón tiếp người đến tư vấn, thấy điện thoại di động vang lên chỉ đành âm thầm sốt ruột, cắt đứt chờ một lát mới nhận máy.

Nhưng mà điện thoại di động vẫn cứ ong ong chấn động.

Cũng may người đến tư vấn đã dốc hết bầu tâm sự, Dụ Thiên Tuyết dịu dàng nói với cô ấy mấy câu tiễn cô ấy đi, lúc này mới vội vàng đã chạy tới nhận điện thoại: “Dì chủ nhà, dì tìm cháu sao? Có phải Tiểu Ảnh xảy ra chuyện gì hay không?”

Sau khi cố gắng nghe dì chủ nhà nói rõ ràng, khuôn mặt của Dụ Thiên Tuyết tức khắc trở nên trắng bệch.

“Cái gì…..” Dụ Thiên Tuyết nhất thời luống cuống, vội vàng cầm lấy bút ghi lại tên và địa chỉ bệnh viện, ngòi bút cũng run rẩy: “Cháu biết rồi, cháu chạy tới ngay lập tức….Thương thế của thằng bé có nghiêm trọng không? Người nào dẫn nó đi!”

“Một người đàn ông lái xe, ai nha dì cũng không rõ lắm, dì đang nhìn chứng minh của cậu ta a…..”

“Dì đừng nói nữa….. Cháu lập tức đi tới đó, ngay lập tức!” Lòng Dụ Thiên Tuyết như lửa đốt, nghĩ tới thân hình Tiểu Ảnh nhỏ như vậy mà bị một chiếc xe hơi lướt qua ngã lăn quay liền sợ hãi! Cô cầm áo khoác túm túi xách lên rồi chạy ra ngoài!

*****

Trong bệnh viện, mùi nước sát trùng vẫn nặng như trước đây.

Dụ Thiên Tuyết vòng tới vòng lui ở trước phòng cấp cứu, nhìn bệnh nhân lui tới, lo lắng tìm Tiểu Ảnh.

Rốt cuộc thấy được Tiểu Ảnh đang chích ngừa uốn ván ở trong phòng nghỉ, bóng dáng nhỏ gầy lại thỏa mái như *tinh linh* vậy, lúc y tá nắm cánh tay nhỏ của cậu bé lên, một chút sợ hãi trên mặt cũng không có, ngược lại lạnh lùng mà quật cường.

“Tiểu Ảnh!” Dụ Thiên Tuyết kêu một tiếng, xót xa chạy tới.

“Mẹ!” Lực chú ý của Tiểu Ảnh dời khỏi kim tiêm, kêu một tiếng.

“Tiểu Ảnh, chuyện gì xảy ra? Sao lại bị xe đụng, là ai đụng con!” Dụ Thiên Tuyết đau lòng lôi kéo tay con trai ngồi chồm hổm xuống, lúc này mới phát hiện ra hai bàn tay nhỏ bé cũng quấn băng gạc, nhất thời trong mắt ngấn ngấn nước: “Đau không? Ngoại trừ tay còn có chỗ nào bị thương? Cho mẹ nhìn một chút!”

“Mẹ, đều là trầy da, chị y tá nói chích uốn ván xong là không sao!” Tiểu Ảnh an ủi mẹ, sờ sờ gương mặt của mẹ không muốn làm cho mẹ khẩn trương nữa.

Toàn bộ trái tim của Dụ Thiên Tuyết vẫn treo lơ lửng, cho đến khi trên đỉnh đầu truyền tới một giọng trầm thấp: “Xin lỗi, là do anh không nhìn thấy thằng bé lao ra từ trong hẻm, là anh sơ sót.”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nghiêng đầu mới nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên đang đứng ở phía sau mình, cô hoảng hốt một hồi, sau khi phản ứng kịp thì một tiếng ‘Chát!’ vang dội tát thẳng vào mặt của anh, đôi mắt trong veo phừng phừng lửa giận: “Anh sao lại thế này? Nam Cung Kình Hiên, ai cho anh thương tổn tới con trai của tôi! Sáng sớm anh lái xe tại sao không chú ý một chút! Thằng bé nhỏ như vậy anh không cẩn thận đụng vào phải làm sao bây giờ! Nói xin lỗi thì hết chuyện hay sao? !”

Cô thống thanh gào thét, trong mắt rưng rưng nước mắt.

Nam Cung Kình Hiên cũng chăm chú nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang tức giận này, khàn giọng nói nhỏ: “Xin lỗi, là anh không đúng.”

Thanh âm của anh đung đưa trong đầu Dụ Thiên Tuyết, có sự quen thuộc trí mạng, lòng của Dụ Thiên Tuyết lại bị thương thế Tiểu Ảnh níu lấy gắt gao, không có tinh lực đi suy tư thanh âm này nghe qua ở nơi nào, cũng không muốn để ý tới anh, hung hăng lau nước mắt rồi lần nữa ngồi chồm hổm xuống nhìn Tiểu Ảnh, cẩn thận từng li từng tí cầm cánh tay của cậu bé nâng lên để y tá có thể chích thuận lợi.

“Nha! Tiên sinh! Vị tiên sinh này, trên đầu anh sao lại chảy máu vậy! Oh my god, thật là nhiều máu…..” Y tá cầm khay đứng bên cạnh đột nhiên sợ hãi kêu ra tiếng, bị máu tươi từ trên đầu Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chảy xuống hù sợ.

Ngón tay thon dài chạm vào gò má, quả nhiên đầy tay là chất lỏng sềnh sệch ấm áp, đầy tay là máu đỏ tươi.

“Không có sao.” Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, không nghĩ tới đã lau khô mà máu còn có thể chảy.

Bên này Tiểu Ảnh đã chích ngừa uốn ván xong, Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc mà rung động xoay người qua, không thể tin nhìn Nam Cung Kình Hiên, nhẹ nhàng che miệng lại —— nhìn thấy trên đầu anh máu chảy không ngừng, thấm ướt tóc theo gương mặt tinh xảo góc cạnh chảy xuôi xuống, thấm vào trong áo sơ mi trắng như tuyết.

“Nam Cung Kình Hiên, anh…..” Hai mắt Dụ Thiên Tuyết lấp lánh trong suốt, trong mắt đầy sự rối rắm mà phức tạp.

*Tinh linh: quỷ quái, ma quỷ, yêu tinh

Chương 156: Tôi Yêu Ai Mắc Mớ Gì Tới Anh?

Nam Cung Kình Hiên lại nhíu mày, không muốn cô nhìn thấy một màn này.

“Em chăm sóc con trước đi, anh đi một chút sẽ trở lại.” Vừa nói xong anh xoay người đi ra cửa, không muốn để cho cô nhìn cảnh tượng nhếch nhác này.

“Tiên sinh, anh chảy máu nhiều quá! Qua bên đây cầm máu…..” Y tá cau mày hướng dẫn anh đi tới một gian phòng khác, Dụ Thiên Tuyết không biết anh xảy ra chuyện gì, xoay người nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc lắc lắc đầu, bày tỏ mình cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết nghi ngờ nhưng vẫn tiếp tục chăm sóc Tiểu Ảnh, sau khi xác định cậu bé không sao thì để cậu bé nằm nghỉ trên giường bệnh, lúc này mới đi ra ngoài tìm kiếm Nam Cung Kình Hiên, cô nhất định phải biết chuyện gì xảy ra mới được.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, trên cổ tay của Nam Cung Kình Hiên cũng bị quấn một vòng băng gạc, trên đầu cũng nổi bật băng gạc, gương mặt tuấn tú tái nhợt, có chút yếu ớt không giống với sự cường thế khí phách thường ngày, tựa người bên cửa sổ ngồi yên lặng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi hỏi, trong đôi mắt trong suốt lộ vẻ mong muốn thăm dò.

Chút yếu ớt kia trong mắt của Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng mất đi khi nhìn thấy cô.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của anh lạnh lùng chậm rãi quay qua, đạm mạt nói: “Anh cũng muốn biết chuyện gì xảy ra.”

Dụ Thiên Tuyết cau mày: “Anh nói gì tôi nghe thế nào cũng không hiểu?”

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút bi thương, bóng dáng thẳng tắp tản ra hơi thở vương giả cùng sự ưu nhã, chầm chậm đi về phía cô, bàn tay chậm rãi vân vê tóc của cô, trong tiếng nói trầm thấp có sự áp bách nhàn nhạt: “Tối hôm qua, ảnh chụp….. Ảnh chụp ở trước cửa nhà Bùi Vũ Triết —— hai người đã hôn môi hả?”

Đầu óc mờ mịt của Dụ Thiên Tuyết vào thời khắc này đã hiểu rõ ràng, ý thức cô mê loạn, nhất thời sắc mặt đỏ lên, không rõ anh làm sao mà biết được.

Vẫy vẫy đầu, ánh mắt mát lạnh của cô không sợ hãi chút nào: “Đó là ngoài ý muốn, không có xảy ra chuyện gì hết….. Anh làm sao mà biết? Nam Cung Kình Hiên, đừng nói với tôi là anh theo dõi tôi!”

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, móc điện thoại di động từ trong túi ra nhét vào trong lòng bàn tay cô, siết thật chặt.

“Anh sẽ không theo sát em 24h, anh rất không chịu nổi, nhưng cũng không quá quắt giống như em nghĩ.” Anh vừa trầm giọng như cảnh cáo vừa mở điện thoại di động, Dụ Thiên Tuyết lại có chút cảm giác mình bị đặt trong hầm băng.

Anh nói xong thì điện thoại di động đã mở, Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm điện thoại trong lòng bàn tay, nhấp nhấp trang tin tức nhìn thoáng qua, ở đầu trang có vài tấm hình hơi chói mắt, tiêu đề cực độ bẻ cong càng làm cho Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt.

“Tôi không biết bọn họ lại ăn nói vô căn cứ thế này….. Rất thái quá rồi!” Cô cau mày cảm thán, nói ra cảm thụ chân thật nhất.

Một câu nói nhẹ nhàng của cô đã khiến trái tim của Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên hỗn loạn.

Đôi mắt thâm thúy thoáng lấp lánh ánh sáng, đột nhiên Nam Cung Kình Hiên nắm cánh tay cô bất thình thình kéo cô đến trước người mình, trong mắt là sự dịu dàng tận xương tủy sắp hòa tan cô, chống trán vào trán cô, giọng khàn khàn hỏi: “Cho nên là giả, phải không?”

Bất thình lình bị gần gũi khiến Dụ Thiên Tuyết ứng phó không kịp, chậm rãi cau mày nói: “Anh đừng chạm vào tôi…..”

“Nói với anh đó là giả!” Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên gầm nhỏ, trong đôi mắt thâm thúy bùng lên ngọn lửa có thể thiêu cháy cô! Giọng nói ám ách thổi vào màng nhĩ của cô, hai tay anh nắm chặt bờ vai gầy yếu của cô: “Em chưa từng suy nghĩ sẽ kết hôn với người đàn ông kia, hết thảy đều là bịa đặt vô căn cứ, phải hay không?!”

Hai vai của Dụ Thiên Tuyết bị anh nắm rất đau, đôi mắt trong suốt nhìn kỹ người đàn ông trước mắt, chậm rãi lắc đầu: “Chuyện không liên quan tới anh….. Anh dựa vào cái gì mà tới hỏi tôi những điều này?! Buông ra….. Đau quá!”

Cô không chịu thừa nhận, nhưng động tác cau mày nhịn đau lại làm cho Nam Cung Kình Hiên đau lòng, cánh tay to lớn của anh kéo người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp này vào trong lồng ngực mình, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cùng trầm mặc ôn tồn với cô.

“Thiên Tuyết….. Nói với anh em sẽ không chấp nhận đàn ông khác đi…… Hả?” Bàn tay Nam Cung Kình Hiên xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng khàn khàn nói nho nhỏ: “Anh biết anh đã làm sai rất nhiều chuyện, cho anh cơ hội để anh đền bù cho mẹ con em….. Em muốn như thế nào cũng đều có thể, như vậy được không? Đừng yêu những người đàn ông khác….. Em không thể yêu người khác…..”

Giọng nói khàn khàn của anh giống như ma chú, quanh quẩn ở bên tai Dụ Thiên Tuyết, bị quấn quanh khiến cô gần như điên cuồng.

“Nam Cung Kình Hiên, anh đừng có ngây thơ như vậy…..” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tránh khỏi sự kiềm chế của anh, giọng nói rõ ràng: “Tôi yêu ai mắc mớ gì tới anh, anh có quyền gì mà quản tôi?! Anh buông ra —— không buông tôi sẽ không khách khí với anh nữa!”

Nam Cung Kình Hiên đã tiếp nhận qua sự lợi hại của cô, nhưng vẫn nhắm mắt không chịu buông, ôm cô thật chặt vào trong ngực ngửi mùi hương thanh khiết của cô, tham lam mà mê say.

Dụ Thiên Tuyết bắt đầu bực tức, nhanh chóng mà mãnh liệt xoay người trong chớp mắt, đối mặt hung hăng chụp lấy bàn tay của anh! Nam Cung Kình Hiên không có phòng bị, cả người bị đẩy ra đụng vào vách tường, gương mặt tuấn tú tái nhợt đến cực điểm, hơi thống khổ phải ngửa đầu ra sau.Thân thể anh đụng thật mạnh vào vách tường gây ra một tiếng động lớn, cho dù ai nghe được cũng phải kinh hãi.

“Hình như lần này không có dùng sức lần trước.” Nam Cung Kình Hiên giơ tay che ngực, ngước mắt lên, đáy mắt mát lạnh tràn đầy sự thê lương tận xương cốt, khàn giọng cười yếu ớt, “Không nỡ dùng sức sao?”

Tuy nói những lời như vậy, nhưng đôi mắt đẹp của Dụ Thiên Tuyết vẫn tức giận nhìn vết thương vừa được băng bó tốt của anh đã bị hở ra, máu đỏ tươi lại chảy, giống như đóa hoa nở rộ trên băng gạc trắng toát.

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết giận đến mức lui về phía sau, muốn trực tiếp sập cửa rời đi, nhưng vẫn bị màu máu đỏ tươi kia làm cho phát hoảng, dứt khoát tiến lên kéo thân thể cao ngất to lớn của anh qua, trực tiếp kéo đến trên giường bệnh, cầm băng gạc cùng bông gòn lên, trước tiên dùng bông gòn lau sạch sẽ máu cho anh, quấn băng gạc lại từ đầu.

Trọn cả quá trình, Nam Cung Kình Hiên vẫn nhìn chăm chú vào cô, trong đôi mắt thâm thúy có sự xúc động nhu tình.

“Rốt cuộc là làm sao mà anh bị thương? Đừng nói với tôi là bởi vì Tiểu Ảnh, anh hại thằng bé bị thương tôi còn chưa tính sổ với anh đó, anh nhớ kỹ cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn anh chăm chú nói.

“….. Ngoài ý muốn.” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, để tùy ý cô cầm băng gạc loay hoay trên đầu mình, dù bị làm đau cũng chỉ hơi cau mày, mới vừa bị đẩy ngã nên ý thức của anh càng thêm mơ hồ chập chờn, gương mặt tuấn tú càng lúc càng tái nhợt.

Chẳng qua là, Dụ Thiên Tuyết, tốt nhất em chớ bỏ qua cho anh.

Rốt cuộc cũng quấn xong vòng băng gạt cuối cùng, cánh tay mảnh khảnh sắp rời khỏi vết thương của anh, Nam Cung Kình Hiên duỗi tay nắm giữ bàn tay mềm mại của cô, đột nhiên kéo một cái làm cho cô ngã xuống vào trong lòng anh!

“…..” Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng bấu víu bờ vai của anh, tức giận đến cau mày: “Nam Cung Kình Hiên, anh…..”

Người đàn ông có ngũ quan tuấn lãng như thiên thần ôm cô thật chặt, sắc mặt tái nhợt khiến cho gương mặt góc cạnh của anh càng thêm khắc sâu rõ nét, thâm sâu nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên lật người ôm lấy cả thân thể cô chặt chẽ đè ở phía dưới!

“Anh rất muốn nhìn thấy em….. Anh không khống chế được bản thân nên chạy đi gặp em, không ngờ lại làm Tiểu Ảnh bị thương, thật xin lỗi Thiên Tuyết…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nói xin lỗi, ánh mắt nghiêm túc chăm chú nhìn cô: “Năm ấy là anh không đúng, tội lỗi lớn nhất của anh chính là tự tay giết chết bé con của mình, đó là lí do khiến em hận anh….. Nhưng em không biết, sau đó anh mới biết sự thật, anh chạy đi tìm em, nhưng chỉ thấy một bãi máu trong thùng rác, anh nghĩ em đã bị phá thai rồi….. Mà anh cũng đã tìm không được em…..”

Sắc mặt anh tái nhợt, trong ý thức mơ mơ màng màng nhớ lại toàn bộ mọi chuyện năm đó, hơi thở cũng mong manh.

Cảnh vật trắng toát chung quanh bệnh viện khiến Dụ Thiên Tuyết sợ hãi, trong đôi mắt lành lạnh mang theo hận ý, nước mắt dâng lên: “Chuyện năm đó anh đừng nhắc lại nữa! Tôi hận đến mệt mỏi, không muốn có nửa điểm quan hệ gì với anh nữa, cũng xin anh đừng xuất hiện ở trước mặt con trai tôi, anh muốn thằng bé phải làm sao bây giờ! Nhìn thấy anh thằng bé sẽ thời thời khắc khắc nghĩ tới ba của nó là một kẻ giết người, năm xưa anh không cần nó tại sao hiện tại lại chạy tới tìm nó! Anh, gia thất không rõ lục căn không thanh, còn có một hôn ước đang đợi chờ thì có tư cách gì để thằng bé nhận thức anh là ba nó, anh không cảm thấy thật đáng buồn sao? Không cảm thấy vô lý hay sao?!”

Bệnh viện đã cho Dụ Thiên Tuyết quá nhiều ký ức kinh khủng, cô bị người đàn ông này đè ép che phủ, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy trần nhà trắng bóng, nước mắt chảy xuống, nụ hôn của anh cũng rơi xuống, Dụ Thiên Tuyết ghét bỏ nghiêng đầu qua, thấy drap giường cũng là màu trắng! Đâu đâu cũng một màu trắng toát còn có mùi vị máu tanh!

Cô muốn nôn!

“Thật xin lỗi….. Thật xin lỗi thật xin lỗi…..” Giọng của Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nói một lần rồi lại một lần, hôn những giọt nước mắt trong suốt chảy xuống của cô: “Thiên Tuyết, đừng khóc…..”

“Anh không được nhốt tôi….. Khốn kiếp….. Buông ra…..” Dụ Thiên Tuyết run giọng nói xong, đôi mắt đẫm lệ trong mông lung muốn đẩy anh ra, thế nhưng thân thể người đàn ông này như một tảng đá khổng lồ hoàn toàn không cách nào lay động được, cô thở hổn hển, bị ép tới mức không có cách nào hít thở!

Người phụ nữ nhỏ nhắn phía dưới có mái tóc đen nhánh bóng mượt mềm mại, da thịt trắng nõn như tuyết, ở trên drap giường trắng tinh khiến lòng người sợ hãi, Nam Cung Kình Hiên nếm những giọt nước mắt chua xót của cô, biết đây là người phụ nữ mà anh vĩnh viễn cũng không thể buông tay, hương vị của cô, cho dù là vị nước mắt chua xót cũng quyến rũ anh không muốn buông ra.

Cô trách móc, cô giãy giụa, cô khóc thút thít, anh chỉ siết chặt bàn tay mềm mại của cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay đặt tại lồng ngực của mình.

Bên trong này, tràn đầy đều là cô.

Ý thức của Nam Cung Kình Hiên càng lúc càng mê ly cuồng loạn, bàn tay nặng nề xoa mái tóc cô, hơi thở nóng bỏng chầm chậm phả xuống, rốt cuộc không nhịn được mà bao trùm lên cánh môi mềm đỏ tươi, nếm hương vị của cô lần nữa rồi dần dần xâm nhập, đầu lưỡi đẩy kẽ răng khép thật chặt ra, đổi lấy sự xấu hổ tức giận và hơi thở cô gấp gáp, Nam Cung Kình Hiên hôn sâu hơn, đắm chìm trong vẻ đẹp của cô.

Cửa phòng bệnh, vào thời khắc này bị đẩy ra.

La Tình Uyển cầm túi xách vẻ mặt khẩn trương xuất hiện ở cửa, từ khi nhận được điện thoại của Lạc Phàm Vũ cô đã bắt đầu hốt hoảng, vội vàng kêu tài xế đưa cô đến tất cả bệnh viện lận cận để tìm! Trong điện thoại, Lạc Phàm Vũ nói Kình Hiên xảy ra tai nạn xe cộ, hiện tại cũng không liên lạc được với anh!

Thấy một màn kích tình bên trong, nhất thời La Tình Uyển giật mình!

Cô khẽ thở hổn hển, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, vì an nguy của người đàn ông này mà lo lắng không kiềm chế được! Nhưng mà có chết cô cũng không ngờ, trong khoảnh khắc đẩy cửa tiến vào, lại có thể nhìn thấy cảnh tượng này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK