Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 187: Chú Hư Hỏng Lại Chọc Giận Mẹ Cháu, Cháu Nói Chú Ấy Nên Làm Gì Bây Giờ?

Trong đại sảnh xa hoa, Nam Cung Kình Hiên cùng Lạc Phàm Vũ dẫm trên nền sàn lưu ly màu xanh biếc sáng chói đi vào.

Chỗ này chính là nơi tổ chức tiệc rượu tối qua.

Toàn bộ đã được dọn dẹp sửa sang, chỉ còn lại một nhóm nhân viên phục vụ với sắc mặt nghiêm trang, im bặt không dám nói lời nào, ánh mắt Lạc Phàm Vũ đảo qua những người đó, tầm mắt rơi vào chai rượu cùng cái ly trên bàn.

“Lạc tổng, toàn bộ nhân viên phục vụ cùng ly chén đêm hôm đó đều ở nơi này, anh muốn….. Có muốn kiểm tra qua một chút hay không?” Quản lý tiến lên, có hơi sợ hãi nói với Lạc Phàm Vũ.

Nam Cung Kình Hiên quét ánh mắt lạnh lùng qua đống ly kia, cầm lên một cái ly, ngón tay thon dài vuốt vuốt, lạnh lùng đặt trở lại.

“Cầm một đống ly chén đã tẩy rửa sạch sẽ tới đây cho mình xem có ý nghĩa gì sao?” Nam Cung Kình Hiên không chút nào lưu tình lạnh giọng nói, ánh mắt nhìn Lạc Phàm Vũ khinh thường: “Cậu dẫn mình sang đây xem mấy thứ này?”

Lạc Phàm Vũ cũng hơi cau mày: “Người đâu?”

“Lạc tổng, chính là cậu này.” Quản lý vừa nói vừa đẩy một người trẻ tuổi tới trước mặt bọn họ.

“Chào hai vị ông chủ.” Người thanh niên có chút khẩn trương, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt, lễ phép cúi người chào.

“Tối hôm đó là cậu rót rượu cho bàn của Bùi Vũ Triết đúng không? Bao gồm món gan ngỗng cũng là cậu bưng lên.” Ánh mắt thâm thúy của Lạc Phàm Vũ theo dõi cậu ta, từng chữ từng câu hỏi rõ.

Người thanh niên hơi đổ mồ hôi lạnh, vẫn gật đầu: “Đúng, là tôi bưng lên.”

Bỗng nhiên Nam Cung Kình Hiên cảm thấy có phần đần độn khi thẩm tra thế này, chứng cớ đã bị tiêu hủy, kéo người tới đây hỏi thì có ý nghĩa gì đâu? Lời trong miệng nói ra cũng có thể thay đổi, mà nguyên nhân khiến người khác thay đổi lời nói cũng quá nhiều.

Anh chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn người phục vụ, thông thả dạo bước trong phòng ăn.

Đoàn người nhanh chóng nhường ra một con đường, tùy ý người đàn ông cao lớn rắn rỏi mười phần khí thế này xem xét kỹ càng bọn họ, trong lòng mỗi người cũng đã đánh trống, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Lạc Phàm Vũ vẫn còn ở thấp giọng gặng hỏi người thanh niên đó.

Nam Cung Kình Hiên đi tới trước bàn ăn, thấy mấy bộ chén dĩa sáng bóng, cau mày, ở nơi này, người có thể xuống tay thật sự quá nhiều, chỉ điều tra như thế này có thể tra ra được cái gì không?

Cái ly, miệng chén, nước sốt, dao nĩa, thậm chí là khăn ăn…..

Nam Cung Kình Hiên chậm rãi chống tay trên bàn, tưởng tượng ra cảnh Dụ Thiên Tuyết cùng Bùi Vũ Triết ngồi đối diện ở bàn ăn, tâm tư bắt đầu phiền loạn.

“Cậu ở chỗ này điều tra, có tin tức thì nói cho mình biết, mình về trước.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói.

Lạc Phàm Vũ kinh ngạc: “….. Mẹ nó, là chuyện phụ nữ của cậu hay là chuyện phụ nữ của mình?”

“Cậu có thể xem chuyện phụ nữ của mình thành của mình mà làm.” Nam Cung Kình Hiên ưu nhã mà lạnh lùng đi ra cửa: “Ngày mai gọi hỏi cậu kết quả, tốt nhất là cậu có thể cho mình một câu trả lời chắc chắn….. Cám ơn.”

Mắt thấy chiếc xe ngoài cửa đi mất, Lạc Phàm Vũ sờ sờ cằm: “Tên này đã bao nhiêu năm không có nói cám ơn mình? Ha!”

*****

Buồi chiều, bệnh viện yên tĩnh.

Nam Cung Kình Hiên bồng cậu bé đã ngủ ở trước giường bệnh lên, thả vào trên một cái giường bệnh khác, cởi giày của cậu bé, kéo mền lên đắp cho cậu bé.

Y tá đẩy cửa đi vào, thấy cảnh tượng này bước chân chợt nhẹ nhàng.

“Đây là con trai của anh sao?” Bỗng nhiên y tá tò mò, nhón chân nhìn nhìn gương mặt xinh đẹp của đứa bé kia, nhỏ giọng hỏi.

Đáng lẽ Nam Cung Kình Hiên cũng không thích người khác bắt chuyện, giờ phút này, ánh mắt lại hơi mềm mại, thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Y tá che miệng cười, nói: “Cậu bé thật đáng yêu nha, buổi trưa tôi tới đây đổi bình nước biển lúc đó cậu bé còn nói chuyện với tôi, hỏi khi nào thì mẹ bé có thể khỏe mạnh, ai, bệnh nhân trên giường này là vợ của anh sao?”

Bóng lưng thẳng tắp của Nam Cung Kình Hiên cứng ngắc, không nói câu nào.

Y tá chợt giật mình, chắc mình nói sai rồi, đứng sau lưng anh im bặt, ngón tay đâm đâm miệng mình, nghĩ mình đã nói quá nhiều.

Té ra là bà mẹ độc thân nha…..

Y tá nhìn thoáng qua khuôn mặt của người phụ nữ kia, trong lòng nói thầm, thật là đáng thương.

Điện thoại di động để ở bên cạnh reo vang, Nam Cung Kình Hiên cau mày, cầm lên đi ra ngoài ban công nhận máy.

“Alô?”

“Buổi tối chú La tới đây ăn cơm, tối nay nhớ về!” Bên trong truyền đến giọng nói già nua nhưng nghiêm trang.

Nam Cung Kình Hiên cau mày: “Tối nay con không rảnh, mọi người ăn đi.”

“Hồ đồ!” Nam Cung Ngạo lớn tiếng: “Đã bao nhiêu ngày rồi con không về nhà? Ở nhà cũng không thấy được cái bóng của con, con bé Tình Uyển cũng không gặp được con, rốt cuộc là con muốn làm cái gì! Cái đám cưới này con còn muốn hay không hả?!”

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhếch miệng: “Con nói con muốn kết hôn sao? Cô ta thật đúng là không an phận, vừa mới cho cô ta một bài học, bây giờ lại tới gây sức ép.”

“Con đừng có bôi nhọ người ta! Con cho rằng ba không biết hay sao, người ta là cô gái trong sạch, tại sao con lại ghét bỏ!” Nam Cung Ngạo cất cao giọng: “Tối nay nhất định phải về nhà! Nếu không, thật sự khó ăn nói với chú La! Cuối năm nay hai đứa nhanh chóng kết hôn đi!”

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Con không rảnh nói chuyện với ba nữa, hiện tại đừng có quấy rầy con.”

“Rốt cuộc con đang ở đâu!”

“Con ở chỗ cháu nội của ba ——” Ánh mắt âm lãnh của Nam Cung Kình Hiên quét qua bên ngoài, lạnh lùng nói: “Có ý kiến gì không?”

Đột nhiên Nam Cung Ngạo bị nghẹn, che giấu chốc lát mới lên tiếng: ” Mấy ngày nữa ba phải đi nhận thằng bé Tiểu Ảnh kia, trước tiên đón về Đài Bắc, đợi đến khi con cưới Tình Uyển vào cửa thì từ từ để cho con bé tiếp nhận sự tồn tại của Tiểu Ảnh, nó là đứa hiểu chuyện nên sẽ không gây rối, tối nay con nhớ về ăn cơm, đưa Tiểu Ảnh theo cùng!”

Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, một tay nắm lan can, cả người giống như một bức điêu khắc hoàn mỹ trong gió.

“A, chẳng lẽ ba muốn cướp Tiểu Ảnh khỏi Thiên Tuyết, chờ con cưới La Tình Uyển xong mới để thằng bé chính thức vào cửa nhà Nam Cung?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự giễu cợt: “Mệt cho ba nghĩ ra được!”

“Con im miệng cho ba! Có người nói chuyện với ba mình như thế này sao!!” Nam Cung Ngạo giận đến bốc khói.

“Con cảnh cáo ba.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói: “Không nên có ý nghĩ bắt Tiểu Ảnh rời khỏi Thiên Tuyết, lại càng không nên có ý nghĩ là con sẽ ngoan ngoãn cưới La Tình Uyển, cái hôn ước chết tiệt kia con đã sớm muốn hủy bỏ, ép con quá thì ngay cả chào hỏi con cũng không mà sẽ trực tiếp công bố! Giải thích với bên chú La thế nào con sẽ đảm đương, kết hôn với cô ta, ba nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Nói xong, Nam Cung Kình Hiên cúp điện thoại, tháo pin, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, đứng ở ban công hóng mát.

Phiền não, không biết tại sao tất cả đều phiền não như thế.

Đến khi hóng gió đủ rồi Nam Cung Kình Hiên mới quay người lại, Tiểu Ảnh đã đứng ở phía sau anh, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh.

Chương 188: Chú Hư Hỏng Lại Chọc Giận Mẹ Cháu, Cháu Nói Chú Ấy Nên Làm Gì Bây Giờ? (Tt)

“Đã tỉnh rồi sao?” Nam Cung Kình Hiên yêu thương hỏi, cúi người chăm chú nhìn cậu bé: “Đói bụng chưa? Chú dẫn cháu đi ra ngoài ăn cơm.”

Đáy mắt Tiểu Ảnh có sự căm thù cùng khinh thường, nhưng vừa rồi nghe đoạn đối thoại kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Kình Hiên, trong mắt có một ít thay đổi.

“Rốt cuộc chú có yêu mẹ cháu hay không?” Tiểu Ảnh mở miệng hỏi.

Từ trong miệng con trai hỏi đến vấn đề này, Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, giọng nói khàn khàn: “Tiểu Ảnh…..”

“Đến cùng chú có yêu mẹ cháu hay không?” Tiểu Ảnh cất cao giọng, hàng chân mày nho nhỏ cũng nhíu lại.

Nam Cung Kình Hiên trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: “Yêu, chú rất yêu mẹ cháu.”

Sự bén nhọn trong mắt Tiểu Ảnh giảm sút mấy phần, lạnh lùng nói: “Chú làm thế nào yêu mẹ cháu? Mẹ với chú ở chung một chỗ có vui vẻ không? Sẽ hạnh phúc sao? Khỏi phải một mình chăm sóc cháu khổ cực thế này sao? Chú đã cho mẹ được những gì? Cái gì cháu cũng không nhìn thấy!”

Bị con trai chất vấn, Nam Cung Kình Hiên á khẩu không trả lời được.

Tình yêu, đến cùng anh phải cho cô tình yêu như thế nào?

Cô đã từng vui vẻ hay chưa? Hạnh phúc? Thời điểm anh ở bên cạnh có cảm giác có thể thoải mái dựa vào hay không? Một người phụ nữ cần có cảm giác an toàn, cần được che chở, cần sự toàn tâm toàn ý, anh đã cho cô được bao nhiêu?

Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, ánh mắt càng thêm khinh thường

Chẳng qua là khinh thường không kéo dài mấy giây, cậu bé xoay người tránh ra, khạc ra ba chữ: “Cháu đói bụng.”

Sau khi cậu bé xoay người Nam Cung Kình Hiên mới phản ứng kịp, đáy mắt bắt đầu hơi ươn ướt.

*****

Bên trong quán ăn nhanh, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên cao ngất mị hoặc dắt theo một cậu bé xinh đẹp đến mức tận cùng, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong.

“Thức ăn nhanh không tốt cho cơ thể, chúng ta đi chỗ khác đi, Tiểu Ảnh thấy sao?”

Tiểu Ảnh lắc đầu: “Không, cháu chưa từng tới quán ăn nhanh, đều là mẹ nấu cơm cho cháu, hôm nay cháu muốn ăn ở chỗ này.”

Vừa nói xong đã bỏ chạy đến cái ghế dựa, leo lên ngồi xuống.

Nam Cung Kình Hiên không có cách nào, chỉ đành ngồi vào chỗ đối diện, nhìn cậu bé chọn món ăn.

Cậu bé luôn mang theo mũ lưỡi trai bên người, đè thấp vành nón che lại khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, đung đưa chân nhìn thực đơn, một nữ phục vụ đi tới, thân thiết hỏi: “Hai vị muốn ăn gì?”

Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm tờ thực đơn kia, hơi cau mày, hồi lâu mới mở miệng, ai ngờ lại là cùng lúc nói ra.

“Gan heo xào.”

“Gan heo xào.”

Dưới vành nón, ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Ảnh lộ vẻ kinh ngạc.

Nữ phục vụ cũng ngẩn ra, cười đến càng thêm thân thiết: “Được, hai vị, có ngay!”

” Thời điểm ở nước ngoài mẹ mang theo cháu sinh hoạt thế nào, nói cho chú nghe một chút được không?” Nam Cung Kình Hiên cúi người thấp xuống, giọng nói trầm thấp đậm đà từ tốn, chiều nay, anh thật sự muốn hàn huyên với con trai một chút, muốn biết mấy năm nay mẹ con họ làm sao qua được.

“Cháu không nhớ rõ.” Tiểu Ảnh kéo vành nón: “Dù sao mẹ là theo chân bà Bùi cùng chú Bùi sống chung một chỗ, chi phí sinh hoạt của mẹ con cháu đều là bà Bùi cho, công việc của mẹ chính là chữa bệnh cho chú Bùi.”

Hai mắt Nam Cung Kình Hiên hơi nheo lại, không nghĩ tới, năm năm nay, cuộc sống của cô cũng là ăn nhờ ở đậu.

Không trách được vì sao cô luôn muốn độc lập, dù người khác trợ giúp một chút xíu cũng đều không cần.

“Mẹ cháu làm việc lại dẫn theo cháu như vậy xác thực rất khổ cực.”

“Đúng nha!” Tiểu Ảnh gật đầu thật mạnh, tay nắm thành quyền nói: “Cho nên cháu muốn kiếm tiền nuôi mẹ, cháu muốn mẹ có cuộc sống hạnh phúc, tìm một người ba đặc biệt tốt chăm sóc mẹ cháu một đời một kiếp!”

Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên hơi trầm xuống, nhấp một ngụm trà, mở miệng hỏi: “Cháu kiếm tiền như thế nào?”

“Hừ, không nói cho chú biết!”

Nhớ dáng vẻ xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết khi nhắc tới Tiểu Ảnh tự nghiên cứu phát triển trò chơi, Nam Cung Kình Hiên giật mình, ưu nhã cười rộ lên: “Tiểu Ảnh có thể nói cho chú nghe thử một chút, chú là nhà kinh doanh, đối với loại chuyện này hiểu rõ hơn so với Tiểu Ảnh.”

“A….. Thế à.” Tiểu Ảnh trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn anh.

Túm vành nón kéo quay một bên, Tiểu Ảnh hỏi: “Chú biết trò chơi Single-Diomand bản mới không?”

Nam Cung Kình Hiên gật đầu: “Biết, mới ra không lâu.”

Tiểu Ảnh giơ năm đầu ngón tay: “Cháu, có thể chỉ một lần oẳn tù tì, trong thời gian ngắn nhất, phân tích phá bỏ giới hạn nha!”

Bóng dáng nho nhỏ, mắt sáng trong suốt, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên vào chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chói mắt vô cùng.

Nam Cung Kình Hiên đang uống một hớp trà thì bị sặc, trong đôi mắt thâm thúy lộ ra mấy phần kinh ngạc, mặc dù anh không có tiếp xúc với lĩnh vực này, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, -le-quy-don- anh cầm lấy khăn giấy lau khóe miệng, ánh mắt nhìn Tiểu Ảnh càng thêm đặc biệt.

“Cháu dựa vào những linh cảm này mà phát triển trò chơi của mình?” Nam Cung Kình Hiên từ tốn nói, ánh mắt dò xét: “Sao cháu học được những kiến thức này? Mẹ dạy cháu?”

“NO!” Tiểu Ảnh lắc lắc đầu: “Căn bản mẹ không biết gì cả! Cháu thích cho nên tự học, nhưng Single-Diomand thật sự không có tốt như trong tưởng tượng của mọi người, BUG rất nhiều, mạng lưới cũng không hoàn chỉnh, có rất nhiều lỗ hổng cho nên mới bị phá nhanh như vậy! Trò chơi mới của cháu sẽ không như thế!”

Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm cậu bé, sự rung động trong mắt không thể dùng ngôn ngữ để nói.

Trước kia, anh chỉ biết đứa bé này rất thông minh, nhưng không ngờ cậu bé lại thiên tài như thế.

“Tiểu Ảnh, nếu có thể hợp tác với cháu, chú cảm thấy rất vinh hạnh.” Nam Cung Kình Hiên nghiêm mặt nói.

Tiểu Ảnh lắc đầu: “Cháu không cần! Cháu muốn tự mình nuôi mẹ, tự mình kiếm sống!”

Nam Cung Kình Hiên khẽ cau mày: “….. Chú cũng không phải là người ngoài.”

“Điểm này không tính!” Ánh mắt Tiểu Ảnh lóe sáng nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, cất giọng nói: ” Người Tiểu Ảnh thích nhất chính là mẹ, nếu chú không đối xử với mẹ thật tốt, cháu sẽ không nhìn chú là ba, vĩnh viễn không!”

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: “Chú biết, chú xin lỗi.”

“Hừ, Tiểu Ảnh sẽ không để ý, chỉ cần mẹ hạnh phúc là được, nếu mẹ muốn Tiểu ảnh vạch rõ giới hạn cùng chú, vậy thì chúng ta không thể làm gì khác hơn nha…..” Nói xong, Tiểu Ảnh bắt đầu ăn món gan heo xào nóng hổi vừa được bưng lên.

“Cháu không quan tâm đến mình sao?” Nam Cung Kình Hiên giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Tiểu Ảnh, trẻ con không nên cậy mạnh như vậy, nếu không sẽ khiến người ta không thương.”

Đột nhiên Tiểu Ảnh như bị ong chích một cái, né tránh, trong mắt có sự đề phòng.

“Đứa nhỏ ngốc.” Nam Cung Kình Hiên nhéo nhéo mặt cậu bé, “Có phải cháu cũng muốn có một ngày cùng một người mà mình có thể gọi là ba cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài hay không? Có thể không cần hâm mộ những bạn nhỏ khác có ba mẹ ở bên cạnh? Tất cả những điều đó là ba nợ con, ba đều biết.”

Đây là lần đầu tiên, anh nói những lời này ở trước mặt Tiểu Ảnh.

Tiểu Ảnh chán ghét né tránh sự đụng chạm của anh, cúi đầu bới cơm, nhưng hai mắt lại ươn ướt.

Nam Cung Kình Hiên kéo khăn giấy lau giúp cậu bé, Tiểu Ảnh ngẩng đầu trừng mắt, phê phán nói: “Chú hư hỏng!”

Nam Cung Kình Hiên cười cười, có phần thê lương.

“Chú hư hỏng gặp phải phiền toái.” Giọng anh khàn khàn: “Chú ấy lại phạm sai lầm chọc giận mẹ cháu, cháu nói chú ấy nên làm gì bây giờ?”

Tiểu Ảnh “Hừ” một tiếng: “Đánh vào mười tám tầng địa ngục, đại hình phục vụ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK