Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 147: Anh Thật Sự Nên Xuống Địa Ngục Lần Lượt Nếm Trải Nổi Khổ Của Nhân Gian

“Được, La tiểu thư, theo chứng cứ thì đứa bé trai tên Dụ Thiên Ảnh ở trường tiểu học Ấu Dương kia thật sự là con của Nam Cung thiếu gia —— nếu như mẫu xét nghiệm tối qua cô đưa cho chúng tôi không sai.”

Chỉ một câu nói, đã làm cho tay của La Tình Uyển run lên, cánh hoa lả tả rơi đầy đất.

“Tôi biết rồi, chuyện này phiền anh đừng nói ra ngoài, cho dù sau này có rất nhiều người biết, tôi cũng không hy vọng chuyện này sớm bị lộ ra ngoài, biết không?” La Tình Uyển nhẹ nhàng nói.

Đối phương dừng một chút: “La tiểu thư, chúng tôi nhận tiền làm việc, xin tin tưởng sự chuyên nghiệp của chúng tôi.”

La Tình Uyển lắc đầu: “Không liên quan đến vấn đề tin tưởng hay không, tiền hẳn là nên đưa, nhưng có đôi khi, tiền cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.”

Nói xong cô cúp điện thoại, chăm chú nhìn lên bầu trời, cảm giác có một mối nguy cơ đang đánh úp về phía mình.

Con trai.

Dụ Thiên Tuyết có huyết mạch của nhà Nam Cung.

“Chị Tình Uyển, chị đang nói điện thoại với ai nha!” Nam Cung Dạ Hi nhảy tới trước mặt.

Tay vịn cành đào của La Tình Uyển buông xuống, đôi mắt trong suốt nhìn cô ta, do dự một chút rồi hỏi: “Hồi đó em thật sự đã dùng phương pháp này hấp dẫn Dĩ Sênh, sau đó mang thai con gái của anh ấy?”

Nhắc tới chuyện năm đó, Nam Cung Dạ Hi xì mũi coi thường: “Hừ, anh ta cho là em thích mang thai con của anh ta à? Em còn trẻ tuổi như vậy, mang thai vui lắm sao? Nếu không phải vì để cột chặt anh ta, em sẽ không sớm sinh con như thế, làm cho anh ta phản bội cô bạn gái nhiều năm kia! Nào có dễ dàng như vậy.”

La Tình Uyển như có điều suy nghĩ.

“Đàn ông sẽ bị con cái ràng buộc sao?” Cô khe khẽ tự nói.

“Đương nhiên có thể nha! Nếu không thì sao đây? Chị phải làm cho huyên náo xôn xao, tốt nhất là người khắp thiên hạ đều biết! Nếu không phải là lúc đầu em nói trước cho ba chuyện em mang thai, đoán chừng đêm đó Trình Dĩ Sênh sẽ bị ba trực tiếp tìm tới cửa đánh chết!” Nam Cung Dạ Hi trừng mắt nói: “Cái tên lòng lang dạ sói đó, năm ấy em đối xử với anh ta tốt như vậy, hiện tại anh ta lại dám nuôi bồ nhí ở bên ngoài, hừ, đợi bản tiểu thư trở về không thể không cho anh ta biết thế nào là lễ độ!”

“Mà lúc đó Dụ Thiên Tuyết cũng mang thai con của Kình Hiên, không phải là bị anh ấy xóa sạch rồi sao?” La Tình Uyển nghiêng đầu qua nhẹ nhàng nói.

“Đó là bởi vì khi ấy em bị đẻ non!” Nam Cung Dạ Hi hô to: “Anh trai vốn thương em, hơn nữa, lúc ấy căn bản là anh ấy cũng không xác định được đứa bé của Dụ Thiên Tuyết có phải là con của anh ấy hay không, quan hệ của anh ấy và Dụ Thiên Tuyết vốn không ổn định, chỉ trách độ tín nhiệm giữa hai người không đủ, Thôi đi, ai lại có tình cảm sâu sắc với một tình nhân a…..”

Nam Cung Dạ Hi vẫn còn tức giận đang nói gì đó, suy nghĩ của La Tình Uyển cũng đã hướng về nơi xa.

Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới, nếu như có một ngày cô cũng có thể mang thai con của anh, người đàn ông mạnh mẽ kiên cường đó có lại dùng ngữ điệu lạnh như băng nói chuyện với cô hay không, ánh mắt của anh có dịu dàng hơn một chút hay không, anh có không do dự nữa, không để cho cô chờ thêm năm năm lâu như vậy….. Cô không còn trẻ nữa, trời cao biết, cô không thể đợi một người khác thêm năm năm.

Khóe mắt hơi ướt át, La Tình Uyển mở mắt ra, vẫn là một thế giới sáng trong.

Hóa ra, bất quá chỉ đúng là một đứa bé mà thôi.

*****

Dụ Thiên Tuyết từ trong công ty đi ra ngoài, ráng chiều như lửa, gió thổi rối loạn mái tóc của cô.

Cô giơ tay lên nhìn đồng, đủ thời gian đón xe đến tiểu học Ấu Dương, cô đi tới đường lớn đón xe, không hề đoán trước, nhìn thấy một chiếc Lamborghini phong cách dừng ở cửa công ty, hết giờ làm việc nên đồng nghiệp lui tới tới lui cũng cảm thán kêu la, không biết là chiếc xe kia đang đợi người nào.

Dụ Thiên Tuyết cắn môi, kéo chặt áo khoác nghĩ mình chỉ đi một đoạn là đến đầu đường trước mặt đón xe.

Chiếc Lamborghini màu lam đậm chậm rãi khởi động, chầm chậm theo bước chân cô.

Dụ Thiên Tuyết khó có thể chịu được, biết có tránh như thế nào thì cũng tránh không khỏi, xoay người nhìn anh chằm chằm, đôi mắt long lanh trong suốt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Trước kia cô làm bạn cùng với Bùi Vũ Triết mấy năm, cho là sự kiên nhẫn và sức chịu đựng của mình đã được tôi luyện đến cực hạn, không gì có thể rung chuyển được cô, làm cho cô gấp gáp luống cuống, giận đến nổi trận lôi đình, nhưng người đàn ông này làm được, anh không lên tiếng nói lời nào, cũng có thể khiến tâm tư cô rối loạn, muốn tránh né, lại bị dây dưa có chết cũng trốn không thoát.

Nhìn cô rốt cuộc đã có thể tỉnh táo lại, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi xuống xe, chầm chậm đi về phía cô.

“Em đã nói sẽ không né tránh anh nữa, muốn đi tiểu học Ấu Dương đúng không?” Anh đưa tay vén tóc giúp cô, nhẹ giọng nói: “Anh đưa em đi.”

Đôi mắt trong suốt như nước của Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm anh: “Anh nhất định phải dây dưa với tôi thế này sao?”

“Năm năm trước anh đã dây dưa với em.”Nam Cung Kình Hiên không hề kiêng dè, giọng trầm thấp trong lộ ra từ tính, chăm chú nhìn cô thắm thiết: “Hoặc là nói không phải anh muốn dây dưa, mà là anh không có biện pháp….. Anh không buông em ra được.”

Ánh sáng trong mắt Dụ Thiên Tuyết vẫn trong sáng thuần khiết, nhưng lại mềm nhũn xuống, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ: “Anh đừng như vậy được không? Tôi rất mệt mỏi, tôi tránh không khỏi anh, anh bỏ qua cho tôi được không?!”

Nam Cung Kình Hiên tiến lên một bước nhẹ nhàng ấn đầu của cô lên vai mình, cúi đầu thì thầm: “Mệt mỏi thì dựa vào anh, nghỉ ngơi một lát.”

Dụ Thiên Tuyết cắn môi đẩy anh, nhưng lồng ngực to lớn kia vẫn không nhúc nhích.

“Vừa mới tan tầm tôi thật sự mệt chết đi, không rảnh ầm ĩ với anh, tôi phải đi đón Tiểu Ảnh.” Cô vung mở cánh tay của anh xoay người rời đi.

“Thiên Tuyết…..” Nam Cung Kình Hiên nói nhỏ một tiếng giữ chặt cổ tay cô, cau mày kéo cô về bên người: “Anh cùng đi với em.”

“Tại sao anh muốn đi theo tôi? Nam Cung Kình Hiên, anh muốn thế nào?” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt như nước nhìn chằm chằm vào anh, lần đầu tiên đưa tình huống của bọn họ hoàn toàn phơi bày: “Anh có vợ chưa cưới, tương lai đã cố định sẽ có một gia đình tốt đẹp, anh tới trêu chọc tôi làm cái gì? Anh cũng biết anh đã từng tổn thương tôi, tôi cũng đã không so đo! Cũng không cần anh bồi thường! Tôi chỉ muốn tránh xa các người để trải qua cuộc sống của chính mình, tôi có năng lực nuôi dưỡng Tiểu Ảnh, thằng bé khỏe mạnh hoạt bát thông minh đáng yêu, tôi có thể nuôi lớn con trai mình thì mắc mớ gì tới anh! Dù tôi tha thứ cho anh thì thế nào đây? Anh cho tôi được những gì? Tiền bạc hay là nhà cửa? Hay muốn giống như năm năm trước bao dưỡng tôi cũng nuôi luôn con trai của tôi, một tình nhân một đứa con riêng? Nam Cung Kình Hiên, anh cảm thấy tôi muốn vậy sao!”

Cô nói một hơi, như một thùng nước đá, dội tỉnh người đàn ông cố chấp trước mắt.

“Em xác định thằng bé khỏe mạnh hoạt bát?” Giọng nói trầm thấp của Nam Cung Kình Hiên vang lên, ép hỏi cô: “Từ khi sinh ra thằng bé đã không có cha, chưa từng có tình thương của cha, em chỉ là một người phụ nữ thì có thể bảo vệ hay cho con cuộc sống như thế nào?! Thằng bé chỉ là một đứa trẻ, con muốn cái gì em biết rõ sao?! Thân thể con có chuyện gì xảy ra? Con có bệnh gì em hãy nói cho anh biết!”

“Chuyện đó không liên quan gì tới anh!” Bị anh ép hỏi không chỗ tránh né sắc mặt Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, liều mạng giùng giằng: “Đừng vì tư dục của mình mà nói những lời quá quắt như vậy với tôi, ai cũng có tư cách chỉ trích tôi không nuôi dưỡng con tốt, chỉ có anh là không được! Anh hỏi một chút lương tâm của chính mình, thằng bé không có cha không có tình thương của cha, thân thể nó không khỏe nên sống ở Mĩ năm năm cũng không hề đi học là bởi vì có bạn nhỏ cười nhạo nó không có cha, lần này anh hài lòng chưa! Anh chỉ không có trách nhiệm thôi sao?! Khốn kiếp….. Anh buông tôi ra!”

Nước mắt trong suốt đang điên cuồng rung động, Dụ Thiên Tuyết chỉ muốn mau chóng đẩy anh ra, để anh cút xa thật xa!

Nam Cung Kình Hiên mím chặt đôi môi mỏng, bị những lời cô nói không đất dung thân, gương mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, chỉ có thể ôm cô thật chặt, tùy ý cô la lối om sòm vùng vẫy ở trong lòng anh, anh ôm cô thật chặt, không thể buông tay!

“Là lỗi của anh…..” Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên vang lên bên tai cô, như một loại ma chú quanh quẩn quẩn quanh: “Là lỗi của anh, Thiên Tuyết….. Là anh không có trách nhiệm làm cha, em có thể mắng chửi anh, nhưng xin đừng đẩy anh ra…..”

Dụ Thiên Tuyết giãy giụa đã mệt mỏi, kiệt sức, nước mắt cũng rớt đầy mặt, cả người chật vật nhếch nhác.

“Cho anh cơ hội chăm sóc con….. Cũng chăm sóc em…..” Đôi môi Nam Cung Kình Hiên nóng bỏng dán sát tai của cô, khàn giọng thì thầm: “Đừng khổ cực chống đỡ một mình như vậy nữa…..”

Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu né tránh, không hề che giấu thù hằn trong ánh mắt trong suốt: “Không cần cho tôi cái loại cam kết này, Nam Cung Kình Hiên, tôi nói rồi tôi không cần, anh đừng hòng như lúc trước, nuôi một cô tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng mà cư xử giống như thế với con trai của tôi, nằm mơ giữa ban ngày!”

Con trai của cô cần một người cha, nhưng thằng bé cần là một người đàn ông quang minh chính đại, không phải là chồng chưa cưới của người phụ nữ khác! Càng không phải là một tên khốn kiếp đã từng tổn thương thằng bé sâu sắc như vậy!

“Anh không biết…..” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên ám ách, nhìn thẳng vào trong đôi mắt đẹp đầy hận ý của cô, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của cô: “Anh biết tại sao em hận anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy nữa, anh bảo đảm…..”

Cả người Dụ Thiên Tuyết cũng mềm nhũn xuống, thống khổ nhíu mày lại, ý thức của cô cũng đã bị người đàn ông này làm cho rối loạn, không biết nên tin tưởng điều gì không nên tin tưởng điều gì, lời tâm tình nghe quá mức cảm động, nhưng cô e ngại và sợ hãi nên không dám tin tưởng.

“Tôi phải đi đón Tiểu Ảnh, anh buông ra…..”

“Anh cùng đi với em.”

“Tôi không cần! Cái tên khốn kiếp này….. Anh dựa vào cái gì!” Dụ Thiên Tuyết thống khổ đẩy anh.

“Nhanh một chút, chúng ta không kịp giờ.”

Dụ Thiên Tuyết bị anh giữ chặt cổ tay kéo đến trên xe, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự thống khổ, thật sự là cô rất gấp gáp, bị anh dây dưa một lúc như vậy đã không còn kịp giờ, nhưng mà cô ghét người đàn ông này, cô không muốn cùng nhau ngây ngô với anh, cho dù là một giây!

“Anh thật sự nên xuống địa ngục lần lượt nếm trải nỗi khổ của nhân gian, nếm thử xem có bao nhiêu đau khổ bao nhiêu thương tổn, anh sẽ biết rõ tôi hận anh bao nhiêu!” Dụ Thiên Tuyết nắm chặt quả đấm, trong đôi mắt đẹp mang theo thống khổ cùng hận ý, nhìn chằm chằm người đàn ông đang nịt dây an toàn giúp cô.

“Anh biết rõ…..” Nam Cung Kình Hiên cài xong nút dây an toàn, nhẹ nhàng hôn lên gò má cô: “Anh tình nguyện xuống địa ngục…..”

Thân ảnh anh mạnh mẽ rắn rỏi đầy mị hoặc khiến vô số phụ nữ si mê, đóng cửa xe cho cô, lúc này mới đi qua phía bên kia, Dụ Thiên Tuyết suy yếu tựa vào chỗ ngồi, nhìn bầu trời ráng chiều ngoài cửa xe, trong lòng càng phiền não đau khổ.

*****

Thật không ngờ đến khi bước xuống xe, thế nhưng thấy được này cảnh tượng.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm đằng trước ——

Bùi Vũ Triết cầm lấy cặp sách trên lưng Tiểu Ảnh, cười yếu ớt vuốt ve đầu cậu bé, lôi kéo bàn tay nhỏ bé hướng về phía bên kia đi tới.

Dụ Thiên Tuyết cũng hơi hoảng hốt, cô rất hiểu tính tình của Nam Cung Kình Hiên, cởi dây an toàn ra bước xuống xe, hướng phía bên kia kêu một tiếng: “Tiểu Ảnh!”

“Mẹ!” Tiểu Ảnh nghe được giọng cô thì quay đầu lại, trợn to hai mắt, nghiêng đầu hướng Bùi Vũ Triết hỏi: “Không phải chú nói mẹ đang chờ chúng ta ở tại nhà hàng sao?”

Bùi Vũ Triết từ từ đứng dậy, ánh mắt chăm chú mà lạnh nhạt rơi vào chiếc Lamborghini kia, cùng với bóng dáng người đang đàn ông chậm rãi bước xuống.

Chương 148: Tại Sao Ở Trước Mặt Tôi Nói Cho Con Trai Tôi Biết Những Điều Này!

Tiểu Ảnh có phần mờ mịt mà khó hiểu, nhưng vẫn tránh khỏi tay của Bùi Vũ Triết chạy về phía mẹ.

“Mẹ, sao mẹ ngồi xe của chú này tới đón Tiểu Ảnh nha? Mẹ gặp phải người xấu trên đường sao?” Tiểu Ảnh lôi kéo tay mẹ nhíu mày hỏi, trong đôi mắt trong trẻo có chút giảo hoạt.

Dụ Thiên Tuyết kéo Tiểu Ảnh tới gần hơn, trên khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua chút mê mang, cắn môi nói: “Ừ, gặp phải người rất xấu.”

Tiểu Ảnh phồng má nhỏ giọng hỏi: “Vậy mẹ có muốn Tiểu Ảnh dạy dỗ bọn họ giúp mẹ không?”

Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con trai, biết cậu bé lại muốn quấy rối, nhưng cô hiểu rõ cục diện hiện tại, không đến phiên trẻ con tới quấy rối thì hai người đàn ông này cũng đã giương cung bạt kiếm.

“Tiểu Ảnh ngoan, đừng nói chuyện.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng dặn dò.

Cô nói xong thì đứng lên, bóng dáng mảnh khảnh đứng đối diện với Bùi Vũ Triết, hỏi: “Anh tới đón Tiểu Ảnh sao không nói một tiếng cho em biết?”

Thái độ Bùi Vũ Triết lạnh nhạt, đi tới trước mặt hai mẹ con nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Ảnh một cái, giọng nói chậm rãi: “Hôm nay lịch tập không nhiều lắm, muốn đón em và Tiểu Ảnh đến nhà anh ăn cơm, mẹ anh cũng đang ở đó.”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, hơi thở có hơi không thuận: “Dì Bùi cũng tới rồi sao?”

Bùi Vũ Triết gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt như nước chăm chú nhìn sau lưng cô, mở miệng nói: “Nam Cung tiên sinh, xin chào.”

Lúc này, Dụ Thiên Tuyết mới nhớ đến Nam Cung Kình Hiên vẫn còn ở sau lưng, trên gương mặt mỹ lệ của cô lộ ra mấy phần khẩn trương, kéo chặt tay Tiểu Ảnh, nhưng Nam Cung Kình Hiên chỉ cầm túi xách của cô bước xuống, đi tới phía sau cô nhẹ nhàng nhét vào trong tay cô, Dụ Thiên Tuyết cảm giác lòng bàn tay mình cũng đã toát ra mồ hôi, lúng túng nói: “Cám ơn.”

Nàng quên mất túi xách của mình còn để ở trên xe anh.

Tầm mắt Bùi Vũ Triết rơi vào cái đụng chạm nhẹ nhàng trên tay của họ, trong lòng là sự lạnh lẽo tận xương cốt .

“Không ngờ anh có thời gian rảnh rỗi thế này, thật vất vả, bận bịu sự nghiệp còn muốn chăm sóc vợ con của người khác, trình độ tư tưởng của nghệ sĩ dương cầm quả nhiên rất cao.” Nam Cung Kình Hiên ngước mắt lên, giọng nói trầm thấp nhàn nhạt.

Cơ hồ trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết đã ngửi được mùi thuốc súng giữa bọn họ .

Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm cái chú này nghe nói là ba ruột của mình, trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất kỳ quái, chú ấy nói chuyện thật sự không nể mặt, quả thật có thể giết người trong nháy mắt.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, xoay người nói: “Nam Cung Kình Hiên, anh đừng nên quá đáng, Vũ Triết là bạn tốt của tôi, từ trước tới giờ chúng tôi ăn cơm cùng với nhau cũng không có người nào nói có cái gì không đúng, huống chi còn có dì Bùi ở đó, tôi là con cháu thì cũng phải đi gặp.”

Ánh mắt Nam Cung Kình Hiên rơi vào trên mặt cô: “Vậy thì ai mới có liên quan tới em?”

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết giận đến bốc lửa, người đàn ông này, chỉ mới mấy phút mà thôi, lại biến thành loại tính khí thối nát khiến người ta muốn chửi cho anh một trận!

Bùi Vũ Triết chậm rãi kéo cô qua, tay không chút kiêng kỵ choàng qua eo cô, lúc này mới ngước mắt lên nói: “Cũng không phải là phụ nữ và con trai của người khác, hôm nay mẹ tôi tới đây, đúng lúc nói chuyện hôn sự của chúng tôi cùng với cô ấy, Nam Cung tiên sinh có ý kiến gì sao?”

Dụ Thiên Tuyết nhạy cảm nhận ra cánh tay choàng ngang eo mình, trong nháy mắt đầu óc rối loạn.

Hai người kia, đang nói cái gì với cái gì?!

Đôi mắt trong suốt của nàng lộ ra sự rối rắm, quả thật, nghĩ cứ như vậy mà ngất đi cho rồi, cô chống đỡ không được Bùi Vũ Triết nói liều, hơn nữa, giờ phút này, cũng chống đỡ không nổi lửa giận ngập trời đang dâng lên trên người Nam Cung Kình Hiên.

Lạnh lùng nở một nụ cười, Nam Cung Kình Hiên đi đến gần mấy bước: “Tốt nhất anh nên bỏ tay ra, tính khí của tôi không được tốt, không nhìn nổi các người đóng kịch diễn trò như vậy, đừng chọc tôi.”

“Được rồi!” Dụ Thiên Tuyết thật sự không chịu nổi, đi tới trước mặt anh, đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng: “Nam Cung Kình Hiên, tôi cám ơn anh đã đưa tôi tới đây, hiện giờ người tôi đã đón được, xin đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, anh có thể đi được chưa?”

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên mềm xuống, bên trong đó có chút thê lương đau đớn, nhìn cô chăm chú.

“Em thích loại đàn ông này?” Anh nghiêm túc hỏi cô, hơi thở mong manh, trong mắt có sự khiêu khích mà tuyệt vọng: “Tính tình không lạnh không nóng không phát cáu, đối xử tốt với em là được, đúng không?”

Dụ Thiên Tuyết vừa muốn nói thì đã bị kéo lại, ánh mắt Bùi Vũ Triết lạnh lùng như băng quét tới, từng chữ từng câu rõ ràng: “Cô ấy thích loại đàn ông gì tùy cô ấy quyết định, nhưng mà theo sự hiểu biết của tôi, nhất định cô ấy sẽ không thích loại đàn ông mà ngay cả cốt nhục của cô ấy cũng muốn bóp chết, cô ấy hận còn không kịp.”

Một câu nói khiến cả người Nam Cung Kình Hiên cũng cứng ngắt ở tại chỗ, sắc mặt xanh mét đến đáng sợ, trong lòng Dụ Thiên Tuyết cũng bị xé rách rất đau đớn, nhưng cô biết, vẻ mặt thế này của Nam Cung Kình Hiên chứng tỏ là anh đã bị dồn đến cực hạn, quả nhiên, anh lạnh lùng gật gật đầu, khóe miệng thoáng nở nụ cười yếu ớt tà tứ, đột nhiên ‘Bốp! một tiếng, một quyền hung hăng nện lên mặt Bùi Vũ Triết!

Nhất thời, tiếng thét chói tai vang lên làm chung quanh sửng sốt, đang là tan giờ học, cổng trường hỗn loạn lung tung.

Một quyền kia hung ác vô cùng, cả người Bùi Vũ Triết bị lật ngược về sau, xương cốt giống như vỡ vụn đau không thể tả, ho khan lau đi vết máu tươi bên môi, lảo đảo một chút chống thân thể đứng lên.

“Tôi biết rõ cô ấy hận….. Nhưng, cũng không phải anh tới nói!” Cả người Nam Cung Kình Hiên tản ra hơi thở khát máu lẫm liệt, lạnh lùng nói.

Dụ Thiên Tuyết cũng sợ tới mức bụm miệng, một cái chớp mắt tiếp theo, đôi mắt đẹp tức khắc toát ra ngọn lửa.

“Nam Cung Kình Hiên, anh làm gì vậy! Vũ Triết có lỗi với anh ở chỗ nào, tại sao anh ra tay đánh anh ấy!”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt thoáng qua chút lạnh lùng đau lòng.

“Đánh nhau không phải là điểm mạnh của tôi, đối đãi tốt với phụ nữ cũng không phải là điểm mạnh của anh, Nam Cung Kình Hiên, có muốn biết tại sao cô ấy không tha thứ ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho anh không? Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết!” Khóe miệng Bùi Vũ Triết bầm xanh, vẫn ưu nhã đứng thẳng, trong ánh mắt lộ ra sự âm lãnh.

Thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên cứng đờ ở tại chỗ.

“Bùi Vũ Triết, anh câm miệng!” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết tái nhợt, chỉ sợ anh nói ra chuyện không nên nói, muốn kịp thời ngăn cản, lại bị Bùi Vũ Triết bắt được cổ tay kéo đến trước người mình, khống chế không thể nhúc nhích

“Anh biết cô ấy làm thế nào mang theo bào thai trong bụng chạy ra khỏi phòng giải phẫu hay không?” Trong ánh mắt thâm sâu của Bùi Vũ Triết có sự thê lương mà thương tiếc hồi tưởng lại, giọng nói chậm rãi trầm thấp, dường như muốn mang toàn bộ bí mật đào bới ra cho người đàn ông này nhìn: “Cô ấy quỳ xuống….. Cô ấy quỳ xuống trước mặt mẹ tôi cầu xin bà cứu bé con của cô ấy….. Anh còn nhớ cô ấy đã bị chích thuốc mê nên cả người đều không thể cử động được hay không….. Anh đoán thử coi cô ấy làm như thế nào…..”

“Đủ rồi!” Cả người Dụ Thiên Tuyết run rẩy, toàn bộ ký ức trong đầu điên cuồng thổi quét tới, trong mắt cô tràn đầy nước mắt nóng hổi, gào thét muốn Bùi Vũ Triết dừng lại, đó là ký ức khuất nhục nhất của cô, ký ức thê thảm nhất không muốn khơi gợi lại: “Anh đừng nói nữa!”

Mặt Nam Cung Kình Hiên xám như tro tàn, cứng đờ đứng tại chỗ, sắc môi trắng bệch.

Bùi Vũ Triết nhàn nhạt cười: “Cô ấy lấy kìm phẫu thuật đâm vào cánh tay, đâm sâu đến máu tươi đầm đìa để giữ cho mình thanh tỉnh….. Anh không chú ý cô ấy chỉ mặc áo tay dài thôi sao? Có biết tại sao không?….. Còn Tiểu Ảnh, đứa con mà cô ấy liều mạng bảo vệ, nhưng anh có biết, năm năm qua đứa bé này làm sao sống sót được không? Năm một tuổi ấy, thằng bé thiếu chút nữa chết vì viêm phổi, Thiên Tuyết ba ngày ba đêm không ngủ coi chừng con trai, hiện tại, anh có dám nhìn thẳng vào thằng bé, nói cho nó biết ba của nó là loại người gì hay không?”

“Bùi Vũ Triết, anh đủ rồi!!” Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, đôi môi run rẩy không còn hình dáng, nước mắt nóng hổi hổn loạn chảy xuống hai gò má, chảy đầy mặt, cô không để ý đến biểu tình của hai người đàn ông này là gì, chẳng qua là liều mạng tránh khỏi sự kiềm chế của Bùi Vũ Triết, chật vật xoay người ôm chặt lấy con trai của mình!

Thân ảnh yếu ớt nhỏ bé đó vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi Dụ Thiên Tuyết ôm thật chặt vào trong ngực mới có chút phản ứng.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ảnh đã tái nhợt, đầu óc ong ong, bàn tay nhỏ bé theo bản năng bấu víu vai của mẹ.

—— Đó là nguyên do, năm ấy là ba cưỡng bách mẹ bỏ cậu, có đúng không?

—— Ba không muốn có cậu, mẹ phải quỳ xuống cầu xin người ta mới cứu được cậu trở về, có đúng không?

Một đứa bé mới năm tuổi, đột nhiên toàn bộ thế giới nghiêng ngả, những ảo tưởng kia, những suy đoán về ba, sự chờ mong về tương lai, toàn bộ đã sụp đổ, cậu bé chưa hề nói cho mẹ biết, khi mấy bạn nhỏ cười nhạo cậu không có cha, cậu không sợ, cậu không đau lòng, mà cậu bé tin tưởng, thật sự có một người đàn ông bởi vì nguyên nhân nào đó nên không tìm được cậu và mẹ.

Nhưng mà không phải.

Sự thật cực kỳ tàn nhẫn, tàn nhẫn đến như thế.

Tiểu Ảnh ngước mắt lên nhìn bóng dáng cao lớn rắn rỏi trước mắt này, sự thê lương cùng hận ý dần dần dâng lên trong mắt.

Toàn thân Nam Cung Kình Hiên đột nhiên mất đi sức lực, nhìn chằm chằm vào Dụ Thiên Tuyết, hồi lâu sau đôi môi mỏng tái nhợt mới phát ra tiếng nói: “….. Là như vậy sao?”

“Thiên Tuyết….. Hồi đó em…..” Mở miệng thì giọng đã khàn đặc, nói cũng không thành câu.

“Đủ rồi!” Dụ Thiên Tuyết đứng lên, đôi mắt long lanh trong suốt run rẩy, lửa giận cùng hận ý tràn đầy trong đôi mắt của cô, cô kéo con trai qua lạnh lùng nói: “Tôi không muốn giải thích, chuyện thảm hại nhếch nhác nhất của tôi hiện giờ anh cũng đã biết đúng không? Tại sao các người ở trước mặt tôi nói cho con trai của tôi những điều này, các người dựa vào cái gì!”

Cô gào thét chói tai, run rẩy kịch liệt chỉ vào hai người đàn ông trước mặt, nước mắt hoảng loạn rơi xuống.

Cô đau lòng cỡ nào thảm hại ra sao cũng không có vấn đề gì! Chẳng qua là làm thương tổn Tiểu Ảnh, ai trong bọn họ cũng không bồi thường nổi!

“Thiên Tuyết…..” Bùi Vũ Triết khẽ cau mày, rốt cuộc nhận ra đoạn đối thoại mình vừa mới nói kia có bao nhiêu không thích hợp, anh quên mất, Tiểu Ảnh vẫn còn ở đây!

“Cút!” Dụ Thiên Tuyết lui về phía sau một bước, đột nhiên ôm lấy con của mình, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt của cô, cô cáu kỉnh nói: “Đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa!”

Nói xong cô cũng xoay người, ở trên đường cái chặn lại một chiếc taxi đặt Tiểu Ảnh vào trong xe, cũng không quay đầu lại, ‘Phanh’ một tiếng, cửa xe đóng lại.

Ánh nắng chiều làm bầu trời đỏ như biển lửa, trong nháy mắt toàn bộ đều yên lặng trở lại.

*****

Đêm khuya.

Nam Cung Kình Hiên lái xe chạy trên đường tối om tròn mấy giờ đồng hồ cũng không thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết.

Anh chạy qua chỗ ở cũ của hai mẹ con, qua khu căn hộ nhỏ hai mẹ con mới thuê, chạy qua sân chơi, qua mỗi một con phố hai mẹ con đã từng đi qua….. Đều không có.

Trong điện thoại, lại một lần nữa truyền đến một tràng dài tiếng tút tút, cứ tuyệt vọng vang lên như thế.

Nam Cung Kình Hiên bỏ điện thoại di động qua một bên, ngừng xe ở ven đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK