Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 303: Yên Tâm, Cô Ấy Tới Ngay Lập Tức

Nam Cung Dạ Hi tuyệt vọng bịt lỗ tai thét toáng lên, nghe những lời Dụ Thiên Tuyết nói, đôi mắt tràn đầy nước mắt, hàm chứa hận ý nhìn chằm chằm vào cô.

“Không cần nhìn tôi như vậy, thật ra thì cô rất thông minh, trong lòng cô rõ ràng hơn hết so với ai khác, cứ lừa mình dối người như vậy sống rất tốt sao?” Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết không chút nào sợ hãi, chăm chú nhìn cô ta, nhẹ giọng nói.

“Dụ Thiên Tuyết……” Nam Cung Dạ Hi run giọng nói: “Cô biết không, có đôi khi tôi thật sự rất muốn giết cô!”

Dụ Thiên Tuyết nhìn cô ta mấy giây, nhẹ nhàng mở miệng: “Cô chưa từng giết tôi sao? Năm năm trước cô có gan cho người đụng chết tôi một thi hai mệnh, bây giờ lại không có can đảm gánh chịu hậu quả do chính cô tạo thành à? Trình Dĩ Sênh ăn vụng không phải một ngày hai ngày, những cô tình nhân hay ‘tiểu tam’ kia cũng bị cô chỉnh đủ thảm đủ đáng thương, chẳng lẽ cô không nghĩ tới cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có hậu quả gì sao? Nếu cô thật sự lợi hại thì nhanh chóng đứng lên đối mặt, đừng có ra vẻ nói cho sướng miệng, cô nói chuyện khó nghe như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ thương tổn chính cô mà thôi, tôi không có một chút xíu tổn thất nào.”

Sắc mặt của Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, cười lạnh nói: “Tôi biết, tôi biết cô rất lợi hại, Trình Dĩ Sênh thích cô…… Cho dù cô biến mất 5 năm, cho dù cô đã có con với anh trai của tôi, anh ta vẫn cứ thích cô!! Tôi là cái gì? Chẳng lẽ tôi không sinh con sao? Tôi không hết lòng hết dạ với anh ta sao?! Tại sao bây giờ cô có thể vui vui vẻ vẻ đường hoàng đến nhà tôi, tôi thì phải ở trong căn nhà trống trải nhìn ba và anh trai ruột đuổi giết chồng của tôi!!”

Nước mắt nóng bỏng dâng tràn trong hốc mắt của Nam Cung Dạ Hi, cả người cô ta đã sụp đổ, đau xót bi thương nói: “Cô có biết hay không…… Không chỉ gia đình tôi tan nát, hôn nhân đổ vỡ, tôi còn có con gái, chồng tôi còn chưa ly hôn với tôi, nhưng tôi đã không còn tương lai!!”

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng chờ đợi, chờ cô ta phát tiết xong, cuối cùng thấy được trong mắt cô ta không có gì ngoại trừ sự cừu hận cùng yếu hèn.

Quả thật cô ta rất ngây thơ, nhưng xác thực cũng rất đáng thương.

“Nam Cung Dạ Hi, cô không cần phải so với tôi,” Cô nhẹ giọng nói: “Con người vốn là như vậy, chỉ thấy một mặt bi thảm của mình, chỉ thấy một mặt quang cảnh của người khác, cô cảm thấy hiện giờ tôi rất hạnh phúc đúng không? Nhưng cô có nhớ năm năm trước hay không, thời điểm tôi bị anh trai cô ép buộc phá bỏ đứa nhỏ là tình cảnh như thế nào? Tôi ở nước ngoài ăn nhờ ở đậu, mang theo con trai trải qua cuộc sống độc thân suốt năm năm như thế nào? Cho dù năm năm sau trở về, cả nhà các người bài xích tôi, lúc đó tôi cũng hận chết các người, như thế thì sao?”

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình trôi qua thuận lợi, bảo bảo của tôi cũng giống như vậy, nhưng tôi không cảm thấy mình có bao nhiêu thảm hại, chỉ là vận khí của tôi không tốt mà thôi,” Trong mắt Dụ Thiên Tuyết ngân ngấn lệ trong suốt, nhưng rất nhanh được đè nén xuống, ánh mắt trong vắt như nước: “Về phần cô, mặt mũi của cô không quan trọng đến vậy, nếu tôi cũng để ý người ta nhìn mình thế nào giống như cô, vậy thì tôi đã sớm đi tự tử.”

Nói xong, cô chậm rãi đứng lên, ở trong phòng tràn ngập mùi thơm, miếng thủy tinh đầy đất, lưu lại một câu:”Ra ăn cơm, dù cô đói chết cũng không có biện pháp bù lại sai lầm chồng cô đã gây ra”.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
*****

Trong phòng ăn, đã dọn cơm xong.
Lúc Dụ Thiên Tuyết chầm chậm đi tới, chỉ cảm thấy như một giấc mơ, so với khách sạn năm sao thì nơi này còn xa hoa gấp mấy trăm lần, cô đến đây không có mấy lần, nhưng mỗi lần đều có tâm tình không giống nhau.

Xa xa, nhìn thấy Nam Cung Ngạo cười rất vui vẻ, cúi đầu nói chuyện vui đùa cùng với Tiểu Ảnh, còn người đàn ông cô yêu, dáng vẻ ưu nhã lẳng lặng ngồi ở bàn ăn, đang đợi cô đi đến.

Nghe được động tĩnh, Nam Cung Ngạo ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết.

“A, nha đầu, ngồi đi……” Nam Cung Ngạo vẫn còn có chút lúng túng, gọi người giúp việc kéo ghế cho cô.

Nam Cung Kình Hiên nghiêng đầu nhìn cô, cười yếu ớt, duỗi tay về phía cô.

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đặt bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay của anh, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Dạ Hi đâu? Nó vẫn không chịu ra ăn cơm?” Nam Cung Ngạo thò đầu qua cau mày hỏi cô.

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nâng lên, mở miệng hỏi: “Cô ấy như vậy bao lâu rồi? Mấy ngày nay có ăn cơm không?”

Nam Cung Ngạo thở dài một tiếng không nói lời nào, người giúp việc đứng bên cạnh đáp lời: “Đã hơn ba ngày tiểu thư không có ăn cái gì, nước cũng uống rất ít.”

Dụ Thiên Tuyết nghe xong, lẳng lặng ngẫm nghĩ mấy giây, duỗi tay lấy khăn ăn trên bàn mở ra, nhẹ giọng nói: “Vậy thì bác cứ yên tâm, chờ một lát cô ấy sẽ ra đây.”

Nghe câu này, chân mày của Nam Cung Ngạo cũng không có giản ra, ngược lại khó hiểu nhìn cô.

Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt nhẹ nhàng ôm cô, nói thật nhỏ: “Em khuyên con bé như thế nào? Hình như quá trình rất kịch liệt.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết rạng rỡ, nhẹ giọng nói: “Nghe qua là biết ngay, coi như ba ngày nay uống nước rất ít, nhưng chắc chắn là có uống….., nếu không làm sao chống đỡ được lâu như vậy? Chỉ cần có chuyện gì đó mà cô không thể buông bỏ được, chẳng qua thiếu một bậc thềm để bước xuống, mọi người cũng quá cưng chiều cô ấy, để em đi nói chuyện, em chỉ biết kích thích cô ấy mà thôi, đoán chừng, hiện tại cô ấy càng hận em hơn.”

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nheo lại: “…… Anh cũng có cưng chiều nó sao?”

“Anh không có cưng chiều,” Dụ Thiên Tuyết nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng tính khí của anh không tốt, anh chỉ biết hung dữ châm chọc cô ấy, anh có biết người khác phái châm chọc sẽ đả kích lòng tự tin hay không, nhưng nếu người cùng phái mỉa mai thì sẽ làm cho mấy cô gái tâm cao khí ngạo này cảnh tỉnh!”

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm: “Có loại kiến giải này sao?”

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười: “Anh không hiểu phụ nữ.”

Nam Cung Kình Hiên nhìn nụ cười dịu dàng kia thì chợt giật mình, đôi mắt thâm thúy thoáng lấp lánh ánh sáng, siết chặt eo của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Vậy à? Không bằng em tới đây nói cho anh biết……”

Bàn tay của anh làm loạn ở trên eo cô, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đôi mắt trong suốt trợn to, khóe miệng khẽ cười nhéo nhéo bàn tay của anh.

“Đừng, anh đừng nháo em, ba anh đang ở đây, mau buông ra!” Cô nhỏ giọng cảnh cáo anh!

“Em sợ cái gì? Hiện tại ba cũng không dám phản đối anh và em……”

“Kình Hiên à……” Đột nhiên Nam Cung Ngạo lên tiếng.

Đôi nam nữ đang thân mật bị giật mình bừng tỉnh, nụ cười bên môi của Nam Cung Kình Hiên vẫn chưa tản đi, quay đầu lại nhìn ông: “Gì vậy ba?”

Nam Cung Ngạo bưng ly rượu đỏ bên tay lên, trong đôi mắt già nua lộ ra sự thương yêu: “Đã nhiều năm như vậy, con càng ngày càng lớn, mẹ con lại qua đời sớm, có một số việc ba không có quan tâm, nhưng không có nghĩa là ba không nhớ……, hai chúng ta uống một ly, hôm nay là…… sinh nhật 29 tuổi của con đúng không?”

Chỉ một câu nói, lúc này Dụ Thiên Tuyết mới sửng sốt kinh ngạc.

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nhìn ly rượu đỏ, đột nhiên cảm thấy có chút ‘bách vị tạp trần’.

Anh duỗi tay cầm lấy cái ly, lắc lư chất lỏng bên trong, giọng nói khàn khàn: “Không có gì, con cũng đã quên, đôi khi cũng không nhớ mình bao nhiêu tuổi.”

Thoáng nở nụ cười mị hoặc mà yếu ớt, anh ngước mắt nhìn Nam Cung Ngạo, nâng ly, ngửa đầu uống hết ly rượu.

 

Chương 304: Dụ Thiên Tuyết, Tôi Chán Ghét Cô

Nhìn gò má tuấn dật của người đàn ông bên cạnh, Dụ Thiên Tuyết có phần nghẹn lời.

“Em……Thật xin lỗi, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh.” Chờ anh uống rượu xong, cô nhẹ giọng mà thành khẩn nói.

Hương rượu đỏ thuần túy, dường như muốn bao phủ rất nhiều nỗi oán giận cùng sự khốn khổ, đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên nâng lên, bên trong có sự mê ly cố chấp, giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc của cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, thật ra thì chính anh cũng đã quên, anh cũng có phần ngoài ý muốn…… Em không cần phải nhớ.”

Dụ Thiên Tuyết há miệng muốn nói gì đó, chợt nghe xa xa sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

Ánh mắt của mấy người hầu nhìn sang, người ngồi ở bàn ăn cũng nhìn sang, thấy một bóng dáng từ cửa đi tới.
Nam Cung Dạ Hi.

Cô ta vẫn còn có chút chật vật, đã thay áo khoác khác, bên trong mặc một áo mỏng màu vàng nhạt, tóc búi cao nhìn có vẻ cao quý trang nhã, một khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt trong suốt như đã được rửa qua nước, ở khoảng cách xa xa khàn giọng nói: “Anh, sinh nhật vui vẻ.”

Lúc này Nam Cung Kình Hiên mới nhìn sang, cánh tay thon dài cường tráng nhẹ nhàng ôm vai của Dụ Thiên Tuyết, nghiêng đầu chăm chú nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Tới là tốt rồi, ngồi xuống ăn cơm.”

Gương mặt của Nam Cung Dạ Hi lộ vẻ bi thương, hàm chứa chút uất ức đi tới, chờ người giúp việc kéo ghế cho mình mới ngồi xuống.

“Tốt tốt tốt…… Đi ra là tốt rồi……” Trong mắt Nam Cung Ngạo lộ ra sự vui mừng, vội vàng sai bảo người giúp việc lấy thêm món ăn: “Dạ Hi ăn nhiều một chút, lâu rồi con chưa ăn uống gì, tối nay nhân dịp sinh nhật của anh con ăn nhiều một chút, cũng để bồi bổ!”

Sự lúng túng trên bàn ăn đang dần tan rã, Tiểu Ảnh lắc lắc hai chân nhìn Nam Cung Dạ Hi, nhớ tới những lời cay nghiệt ác độc mà người phụ nữ này đã nói trước kia, đôi mắt sáng lóng lánh chuyển qua nhìn chằm chằm dĩa cá, chu miệng lên, một câu cũng không nói với cô ta.
“Tao đang nghĩ phải cho ai đi khuyên thì mày mới bằng lòng ăn cơm, không ngờ Thiên Tuyết tới là có thể giải quyết, biết vậy tao xuất viện sớm vài ngày đưa Thiên Tuyết tới đây, cũng đỡ cho mày phải nhịn đói nhiều ngày như vậy.” Giọng nói du dương mà chậm rãi của Nam Cung Kình Hiên vang lên.
Dụ Thiên Tuyết khẽ cau mày, dưới bàn nhéo bắp đùi của anh một cái, ý bảo anh không nên nói lung tung.
“Hừ,” Nam Cung Dạ Hi lạnh lùng quét mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết, có chút khiêu khích: “Cô thì sao? Cô cũng cảm thấy là bởi vì cô nên tôi mới ra ăn cơm? Tôi cho cô biết, cô chẳng là gì đâu, nếu không phải là vì sinh nhật anh trai tôi, tôi mới không tới đây!”

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt mát lạnh: “Qua sinh nhật của anh ấy, ngày mai cô lại có thể không ra ăn cơm.”

“Cô……” Nam Cung Dạ Hi run giọng cứng họng.

Giờ phút này, cô ta chỉ cảm thấy Dụ Thiên Tuyết đúng là khắc tinh, bình thường chỉ có bị cô ta khi dễ, nhưng bây giờ, nhìn anh trai cưng chiều cô, ba phóng túng cô, lại coi đứa nhỏ mà cô sinh ra là bảo bối, trong lòng chua xót một trận, lửa giận càng lúc càng dữ dội hơn, lại càng không muốn thuận theo.

“Hừ, cô cũng coi như là bạn gái của anh tôi, cô chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy chưa? Cô có biết năm nào chị Tình Uyển cũng đều nhớ sinh nhật của anh tôi hay không, dù là thời điểm còn nước ngoài cũng không quên cho người đưa quà tặng tới, cô nói xem, sao cô làm không được?” Nam Cung Dạ Hi hất cằm, châm chọc nói với Dụ Thiên Tuyết.

“Mày cứ phải nhắc đến tên tuổi của thứ người như thế trong lúc ăn cơm sao?” Giọng nói của Nam Cung Kình Hiên trầm xuống.

Nam Cung Dạ Hi không để ý tới, vẫn châm chọc mà khiêu khích nhìn Dụ Thiên Tuyết.

Dụ Thiên Tuyết ngẫm nghĩ một lát, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Nam Cung Kình Hiên, nói: “Thật xin lỗi, em không biết hôm nay là sinh nhật của anh, em cũng không có hỏi đến, nhưng bây giờ em đã biết, về sau nhất định sẽ nhớ kỹ……. Sinh nhật vui vẻ.”

Ánh đèn xa hoa chiếu sáng những người ngồi ở bàn ăn, ánh đèn làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng lộ ra vẻ dịu dàng động lòng người, Nam Cung Kình Hiên không nhịn được mà trầm luân trong sự xinh đẹp này, cúi đầu hôn đôi môi đỏ tươi của cô, giọng nói khàn khàn: “Cám ơn.”

Nam Cung Dạ Hi nhìn hai người thân mật, vành mắt đều đỏ lên.

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng quay lại nhìn cô ta, nhẹ giọng nói: “Tôi biết người kia làm rất tốt, về điểm này tôi cũng rất bội phục cô ta, cám ơn cô đã nhắc nhở, tôi nghĩ sau này tôi sẽ phải làm tốt hơn cô ta, không tin thì cô đợi mà xem.”

Tiểu Ảnh lẳng lặng nhìn tình hình trên bàn ăn, ở trong lòng nắm quyền! Hoan hô, mẹ uy vũ!

Nam Cung Dạ Hi bị ngộp, rưng rưng nước mắt một câu cũng không nói ra được, đợi đến khi người giúp việc mang thức ăn lên thì ra sức ăn, cô ta thật sự rất đói bụng, đói đến sắp bất tỉnh, cũng tuyệt vọng đối với cuộc đời này.

“Dụ Thiên Tuyết, tôi chán ghét cô.” Trên bàn ăn, Nam Cung Dạ Hi không e dè nói.

“Ừ, tôi biết rõ, cô chưa từng thích tôi.” Dụ Thiên Tuyết hào phóng tiếp nhận, ánh mắt trong suốt như nước.

“Tôi ghét ngồi ăn cơm cùng bàn với cô ở nhà chúng tôi!”

“Quen là được rồi, sau này cô sẽ không còn hơi sức để chán ghét.”

“……”

“Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ,” Nam Cung Ngạo ngắt lời của các cô, cau mày nói: “Mau, cùng nhau cụng ly, vốn không có nhiều chuyện như vậy, đi một vòng rồi còn xung đột cái gì nữa? Dạ Hi, con kiềm chế tính tình của con một chút, ba đã nói con nên tu thân dưỡng tính, sao con cứ không nhớ?”

Nam Cung Dạ Hi cắn môi: “Trước khi tìm được tên khốn Trình Dĩ Sênh kia, con không có cách nào tu thân dưỡng tính.”

“Việc này cứ giao cho ba với anh con giải quyết, con ăn cơm đi! Mau ăn……”

Một bữa cơm ăn coi như bình thản, bây giờ Dụ Thiên Tuyết mới cảm thấy Nam Cung Kình Hiên là người đàn ông rất tỉ mỉ, mỗi một chi tiết cũng có thể suy nghĩ kỹ giúp cô, cô chưa hề cảm thụ qua sự cưng chiều giữa ban ngày ban mặt như thế này, nhất là còn ở trước mặt người nhà của anh, ở trước mặt bảo bảo, anh có thể không chút kiêng kỵ mà cưng chiều cô, ôm hôn cô.

Đây là một loại hạnh phúc…… Làm cho hốc mắt người ta ướt át, một loại hạnh phúc khó có thể nói nên lời.

Điện thoại di động trong túi chấn động, Nam Cung Kình Hiên đặt con tôm đã bóc vỏ vào trong cái đĩa của Dụ Thiên Tuyết, nhìn nhìn mấy ngón tay dính dầu của mình, hôn cô một cái, nói: “Bà xã, nhận điện thoại dùm anh.”

Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, trừng anh: “Anh còn làm càn như vậy nữa em sẽ mặc kệ anh, có người ăn cơm giống như anh sao?”

“……” Nam Cung Kình Hiên cười yếu ớt, cảm giác được điện thoại di động vẫn còn đang chấn động: “Nhanh lên một chút, không biết là chuyện gì, nếu bị kẻ xấu chộp được thì hả lòng hả dạ của em.”

Dụ Thiên Tuyết để đũa xuống, lấy điện thoại của anh ra, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn thì khẽ giật mình.

“Thế nào?” Nam Cung Kình Hiên nhìn dáng vẻ cô có cái gì đó không đúng, quét mắt nhìn điện thoại trong tay cô, trên màn hình đang lóe lên hai chữ ‘Thiên Nhu’.

Nháy mắt, bầu không khí trong không gian nhỏ của hai người có chút hít thở không thông.

Dùng khăn ăn lau sạch sẽ ngón tay, điện thoại di động vẫn còn đang vang, Nam Cung Kình Hiên lấy di động trong tay cô qua, ấn nút nhận: “Alo? Thiên Nhu?”

Mắt thấy biểu tình của Dụ Thiên Tuyết lúng túng, có phần không thích hợp xoay tầm mắt sang chỗ khác, ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có chút khác thường, thân thiết ôm chặt cô, dán sát vào cô cùng nhau nghe điện thoại: “Có chuyện gì không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK