Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 177: Có Đủ Tư Cách Yêu Em Hay Không?

“Tôi không biết, anh không cần kiếm cớ nữa!” Dụ Thiên Tuyết không nghe anh nói hết, uất ức rưng rưng, tiếp tục đẩy đẩy anh.

Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng lấp lánh ánh sáng trong suốt.

Giải thích vô dụng, anh chỉ đành giơ tay ôm gáy của cô, bất ngờ cúi đầu hôn cô.

Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, gắng sức giùng giằng, Nam Cung Kình Hiên bắt được tay của cô vặn ra sau lưng, tùy ý thưởng thức hương vị tuyệt vời trong miệng cô, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi sắp bao trùm hoàn toàn thân thể nho nhỏ của cô ở trên ghế salon.

Giãy giụa kịch liệt dẫn đến cọ sát, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy thân thể bị cô cọ qua cọ lại càng lúc càng nóng, giữ chặt thắt lưng của cô đi về phía bên trong gian phòng, người phụ nữ nhỏ cứng đầu cứng cổ này, quá khó dỗ dành!

“Nam Cung Kình Hiên, anh thật là quá đáng….. Tôi phải rời khỏi nơi này, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Dụ Thiên Tuyết há miệng thở dốc, đôi mắt ngân ngấn lệ nhìn anh chằm chằm, tức giận đến cực hạn.

“Em dám!” Rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên cũng bộc phát lửa giận!

Anh có thể dễ dàng khoan dung hết thảy tính khí của cô, xem như là đền bù những lỗi lầm xưa kia, nhưng không có cách nào dễ dàng tha thứ cho những lời người phụ nữ này vừa nói! Muốn rời khỏi anh….. Đời này cũng đừng nghĩ!

Dụ Thiên Tuyết bị anh nổi quạu rống to thì đần ra, trong đôi mắt sáng trong có chút sợ hãi.

Tên đàn ông đáng chết này….. Rõ ràng chính anh ta không đúng trước!

“Em dám rời khỏi anh, dù anh đào sâu ba thước cũng phải tìm ra em!” Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, trán nổi gân xanh, gầm nhẹ giơ tay chạm vào khuôn mặt cô, không phải anh nảy sinh ác độc, anh chỉ đang trần thuật một sự thật.

“Tôi sẽ rời đi….. Sau này anh cũng sẽ kết hôn, sẽ có vợ con, anh quấn lấy tôi làm cái gì! Đừng tiếp tục loại chuyện nhàm chán này nữa, tôi tha thứ cho anh cũng không đại biểu anh có thể chơi đùa tôi như vậy!” Lồng ngực của Dụ Thiên Tuyết phập phồng dữ dội, trừng mắt nhìn anh.

“Anh không có chơi đùa em!” Nam Cung Kình Hiên kìm nén đến mặt cũng đỏ lên, ánh mắt dao động kịch liệt, chống trán vào trán của cô khàn giọng nói: “Là em đang ép anh, em liên tục ép anh phải đưa ra quyết định, anh không sạch sẽ, anh có hôn ước, dù anh chỉ có một chút trói buộc cũng không có tư cách yêu cầu em ở bên cạnh anh! Được….. Anh đưa ra một quyết định cho em!”

Dụ Thiên Tuyết nhìn anh chằm chằm, trong mắt có sự đề phòng cùng khó hiểu, đang lưỡng lự thì trong nháy mắt anh bỗng nhiên bồng cô lên, cô khẽ kêu lên một tiếng, cảm giác mình bị ném lên trên giường, nặng nề rơi xuống giữa một đống gối mềm xốp thật dầy, cô còn chưa kịp ngồi dậy, Nam Cung Kình Hiên đã nặng nề đè lên, quỳ một gối xuống bên người cô, đôi mắt thâm thúy tưởng chừng như có thể ăn thịt người.

Đột nhiên đầu óc của Dụ Thiên Tuyết trở nên nhạy bén, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch: “Anh muốn làm gì?”

“Anh sẽ không làm gì, đừng sợ.” Giọng Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đề phòng không chút nào lơi lỏng, cổ họng như bị ngăn chặn một chữ cũng nói không ra được, Nam Cung Kình Hiên ôm lấy thắt lưng cô, cùng cô dính sát vào nhau, giọng nói khàn khàn ở bên tai cô thì thầm lời thề khắc cốt ghi tâm.

“Em yên tâm, năm năm trước, bắt đầu từ lúc em rời đi anh cũng không chạm qua phụ nữ nào khác, một lần cũng không có, còn về phần hôn ước, anh sẽ nghĩ biện pháp hủy bỏ, em hãy cho anh thời gian, Nam Cung Kình Hiên anh đời này chỉ muốn kết hôn với một người phụ nữ, đó chính là em, Dụ Thiên Tuyết.” Anh dán sát vào vành tai mềm mịn của cô, hơi thở nóng bỏng cũng trở nên dịu dàng: “Anh cho em tình yêu, cho em danh phận, cho em một tổ ấm của riêng em —— những điều này có đủ tạo thành tư cách để anh yêu em hay không?”

Hơi thở mong manh cùng những lời nói kia, như hàng loạt tiếng nổ, vang dội trong thế giới của Dụ Thiên Tuyết.

Hô hấp của cô không đều, run run quan sát nhiệt độ của người đàn ông trên người mình, bả vai rộng lớn của anh chặn lại tầm mắt cô, để trong toàn bộ thế giới của cô chỉ có anh tồn tại, Dụ Thiên Tuyết cho rằng mình đã nghe lầm ——

Anh muốn giải trừ hôn ước?

Anh muốn giải trừ hôn ước cùng La Tình Uyển?!!

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cứng họng, có cảm giác không thể tưởng tượng nổi.

“Có đủ hay không? Hửm?” Nam Cung Kình Hiên cố chấp hỏi, gương mặt tuấn lãng như thiên thần lộ ra vẻ mị hoặc mê người.

Cả người Dụ Thiên Tuyết mông lung, trước kia, cô vẫn cho rằng người đàn ông này chỉ muốn giữ cô ở bên người vui đùa mới đến gần cô, cầu xin sự tha thứ của cô, nhưng cô thật sự không ngờ, tình yêu của anh cũng có thể kiên định như vậy, tinh khiết thế kia, không thể không có cô.

Vươn một bàn tay ra, Dụ Thiên Tuyết thăm dò nhiệt độ trên trán anh.

“Anh xác định? Anh sẽ hủy bỏ hôn ước? Anh….. Anh muốn cưới tôi?” Dụ Thiên Tuyết có phần nói không liền câu.

“Ừ.” Đang bưng mặt cô, Nam Cung Kình Hiên ấn một nụ hôn xuống cái trán trơn bóng trắng mịn của cô: “Em có vấn đề gì sao?”

“Nam Cung Kình Hiên, anh xác định anh không có phát sốt?”

“Anh không có.”

“La Tình Uyển là người phụ nữ chính anh lựa chọn, anh muốn vứt bỏ cô ấy?”

Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, ôm cô, lời nói có chút sâu xa: “Đừng nói tới người phụ nữ đó với anh nữa, so với em thì anh hiểu rõ cô ta có đáng giá để anh đối đãi tốt hay không, cho cô ta chút trừng phạt như thế cũng còn nhẹ.”

Dụ Thiên Tuyết nghe nhưng không hiểu ra sao, cô vẫn không biết La Tình Uyển đã từng làm qua chuyện gì không đúng.

“Cho nên hiện tại anh sạch sẽ đúng không? Về sau không cho em nói anh là người có gia đình, anh không có tư cách nhìn nhận con trai, không có tư cách yêu cầu em ở lại bên cạnh anh ——” Nam Cung Kình Hiên cau mày cảnh cáo: “Anh yêu em, anh có quyền tranh thủ để em yêu anh.”

Đầu óc Dụ Thiên Tuyết là một mảnh hỗn loạn, đối với lời tỏ tình bất ngờ như thế, không có biện pháp trả lời.

Còn đang suy nghĩ, đột nhiên cần cổ truyền đến một hồi tê dại, Dụ Thiên Tuyết rên lên một tiếng, lúc này mới phát giác Nam Cung Kình Hiên đã cúi đầu hôn lên cổ của cô, theo bản năng cô muốn lui về phía sau, eo lại bị anh giam cầm thật chặt.

“Đừng, thật nhột…..” Cô run rẩy trán né.

“Rời đi mấy năm nay em có bị tên đàn ông nào khác chạm qua hay không? Nói cho anh biết…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn hỏi.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, cơ hồ muốn giơ chân đạp mạnh anh xuống giường: “Anh nghĩ tôi là anh sao? Tôi có con nhỏ, tôi cũng có tự ái! Đâu có giống anh, đồ lợn giống không biết xấu hổ!”

Nhớ tới bộ dáng cầm thú của người đàn ông này năm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn Dụ Thiên Tuyết đỏ lên, mang theo chút lửa giận mắng.

Nam Cung Kình Hiên cúi đầu cười, hôn rồi lại hôn cô mạnh hơn, tay cũng không nhịn được nhào tới nặn lui ở trên người cô, chỉ một hồi Dụ Thiên Tuyết đã thở hồng hộc, trên cổ đầy dấu vết anh lưu lại, đỏ tươi, giống như đóa hoa đang nở.

“Không có là tốt rồi…..” Giọng Nam Cung Kình Hiên khàn khàn: “Nếu em lừa gạt anh, anh sẽ không bỏ qua cho em, càng không bỏ qua cho tên đàn ông kia…..”

“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cảm thấy tính tình bá đạo cường thế của người đàn ông này vẫn không thay đổi, cứng họng, có hơi đề phòng hỏi: “Nếu như tôi thật sự có thì sao?”

“Vậy anh sẽ giết tên kia, trói em lại mang ra nước ngoài, xinh đẹp thế này thì bán vào nhà thổ.” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói, mổ một nụ hôn lên cánh môi đỏ tươi của cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng mê ly: “Tuyệt đối có thể bán được giá cao.”

“Anh ——!” Dụ Thiên Tuyết trợn mắt, giận đến nghẹn lời.

“Đùa với em.” Nam Cung Kình Hiên cười cười, vuốt ve mặt cô, thấp giọng nói: “Anh không nỡ.”

Lúc nào thì hai người bọn họ đã phát triển tới trình độ này?

Chương 178: Có Đủ Tư Cách Yêu Em Hay Không? (Tt)

Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết cũng mềm xuống, lấp lánh trong suốt lộ ra mấy phần mê man, trêu chọc người trìu mến.

“Rất xin lỗi, anh đã để em một mình mang theo bảo bảo nhiều năm như vậy.” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng nói: “Từ nay về sau có anh ở bên mẹ con em, cái gì cũng không cần lo lắng cứ giao hết cho anh, anh sẽ làm tất cả để mẹ con em hạnh phúc…..”

Toàn bộ tâm tư của Dụ Thiên Tuyết đã tán loạn, rõ ràng cô vừa mới gặp mặt La Tình Uyển, vừa rồi, rõ ràng mục đích của cô là hy vọng mình có thể rời đi, nhưng bây giờ phải làm sao? Lời thề cùng sự dịu dàng của người đàn ông này, cô sắp tin tưởng….. Làm sao bây giờ?

Dụ Thiên Tuyết đột nhiên “Ưm…..” một tiếng, cảm giác trên bả vai như có dòng điện ấm áp, lúc này mới phát hiện Nam Cung Kình Hiên đã cởi áo khoác của cô ra, tay anh kéo mở áo, từng nụ hôn nóng bỏng chiếm hữu bả vai trắng noãn của cô

Đã lâu lắm không có muốn cô, giờ phút này, Nam Cung Kình Hiên cảm thấy cả người anh đã cố nén đến cứng rắn, cũng sắp không nhịn được nữa.

Thân thể phái nam cường tráng run nhè nhẹ, nặng nề áp tới, nhiệt độ nóng rực, cô giống như thú con bị giam trong cũi, sơ ý một chút là anh sẽ nhào tới gặm cắn cô đến xương cốt cũng không chừa!

“Nam Cung Kình Hiên….. Không được!” Thân thể Dụ Thiên Tuyết như bị dòng điện xẹt qua rung động kịch liệt, quả thật, nụ hôn của anh khiến cô tê dại tận xương tủy, cô thở gấp kêu lên, hai tay run rẩy vịn vai anh, theo bản năng mà cự tuyệt.

Gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, trong đôi mắt thâm thúy cuồn cuộn dục vọng, như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, không để ý đến sự chống cự của cô kéo y phục của cô xuống, môi lưỡi như lửa nóng chiếm giữ cần cổ trơn mềm cùng bờ vai trắng như tuyết, những nụ hôn dồn dập như mưa rơi khiến cô ứng phó không xuể, chỉ có thể nắm chặt ngực áo của anh mà thở hổn hển đáng yêu dụ người.

Hơi thở gấp gáp, run run vuốt ve mỗi tấc da thịt của cô, anh nghĩ muốn ăn luôn cô vào bụng!

“Nam Cung Kình Hiên….. Anh không được như thế này, tôi chưa chuẩn bị xong, tôi còn chưa tiếp nhận anh! Buông tôi ra…..” Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu kêu lên, mấy ngón tay xanh xao cũng run rẩy, dùng hết toàn lực đẩy anh.

Hạ thân của Nam Cung Kình Hiên đã căng cứng như sắt, dựng đứng kéo căng cái quần tây xa xỉ đắt tiền, nặng nề chống đỡ trên thân thể nóng bỏng mềm mại ướt át khiến người ta mê say của cô, anh kêu rên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ như dã thú, cắn thịt non trên cổ cô, làm dịu đi cơn đói khát của mình.

Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô lật lên trước người mình, hít thở sâu thật lâu, lúc này mới dập tắt được ngọn lửa một chút.

Nam Cung Kình Hiên yêu thương hôn cô, từng chút từng chút, đầu lưỡi quét qua hàng mi cùng khuôn mặt của cô, giọng nói khàn khàn cực độ: “Chọc giận người ta….. Lần sau đừng cho anh cơ hội như vậy nữa, anh sẽ không bỏ qua cho em…..”

“Do anh tâm thuật bất chính đừng có trách tôi!” Dụ Thiên Tuyết phản bác, tay run rẩy kéo y phục lên, cảm giác da thịt của mình cũng nóng đến dọa người, đôi mắt trong veo vẫn bướng bỉnh quật cường như cũ.

Nam Cung Kình Hiên cười khẽ, ôm lấy cô, phảng phất như ôm toàn bộ thế giới.

“Nếu không muốn làm việc bên này thì trở về Lịch Viễn đi, bên kia em đã làm qua, có vẻ quen thuộc tình hình hơn.” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng bàn bạc với cô.

Dụ Thiên Tuyết lắc đầu: “Anh không nhớ ba của La Tình Uyển ở đó sao? Ông ấy có cổ phần bên đó cũng thường tới họp, anh cảm thấy ông ấy sẽ có sắc mặt tốt khi gặp tôi?”

Nam Cung Kình Hiên cũng chầm chậm cau mày, anh biết, hiện tại chủ yếu nhất chính là chuyện La Tình Uyển, anh quá hiểu người phụ nữ kia, cô ta quen dịu dàng, tha thứ, hào phóng, không chú ý chuyện vặt vãnh, nhưng chuyện mà cô ta đối đãi nghiêm túc thì bao giờ cũng sẽ rất kiên trì, kiên trì đến mức làm cho người ta giận sôi gan.

“Anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, không cần lo lắng.” Trên mặt anh là sự nghiêm túc, nhỏ giọng nói với cô.

“…..” Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau mày, cảm giác bắp chân có chút đau đớn.

“Làm sao vậy?” Nam Cung Kình Hiên buông cô ra, xem xét hai chân thon dài dưới áo khoác của cô, có một ít dấu vết miểng thủy tinh quẹt qua, vài vết xướt nhỏ rươm rướm máu.

“Ngu ngốc, đã kêu em cẩn thận, vẫn còn bị thương.” Nam Cung Kình Hiên cau mày, cưng chiều hôn lên môi cô một cái, từ trên giường đứng dậy: “Ở chỗ này chờ anh.”

Đặt hòm thuốc màu trắng xuống bên người cô, Nam Cung Kình Hiên cường thế không để ý đến sự chống cự của cô cởi giày cô ra, kéo chân cô lên lau vết rượu đỏ tung tóe giúp cô, dùng nước sạch rửa vết thương, lấy băng keo cá nhân dán vào.

Ánh mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết thoáng nghi ngờ và nghiền ngẫm nhìn người đàn ông trước mặt này, trước kia, chưa bao giờ phát hiện anh cũng có thể dịu dàng thân thiết như thế, lúc trước bọn họ chung đụng quá kịch liệt sao? Hầu như cô chỉ có thể nhìn thấy một mặt nổi giận của anh, cũng làm hại bản thân mình nhiều lần bị thương.

“Mấy ngày nay không nên đụng nước, sẽ đỡ hơn chút.” Nam Cung Kình Hiên dặn dò.

Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào anh, Nam Cung Kình Hiên nhìn cô cười cười: “Thế nào, yêu anh?”

Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, ánh mắt trong suốt như nước tràn đầy sự thẳng thắn: “Không có, tôi đang nhìn xem có phải anh thật sự đổi tính hay không, thì ra là không phải, vẫn còn tự đại tự luyến như thế.”

Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, áp tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Em nói cái gì?”

Khoảng cách gần như vậy, không cách nào chống cự được người đàn ông như dã thú này, Dụ Thiên Tuyết biết điều câm miệng, một câu nói cũng không nói nữa.

“Thiên Tuyết.” Nam Cung Kình Hiên nắm cái cằm xinh xắn mềm mại của cô, thong thả mà nghiêm túc nói: “Nếu như có một ngày em yêu anh, nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ đốt pháo ăn mừng.”

Dụ Thiên Tuyết ngạc nhiên, tiếp theo liền cười rộ lên, cười không nhịn được: “Anh bệnh thần kinh hả!”

Thật vất vả mới có thể chọc cô cười, Nam Cung Kình Hiên cũng nhàn nhạt cười theo, ôm cô vào trong ngực, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng vòng quanh cổ mình, dùng tư thế thân mật nhất hôn cô, chạm đến đôi môi đỏ mọng của cô.

Anh dán chặt, xâm nhập sâu, nếm đến hương vị ngọt ngào nhất.

*****

Sáng sớm hôm sau.

La Tình Uyển đến Lịch Viễn đưa một phần tài liệu rơi ở nhà cho ba mình.

Vốn loại chuyện như thế này thì tài xế cũng có thể làm, nhưng cô ta muốn tự mình tới xem một chút, kể từ lần chơi cứng cùng Nam Cung Kình Hiên, sau đó cô ta không nhìn thấy anh lần nào nữa, cũng không còn dám đi đến nhà Nam Cung.

Ngăn cách giữa bọn họ, quá sâu, phải làm sao mới có thể mở ra một chút?

La Tình Uyển lẳng lặng dựa vào cửa kính xe suy nghĩ, có phần mê mẩn.

Xe từ từ dừng lại trước cửa Lịch Viễn.

La Tình Uyển hoàn hồn, mở cửa xe định bước xuống, thấy xa xa có một chiếc Lamborghini lái về hướng bên này, cô ta hít thở không thông một hồi, tay đặt trên tay nắm cửa cũng dừng lại, nhìn chằm chằm về phương hướng kia không nhúc nhích, cô ta biết, Nam Cung Kình Hiên sẽ ở bên trong.

Cửa chiếc xe màu lam đậm mở ra, cửa kính xe hạ xuống.

Từ phía ghế lái, Nam Cung Kình Hiên đi vòng qua bên kia mở cửa xe.

Anh dẫn theo người tới sao? La Tình Uyển vén vén tóc bị gió thổi loạn, muốn nhìn cho rõ.

Nhưng cô ta thật sự không ngờ, người từ bên trong đi ra lại là Dụ Thiên Tuyết.

Thân ảnh rất quen thuộc, mảnh khảnh yểu điệu, ánh mắt trong suốt mát lạnh, áo khoác màu vàng nhạt làm vóc người cao gầy có phần nổi bật, không thấp hơn Nam Cung Kình Hiên quá nhiều, cô đi ra, vừa xoay người đã bị Nam Cung Kình Hiên ôm lấy, cánh tay anh mạnh mẽ, chỉ cần một tay là có thể ôm người phụ nữ nhỏ nhắn vào trong ngực, nâng mặt cô lên cho cô nụ hôn chào buổi sáng.

Dụ Thiên Tuyết cau mày giãy giụa, nhưng lại bị anh bắt trở về, hôn xong mới buông ra.

Người phụ nữ nhỏ nhắn kia thoáng nổi giận, ngay lập tức lùi ra xa, oán hận vô cùng, Nam Cung Kình Hiên cười vui vẻ, lại đi tới dỗ cô mấy câu, lôi kéo cô cùng đi lên lầu, bộ dáng cực kỳ thân mật khắng khít.

La Tình Uyển ở trong xe lẳng lặng nhìn, sắc mặt tái nhợt.

—— ai tới nói cho cô ta biết, từ lúc nào thì hai người bọn họ đã phát triển đến trình độ này??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK