Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 145: Anh Chỉ Hi Vọng Trong Thế Giới Của Anh Có Em, Có Con Trai Của Chúng Ta

Hàng mi của Dụ Thiên Tuyết hơi run run khép hờ, cô thật sự không ngờ, người đàn ông này vẫn tuyệt tình lãnh khốc như trước kia, có thể đối đãi với vợ chưa cưới của mình ác liệt như thế, cho dù là vì cô.

“Anh còn có chuyện khác cần tư vấn không? Không có thì mời đi ra ngoài nhớ đóng cửa giúp tôi….. Còn nữa” Dụ Thiên Tuyết giận đến mặt đã hơi đỏ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Xin đóng phí trước, anh có thể trả tiền mặt hoặc là quét thẻ, hay sau khi về thì chuyển khoản cũng được, tôi sẽ cho anh số tài khoản bên công ty của tôi, nếu anh cảm thấy không hài lòng thì có thể cự tuyệt trả tiền, tùy ý! Tóm lại, bây giờ mời đi ra ngoài!”

Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn mặt cô, nhàn nhạt hỏi: “Em muốn bao nhiêu tiền?”

“Anh…..” Khuôn mặt thanh tú của Dụ Thiên Tuyết hơi cúi xuống nhìn tư liệu trên bàn, nghe được câu này thì khí huyết dâng trào, cầm tư liệu trên bàn lên quăng qua phía anh, giận đến lồng ngực phập phồng dữ dội: “Tôi không cần, mời đi ra ngoài!”

Những lời này làm cho cô nhớ đến lúc trước, vì để Tiểu Nhu có thể xuất ngoại chữa bệnh đã giẫm nát tự tôn mà đi cầu xin anh!

Những trang giấy trắng như tuyết rơi ngổn ngang trên người Nam Cung Kình Hiên, trong đôi mắt anh tuấn lộ ra sự đau lòng kịch liệt, nhưng rất nhanh bị sắc mặt tái nhợt thay thế, cửa sổ trong suốt mở ra, người đến người đi, quản lý Chương nhìn qua từ cửa sổ hoa bách hợp trong phòng làm việc của mình, thấy Dụ Thiên Tuyết ném một chồng tài liệu lên trên người Nam Cung Kình Hiên, sợ tới mức nắm chặt song cửa sổ hoa bách hợp màu xanh, hô hấp cũng dừng lại.

Rốt cuộc thì Nam Cung Kình Hiên cũng hiểu rõ, chỉ cần anh đứng ở trước mặt cô, cô sẽ vĩnh viễn hận anh như thế này.

Cúi người nhặt tư liệu rơi tán lạc lên, đặt lại lên trên bàn của cô lần nữa, Nam Cung Kình Hiên trầm giọng nói: “Cho anh mười phút cuối cùng, nói xong anh sẽ đi, sau đó sẽ chuyển khoản chi phí tới tài khoản công ty của em.”

Trong giọng nói ám ách của anh lộ ra sự khẩn cầu nhàn nhạt, lửa giận của Dụ Thiên Tuyết hơi hơi hạ xuống, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, một câu cũng không nói nữa.

“Thiên Tuyết….. Em mất tích ròng rã năm năm, anh luôn luôn nghĩ, nếu như có thể tìm được em, nhất định sẽ dốc hết hết khả năng để bồi thường những chuyện mà anh đã từng làm sai, đã từng thương tổn em.” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên có sự thê lương tuyệt vọng, giăng đầy tơ máu, khàn khàn chậm rãi nói: “Nhưng bây giờ, xem ra anh đã quá ngây thơ, anh có thể lật nghiêng tất cả thành thị, tuy nhiên, lại không có biện pháp khiến em ít hận anh một chút…..”

Khóe môi tuấn dật thoáng nở một nụ cười thê lương đến cực điểm: “Anh cũng cảm thấy bản thân rất thất bại…..”

Dụ Thiên Tuyết nghe được thì có hơi đờ đẫn, một cái chớp mắt tiếp theo, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của anh lại đứng lên, hàng mi của Dụ Thiên Tuyết run lên, còn chưa kịp phản ứng đã, thấy bóng đen khổng lồ nặng nề bao phủ áp bách mình bên dưới, cánh tay có lực của Nam Cung Kình Hiên vượt qua bàn làm việc mạnh mẽ nắm eo cô, bàn tay nhẹ nhàng bưng lấy mặt cô cưỡng bách cô ngẩng đầu, ở trên cánh môi đỏ tươi của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

“Đời này, anh không muốn bất kỳ người phụ nữ nào…..” Hơi thở của Nam Cung Kình Hiên mong manh, chậm rãi thầm thì, như là tự nói: “Anh muốn em…..”

Đột nhiên Dụ Thiên Tuyết tỉnh táo lại, từ sống lưng vọt lên một sự kinh hãi lạnh lẽo, bất thình lình giãy giụa, lại phát hiện eo bị giam cầm đến sít sao, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông này cố tình phun ra nuốt vào ở cách mình gần thật gần thế này, Dụ Thiên Tuyết giận đến hai gò má đỏ lên, định quay mặt hất anh ra, lại phát hiện khuỷu tay kia dần dần buông lỏng, Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đứng dậy, cúi nửa người, ánh mắt phức tạp nhìn cô chăm chú,.

Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết lấy mu bàn tay che môi, hung hăng lau mấy cái, trợn mắt nhìn: “Anh vĩnh viễn đều tự đại tự phụ như vậy, vĩnh viễn cũng không bao giờ bận tâm cảm thụ của người khác! Anh có tư cách gì mà tự chọn người phụ nữ mình muốn, anh có tôn trọng họ sao? Bảo vệ họ qua chưa? Biết phụ nữ muốn cái gì sao?! Ngay cả người vợ chưa cưới do chính anh lựa chọn cũng không có cách nào đối đãi nghiêm túc, những người phụ nữ khác đối với anh tính là gì? Một loại vải rách, thời điểm muốn thì lấy ra giày xéo, lúc không muốn liền vứt bỏ không thương tiếc! Tôi sẽ không dây dưa với một tên cầm thú mà ngay cả nhân tính căn bản cũng không có, một người mà ngay cả bé con của mình cũng có thể ngoan tâm hủy diệt thì không đáng để cho bất luận kẻ nào yêu!”

Cô rút ra mấy tờ khăn giấy lau chùi môi của mình, bởi vì kích động, hơi nước trong mắt đang dâng trào kịch liệt.

Nam Cung Kình Hiên bị chửi đến thương tích đầy mình, gương mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng anh biết, trong lòng cô càng khó chịu hơn, vẫn đưa tay đặt lên mặt của cô, cố gắng vì cô lau nước mắt.

Dụ Thiên Tuyết quay mặt qua, đôi mắt đẹp trợn to: “Không được đụng chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh!”Cô kiên quyết như thế, cả người đều là gai nhọn, anh đã bị đâm đến cả người đầm đìa máu tươi, nhưng vẫn muốn đến gần như thế này.

“Trách mắng có khiến cho em thoải mái một chút không? Em có thể tiếp tục, anh có thể chịu đựng.” Giọng nói ám ách của Nam Cung Kình Hiên chậm rãi vang lên.

“Anh…..” Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết kinh ngạc mà rung động, nhìn chăm chú người đàn ông này, khó có thể tiếp nhận anh chạy đến phòng tư vấn của mình chỉ vì để bị chửi, cô quen với tính tình nóng nảy khát máu của người đàn ông này, quen sự tàn phá không hề có nhân tính của anh, tất cả cô đã chuẩn bị xong để liều chết đọ sức cùng với anh, không nghĩ tới ngay cả trả đòn anh cũng không đánh!

“Anh có bệnh, không có chuyện gì thì đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi!” Dụ Thiên Tuyết kéo cái ghế lên trước, cố gắng suy nghĩ để không nhìn anh, chuẩn bị chuyên tâm làm việc.

“Đã từng chịu uất ức đừng để nó càng trở nên uất ức hơn, anh có thể bồi thường, đó là con trai của anh, năm năm nay, anh không có làm hết trách nhiệm làm cha….. Thiên Tuyết, ngay cả cơ hội em cũng không cho anh sao?” Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, khàn giọng nói.

Đầu bút của Dụ Thiên Tuyết run lên, cả người cũng hơi run rẩy, cô ôm chặt hai cánh tay có phần bất lực, ai có thể nói cho cô biết phải làm như thế nào mới có thể đuổi người đàn ông này ra ngoài? Những lời vô cùng tàn nhẫn tuyệt tình cô cũng đã nói, anh ta là kẻ điên hay sao mà nghe không hiểu?!

“Anh không nên nói nữa, anh còn như vậy tôi sẽ gọi điện thoại kiện anh tội quấy rối! Đi ra ngoài!” Dụ Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, như khốn thú hướng về phía anh mà rống.

“Anh muốn đi đón con tan học…..”

“Anh dám! Anh không được đụng vào thằng bé, cách xa nó một chút!” Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, sắc mặt cũng tái nhợt.

“Đó là con trai của anh…..” Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên chứa đựng sự đau lòng kịch liệt, bản thân anh chưa bao giờ trải qua khoảnh khắc yếu ớt như thế này, khó khăn mấp máy đôi môi mỏng, tiếng nói phát ra từ tim phổi: “Thiên Tuyết, em có biết sự thật này sáng ngời trong đầu anh cả ngày lẫn đêm hay không! Anh không muốn phải đối mặt với nhiều người nhiều sự việc đáng ghét như vậy nữa, anh chỉ hi vọng trong thế giới của anh có mặt em, có con trai của chúng ta, những thứ khác, mẹ nó, đi gặp quỷ đi, em có hiểu hay không!!”

Anh kiềm chế gầm nhỏ, sắc mặt trắng bệch, bị sự đau lòng mãnh liệt kích thích đến hai mắt đỏ hồng, tay chống trên mặt bàn cũng nổi gân xanh.

Trong nháy mắt bị rống, Dụ Thiên Tuyết có chút ít ngây ngốc, hơi thở mong manh, cắn môi không biết phải đáp trả anh như thế nào.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cô đã bị Nam Cung Kình Hiên ôm thật chặt vào trong ngực, cách một cái bàn làm việc thân thể cô bị đè ép rất đau, tay lại bị bàn tay của anh nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, tim đập mạnh như đánh trống, tràn đầy trời đất đều là hơi thở ấm áp mà run rẩy.

Đã rất lâu không bị anh không chút kiêng kỵ gì mà ôm thế này, theo bản năng, Dụ Thiên Tuyết cau mày giãy giụa, nhưng chỉ phí công, cô giống như người chết đuối ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, thấy toàn bộ quá khứ đều là cảnh hoàng tàn khắp nơi, cô thống khổ muốn nhắm mắt lại, Nam Cung Kình Hiên lại hôn lên đôi mắt của cô, nụ hôn sâu nặng thế đó, hận không thể nuốt nàng vào trong bụng.

“Khốn kiếp….. Buông ra!” Dụ Thiên Tuyết tránh không thoát, run rẩy nói.

Nam Cung Kình Hiên không chút nào để ý sự giãy giụa của cô, cả người đã mất khống chế.

Anh ghê tởm một màn sáng sớm nay nhìn thấy, cực kỳ ghê tởm! Anh cần một chút ấm áp tới nói cho anh biết những thứ kia đều là giả! Anh biết mình muốn cái gì, rõ ràng anh ôm người anh yêu ở trong ngực mình! Cô kích động, cô đầy gai nhọn, cô nói những câu đả thương tim phổi người khác, anh như ôm một bụi gai vào trong ngực, cả người bị đâm đầy máu, toàn thân đau đớn, cũng yêu đến hoàn toàn triệt để.

Chương 146: Anh Chỉ Hi Vọng Trong Thế Giới Của Anh Có Em, Có Con Trai Của Chúng Ta (2)

Cả ngày Dụ Thiên Tuyết cứ ngây ngô mơ hồ, đi đến phòng làm việc của quản lý Chương đưa tài liệu, nhưng lại đưa sai năm lần bảy lượt.

“Xin lỗi, không phải phần này, thật xin lỗi do tôi sơ sót, tôi đi lấy bản chính xác!” Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt luống cuống, vội vàng nói.

“Thiên Tuyết, cô chờ một chút.” Quản lý Chương nhẹ nhàng gõ gõ hai cái trên mặt bàn kêu cô lại, nhìn mặt cô nhớ lại một màn vừa rồi của cô cùng với Nam Cung Kình Hiên, rung động trong lòng đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng, rốt cuộc cô gái này theo chân ông chủ của bọn họ có quan hệ gì?

“Chuyện hồi sáng nói với cô, suy tính như thế nào rồi?”

Đầu óc Dụ Thiên Tuyết vẫn chưa thanh tỉnh, nhớ tới sự kiện kia, càng cảm thấy trong lòng rối như bòng bong.

“Tôi…..” Dụ Thiên Tuyết do dự, không thể đưa ra quyết định.

“Không sao, công việc này không muốn làm thì không cần miễn cưỡng, tôi thấy những việc khác cô làm cũng tốt vô cùng.” Quản lý Chương tiến thêm một bước nói.

Dụ Thiên Tuyết suy nghĩ thật nhanh, nhẹ nhàng hít một hơi nói: “Không, tôi quyết định tiếp nhận, khi nào bắt đầu thì quản lý Chương nói cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ sớm sắp xếp thời gian biểu.”

Cô đã suy nghĩ rất kỹ, không biết tại sao Nam Cung Kình Hiên lại biết nơi làm việc của cô, thật sự là cô rất sợ sớm muộn gì người đàn ông này cũng tới quấy rầy nữa, dù cô có lý trí có tuyệt tình như thế nào cũng không chống đỡ được sự vô lại cùng kiên trì của anh, quyết định lựa chọn phần công việc này là để có thể thường xuyên không cần ở công ty, ít nhất cô có thể tránh mặt người mà mình không muốn gặp.

Mí mắt quản lý Chương giựt giựt, ngay sau đó cười yếu ớt đứng lên: “Rất tốt, tôi sẽ sắp xếp giúp cô, mau chóng thôi.”

Đợi đến khi bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết biến mất ở cửa ra vào, quản lý Chương cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại, nhẹ giọng nói: “Cô ấy đã tiếp nhận.”

*****

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng tút….. quen thuộc, dài thật dài, chờ đợi hồi lâu cũng không có người bắt máy.

La Tình Uyển cắt đứt điện thoại di động, hàng mi dài nhắm lại, bên dưới lắc lư xích đu, biệt thự Nam Cung to lớn như một cung điện đứng lặng im tại chỗ, dưới ánh mặt trời, cô nhắm mắt lại nhẹ nhàng lắc lắc dây thừng xích đu, khuôn mặt xinh đẹp ủ rũ như một bóng ma nhàn nhạt.

Anh nghe được tiếng chuông điện thoại, chẳng qua là không muốn bắt máy mà thôi!

La Tình Uyển, mày sao vậy, làm cho chính mình chật vật đến nông nỗi này?

“Chị Tình Uyển! Chị rất lợi hại nha!” Nam Cung Dạ Hi như một chú chim nhỏ bay đến bên người cô, cười vô cùng vui vẻ.

Dây thừng xích đu bị người ta kéo, La Tình Uyển mở mắt ra thì thấy khuôn mặt hoa đào chói lọi, nhẹ nhàng cười: “Em còn chưa đi? Đợi đến khi Kình Hiên về lại giận dỗi với em, Dĩ Sênh cũng không thúc giục em về nhà sao?”

Nam Cung Dạ Hi chu chu miệng: “Em mới mặc kệ anh ấy! Em về nhà mẹ đẻ thì thế nào? Em không có chỗ nào để đi, em đã không tức giận ngược lại anh ấy thì thôi! Trình Dĩ Sênh mới không trông nom em, chính anh ta cũng bận bịu bao vợ bé ở bên ngoài, hừ, cho là em không biết sao, chờ em trở về thì biết tay em, sẽ làm cho anh ta trở tay không kịp!”

La Tình Uyển nheo mắt, trong lòng hơi hơi có phần kinh hãi.

Trình Dĩ Sênh —— Anh ta cũng nuôi tình nhân? Dạ Hi làm sao biết?

“Em không nên tùy tiện nói đùa về chồng em như thế, những lời này nói chơi với chị thì được, đừng để cho Kình Hiên và bác trai nghe được, bọn họ không chấp nhận em chịu uất ức như thế!” La Tình Uyển nhẹ nhàng cười nói.

“Bọn họ? Bọn họ có tư cách trông nom em sao?” Nam Cung Dạ Hi kéo cánh tay của cô qua thoải mái dựa vào, cười lạnh một tiếng: “Vĩnh viễn chị cũng không biết lúc ba em còn trẻ phong lưu đến cỡ nào, cưới mẹ em cũng không phải vì yêu thích! Còn anh trai em nữa, chị thấy anh ấy có chút xíu nào giống một ông chồng chưa cưới không? Năm năm trước vì chuyện tình nhân mà huyên náo xôn xao, năm năm sau lại tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, bỏ một người vợ tốt chạy đi ăn vụng, hơn nữa còn là một người phụ nữ đã có con trai lớn như vậy, anh ấy có tư cách cái rắm gì mà dạy dỗ em!”

Nói xong lại thấy có gì đó không đúng, Nam Cung Dạ Hi cảm thấy sắc mặt của La Tình Uyển đúng là rất khó coi.

“Ai nha, chị Tình Uyển, em tìm chị không phải nói chuyện này!” Nam Cung Dạ Hi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt là sự giảo hoạt: “Em phục chị thật nha! Ngày hôm qua lại có thể làm cho anh trai em thần phục ở dưới gấu quần của chị…..”

Cô ta nói đùa như ngày thường vén váy của La Tình Uyển, La Tình Uyển sợ tới mức che lại, cười mắng: “Cái con bé này, đừng náo loạn như vậy nha!”

“Ha ha, chẳng lẽ em nói không đúng sao? Rốt cuộc ngày hôm qua dùng chiêu số gì mê hoặc anh trai em lên giường với chị hả? Thành thực khai báo! Anh trai em vì người phụ nữ ti tiện đó cũng cấm dục đã năm năm rồi, chị làm sao khiến cho anh ấy nghe theo chị, nói mau nói mau!”

La Tình Uyển bị cô ta gãi rất nhột, cười tránh né cầu xin tha thứ: “Em đừng gãi chị, dừng lại chị nói cho em nghe!”

Rốt cuộc Nam Cung Dạ Hi cũng không làm khó nữa, ngoan ngoãn ngã đầu ở trên vai cô nghe cô nói chuyện.

“Đàn ông luôn luôn cần sự an ủi, chủ động một chút là được.” La Tình Uyển cười yếu ớt , nói đơn giản, nhưng tay lại buông xuống kéo làn váy phủ qua đầu gối như muốn che kín miệng vết thương, tối hôm qua, thủ đoạn của cô có bao nhiêu ti tiện chính cô rất rõ ràng, chẳng qua là đầu óc của Nam Cung Dạ Hi ngu si, cô sẽ không ngu đến mức tiết lộ với cô ta những điều này.

“Ha, chỉ có vậy?” Nam Cung Dạ Hi cười đến giảo hoạt: “Chị Tình Uyển, chị không cần gạt em nha, tối hôm qua chị dùng nước hoa, em vừa ngửi đã đoán được, nhớ năm đó, Trình Dĩ Sênh còn không phải ở trước mặt em cứ giả bộ như là đại gia, muốn vì người phụ nữ Dụ Thiên Tuyết kia mà thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng cũng không chịu không được một chút xíu trêu chọc, em phun lên người một chút là có thể làm cho anh ta đi vào khuôn khổ!”

La Tình Uyển trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta.

“Em nói là….. Dĩ Sênh cùng Thiên Tuyết?” Cho tới bây giờ cô cũng không biết có một đoạn chuyện tình này.

“Hừ, nếu không chị cho rằng tại sao em lại hận Dụ Thiên Tuyết đến vậy?” Nam Cung Dạ Hi cười lạnh nói: “Đầu tiên cô ta quyến rũ Dĩ Sênh sau đó lại quyến rũ anh trai, cô ta cho là mình có thể đạt được sao? Chị Tình Uyển, một chiêu của người này rất là cao siêu! Làm tốt lắm!”

La Tình Uyển lặng im, khuôn mặt xinh đẹp không có chút cảm xúc nào.

Nếu cô thật sự làm tốt, cũng không phải giống như thế này, ngày thất thân đó liền bị anh hoài nghi, đến bây giờ cũng không trông thấy bóng dáng anh.

Điện thoại di động chấn động.

Theo bản năng La Tình Uyển nhìn màn hình, sự vui mừng trong lòng bể tan tành trong nháy mắt, đó không phải là Nam Cung Kình Hiên gọi tới.

A….. Cũng đúng, có khi nào thì anh chủ động gọi điện thoại cho cô đâu?

Nhẹ nhàng đứng lên, La Tình Uyển không để lại dấu vết né tránh Nam Cung Dạ Hi, khẽ hít một hơi nói: “Chuyện gì?”

“La tiểu thư, báo cáo xét nghiệm kiểm tra ADN đã có rồi, muốn tôi gửi cho cô không?”

Mí mắt La Tình Uyển giựt giựt.

“Không cần…..” Cô đưa tay cắt đứt một cành hoa đào yếu ớt mà xinh đẹp, ánh mắt mát lạnh, giọng nói chầm chậm: “Anh nói cho tôi biết kết quả là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK