Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 363: Ngoại Truyện: Lại Yêu 5

Nam Cung Kình Hiên bỗng nhiên ngẩn ra.

Tiếp theo, cánh tay to lớn của anh ôm chặt cô, mỉm cười nhìn chăm chú người phụ nữ xinh đẹp trong lòng ngực, buột miệng thốt ra: “Em nói cái gì?”

“Không phải sao?” Dụ Thiên Tuyết cũng mỉm cười ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh:

“Chẳng lẽ anh không có hung dữ với em à? Anh dám không thừa nhận?”

Nhớ trước đây, lần nào nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên cũng là một bộ mặt thúi tức giận, có khi nào cho cô sắc mặt tốt đâu? Tính tình thì lớn lại không dễ chọc, động một chút là muốn đánh cô, cưỡng bách tới cưỡng bách đi.

Nam Cung Kình Hiên cũng nhịn không được ý cười trên môi, dầu gì cũng có chút xấu hổ, ánh mắt trách cứ nhưng mang theo yêu thương nhìn cô, siết chặt cằm của cô: “Em còn nói, trước kia không phải em quá bướng bỉnh sao, nếu như em nghe lời một chút, anh sẽ đối xử với em như vậy à?”

“Anh xem anh lại vậy rồi!” Dụ Thiên Tuyết đề cao giọng, nhíu mày: “Rõ ràng lúc trước chính là anh bắt nạt người ta, đến bây giờ vẫn cứ trách em quá bướng bỉnh, anh nói đi, có phải anh bắt nạt người ta hay không? Anh nói đúng hay không?”

Cô tức giận giơ tay véo cổ anh, buộc anh nói chuyện.

“Phốc……” Hai bạn nhỏ Tiểu Ảnh cùng Y Y che miệng trộm cười, nhìn hai người lớn đánh nhau, thật là có ý tứ.

“Phải, phải,” Nam Cung Kình Hiên nhìn cô nâng cái bụng to tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, đau lòng vô cùng, cười thừa nhận, nắm bàn tay nhỏ lên môi hôn: “Là anh bắt nạt người, anh sai rồi được chưa? Bà xã đừng kích động……”

Lúc này cơn tức của Dụ Thiên Tuyết mới hạ xuống, cảm thấy hài lòng, người đàn ông này cũng buông tay cô ra, lại còn không biết thoả mãn mà hôn lên khóe miệng của cô, hơi thở nóng hổi: “Nếu như anh không bắt nạt em, chúng ta có thể có Tiểu Ảnh sao? Không có bảo bảo, phỏng chừng đến bây giờ chúng ta vẫn còn đang đánh nhau, bà xã ngốc, đánh là thương mắng là yêu, hiểu chưa……”

Dụ Thiên Tuyết bị hơi thở nóng như của anh làm cho nửa người tê dại, đôi mắt mê ly, nhưng đang ở trước mặt bọn trẻ nên cô cảm thấy ngượng ngùng không thôi, tay chống ngực của anh, nhỏ giọng nói: “Em biết rồi…… Anh đừng dựa sát như vậy, bọn nhỏ đang ở đây……”

Nam Cung Kình Hiên hôn lên trán của cô một cái, nói: “Tên nhóc Lạc Phàm Vũ kia thoạt nhìn có ý với em gái em, em nói Thiên Nhu đề phòng một chút, tên kia chơi hoa ra chiêu còn tàn nhẫn hơn anh nhiều, nếu Thiên Nhu chịu uất ức dù chỉ một chút, anh bảo đảm sẽ sửa trị tên kia thật thảm.”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi mở to hai mắt, nghĩ nghĩ lại tình huống vừa rồi, đúng là có chút manh mối.

Nhưng tiếp theo cô lại lắc đầu: “Phỏng chừng không có khả năng.”

“…… Thế nào?” Nam Cung Kình Hiên nhíu mày khó hiểu.

“Hiện tại Lạc Phàm Vũ là ông chủ của Thiên Nhu……” Dụ Thiên Tuyết phân tích, đôi mắt trong suốt sáng rỡ động lòng người: “Anh ngẫm lại xem, chỉ có thủ trưởng bóc lột cấp dưới, khi nào thì đến phiên cấp dưới gọi nhịp với thủ trưởng đâu? Cho dù là phản ánh một chút cảm xúc bất mãn cũng sẽ bị thu thập một trận, Tiểu Nhu nhà chúng ta hiền lành như vậy, sao có thể bị bắt nạt? Anh nói có phải không, Nam Cung tổng?”

Cô nghịch ngợm nói, nhớ tới lúc trước làm việc ở Lịch Viễn, lúc đó cô là cấp dưới của anh, vị Nam Cung tổng này đã từng tàn nhẫn độc ác áp bách bóc lột cô như thế nào.

Nam Cung Kình Hiên mỉm cười, bờ môi giương lên một độ cung mê người.

“Tiểu Nhu và em không giống nhau, em không căn cơ không bối cảnh, lúc ấy anh muốn ức hiếp em còn không phải dễ như trở bàn tay?”

“Anh còn nói!” Dụ Thiên Tuyết nheo mắt, bàn tay nhỏ bóp thịt ở eo của anh, vặn một cái.

“……” Nam Cung Kình Hiên đưa lưng về phía bọn trẻ, túm bàn tay nhỏ đang tác loạn của cô, ánh mắt mờ mịt lộ ra một loại khát vọng, môi đặt trên chóp mũi đáng yêu của cô, nhỏ giọng nói: “Chờ bảo bảo sinh ra, em cũng có thể trở lại Lịch Viễn tiếp tục công tác, tiếp tục làm cấp dưới của anh, thuận tiện lấy thân phận Nam Cung thiếu phu nhân tới giám sát công tác của anh, anh cũng để em bóc lột anh một lần, coi như bồi thường lúc trước đã ức hiếp em…… Thế nào?”

Lời nói này quá ái muội, mặt của Dụ Thiên Tuyết đỏ ửng, muốn né tránh hơi thở của anh, rồi lại luyến tiếc.

“Vậy thì anh phải cẩn thận đó, tính tình của em cũng không tốt, tâm địa lại càng không tốt, đến lúc đó anh bị chỉnh thê thảm cũng không cho nói là em cố ý bắt nạt anh, đây là em……” Cô suy nghĩ một chút, ánh mắt lưu chuyển: “Gậy ông đập lưng ông!”

Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, chống môi trên chóp mũi cô, nhịn không được lại cúi đầu ngậm cánh môi của cô, trằn trọc hôn thật sâu.

“Đừng…… Anh đừng ở chỗ này……” Dụ Thiên Tuyết biết anh lại kích động, đẩy đẩy ngực anh, nói.

“Chúng ta lên lầu đi.” Nam Cung Kình Hiên khàn khàn nói, cũng không chờ cô đồng ý đã duỗi tay đến bên dưới đầu gối của cô, thong thả mà bế thân thể cồng kềnh của cô lên, hôn một cái lên trên mặt cô, hướng tới trên lầu đi đến.

“Tiểu Ảnh, con ở đây chơi với Y Y, không được chơi lâu quá, chờ một lát bà Ngô dẫn các con đi tắm rửa, lúc đi ngủ không được phản kháng, nghe không?” Giọng anh trầm thấp ưu nhã.

“Không thành vấn đề, daddy!!” Tiểu Ảnh khoa tay múa chân thủ thế một cái, leng keng bảo đảm nói.

Chờ đến khi Nam Cung Kình Hiên mang theo mommy đi lên lầu, Tiểu Ảnh tiến đến bên tai Y Y, nói: “Em dẫn chị đi phòng chơi trò chơi của em, chúng ta đừng để bị bà Ngô tìm được!”

Trình Lan Y lập tức đẩy đổ trò chơi ghép hình sắp hoàn thành, vỗ tay: “Đi mau đi mau.”

Đêm khuya yên tĩnh, hai cô cậu nhóc con tay nắm tay hướng tới một phòng nhỏ bên trong phòng khách chạy đi.

*****

Khu Bích Vân.

Lạc Phàm Vũ lái xe chạy vào thì bị bảo vệ cửa chặn lại, rất là khó chịu.

“Tiên sinh, mời anh đưa thẻ số nhà!” Bảo vệ cửa lễ phép nói.

Lạc Phàm Vũ bị buộc dừng xe lại, sắc mặt đen thui, quay cửa sổ xe xuống nói: “Không nhận ra tôi là ai sao?”

Bảo vệ cửa có chút xấu hổ: “Tiên sinh, ngại quá, do tôi mới tới nhận việc, vì thế không biết mặt anh, cũng chưa quen thuộc mấy hộ gia đình nơi đây, nhưng vì sự an toàn vẫn mong anh đưa ra thẻ số nhà.”

Trên ghế phụ, Dụ Thiên Nhu rúc trên chỗ ngồi, cầm đống cd trong xe tìm kiếm đĩa nhạc mà mình thích.

Lạc Phàm Vũ thấp giọng nguyền rủa một tiếng, mẹ nó, đúng là đáng chết, bảo vệ ở đây đổi người lúc nào? Toàn bộ khu Bích Vân này đều là sản nghiệp của Lạc thị, hiện tại đến phiên một bảo vệ cửa nho nhỏ nói cái gì là vì sự an toàn, còn yêu cầu anh đưa ra thẻ số nhà??

Quả thực là gặp quỷ!!

Không muốn phát giận, Lạc Phàm Vũ đen mặt gõ đầu cô nhóc ngồi bên cạnh một cái: “Không nghe thấy nói gì à? Thẻ số nhà!”

“……” Dụ Thiên Nhu ăn đau, rên một tiếng che lại đầu, lúc này mới phản ứng được.

Cô lấy từ trong túi xách ra thẻ số nhà, thời điểm đưa qua, khuôn mặt nhỏ nhắn cười thật quyến rũ, lướt qua thân thể anh đưa thẻ cho bảo vệ cửa: “Anh ơi, lần này anh thật sự đã hỏi sai người rồi, vị này chính là người nắm giữ toàn bộ khu bất động sản này, tổng giám đốc Lạc

thị Lạc Phàm Vũ tiên sinh, anh thật sự không quen biết?”

Bảo vệ cửa tiếp nhận thẻ số nhà, đôi mắt trừng còn lớn hơn so với chuông đồng.

“Lạc…… Lạc tiên sinh??” Bảo vệ cửa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lời nói cũng không hoàn chỉnh: “Thực…… Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không biết là Lạc tiên sinh! Tôi…… Tôi thật sự mới tới, có mắt không thấy Thái Sơn…..”

Ánh mắt thâm thuý của Lạc Phàm Vũ vốn đang nhìn chăm chú phía trước, cô nhóc này lại vươn người qua chặn toàn bộ tầm mắt anh, anh chỉ có thể nhìn lúm đồng tiền ngọt ngào xinh xắn ở sườn mặt trắng nõn của cô, mái tóc dài đen như thác nước rơi trên bờ vai, không khí chung quanh truyền đến mùi hương tự nhiên nhàn nhạt, hiện tại đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu anh.

 

Chương 364: Ngoại Truyện: Lại Yêu 6

“Được rồi đừng nói nữa, nhanh mở cửa.” Lạc Phàm Vũ lưu luyến cưỡng bách mình thu hồi ánh mắt khỏi người cô, mấy ngón tay có chút không kiên nhẫn mà co lại, nhẹ giọng nói.

Dụ Thiên Nhu nhận lại thẻ nhà.

“Tổng giám đốc, chuyện này giáo dục chúng ta, khuôn mặt không thể làm cơm ăn, cho nên lần tới,” Dụ Thiên Nhu cười đến thực săn sóc: “Anh vẫn nên mang theo chứng minh thư, như vậy tương đối phương tiện.”

Lạc Phàm Vũ lái xe chạy vào, bị cô nhóc này khiêu khích nên có vài phần lửa giận.

“Em xem náo nhiệt rất vui có phải không?” Anh liếc xéo cô.

Dụ Thiên Nhu không để ý tới anh, cười thực ngọt ngào, tiếp tục núp chỗ ngồi đào tìm cd nhạc.

“Em cũng biết tất cả bất động sản nơi này đều là sở hữu của tôi, hơn nữa, căn hộ mà em đang ở kia, vốn chính là tôi cho Kình Hiên mượn, cậu ấy để Thiên Tuyết vào ở, bây giờ chỉ một mình em ở trong căn hộ lớn như vậy, em có tư cách gì mỉa mai tôi?”

Lạc Phàm Vũ nhíu mày, âm điệu có chút lạnh, không kiên nhẫn ngừng xe ở gara, tắt máy bước xuống xe.

Dụ Thiên Nhu cũng không thèm nhìn anh, lắc đầu: “Anh đang trách ai vậy nha? Nói căn hộ này là cho chị tôi ở, anh không nói hai lời liền cho, hiện tại đổi lại là tôi ở —— cũng ở chưa có bao lâu, anh đã chịu không nổi như vậy?”

“Phụ nữ cùng phụ nữ là có khác nhau, nếu như chị của em còn ở đây, cho cô ấy ở cả đời, tôi cũng bỏ được, còn em?” Lạc Phàm Vũ xuống xe, ánh mắt trong suốt lạnh lùng chăm chú nhìn cô qua cửa sổ xe: “Em và cô ấy giống nhau sao?”

Cũng không phải là lần đầu tiên Dụ Thiên Nhu nghe Lạc Phàm Vũ nói những lời như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên nghe anh lấy chị ra so sánh với cô, đã không có cảm giác gì nữa, thu thập mọi thứ, bước thẳng xuống xe.

“Anh không cần nói mấy loại lời nói này với tôi, chị tôi thật sự tốt hơn tôi bao nhiêu, tôi rõ ràng hơn hết so với ai khác, nhưng, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, không nên lấy Tây Thi trong lòng so sánh với tất cả phụ nữ, không có ai so qua đâu!” Ánh mắt Dụ Thiên Nhu trong trẻo, nói xong câu đó, ‘Sầm!’ một tiếng, đóng cửa xe lại.

Cô không có cách nào phủ nhận, trong lòng cô rất không dễ chịu.

Thích một người là không sai, nhưng có cần thiết bởi vì thích một người mà đi chửi bới trừ tất cả mọi người ngoại trừ người đó hay không?

Nói xong, Dụ Thiên Nhu liền đi lên lầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày, theo bản năng cảm thấy cơn giận của cô nhóc này có chút lớn.

Không thể hiểu được, anh cũng đi lên theo.

Không gian trên lầu rất rộng mở, đại bộ phận bố trí nơi này vẫn giống y như thời điểm Dụ Thiên Tuyết ở trước kia, không có chỗ nào bị động chạm qua, chỉ có phòng của Thiên Nhu là khác.

Vừa đi lên, Dụ Thiên Nhu bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Thời điểm từ nước ngoài trở về, cô vốn mang theo đồ đạc không nhiều lắm, sau đó lại thêm vào mấy thứ kia cũng không bao nhiêu, hiện tại thu dọn vô cùng dễ dàng, mở tủ ra, quét quần áo bên trong vào vali.

“Này,” Lạc Phàm Vũ nhíu mày nhìn động tác của cô: “Em làm gì vậy?”

“Dọn đi ra ngoài,” Ngồi xổm trên sàn nhà, Dụ Thiên Nhu ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt như nước: “Nếu anh cảm thấy tôi không thích hợp ở đây, hoặc là nói tôi không xứng ở nơi này, hôm nay tôi cũng chỉ ở lại một đêm nữa, ngày mai liền dọn đi, Lạc tổng, trong lòng anh cân bằng chưa?!”

Nói xong, cô tiếp tục vùi đầu thu dọn đồ đạc.

Lạc Phàm Vũ nhíu mày càng sâu, không nghĩ tới cô nhóc này lại ngoan cố đến thế.“Em muốn làm gì? Không phải tôi chỉ nói em hai câu thôi sao, đáng giá để em ầm ỹ với tôi thế này?” Lạc Phàm Vũ không kiên nhẫn nói, anh ghét nhất là phụ nữ chơi tính tình với anh: “Căn hộ này tôi đã tặng không có đạo lý thu hồi, tốt nhất là em ở yên đây cho tôi, đừng có chạy đến trước mặt chị của em mà lải nhải dài dòng.”

Trong lòng Dụ Thiên Nhu bỗng đau đớn như bị kim châm.

Cô hít thật sâu một hơi, đứng dậy, gằn từng chữ rõ ràng: Anh nghe cho kỹ, tôi không xấu xa đến như vậy, nếu tôi dọn ra ngoài, khẳng định sẽ tìm một lý do chính đáng để chị và anh rể của tôi thấy hợp lý, anh yên tâm, tôi không đê tiện đến mức chạy tới trước mặt chị tôi cáo trạng anh, phá hỏng hình tượng hoàn mỹ kia của anh, tôi không có hèn hạ như thế.”

Lạc Phàm Vũ bị cô nói đến mắc nghẹn, tức khắc có chút cứng họng, tâm tình rất xấu, lại nói không nên lời là chuyện như thế nào.

Lăn tăn cái gì? Rốt cuộc là anh đang lăn tăn cái gì cùng cô?

Sau một lúc lâu, Dụ Thiên Nhu cũng đã sửa sang xong sở hữu đồ đạc của mình, Lạc Phàm Vũ vẫn luôn chống tay ở cửa mà nhìn, anh nhíu mày, một câu cũng nói không nên lời.

“Dụ Thiên Nhu.” Mắt thấy cô ôm vali đi ra ngoài, cuối cùng Lạc Phàm Vũ cũng nhịn không được mà mở miệng kêu lên.

Cô không để ý tới anh, tiếp tục hướng tới phía cửa mà thu dọn.

“Dụ Thiên Nhu, không nghe tôi kêu em à?!” Lạc Phàm Vũ có chút tức giận.

Cô dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Có việc gì không?”

“Chẳng qua tôi chỉ càu nhàu với em vài câu, em một hai phải coi là thật có phải không?” Lạc Phàm Vũ nhíu mày càng sâu, ngữ điệu cũng lạnh một chút: “Nếu thật sự, thật sự không nghĩ dựa vào chị của em, thực sự có cốt khí, thuận tiện bỏ luôn công tác ở công ty kia của tôi!! Em có thể đi ra ngoài hỏi thử, hỏi thăm xem Lạc Phàm Vũ tôi đã khi nào mua mặt mũi người khác, nếu không phải Kình Hiên và Thiên Tuyết, em cho rằng em thật sự có thể trở về hưởng thụ đãi ngộ cũng như điều kiện như vậy!”

Anh cười nhạo một tiếng: “Hiện giờ đừng nói là em du học ở nước ngoài về, biết bao nhiêu người nổi tiếng du học từ nước ngoài về tìm công tác ở Trung Quốc này, em tự đi tra cho tôi đi! Hiện tại em chơi cái trò ngoan cố gì cùng tôi? Chẳng qua chỉ nói em mấy câu em đã cáu kỉnh, có cốt khí đúng không? Có cốt khí thì đừng để người khác sắp xếp sinh hoạt cũng như công việc cho em, bao gồm cả cảm xúc cũng phải có người thay em xử lý!! Chị của em quan tâm em, coi em là bảo bối, em cho rằng khắp thiên hạ đều xem em là bảo bối à, mắng không được động không được có đúng không?!”

Ôm vali, cả người Dụ Thiên Nhu đều run rẩy.

Cô vẫn luôn biết, cô xuất hiện trong thế giới của chị như vậy, xuất hiện ở thành phố Z, cơ bản là không có ai thích cô.

Cô cũng biết, người đàn ông tên Lạc Phàm Vũ này, anh cao ngạo, anh tự đại, ánh mắt sắc bén dọa người, anh chán ghét cô cắm một đòn ở giữa chị và anh rể, nói trắng ra, anh chính là chán ghét cô!

Thì ra, thật sự có người, ở trong lòng phân biệt thích cùng không thích rõ ràng đến như vậy.

Thích, anh liền nâng cô ấy lên trời, chiều chuộng cô ấy đến chết;

Không thích, anh sẽ giống như bây giờ, hủy hết tự tôn thể diện của một người, đặt ở dưới chân mà dẫm!

Dụ Thiên Nhu cô, ở trong lòng Lạc Phàm Vũ, chính là người sau.

“Nói xong rồi?” Dụ Thiên Nhu nhịn xuống nước mắt dâng trào mãnh liệt nơi đáy mắt, lạnh lùng mở miệng hỏi.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ lộ vẻ cô đơn lạnh lùng.

Dụ Thiên Nhu gật gật đầu, buông vali: “Anh nói đúng, hiện tại tôi mới nhớ tới, lúc về nước tôi chính là đã dựa vào chị của tôi, tôi không có tiền, là chị tôi nuôi cơm; tôi không có việc làm, tự mình đi ra ngoài tìm, dựa vào quan hệ của anh và chị, tôi mới bò lên chức vị trên tầng đỉnh của công ty các người; tôi không có nhà để ở, chị về biệt thự của anh rể ở cùng cả gia đình bọn họ; cho tôi ở một mình ở nơi đây —— anh nói đúng, chị tôi rất thương tôi, cho nên hận không thể thay tôi an bài tất cả mọi thứ, mà anh và tôi không hề có quan hệ gì, dựa vào cái gì mà anh phải xem tôi như bảo bối, nhẫn nhịn tính tình thúi của tôi?”

Hít thật sâu một hơi, cô vòng qua anh, đi vào phòng mình: “Ngày mai tôi sẽ dọn khỏi nơi này, tự tìm phòng ở cũng như công việc, Lạc tiên sinh, về sau, hết thảy liên quan đến tôi không nhọc lòng anh lo lắng, trước kia chị tôi đã dạy, chỉ cần áo quần chưa rách, chưa ăn không đủ no, người, chính là phải tranh một hơi ——”

Ánh mắt của Dụ Thiên Nhu trong suốt, không hề sợ hãi nhìn anh: “Một hơi này, tôi tranh được.”

Nói xong, ‘Sầm’ một tiếng, đóng cửa phòng lại.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK