Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331: Con Biết Phải Tra Xét Từ Chỗ Nào

Dụ Thiên Tuyết càng quấn anh chặt hơn, nước mắt chảy ra: “Làm sao bây giờ. . . . . . Bảy giờ tối, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian. . . . . Anh nghĩ anh ta thật sự sẽ làm mấy việc kia với Thiên Nhu sao? Thật đáng sợ. . . . . .”

Đáy mắt của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua sự lạnh lùng, ôm chặt cô, nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô.

Đầu lưỡi nếm được vị nước mắt mằn mặn, giọng anh khàn khàn: “Thiên Tuyết đừng khóc. . . . . . Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp. . . . . . Anh sợ nhất là em khóc, mắt của em đã sưng lên rồi, giống như nước mắt có chảy thế nào cũng chảy không hết. . . . . . Đừng khóc. . . . . .”

Đôi mắt thâm thúy lộ rõ sự đau lòng và yêu thương, đôi môi mỏng bao trùm lên ánh mắt cô, đầu lưỡi quét qua nước mắt trên lông mi cô, hôn thật sâu, như muốn liếm láp hết nỗi đau của cô, để cô đừng khóc nữa.

“Em phải làm gì bây giờ? Nói cho em biết, em có thể làm gì?” Dụ Thiên Tuyết đột nhiên mở mắt, tay túm lấy áo sơ mi của anh, gấp giọng nói.

Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên phản chiếu hình bóng khuôn mặt của cô, anh vuốt tóc cô, nghiêm túc nói: “Nghỉ ngơi.”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lắc đầu: “Em ngủ không được, thật. . . . . . Em không thể không lo lắng. . . . . .”

“Vậy thì ngủ thay bảo bảo,” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói, tay nhè nhẹ vuốt ve bụng cô: “Con và em đã cùng nhau giằng co cả buổi sáng, con đang ầm ĩ phản kháng đó, tại em không nghe thấy mà thôi, có phải ngay cả bữa ăn sáng cũng chưa ăn hay không? Em cứ như vậy thì sao được, vốn thân thể đã không khỏe, còn không dưỡng thai cho tốt. . . . . .”

“Kình Hiên. . . . . .” Dụ Thiên Tuyết quấn lấy anh lần nữa, nén nước mắt nói: “Em chỉ có một đứa em gái, bảo hộ em ấy nhiều năm như vậy, em chỉ hi vọng em ấy không xảy ra chuyện, ít nhất đừng bởi vì em mà bị liên lụy, em sẽ tự trách cả đời. . . . . .”

“Anh biết . . . . . . Anh đều biết. . . . . .” Nam Cung Kình Hiên vỗ nhè nhẹ lưng của cô: “Hửm. . . . . . Đừng khóc, những chuyện này anh đều biết, anh sẽ không để em ấy gặp chuyện không may . . . . . . Trước đó không biết Trình Dĩ Sênh đã trở về thành phố Z, yên tâm, chỉ cần cậu ta ở bên này thì sẽ chạy không thoát sự khống chế của chúng ta, anh cam đoan với em, tuyệt đối tuyệt đối không để Thiên Nhu gặp chuyện không may, nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, được không?”

Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức ngẩn ra, vội vàng che miệng của anh lại.

“Anh thề độc như thế làm gì?” Cô nghẹn ngào nói.

“Bởi vì em lo lắng, anh không muốn em lo lắng, không thể làm gì khác hơn là thề,” Nam Cung Kình Hiên thoáng cười yếu ớt, kéo tay của cô xuống ủ ấm ở trong lòng bàn tay mình, nghiêm túc nói: “Nghe lời anh, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, Dạ Hi đang ở trong một căn nhà bên ngoài biệt thự, cho dù nó có nói gì cũng sẽ không có ai cho nó ra ngoài, đỡ phải nó chạy đi tự tìm sỉ nhục, nó ở đây cũng chỉ làm cho người khác thêm phiền, ở nhà chờ tin của anh, biết chưa?”

Dụ Thiên Tuyết không có biện pháp nào, chỉ có thể gật đầu.

Nam Cung Kình Hiên thận trọng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, đôi môi anh quét hết vị nước mắt mằn mặn trên mặt cô, thay vào đó là mùi hương thơm ngát tự nhiên nhất, cùng cô triền miên không dứt.

Sau khi uống cạn canh an thần mà người giúp việc bưng lên, rốt cuộc cô cũng ngủ, Nam Cung Kình Hiên cẩn thận từng li từng tí đóng cửa phòng, sự dịu dàng trong đôi mắt thâm thúy biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng tận xương tủy.

Từ trên cầu thang đi xuống, Nam Cung Ngạo đã ngồi ngay ngắn ở trong phòng khách chờ anh.

“Con nói cho ba nghe đi, chuyện gì xảy ra? Đang yên đang lành con giam Dạ Hi lại làm cái gì? Nha đầu Thiên Tuyết kia lại xảy ra chuyện gì hả?” Chân mày của Nam Cung Ngạo nhíu rất chặt.

“Con không có thời gian,” Nam Cung Kình Hiên thở dài một hơi, ngồi xuống lạnh lùng nói: “Hiện giờ Y Y và Thiên Nhu đang ở trong tay Trình Dĩ Sênh, cậu ta không liên lạc với bất kỳ ai trong chúng ta, chỉ liên lạc với Dạ Hi, Dạ Hi nhất thời kích động nên đã lôi kéo Thiên Tuyết chạy đi gặp cậu ta, nhưng không tìm được người, hiện tại Trình Dĩ Sênh đang lẩn trốn ở thành phố Z, bảy giờ tối nay, có thể cậu ta sẽ xuống tay tổn thương Thiên Nhu.”

Nam Cung Ngạo nghe được thì trợn to mắt, cả thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng.

“Ở thành phố Z mà cũng dám làm càn như vậy, bắt cóc người, trong đó còn có con gái của mình!” Giọng Nam Cung Ngạo trầm thấp quanh quẩn trong phòng khách: “Vậy đi, ba với con cùng tra xét!”

“Không cần,” Nam Cung Kình Hiên lên tiếng cự tuyệt, ngước mắt nhìn ông: “Ba, chuyện này để con đi làm, nhờ ba chăm sóc Thiên Tuyết và đứa nhỏ giúp con, không phải nói ba lớn tuổi, nhưng với thân phận và địa vị của ba thì hoàn toàn không cần để tay mình dính máu nữa, có con ở đây, mấy loại chuyện này mà còn cần ba ra mặt thì quả thật con quá vô dụng.”

“Vậy con xác định mình biết phải tra xét từ đâu?” Nghe con trai nói những lời này, trong lòng Nam Cung Ngạo rất vui mừng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, mở miệng hỏi dò.

“Đại khái là nắm rõ,” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói: “Chúng ta đã phong tỏa thành phố Z rất chặt chẽ, trước đó Phàm Vũ nói đã nhìn thấy cậu ta ở thành phố S, vì vậy mà con mới đặt hết tinh lực ở bên đó, nhưng nếu cậu ta đã trở lại thành phố Z, không có lý do gì mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, giày vò hơn nửa tháng nay, tinh thần cũng như thể xác của cậu ta sớm đã hao mòn, còn có gan dám gây ra chuyện như vậy, nhất định là có người ở sau lưng giúp cậu ta.”

“Tốt,” Nam Cung Ngạo yên tâm: “Con đi đi, cần dùng người thì nói cho ba biết, người dưới tay ba, con có thể dùng.”

“Cám ơn ba.” Nói xong, Nam Cung Kình Hiên cầm áo khoác lên: “Con đi đây.”

*****

Từ hội quán đi ra bên ngoài, Lạc Phàm Vũ trực tiếp nhảy lên xe của Nam Cung Kình Hiên.

“Mẹ nó, thằng đó đúng là ngông cuồng! Đáng chết khốn kiếp!” Lạc Phàm Vũ thấp giọng mắng, đóng cửa xe ‘Sầm!’ một tiếng.

“Ngay cả con gái của mình mà cũng bắt cóc, đúng là mất trí, còn làm cho ông ở thành phố S tra xét cả nửa ngày, mẹ nó, thật muốn chơi chết nó. . . . . . Bây giờ đi đâu?” Nhìn Nam Cung Kình Hiên nhanh chóng khởi động xe, anh nhíu mày hỏi.

“Viện điều dưỡng.”

“Viện điều dưỡng? !” Lạc Phàm Vũ ngạc nhiên, nhanh chóng tự hỏi: “Cậu đi tìm La Tình Uyển? ! !”

“Ừ!”

Lạc Phàm Vũ thận trọng suy nghĩ: “Mình hiểu rồi, cậu cảm thấy là cô ta đã giúp Trình Dĩ Sênh đúng không? Mình cũng cảm thấy như vậy. . . . . . Shit! Đúng là một đôi đê tiện, sớm biết vậy lúc trước mình nên huyên náo chuyện bê bối của bọn họ ra ngoài, để cho bọn họ thân bại danh liệt! Bây giờ cũng bớt việc, mẹ nó!”

“Mình sẽ làm.” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, mở tốc độ xe tối đa, lạnh giọng nói.

Vừa nhìn là Lạc Phàm Vũ liền biết Nam Cung Kình Hiên đang cực kỳ tức giận, anh cũng trở nên trầm tĩnh mà nịt chặt dây an toàn: “Thiên Tuyết sao rồi, không có sao chứ? Thằng đó có nói muốn làm gì hay không? Mình nghe nói cô em gái ngu ngốc kia của cậu đã đưa tiền cùng với giấy tờ gì linh tinh gì đó cho Trình Dĩ Sênh, cậu nói thằng đó đã chạy hay chưa? Bây giờ chúng ta tìm đến La Tình Uyển, cậu thấy còn hữu dụng không?”

“Dạ Hi cho cậu ta tiền, đang ở trong nước, tạm thời cậu ta không dám động đậy, dù là động tác nhỏ thì cậu ta cũng chỉ có thể dựa vào La Tình Uyển, cậu gọi điện thoại cho bệnh viện, đó là địa bàn của ông già. . . . . . Nói hôm nay dọn sân, mình chỉ muốn bức cô ta mở miệng, đừng để người ngoài đến quấy rối!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói.

Lạc Phàm Vũ biết rất rõ, người ngoài ở đây là ai, cái miệng cứng như mỏ vịt kia của La Tình Uyển, tuyệt đối sẽ không nhả ra.

 

Chương 332: Toàn Bộ Sự Xấu Xa Đều Hơi Bày Ra Trước Mắt

Thời điểm bọn họ chạy tới viện điều dưỡng đã là giữa trưa.

La Tình Uyển kêu cơm nhưng chưa có ai đưa tới, sắc mặt cô ta rất tệ, thân thể cũng rất yếu, không muốn ra đi ngoài gặp người, chẳng qua đã hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không ai đưa cơm tới, cô ta khó có thể chờ tiếp, đành xuống giường đi ra ngoài.

Nhưng không ngờ, vừa đi tới cửa phòng định duỗi tay mở cửa thì cửa đã bị mở ra.

Thân ảnh phong lưu phóng khoáng của Lạc Phàm Vũ xuất hiện ở trước mặt.

La Tình Uyển giật mình hoảng sợ, sắc mặt càng trắng bệch, bỗng nhiên cảm thấy ngoài ý muốn, lại cảm thấy mất mặt, trong lúc cô ta ở viện điều dưỡng không có bạn bè quen thuộc nào tới thăm, sắc mặt cô ta cực kỳ tệ, tuy rằng vẫn xinh đẹp như cũ nhưng thần thái đã không còn như trước, cô ta run giọng nói: “…… Lạc Phàm Vũ, sao anh lại đến đây?”

Lạc Phàm Vũ cười cười: “Rất ngoài ý muốn đúng không, La tiểu thư? Nếu đã dám động tay động chân, sao không nghĩ tới tôi sẽ đến?”

La Tình Uyển run lên, trên mặt không còn chút máu:“Anh nói cái gì tôi nghe không hiểu, tôi chỉ muốn ra ngoài gọi cơm……”

“Nghe không hiểu thì nói cho đến khi cô hiểu, cũng không có gì khó.” Nam Cung Kình Hiên đẩy cửa đi vào lạnh giọng nói, Lạc Phàm Vũ vẫn cười cười, hai tay đút vào túi quần, tự giác lui ra ngoài đóng cửa lại, thay bọn họ canh chừng.

La Tình Uyển sợ tới mức ba hồn rớt hai hồn, cô ta biết hiện tại mình có bao nhiêu chật vật, muốn lấy gì đó tới che đậy lại, sắc mặt tái nhợt giống hệt tờ giấy trắng.

“Kình Hiên, sao anh đến đây……” La Tình Uyển lui về phía sau một bước, vuốt vuốt tóc, có chút chột dạ: “Em cũng định tìm anh, em biết mấy ngày nay anh đang làm gì, em xin anh, cầu xin anh buông tha cho công ty của ba em đi, hiện tại bọn họ chính là đang kéo dài hơi tàn, không có công ty nào muốn hợp tác với công ty của ba em nữa, dù anh không cưới em, dù anh triệt hết cổ phần ở La thị, cũng xin anh đừng cắt đứt đường sinh tồn duy nhất của ba em được không?”

“Phải không?” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, đôi mắt lạnh lẽo cất giấu vài phần hung ác nham hiểm, nhẹ nhàng nhéo cằm cô ta: “Cô đang cầu xin tôi à? Sao tôi cảm thấy hẳn là tôi nên cầu xin cô mới đúng…… Van xin cô có lòng tốt một chút, như vậy thì khi xuống địa ngục cô sẽ dễ chịu hơn vài phần, không đến mức phải tổn thọ ở kiếp sau.”

Miệng lưỡi anh âm lãnh, làm cho La Tình Uyển rùng mình một cái.

Cô ta mở to hai mắt nhìn, hô hấp gian nan, mang theo chút sợ hãi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt.

“Cô giấu Trình Dĩ Sênh ở nơi nào? Nói!” Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn lạnh như băng, gầm nhẹ nói.

La Tình Uyển có cảm giác chút hô hấp cuối cùng của trái tim mình đã bị người bóp chặt, sắp hít thở không thông…… Nước mắt chảy ra, không nghĩ tới chuyện xấu cuối cùng mình làm vẫn bại lộ ở đáy mắt anh…… Cô ta muốn cười, chẳng qua cười thì nước mắt liền rớt ở khóe miệng, cô ta muốn nói với anh, nói gần đây cô ta và người nhà trải qua có bao nhiêu thảm, cô ta cũng không muốn xấu xa như vậy……

“Nói chuyện!” Nam Cung Kình Hiên hung hăng siết chặt cằm cô ta, đôi mắt hằn tơ máu tràn đầy sát khí.

“Kình Hiên…… Em biết anh cảm thấy em rất xấu xa, em thật sự rất xấu xa…… Nhưng anh có thể lý giải em không? Có một số việc em cũng là bị buộc……” La Tình Uyển nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn anh, mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Em xin anh đừng chỉ nhìn thấy những chuyện xấu mà Trình Dĩ Sênh đã làm với Dụ Thiên Tuyết, anh nhìn em đi! Căn bản là em không có dơ bẩn như thế …… Em là bị anh ta cường bạo mới trở thành dơ bẩn, tội của em cũng không đến nỗi không thể tha thứ, chính anh ta đã uy hiếp em —— anh ta cầm chút tôn nghiêm cuối cùng và hy vọng của ba em để uy hiếp em !! Van xin anh hãy nhìn kỹ lại…… Anh hãy đặt mình vào vị trí của em mà tự hỏi…… Em cầu xin anh……”

Mấy ngón tay tái nhợt của cô ta nắm chặt tây trang của anh, hèn mọn mà cầu xin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK