Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Càng Vội Càng Loạn

Đến khi cảm giác có gì đó không đúng, Lạc Phàm Vũ mới ngẩng đầu lên, thấy trên mặt của Nam Cung Kình Hiên có một tia châm chọc: “Cô ấy là bạn gái của Trình Dĩ Sênh.”

“Trình Dĩ Sênh?” Lạc Phàm Vũ kinh ngạc: “Là tên làm công lừa gạt em gái của cậu?” chương mới nhất đăng trên ddlequydon

Nam Cung Kình Hiên không nói gì nữa, nhấc chân đi nhanh về phía phòng bao.

Vụ tai tiếng của nhà Nam Cung vô cùng ồn ào huyên náo, anh đã bị phiền nhiễu 2 ngày nay rồi, giờ phút này, dù một chút cũng không muốn nhắc lại, chẳng qua là Lạc Phàm Vũ đang há to mồm nghĩ lại câu nói kia ‘Cô ấy là bạn gái của Trình Dĩ Sênh’, một hồi lâu anh mới thở ra, nói: “Thật phí của trời…..”

Một cô gái đẹp kinh tâm động phách như vậy, chỉ bưng thức ăn thôi cũng khiến tim người ta đập nhanh hồi hộp, chỉ là một bộ đồng phục bình thường nhưng khi mặc lên người cô cũng có mùi vị khác thường, một bên mặt của cô ướt nhẹp mồ hôi, có vài sợi tóc dính trên đó, nhìn vô cùng chọc người, cô ấy thật sự là bạn gái của Trình Dĩ Sênh?

_____ _____ _____

Dụ Thiên Tuyết nóng ruột dùng sức mở dây buộc sau lưng, cô cởi đồng phục ra quay người lại, liền có một đống phiếu đưa tới trước mặt, cô cả kinh đứng lại.

Cô cắn môi, cầm những tờ phiếu lên khó nhọc nói: “Chị Thanh, 8 giờ tối em nhất định phải đi, em đã xin nghĩ, mấy phiếu này chị có thể giao cho Tâm Tâm đi làm không? Thời gian của em không còn kịp rồi.”

Cô gái được gọi là chị Thanh đang bề bộn, cau mày nhìn sang, rút bớt mấy tờ phiếu ra rồi vỗ vỗ tay của cô: “Những phiếu khác để tôi lo, cô đi đưa phiếu này, ngay lập tức.”

Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi khí lạnh, trên trán rịn ra mồ hôi, gấp gáp giải thích: “Nhưng đã hết giờ rồi, trễ thêm nữa em không bắt được xe đi viện điều dưỡng, chị Thanh…..”

“Cô có còn muốn tiếp tục làm ở chỗ này không?” Chị Thanh vội vàng giậm chân, lúc ngẩng đầu trong mắt đã tức giận: “Dụ Thiên Tuyết, cô cho rằng mình cao quý có thể đi bên cạnh người giàu có, không ai dám kêu cô đi đưa thức ăn trong lúc cô định đi thăm em gái, còn muốn làm việc thì khiêm tốn cho tôi, cô biết của tên ai ở bên dưới phiếu này hay không! Tôi nói lại một lần nữa, ngay lập tức, nếu không, tối nay cô thay đồng phục ra đi, tôi không có ý kiến!”

Nói xong, cô ta bước qua đụng mạnh vào bả vai của Dụ Thiên Tuyết, tiếp tục sai bảo người khác làm việc.

Bả vai bị đụng đau, trong lòng khuất nhục, Dụ Thiên Tuyết ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi tái nhợt, cô cố sức đè xuống sự mệt mỏi cùng lo lắng, cầm tờ phiếu lên, nhanh nhẹn buột lại dây lưng đồng phục tiếp tục làm việc.

Thiên Nhu, em ngoan ngoãn, đợi chị một chút.

Trước cửa phòng bao xa hoa, cô tranh thủ một tay, gõ cửa phòng.

“Xin hỏi, tôi có thể vào không?” Không ai trả lời, cô gõ cửa thêm lần nữa, bên trong có tiếng trả lời ‘vào đi’ cô mới dám đẩy cửa đi vào.

Quanh cái bàn tròn lưu ly, hai người đàn ông cao ngất chói mắt kiêu ngạo đang ngồi, họ hời hợt trò chuyện, trong đó có một người giơ tay nhấc chân đều có quý khí quyền thế, ngay cả nụ cười cũng kiêu căng ngạo mạn.

Tay của Dụ Thiên Tuyết run lên, cô giật mình đứng yên tại chỗ.

“…..Xin lỗi, đã đợi lâu, đây là thịt bò bít tết của quý khách.” Thật lâu cô mới tìm lại được thanh âm của mình, đầu óc ong ong rối loạn, cô đi lên đặt cái mâm trước mặt bọn họ, lúc đi tới phía sau Nam Cung Kình Hiên, cô cảm giác như có gánh nặng trên lưng mình.

Thật sự cô không nghĩ tới, lại đụng phải Nam Cung Kình Hiên ở chỗ này.

Anh vẫn đang nói chuyện cùng Lạc Phàm Vũ, giống như không nhìn thấy cô, nhưng lại khiến cô ngửi được mùi vị lãnh ngạo khiếp người ở trên người của anh.

Trong đầu của Dụ Thiên Tuyết thầm nói ‘đáng chết’, cô im lặng, ngoan ngoãn chia nước sốt thay bọn họ, chỉ muốn làm xong rồi nhanh chóng rời đi, cô thật sự sắp trễ xe rồi.

Nhưng mà, càng nhanh thì càng vội, càng vội lại càng loạn.

Đầu ngón tay vừa xé ra gói sốt thì lại bắn tung tóe lên bộ âu phục màu trắng của Lạc Phàm Vũ, Trong nháy mắt, sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết đã trắng bệch, cô vội vàng rút khăn giấy trên bàn: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Vị thiếu gia này, tôi không phải cố ý…..”

Nam Cung Kình Hiên để dao nĩa xuống, kéo khăn lau miệng, chăm chú nhìn cô.

“Há…..” Lạc Phàm Vũ cũng cau mày kêu lêm một tiếng bất mãn, vốn là có tính thích sạch sẽ, nên anh rất ghét âu phục của mình bị dính bẩn, nhưng cô gái nhỏ trước mặt này rõ ràng bị dọa sợ, lúc cô tiếp cận anh để lau y phục, anh cũng có thề thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, rất là vui tai vui mắt.

Chương 8: Cô Rất Không Thích Nhìn Thấy Tôi?

“Há..…” Lạc Phàm Vũ cũng cau mày kêu lên một tiếng bất mãn, vốn là có tính thích sạch sẽ, nên anh rất ghét âu phục của mình bị dính bẩn, nhưng cô gái nhỏ trước mặt này rõ ràng bị dọa sợ, lúc cô tiếp cận anh để lau y phục, anh cũng có thể thấy rõ gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng, rất vui tai vui mắt.

“A…..Được rồi, được rồi, đừng lau nữa.” Lạc Phàm Vũ ngoài ý muốn cười cười, đưa tay lấy khăn giấy trong lòng bàn tay của cô: “Không thấy càng lau càng dơ sao?”

“Thật xin lỗi…..” Dụ Thiên Tuyết cực kỳ ảo não, cô cau mày giải thích: “Thật sự là tôi không cố ý, tôi…..”

Cô rất muốn nói ‘Tôi đền cho anh một bộ quần áo khác’, nhưng…..Nhưng người đàn ông này có thể ăn cơm chung một chỗ cùng với Nam Cung Kình Hiên, giá trị trên người anh ấy là bao nhiêu?

Trong lòng cô có một trận co rút đau đớn, gương mặt nóng hổi, không dám nói ra mấy chữ kia.

“Thiếu gia?” Lạc Phàm Vũ nâng cao ngữ điệu: “Ha, em không biết tôi là ai?”

Dụ Thiên Tuyết cố áp chế sự xấu hổ, cô đỏ mặt, thành thật lắc đầu.

Lần này Lạc Phàm Vũ có phần ngượng ngừng, còn Nam Cung Kình Hiên thì không nhịn được cười khẽ một tiếng, khóe môi tuấn dật nhếch lên, vẻ tà mị khiến trái tim người nhìn đập liên hồi.

Dụ Thiên Tuyết sững sờ, cô không biết mình sai ở chỗ nào.

“Nhớ kỹ, cậu ấy là ông chủ của nhà hàng này, là cấp trên của cô, mỗi phân tiền cô kiếm được cũng là do cậu ấy quyết định cho hoặc không cho.” Dáng vẻ tươi cười tà mị không còn, ánh mắt khiến người ta khiếp sợ của Nam Cung Kình Hiên nhìn cô: “Có hiểu chưa?”

Đúng là một đêm hỏng bét, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết đứng trước mặt anh, hơi thở mong manh, cô nhận lỗi: “Đã hiểu.”

“Ha ha, đừng dọa cô ấy…..” Trái lại, Lạc Phàm Vũ vẫn tự nhiên thoải mái, thò tay khều cằm của Dụ Thiên Tuyết một cái, anh cười híp mắt: “Tôi đi ra ngoài thay bộ quần áo, người đẹp, chớ khẩn trương.”

Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ hết hồn, đến khi phản ứng kịp thì Lạc Phàm Vũ đã đi ra ngoài rồi, anh còn thuận tay đóng cửa phòng bao lại, cô sợ run, nhưng chỉ một giây sau liền giơ lưng bàn tay lau lau cằm của mình, sự kinh hãi trong lòng nổi lên bốn phía…..Phải gió, người đàn ông kia vừa mới làm cái gì?!

Cô không thấy, trong mắt của Nam Cung Kình Hiên chợt thoáng lạnh lẽo!

“Có tin tức chưa?” Tâm tình của anh trở nên kém hẳn, lạnh lùng hỏi.

Dụ Thiên Tuyết đang ra sức chà xát cằm của mình, cô suy tư một chút mới hiểu ra là anh đang hỏi cái gì, chỉ có thể tạm thời đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, cô lắc đầu một cái: “Không có.”

Suốt cả ngày nay, cô đã tận lực để mình đừng nhớ tới Trình Dĩ Sênh, ở công ty cô bận rộn từ sáng đến chiều, tối lại chạy tới nơi này làm việc vặt, chính là vì không muốn trở về căn phòng thuê nhỏ bé, cũng để bản thân không nhớ tới tên đàn ông bạc tình phản bội đó.

“Tôi nghĩ ngày đó tôi quên hỏi cô một chuyện.” Từ chỗ ngồi anh đứng dậy, thân hình cao lớn rắn rỏi, trong nháy mắt, cảm giác áp bách khiến người khác khiếp sợ, anh chậm rãi đi tới gần cô: “Tôi nghe nói, cô đã từng cho Trình Dĩ Sênh một khoản tiền, cho nên tên đó mới có có tiền mà mang theo Dạ Hi chạy trốn, phải không?”

Một khoản tiền.

Hô hấp của Dụ Thiên Tuyết bỗng nghẹn ngào chua xót, cổ họng giống như mắc kẹt không thể phát ra được thanh âm.

Cô nhớ tới Thiên Nhu của mình, mỗi ngày vẫn còn nằm trên giường bệnh, đôi mắt bị băng gạt bao kín, cô gật đầu loạn xạ, cầm cái dĩa trên bàn ăn lên, thanh âm khàn khàn: “Vâng, đúng vậy, tôi còn có việc phải làm, nếu người kia quay lại, phiền anh giúp tôi nói tôi xin lỗi anh ấy, y phục nếu không thể mặc được nữa tôi sẽ đền, tôi sẽ không chạy…..Hẹn gặp lại.”

Vừa nói xong cô liền xoay người, đuôi tóc quét qua lồng ngực cường tráng của anh.

Nam Cung Kình Hiên cứ có cảm giác, dường như đã rất nhiều lần cô gái nhỏ trước mặt mình vội vàng hất đầu bỏ đi, đáng lẽ anh không muốn đuổi theo, chẳng qua sắc mặt từ từ rét run, cuối cùng, tại ngay lúc Dụ Thiên Tuyết mở cửa, anh mím chặt môi, xanh mặt đi qua ‘Ầm!’ cửa đóng lại, tay của anh chặn ngang eo, ôm cô kéo trở lại!

“A!” Thân thể của Dụ Thiên Tuyết đụng vào lồng ngực cường tráng của anh, cô khẽ kêu ra tiếng.

“Dụ Thiên Tuyết…..” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng gọi tên cô, anh nghiến răng:

“Cô rất không thích nhìn thấy tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK