Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 297

Mấy ngón tay của Nam Cung Ngạo run rẩy, quả thật muốn bóp chết mấy đứa nhỏ hồ đồ càn quấy này trong lòng bàn tay.

“Bác trai! Cháu sai rồi!” La Tình Uyển khóc nức nở, níu cánh tay của ông lại lần nữa, quỳ gối trên sàn nhà: “Bác cho cháu một cơ hội đi, cháu thật sự muốn gả cho Kình Hiên, cháu yêu anh ấy…… Cháu yêu anh ấy!”

“Anh Nam Cung…… Tôi nghĩ chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó! Anh cũng biết, từ trước tới giờ Tình Uyển nhà chúng tôi không phải là loại con gái như thế, con bé rộng lượng thông minh, có tri thức hiểu lễ nghĩa, con bé….. Sao con bé có thể làm ra chuyện như vậy!” La Mân Thành cũng run giọng cầu khẩn.

“Phải, Tình Uyển nhà chúng tôi sẽ không làm loại chuyện đó đâu! Đây nhất định là hiểu lầm!” Mặt mẹ La đầy lệ, ánh mắt nhìn con gái cũng trở thành trách cứ mà đau lòng, thật sự rất tuyệt vọng.

Nam Cung Ngạo khoát khoát tay, không để cho bọn họ tiếp tục nói nữa.

Đôi mắt già nua chăm chú nhìn La Tình Uyển, ông nói: “Bác hỏi cháu một chuyện cuối cùng, cháu trả lời rõ ràng cho bác —— cháu và thằng khốn Trình Dĩ Sênh kia trộn cùng một chỗ từ lúc nào? Chuyện nó ức hiếp Thiên Tuyết, cháu có biết không? Còn chuyện ở bên Đài Bắc…… Cháu nói cho bác nghe, ngày mà hộ vệ đưa Tiểu Ảnh ra khỏi Lan Cư Uyển, là ai tới bắt cóc thằng bé? Chuyện này…… Rốt cuộc có phần của cháu hay không?”

Mắt của Nam Cung Ngạo hơi đỏ hồng, chỉ vào mặt của La Tình Uyển, khàn giọng ép hỏi.

“Cháu…… Cháu……” La Tình Uyển có cảm giác bóng tối ùn ùn kéo đến, giống như là địa ngục lạnh như băng, giống như là ác ma gọi hồn…… Cô ta rũ mắt xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương, cười cười lại chuyển thành tiếng khóc bi thống: “Cháu có phần…… Cháu có phần…… Chính cháu đã bố trí người!!”

Nam Cung Ngạo kinh hãi, thân hình lung lay một cái suýt nữa ngã xuống.

“Nhưng không phải cháu cố ý,” La Tình Uyển ngẩng mặt lên, có chút hoảng hốt, lại cố chấp trợn to hai mắt, nói: “Bác trai, cháu cũng là bị buộc, Trình Dĩ Sênh lấy quan hệ của anh ta và cháu để bức ép cháu, cháu không có cách nào, chỉ có thể nghe theo anh ta!!…… Bác trai, bác sẽ tha thứ đúng không, bác sẽ tha thứ cho cháu……”

Nước mắt dâng tràn, hoảng hốt xẹt qua mặt, từng giọt rơi trên mặt đất.

Nam Cung Ngạo không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm La Tình Uyển, run rẩy nhìn kỹ cô gái thông tuệ khéo léo hiểu chuyện rộng lượng trong ấn tượng của ông, không nghĩ tới, dĩ nhiên đúng là cô ta phái người ở Đài Bắc làm ra chuyện tàn nhẫn điên cuồng kia, hiện tại, con trai ông bị trúng đạn đang nằm ở trong bệnh viện, cháu nội ông được người ta liều chết trong mưa đạn cứu trở về!

Làm bậy……

Đây không phải làm bậy thì là cái gì……

Nam Cung Ngạo khoát khoát tay, không bao giờ muốn nghe cô ta nói thêm bất cứ gì nữa, cất bước đi thẳng ra ngoài.

Qua nhiều năm như vậy, giao tình với nhà họ La thâm sâu như vậy, sâu đến mức có thể kết thông gia trên danh nghĩa, để hai đứa trẻ tình ý hợp nhau kết thành vợ chồng, sau lần đó, quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước…… Nhưng không ngờ…… Thật sự là không ngờ……

“A ——!!!” Một tiếng thét thê thảm chói tai truyền đến từ trên lầu.

Sự ồn ào ở lầu dưới cũng dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn lên trên lầu.

Mà giờ khắc này, ở tầng hai —— Nam Cung Dạ Hi xụi lơ trên sàn nhà, sắc mặt trắng bệch, nhìn người giúp việc toàn thân đầy máu té ngã bên cạnh giá rượu ở lầu hai, thét chói tai ra tiếng.

*****

Nữ giúp việc đó bị Trình Dĩ Sênh dùng bồn hoa đập ngất xỉu, may mắn xe cấp cứu tới kịp, vì vậy không có nguy hiểm tới tính mạng.

Cách cửa kính phòng bệnh, có thể nhìn thấy người giúp việc kia đã thanh tỉnh, vừa khóc vừa kể lại chuyện đã xảy ra, cảnh sát cũng vây quanh, ghi chép lại mọi việc.

Giấy không thể gói được lửa.

La Tình Uyển ngây ngốc ngồi trên ghế dài của bệnh viện, ngay cả ba La mẹ La cũng chỉ than thở nhìn cô ta, một câu cũng không muốn nhiều lời với cô ta.

Nam Cung Kình Hiên đi ra từ trong phòng bệnh, trong đôi mắt thâm thúy thoáng lóe lên một tia sáng, quét nhìn cảnh sát qua lại trong phòng bệnh bên cạnh, sau đó, ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người La Tình Uyển.

“Kình Hiên……” Mẹ La thấy được anh, trong lòng tràn đầy sự chờ mong, run giọng kêu một tiếng.

Ở trong ấn tượng của bà, tình cảm của hai đứa trẻ này vẫn rất tốt, mặc dù Tình Uyển đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng bây giờ con bé cũng đã rơi vào kết cục rất thê thảm, bọn họ……

“Kình Hiên, cháu đến rồi……” Mẹ La rưng rưng nghênh đón, run giọng tố cáo: “Cháu xem, cháu nhìn trong nhà dì hiện giờ! Tình Uyển nó không hiểu chuyện, một lòng muốn gả cho cháu lại bị thằng khốn Trình Dĩ Sênh đó lợi dụng, cháu xem, hiện tại con bé đã thất thân, cũng nhận được sự dạy dỗ, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy con bé cũng sợ hãi gần chết, thật sự mọi chuyện đều là con bé bị ép buộc, cháu đừng so đo với nó, được không……”

Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nghe bà nói, không đáp một lời.

Đợi đến khi bên tai không còn tiếng nói nữa, anh ưu nhã xoay người lại, chăm chú nhìn mẹ La: “Nói xong rồi sao?”

Ánh mắt mẹ La hốt hoảng, không biết anh có ý gì.

Nam Cung Kình Hiên không để ý tới bà nữa, trực tiếp đi tới trước mặt La Tình Uyển, từ từ ngồi xổm người xuống, ánh mắt tà mị mà băng lãnh tựa như đầm nước sâu nhìn không thấy đáy.

“Khóc cái gì?” Nam Cung Kình Hiên cười lạnh, giơ tay nắm lấy cằm của cô ta: “Nhìn cô đi, luôn luôn chỉ có phần cô hại người khác, hiện tại cũng đâu có ai hãm hại cô, chẳng qua chỉ phơi bày mấy chuyện cô làm cho người khác xem, cô lại không chịu nổi như thế này…… Có phải quá yếu đuối hay không?”

La Tình Uyển run rẩy, thần kinh đã sụp đổ bắt đầu thanh tỉnh ở trước mặt người đàn ông mình yêu, hai tay lạnh như băng nắm chặt tay của Nam Cung Kình Hiên, giọng nói khàn khàn: “Kình Hiên…… Em bị ép buộc, thật…… Anh có biết ngay từ đầu em rất sạch sẽ hay không, em vẫn luôn là một cô gái trong sạch, em cũng muốn để dành thứ quý báu nhất của mình cho anh…… Nhưng Trình Dĩ Sênh là một tên khốn kiếp…… Anh ta là một tên khốn kiếp…… Em bị buộc làm rất nhiều chuyện, em không cố ý để anh ta tổn thương bảo bảo của anh, em cũng không cố ý giúp đỡ anh ta lừa gạt Thiên Tuyết…… Anh nói đi, em đã làm sai điều gì?? Chúng ta kết hôn không phải là tốt rồi sao, chuyện gì cũng không có……”

Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn cô ta, chậm rãi rút tay mình từ trong lòng bàn tay của cô ta ra, cười lạnh: “Đừng đụng vào tôi…… Nếu để Thiên Tuyết nhìn thấy tôi lại giải thích không được…… Tôi biết rõ mình muốn kết hôn với người phụ nữ như thế nào, phụ nữ như cô, tôi vĩnh viễn muốn không nổi, cô đi tìm người có thể bao dung sai lầm của cô đi, xem có thể tìm được hay không.”

Nước mắt La Tình Uyển chảy dài, dừng lại ở trên cằm rồi rơi xuống, thảm thương quát lên: “Em còn chưa đủ thảm sao?!!! Ngay cả ba mẹ cũng đã nhìn thấy một mặt dơ bẩn nhất của em, anh còn muốn em gặp bao nhiêu báo ứng nữa!!!”

Nước mắt chảy đầy mặt, La Tình Uyển dùng thanh âm lớn nhất hầm hừ, lồng ngực phập phồng mãnh liệt: “Tất cả đều là các người bức tôi…… Nếu không phải do các người, sao tôi lại rơi vào kết cục hôm nay?! Đều do Dụ Thiên Tuyết bên trong đó giở trò quỷ có phải không…… Kể từ sau khi anh gặp cô ta, yêu cô ta, tôi không có một ngày hạnh phúc! Tôi đố kỵ nổi điên mỗi ngày, nhưng tôi không thể hại người cũng sẽ không giết người, tôi chỉ có thể đùa bỡn tâm tư nghĩ cách để anh không bỏ rơi tôi được, để cho anh có cơ hội yêu tôi! Nhưng anh không có…… Ha ha ha…… Tại sao anh không yêu tôi? Tôi tốt hơn cô ta nhiều như thế, tại sao không yêu tôi?!!! Cũng bởi vì hiện tại tôi chật vật thê thảm như thế này sao!”

 

Chương 298

Lửa giận dâng tràn trong lồng ngực, trong đầu đều là những khổ sở đau đớn mà Thiên Tuyết đã từng gánh chịu, còn có nỗi uất ức và tổn thương mà mẹ con cô đã trải qua…… Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đang la lối om sòm càn quấy lôi kéo y phục của mình, đột nhiên hung ác đẩy một cái, ‘Phịch!’, cô ta ngã trên ghế dài.
Khớp xương của mấy ngón tay thon dài trắng bệch, trên mu bàn tay nổi gân xanh, Nam Cung Kình Hiên dùng sức bóp cổ cô ta, trên gương mặt tuấn tú trầm tĩnh lộ vẻ băng hàn lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: “La Tình Uyển, mới có như vậy mà cô đã kêu thảm rồi à? Ngay cả làm chuyện xấu mà cũng có lý do, cô thật sự là người đã từng cùng tôi chịu ảnh hưởng nền giáo dục tây phương đây sao? Tôi không thích cô, thế mà cô có thể nổi điên thành ra thế này, nếu như ba mẹ cô cũng không thương cô, có phải cô sẽ đi tự sát hay không??…… Đến cùng thì mặt mũi của cô có bao nhiêu quan trọng, quan trọng đến mức có thể lấy an nguy sinh mạng cùng với chung thân hạnh phúc của người khác ra đùa giỡn sao? Khổ sở mà người khác đã từng gánh chịu, đặt ở trên người cô lại kêu la bi thảm, còn nói là không chịu nổi…… Đầu óc cô bị làm sao vậy?? Nếu như gương mặt này là quan trọng nhất với cô, vậy tôi thật sự nên lột lớp da mặt này triệt để một chút, để người khắp thiên hạ đều biết cô có bao nhiêu hung ác ti tiện! Mẹ nó, cái gì gọi là thảm, tôi không ngại dạy cho cô!”

“Kình Hiên……” Mẹ La nhìn bọn họ dây dưa, trong lòng hoảng hốt, vội vàng chạy tới khuyên can: “Cháu đừng…… Đừng đối xử với Tình Uyển như vậy, thân thể con bé không khỏe, con bé cũng là bị ép……”

“Cút ngay cho tôi!” Bốn chữ rét lạnh như băng, nổ tung ở hành lang trống trải.

Mẹ La bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hơi run rẩy, một câu nói cũng không dám nói nữa.

“Cái gì tôi cũng không có…… Bác trai đã không còn đồng ý chuyện tôi kết hôn với anh, anh buông tha cho tôi đi!” Đôi mắt của La Tình Uyển đỏ hồng, run giọng quát lớn: “Anh hài lòng chưa? Anh có thể đoàn tụ với tình nhân và con trai của anh, không ai ngăn trở các người nữa! Hiện giờ tôi lâm vào tình cảnh như thế này còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh còn muốn thế nào?!”

Người mình thích nhất, ở trước mặt mình nói những lời ác độc, tất cả tựa như dao găm, một tấc lại một tấc đâm vào trái tim của cô ta! Cô ta rất xấu xa, rất ti tiện, đã làm qua rất nhiều chuyện không thể tha thứ! Nhưng có một chuyện cô ta làm đúng…… Cô ta yêu anh…… Yêu một cách vô điều kiện, yêu điên cuồng, yêu đến mất cả lý trí…… Nhưng cuối cùng, đổi lấy chỉ là những lời nói độc ác của anh, giống như từng làn roi hung hăng quất lên trên mặt cô ta! Đau…… Đau đến cả người cũng không còn tri giác!

Từng giọt, từng giọt nước mắt chảy xuống, lồng ngực La Tình Uyển phập phồng, cúi đầu thở dốc.

“Tôi không ngại nói cho cô biết tôi muốn thế nào,” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta, từng chữ mang theo sát khí hung ác, như khói mù lượn lờ trên không trung: “La Tình Uyển, đừng tưởng cứ như vậy là coi như xong…… Những uất ức mà Thiên Tuyết đã từng chịu, cộng với tổn thương của Tiểu Ảnh, từng khoản tôi đều nhớ rất rõ, không còn thể diện cô còn thân thể, không còn thân thể cô còn có gia đình, không còn gia đình cô còn tôn nghiêm…… Cô cứ lẳng lặng chờ đi, tôi sẽ trả lại những báo ứng kia từng chút từng chút, tí xíu cũng không rơi rớt, để cho cô biết, cái gì mới gọi là thảm.”

La Tình Uyển trợn to hai mắt, hô hấp cũng cạn kiệt sắp nghe không nổi nữa.

Nam Cung Kình Hiên buông cô ta ra, chậm rãi đứng dậy, thân thể cao ngất tựa như Satan địa ngục, vào thời khắc này, dang đôi cánh màu đen ra, che phủ bầu trời bao la của cô ta thành một vùng u ám tăm tối.

Ai cũng không biết, kế tiếp sẽ có một trận cuồng phong mưa bão xảy ra.

*****

“Ầm!”

Một tiếng sấm vang rền đáng sợ, kèm theo đó là trời đổ mưa.

“Em đã nói anh nên nằm viện thêm vài ngày, cả tuần nay thời tiết không tốt, anh lại cứ nhất định hôm nay phải xuất viện.” Đứng ở dưới ô dù do hộ vệ che, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói, nhìn bọn họ mang tất cả đồ đạt trong phòng bệnh đi ra ngoài, thật sự là có chút lo âu.

Hai chiếc xe dừng ở cổng bệnh viện, Nam Cung Kình Hiên đóng cóp sau của một chiếc xe, bóng dáng cao ngất mạnh mẽ đi về phía cô, lấy cây dù trong tay hộ vệ, thuận tay kéo cô qua ôm vào trong lòng.

Ôm thân thể ấm áp vào trong ngực, Nam Cung Kình Hiên có phần tham luyến, ôm chặt một chút.

“Em nhìn xem, anh đã không sao, mỗi ngày em phải chạy hai nơi nhà và bệnh viện, mệt mỏi chết đi được, anh về sớm em cũng đỡ mệt.” Cánh tay của anh vô vùng có lực, mặc dù vẫn không thể cầm vật gì nặng, nhưng đại khái đã tốt hơn, vết thương cũng đã rất nhạt sắp không nhìn ra.
Dụ Thiên Tuyết cảm giác trong hơi thở tràn đầy mùi vị của anh, cũng không giãy giụa, ôm chặt thắt lưng tinh tráng của anh: “Anh cảm thấy anh về nhà là tốt sao? Bây giờ em đang ở bên khu Bích Vân, tạm thời Tiểu Ảnh đang ở với ông nội của nó, Thiên Nhu vẫn còn đang ở cùng em, nhưng nếu anh về nhà rồi, sau này em không thể nhìn thấy anh mỗi ngày, còn không bằng anh cứ ở trong bệnh viện.”

Giong của cô càng lúc càng thấp, càng lúc càng nhỏ.

“Ha……” Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt cười ra tiếng, nhẹ nhàng nâng mặt của người trong ngực lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp, giọng khàn khàn: “Luyến tiếc không muốn anh xuất viện, sợ không nhìn thấy anh?”

Dụ Thiên Tuyết cắn cắn môi: “Gần đây rất loạn, hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng em lại không biết xảy ra chuyện gì, trừ chuyện anh hủy bỏ hôn ước với La Tình Uyển thì cái gì em cũng không biết, nhưng nhà họ La sẽ đồng ý sao? Sao anh làm được? Còn Trình Dĩ Sênh nữa, không biết tại sao cũng không nhìn thấy anh ta, hình như tất cả đều rất bình thản, nhưng anh có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không? Em không muốn đầu óc cứ mờ mịt như vậy.”

Mưa to bàng bạc, nhìn vẻ mặt hoang mang của người mình yêu, lòng anh tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

“Mưa lớn quá, bà xã, chúng ta lên xe rồi nói.” Nam Cung Kình Hiên hôn khóe miệng của cô một cái, mỉm cười nói.
“…… Dụ Thiên Tuyết hít một hơi, nhìn chằm chằm anh: “Ai là bà xã của anh?”

“Em,” Nam Cung Kình Hiên trả lời rất dứt khoát, cúi người mở cửa xe cho cô, nhẹ nhàng kéo thắt lưng cô qua: “Em là bà xã của anh, là mẹ của Tiểu Ảnh, còn cái sợ gì mà không dám đến nhà anh?”

“Hiện tại em không phải!”

“Đây là vấn đề sớm hay muộn mà thôi!” Nam Cung Kình Hiên xếp cây dù lại, ngồi xuống cùng cô.
“Anh vẫn chưa nói cho em biết, anh sẽ hủy bỏ hôn ước với nhà họ La như thế nào?” Dụ Thiên Tuyết thật sự rất tò mò, không nhịn được hỏi tới.

Nam Cung Kình Hiên dang hai cánh tay gác trên lưng ghế, gương mặt tuấn tú sáng ngời chói mắt, nở nụ cười yếu ớt, một cách tay choàng qua bờ vai của cô: “Em không vui sao? Có thể hủy bỏ hôn ước, ít nhất anh đã thực hiện được cam kết bước thứ nhất với em, bước thứ hai là phải giữ mình trong sạch, bà xã, hiện giờ gia thế của anh trong sạch, hơn nữa, kể từ khi quen biết em cho tới nay, anh chưa làm bừa làm loạn với bất kỳ phụ nữ nào, cũng coi như là thật sự sạch sẽ, bà xã, em có muốn anh hay không?”

Dụ Thiên Tuyết bị lời nói của anh làm cho mặt đỏ tới mang tai, vội vàng che miệng của anh lại.

Bên ngoài rắc rắc tiếng mưa rơi, cô cau mày, nhỏ giọng nói: “Anh không biết đằng trước có tài xế à, còn nói lớn tiếng như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK