Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 285: Dụ Tiểu Thư, Cô Không Sao Chứ?

Hương vị ngọt ngào tràn ngập hơi thở, Trình Dĩ Sênh nhất thời mê loạn, mút mạnh một cái ở cổ của cô.

“A ——!” Sự nhục nhã làm cho Dụ Thiên Tuyết thét chói tai, ra sức nghiêng mặt qua một bên, tay hung hăng đẩy đầu của Trình Dĩ Sênh ra, cũng nắm chặt tóc của anh ta giựt mạnh, không để cho anh ta xâm phạm thêm một phân một tấc!
“Khốn kiếp…… Buông tôi ra!” Tiếng mắng nhiếc mang theo tiếng khóc nức nở, cô hung hăng tát mấy bạt tay trên mặt anh ta!

Trình Dĩ Sênh càng tức giận hơn, siết chặt tóc của cô, nhìn cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt.

“Đồ điếm không biết xấu hổ!!” Anh lẩm bẩm, một tiếng ‘Chát!’ giòn vang quét lên mặt cô!

Nhìn ánh mắt cô mông lung sau khi bị lực đạo hung ác đánh bất tỉnh, ánh mắt của Trình Dĩ Sênh mê say, lửa dục trong cơ thể càng thêm dâng tràn, biến thái cười ha hả hai tiếng, vén vạt áo của cô lên, muốn thỏa thích xâm phạm thân thể xinh đẹp dưới thân.

Một tiếng “Rầm!” thật lớn, cắt đứt động tác của anh ta.

Trình Dĩ Sênh giật mình ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cửa gỗ bị xô một cái lung lay sắp sập, qua khe cửa có thể nhìn thấy một đám người mặc y phục đen đang tông cửa, lực đạo đạp cửa rất hung ác dữ tợn, khóa cửa bằng đồng sắp bị tróc ra khỏi cọc gỗ.

“Chết tiệt……” Trên gương mặt tuấn tú của Trình Dĩ Sênh chảy đầy máu, dọc theo cằm nhỏ giọt xuống, nhìn đặc biệt khủng bố, anh ta nhìn tình huống phía bên ngoài, hung tợn hỏi: “Cô dẫn người tới đây đúng không? Đàn bà thối…… Tôi có nói là không cho cô dẫn người tới đây hay không?! Cô lại dám trêu chọc tôi?!”

Dụ Thiên Tuyết mở mắt ra, lông mi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, giương mắt nhìn động tĩnh bên ngoài.

Cô cũng không biết những người bên ngoài kia làm thế nào đến đây được, nhưng giờ phút này, cô thật sự hi vọng có người đến, thật sự hi vọng có người đến cứu cô! Cô chưa từng nghĩ Trình Dĩ Sênh lại ác ma như vậy…… Quả thật, so với ác ma còn ác ma hơn!

“Phải….. Chính tôi dẫn người tới……” Giọng nói của Dụ Thiên Tuyết u lãnh, ánh mắt mang theo hận ý nhìn chằm chằm vào anh ta: “Tôi nói rồi, Kình Hiên sẽ bảo vệ tôi, muốn chạm vào tôi, anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”

“A…… Tôi nằm mơ giữa ban ngày?” Trình Dĩ Sênh siết chặt tóc cô, hầm hừ gào thét: “Bây giờ ai ở trong tay tôi? Là ai đau đến sắp phải cầu xin tôi hả! Tại sao tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô không cần, nhất định phải tàn nhẫn với tôi như vậy hay sao? Dụ Thiên Tuyết, tôi thật sự hối hận, lúc cô vừa đến tôi nên “làm” cô!”

“……” Dụ Thiên Tuyết đau đến sắp ngất đi, cô cắn môi, trong lòng thầm gọi tên Nam Cung Kình Hiên, đôi mắt khẽ ươn ướt.

Mau tới cứu em…… Tới cứu em……

Một tiếng ‘Rầm!’ thảm thiết, cả cánh cửa bị đá văng, với một loại tư thế nặng nề văng lật ngược hướng xuống đất! Trình Dĩ Sênh cả kinh, vội vàng buông Dụ Thiên Tuyết ra, chính mình thì thối lui qua một bên, cánh cửa nặng trĩu cũng sắp văng tới thân thể mảnh khảnh của Dụ Thiên Tuyết!
Người đàn ông cầm đầu thở hổn hển kịch liệt, mắt thấy cánh cửa ngã xuống, nhất thời trợn to hai mắt, bất thình lình cúi người qua bấu lấy cánh cửa sắp rơi xuống! Chống đỡ giúp Dụ Thiên Tuyết có một không gian nhỏ ngay lúc cánh cửa rớt xuống!

“A!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết tái nhợt dán chặt sát mặt đất, cho là mình chắc chắn sẽ bị nện vào không thể nghi ngờ.

“Dụ tiểu thư, không có sao chứ?!” Người đàn ông cau mày, dùng sức đẩy cánh cửa ra, gấp gáp hỏi.

Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới tỉnh lại, nhìn người đàn ông trước mắt, là người vừa ngăn trở cánh cửa cứu cô, ngay lập tức hốc mắt đỏ hồng, nhanh chóng lắc đầu: “Tôi không sao!”

Trình Dĩ Sênh thấy nhiều người xông tới như vậy, thậm chí còn có người đang dùng máy ghi âm cùng camera mini tới ghi lại cảnh tượng này, nhất thời kinh hãi, anh ta lui ngược lại mấy bước, nói: “Ai cho các người tới đây? Đây là nhà của tư nhân, ai cho phép các người xông vào!…… Shit!”

Anh ta nhìn thấy vẫn còn người đang vọt vào, hung tợn mắng một câu rồi xoay người chạy về hướng cửa sổ phía sau, anh ta biết rõ hướng nào có thể chạy trốn nhanh nhất!

“Ngăn anh ta lại!” Người đàn ông lạnh lùng cau mày nói.

Tài xế cùng người phụ nữ trông chừng ở ngoài cửa đã bị xử lý, vì tránh tai mắt của người khác, Trình Dĩ Sênh lựa chọn chỗ ở bí mật này, căn bản bên cạnh cũng không mang theo bao nhiêu người, canh gác xung quanh cũng chỉ là một số người nhìn khá nhưng không dùng được mà thôi.

Trình Dĩ Sênh từ cửa sổ nhảy ra ngoài, đã có người theo sát nhảy ra ngoài cùng anh ta, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Cánh cửa nặng trĩu được nhấc lên, Dụ Thiên Tuyết có chút lảo đảo đứng dậy từ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, khóe miệng hơi sưng đỏ rỉ máu, nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cô không nhịn được chạy đi xem.

Ngoài cửa sổ, một mình Trình Dĩ Sênh đánh nhau cùng với mấy hộ vệ, anh ta người ít không đánh lại số đông, đang ở thế thua thiệt rất rõ ràng, vẫn liên tục bụm cánh tay té bị thương, đau đến cả gương mặt tuấn tú đã xanh mét, máu trên mặt lại càng nhìn thấy mà ghê.

“Dụ tiểu thư, miệng cô chảy máu.” Người đàn ông móc ra một cái khăn tay, cau mày đưa tới trước mặt cô.

“Cám ơn.” Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra mới phản ứng được, cầm lấy khăn tay, nhưng lực chú ý vẫn ở mấy người đánh nhau phía bên ngoài.

“Làm sao các anh có thể đi theo tôi tới đây? Từ đầu anh đã biết tôi bị lừa đúng không?” Cô run giọng hỏi.

“Chúng tôi liên lạc với thiếu gia, là anh ấy xác nhận Tiểu Ảnh ở bên kia không có xảy ra chuyện gì, chúng tôi mới phát giác được phản ứng của cô khác thường.” Người đàn ông nhàn nhạt trả lời.

Dụ Thiên Tuyết cau mày, có chút thống khổ: “Thật xin lỗi…… Thật sự xin lỗi, là tôi quá không lý trí.”

“Không cần nói xin lỗi, Dụ tiểu thư, bảo vệ cô là bổn phận của chúng tôi, huống chi đây là bản năng của một người mẹ, dù có nóng nảy thế nào cũng không quá đáng….. Còn nữa….., thiếu gia cùng tiểu thiếu gia sẽ lập tức trở về.”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta: “Vậy sao?…… Bọn họ cùng trở về?”

Sự vui mừng và ấm áp tràn đầy trái tim cô, Dụ Thiên Tuyết cảm động đến hỗn loạn, nở nụ cười yếu ớt, nhưng khóe mắt lại ngân ngấn lệ trong suốt.

Người đàn ông lễ phép gật đầu, trong lúc vô tình ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lại phát hiện Trình Dĩ Sênh kéo mở cổng rào cao cao phía sau vườn hoa, thống khổ bụm vết thương nhanh chóng khóa cổng lại, cũng nhốt luôn mấy hộ vệ kia ở bên trong!

Sắc mặt người đàn ông kinh hãi, nhìn phương hướng Trình Dĩ Sênh chạy trốn—— anh ta lảo đảo chạy về phía một chiếc xe.

“Chết tiệt……” Người đàn ông khẽ nguyền rủa một tiếng, muốn quay trở lại dùng xe đuổi theo ngay lập tức: “Dụ tiểu thư, sợ rằng chúng ta phải đuổi theo người này, tốt nhất cô hãy đi theo chúng tôi!”

“Được!” Dụ Thiên Tuyết không có thời gian do dự, dứt khoát đi theo ra ngoài.

Mấy người vừa mới đuổi bắt Trình Dĩ Sênh đã trở lại, thở hổn hển nói: “Để cho anh ta chạy rồi!”

“Anh ta không chạy được!” Người đàn ông lạnh lùng nói: “Đường xá nơi này trống trải như vậy, trừ khi anh ta mọc cánh khiến chúng ta không nhìn thấy, nếu không, có lý do gì không đuổi kịp, tất cả cùng tôi ra xe!”

Cả đám người lên ba chiếc xe, đuổi theo phương hướng Trình Dĩ Sênh chạy trốn.

“Dụ tiểu thư, phiền cô hay ngồi cho vững.” Người đàn ông ngồi ở ghế tài xế trầm thấp nói một câu.

Dụ Thiên Tuyết cài dây an toàn, mắt nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe biến mất kia, bình tĩnh nói: “Tôi không sao, các anh cứ đuổi theo!”

 

Chương 286: Nếu Lại Không Thấy Em Thì Anh Sẽ Điên Mất

Mà ở trong xe, Trình Dĩ Sênh ôm cánh tay suýt gãy do bị té, khó khăn cầm tay lái, chân đạp ga tăng tốc độ tối đa!

Anh ta không ngờ lại phát triển thành như thế này.

Rõ ràng là đã tiến triển thuận lợi, thế nhưng con vịt nấu chín lại bay mất!

Anh ta biết suy nghĩ của Thiên Tuyết đơn thuần, căn bản sẽ không lừa người khác, cũng sẽ không giở trò lừa gạt, thời điểm nói láo đều sẽ bị người ta nhìn ra, khẳng định là có người bố trí đám người kia theo sau cô! Anh ta không có được Thiên Tuyết là chuyện nhỏ, bị người khác nhìn thấy anh ta làm mấy chuyện sai trái này với Thiên Tuyết, bắt được nhược điểm của anh ta mới là vấn đề mấu chốt nhất!

Chân của anh ta đạp ga tăng tốc, không để ý mọi thứ lao về phía trước, anh ta rơi vào tay ai cũng tốt, chính là không thể rơi vào trong tay của Nam Cung Kình Hiên, so với giết anh ta, việc này càng khó chịu hơn!

Trước mắt bỗng hơi tối đen, suýt nữa đụng vào biển báo chỉ đường, Trình Dĩ Sênh vội vàng tránh qua, cảm thấy sự hốt hoảng trong lòng đã lớn hơn tưởng tượng, vất vả cho tới hôm nay anh ta mới lấy được tất cả, không thể cứ như vậy mà bị hủy……

Xe đằng sau cứ đi theo như bóng ma.

Tốc độ xe của Trình Dĩ Sênh rất liều mạng, người đàn ông cau mày nhìn, chỉ có thể điên khùng cùng anh ta, ba chiếc xe chạy tách ra thành vòng vây, theo phương hướng anh ta có thể sẽ rẽ ngang nửa đường.

Đột nhiên di động trong tay chấn động.

Người đàn ông tranh thủ bắt máy.

“Alo?” Anh ta lạnh nhạt lên tiếng, ngay lập tức vẻ mặt cung kính: “Thiếu gia!”

Ngồi ở bên cạnh, ánh mắt Dụ Thiên Tuyết sáng lên, trong đôi mắt trong suốt như nước tràn đầy sự nhu tình.

“Hiện tại đã tới?” Người đàn ông có phần kinh ngạc vui mừng, trầm giọng nói: “Hiện giờ Dụ tiểu thư đang ở bên cạnh tôi, chúng tôi đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh…… Đúng, không sai, chính là anh ta.”

Nói xong, anh ta đưa điện thoại di động cho Dụ Thiên Tuyết.

Dụ Thiên Tuyết nhận lấy điện thoại di động, run rẩy đặt ở bên tai: “Kình Hiên……”

“Thiên Tuyết……” Trong nháy mắt nghe được giọng nói này, địa phương mềm mại nhất trong lòng Nam Cung Kình Hiên chợt xúc động, khàn giọng nhẹ nhàng hỏi cô: “Mọi người đang ở nơi nào? Bây giờ anh đi đón em, Tiểu Ảnh đang ở bên cạnh anh, đừng sợ, biết không?”

Vết thương trên người âm ỉ đau khiến giọng nói từ tính như xa như gần, mắt Dụ Thiên Tuyết ẩm ướt, run giọng nói: “Em không nghĩ nhiều như vậy, em không điện thoại được cho anh, vì thế mới cho rằng Tiểu Ảnh thật sự ở trong tay anh ta, khi tới đây em mới biết……”

“Anh biết rồi…… Đừng thương tâm, Tiểu Ảnh đang ở đây…..” Nói xong, anh đưa di động đến bên tai Tiểu Ảnh, giọng nói thanh thúy mà lệ thuộc kia truyền đến: “Mẹ! Mẹ! Tiểu Ảnh ở chỗ này, Tiểu Ảnh không có sao! Mẹ đừng khóc, đừng lo lắng nha……”

Hai tay của Dụ Thiên Tuyết cầm chặt điện thoại di động áp sát vào tai, dường như muốn rơi lệ như mưa khi nghe được giọng nói ngây thơ chất phác kia.

“Nói cho anh biết, hiện tại mọi người đang ở đâu, anh tới ngay lập tức.” Giọng nói dịu dàng khàn khàn của Nam Cung Kình Hiên truyền đến lần nữa.
Dụ Thiên Tuyết bình tĩnh lại, nói cho anh biết phương hướng vị trí đại khái, khàn giọng do dự nói: “Bọn em vẫn đang đuổi theo Trình Dĩ Sênh, anh nhất định phải tới đây sao?”

“Sẽ không để cho cậu ta chạy thoát, cậu ta không có nơi nào để đi, lại càng không có địa phương nào ẩn núp, chỉ có một con đường chết là tự chui đầu vào lưới, không cần lo lắng,” Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên tái nhợt, giọng khàn khàn nói: “Thiên Tuyết, nếu lại không nhìn thấy em thì anh sẽ điên mất……”

Sao giọng của anh lại kém như vậy, mang theo sự khàn đặc làm cho cô run sợ.

Suốt cả một ngày, cô trôi qua lâu như một năm vậy, kinh hồn bạt vía, trái tim đã vượt qua sự kinh sợ có thể chịu được, Dụ Thiên Tuyết cắn môi, mệt mỏi mà đau lòng, giọng nói run run: “Em cũng rất muốn gặp anh……”

Em cũng rất muốn gặp anh.

Ngồi trên ghế lái, người đàn ông cẩn thận lắng nghe đối thoại của bọn họ, ánh mắt sắc bén thoáng mềm mại, nhẹ nhàng đè bộ đàm bên môi ra lệnh cho hai chiếc xe còn lại tiếp tục đuổi theo, nếu như mất dấu, trực tiếp giám sát tất cả các điểm dừng chân của Nam Cung Dạ Hi và Trình Dĩ Sênh ở thành phố Z.

Bao vây phong sát khắp thành phố, anh ta tuyệt đối tuyệt đối trốn không thoát.

Xe chạy theo hướng một con đường khác, trong lòng Dụ Thiên Tuyết khẽ nóng nảy, thời điểm nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy tới, bất thình lình trong lòng như bị níu chặt, khi tới gần mới chợt hoảng hốt, phát hiện bên trong có khuôn mặt cùng hình dáng quen thuộc.

Hai chiếc xe lần lượt dừng lại.

Dụ Thiên Tuyết mở cửa xuống xe thật nhanh, mà bên kia, Tiểu Ảnh cũng mở cửa xe nhảy xuống, gương mặt nho nhỏ đáng yêu lộ vẻ lo âu cùng kính trọng, cẩn thận nắm tay Nam Cung Kình Hiên bước ra, khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp đằng sau xe, trợn to hai mắt kêu lên một tiếng: “Mẹ!”

Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết cũng rớt xuống, đóng cửa xe chạy nhanh về phía con trai, Tiểu Ảnh buông tay Nam Cung Kình Hiên ra chạy tới, dang hai tay lao vào trong lòng Dụ Thiên Tuyết!

“Mẹ! Mẹ!” Trái tim của Tiểu Ảnh kịch liệt nhảy phù phù phù phù, ôm lấy mẹ của mình, giống như ôm toàn bộ thế giới, cảm thấy an toàn và ấm áp, cố nhịn chốc lát vẫn không nhịn được: “Oa” một tiếng, nằm trên vai cô mà khóc òa lên.
Tiếng khóc này khiến trái tim của Dụ Thiên Tuyết tan nát, run rẩy ôm con trai, nhìn cả người con trai dơ bẩn, hai bàn tay nhỏ bé băng bó, trong đôi mắt to tròn rơi xuống từng dòng nước mắt trong suốt, cô cầm hai bàn tay nhỏ bé, nhẹ giọng dụ dỗ: “Đừng khóc, Tiểu Ảnh đừng khóc, không sao, là mẹ không bảo vệ con tốt, Tiểu Ảnh rất đau đúng không? Mẹ giúp con thổi……”

Hàng lông mi thật dài rũ xuống, một giọt lệ nóng bỏng cũng rơi xuống theo, Dụ Thiên Tuyết biết, khẳng định là bảo bảo đã gặp phải chuyện rất đáng sợ mới có thể như vậy, bảo bảo nhất định rất dũng cảm, cậu bé luôn không sợ bất cứ gì……

Nam Cung Kình Hiên đứng ở xa xa, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con, gương mặt tuấn tú tái nhợt tràn đầy sự nhu tình, có loại cảm giác thoải mái sống sót sau tai nạn, ở ống tay áo của anh có máu tươi nhỏ giọt rơi xuống mặt đất, nhưng trong lòng anh tràn đầy sự ấm áp.

Anh đi tới, ngồi xổm người xuống, giơ một cánh tay vây quanh hai mẹ con, ấn xuống một nụ hôn ở trên trán của Dụ Thiên Tuyết.

Vào giờ khắc này, không ai biết, trong lòng anh cảm thấy may mắn và cảm kích biết dường nào.

Cánh tay to lớn khẽ run run, Nam Cung Kình Hiên dịu dàng mà quyến luyến cọ xát gò má của cô, giọng nói khàn khàn: “Anh cũng không ngờ khó khăn đến vậy…… Nhưng có thể nhìn thấy con trai chính là tốt nhất, bảo bảo…… Đừng khóc, về sau, ba và mẹ sẽ không bao giờ để cho con bị bất kỳ uất ức hay tổn thương gì nữa, ba thề……”

Một nhà ba người an ủi lẫn nhau khiến người ta rơi lệ, ở trên con đường yên tĩnh trống trải, rung động lòng người.

*****

Trong bệnh viện trung tâm thành phố Z.

Lúc lên xe Dụ Thiên Tuyết mới nhìn thấy cánh tay của Nam Cung Kình Hiên thấm ướt máu tươi, hoảng sợ cả kinh, thế mới biết anh bị thương ở Đài Bắc vẫn còn chưa lấy đạn ra, đau lòng không chịu nổi, đoàn người vội vàng đi đến bệnh viện.
Đạn được lấy ra, mang theo máu tươi nằm ở trong mâm, nhìn thấy mà ghê.

Dụ Thiên Tuyết ở bên cạnh nắm thật chặt tay của anh, trông chừng y tá băng bó cho anh, trên cánh tay rỉ ra lớp mồ hôi mỏng đã được miếng bông gòn ẩm ướt lau sạch sẽ, băng vải vòng một tầng lại một tầng, nhưng ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên lại chỉ nhìn chăm chú vào cô.

“Anh đã nói là không đau…… Em bi thương như vậy làm gì?” Đôi mắt thâm thúy của anh sáng chói, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK