Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 353: Kết Cục (Bốn)

Tựa như Satan thình lình giáng xuống.

Không khí vui vẻ chung quanh cũng thay đổi, đột nhiên trở nên ngưng trọng, dường như là tự giác nhường ra một con đường, để vị khách không mời mà đến này xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ —— La Tình Uyển.

Cô ta mặc một thân lễ phục màu trắng, ở vạt áo là lớp sa tanh mỏng, nhìn giống như là cô dâu vừa mới cởi áo cưới thay lễ phục đi chào hỏi khách khứa dự tiệc, khăn choàng thanh nhã vòng qua nửa phần lưng trần rồi vòng trở về khuỷu tay cô ta, yểu điệu động lòng người.

Sáng ngời mà đẹp nhất, chính là đôi mắt.

“Chúc mừng cô kết hôn, Thiên Tuyết. . . . . .” Cô ta cười yếu ớt, giọng nói sâu kín mà xa xôi.

Ở trong vòng tay của Nam Cung Kình Hiên, Dụ Thiên Tuyết vẫn còn say đắm trong niềm hạnh phúc, đột nhiên nhìn thấy La Tình Uyển, cô khẽ cau mày, nhưng ở những trường hợp long trọng như thế này, cô phải tỏ ra mình là người rộng lượng, ánh mắt trong suốt sắc bén, lạnh nhạt nói: “La tiểu thư, chào cô.”

Mà ở xa xa, Thiên Nhu nhìn đôi bích nhân bị mọi người vây quanh thành một vòng, những người đó giống như là đang xem kịch vui.

Quá nhiều người, thoáng nhìn kỹ, cô chợt hoảng hốt khi thấy bóng dáng La Tình Uyển, trong lòng hơi khiếp sợ, cô biết người phụ nữ này, mặc dù nghe chị nói không nhiều lắm, nhưng cô có xem qua tạp chí Tân Văn, đại khái cũng biết cô ta là vị hôn thê của Nam Cung Kình Hiên, thế nhưng lại cấu kết cùng Trình Dĩ Sênh, cũng là một nhân vật tương đối nguy hiểm.

Ở khoảng cách rất xa, không hiểu sao cô lại cảm thấy rất lo lắng, giữ chặt mẹ Ngô: “Mẹ Ngô, ngày đó chúng ta sắp xếp lại thiệp mời, có mời tiểu thư nhà họ La không?”

Đang sửa sang lại chén dĩa, mẹ Ngô ngẩng đầu lên thoáng ngẫm lại: “Không có, tiên sinh nói chuyện vui của chúng ta đúng lúc đụng phải nhà họ phá sản, không nên mời người ta.”

“Thế à?” Thiên Nhu cau mày: “Vậy sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này?”

Người chung quanh vẫn vui vẻ hân hoan, thậm chí có vẻ giống như muốn xem náo nhiệt, không hiểu sao Thiên Nhu nhớ lại lúc bị bắt cóc được cứu ra, trong chớp mắt nhìn thấy sắc mặt của Trình Dĩ Sênh, cô vô cùng kinh sợ nhưng không hề có cảm giác nguy hiểm, nhưng bây giờ, ở xa xa nhìn nụ cười của La Tình Uyển, cô có cảm giác lạnh cả người.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, Thiên Nhu vội vàng chạy đi kêu an ninh tới bảo vệ hai đứa bé làm hoa đồng —— Tiểu Ảnh cùng Trình Lan Y, sau đó giương mắt nhìn xung quanh, thấy Nam Cung Dạ Hi cùng một người khác ‘phun nước miếng’ với đám chị em, còn ai nữa. . . . . . Đột nhiên ánh mắt của cô nhìn thấy Lạc Phàm Vũ đang nói chuyện với mấy thương nhân nước ngoài.

Cô chạy tới.

“La Tình Uyển tới đây! Anh biết hay không?” Thiên Nhu biết quấy rầy bọn họ là không lễ độ, nhưng vẫn xông tới nói.

Lạc Phàm Vũ kinh ngạc, cười yếu ớt nâng ly hướng về phía mấy thương nhân nước ngoài, dùng Anh ngữ nói bọn họ cứ tự tiện đừng khách sáo, sau đó xoay người, gương mặt tuấn tú dần trầm xuống: “Ở nơi nào?”

“Ở bên kia ——” Thiên Nhu giơ tay chỉ cho anh.

Lạc Phàm Vũ cười nhạt: “Cô ta đúng là có tinh lực, hôm nay ba cô ta phá sản, cô ta còn có thời gian nhàn rỗi thoải mái tới tham gia hôn lễ!”

“Nhưng chúng ta không có mời, tôi không biết cô ta làm thế nào mà lẫn được vào đây!” Thiên Nhu đuổi theo anh, cau mày nói.

Lạc Phàm Vũ nhìn chằm chằm mặt của cô ta, trong lòng gần như là khẳng định, người phụ nữ này tới đây là có mục đích, tuyệt đối không phải chỉ nhào vô tham gia náo nhiệt đơn giản như vậy, anh sải bước đi về phía bên đó, thuận miệng nói: “Cô nghĩ thế nào mà tìm tới tôi?”

Bước chân của Thiên Nhu dừng lại một chút, chạy chậm mới có thể đuổi theo kịp anh.

“Tôi không biết, tôi cảm thấy nơi này chỉ anh mới có thể giúp chị và anh rể của tôi vô điều kiện, không phải sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tiết lộ cô đang rất lo lắng, theo bản năng trả lời.

Lạc Phàm Vũ không kịp suy tư ý tứ của cô, đi tới mấy người đang chen chúc thành vòng tròn, đẩy người ra chen vào trong.

“Ha ha. . . . . . Không phải cô trông mong ngày này đã lâu rồi sao, tôi rất thật tình chúc mừng cô, công đức viên mãn, khổ sở cô đã chịu trước kia coi như cũng kiếm lời, đâu có không phí công, đúng không?” La Tình Uyển bí hiểm cười duyên, lắc eo nói.

Dụ Thiên Tuyết cũng phát hiện ra sự quỷ dị, còn chưa kịp nói gì thì Nam Cung Kình Hiên đã ôm cô vào lòng, hơi thở nóng như lửa phả vào vầng trán trơn bóng của cô, lạnh lùng nói: “Ai cho cô vào đây?”.

Ánh mắt của anh lạnh lùng, không mang theo chút độ ấm nào nhìn La Tình Uyển.

Đây là lễ cưới mà anh đã tỉ mỉ thiết kế, anh muốn tặng cho người anh yêu một hôn lễ hoàn mỹ nhất, trong lễ thành hôn của mình, anh không muốn bị bất cứ người nào phá hỏng, hơn nữa người phụ nữ điên này còn vừa mới đến công ty ầm ĩ la lối om sòm.

“Ha ha. . . . . . Kình Hiên, anh đúng là vô tình,” La Tình Uyển cười quyến rũ, trong mắt lộ ra chút bi thương: “Tôi biết hôm nay là ngày kết hôn của anh, anh mong tôi vĩnh viễn đừng xuất hiện đừng tới quấy rầy các người, nhưng tôi thật sự quá cô đơn . . . . . . Tôi cũng không muốn về nhà, không muốn nhìn ánh mắt khóc đến sắp mù của ba mẹ tôi, ha ha, anh nói tôi có thể đi chỗ nào? Có thể làm cái gì. . . . . . Tôi tới chúc phúc các người! Ngay cả lời chúc phúc mà anh cũng không cho tôi nói à? !”.

“Vậy sao?” Giọng của Nam Cung Kình Hiên cũng không có hòa hoãn bao nhiêu, lạnh nhạt nói: “Vậy thật sự cám ơn ý tốt của La tiểu thư, tôi cũng chúc cô, hãy bình thường một chút đi, đừng lãng phí trình độ mà cô đã đạt được khi du học ở nước ngoài, càng không nên tự hủy mình thành một kẻ vô dụng ——”.

Anh ưu nhã chìa tay bưng một ly rượu trong khay mà người bồi bàn đưa qua, khẽ giơ lên, lạnh lùng uống hết.

“Hiện tại chúc phúc xong, có thể tránh ra được chưa?”.

Dù là một giây, anh cũng không muốn nhìn người phụ nữ này.

Biểu cảm của La Tình Uyển hoàn toàn âm trầm xuống, nụ cười lúc ban đầu không còn nữa, sắc mặt dần dần tái nhợt, càng lúc càng tái nhợt hơn, nhìn động tác kiên quyết của Nam Cung Kình Hiên, trái tim của cô ta còn khó chịu hơn so với bị dao cắt!

“Đúng là tuyệt tình. . . . . . Sao anh có thể tuyệt tình đến như vậy!” Giọng của La Tình Uyển bén nhọn, đôi mắt đỏ hồng: “Tôi yêu anh bảy năm . . . . . . Suốt bảy năm, bây giờ anh dùng mấy câu này là nghĩ có thể đuổi tôi đi sao? !”.

Khách mời chung quanh cũng lo lắng đề phòng, không biết người phụ nữ này muốn làm gì.

“Dụ Thiên Tuyết. . . . . .” Ánh mắt của La Tình Uyển hoảng hốt nhìn người phụ nữ trong khuỷu tay anh, sâu xa nói: “Cô có cảm giác được là tôi đang ghen tỵ với cô không? Cô nhìn lại cô đi. . . . . . Có xinh đẹp hơn tôi không? Có trình độ học vấn cao như tôi không? Gia cảnh được như tôi không? Cô không có gì cả, tại sao có thể có được tình yêu của anh ta! Cô biết anh ta yêu cái gì ở cô không? ! Chẳng qua vì cô có con với anh ta mà thôi, còn nữa, cũng do cô có mấy phần thùy mị õng ẹo làm dáng leo lên giường của anh ta quyến rũ anh ta, người dâm đãng thật sự không phải là tôi, là cô mới đúng!”.

Lời càng nói càng khó nghe, Dụ Thiên Tuyết lạnh lùng quét mắt qua: “Câm miệng!”.

Cô nhẹ nhàng hít một hơi, áo cưới trắng noãn tôn lên đẹp thánh khiết riêng biệt của cô dâu, dường như là thánh địa không thể xâm phạm: “La tiểu thư, nói chuyện phải chú ý đến trường hợp, ở địa bàn của nhà Nam Cung, nếu như cô nhất định phải nôn ra lời thô tục, vậy xin hãy súc sạch miệng đi, tình yêu của Kình Hiên và tôi đến cùng là vì cái gì, tốt hay không tốt, quang minh chính đại hay lén lén lút lút, cũng đâu có liên can gì tới cô, cô phá hủy bản thân, giờ còn muốn hủy diệt người khác cùng nhau sao?”.

 

Chương 354: Kết Cục (Năm)

La Tình Uyển vẫn ở đứng tại chỗ, có cảm giác bị phản bác đến thương tích đầy mình, trong hốc mắt dần tràn đầy nước mắt.

Không có liên quan gì tới cô ta.

Cô nói, bọn họ yêu hay không yêu, tốt hay không tốt, cũng không liên can gì tới cô ta.

“Ha ha ha. . . . . .” La Tình Uyển cười rộ lên, bưng ly rượu cười đến run rẩy hết cả người: “Chẳng liên can gì tới tôi. . . . . . Dụ Thiên Tuyết, đừng có quên cô đã cướp đàn ông từ trong tay ai! Anh ta là của tôi đó, cho tới bây giờ anh ta cũng là của tôi! Cô lại có thể đê tiện đến mức nói chuyện này không liên quan tới tôi! Nếu không phải tại hạn đàn bà hạ tiện như cô, người đứng ở trên giáo đường tuyên thệ ngày hôm nay chính là tôi, người mà anh ta ôm trong lòng chính là tôi! Cả đời cô đừng mong với tới loại hạnh phúc này, cả đời cũng đừng hòng mơ ước người đàn ông của tôi!”

Nam Cung Kình Hiên đã nhẫn nại đến cực điểm, trong tiếng xôn xao bốn phía chung quanh, anh ôm chặt Dụ Thiên Tuyết, lạnh lùng nói: “Kêu người lôi cô ta đi, ngay lập tức.”

“Các người ai dám động đến tôi? !” Khăn choàng trên người La Tình Uyển đã bị kéo ra, hai mắt như bốc lửa nhìn chằm chằm an ninh xông lên, thở hổn hển kịch liệt: “Ai dám động đến tôi, tôi sẽ giết người đó!”

Hàng mày thanh tú của Dụ Thiên Tuyết khẽ nhíu lại, không biết rốt cuộc người phụ nữ này xông vào hôn lễ của bọn họ là muốn làm gì, cứ phải quấy rối như vậy sao?

“Các người biết tôi tới đây để làm gì không? Tôi tới chúc phúc cô dâu chú rể, tôi tới chúc bọn họ sống lâu trăm tuổi ân ái cho đến chết! !” La Tình Uyển rơi lệ như mưa, hướng về phía người xung quanh gào kêu, tránh khỏi mấy an ninh chạy về phía Dụ Thiên Tuyết, bị ngăn cản, cô ta điên cuồng cười rộ lên: “Ha ha, Dụ Thiên Tuyết, cô có gan thì uống một ly với tôi, uống một ly thôi cô sẽ nhớ mãi gương mặt này của tôi, hôm nay tôi rơi vào thảm cảnh như thế này đều là cô làm hại, để tôi xem về sau cô còn có thể an tâm ở bên anh ta cùng nhau sống hạnh phúc hay không! Cô có can đảm thì bưng ly lên, tôi mời cô! Tôi chúc cô cả đời không bệnh không tai, mãi mãi khỏe mạnh cho đến già chết! Cô dám uống cùng tôi không? !”

Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đọc được sự tuyệt vọng từ trong ánh mắt của cô ta.

Nam Cung Kình Hiên vừa định ra lệnh lôi cô ta đuổi đi, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ngăn cản anh.

Bưng một ly nước trái cây trên bàn bên cạnh lên, cô lạnh nhạt mở miệng: “La Tình Uyển, nếu như thời gian có thể quay ngược, tôi thật sự hi vọng cô nhìn lại dáng vẻ năm năm trước của mình, cô vĩnh viễn không biết đâu, lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy cô, biết cô là vị hôn thê của anh ấy, tôi đã tự ti mặc cảm đến cỡ nào, không phải anh ấy vứt bỏ cô, càng không phải là anh ấy phá hủy cô, anh ấy chỉ không yêu cô, có lẽ cô thật sự không hề có lỗi, chỉ là sai lầm ở điểm này mà thôi.”

Nhìn cái ly trong tay, cô nhẹ giọng nói: “Tôi mang thai không thể uống rượu, chỉ có thể dùng nước trái cây để thay thế, so với ai khác, cô biết rõ ưu điểm cũng như ưu thế của mình, cô là một phụ nữ rất hoàn mỹ, không nên vì một tình yêu không hồi kết mà đánh mất tôn nghiêm cùng danh dự của chính mình, thậm chí mất đi cuộc sống cùng sự tự tin, đây là giao dịch lỗ vốn nhất.”

Nói xong cô nâng ly, uống hết ly nước trái cây, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp lộ ra vẻ đoan trang cùng sự ưu nhã: “Tôi cũng chúc cô về sau có thể từ trong nghịch cảnh đứng lên, nghèo không có gì đáng xấu hổ, tôi cũng đã nghèo rất nhiều năm, bây giờ không phải cũng vui vui vẻ vẻ sao?!”

La Tình Uyển kinh ngạc, tay bưng ly rượu khẽ run lên.

Cô ta rất muốn tìm một cái gương, bình tĩnh mà hỏi nó thử xem, năm năm trước mình có dáng vẻ gì.

Như thế nào lại thay đổi?

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, một trận long trời lỡ đất, cô ta bị hủy đến triệt để, nhìn lại thì đã hoàn toàn hai bàn tay trắng?

Đập vào mắt là một hôn lễ cực kỳ long trọng xa hoa, nụ cười dạt dào của tân khách xung quanh, bóng dáng cao ngất kia dịu dàng thì thầm hướng về phía cô dâu xinh đẹp của anh, sự ân ái của bọn họ, chói mắt bức người.

Đau nhói kịch liệt, tựa như có một thanh đao bén nhọn đâm vào trái tim, La Tình Uyển nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Dụ Thiên Tuyết, vẻ mặt thương yêu của Nam Cung Kình Hiên, tay phải nắm chặt thành quyền, dường như muốn bóp nát xương cốt của chính mình.

“Tôi hận cô. . . . . . Tôi hận cô tôi hận cô! Tôi đã không còn đường để quay về! Cô hãy theo tôi cùng nhau xuống địa ngục! !” La Tình Uyển xông tới, ly rượu chứa chất lỏng trong tay đột nhiên tạt về phía Dụ Thiên Tuyết!

Không ai biết, trong cái ly kia rốt cuộc là chứa cái gì.

Thiên Nhu rất vất vả mới chui được vào, chỉ nghe được tiếng gào thét bén nhọn của La Tình Uyển, cô cũng thấy Nam Cung Kình Hiên đang cúi đầu nói chuyện với chị, nhưng chỉ một cái nháy mắt, sắc mặt cô trắng bệch, không chút suy nghĩ trực tiếp kêu một tiếng “Chị!”, xông tới ôm chặt lấy Dụ Thiên Tuyết!

‘Xèo!’

“A!” Theo chất lỏng dội ra, một tiếng kêu thảm thiết thê lương cũng vang lên.

Trong nháy mắt, chung quanh trở nên tán loạn, mọi người sợ tới mức cả kinh hoảng hốt, bốn phía đều là âm thanh ly rượu bị ném vỡ rơi đầy đất, bất thình lình bị ôm lấy, Dụ Thiên Tuyết hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy trên cánh tay nóng bỏng gay gắt! Cô thấp giọng kêu gào bi thống, đau đến mức nguyên cả cánh tay cũng run rẩy, giống như bị tàn thuốc hung hăng dụi vào.

Mà tiếng hét thảm thiết hơn cả, là từ Thiên Nhu phát ra. . . . . .

Tình cảnh hỗn loạn, tất cả mọi người đều khiếp sợ, nhìn cô gái mặc lễ phục phù dâu tinh xảo đột nhiên lao ra kia, cô đang kêu thét thảm thiết, cả người run rẩy giống như lá khô rơi, buông cô dâu ra ngã trên mặt đất, chất lỏng trong suốt kia vẩy vào gò má và trên bả vai cô, tiếng xèo xèo nhỏ xíu, trong nháy mắt da thịt đã cháy thành màu đen. . . . . .

Tiếng kêu thảm thiết bi thống vẫn đang kéo dài ——

Khách dự tiệc sợ tới mức thét chói tai chạy tán loạn, Dụ Thiên Tuyết đã sợ đến trên mặt không còn chút máu, té quỵ dưới đất kêu lớn: “Tiểu Nhu! !”

Ở một bên, Nam Cung Kình Hiên chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, gương mặt tuấn tú trắng bệch, kéo Dụ Thiên Tuyết qua ôm thật chặt vào trong ngực, nỗi khiếp sợ cùng lửa giận trong lòng dường như đã bốc cháy đến mức cao nhất, mà bên cạnh, Lạc Phàm Vũ cả kinh khiếp sợ, một tiếng mắng chửi nghẹn trong cổ họng, nhấc chân đá vào cổ tay đã tạt ly rượu kia của La Tình Uyển!

Kèm theo một tiếng kêu đau, cổ tay của La Tình Uyển phát ra thanh âm vỡ vụn, tiếp theo đó cả người cũng lảo đảo đứng không vững ngã trên mặt đất! Mấy an ninh xông tới hung ác đè cô ta lại!

“Tiểu Nhu! !” Dụ Thiên Tuyết giùng giằng muốn tránh khỏi lồng ngực của Nam Cung Kình Hiên, nước mắt đầy mặt gào thét kêu tên em gái, nhìn trên người cô hầu như đều là vết thương bị phỏng cháy, trong lòng đau đớn kịch liệt.

“Mau gọi người tới đây! !” Nam Cung Kình Hiên giận dữ gào thét, nhanh chóng tra xét tình trạng của Dụ Thiên Tuyết, xác định cô không bị thương, an trí cô ở một bên: “Ở đây đừng nhúc nhích, nghe không? !”

Nói xong, anh ôm lấy Thiên Nhu, nhìn từng mảng từng mảng lớn da thịt phỏng cháy, cánh tay cường tráng cũng đang run rẩy, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở bên ngoài, cả một hôn lễ xa hoa giờ là cảnh tượng hỗn loạn.

“Chị. . . . . .” Thiên Nhu vẫn còn ý thức, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh ly rượu vừa mới dội tới kia, thậm chí cô cũng không rõ là tại sao mình lại xông tới ngăn cản, vì sao lại cảm thấy sẽ có nguy hiểm. . . . . .

Chẳng qua thật tốt, thật tốt, cuối cùng cô cũng có thể làm được chút chuyện cho chị. . . . .

Xe cứu thương khẩn cấp chạy tới bằng tốc độ nhanh nhất, Nam Cung Kình Hiên bồng cô lên, nói nhỏ với cô, giọng khàn khàn: “Chị của em không sao, em nằm yên, một hồi sẽ không có chuyện gì, biết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK