Mục lục
Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 233: Nhất Định Cô Phải Chạy!

“Quản tốt bản thân cô là được! Con trai rất nhanh sẽ không còn là của cô nữa, lo lắng cái gì? Chẳng lẽ Nam Cung lão tiên sinh còn có thể làm khó cháu nội của mình sao?” Người đàn ông phía sau nhìn chằm chằm bắp chân trắng nõn mềm mịn cùng đầu gối bị bao băng gạc của cô, giễu cợt nói.

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết đau nhói, đôi mắt to tròn trong suốt ngân ngấn hơi nước, hàng mi run rẩy rũ xuống, cắn môi, một câu nói cũng không nói thêm.

Phải, dù Nam Cung Ngạo đối xử tồi tệ với cô, ông ta cũng sẽ không thương tổn Tiểu Ảnh, hiện tại, đây là chuyện cô cảm thấy may mắn duy nhất.

Nhưng, chẳng lẽ ông ta không thể thông cảm cho tâm tình của một người mẹ không tìm được con trai hay sao?

Một giọt nước mắt rớt trên sàn tàu, Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, đón gió biển vuốt gọn đầu tóc lại, trong mắt tràn đầy sự kiên cường cùng kiên định, cô phải còn sống, nhất định là có thể tìm được con trai của cô, cô phải sống để đợi thời điểm sung sướng vui vẻ đó.

Nhưng hiện tại, ngước mắt lên nhìn, hoàn toàn là hoàn cảnh xa lạ.

Bên cạnh bóng dáng mảnh khảnh của cô là một người đàn ông vạm vỡ mặc tây trang màu đen đứng canh chừng, bỡ ngỡ đứng ở trên vùng đất xa lạ, nhìn mọi người lui tới nói cười, căn bản cô nghe không hiểu, trong đôi mắt trong suốt thoáng qua chút sợ hãi cùng bất lực.

“Đi, lên xe!” Người đàn ông lôi kéo cánh tay cô: ” Người tiếp ứng còn chưa tới, cô vào trong xe ngồi trước đi.”

Dụ Thiên Tuyết lảo đảo đỡ mui xe.

Mái tóc xốc xếch bay múa ở trước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, cô nhìn thấy một cửa tiệm ở phía trước, hình như là bán các loại nước uống, thức ăn vặt … của Đài Loan, kẹp chặt cậy gậy dưới nách, giọng nói rõ ràng mà êm ái: “Thật xin lỗi, tôi có thể đi toilet được không? Tôi đi lại hơi khó khăn, có thể tìm giúp tôi hay không?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô thoáng hồng hồng, nhẹ giọng khẩn cầu.

Tính nhẫn nại của đàn ông vốn không tốt, nhưng vừa nhìn khuôn mặt xinh đẹp khổ sở của cô, trong nháy mắt cũng có chút động lòng, đối với phụ nữ xinh đẹp, đàn ông vốn có thừa lòng thương hại cùng sự cường thế cũng như ý muốn bảo hộ, anh ta ngẫm nghĩ một chút, chân của cô đã bị thương nghiêm trọng như thế, cho dù hiện giờ có thả cho cô chạy cũng chạy không tới đâu, nghĩ xong liền nói: “Cô chờ một chút, tôi đi hỏi giúp cô!”

Dụ Thiên Tuyết nhìn anh ta, gật gật đầu: “Cám ơn anh.”

Thấy người đàn ông đi hỏi thăm, có thể loáng thoáng nghe được là anh ta đang dùng ngôn ngữ ZNV sứt sẹo xen lẫn với tiếng Anh để đối thoại, Dụ Thiên Tuyết nhanh chóng đảo mắt nhìn bốn phía, nơi này không phồn hoa như thành thị lớn, xem ra chỉ là là một thị trấn nhỏ náo nhiệt, có nhiều cửa hiệu và kho hàng, rất nhiều người đang mua bán hải sản, bố cục cũng rất phức tạp.

“Đi thôi, ở bên đó!” Người đàn ông kéo cánh tay của cô, chỉ chỉ một cửa tiệm ở trước mặt: “Xong rồi thì mau ra đây, đừng có giở trò gì nghe thấy không?”

Dụ Thiên Tuyết đi từng bước từng bước rất chậm, hàng mày thanh tú khẽ nhíu lại, xem ra có chút đau đớn.

Bỗng nhiên người đàn ông cười cười tự giễu, rốt cuộc thì mình đang đề phòng cái gì? Cho dù có thả ra thì người phụ nữ này cũng chạy không được.

“Được rồi, vào đi, tôi đứng ở cửa hút điếu thuốc, nếu không ra thì tôi tự mình đi vào bắt người, nghe chưa?” Người đàn ông nheo mắt lại, châm điếu thuốc, sờ soạng cằm của cô một cái.

Dụ Thiên Tuyết giật mình, trong đôi mắt trong suốt dâng lên sự chán ghét mãnh liệt, cô cắn môi, lui về sau một bước.

“Đã biết.” Cô ẩn nhẫn, đi theo một cô gái vào trong cửa hàng.

Cửa hàng rất tối, cô gái bên cạnh dìu đỡ cô, ở bên tai cô nói loại ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu, nhưng nghe qua có vẻ rất ân cần thân thiết, mặc dù biểu tình rất phong phú, nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn không biết cô gái đang nói cái gì.

Chẳng qua, trong nháy mắt khi cửa phòng vệ sinh mở ra, Dụ Thiên Tuyết bắt lấy tay của cô gái, trong ánh mắt trong suốt lộ ra sự cầu cứu.

“Cứu. . . . . Cứu tôi, cầu xin cô cứu tôi, tôi bị bắt cóc, cô có thể giúp tôi thoát ra ngoài được không? !” Mặc dù biết đối phương nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng Dụ Thiên Tuyết vẫn gấp gáp nói, trong mắt ngân ngấn lệ.

Cô gái sợ hết hồn, lui về phía sau, muốn tránh khỏi tay của cô để chạy ra ngoài.

“Đừng đi! Van cầu cô đừng đi!” Một giọt nước mắt rớt xuống, Dụ Thiên Tuyết níu tay cô gái, cô bình tỉnh lại, dùng tiếng Anh nói chuyện với cô gái, cô biết mình chỉ có thời gian một điếu thuốc, cô không có thời gian để tiêu hao!

Sự hoảng sợ trong mắt cô gái dần dần tản đi, nhưng trình độ tiếng Anh của cô gái cũng rất thấp, nghe thật lâu mới hiểu được ý của cô, nắm cánh tay cô kêu lên mấy tiếng, nhất thời trong mắt càng thêm sợ hãi.

Cô gái nói bô lô ba la, khoa tay múa chân, chỉ chỉ chân của cô.

Dụ Thiên Tuyết lắc lắc đầu, giọng run run nói: “Không sao, tôi có thể chạy, chân của tôi không có vấn đề gì!” Vừa nói cô vừa bỏ cây gậy ra, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức đặt cái chân còn lại xuống đất, cái váy dài che đầu gối bị băng bó, thậm chí cô còn đi nhanh mấy bước ở tại chỗ cho cô gái nhìn.

Cô gái cau mày suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mắt sáng lên, lại nói mấy câu mà cô nghe không hiểu, nắm tay cô đi tới một cánh cửa nhỏ.

Đầu gối của Dụ Thiên Tuyết đau muốn chết, nhưng cắn răng cố chịu đựng, sắc mặt tái nhợt đi cùng cô gái, thời điểm nhìn thấy cánh cửa kia thì có hơi nghi ngờ, cô gái kéo cô đi tới mở cánh cửa kia ra, không gian bên trong rất nhỏ, chỉ có trẻ con mới có thể ở chui qua, cô gái lại khoa tay múa chân, hình như ý tứ là có thể thông qua đó đi ra bên ngoài, ý bảo cô mau chóng từ nơi này chạy trốn.

Dụ Thiên Tuyết hơi do dự, trong mắt tràn đầy sự lo lắng: “Vậy người bên ngoài thì sao đây? Bên ngoài có người coi chừng!”

Cô gái liều mạng vừa lắc đầu vừa khoát tay, kéo cửa ra đẩy mạnh cô vào trong, nghẹn đỏ mặt mới thốt ra được một tiếng Trung văn: “Chạy. . . . . .”

Dụ Thiên Tuyết khom người chen vào trong không gian nhỏ hẹp kia, mắt rưng rưng nhìn cô gái.

Cô gái vô cùng căng thẳng, khẩn trương đến mức ngón tay cũng run run, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn sáng chói, nở một nụ cười, cúi đầu ấn một nụ hôn lên trên mặt cô, có bước chân người đi tới nơi này, vội vàng nói mấy câu với cô, nhanh chóng đóng cánh cửa nhỏ lại, bên ngoài là thanh âm lách cách của ổ khóa.

Dụ Thiên Tuyết chưa hoàn hồn thì đã ở bên trong một mình.

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giọng mang theo tiếng nức nở nói một câu “Cám ơn”, xoay người, túm váy, khom người nhanh chóng đi về phía lối tối tăm kia, toàn bộ chung quanh đều là khói mù và dầu mỡ, cô giơ tay đụng vào, rất dơ rất dơ, cô cố chịu đựng, nhưng sức nặng toàn thân đè nặng khiến đầu gối đau như sắp gãy lìa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết rỉ ra mồ hôi, dường như mỗi một bước chân là đang giẫm lên trên mũi đao, thịt bị xé rách, máu tươi nhỏ giọt, xương cốt bị đè ép, nhưng tốc độ chạy càng lúc càng mau, càng lúc càng nhanh!

Cô phải chạy nhanh lên một chút! !

Ngoài cửa, cô gái có làn da hơi ngăm đen vừa chạy ra ngoài thì bị người đàn ông bắt được.

Điếu thuốc đã hút được một nửa, anh ta nhíu mày hỏi: “Người đâu? Người tôi dẫn vào giao cho cô đâu?”

Đôi mắt của cô gái lộ vẻ kinh hoảng, sợ tới mức run lẩy bẩy, miệng nói ngôn ngữ ZNV, khoa tay múa chân ra dấu một hình vuông, chỉ chỉ phía dưới, che bụng ra vẻ thống khổ, khuôn mặt ngăm đen ửng hồng, hi vọng anh ta có thể hiểu.
Rốt cuộc thì người đàn ông cũng hiểu ra ý tứ của cô gái.

Chắc là người phụ nữ kia tới ‘chu kỳ nghỉ lễ’, mà đúng lúc bên trong này không có đồ dùng, cô gái kia cầm tiền trong tay chuẩn bị đi mua.

“Shit! !” Người đàn ông buông cô gái ra, nhìn đồng hồ, trợn mắt nói: “Nhanh đi, nhanh lên một chút!”

Cô gái như được đại xá, trợn to hai mắt gật gật đầu chạy đi.

 

Chương 234: Đột Nhiên, Rất Nhớ Anh

Giống như một cơn bão vừa mới quét qua.

Lạc Phàm Vũ đến nơi thì đã là nửa giờ sau, vừa bước khỏi du thuyền, anh nhìn thấy trên quảng trường trống trải có mấy người đàn ông cuống cuồng như điên đang dây dưa ở trước một cửa tiệm, bất chợt, một tiếng thét chói tai của phụ nữ truyền đến.

Lạc Phàm Vũ nín thở đi qua, chụp lấy bả vai của người đàn ông kia, một quyền hung ác ngoan độc nện tới!

Tiếng thét chói tai lan tràn ra chung quanh, Lạc Phàm Vũ kéo lỏng cà vạt, túm người đàn ông trên mặt đất lên, lại nện tới thêm một quyền! Anh lo lắng đề phòng suốt mười mấy giờ đồng hồ, cuối cùng đã bắt được bọn họ, cơn giận nghẹn ở trong lồng ngực sắp nổ tung, cái gì cũng đều không để ý, chỉ túm lấy tên đàn ông kia, ra sức mà đánh!!

Mấy cú đấm rất hung ác ngoan độc, tên đàn ông bị đánh đến nhìn không thấy nam bắc, rốt cuộc sức lực của Lạc Phàm Vũ cũng rã rời, túm lấy cổ áo của anh ta, hung ác hỏi: “Cô ấy đâu? Dụ Thiên Tuyết đâu? Giao ra đây cho tôi!”

“……” Mặt mũi của tên đàn ông bầm dập, thống khổ khó chịu rên rỉ, bị đánh đến máu tươi đầm đìa, khó khăn mở mắt ra, kinh sợ nhìn Lạc Phàm Vũ, giọng khàn khàn, gấp rút nói: “Không thấy, không thấy cô ấy đâu! Chúng tôi cũng đang tìm……”

Vừa nói xong thì ho khan dữ dội một trận, Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, nhanh chóng kéo anh ta đứng dậy hung hăng đè ở trên vách tường: “Cậu nói cái gì? Không thấy? Không thấy cô ấy bao lâu rồi, nói rõ ràng cho tôi nghe! Người đang ở trong tay các người tại sao lại không thấy, hả?!”

“Khụ khụ…… Chính cô ấy…… Tự mình trốn……”

Máu tươi sềnh sệch tràn ra từ khóe miệng của tên đàn ông, chảy xuôi xuống trên người anh ta.

“Shit!!” Lạc Phàm Vũ nóng nảy rống lên một tiếng, đôi mắt đỏ hồng, anh hung hăng muốn nện thêm một quyền vào mặt anh ta.

“Đừng ép hỏi nữa! Vô dụng thôi!” Nam Cung Kình Hiên không biết chạy tới từ khi nào, sắc mặt tái xanh, đôi mắt thâm thúy đầy tơ máu gợn sóng: “Mình đã có tin tức chính xác, Thiên Tuyết đã trốn thoát…… Cô ấy đang ở gần đây.”

Nam Cung Kình Hiên vô cùng lo lắng, đôi mắt mong ngóng tìm kiếm bốn phía, anh hơi lảo đảo sải bước đi tới.

Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ qua tên đàn ông, bước nhanh đuổi theo.

“Làm sao cậu biết? Ông cụ cũng đã nhận được tin tức?”

“Ừ, vừa mất dấu Thiên Tuyết thì ông ấy đã biết, hiện tại cô ấy không ở trong tay ông ấy, mình cũng không cần giấu giếm hành tung nữa!” Nam Cung Kình Hiên khàn giọng giải thích, giọng nói trầm thấp phát ra từ trong lồng ngực: “Mình phải tìm được cô ấy…… Ngay lập tức, phải lập tức tìm được, nhất định là cô ấy rất sợ hãi.”

Nỗi đau lòng kịch liệt hành hạ, anh đang tìm kiếm cô ở trong một đất nước hoàn toàn xa lạ, dù một góc nhỏ cũng đều không bỏ qua.

Rốt cuộc cũng tìm được cô gái đã trợ giúp cô chạy trốn, chính là cô gái kia, cô gái sợ hãi nhìn hai người đàn ông giống như hung thần ác sát, hơi nhếch môi cái gì cũng không nói, trong mắt là sự đề phòng.

Nam Cung Kình Hiên gấp đến độ gương mặt tuấn tú cũng đỏ lên, gần như muốn xé nát cô gái trước mắt, Lạc Phàm Vũ kịp thời ngăn trở anh, giọng khàn khàn nhìn về phía cô gái, chầm chậm nói: “Could you tell me where is she? She is his wife.”

Nghe anh nói, cô gái sững sờ, mấy từ khác cô nghe không hiểu, nhưng ước chừng có thể nghe hiểu từ wife……

Cô gái ngẫm nghĩ một chút, sau đó dẫn bọn họ đi tới cánh cửa nhỏ mà Dụ Thiên Tuyết đã chạy trốn, mở hộc tủ lấy chìa khóa, mở ổ khóa ra, chỉ chỉ vào bên trong.

Đang cực kỳ nóng nảy, rốt cuộc Nam Cung Kình Hiên cũng hơi bình tĩnh lại, đôi mắt thâm thúy nhìn cô gái, giọng nói khàn khàn: “Cám ơn.”

Không ai biết, rốt cuộc là cánh cửa này thông đi đâu.

Nam Cung Kình Hiên đi thẳng một mạch, hoàn cảnh ở bên trong vừa nhỏ vừa ngột ngạt đến mức suýt nữa thở không ra hơi, nhưng thật sự khiến cho anh nhìn mà phát hoảng là vết máu ở trên mặt đất ——

Từng giọt từng giọt, màu sắc đỏ tươi, màu máu tươi ấm nóng.

Đó là máu của cô.

“Trời ơi……” Lạc Phàm Vũ cũng kìm nén đến khó chịu, thấy vết máu kia thì thấp giọng kêu ra tiếng, trong mắt là sự sợ hãi cùng cảm giác hít thở không thông, nghiến răng nói: “Đến cùng là ông cụ nhà các người đã làm gì cô ấy!”

Trong mắt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự khát máu hung ác, nắm quả đấm vô cùng chặt, gương mặt tuấn tú tái nhợt, chạy nhanh đuổi theo.

Cuối cùng thì cũng đến cửa ra, bọn họ phát hiện, chỗ này là chợ cá.

Mùi tanh tràn ngập khắp ngõ ngách, Nam Cung Kình Hiên tìm kiếm giống như điên, đôi mắt sắc bén tìm kiếm bóng dáng cô ở từng ngõ hẻm, anh có cảm giác cô đang ở gần đây, chẳng qua là anh tìm không được…… Anh không thấy được cô!!

“Thiên Tuyết……” Đột nhiên Nam Cung Kình Hiên bắt lấy cổ tay của một cô gái kéo lại, tâm tình kích động, trái tim như muốn tan nát! Không phải…… Không phải là cô!

Bỗng nhiên, một thanh âm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.

Cách một con sông, ở trước một tòa lầu bí ẩn u tĩnh, có mấy người mặc đồng phục ZNV đang nói chuyện, một bóng dáng mảnh khảnh yếu đuối đang giùng giằng, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi cùng sự đề phòng né tránh đụng chạm của bọn họ.

“Thật xin lỗi, tôi tới báo cảnh sát…… Tôi thấy các anh mặc đồng phục nên nghĩ các anh quản lý an ninh trật tự ở nơi này, tôi…… Không! Đừng đụng vào tôi!” Dụ Thiên Tuyết hoảng sợ né tránh tay của một người, cô loạng choạng thụt lùi về phía sau, mắt ngân ngấn lệ, trên đầu gối trắng nõn còn lưu lại máu tươi.

“Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là loại người như các anh nghĩ, buông ra!” Dụ Thiên Tuyết xoay người muốn đi nhưng lại bị một người kéo qua, một tên đàn ông ở sau lưng ôm lấy thắt lưng của cô, cười nịnh áp sát vào người cô.

Ngôn ngữ kia cô nghe không hiểu, nhưng giọng nói ghê tởm lại vang vang ở bên tai.

“Không được! Buông tôi ra!” Dụ Thiên Tuyết dốc sức giãy giụa, vùng vẫy trong vòng vây của mấy tên đàn ông, mái tóc xốc xếch tán lạc trên vai trên lưng, cô muốn chạy, nhưng chạy chưa được mấy bước thì trước mắt xuất hiện một bóng người chặn cô lại, giống như đang trêu chọc cô, vờn quanh không để cho cô thoát khỏi vòng vây của bọn họ, cô nghẹn ngào lui về phía sau, lại có một bàn tay vuốt ve đầu vai cô từ phía sau.

Ngày nào cũng có thể nhìn thấy kiểu chơi đùa ầm ĩ này ở chợ cá, ở một địa phương hỗn loạn như vậy, thần kinh của mọi người cũng đã tê liệt, chỉ híp mắt tiếc nuối nhìn náo nhiệt, Dụ Thiên Tuyết vừa thét lên vừa giãy giụa, nước mắt chảy đầy mặt, một chiếc xe hơi màu đen dừng ở tại chỗ, có người ôm cô nhét vào trong xe, cánh tay mảnh khảnh gắt gao chống ở cửa xe, nhưng vẫn bị người ta gạt ra, cứng rắn nhét cô vào trong.

Trong cơn đau đớn kịch liệt, Dụ Thiên Tuyết ngã xuống trong buồng xe lạnh như băng, có bàn tay đàn ông tùy tiện chạm vào da thịt cô, thật buồn nôn…… Cô gào thét lệ rơi đầy mặt, tay run rẩy nắm thật chặt cửa xe muốn mở cửa ra chạy đi, sau lưng lại có một tên đàn ông nhào tới, túm lấy váy của cô, ôm chặt cô dùng sức xé một cái!

“Đừng…… Không được làm như vậy……” Cô thét chói tai, nước mắt điên cuồng rơi xuống, liều mạng bảo vệ sự trong sạch của mình…… Cô không muốn bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào mình…… Cô không muốn cứ như vậy mà rơi xuống tầng cuối cùng trong địa ngục……

‘Ầm!’ ‘loảng xoảng!’

Một tiếng vang thật lớn, xe chấn động thật mạnh, cửa kiếng xe bể vụn, rơi đầy trên mặt đất vô cùng thê thảm.

Dụ Thiên Tuyết bịt tai thét chói tai, trong lòng chua xót và sợ hãi tới cực điểm, tên đàn ông trong xe bị kinh động, hầm hừ loại ngôn ngữ mà cô nghe không hiểu, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nghĩ tới bị một quyền ngoan độc nặng nề nện vào mặt!

“Hự!” Tên đàn ông ngửa mặt về phía sau, ngã xuống.

Dụ Thiên Tuyết giật nảy mình, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lên, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa khô, cô nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng mơ hồ, cô không biết đó là ai, nhưng đến thời điểm phản ứng kịp, cô liền giơ tay nắm cửa xe muốn nhân cơ hội này mà chạy đi.

Ngay tức khắc, tên đàn ông phía sau giữ chặt thắt lưng của cô, che miệng cô lại, kéo cô lùi về phía sau, muốn đi ra từ cửa xe bên kia.

“Ưm……” Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt bàn tay đang bao trùm trên miệng cô, hô hấp cũng bị chặn, đành để bị kéo xuống xe, cô đứng không vững, trước mắt là ánh mặt trời sáng chói hoa mắt.

Hình như cô thấy một bóng dáng màu đen chợt lướt qua, nhưng nhìn không rõ ràng lắm cảm giác ít thở không thông mãnh liệt kéo đến, khớp xương bàn tay đã trắng bệch, ở trong đầu cô, gương mặt của Nam Cung Kình Hiên đang từ từ phóng đại, rõ nét, còn có hơi thở ấm áp cùng giọng nói khàn khàn của anh bao trùm ở bên tai…… Một giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống, bỗng nhiên cô thấy nhớ anh…… Rất nhớ rất nhớ anh…..

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK