Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các môn thi được cử ra vào ngày khác với các môn thường khoa, các môn thường khoa là ba môn, đầu tiên là tạp văn, một bài thơ và một bài phú, thứ hai tương tự như văn học cơ bản và kiến thức lịch sử, môn thứ thứ ba là sách văn, và chia thành hai bài kiểm tra viết và kiểm tra miệng, các môn học và hình thức kiểm tra là tương đối cố định. Mà chế cử lại linh hoạt hơn rất nhiều, các trở thành "danh mục rất nhiều, môn học phức tạp", qua thống kê chưa đầy đủ, tổng cộng có sáu mươi ba môn học được lựa chọn, ví dụ: Khoa chí liệt thu sương, khoa Tuyệt luân, khoa Văn kinh bang quốc, các khoa Mậu tài dị, khoa Bác thông phần điển đạt đến giáo hóa, khoa Quân mưu hồng đạt tài nhậm chức biên tướng... Có thể nói là muôn màu muôn vẻ, các danh mục được lập khéo léo, chủ yếu chia làm năm loại chính, thi văn nghệ từ tảo, thi kinh học, thi lịch sử chính trị, thi quân sự, thi phẩm hạnh.(*)

(*)Tác giả tham khảo trong "Văn học và khoa cử thời đại nhà Đường".

Hoa Nhất Đường tham gia "các khoa Mậu tài dị", là môn thi kỳ dị nhất trong sáu mươi ba khoa, năm nay sĩ tử báo danh tham gia chế cử tổng cộng có ba trăm ba mươi bảy người, chỉ có Một mình Hoa Nhất Đường đăng ký thi.

Khoa này chia làm hai phần, phần đầu tiên là tạp văn, yêu cầu đơn giản rõ ràng, nói trắng ra là làm một bài phú hoa lệ, vuốt mông ngựa cực kỳ khoa trương, đối với sĩ tử có lý tưởng mà nói, khoa này là khoa "nịnh hót dẻo miệng", thật sự tổn hại phong cốt văn nhân, cho nên người bình thường cũng sẽ không chọn. Nhưng đối với người "đặc biệt độc nhất" như Hoa Tứ Lang mà nói, thì chẳng khác gì đo ni đóng giày, không chọn nó thì quả thực có lỗi với danh hiệu công tử ăn chơi trác táng đệ nhất Dương Đô.

Môn thứ hai là sách văn, tuy rằng tên giống như "sách văn" trong thường, nhưng nội dung càng cụ thể hơn, tổng thể mà nói, đó là viết một bài giới thiệu tình hình "Mậu Tài Dị Đẳng" của bản thân thí sinh, còn phải kèm theo ví dụ minh họa sống động, số chữ không giới hạn, định dạng không giới hạn, chủ yếu là để làm nổi bật chủ đề "Chế cử tuyển chọn tài năng phi thường cho thiên hạ". Đối với sĩ tử bình thường mà nói, mười năm khổ đọc, ngày ngày đối với kinh sử tử tập, nào có cơ hội phát triển đặc thù "Mậu tài dị đẳng", còn Hoa Nhất Đường lại có kinh nghiệm phá án phong phú rất hợp với đề tài.

Thi cử tổng cộng mười hai canh giờ, chỉ cần trả lời xong hai bài thi là được, về phần phân bổ thời gian như thế nào, cũng không có quy định gì đặc biệt. Hoa Nhất Đường trả lời sách văn trước, phấn đấu viết ba canh giờ, chọn sáu vụ án tiêu biểu nhất trong ấn tượng, cực kỳ tiêu sái viết hơn vạn chữ, viết xong đọc lại một lần, cảm thấy rất hài lòng với chính mình.

Lúc này, đã qua giờ trưa, là "Thánh thượng ban thưởng thức ăn" đặc biệt cho chế cử, cũng chính là thời gian ăn cơm, do Kim Ngô Vệ đích thân đưa đến mỗi phòng thi, bốn món có món canh và món ăn chính, bốn món gồm: cá tươi hấp (lươn tươi nắp gừng hấp chín), cừu hấp (kèm theo một đĩa nhỏ hạt tiêu nhập khẩu từ Tây Vực), trứng nước ngọt hấp (trứng ngỗng, trứng gà, trứng vịt mỗi loại một chén nhỏ), rau hấp (nước sốt với ba hương vị ngọt, mặn, chua), một canh là canh thịt dê, chủ yếu là bánh bao, bánh hồ, bánh Tất La và cơm bốn loại đĩa, món ăn tuy rằng đơn giản, nhưng cách làm cực kỳ tinh tế, Hoa Nhất Đường nếm một ngụm đã biết là tay nghề của ngự thiện phòng, chợt có khẩu vị liên tục đòi ba phần.

Kim Ngô Vệ đưa cơm đến rất kinh ngạc, sĩ tử đến tham khảo đều vô cùng căng thẳng, gần như đều không có khẩu vị, có người ngay cả một ngụm canh cũng uống không được, sao tên sĩ tử này sao lại không nghiêm túc như vậy, hắn rốt cuộc là đến thi hay là chực ăn chực uống thế.

Khi Hoa Nhất Đường ăn đến phần thứ năm, thì kinh động đến quan chủ khảo, lễ bộ thị lang mới nhậm chức Hùng Đại Niên, người cũng như tên, đầu gấu óc gấu, vội vàng chạy tới đối chiếu thân phận của Hoa Nhất Đường, sau đó lập tức thả lỏng, dặn dò Kim Ngô Vệ không cần kinh ngạc, cứ mặc hắn ăn đi.

Ăn no uống đủ xong, Hoa Nhất Đường ợ hai cái, nằm trên phòng thi nghỉ ngơi nửa canh giờ, bắt đầu trả lời "khoa Tạp văn", môn này hắn không quá am hiểu, đứt quãng viết năm canh giờ, cho đến khi đêm xuống mới hoàn thành.

Lúc này, đã gần giữa giờ hợi, đêm khuya lộ nặng, gió lạnh trời lạnh.

Kim Ngô Vệ lần lượt đưa lò sưởi lên cho các sĩ tử, hầu như tất cả học sinh đều vắt hết óc phấn đấu viết bài, dốc hết toàn lực cho tiền đồ của mình, duy chỉ khi Kim Ngô Vệ đưa lò sưởi đến phòng thi của người ăn nhiều kia, phát hiện người này đang khoanh tay, đắp khăn choàng nằm trên mặt đất ngủ say sưa, quả thực khiến người ta khiếp sợ.

Người này không chỉ ăn nhiều, mà còn lười biếng!

Vừa qua, sĩ tử ở phòng thi số hai trăm hai mươi đột nhiên sụp đổ, có ý định tự sát, may mà cống viện kinh nghiệm phong phú, đã bịt kín hết tất cả xà ngang có thể treo cổ, sĩ tử treo cổ thất bại, gào khóc, lại định đập đầu vào tường, bị Kim Ngô Vệ đánh ngất xỉu kéo đi.

Náo loạn thành như vậy, các sĩ tử ít nhiều đều hơi bị ảnh hưởng, có mấy người bị kinh hãi, run rẩy, ăn nói hàm hồ đến sứt đầu mẻ trán, Hùng thị lang vội vàng sai người nấu canh an thần đưa đến mỗi phòng thi, sĩ tử tham gia chế cử phần lớn đều là sĩ tộc, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì bất trắc.

Lúc Kim Ngô Vệ đưa canh đến chỗ Hoa Nhất Đường, phát hiện hắn còn đang ngủ, tư thế không có thay đổi gì, chỉ là trong tay có thêm một ống trúc xanh thô ráp.

Kim Ngô Vệ không khỏi nhìn người này với cặp mắt khác xưa, thấy biến không sợ hãi, vững như núi Thái Sơn, người này ngày sau nhất định có tiền đồ rộng lớn.

Một đêm trôi qua, tia nắng đầu tiên chiếu lên hai chữ vàng lớn của cống viện, Hoa Nhất Đường tỉnh lại, nằm trên mặt đất nghe tiếng trống chấn động bầu trời, giơ tay lên, nhìn ống trúc trong tay, khẽ nở nụ cười.

Chế cử ba năm một lần chính thức kết thúc, các sĩ tử mang giỏ thi ra ngoài, có người hoặc suy yếu, hoặc do dự nhụt, hoặc mặt mày như tro tàn, hoặc sắc mặt hồng hào, ăn uống đầy đủ tràn ra khỏi cống viện, xuyên qua cổng Vĩnh Phúc, đứng dưới ánh mặt trời sớm mai.

Hoa Nhất Đường hít sâu không khí tự do bên ngoài hoàng thành, cười khanh khách nhìn mọi người đi tới trước mặt, Phương Khắc vẫn chưa tỉnh ngủ, mặt xị xuống, ánh mắt Mộc Hạ và Y Tháp tràn đầy chờ mong, Cận Nhược nhai bánh hấp nóng hổi, thuận tay đưa cho hắn một cái, Lâm Tùy An nghiêng đầu nhìn lại, hai mắt cong cong: "Hoa đại sĩ tử, thi như thế nào rồi?"

"Rất tốt!" Hoa Nhất Đường nhận lấy quạt Mộc Hạ đưa tới, bốp một tiếng mở ra, vui vẻ lắc lư hai cái: "Hồi trạch, đại yến ba ngày!"

*

Sau Nguyên Đán đại triều hội, quan viên nhà Đường vất vả một năm đều trở về nhà, hưởng thụ nghỉ phép hàng năm liên tục mười ngày, dưỡng đủ tinh thần đợi năm sau tái chiến. Lăng Chi Nhan xung phong làm nhiệm vụ tại Đại Lý tự, chuyện đầu tiên mỗi ngày vào hoàng thành, chính là đến Lễ bộ nam viện dạo một vòng, tuy rằng biết ngày khai bảng của chế cử là ngày mười lăm tháng giêng, nhưng vẫn nhịn không được đi xem thứ.

Tường Trương Bảng ở phía đông nam viện, là một bức tường chuyên dụng được xây dựng, cao hơn một trượng, bên ngoài xây một vòng tường thấp đất nung, phía trước là một mảng trống lớn, mặt tường mới được sơn, hơi phiếm hồng, Lăng Chi Nhan vẫn nhớ rõ sáu năm trước, lúc nhìn thấy tên mình viết trên tường này, khổ đọc mười năm gian khổ và huyết lệ, chớp mắt đã hóa thành ánh sáng vinh quang tràn đầy.

Tên Dương Đô Hoa Thị Hoa Nhất Đường, cũng có thể xuất hiện trên bức tường này không đây?

Minh Thứ rất khó hiểu về hành vi của Lăng Chi Nhan.

"Nếu là Hoa Tứ Lang trúng cao, thì với bối cảnh của Hoa thị, nhất định cũng có thể cho Lâm nương tử một chức quan, Lâm nương tử nhất định sẽ từ chối công việc của Đại Lý tự."

Lăng Chi Nhan cũng không biết mình đang nghĩ gì, một mặt, hắn khao khát cầu hiền tài, rất hy vọng Lâm nương tử vào Đại Lý tự, mặt khác, hắn lại hy vọng Hoa Nhất Đường trúng cao, bản thân cảm thấy rất mâu thuẫn.

Minh Phong lại một câu thức tính người trong mộng.

"Theo ta thấy, dù là Hoa Tứ Lang trúng cử hay không, thì Lâm nương tử cũng sẽ không đến Đại Lý tự."

Minh Thứ: "Vì sao?"

Minh Phong: "Bổng lộc hai ngàn vàng một tháng, và bổng lộc một quán một tháng, nếu là ngươi, ngươi chọn cái nào?"

"Khụ, ta. Ta tất nhiên là chọn đi theo Lăng công!"

"Minh Thứ miệng ngươi từ khi nào lại dẻo như thế!"

"Cút cút cút, ta đây là thật lòng nhé."

"Ói..."

Không thể không nói, Minh Phong nói rất đúng. Lăng Chi Nhan nghĩ thầm, cũng không phải hắn cho rằng Lâm nương tử là người tham tài, mà là hắn cảm giác giữa Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang có một sự ràng buộc rất kỳ lạ, giống như một sợi dây trong suốt kết nối vận mệnh của hai người họ lại với nhau.

Nghĩ đến đây, Lăng Chi Nhan thấy hơi buồn cười.

Từ khi nào mà hắn lại trở thành một người "tin vào vận mệnh" thế này rồi.

Nhưng cứ hết lần này tới lần khác, hắn lại không thể không tin.

Ví dụ như, Hoa Nhất Đường luôn gặp phải vận khí thần kỳ và mệnh án.

Ví dụ như, Lâm nương tử luôn nói ra lời kinh người, giống như có thể dự đoán tương lai, lại giống... nàng có thể nhìn thấy những gì người chết nhìn thấy trước lúc chết.

Ví dụ, họ luôn luôn có thể ăn ý với nhau, và khám phá ra sự thật nhỏ bẻ ẩn dưới nhiều tầng giả định.

Còn có Phương đại phu, căn cứ theo hình dung của Trương Thiếu Khanh, Lăng Chi Nhan cảm thấy, việc bảo hắn đến Đại Lý tự – là không thể.

Ước chừng đợi mười ngày, cuối cùng, chờ thư hồi đáp tới.

Còn chưa đọc thư, Lăng Chi Nhan đã đoán được kết quả.

Trong hộp thư có hai phong thư, một bức đến từ Lâm Tùy An, viết "Suy nghĩ mấy ngày, Lâm mỗ tư chất bình thường, khó nhận nhiệm vụ lớn, xin thứ cho Lâm mỗ được từ chối". Một bức khác được viết bằng Phương Khắc, giọng điệu không uyển chuyển khách khí như vậy: "Tiền quá ít, không có hứng thú".

Lăng Chi Nhan bật cười.

Minh Thứ buồn bực: "Bị từ chối mà sao Lăng công còn vui vẻ như vậy?"

Lăng Chi Nhan lắc đầu, không trả lời.

Hắn cũng không biết. Chỉ là cảm thấy, như vậy cũng rất tốt.

Bốn ngày sau chính là ngày dán bảng chế cử, hắn nhất định phải sớm đi chiếm một vị trí tốt, nhìn xem tên ăn chơi trác táng Dương Đô kia có tài đức gì mà một văn một võ này một lòng đi theo hắn.

(tiền cũng là một loại tài năng nha anh)

*

Ngày mười lăm tháng Giêng, hàng ngàn hộ gia đình giăng đèn kết hoa, mở màn cho lễ hội náo nhiệt nhất nhà Đường – lễ hội Thượng Nguyên, ba ngày sau, lệnh giới nghiêm bị hủy bỏ, Kim Ngô Vệ mở cửa đêm, dân chúng Đông Đô có thể ra ngoài vào ban đêm để ngắm đèn ngắm trăng, ca hát nhảy múa, xem tung hứng, xem trăm vở kịch, nhảy đại thần, vui vẻ vui chơi ba ngày ba đêm.

Đối với các sĩ tử tham gia chế cử mà nói, hôm nay là thời khắc quyết định vận mệnh nửa đời sau của họ, phàm là người biết lo thì đêm hôm trước nhất định là trằn trọc khó ngủ, đợi tiếng trống buổi sáng vang lên, cửa phường vừa mở ra, việc đầu tiên sẽ cưỡi ngựa lái xe đến tường phía đông nam viện lễ bộ xem danh sách chế cử.

Cho nên, khi Lâm Tùy An phát hiện Hoa Nhất Đường vẫn còn đang uống trà sáng ở thủy tạ, hơi giật mình: "Sao ngươi vẫn còn ở đây? Sao ngươi không đi xem bảng xếp hạng?"

Hoa Nhất Đường bưng chén trà, nhấc đuôi mắt nhìn qua: "Ta sợ có người không chịu từ bỏ ý định, bám riết không buông, ta phải ở lại trong trạch tọa trấn!"

Lâm Tùy An: "..."

Đều trách cô. Ba ngày trước giúp Cận Nhược huấn luyện sức mạnh nói lỡ miệng, tên mồm to Cận Nhược kia lập tức kể lại tin tức Đại Lý tự cố ý tuyển dụng cô và Phương Khắc cho Hoa Nhất Đường không sai một chữ, hay lắm, ba ngày nay cô có thể là thấy được cái gì gọi là mặt dày mày dạn lăn lộn bên người... Bắt đầu từ khi cô mở mắt ra, Hoa Nhất Đường đã trước mắt, lúc thì than thở, lúc thì tự oán tự thương hại, lúc thì lại ngâm thơ thảm thiết, cứ phải gọi là thê thảm thảm thương, giống như cô là một tên cặn bã phụ bạc, Phương Khắc là một kẻ bạc bẽo vô lương tâm, làm ầm làm ĩ đến mức hai người đau cả cái đầu, thật sự chịu không nổi tinh thần bị tàn phá như vậy, dưới sự giám sát của Hoa Nhất Đường, viết thư uyển chuyển từ chối Lăng Tư Nhan, lại đưa cho Mộc Hạ đích thân đưa đến Đại Lý tự.

Nhưng cho dù là như vậy, tên này vẫn rất lo lắng, không phải nói Lăng Lục Lang không chịu bỏ mưu đồ, không thể xem nhẹ, thì từ sáng đến tối ở trong nhà trông coi trạch viện. Cận Nhược mắng "họ Hoa kia giống như chó coi nhà vậy, gặp ai cũng sủa".

Lâm Tùy An cảm thấy vẫn cần vãn hồi hình tượng cho Lăng đại soái ca một chút: "Lăng Tư Trực không phải người như vậy."

Hoa Nhất Đường hừ hừ: "Vẫn là đại ca ta nói rất đúng, đừng nhìn tiểu tử Lăng thị lông mày rậm mắt to giống người tốt, trong bụng đều chứa đủ thứ xấu xa, giỏi nhất là gạt người!"

Lâm Tùy An dở khóc dở cười. Phương Khắc trợn trắng mắt: "Tên nhỏ mọn!"

Cận Nhược nhét bánh hồ đầy miệng, biểu cảm cực kỳ ghét bỏ: "Theo ta thấy, trong lòng hắn không yên tâm, sợ rót bảng mất mặt, không dám đi, cho nên mới lấy Lăng Tư trực ra lấy cớ thì có."

Y Tháp vừa nghe thế thì không chịu được: "Cân ca nói không đúng! Tứ Lang, giỏi lắm! Nhất định có thể trúng! Ta tin Tứ Lang!"

(Đến đoạn Y tháp mà em dịch sai chính tả thì tự hiểu là chả phát âm sai nha, hihi)

"Là Cận đại ca."

"Tóm lại, Cân ca không đúng!"

"..."

Mộc Hạ cho Lâm Tùy An thêm một chén canh thịt dê nóng hổi, cười nói: "Xem bảng, chuyện báo hỷ sẽ có đoàn tiến sĩ tự tay xử lý, không cần chúng ta nhọc lòng. Huống chi hôm nay chỗ Lễ bộ Nam viện nhất định là biển người đông đúc, cho dù chúng ta có đi cũng không chen vào được, không bằng ngồi đây đợi, an tâm ở nhà chờ tin tức tốt là được."

Lâm Tùy An tò mò: "Đoàn tiến sĩ là gì?"

Mộc Hạ: "Sau tiến sĩ và cấp bậc, luôn có một số hoạt động cố định, ví dụ như đưa báo danh, tạ tọa chủ, bái tể tướng, thám hoa du thành yến vân vân, thủ tục phức tạp, chương trình rất nhiều, quan viên lễ bộ phân thân không tỳ vết, phân hết những hoạt động này cho tổ chức dân gian lo liệu, đây chính là đoàn tiến sĩ, bọn họ kinh nghiệm phong phú, phục vụ tại chỗ, có thể tiết kiệm không ít chuyện."

Lâm Tùy An: Hóa ra là tổ chức tiếp thị lập kế hoạch dân sự chuyên phục vụ tiến sĩ.

"Nói dễ nghe, đoàn tiến sĩ thu phí cũng không thấp đâu." Cận Nhược nói thầm: "Chẳng qua cũng không sao, dù sao họ Hoa ngươi cũng không thiếu tiền."

"Hoàn toàn ngược lại, đoàn tiến sĩ ở chỗ Hoa mỗ là miễn phí." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nói.

Cận Nhược trừng mắt: "Chẳng lẽ đoàn tiến sĩ cũng là việc làm ăn của Hoa gia các ngươi?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày, Mộc Hạ múc một thìa trà cho Hoa Nhất Đường: "Lão Cao của đoàn tiến sỹ ngày hôm trước đã tới bái môn, nói xin Tứ Lang yên tâm, hắn nhất định sẽ tự mình báo hỉ nhanh nhất tới đây, Hoa trạch nhất định là người đầu tiên ở Đông Đô biết được tin tức."

Cận Nhược xí một tiếng, lẩm bẩm: "Ta không tin bọn họ là nhanh nhất."

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa chạy vào một gã sai vặt, hét to: "Tới rồi! Đã nghe thấy tiếng cồng chiêng báo hỷ rồi!"

Mọi người mừng rỡ, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài, Cận Nhược và Y Tháp chạy nhanh nhất, nhanh như chớp đã không còn bóng người. Mộc Hạ và Phương Khắc theo sát phía sau, còn Hoa Nhất Đường thì không chút hoang mang đứng lên, xắn tay áo, kéo cổ áo, chỉnh lại thắt lưng, biểu cảm cực kỳ hờ hững trấn tĩnh.

Lâm Tùy An thấy tay cầm quạt của anh ta hơi run rẩy, cố nén không bật cười.

Ra khỏi thủy tạ, dọc theo hành lang xuyên qua tiền đường, ra khỏi cửa lớn, từ xa đã thấy bụi bặm tung bay, vó ngựa chấn động đường phố, tiếng chiêng đồng kinh thiên động địa.

Phương Khắc: "Khoa trương quá đi?"

Lâm Tùy An duỗi cổ nhìn qua, nhìn thấy một đoàn xe ngựa, trưởng đội vẫn là hai người quen, một người là Lăng Chi Nhan, một người là Thiên Khu, cả hai đều là tung vó chạy như bay, càng khoa trương hơn là phía sau còn có bảy tám người, cũng cưỡi ngựa đầu cao, trong tay gõ chiêng đồng, vừa gõ vừa hô: "Nãi nãi nó, các ngươi là ai, dám cướp chuyện mua bán của đoàn tiến sỹ chúng ta!"

Ngựa hí dài, Lăng Chi Nhan và Thiên Khu đạp yên một trước một sau dừng ở trước cửa, đồng thời kéo dây cương, xoay người xuống ngựa.

Lăng Chi mặt mày xán lạn: "Tứ Lang, trúng rồi!"

Thiên Khu thở hồng hộc: "Tân bảng tiến sĩ tổng cộng mười bảy người, Hoa Nhất Đường đứng thứ ba!"

Lăng Chi Nhan: "Nhất Giáp!"

Thiên Khu: "Đệ nhất Bạch Nhữ Nghi, thứ hai Tằng Tuyên Hải, thứ tư Ninh Thụy, thứ năm Vạn Phi Anh, Tô Ý Uẩn xếp thứ mười bảy, Thanh Châu Bạch Hướng rớt bảng."

Hoa Nhất Đường ngây người, quạt trong tay buông lỏng, rơi xuống, Lâm Tùy An thò tay tiếp nhận, nhét trở lại trong tay hắn, cười nói: "Chúc mừng, Hoa Nhất Đường."

Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, đắc ý phe phẩy quạt nhỏ: "Quả nhiên, không hổ là Hoa gia Tứ Lang ta."

Lăng Chi bật cười, hung hăng vỗ hai cái lên bả vai Hoa Nhất Đường.

"Tứ Lang uy vũ! Tứ Lang uy vũ!" Y Tháp chạy vòng quanh Phương Khắc khoa tay múa chân hoan hô, Phương Khắc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên ý cười.

Tám tờ báo hỷ của đoàn tiến sĩ đã đến, cầm cồng chiêng đồng trong tay, trên cồng chiêng đồng buộc hoa đỏ thắt chặt, biểu cảm vừa tức giận vừa xấu hổ, tên hán tử thủ lĩnh tức giận thổi râu, ước chừng chính là lão Cao trong lời Mộc Hạ: "Mộc tổng quản, cũng không biết từ đâu lòi ra hai cây gậy này, chạy còn nhanh hơn thỏ, tranh nhau cướp chuyện báo hỉ cho Hoa trạch... ôi chao chao, chuyện, chuyện gì đây!"

Mộc Hạ đưa cho tám người bao lì xì đã chuẩn bị từ lâu: "Không có gì, tin vui đến là được."

Lão Cao dữ tợn trừng mắt Lăng Chi Nhan và Thiên Khu, vẻ mặt cực kỳ không phục.

Cận Nhược chống nạnh: "Quả nhiên vẫn là Tịnh Môn chúng ta nhanh hơn."

Mộc Hạ khom người thi lễ: "Trong trạch đã chuẩn bị xong đồ ăn và rượu, mời chư vị vào trong nghỉ ngơi một lát, có lễ tạ khác dâng lên."

Mọi người vui mừng vây quanh Hoa Nhất Đường đi vào trong, nhưng còn chưa đi tới đại sảnh, đã nghe ngoài cửa truyền đến hét to: "Nơi này chính là trạch viện Hoa thị sao? Tân bảng tiến sĩ Hoa Nhất Đường có bên trong không?"

Ngoài cửa có một đội Kim Ngô Vệ giáp vàng rực rỡ, đứng đầu là một nữ quan, dung sắc tú lệ, mặt như hoa đào, tay cầm một quyển trục thư màu vàng, Lâm Tùy An nhìn quen mắt, nhớ lại lần trước Thánh thượng đến Vân Thủy Hà vi phục xuất hành, người đón Thánh thượng hồi cung chính là nữ quan này.

Hoa Nhất Đường vội vàng tiến lên thi lễ: "Tại Hạ Hoa Nhất Đường, bái kiến Khương thị lang."

Ánh mắt nữ quan dạo một vòng trên người Hoa Nhất Đường, gật gật đầu: "Hoa thị Tứ Lang Hoa Nhất Đường tiếp chỉ."

Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất.

"Dương Đô sĩ tử Hoa Nhất Đường, văn thái xuất chúng, đức tài đầy đủ, là kỳ tài thực sự trong khảo án, lần này trúng được cao bảng, thánh tâm an ủi. Hôm nay chính là ngày đoàn viên mười lăm tháng giêng, Thánh thượng đặc biệt thiết yến ở Ứng Thiên Lâu, mở tiệc để tân bảng tiến sĩ và nhau tụ tập, chào mừng ngày lễ Thượng Nguyên."

Hoa Nhất Đường quỳ xuống tiếp thánh chỉ, cao giọng cảm ơn, nữ quan cười tủm tỉm nhìn Hoa Nhất Đường, lại nói: "Ta và Hoa Nhất Phong lúc nhỏ là bạn đồng học, thường nghe nàng nói ấu đệ(*) trong nhà khiến cho người ta đau đầu thế nào, không ngờ mới qua vài năm, ngươi đã cao lớn như vậy. Hôm nay thấy ngươi trúng cử, thực sự cảm thấy vui thay nàng."

(*)ấu đệ là thằng út ạ

Hoa Nhất Đường cũng cười nói: "Ta đã sớm nghe Nhị tỷ nói Khương gia Bát Nương thiên tư thông minh, lòng mang thiên hạ, là cánh tay đắc lực của Thánh thượng, chưa có cơ hội bái kiến, thật sự là tiếc nuối. Hôm nay may mắn được gặp Bát Nương, quả nhiên khiến cho lòng người sinh sùng kính."

"Ngươi và nhị tỷ ngươi ăn nói y hệt nhau, miệng mồm giống như bôi mật ấy."

"Bát Nương khen ngợi! Tứ Lang hổ thẹn không dám nhận!"

Khương Bát Nương lại chào hỏi Lăng Chi Nhan, sau đó, nhìn về phía Lâm Tùy An: "Ngươi chính là Lâm Tùy An?"

Lâm Tùy An cực kỳ kinh ngạc, vội vàng ôm quyền thi lễ: "Đúng vậy."

"Khương Thất Nương nhờ ta nhắn lại với ngươi, nói tối nay nếu có thời gian thì không bằng cùng Hoa Tứ Lang đến Ứng Thiên lâu dự tiệc, lần trước được ngươi cứu giúp, nàng rất cảm kích, muốn tự mình cảm tạ." Khương Bát Nương cười chớp chớp mắt: "Có kinh hỉ rất lớn đó."

Lâm Tùy An: "..."

... Cô chợt có linh cảm không lành......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK