Ngũ Đạt vội trói Vương Cảnh Phúc thành cái bánh chưng, đặt song song với Vương Cảnh Lộc, chỉ là không bịt miệng Vương Cảnh Phúc. Sắc mặt Vương Cảnh Phúc sợ hãi, bất ngờ đến mức không có bất kỳ phản ứng gì, Vương Cảnh Lộc hung hăng trừng mắt nhìn Vương Cảnh Phúc, cổ họng phát ra tiếng cười khanh khách.
Tô Phi Chương trên đài lạnh lẽo cười: "Hoa gia Tứ Lang, ngươi có thể nói thật câu nào không?"
Hoa Nhất Đường nhướng mày nhìn qua: "Từng câu từng chữ của Hoa mỗ đều là sự thật."
Chuyện đến đây thì đến Trì thái thú cũng nghe không nổi nữa: "Hoa tham quân, điều quan trọng khi phá án là chứng cứ và sự thực, một lúc thì người nói đây là hung thủ, lúc kia lại nói người kia giết người, chứng cớ ở đâu?"
Hoa Nhất Đường nói: "Lời Vương Cảnh Phúc vừa nói chính là chứng cớ."
Vương Cảnh Phúc giật mình hoàn hồn, tức giận nói: "Vương mỗ chỉ kêu Hoa tham quân xử lý công bằng thôi, có vấn đề gì chứ?!"
Hoa Nhất Đường nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh: "Vấn đề là ngươi không phát hiện lời nói của Hoa mỗ có vấn đề."
"Cái gì, cái gì?!"
"Tối nay Hoa mỗ chưa từng nhắc tới bất kỳ vụ án giết người nào cả, nhất là lúc biện lý với Tô Thập Lang."
Vương Cảnh Phúc trợn to hai mắt, nghi hoặc nhìn xung quanh, thấy mọi người đồng loạt lắc đầu nói:
"Hoa Tứ Lang và Tô Thập Lang đều chỉ mắng chửi văng tục thôi!"
"Hoa Tứ Lang mở miệng khép miệng đều là cứt chó, mấy chuyện nói ra đều là... Khụ, chuyện phong lưu của Tô thị..."
"Đúng thế, hắn chưa từng nhắc tới vụ án giết người gì, cũng chưa từng nói đến vụ án treo cổ gì cả."
Hoa Nhất Đường: "Cho nên, kẻ không biết nội dung chửi bới của Hoa mỗ và Tô Thập Lang lúc đó, chính là nghi phạm không có mặt ở tầng sáu!"
Sắc mặt Vương Cảnh Phúc đột nhiên thay đổi.
Cận Nhược hạ giọng: "Các ngươi cũng phát hiện Vương Cảnh Lộc không phải hung thủ sao?"
Lăng Chi Nhan: "Lăng mỗ chỉ cảm thấy vụ án này có hơi hiển nhiên quá..."
Lâm Tùy An: "Ta chỉ cảm thấy chứng cứ giết người có được quá dễ dàng..."
Không phù hợp với kịch bản hồi hộp và hào quang của nhân vật chính Hoa Nhất Đường.
Sắc mặt Của Cận Nhược không dễ nhìn lắm, gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ họ Hoa đã sớm phát hiện ra?"
Lăng Chi Nhan lắc đầu tỏ vẻ không xác định, Lâm Tùy An nhún vai tỏ vẻ không biết.
Tên công tử ăn chơi này là một thám tử mắc bệnh ngáo đá, thích nhất là diễn vở đắc ý mập mờ, nếu hắn không nói thì chẳng ai đoán được trong lòng hắn đang nghĩ gì, chỉ có thông qua hành vi hậu kỳ mới có thể suy đoán ra một hai...
"Lúc trước Hoa Nhất Đường nói Vương Cảnh Lộc là hung thủ, hẳn là chỉ là thủ thuật che mắt." Lâm Tùy An nói: "Chắc là vì để cho hung thủ thực sự buông lỏng cảnh giác, đợi đến lúc hung thủ thật sự cho rằng nguy hiểm giải trừ, thì dùng lời nói lừa hắn để lộ ra sơ hở."
Hoa Nhất Đường cười tủm tỉm nhìn lại: "Người hiểu ta, chỉ có Lâm Tùy An vậy!"
Lâm Tùy An: "..."
Tên này hình như còn rất hưởng thụ cảm giác này thì phải?
"Hoa tham quân chỉ dựa vào chuyện này mà kết luận ta là hung thủ thì cũng quán buồn cười võ đoán rồi!" Vương Cảnh Phúc nói: "Lúc ấy, Vương mỗ chỉ đi nhà xí cho nên mới không nghe thấy nội dung ngươi và Tô gia Thập Lang cãi nhau."
Hoa Nhất Đường gấp quạt che miệng, làm ra vẻ mặt khoa trương: "Ôi chao? Vương gia chủ cũng đi nhà xí à? Thật trùng hợp." Hắn giơ tay lên một cái, bất lương mang theo một người hầu của Lầu Tán Hoa đi vào.
Người hầu quỳ xuống đất: "Tiểu, tiểu nhân chỉ là bị tiêu chảy, không cẩn thận đến nhà vệ sinh, không phải cố ý nghe được, không, không không không phải..."
"Có phải ngươi nghe thấy âm thanh gì không?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Người hầu giật mình, liên tục dập đầu: "Tiểu tiểu nhân không nghe thấy gì cả!"
Giọng Hoa Nhất Đường hơi trầm xuống: "Ngươi chỉ cần nói cho ta biết được âm thanh của ai là được, còn lại không cần nhiều lời."
Người hầu run rẩy một chút: "Ta nghe được âm thanh của Vương gia Nhị Lang và Chu gia Bát Lang."
(Móaaaaaaaaaa)
"Là Vương Cảnh Lộc và Chu Kiền sao?"
"Vâng."
Chân Chu Kiền mềm nhũn, ngồi liệt trên mặt đất.
Vương Cảnh Lộc kêu gào trong họng, suýt nữa thì phun giẻ rách trong miệng ra ngoài, lại bị Ngũ Đạt nhét chặt lại, đám bạn mèo mả gà đồng của Vương Cảnh Lộc cũng phát ra những cười khúc khích hèn mọn.
Lâm Tùy An hình như đột nhiên hiểu được cái gì, Lăng Chi Nhan hơi nhíu mày.
"Chu Kiền, Hoa mỗ hỏi ngươi, lúc ấy ngươi ở với ai?" Hoa Nhất Đường nhẹ giọng nói: "Cần phải trả lời thành thật!"
Chu Kiền ngẩng đầu, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen nhánh không ánh sáng, giống như một con rối gỗ mất đi hồn phách: "Ta... và..." Da mặt hắn giật giật, nắm chặt cổ áo: "Vương Cảnh Lộc ở chung."
"Trở về lúc nào?"
"Lầu Tán Hoa lần đầu phong tỏa..."
"Trong lúc đó, Vương Cảnh Lộc có từng rời khỏi tầng sáu không?"
"Chưa từng..."
Điều này chứng minh vắng mặt của Vương Cảnh Lộc. Dựa theo quy trình thẩm vấn bình thường, để xác nhận tính xác thực của lời khai, vấn đề tiếp theo nên hỏi Chu Kiền và Vương Cảnh Lộc lúc đó đang làm cái gì, nhưng Hoa Nhất Đường lại đổi một vấn đề khác.
"Chu Kiền, lúc ấy ngươi có thể nghe được âm thanh Hoa mỗ và Tô Thập Lang cãi nhau hay không?"
Chu Kiền giật mình, trên mặt xẹt qua biểu cảm nói không nên lời, khóe mắt đỏ hoe: "Đứt quãng nhưng có thể nghe được..."
"Vậy ngươi có nghe Hoa mỗ nhắc tới vụ án gì không?"
"...... Hình như là vụ án yêu ngôn mê hoặc mọi người..."
Hoa Nhất Đường gật gật đầu, đảo mắt nhìn về phía Vương Cảnh Phúc: "Tầng sáu chỉ có một nhà xí, xoay hai khúc cua là tới, cùng ở nhà xí vì sao Chu Kiền có thể nghe được âm thanh của Hoa mỗ, mà ngươi lại không nghe được? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lúc ấy ngươi không ở tầng sáu, mà là ở trong các Yến Thoa tầng năm giết người!"
Mặt Vương Cảnh Phúc run rẩy: "Hoa tham quân suy đoán như thế cũng hoang đường quá rồi. Chu Kiền còn trẻ nên thính giác tốt, ta đã hơn bốn mươi tuổi, gần đây lại bị bệnh về tai, không nghe được âm thanh ở xa thì có gì kỳ quái?"
"Được, cho dù là tai ngươi lãng đi, vậy thì máu tươi trên tóc ngươi giải thích như thế nào?"
"Lúc ta đi nhà xí, không cẩn thận làm xước tay, đây là máu của chính ta!"
Phương Khắc mau kiểm tra tay Vương Cảnh Phúc đi, Phương Khắc gật đầu về phía Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường: "Là bị thứ gì đó cắt rách?"
Phương Khắc: "Nhìn vào hình dạng và độ sâu, hẳn là trâm."
"Lúc ấy ta tóc ta rối loạn, lúc sửa sang lại lần nữa không cẩn thận bị trâm cào vào tay." Vương Cảnh Phúc chấn động nói.
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Hoa Nhất Đường càng thêm không tín nhiệm.
Quả nhiên là một tên ăn chơi không đáng tin cậy.
Tô Phi Chương dựa vào bàn: "Hoa tham quân, cái gọi là chứng cớ của ngươi, chẳng lẽ chính là suy đoán hư ảo này, cũng gượng ép quá rồi đó."
Hạ Trường Sử vội nháy mắt với Hoa Nhất Đường: "Hoa tham quân, còn có chứng cớ nào khác không?"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, không nói gì.
Tô Phi Chương nở nụ cười một tiếng: "Trì thái thú, theo Tô mỗ thấy thì hẳn là có người bên ngoài vào Lầu Tán Hoa, giết người, cởi áo máu rồi chạy trốn."
Trì thái thú: "Chuyện này... Cũng quá..."
Ngũ Đạt ôm quyền: "Thuộc hạ đã điều tra rồi, trong lúc dạ yến diễn ra, cửa chính, cửa sau và cửa phụ đều không có người rời đi."
"Lỡ như không phải từ cửa đi, mà là từ mái hiên đi vách tường thì sao?" Tô Phi Chương nói: "Ví như thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt kia, sáng nay Ngô gia chủ không phải còn báo quan nói phu nhân bị người này bắt đi sao? Thập Lang, ngươi không phải đã từng gặp Vân Trung Nguyệt này rồi sao? Công phu của hắn ta thế nào?"
Tô Ý Uẩn: "Vân Trung Nguyệt khinh công trác tuyệt, đi nhảy như bay, nếu là hắn thì sau khi giết người nhảy lầu chạy trốn cũng không phải việc khó."
Lâm Tùy An nghe hiểu, Tô Phi Chương đây là nhân cơ hội tẩy trắng cho Ngô Chính Lễ, thuận tiện đội cái nồi giết người đặt trên đầu Vân Trung Nguyệt.
(há há, em mặc niệm cho anh trăng)
Trì thái thú và Hạ Trường Sử liếc nhau, biểu cảm có hơi khó xử: "Hoa tham quân..."
"Lời mọi người nói rất có lý." Hoa Nhất Đường gật gật đầu, khép quạt lại: "Đã như vậy, thì chúng ta cùng nhau sắp xếp lại lại hiện trường vụ án nhé?"
Mọi người:???
*
Một khắc sau, Trì thái thú, Hạ Trường Sử, Ngô Chính Thanh, Vương Cảnh Phúc, Vương Cảnh Lộc, Tô Phi Chương, Tô Ý Uẩn, Đoàn Hồng Ngưng, Lỗ chưởng quỹ và bảy đại biểu thế gia đệ tử, cùng với Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và nhau đứng ở ngoài cửa các Yến Thoa.
Đại môn các Yến Thoa đóng chặt, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu, vết máu trên sàn hành lang mặc dù đã được rửa sạch, nhưng trong khe hở sàn nhà vẫn lưu lại màu đỏ tươi chói mắt, biểu hiện sự thảm thiết khi xảy ra vụ án.
"Lúc phát hiện vết máu, cửa từ chốt lại từ bên trong." Hoa Nhất Đường ra hiệu, Lâm Tùy An vỗ một chưởng mở cửa ra, gió thổi mạnh vào từ các ô cửa, đột nhiên, có người thét chói tai một tiếng, trên xà nhà các Yến Thoa lại có một người bị treo lên.
Mái tóc dài màu đen bay múa theo giá, hai tay bị dây da nâng lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, chậm rãi lắc lư, trên bụng cắm một thanh đao.
Con cháu thế gia sống an nhàn sung sướng đã quen giờ nhìn thấy cảnh này chợt sợ muốn són ra quần.
"Giết người giết người!
"Lại có thêm người chết!"
"Cứu mạng!"
"Câm miệng lại!" Tô Phi Chương hét lớn: "Nhìn cho rõ ràng, đó không phải là người!"
Mọi người run rẩy ngẩng đầu, nhắm mắt cẩn thận nhìn, quả nhiên không phải là người mà là con rối may bằng vải, tóc là dùng bờm ngựa làm, đao trên bụng cũng chỉ là thanh đao gỗ.
Mọi người giận dữ: Đây là để dọa ai? Hoa Tứ Lang này không phải là cố ý chứ?
"Muốn sắp xếp chải chuốt lại vụ án tất nhiên phải cố gắng khôi phục lại hiện trường vụ án rồi." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi vào, cười nói: "Vốn còn định rải chút máu gà huyết vịt, đáng tiếc thời gian vội quá chỉ có thể bố trí qua loa, mong chư vị bỏ quan cho."
Mọi người: Tên này còn cười được! Quả nhiên là cố ý!
Lâm Tùy An yên lặng quan sát biểu cảm của mọi người, con cháu thế gia vừa sợ vừa giận, biểu cảm của Tô Phi Chương, Tô Ý Uẩn có hơi do dự, Trì thái thú, Hạ Trường Sử có chút tò mò, biểu cảm của Đoàn Hồng Ngưng vô cùng thê lương, Ngô Chính Thanh nhíu mày quan sát xung quanh, Vương Cảnh Lộc, Lỗ chưởng quỹ cũng bị kinh hãi, sắc mặt Vương Cảnh Phúc càng thêm khó coi, đồng tử co rút lại.
Hoa Nhất Đường bước tới, dùng quạt chỉ vào con rối treo trên cao: "Lúc ấy, Di Ni Na bị treo ở chỗ này, trên cổ có một lỗ máu, bụng c ắm vào một thanh hoành đao, trên cổ và hai tay cổ tay đều bị quấn một dây da dài."
Trong đám người có người "A" lên một tiếng, sau đó lại không có động tĩnh.
Hoa Nhất Đường nhìn qua, là con cháu của Mã thị, Lâm Tùy An còn nhớ đó là một trong những tên "bằng hữu rượu thịt" của Vương Cảnh Lộc.
"Vị huynh đài này, có nghi vấn gì sao?" Hoa Nhất Đường hỏi.
Mã thị liên tục xua tay: "Không có không có, chỉ là cảm thấy tư thế thi thể này, có hơi... quái lạ!"
Vương Cảnh Lộc hung tợn hừ một tiếng.
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Hoa mỗ lại cảm thấy tư thế này rất có thâm ý, vì thế nên mới mời các huynh đệ Tịnh Môn Ích Đô hỏi thăm thử, tin tức vừa mới ra lò..."
Cận Nhược tiến lên một bước, đầu tiên trợn trắng mắt khinh thường nói: "Vương thị Vương Cảnh Lộc có một sở thích, lúc vui vẻ với người khác thường thích dùng dây da treo người lên, đợi đến lúc người ta thần trí hoảng hốt, thì mới làm việc."
Mã thị cười hờ hờ hai tiếng, biểu cảm của đám người còn lại đều có hơi khó chịu.
Lâm Tùy An nhắm mắt lại, thật sự là có chút nghe không nổi, Lăng Chi Nhan còn phản ứng mạnh hơn cổ, hầu kết cuồn cuộn, cảm giác giống như lại muốn nôn, Phương Khắc vội vàng nhét một cái bình sứ qua, Lăng Chi Nhan chần chờ một lát rồi đưa lên mũi ngửi, sắc mặt tốt hơn một chút.
Hoa Nhất Đường: "Việc này ai cũng biết hết sao?"
Cận Nhược: "Tất nhiên là chỉ có người thân cận với Vương Cảnh Lộc..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Cảnh Phúc.
Sắc mặt Vương Cảnh Phúc âm trầm dọa người: "Bán bằng cẩu mèo mả gà đồng của hắn còn rõ ràng hơn ta!"
"Cũng đúng, việc này cũng không khó điều tra." Hoa Nhất Đường đi vòng quanh con rối một vòng: "Có lẽ là Vân Trung Nguyệt kia cố ý bắt chước thói quen của Vương Cảnh Lộc, chuẩn bị giết người giá họa."
Trong cổ họng Của Nhược phun ra một tiếng quái dị, vội vàng che miệng lại.
Lâm Tùy An: "..."
Vân Trung Nguyệt đáng thương, đang yên đang lành thiên hạ đệ trộm lại biến thành một miếng gạch, chỗ nào cần thì bù vô chỗ đó.
10.8.2023
Tiểu kịch trường:
Anh Trăng: Hắt xì! Sao lạnh thế này....