Cơ mặt Thẩm Huân đã run rẩy, thế nhưng vẫn duy trì nụ cười tràn ngập nguy cơ: "Hoa gia Tứ Lang quả nhiên danh bất hư truyền, ra tay quả thực hào phóng."
Hai mắt Hoa Nhất Đường cong cong như ánh trăng lưỡi liềm, phe phẩy chiếc quạt nhỏ: "Hoa mỗ từ nhỏ đã như thế, có thể ném ngàn vàng cho bằng hữu, nhưng với kẻ địch thì... có thù tất báo."
Đinh Khôn rùng mình một cái, hắn đột nhiên cảm nhận thấy một luồng khí lạnh thấu xương, thậm chí còn có ảo giác rằng bóng râm dưới mái hiên đã thành tinh, lướt qua vạt áo như cánh hoa, lan ra mọc đầy sau lưng hắn, biến thành một đóa mẫu đơn màu đen khổng lồ nở rộ.
Ý của Hoa gia rất rõ ràng: Nếu ngoan ngoãn làm bằng hữu của Hoa thị thì sau này ăn ngon mặc đẹp, nếu đối địch với hắn thì Hoa thị muốn nghiền chết bọn họ thì chỉ dễ như đập chết một con kiến.
Đinh Khôn biết, lời nói của Hoa Nhất Đường không phải cố ý ra oai.
Tịnh môn không thể so với môn phái giang hồ bình thường, đối với loại quái vật khổng lồ như Hoa thị thế này họ tất nhiên rõ ràng hơn người khác, thế nhân đều nói gia chủ Hoa thị Hoa Nhất Hoàn thiên phú dị bẩm, là thiên tài kinh doanh bất thế xuất hiện nên Hoa thị mới có thành tựu như hiện tại, nhưng người trong Tịnh môn tất nhiên cũng hiểu rõ, thương chiến còn khó lường và thảm thiết hơn cả chiến trường, không thấy binh khí máu thịt nhưng lại kinh hãi nhất, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, mười năm trước, Hoa Nhất Hoàn đã cướp lấy bản đồ thương mại Đông Đô của Thanh Châu Bạch thị thế nào, phải nói là ăn không còn một miếng nào. Khiến cho gia chủ của Bạch thị bệnh nặng ba tháng, lui về giữ quê nhà Thanh Châu, không dám bước ra khỏi Thanh Châu nửa bước.
Mà so với Hoa Nhất Hoàn, thủ đoạn của Hoa Nhất Đường càng tàn nhẫn hơn.
Lúc thương chiến với Bạch thị Thanh Châu, tuổi tác của Hoa Nhất Hoàn đã qua nhược quán (hơn 20 chục tủi ạ), hai đại thế gia đấu tới đấu lui còn phải đấu hai năm thì Bạch thị mới lộ ra bại thế, hiện giờ Hoa Nhất Đường mới mười sáu tuổi, chỉ dùng bảy ngày đã đạp Phùng thị thẳng lên trời, Hoa Nhất Hoàn ít nhất còn để lại nửa cả mạng cho Thanh Châu Bạch thị, Hoa Nhất Đường lại không chút khách khí đánh cho Phùng thị tan xương nát thịt.
Không chỉ Đinh Khôn nghe hiểu, tất cả mọi người đều nghe hiểu, biểu cảm của mấy vị trưởng lão vặn vẹo rối rắm đến cực điểm, giống như tâm trạng của bọn họ lúc này vậy.
Khuôn mặt tươi cười của Thẩm Huân cũng không chống đỡ nổi nữa, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường cũng không khách khí, hung hăng trừng trở về, hai bên giật dây, vừa chạm lập tức nổi lửa.
Mặc dù lúc tới đã chuẩn bị tâm lý thế nhưng Lăng Chi Nhan vẫn thầm thấy kinh hãi, người giang hồ đều là mua đao liế.m máu, chẳng có ai là hạng dễ chọc. Hoa Tứ Lang nói những lời này quả thực giống như đặt dao lên cổ bọn họ, không sợ ép bọn họ chó cùng rứt giậu sao?
Nghĩ đến đây, Lăng Chi Nhan vội vàng chọt nhẹ Lâm Tùy An, ý bảo nàng hòa giải, ai ngờ Lâm Tùy An đã đặt Thiên Tịnh xuống bàn cái "bộp", Thiên Tịnh khiến cả chiếc bàn rung lắc.
Biểu cảm của đám người Tịnh Môn Đông Đô chợt chấn động.
Lăng Chi Nhan: "..."
Sao Lâm nương tử ngươi còn đổ thêm dầu vào lửa thế?!
Nhưng vào lúc này, Cận Nhược nãy giờ vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên thở dài một hơi thật sâu, cầm lấy một khối bánh ngọt lên ăn: "Đáng tiếc, nơi này không có rượu ngọc dịch cung đình."
Lời vừa nói ra, Lâm Tùy An đã biết tình hình đã ổn.
Hoa Nhất Đường nở nụ cười tươi rói nói: "Ôi chao, Cận Nhược nhà ta làm gì cũng giỏi, chỉ có cái miệng là không quản được, để chư vị trưởng lão chê cười rồi."
Không khí giương cung bạt kiếm trong lầu ngắm cảnh đột nhiên buông lỏng, đám người Tịnh Môn Đông Đô đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Huân nhặt khuôn mặt tươi cười rớt trên mặt đất treo trở lại, nói: "Mã chưởng quầy, đưa hai vò Bạch Lộc lên cho thiếu môn chủ chúng ta nếm thử."
Đây lại là một tín hiệu biết rằng quá trình thăm dò lẫn nhau chấm dứt, sắp tiến vào vấn đề chính, người không phận sự mau lui ra.
Mã chưởng quỹ và Mộc Hạ lập tức dẫn người rời khỏi thưởng lâu(*).
(*)thưởng lâu: lầu ngắm cảnh.
Lâm Tùy An thấy Lăng Chi Nhan vẫn không hiểu, nghiêng người nhỏ giọng giải thích: "Cận Nhược nghiên cứu mấy ngày, phỏng đoán sơ hở lớn nhất của Dịch Dung Thuật là không thể bắt chước biểu cảm của người khác."
Vừa rồi nàng và Hoa Nhất Đường vừa trào phúng vừa đe dọa với tất cả đám người Tịnh Môn Đông Đô, là vì muốn quan sát biểu cảm khác nhau của bọn họ, thuận tiện cho việc Cận Nhược nhận ra chân thân của Vân Trung Nguyệt.
Lăng Chi Nhan quả nhiên đã hiểu được một chút, hơi hơi gật đầu.
Lâm Tùy An lặng lẽ hoạt động cổ tay, trong lòng âm thầm nghĩ: Vân Trung Nguyệt người này khó nắm bắt, không rõ địch ta, công phu quái quỷ, bối cảnh khó lường, nếu hắn ở đây, thì chính là một quả bom hẹn giờ, lỡ như vào thời khắc mấu chốt chui ra đâm sau lưng thì chẳng ổn chút nào, tốt nhất là hắn đừng nên ở đây, thì mới có thể chuyên tâm đối phó với Tịnh Môn Đông Đô.
Thẩm Huân rút trục thư từ cổ tay áo ra đưa cho Hoa Nhất Đường: "Đây là khế ước thư Thẩm mỗ soạn ra, kính xin Hoa Tứ Lang và Lâm nương tử xem thử."
Nội dung khế ước rất đơn giản, chỉ có hai điều:
[Phân đàn Tịnh Môn Đông Đô nguyện trả một ngàn vàng mua Thiên Tịnh.]
[Kể từ ngày giao dịch được thành lập, phân đàn Đông Đô cung cấp bất kỳ tin tức nào cho Hoa thị đều không thu bất kỳ khoản phí nào.]
Hoa Nhất Đường gật đầu: "Quả thực giống với những thảo luận hợp tác đã thảo luận trước đó."
Thẩm Huân: "Tịnh Môn Đông Đô nhất ngôn cửu đỉnh, tin rằng Hoa gia Tứ Lang và Lâm nương tử cũng là người nói lời giữ lời."
"Hoa thị là người làm ăn, coi trọng nhất là trung thực." Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nói: "Chỉ cần khế ước hợp lý, nhất định sẽ không đổi ý."
Thẩm Huân nở nụ cười: "Nếu đã như vậy thì mời hai vị đóng dấu ký tên..."
"Nhưng vấn đề bây giờ là có người ra giá cao hơn Tịnh Môn Đông Đô." Hoa Nhất Đường cắt ngang lời Thẩm Huân: "Hoa mỗ là người làm ăn, lúc nào cũng nghĩ tới chữ lợi trước, tất nhiên là phải nhường cho người ra giá cao hơn!"
Thẩm Huân híp mắt: "Không biết vị mà Hoa Tứ Lang nói là ai?"
"Là ta!" Cận Nhược đang nhai nhãn khô giơ cao tay: "Ta đã hứa rằng tổng đàn Tịnh Môn Dương Đô, và các phân đàn khắp nước đường sẽ cung cấp thông tin miễn phí cho Hoa thị."
Da mặt Thẩm Huân co rút: "Cái gì..."
"Hoa mỗ tính thử rồi, giá trị tin tức của phân đàn Tịnh Môn Đông Đô trong một năm nhiều nhất chỉ có ba ngàn vàng, nếu nhiều hơn thì cũng chỉ có bốn ngàn vàng thôi." Hoa Nhất Đường cố ý liếc mắt nhìn "lễ gặp mặt" năm ngàn vàng lấp lánh chói mắt dưới kia, thấy da mặt mười vị trưởng lão đều có chút không nhịn được, mới dùng quạt nhẹ nhàng gõ bàn tay, tiếp tục nói: "Nếu như hợp tác và Cận Nhược thì giá trị tin tức của Tịnh Môn khắp nước Đường ít nhất có bốn vạn vàng!"
Khuôn mặt Thẩm Huân trầm xuống: "Hoa Tứ Lang, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, Cận Nhược nhiều nhất chỉ có thể hứa thay Tịnh Môn Dương Đô, các phân đàn khắc hắn căn bản không làm chủ được!"
Hoa Nhất Đường khẽ nhíu mày: "Thẩm trưởng lão nói có lý, Hoa mỗ cũng cảm thấy đây là vấn đề lớn, nhưng lại không muốn bỏ lỡ mối làm ăn tốt như vậy, vì thế suy nghĩ khổ sở mấy ngày, cuối và cũng nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường." Hắn vỗ bộp một cái: "Chỉ cần Cận Nhược chấp chưởng tất cả phân đàn Tịnh Môn của nước Đường, thì mối làm ăn này của ta không phải là ổn rồi sao?"
Thẩm Huân trợn mắt đến muốn nứt ra: "Ngươi nói gì cơ?!"
"Thiên Tịnh bán đi chỉ có một ngàn vàng, nhưng nếu Lâm nương tử có Thiên Tịnh trong tay thì có thể giúp Cận Nhược thu hồi những phần đàn khác của Tịnh môn, Hoa thị có thể kiếm được bốn vạn vàng, ôi chao, Thẩm trưởng lão cảm thấy Hoa mỗ nên chọn như thế nào đây?"
Thẩm Huân và đám trưởng lão đập bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng: "Hoa Nhất Đường ngươi được lắm, thì ra ngay từ đầu ngươi đã tính chuyện phế bỏ Tịnh Môn Đông Đô rồi!"
Hoa Nhất Đường thản nhiên đứng dậy, chậm rãi xắn tay áo lên: "Nói thế thì oan cho Hoa mỗ quá, kẻ nói ngon ngọt lừa gạt chúng ta đến đây rồi đặt mai phục, không phải là chư vị sao?"
Tam trưởng lão tức giận quát: "Nếu đã trở mặt rồi thì mọi người nói nhảm với hắn nữa làm gì, và lên..."
"Ánh sáng lục quỷ quái như điện xẹt đến, Tam trưởng lão chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình đột nhiên lạnh lẽo, tóc trên đầu rớt xuống đất, tóc còn chưa văng ra thì một luồng sáng lúc khác đã chém từ trên xuống dưới, hắn chưa từng thấy đao pháp nào nhanh đến vậy, kinh hãi không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ cảm thấy ánh đao lục mang theo sát ý đang định chém hắn thành hai nửa.
Là chủ nhân Thiên Tịnh, Lâm Tùy An!
Lúc ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Tam trưởng lão nhìn thấy một luồng tơ máu nhỏ bay lên giữa không trung, phản chiếu trên bầu trời xanh thẳm, màu sắc diễm lệ khác thường. Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đứng trong bóng tối, cười với hắn, nụ cười kia âm trầm đáng sợ giống hệt như Bạch Vô Thường đến từ địa ngục, Tam trưởng lão nghe thấy tiếng kêu kinh hãi phía sau vang lên, tiếng lưỡi đao liên tục không dứt bên tai, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, thì ra truyền thuyết kia là thật, nếu như đao giết người đủ nhanh thì người bị giết căn bản không cảm giác được đau, thậm chí sau khi chết còn có thể lưu lại ý thức thời gian hơi thở, thân thể hắn đã trở nên lạnh lẽo, chắc là hồn phách sắp rời khỏi thân thể rồi...
Đột nhiên, Tam trưởng lão giật mình, hắn nhìn thấy Tứ trưởng lão ngã xuống đất, đỉnh đầu hói một miệng, nửa người trên trơn bóng, quần áo không biết chạy đi đâu, một đường máu nhỏ rạch từ đỉnh đầu đến bụng, nhưng nhìn lại thì chỉ là vết xước ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
Tam trưởng lão bất ngờ hoàn hồn, kinh hãi phát giác toàn thân mình bây giờ lạnh như băng cũng là bởi vì bị lột quần áo, hắn cũng không chết! Nhưng cảm giác đáng sợ như sắp chết kia xâm nhập vào tận xương tủy, khiến cho toàn thân hắn cứng ngắc, chẳng thế nào nhúc nhích được một phân.
Lâm Tùy An tất nhiên sẽ không giết bọn họ, tuy rằng lời đồn truyền đến thần kỳ, nói cô là nữ anh hùng có thể lấy một địch trăm, nhưng Lâm Tùy An lại cực kỳ hiểu rõ bản thân, cô chỉ là một người xuyên không nửa vời, sức lực đánh bại sáu mươi tên Kim Vũ Vệ trước đó hơn phân nửa nguyên nhân là bởi vì Kim Vũ Vệ kia tiến công rải rác, nên cố mới có thể len vào sơ hở của các khoảng trống đó, nếu dưới lầu thực sự có một trăm người đang mai phục xông lên, thì tình thế tất nhiên sẽ cũng kỳ nguy hiểm.
Cho nên, chiến thuật nhanh và hiệu quả nhất lần này chính là tốc chiến tốc thắng! Bắt giặc bắt vua trước!
Chỉ cần bắt được đám người Thẩm Huân, dù có trăm người mai phục hay là ngàn người mai phục thì đều chẳng còn tác dụng gì. Lúc trước đối chiến và Kim Vũ Vệ, cô đã lĩnh ngộ ra một chiêu thích hợp nhất, Lâm Tùy An tay trái cầm vỏ kiếm gõ người, tay phải cầm lưỡi kiếm bổ người, sạch sẽ gọn gàng, làm ít công nhiều.
Không thể không nói, nếu luận võ công, Cận Nhược quả thật là nhân tài trong Tịnh môn, ít nhất có thể đối chiến và cô hơn mười hiệp, sức chiến đấu của mấy vị trưởng lão này thực sự có hơi thảm, tám phần là kế thừa truyền thống Tịnh môn, chỉ có công phu miệng lưỡi thôi, còn nếu thật sự động thủ, thậm chí còn không bằng Kim Vũ Vệ. Ôi, Lâm Tùy An lần lượt đánh ngất xỉu bốn gã trưởng lão, đao phong bổ nứt quần áo của bốn gã trưởng lão khác, đang muốn bổ người thứ chín, thì đã thấy vị trưởng lão này "Ôi chao Ôi chao" thét chói tai hai tiếng, sau đó thân thể giống như giun đất vặn vẹo hai cái rồi phun ra một ngụm máu, lại ngã bịch xuống đất.
Lâm Tùy An: "..."
Chẳng lẽ đao pháp của cô đã đạt đến cảnh giới giết người vô hình rồi sao?
Lại nhắm mắt lại, thì ra là Thập trưởng lão Đinh Khôn, rõ ràng đã ngất xỉu, thế nhưng tròng mắt dưới mí mắt vẫn còn đang điên cuồng chuyển động. Được lắm, người này cũng thật xảo quyệt, thế mà lại giả chết?
Lâm Tùy An thấy cực cảm động trước diễn xuất nhập thần của người này, quyết định tạm thời tha cho hắn, xoay người chém Thẩm Huân, Thẩm Huân liên tục lui về phía sau, hoành đao trong tay múa máy lung tung, tức giận đến đỏ thẫm hai mắt: "Người của chúng ta đâu? Tại sao mọi người vẫn chưa xông lên?! "
"Mọi người đều ở đây." Cận Nhược từ xa bước đến trả lời, Thẩm Huân quay đầu lại nhìn, thiếu chút nữa thì hộc máu, chỉ thấy Cận Nhược và Lăng Chi Nhan ngồi xổm ở lối vào cầu thang thưởng lâu ôm cây đợi thỏ, thưởng lâu chỉ có một lối vào, còn cực kỳ chật hẹp, đệ tử Tịnh Môn mặc dù tranh giành trước sau thì một lần cũng chỉ có thể đi vào hai người, Cận Nhược và Lăng Chi Nhan đứng đó chẳng khác chơi trò đập chuột.
Chỉ cần một thoáng thất thần này, đao của Lâm Tùy An đã lao tới, nhác thấy sắp bổ Thẩm Huân thành gà luộc thì trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh hoành đao màu đen đột nhiên đưa ra, đỡ lấy Thiên Tịnh, đó là thanh niên phụ trách áp trận kia, trên đường Lâm Tùy An nghe Đinh Khôn gọi tên hắn, hình như tên là "Thiên Khu".
Nghe tên giống như một cao thủ, nhưng vừa giao thủ, Lâm Tùy An lập tức phân biệt được sâu cạn, người này công lực nhiều nhất cũng có thể đánh ngang tay với Cận Nhược, cho nên cô trực tiếp bỏ qua hắn đè Thiên Tịnh xuống, gần xanh trên thái dương Thiên Khu nổi lên, cố hết sức ngăn cản, Thẩm Huân nắm lấy cơ hội, trở tay đánh một đao về, Lâm Tùy An đang đỡ bên này, không dám lơ là, mũi chân nhón một cái lui về phía sau nửa bước, đột nhiên cảm thấy sau lưng nổi lên một cơn gió sắc bén, Thiên Tịnh xoay một vòng ép mấy luồng đao phong về, phía sau lại có thêm năm thanh niên, vây xung quanh cô mười bước, ánh mắt sáng quắc, là đồng liêu thất tinh của Thiên Khu.
Trên lan can xung quanh thưởng lâu treo thanh đao màu đen, có vẻ như họ đã trèo lên thưởng lâu nhờ cách này, Lâm Tùy An kinh hãi, vội vàng quay đầu tìm kiếm tung tích Hoa Nhất Đường, nhưng thấy tên ăn chơi trác táng kia đã lui đến bên cạnh Lăng Chi Nhan, đang hỗ trợ đá người, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Công lực chạy trốn của tên ăn chơi này quả thực là nhất.
Thẩm Huân: "Diêu Quang đâu?!"
"Bộ phận huynh đệ tầng ba bị tôi tớ của Hoa thị kéo lại rồi." Thiên Chương vội vàng trả lời.
Thẩm Huân cắn răng: "Ta thay Diêu Quang, khởi động trận!"
Đám người Thiên Khu đồng thanh quát to, trong chớp mắt tiếp theo, bảy người bước chân theo hình bát quái, thân hình không ngừng dịch chuyển, vây Lâm Tùy An ở chính giữa.
Lâm Tùy An: Ôi! Đây chẳng lẽ chính là Thất Tinh Trận trong truyền thuyết sao?!
Thẩm Huân: "Lâm Tùy An, mau giao Thiên Tịnh ra, ta sẽ để cho ngươi được toàn thây!"
Dọa cô, tuy rằng cô có hơi không quen, nhưng mà chưa từng ăn thịt lợn thì cũng thấy heo chạy rồi!
Lâm Tùy An: "Ta khuyên ngươi màu quỳ xuống cầu xin tha thứ, nếu không... thì coi chừng đến xương cũng không còn." Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu "cứt chó! " Dùng một từ để làm tăng thêm khí thế.
Hoa Nhất Đường đá hụt một cước, thiếu chút nữa lăn từ đầu cầu thang xuống, mày mà được Lăng Chi Nhan và Cận Nhược bảy tay tám chân kéo trở về.
"Khinh người quá đáng!" Thẩm Huân đột nhiên vọt tới.
Lâm Tùy An không dám chậm trễ, tốc độ tăng tới cực hạn, đầu tiên là một chiêu đao phục đoạn trường thử trước, thân hình Thẩm Huân nghiêng một bên, cả người giống như một gốc trúc bị đè cong, dán sát đất rồi trượt ra ngoài, chiến thuật dán đất của Cận Nhược xuất hiện, cùng lúc đó, bốn ánh đao đâm từ bên trái phía sau tới, sát ý bức người, Lâm Tùy An đành phải buông tha Thẩm Huân, ôm ngực khom thắt lưng, rút Thiên Tịnh ra, sử dụng chiêu "Đợi trảm như súc vật" vào gân chân bốn người, ai ngờ họ lại nhảy lên tránh qua dễ dàng. Lại là ba ánh đao đâm từ bên ngoài, trực tiếp đâm về phía tay phải, tay trái và chân phải của Lâm Tùy An, dùng cũng là chiêu "đợi trảm như súc vật".
Một trước một sau hai đợt công kích phối hợp vô cùng ăn ý nằm ngoài dự tính của Lâm Tùy An, Lâm Tùy An lập tức thay đổi chiêu thức, hai tay thi triển song long xuất hải "bản mô phỏng cao cấp", ép công kích về phía hai tay, nhưng chiêu chém chân phải lại không kịp, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể mượn quán tính của thế đao bay lên, tránh đi một chiêu, Thiên Tịnh giống như phong hỏa luân hung ác mở ra một vòng...
Một vệt máu xoay một vòng cung xinh đẹp giữa không trung đồng thời rơi xuống đất cùng Lâm Tùy An.
Đám người Thẩm Huân rút ra ngoài mười bước, khiếp sợ trừng mắt nhìn Lâm Tùy An.
Lâm Tùy An đứng thẳng tắp, miệng chậc một tiếng, một chiêu vừa rồi tuy rằng không làm tổn thương gân mạch xương cốt, nhưng bắp chân phải lại bị rạch một lỗ, máu theo bắp chân chảy vào trong giày, ướt sũng như thế thật sự rất không thoải mái.
Đây là lần đầu tiên có người làm cô bị thương từ sau Đông Triều.
Thiên Khu: "Chiêu, chiêu vừa rồi là..."
Thẩm Huân: "Tuyệt kỹ thành danh của Kim Vũ Vệ Khương Trần, song long xuất hải!"
Thiên Xu: "Tại sao ngươi lại biết chiêu này?!"
Lâm Tùy An lắc lắc cổ, thờ ơ nói: "Chiêu này ấy à, mấy ngày trước lúc đánh nhau với Khương Trần thuận tiện học được."
Đồng tử bảy người đối diện kịch liệt co rụt lại.
Lâm Tùy An khẽ bật cười, gió sông thổi lên, tóc tai lật lên, đôi mắt phượng sắc bén càng lúc càng hẹp dài, có một từ có thể biểu đạt: mặt ngoài bình tĩnh như chó già, nội tâm đã hoảng hốt chịu không nổi rồi.
Xong cmnr! Lần này thật sự đụng phải khu vực mù tri thức, nàng là một nô lệ xã hội hiện đại, hoàn toàn không hiểu gì về trận pháp cổ đại!