Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Tịnh lướt qua da mặt Hoa Nhất Đường, trong nháy mắt hóa thành mấy ánh sáng màu lục quỷ vây lấy Vân Trung Nguyệt, lại đột nhiên thu lại, đúng là một chiêu "Minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương", lấy đánh Hoa Nhất Đường làm vỏ bọc, thực chất là công kích Vân Trung Nguyệt.

Nhất thời kinh biến, tất cả mọi người đều chưa lấy lại tinh thần lại, chỉ có Hoa Nhất Đường phản ứng nhanh nhất, lăn người trốn sang một bên, Lâm Tùy An đã đấu với Vân Trung Nguyệt mười hai chiêu, một đao chém ra sắc bén như cả trời kinh điện, một liên hoa bộ ảo ảnh có thể so với si mị kiêu ngạo, tay chân chiến đấu không ngừng, miệng cũng không nhàn rỗi mà chửi mắng nhau.

Vân Trung Nguyệt nghiêng đầu tránh một đao: "Đám các ngươi không nói nghĩa khí, tốt xấu gì chúng ta cũng coi như là minh hữu, làm sao lại chém giết ta thế này?!"

Lâm Tùy An tung ra một đao: "Đồng minh, nếu không phải ngươi bỏ đá xuống giếng chạy trốn ở Long Thần quá, ta có thể trúng độc sao?"

Một câu nói, Thiên Tịnh đánh ra năm chiêu, râu giả của Vân Trung Nguyệt bị gọt hết ba sợi, còn lại một sợi ở run rẩy trong gió đao, lòng bàn chân chạy muốn tóe lửa: "Lâm nương tử, nói chuyện phải dựa vào lương tâm, sau đó ta chẳng mang ngươi chạy trốn, lại còn giả trang thành ngươi dụ tán nhân Huyền Minh đi, không tính là hai sườn cắm đao thì cũng coi như là mất dê làm chuồng chứ!"

Nếu ta không trúng độc, thì sao có mấy chuyện vớ vẩn sau đó? Lâm Tùy An trầm lưng xuống ngựa, trở tay đánh ra một chiêu đao chém đoạn trường, ép Vân Trung Nguyệt liên tục lui về sau mấy bước, Lâm Tùy An nhân cơ hội trong phòng nhỏ hẹp có ưu thế địa lý, liên tục thi ba chiêu tấn phong chấn thu diệp, bức Vân Trung Nguyệt ở góc chết trong phòng, một đao đâm vào cổ Vân Trung Nguyệt.

"Đẹp lắm!" Cá chép Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên, vỗ tay hét to.

Toàn bộ thân thể Vân Trung Nguyệt rụt vào góc tường, cổ chỉ cách lưỡi dao Thiên Tịnh một chút, khoảng cách gần như vậy, Lâm Tùy An rõ ràng nhìn thấy tóc của hắn vểnh lên một mảnh nhỏ, lộ ra mồ hôi mỏng dưới chân tóc, đột nhiên hơi ngứa tay:

Dứt khoát đè tên này xuống đất, vạch mặt nạ của hắn ra, Vân Trung Nguyệt đang bị áp sát trong đường chết chẳng những không hoảng hốt, lại còn nở nụ cười, giọng nói trầm thấp theo hô hấp ái muội thổi lên mặt Lâm Tùy An: "Phương tiểu nương tử luyến tiếc đánh tiểu tình lang của ngươi nên trút giận lên ta sao, như thế là không phúc hậu đâu nhé?"

Lâm Tùy An lạnh lẽo cười một tiếng, khi đến trước người hắn, một tay cầm đao dán chặt vào da thịt Vân Trung Nguyệt, tay kia đi nắm mặt nạ bị vểnh lên, Vân Trung Nguyệt thét chói tai một tiếng: "Ta tìm được manh mối nước bùa!"

Nói xong, bả vai xoay một cái, tay cũng không biết làm gì mà trong lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một cái hồ lô, mặt ngoài được mài giũa đến sáng bóng, dùng sáp niêm miệng bình, là bình chứa nước bùa của Long Thần quán lúc trước.

Lâm Tùy An cướp hồ lô ném cho Phương Khắc, hắn rút niêm phong sáp ra ngửi ngửi, nhíu mày: "Bình rỗng."

Lâm Tùy An nhướng mày, lưỡi đao vẫn chưa rút nửa phần: "Bản lĩnh của thiên hạ đệ nhất trộm cũng chỉ như thế."

Vân Trung Nguyệt dùng hai ngón tay nắm lấy lưỡi đao trong suốt của Thiên Tịnh, mặt nạ cười ra nếp gấp quỷ quái: "Sao Lâm nương tử không hỏi nước bùa này ta tìm được ở đâu?"

Lâm Tùy An: "Không phải ở Long Thần quán sao? "

Vân Trung Nguyệt: "Đương nhiên không phải. Tìm được nước bùa này là..."

"Là Hiền Đức trang."

Hoa Nhất Đường lắc lắc chiếc quạt nhỏ bỏ túi đi tới, dùng lỗ mũi khinh thường nhìn Vân Trung Nguyệt, ân cần quạt cho Lâm Tùy An: "Hai ngày nay Hoa mỗ đã tìm hiểu rõ ràng, Huyện Thành có ba thế lực đứng vững, một là Long Thần quán, một là Tứ Diện trang, một là Hiền Đức trang, Long Thần quán cầm đầu là Huyền Minh tán nhân, Tứ Diện trang là địa bàn của Chu thị huyện Thành, Hiền Đức trang thì do tộc nhân họ Cầu làm chủ, trong đó Hiền Đức trang và Long Thần quán có mối liên hệ. Hai năm qua ép Tứ Diện Trang đến mức không thở nổi."

Lông mày giả của Vân Trung Nguyệt hơi giật giật, mặt nạ giả có biểu cảm chân thực, làm ra vẻ mặt kính nể: "Công phu thăm dò của thiếu môn Tịnh Môn quả thực là đứng đầu thiên hạ. "

"Xí! Bản lĩnh của Tịnh Môn há có thể trông chờ vào ngươi."Cận Nhược phong trần mệt mỏi lắc mình vào cửa, làm mặt quỷ với Vân Trung Nguyệt: "Hai năm nay, Hiền Đức trang âm thầm chiêu mộ không ít người giang hồ, phần lớn đều là hàng cửu lưu, căn cứ theo tính toán của ta, ít nhất có mấy trăm người, nhưng kỳ quái là, hiện giờ bên trong Hiền Đức trang lại không có nhiều người như vậy, không ai biết những người giang hồ này đi nơi nào, giống như bọn họ lặng yên không một tiếng động vào thôn trang, lại lặng yên không một tiếng động biến mất." Cận Nhược cầm lấy chén trà uống một ngụm, thở phào nhẹ nhõm: "Cực kỳ quái dị."

Trong phòng yên tĩnh lại, thần sắc mọi người đều rất nặng nề, biểu cảm của Phương Khắc cực kỳ khổ sở, chỉ có Hoa Nhất Đường bật cười, nói: "Thú vị."

Vân Trung Nguyệt gõ vào lưỡi đao Thiên Tịnh: "Ta đã nói từ sớm rồi, Huyện Thành nước sâu, nhiều bằng hữu thì nhiều con đường, đao của Lâm nương tử vẫn nên dịch về phía sau một chút, để cho ta thở một cái."

Lâm Tùy An lườm hắn, thu đao về vỏ: "Ngươi còn biết gì không?"

Vân Trung Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lấy một cái gương đồng ra, cẩn thận cẩn thận đè lớp da mặt vểnh bên cạnh râu, lại lấy ra một khối vải bông dính phấn, vỗ vỗ mặt, nhìn còn tinh tế hơn cả thiếu nữ trang điểm, vừa vỗ vừa nói: "Ta đến Huyện Thành đã được một khoảng thời gian rồi, phát hiện mỗi giữa tháng, tán nhân Huyền Minh đều bế quan mấy ngày, tránh không gặp người, mà trong ba ngày này, cách nửa canh giờ mỗi đêm, sẽ có một đội người rời khỏi Huyện Thành, giống như âm binh quá cảnh vậy."

Hoa Nhất Đường: "Là những người giang hồ biến mất sao?"

Vân Trung Nguyệt gật đầu: "Chỉ là nhìn dáng người bước chân, thì không giống hạng cửu lưu, ta từng thăm dò bằng cách đánh nhau với mấy người trong đó, những người này có sức mạnh và tốc độ rất đáng sợ, nói một câu cũng không khoa trương... " Vân Trung Nguyệt nhìn Lâm Tùy An: "Ít nhất có ba phần của Lâm nương tử."

Phương Khắc nhíu màu, Cận Nhược tặc lưỡi.

Lâm Tùy An: "Vì sao bọn họ phải rời khỏi huyện Thành lúc nửa đêm?"

Vân Trung Nguyệt: "Trên người mỗi người đều mang theo hai gánh lớn, nhìn hình dạng, bên trong hẳn là rương đựng đồ, ta đoán ước chừng là vận chuyển cái gì đó ra bên ngoài."

Hoa Nhất Đường: "Trong rương là vật gì?"

Vân Trung Nguyệt nhún vai: "Quỷ mới biết được."

Lâm Tùy An: "Vì sao vận chuyển đồ đạc lại không cần xe ngựa? "

"Đây là chỗ quái dị nhất." Vân Trung Nguyệt trợn to hai mắt: "Những người này ra khỏi địa giới Huyện Thành, sẽ phân tán ra chung quanh, một mình đi về các phương hướng khác nhau ẩn vào đường núi, nếu không có thuật phân thân, thì truy tung cực kỳ khó khăn."

Hoa Nhất Đường lắc lắc quạt nhỏ: "Trong rương tám phần là nước bùa của Long Thần quán. Theo suy đoán của ta, nguyên liệu chế tác nước bùa hẳn là quả Long Thần, cũng là độc mà Lâm Tùy An trúng phải."

Cận Nhược kinh hãi: "Cho nên bọn họ lại vận chuyển thuốc độc ra bên ngoài sao? Tại sao? Để làm gì?"

Phương Khắc lắc đầu: "Độc thuốc cùng nguồn, độc của quả Long Thần chi nếu sử dụng khéo léo, có thể làm tăng tinh lực, có thể là thuốc tốt trị bệnh, cũng có thể làm cho người ta tham luyến ỷ lại thành nghiện, giống như..."

Hoa Nhất Đường: "Ngũ Thạch Tán. "

Cả gian phòng trở nên im lặng.

Hoa Nhất Đường gấp quạt, nhíu chặt mày, Lâm Tùy An nắm chặt Thiên Tịnh, cô nhớ tới ảo cảnh ngũ thạch tán mà ngón tay vàng nhìn thấy, còn có "Bạch Sinh" kêu rên bất lực trong ảo cảnh...

Vân Trung Nguyệt lặc lười, cất tấm gương nhỏ lại: "Theo ta thì cứ dứt khoát dựa vào Lâm nương tử, phá Long Thần quán, san bằng Hiền Đức trang, gây náo loạn Huyện Thành lên là xong."

Hoa Nhất Đường nhìn biểu cảm của Vân Trung Nguyệt giống như nhìn một tên thiểu năng: "Ngươi đoán nếu chúng ta thật sự làm như vậy, dân chúng Huyện Thành có hay không sẽ phân thây chúng ta rồi đốt thành tro bụi?"

Phương Khắc: "Thân thể dân chúng huyện Thành ỷ lại nước bùa rất nặng, ta sợ nếu tùy tiện ngừng cung cấp nước bùa, thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. "

Cận Nhược: "Các ngươi nói dân chúng Huyện Thành đều trở thành con tin của Long Thần quán sao?"

Lâm Tùy An: "Có thể giải quyết vấn đề thân thể, nhưng tâm lý sùng bái và điên cuồng đối với Long Thần mới là điều khó phá giải nhất."

Vân Trung Nguyệt: "Cái này không được, cái kia cũng không được, đám người quan phủ các ngươi thật sự là phiền toái, nhìn trước ngó sau, phiền phức."

Cận Nhược hờ hững cười: "Còn đỡ hơn cả đâu thẳng đuột của ngươi."

Đúng là câu nói khiến Lâm Tùy An vui vẻ.

Không thể tưởng tượng được khi còn sống có thể nghe được bé Cận Nhược "đầu óc thẳng đuột" mắng người khác là đầu óc thẳng đuột

Hoa Nhất Đường khép quạt lại cái bộp: "Kế hoạch bây giờ, chỉ có đánh tan từng cái một. Nếu tiếp tục tìm hiểu truyền thuyết Long Thần trong thành, tốt nhất có thể tra nguồn gốc của truyền thuyết. Phương đại phu phụ trách nghiên cứu chế tác giải dược quả Long Thần. Y Tháp, Mộc Hạ tìm hàng xóm láng giềng nói chuyện phiếm, rất nhiều bí mật thường sẽ ẩn giấu trong lời nói hàng ngày của dân chúng."

Mọi người gật đầu.

"Vân Trung Nguyệt tiếp tục ẩn núp ở Long Thần quán, điều tra bối cảnh của tán nhân Huyền Minh và Long Thần quán."

Vân Trung Nguyệt chỉ vào mũi mình, lông mày giả bay lên: "Ngươi chịu tin ta sao?"

Hoa Nhất Đường lấy hai túi lá vàng ném qua: "Đây là tiền đặt cọc, nếu chuyện huyện Thành thành công, thù lao gấp mười lần."

Hai mắt Vân Trung Nguyệt vui vẻ thành hai thanh vàng: "Hoa gia Tứ Lang quả nhiên trọng nghĩa khí!"

"Về phần Hiền Đức trang, Hoa mỗ đã có kế hoạch, đã để Hoa mỗ tự mình đi thăm dò." Hoa Nhất Đường nói.

Bố trí xong một vòng, chỉ có một mình Lâm Tùy An không có nhiệm vụ, Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh, liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường.

"Khụ, cô vừa mới hồi phục sức khỏe, vẫn nên nghỉ ngơi..."

Hoa Nhất Đường một câu còn chưa nói xong, Lâm Tùy An đã hỏi trước: "Ngươi sợ ta ra ngoài, nghe thêm tin đồn gì sao?"

Hoa Nhất Đường dời mắt đi: "Ơ..."

Cận Nhược trợn mắt lên tận trời.

Vân Trung Nguyệt vui vẻ kể lể: "Sau đêm đó, hàng xóm láng giềng nhàn rỗi chạy tới y quán Phương thị hóng hớt, không ngờ lại nhìn thấy Phương đại phu ghét bỏ muội phu tương lai cầm chổi đuổi đánh Mộc Đường khắp ba con phố, cả thành nhiệt liệt vây xem, Mộc Đường bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nước mắt rơi đầy huyện Thành, nhưng vẫn một lòng không thay đổi, một trái tim si mê không thối chuyển, thề chết muốn bạc đầu giai lão với Phương tiểu nương tử, làm cảm động biết bao cô nương huyện Thành, những tức phụ, đại thẩm thẩm, đều tự nguyện đến khuyên Phương đại phu rộng lượng." Vân Trung Nguyệt dường như còn chưa thỏa mãn: "Lâm nương tử không nhìn thấy đó, hai ngày kia trong ngoài y quán Phương thị náo nhiệt thế nào."

Lâm Tùy An: "... Phương đại phu thật sự đuổi đánh Hoa Nhất Đường ba con phố?"

Y Tháp: "Đánh, mệt mỏi."

Phương Khắc buồn bực rót trà vào chén trà rỗng.

Lâm Tùy An: "Vất vả rồi."

Hay lắm, may mà cô ngủ như chết, không là mặt mũi không biết nên để đâu đây.

"Khụ, tục ngữ nói rất hay, ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc." Hoa Nhất Đường tiến lại gần cười nói: "Phương đại phu lạnh lẽo làm ầm lên, nói vài câu ghét bỏ nói ta không được làm được tích sự gì, hai mắt ta rưng rưng, biểu hiện như si mê, một tới hai lui, đã có người xung phong giới thiệu ta đến Hiền Đức trang làm việc."

Lâm Tùy An gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đưa nguy cơ sinh tử biến thành tin đồn, lợi dụng tin đồn, nhanh chóng kéo gần khoảng cách với dân chúng Huyện Thành, lại lợi dụng lòng trắc ẩn thuần phác của dân chúng, như thế lập tức có thể vào Hiền Đức trang, quả nhiên là kế hoạch tốt."

Hoa Nhất Đường chợt đắc ý không chịu nổi, chiếc quạt nhỏ phe phẩy đến vui vẻ: "Người hiểu ta, chỉ có Lâm Tùy An!"

Cận Nhược tò mò: "Sư phụ, họ Hoa dựng chuyện của hai người lên như vậy, chẳng lẽ người không thấy tức giận sao?"

Lâm Tùy An như cười như không: "Nói là nói Mộc Đường và Phương An, liên quan gì đến Lâm Tùy An ta?"

Phương Khắc: "Hừ, nói cũng đúng."

Cận Nhược: "Sư phụ không hổ là sư phụ, quả nhiên lấy đại cục làm trọng!"

Mộc Hạ: "Lâm nương tử đại nghĩa."

Y Tháp: "Trư nhân uy vũ!"

Thế cũng được sao? Vân Trung Nguyệt không thể tin vào tai mình.

"Như thế nhé, chư vị vất vả rồi!" Hoa Nhất Đường ôm quyền.

Vân Trung Nguyệt lắc đầu, xoay người, chui ra khỏi khe cửa sổ, biến mất như một luồng khói, chỉ chốc lát đã không còn bóng dáng. Những người còn lại lại lần nữa thảo luận một vài chi tiết, sau đó lần lượt rời đi, mỗi người một công việc.

Đại sảnh y quán chỉ còn lại lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường.

Biểu cảm của Hoa Nhất Đường có hơi không được tự nhiên, nhăn nhó tiến lại gần: "Ngươi... thật sự không giận sao?"

Lâm Tùy An không nhìn hắn: "Lúc ấy tình thế cấp bách, ngươi cũng là bất đắc dĩ, có thể giữ được tánh mạng đã không dễ dàng."

Hoa Nhất Đường lại gần một chút: "Thật sự không tức giận sao?"

Lâm Tùy An quay đầu, mỉm cười.

Hoa Nhất Đường đỏ mặt, bất giác lộ ra mười hai cái răng trắng: "Lâm nương tử quả nhiên có lòng khoan dung... a!"

Cả người hắn bay ngang lên, thời gian chỉ đủ để hắn hét ba tiếng cao quãng tám, rồi rớt xuống mặt đất, động tĩnh rất lớn.

Lâm Tùy An vén áo choàng ngồi xổm, cười tủm tỉm nói: "Ta, Hoàn, Toàn, Không, Tức, Giận."

Nói xong, dứt khoát xoay người, ném tên ăn chơi trác táng đau đến hít sâu một hơi lại rồi rời đi.

Hoa Nhất Đường nằm thẳng tắp một lúc lâu, bật cười.

Xem ra độc của Lâm Tùy An đã được giải hết rồi.

26.6.2023

Tiểu kịch trường:

Mọi người nghe lén bên ngoài cửa sổ.

Phương Khắc: "Hừ, tự tạo nghiệt không thể sống."

Cận Nhược: "Hê hê, ta đã nói sư phụ nhất định sẽ đánh hắn một trận mà."

Y Tháp: "Tứ Lang, đau quá."

Vân Trung Nguyệt: "Đau cái rắm, ta thấy trong lòng hắn còn vui mừng muốn chết ấy."

Mộc Hạ tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi: Cứ tiếp tục như vậy, Tứ Lang khi nào mới có thể lấy được vợ đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK