NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 209: Hung khí giết người
Lăng Chi Nhan bây giờ cảm giác muốn sứt đầu mẻ trán.
Đám nhị thế tổ của Mã Bưu đột nhiên ngất xỉu ở phường trà Thu Nguyệt, cả tòa phường trà người sấp kẻ lật, Tuyết nương tử vội vàng gọi đại phu quen biết tới chẩn trị, ai ngờ ba đại phu tới đều bó tay vô sách, nói chưa từng gặp loại bệnh này, phỏng đoán có thể là trúng độc, về phần là loại độc gì thì không nghiệm ra được.
Tuyết nương tử sợ muốn chết, suýt nữa không quỳ xuống dập đầu Lăng Chi Nhan. Việc này nếu không thể điều tra rõ ràng thì phường trà Thu Nguyệt e là không thể làm ăn được nữa.
Lăng Chi Nhan bắt một tiểu thương Tịnh Môn giúp truyền tin về phủ nha Ích Đô, tìm bổ đầu Ngũ Đạt mang Bất lương đến hỗ trợ, ai ngờ người bán hàng rong trở về nói, Ngũ Đạt dẫn người đi bãi tha ma, chưa thể về được trong một sớm một chiều. Cận thiếu môn chủ đi phường Hồng Hương tìm Lâm nương tử, cũng may Phương ngỗ tác đã trở về Hoa trạch.
Mắt thấy tình hình của đám người Mã Bưu càng ngày càng tệ, còn có một Cù Tuệ hôn mê bất tỉnh, Lăng Chi Nhan quyết định trưng dụng xe ngựa của phường trà, tức tốc cưỡi ngựa chuyển người về Hoa trạch.
Phương Khắc vừa mới thay quần áo bẩn vì đào mộ thì đã bị Lăng Chi Nhan bắt đi khám bệnh nhân, mặt xị dài hơn cả núi Trường Bạch, đầu tiên hắn đến khám cho Cù Tuệ, chỉ là khí huyết công tâm cho nên ngất xỉu, không có gì đáng ngại, Hoa Nhất Mộng sắp xếp thị nữ đưa Cù Tuệ về phòng nghỉ ngơi, cũng may căn phòng trước đó nàng ở vẫn còn giữ lại, vừa vặn có thể dùng.
Phương Khắc chẩn đoán đám người Mã Bưu xong thì mắt gần như lật lên trời: "Dám dùng trà Bách Hoa giả để làm thuốc giải, không chết thì đúng mạng lớn."
Lăng Chi nhan ngạc nhiên, Mộc Hạ vội vàng đem tin Tịnh Môn truyền về báo cho Hoa Nhất Mộng.
"Cam đàn chủ phát hiện mấy quán trà buôn bán trà Bách Hoa, nên thuận đường điều tra ra những quán trà này đều là hai tháng nay vừa mới bị Mã thị sáp nhập, nguồn gốc trà của tán trà còn chưa điều tra được, và có bảy phần tương tự với trà Bách Hoa Thanh Châu, hương vị và tư vị kém một chút, nhưng giá rẻ, có nhiều người tham rẻ không biết hàng nên đã mua trà của Mã thị."
Phương Khắc cười lạnh: "Hương vị kém một chút cũng thôi đi, dược tính của trà giả này kém mười vạn tám ngàn dặm, làm thuốc dẫn, chẳng những không thể giải độc, còn có thể tăng thêm tốc độ phát tác độc tố, cũng may bọn họ ở phường trà Thu Nguyệt uống chút trà Bách Hoa thật nên mới không đến mức mất mạng."
Y Tháp trăm ngàn suy nghĩ không giải thích được: "Mã thị ngay cả, người nhà mình, cũng không tha sao?"
Mộc Hạ: "Chẳng lẽ... chính bọn họ cũng cho rằng mình đang bán trà Bách Hoa thật..."
Mặt Hoa Nhất Mộng lóe lên: "Nói cách khác là trước Đông Thành Mã thị còn có một nhà khác bán?"
Y Tháp giơ tay lên: "Cân ca nói, nếu Tịnh Môn điều tra ra, có thể thêm tiền không?"
Hoa Nhất Mộng móc hai túi lá vàng ném cho Y Tháp: "Chuyển cho Cận Nhược, nếu Tịnh Môn thật sự có thể điều tra ra thì tiền thưởng tăng gấp đôi."
"Tam Nương uy vũ!" Mông ngựa của Y Tháp vỗ vang khắp trời đất.
Hoa Nhất Mộng bật cười, chào tạm biệt Phương Khắc và Lăng Chi Nhan, sau đó vội vàng đến hậu trạch thăm Cù Tuệ.
Phương Khắc bất đắc dĩ, chỉ huy bốn người Mộc Hạ, Y Tháp và Thanh Long đưa đám người Mã Bưu đến sảnh phụ, kê đơn thuốc, bắt thuốc, phối thuốc, nấu thuốc, hơn nữa còn tăng thêm lượng trà Bách Hoa, thao tác lưu loát mãnh liệt như hổ, cuối cùng cũng ổn định được độc tính của mấy người này.
Lăng Chi Nhan vừa phải phái người đi phường Hồng Hương, vừa muốn thông tri cho người nhà Mã Bưu, còn phải phái người đi phủ nha Ích Đô chuẩn bị hồ sơ, lại còn phải trấn an Tuyết nương tử, bận rộn đến mức chân không chạm đất, đầu đầy mồ hôi, đợi đám người Mã Bưu ổn định lại thì mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, Mộc Hạ tri kỷ đưa trà Bách Hoa lên, chén trà vừa dính môi, Hoa Nhất Mộng đã chạy như bay tới, lặng lẽ kéo Lăng Chi Nhan, rồi rút một cái khăn tay từ trong tay áo đưa cho hắn.
Lăng Chi Nhan đỏ tai: "Cái này, là có ý gì?"
Hoa Nhất Mộng lườm cái lườm gia truyền của tổ tiên Hoa Thị nói: "Khăn tay này được thị nữ phát hiện lúc thay y phục cho Cù Tuệ, được giấu trong người nàng."
Lăng Chi Nhan vội lui về phía sau nửa bước, đồ vật trong người nữ tử, Hoa Tam Nương sao có thể tùy tiện đưa cho một nam nhân như hắn xem?
Hoa Tam Nương lại kéo Lăng Chi Nhan về hai tay mở khăn ra: "Trên mặt này thêu nửa khóm hoa Hải Đường."
Khăn tay là khăn lụa có kiểu dáng bình thường mà nữ tử Ích Đô thường dùng nữa khóm hoa Hải Đường tựa như bị lưỡi dao sắc bén cắt ra, nửa trái trống rỗng, nửa bên phải thì gom lại, nhìn rất quái lạ.
Đầu óc Lăng Chi Nhan mù mờ, vội lấy bức tranh thêu mà Liên Tiểu Sương để lại trước khi chết, gấp khăn tay lại ghép vào, vừa khéo sao lại hợp thành một khóm hoa Hải Đường hoàn chỉnh.
Hoa Nhất Mộng trợn mắt há mồm.
Lăng Chi Nhan: "Cù Tuệ đâu?"
"Còn đang hôn mê, ta đã phái mấy thị nữ trông coi."
Lăng Chi Nhan cầm lấy hồ sơ và khăn tay xông tới sảnh phụ tìm Phương Khắc giờ này đang ngủ gật.
"Phương đại phu, ngươi xem cái này thử đi!"
Phương Khắc mơ mơ màng màng nhìn lướt qua, mí mắt nhíu lại, hai tròng mắt chợt tỏa sáng: "Khăn tay này ở đâu ra đây?"
Hoa Nhất Mộng: "Tìm được trong người Cù Tuệ."
Phương Khắc giơ khăn lên trước ánh nến, tỉ mỉ quan sát một lúc lâu: "Nhìn châm pháp có chút giống Liên Tiểu Sương, nhưng lại không giống lắm."
Hoa Nhất Mộng: "Cù Tuệ nói nàng ta từng học thêu, có lẽ là mô phỏng."
Ánh mắt Phương Khắc khẽ động, ý bảo hai người theo hắn trở về viện của mình.
Viện của Phương Khắc ở tên là "Ánh Tuyết", là nơi âm u nhất trong Hoa trạch 99 của Hoa thị, cũng là Phương Khắc tự đưa ra yêu cầu, tổng cộng có ba gian sương phòng, phòng ngủ chính, bên trái là tạp vật, nghiêm cấm người ngoài tiến vào, không biết bên trong đặt cái thứ kỳ quái gì, bên phải là phòng làm việc Phương Khắc.
Vào cửa là đã thấy một chiếc bàn lớn rộng bốn thước, dài tám thước, bày đủ loại đao cụ, kìm, nhíp, kéo, móc, đá mài, bình lọ có kích thước khác nhau, bên phải chiếc bàn treo một tấm bản đồ xương người, họa công phải nói là đỉnh cao, gió thổi qua, lắc lư tựa như xương người sống lại.
Lăng Chi Nhan nhìn kỹ, chữ ký dưới bức tranh xương người này viết là Dương Đô Hoa Tứ, thế mà lại là Hoa Nhất Đường cố ý vẽ cho Phương Khắc.
Phương Khắc thắp nến lên, sau khi ngồi ngay ngắn trên bàn - bàn cũng phối hợp với ghế thái sư đặc chế của Mộc Hạ... cẩn thận chọn ra hai sợi tơ từ trên mẫu thêu, đặt phẳng trên giấy trắng, dùng bàn chải nhỏ thấm thuốc trong bình sứ rồi tỉ mỉ bôi lên, sợi tơ dính vào tờ giấy trắng, sau đó dùng kẹp nhỏ treo hai tờ giấy trắng lên dây thừng phơi. Lại cắt hai miếng khăn lụa, cũng bôi thuốc, đặt trên hai tờ giấy trắng khác.
Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Mộng nhìn mà không hiểu ra làm sao.
"Phương đại phu đang làm gì thế?" Người hỏi là Hoa Nhất Mộng.
"Kiểm tra trong sợi tơ thêu hoa này có gì khác không." Phương Khắc đút hai tay vào ống tay áo, con ngươi đen nhánh không nhúc nhích nhìn chằm chằm hai tờ giấy trắng kia, đợi chất lỏng trên giấy vừa khô thì cầm lấy một cái bình phun nhỏ màu lam, cầm tờ giấy trắng đầu tiên lên rồi phun thuốc, mùi thuốc thơm ngát xông vào mũi đến sắc, Lăng Chi Nhan lúc này nhớ tới đây là mùi hương của Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Mộng lập tức nhận ra: "Là Thủy dục ngân tiềm sao?"
Phương Khắc nhìn chằm chằm tờ giấy "Ừ" một tiếng: "Thủy dục ngân tiềm có tính tương khắc với quả Long Thần, có thể giúp hiển sắc lưu mau hiển sắc."
(hiển sắc này chắc như kiểu giấy quỳ ấy à)
Lăng Chi Nhan: "Phương đại phu nghi ngờ khăn tay này cũng ngâm nước của Quả Long Thần sao?"
Phương Khắc gật đầu. Quả nhiên, không bao lâu, trên giấy trắng hiện ra một đường cong màu lam nhạt, tựa dùng bút lông dính thuốc nhuộm màu lam pha loãng, vẽ một đường dọc theo đường thêu.
Chiếc khăn lụa trên tờ giấy thứ ba cũng bị Phương Khắc phun Thủy dục ngâm tiềm, đợi một lúc lâu nhưng không có đổi màu.
"Trên thêu phầm này có thành phần quả Long Thần, nhưng liều lượng rất nhỏ, gần như là không đáng kể." Phương Khắc nói: "Trên khăn tay không có thành phần quả Long Thần."
Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"
Phương Khắc không nói gì, lại cầm lấy một bình xịt màu đỏ như máu, phun chất lỏng mới lên tờ giấy thứ hai và tờ giấy thứ tư, lúc này mùi chất lỏng vừa chua vừa thối vừa tanh, giống như bàn chân thối mười năm không rửa vậy.
Hoa Nhất Mộng bịt mũi lui về phía sau hai bước: "Đây là cái gì?!"
"Ta dùng mấy chục loại rễ cỏ hiếm có, chất hiển sắc tổng hợp rồi chưng cất gia vị nước phiên, thí nghiệm mấy trăm lần, mới lấy được một lọ nhỏ này." Phương Khắc thổi tắt ngọn nến: "Gặp phải máu người sẽ hiển sắc."
Cả gian phòng lùi vào bóng tối, Lăng Chi Nhan và Hoa Nhất Mộng mở to hai mắt, chỉ thêu trên tờ giấy thứ hai thế mà lại đang mơ hồ phát sáng, ánh sáng màu xanh nhạt giống như đom đóm. Mà trên tờ giấy kia lại là một màu đen kịt.
"Chỉ thêu dính qua một lượng nhỏ máu người, có thể là máu trên da." Âm thanh Phương Khắc vang lên trong bóng đêm, tựa như tiếng ma quỷ thì thầm bên tai, làm cho người ta không rét mà run.
Hoa Nhất Mộng run rẩy: "Ý là gì?"
Ngọn nến sáng lên, Phương Khắc nhếch khóe miệng, nướu đỏ giống như nhiễm máu: "Trên thêu phẩm có máu, trong máu người có thành phần quả Long Thần, mà trên khăn tay lại không có, đây không phải là rất thú vị sao?"
Lăng Chi Nhan nhíu mày nói: "Nói cách khác, chỉ thêu và khăn tay vốn không có liên quan, sau khi chỉ thêu tiếp xúc với máu người thì mới bị thêu lên khăn lụa."
Hoa Nhất Mộng: "... Nghe tởm thế."
Phương Khắc cầm khăn lụa lên, nhìn chằm chằm nửa bức hoa Hải Đường trước ánh nến: "Bức thêu này cần bao nhiêu chỉ thêu?"
Hoa Nhất Mộng bịt mũi tiến lên nhìn thử: "Cũng không chắc nhưng thêu phẩm này rất phức tạp, hẳn là rất tốn công, các loại màu sắc cộng lại, đoán chừng cần hai sợi, hoặc là ba sợi đi."
"Một sợi thêu dày ước chừng bằng nửa ngón tay, dài hai thước, hai ba sợi thêu tương đương với một sợi dây thừng." Phương Khắc lấy tay quấn quanh cổ khoa tay múa chân: "Nếu là vòng một vòng như vậy..."
Hoa Nhất Mộng che miệng lại, Lăng Chi Nhan kinh hãi thất sắc: "Ngươi nói chỉ thêu trên khăn tay này chính là hung khí giết chết Liên Tiểu Sương?!"
"Đáng tiếc, ta chỉ có thể kiểm tra ra trên chỉ thêu có máu người, lại không thể kiểm tra ra được là máu của ai." Phương Khắc có hơi tiếc nuối: "Có lẽ là máu của Ngô Chính Lễ hoặc là người khác đã dùng Quả Long Thần."
Lăng Chi Nhan xoay người đi ra ngoài: "Cù Tuệ ở đâu?"
Hoa Nhất Mộng đuổi theo: "Vẫn sắp xếp ở Liên Phương các."
Hai người bước đi như gió, vội vàng chạy về phía Liên Phương Các. Diện tích hoa trạch thật sự quá lớn. Từ viện Ánh Tuyết của Phương Khắc đi ra, xuyên hành Lang Quỳnh Sơn, qua viện Mộ Vân, vòng quanh Thương Yên Noãn Các, đi chừng một khắc đồng hồ, cuối cùng cũng nhìn thấy cửa lớn của Liên Phương Các. Bốn thị nữ canh cửa vẫn còn ở vị trí ban đầu, Hoa Nhất Mộng chợt thở phào nhẹ nhõm."Cù nương tử còn đang ngủ sao?"
Bốn thị nữ giật mình: "Vẫn chưa tỉnh, bên trong có Thanh Liên canh giữ."
Lăng Chi Nhan đi tới trước cửa sương phòng gõ liên tục ba cái, trong cửa không có tiếng đáp lại, dán tai vào cửa nghe thì thì sắc mặt khẽ biến, một cước đá văng cửa.
Một thị nữ nằm sấp trên mặt đất, bên cạnh là một nghiên mực bằng đá. Thị nữ đã bị đánh ngất xỉu, cửa sổ phía sau mở ra, ánh trăng tái nhợt rơi trên mặt giường trống rỗng.
Cù Tuệ đã biến mất.
Hoa Nhất Mộng hít sâu một hơi, vội nhìn qua nhìn Lăng Chi Nhan.
Hai hàng lông mày Lăng Chi Nhan nhíu chặt, nhấc cảnh cửa sổ lên vội đánh giá mặt đất ngoài cửa sổ, rồi xoay người lại đi ra ngoài: "Thời gian rời đi không lâu, Hoa trạch nhiều người hầu, hẳn là có người đã gặp nàng ta."
Hoa Nhất Mộng bước vội theo Lăng Chi Nhan: "Cù Tuệ lúc trước ở Hoa trạch một thời gian, bố cục của Hoa trạch, quen biết hết với hộ viện người hầu, diện tích Hoa trạch 99 chiếm diện tích gần nửa phường khu, đình đài lầu các ao hồ, rừng cây đồi đều có, nếu nàng muốn tránh tai mắt mọi người để trốn thì trong chốc lát rất khó tìm được."
Lăng Chi Nhan dừng bước: "Không đúng, nếu nàng ta muốn trốn thì mấy ngày trước lúc ở Hoa trạch đã sớm chạy trốn rồi. Nàng ta không phải là chạy trốn, cũng không phải nấp đi mà đã muốn đến một nơi khác."
Hoa Nhất Mộng khẽ giật mình, vội phản ứng lại: "Hôm nay đám người Mã Bưu đặc biệt nhắc tới Ngô Chính Lễ, còn có chuông gió gì đó ở đầu giường. Lúc ấy vẻ mặt Cù Tuệ không ổn lắm...
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh: "Nàng ta đến nhà Ngô Chính Thanh."
*
Tiểu kịch trường:
Cận Nhược chạy như bay tới Đoàn Cửu gia, tính tranh công với Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, nói hôm nay mình vất vả như thế nào mới đào được thi thể Bạch Sinh, đánh đuổi Vân Trung Nguyệt ngầu ra sao, nên mới cố gắng chạy tới Phường Hồng Hương...
Đoàn Hồng Ngưng: "Lâm nương tử và Hoa Tứ Lang đến chùa Đại Từ rồi."
Cận Nhược: "Hả?"
"Tính toán thời gian, bây giờ hẳn là đã đến miếu nguyệt lão, cầu được chuông gió nhân duyên rồi."
"......"
Cận Nhược lúc này nổi trận lôi đình, trèo lên lưng ngựa đuổi theo.
Lão tử đào thi thể một ngày sợ muốn bay nửa cái mạng, hai ngươi còn có tâm tình đi hẹn hò, đúng là không thể nhịn được!
13.9.2023
Rày bé chuẩn bị vô học, chuyển phòng chuyển nhà đủ thứ bộn bề lo toan....haizzz
Danh Sách Chương: