Hoa Nhất Đường như cười như không nhìn Lăng Chi Nhan một cái rồi rót cho mình một chén trà, bưng lên nhấp bên môi: "Lưu đày ba ngàn dặm, phán quyết này rất tốt, chọn một nơi non xanh nước biếc, ở chơi một năm rưỡi, đợi tiếng xấu qua đi lại lập mấy công lớn ở nơi lưu đày, được huân thưởng, xong thì có thể tránh được khổ hình lưu đày, nếu lập đại công còn có thể trở về tông phả Khương thị Thái Nguyên, nói không chừng còn có được công danh ấy chứ."
Lăng Chi Nhan há miệng, một câu cũng không nên lời.
Hoa Nhất Đường uống một ngụm trà trong chén: "Lăng Lục Lang ngươi cũng không cần tự trách mình, đừng nói một tòng lục phẩm Tư Trực Đại Lý Tự như ngươi, cho dù là Đại Lý Tự khanh Trần Yến Phàm cũng không dám công khai đối nghịch với Thái Nguyên Khương thị, chỉ có thể cầm lấy mũi đao." Dừng một chút lại nói: "Thật đáng tiếc, nếu thật sự phán quyết sau mùa thu sẽ trảm thì Khương Đông Dịch còn có thể sống được mấy tháng, Thái Nguyên Khương thị làm một loạt động tác này chỉ có thể nói là đổ thêm dầu vào lửa, đưa Khương Đông Dịch đi chết mau hơn."
Lăng Chi Nhan: "Ý của ngươi là, người dụ dỗ Khương Đông Dịch tự sát là vì báo thù cho Đan Viễn Minh?"
"Khả năng báo thù rất lớn, nhưng báo thù cho ai thì chưa chắc." Hoa Nhất Đường lẩm bẩm nói: "Mấy chuyện mà Thái Nguyên Khương thị làm ra, cho dù có thiên đao vạn nhát cũng đáng." Lăng Chi Nhan im lặng một lát, từ cổ tay áo rút ra một cuộn giấy: "Một canh giờ trước, trên bàn của ta đột nhiên xuất hiện cái này."
Cuộn giấy mở ra ước chừng rộng ba tấc, dài năm tấc, chữ viết trên đó nhìn rất đoan chính, giống như in ra, rõ ràng vì muốn che dấu chữ viết cố ý viết như vậy:
[Lăng Tu Trúc chết, có ẩn tình khác, chuyện liên quan đến sinh tử Lăng thị, nếu muốn biết được nội tình, giờ ngọ ba khắc ngày mai, gặp trên sông Vân Thủy]
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường kinh hãi thất sắc, Cận Nhược đoạt lấy tờ giấy, ngón tay tỉ mỉ sờ thứ, lại đưa giấy về phía ánh sáng, hắng giọng nói: "Giấy và mực không có gì đặc biệt, nhưng chữ này, rất giống với "chữ Mộc Thể" của Vân Trung Nguyệt."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường liếc nhau một cái:
Vì sao Vân Trung Nguyệt lại đưa tin tức này cho Lăng Chi Nhan?!
Vì sao lại cố tình hẹn giờ ngọ ba khắc ngày mai, trên sông Vân Thủy?!
Hắn đang làm cái quái gì vậy?!
Lăng Chi Nhan: "Lăng Tu Trúc trên này là trưởng bối tộc ta, ba mươi năm trước đột nhiên mạng chung không rõ nguyên nhân, người để thư lại dùng nguyên nhân cái chết của hắn dụ ta đi tới, ta thấy có hơi do dự. Hơn nữa, ta nghe được tin tức, giờ ngọ ba khắc ngày mai Hoa Thị sẽ gặp Tịnh Môn Đông Đô thương lượng chuyện hợp tác trên sông Vân Thủy..."
Phương Khắc hừ một tiếng: "Cận Nhược đoán đúng rồi, Vân Trung Nguyệt thật sự muốn làm một ván lớn."
Cận Nhược: "Tới vừa hay! Phương đại phu, ngày mai ngươi có thi thể để mổ rồi."
Lăng Chi Nhan gật đầu: "Nếu đã như thế, ngày mai Lăng mỗ sẽ cùng chư vị đi gặp hắn... Hoa Tứ Lang, ngươi nhìn ta làm gì như vậy?"
Hoa Nhất Đường nhìn Lăng Chi Nhan, hốc mắt ửng đỏ, lông mày nhíu chặt, ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve chén trà, nghiễm nhiên có hơi do dự.
Tất cả mọi người đều trở nên yên lặng.
Lâm Tùy An thở dài, mở bàn tay ra: "Phương đại phu, đưa trục thư cho ta đi."
Khoảnh khắc trục thư rơi vào lòng bàn tay cô, giống như ngàn cân treo sợi tóc, cổ tay Lâm Tùy An không khỏi trịch xuống, Hoa Nhất Đường nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An, con ngươi đen nhánh không tiếng động nhìn cô, muốn nói lại thôi.
"Trong tay Vân Trung Nguyệt có trục thư thực sự, Lăng Tư Trực sớm muộn gì cũng sẽ biết." Lâm Tùy An nói.
Hoa Nhất Đường mím môi, sắc mặt còn tái hơn lúc hắn vẽ lại trục thư, cất giọng nói: "Mộc Hạ, đi chuẩn bị chút sâm."
Mộc Hạ nghe lệnh lui ra, Lăng Chi Nhan bừng tỉnh nói: "Các ngươi thật sự tìm được trục thư Đan Viễn Minh để lại rồi sao?"
Lâm Tùy An gật đầu: "Đáng tiếc đồ thật đã bị Vân Trung Nguyệt trộm đi, phần trên tay chúng ta chỉ là một phần, do Hoa Nhất Đường dừa vào trí nhớ mà viết ra, chỉ là nội dung bên trong, mong Lăng Tư Trực chuẩn bị tinh thần..."
Mộc Hạ đưa sâm lên, mời Lăng Chi Nhan ngậm trong miệng, Lăng Chi Nhan không hiểu ra sao, nhưng thấy biểu cảm bướng bỉnh của Hoa Nhất Đường giống như kiểu "Nếu ngươi không ngậm miếng sâm đó thì đừng hòng xem trục thư", thì vẫn cầm miếng sâm đặt ở đầu lưỡi, tiếp nhận trục thư.
Tiếng gió bên ngoài của thủy tạ vang lên, mây đen phủ xuống, sấm chớp ầm ầm, mưa to đổ xuống, giống như ngàn vạn cây kim thép màu trắng bạc đâm vào hồ nước, cuốn lên một vòng xoáy màu đen rậm rạp.
Mọi người đều không dám thở ra chỉ yên lặng nhìn Lăng Chi Nhan lật từng trang từng trang, hắn xem rất chậm, mỗi một trang đều xem rất cẩn thận, cơ bắp trên mặt căng thẳng, thậm chí có hơi hơi run rẩy, đột nhiên, ngón tay hắn khẽ dừng lại, mặt cắt không còn một giọt máu, Lâm Tùy An biết, hắn nhìn thấy trang thuộc về Lăng Tu Trúc, hô hấp Của Hoa Nhất Đường ngừng lại, ngón tay nắm chặt chén trà, móng tay phát ra tiếng rắc rắc, không gian yên tĩnh này giờ đây giống như sấm sét, Lăng Chi Nhan xem thật lâu: Cuối cùng, mở trang tiếp theo ra, biểu cảm và dáng người hình như cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ là tốc độ lăn của yết hầu càng nhanh lên, Lâm Tùy An chỉ hy vọng là phim ảnh có tác dụng...
Mưa càng lúc càng lớn, gió như ma quỷ rít gào, hơi nước ẩm ướt tràn lên dọc theo sàn nhà, nổi lên một tầng ánh sáng đắng chát tối tăm, Lăng Chi Nhan ngồi ngay ngắn trong màn đêm tĩnh mịch dày đặc này, yên lặng đọc xong trang cuối cùng, cuốn trục thư, buộc đai sách lại, đặt yên trên bàn.
Hoa Nhất Đường cẩn thận đánh giá biểu cảm của hắn: "Lăng Lục Lang, có cái gì cứ nói ra, đừng cố nhìn, có chuyện lớn thì chúng ta thương lượng..."
Lăng Chi Nhan: "Trước khi gia chủ đời trước chết, thứ duy nhất còn đặt trong lòng là nguyên nhân cái chết của Lăng Tu Trúc, người chết không nhắm mắt, bây giờ Lăng mỗ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, đợi năm sau tế tổ, nhất định sẽ kể lại việc này cho gia chủ tiền nhiệm, lại là một chuyện tâm sự của lão nhân gia." Lại ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, biểu cảm kiên nghị trấn định, dáng người thẳng tắp, giống như trời có sụp xuống cũng có thể gánh vác được: "Chỉ là Lăng mỗ có một lời thỉnh cầu, mong chư vị ngày mai giúp ta một tay, nhất định hủy trục thư này đi."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên đến biến sắc.
Giọng nói của Lăng Chi Nhan thấp xuống vài phần: "Thế lực của Thái Nguyên Khương thị tuy rằng mấy năm gần đây ở trên triều đình hơi suy sụp, nhưng kinh doanh trăm năm, căn mạch cực sâu, nội dung quyển trục thư này tất nhiên là kinh hãi lòng người, nhưng đối với Khương thị Thái Nguyên mà nói, bất quá chỉ là một vụ bê bối không liên quan nặng nhẹ, tuyệt đối không thể làm gì được, nhưng đối với người bị hại và gia tộc ở trong này mà nói, thì lại là tai họa diệt môn, chẳng những danh dự gầy dựng nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát, mà rất có thể sẽ bị Khương thị Thái Nguyên không ngừng tục trả thù!" Nói đến đây, lại dừng một chút: "Lăng thị ta cũng khó thoát khỏi vận rủi..."
Lâm Tùy yên lặng nhìn Lăng Chi Nhan, hắn nắm chặt hai tay, ngón tay tái nhợt khẽ run rẩy, hắn đang dốc hết toàn lực để giữ bình tĩnh, bình tĩnh phân tích ưu nhược điểm phân tích được mất, nhưng ánh mắt của hắn đã bị lửa giận thiêu đốt đến đỏ như than.
Lâm Tùy An biết Lăng Chi Nhan nói không sai. Giống như Khương Đông Dịch, mặc dù chứng cứ giết người thực sự, chỉ cần có Khương thị Thái Nguyên làm hậu thuẫn thì có thể dễ dàng thoát tội ngay lập tức, nếu không phải hắn không hiểu nguyên nhân cái chết thì qua vài năm nữa vẫn có thể tiếp tục cưỡi trên đầu người khác mãi mãi như thế.
Mà Lăng Chi Nhan rõ ràng là người bị hại, vì bảo vệ gia tộc mình và những người bị hại khác, lại chỉ có thể hủy đi chứng cứ về kẻ thù đã làm hại tộc nhân, bất đắc dĩ như thế, buồn cười như thế, lại bi thương như thế!
Trong khoảnh khắc này, Lâm Tùy An nghĩ đến Kỳ Nguyên Sanh:
[Dân chúng oán không được nói, tức giận không được xả, bi thương không được kể, con kiến hôi bị bức đến tuyệt cảnh cũng chỉ có thể ra sức đánh nhau...]
Hoa Nhất Đường im lặng thật lâu, hỏi một câu: "Lăng Lục Lang, chẳng lẽ cứ quên đi như thế?!"
"Thù hận giữa Lăng thị ta và Khương thị Thái Nguyên là không đội trời chung!" Lăng Chi Nhan bình tĩnh nói: "Thù này, tuyệt đối không thể cứ để yên như vậy!"
Vừa dứt lời, lập tức phun ra một ngụm máu lớn.
"Vậy được! Chúng ta sẽ giúp ngươi! Đừng lo!" Hoa Nhất Đường vèo một tiếng chạy tới đối diện, một tay đỡ Lăng Chi Nhan, tay kia liên tục phe phẩy quạt: "Mộc Hạ, mau đi nấu canh gà canh rùa canh... Phương đại phu..."
Phương Khắc vội nắm lấy cổ tay Lăng Chi Nhan, khẽ nhíu mày: "Dẹp canh rùa của ngươi lại đi, hắn đây là nóng giận công tâm, khí huyết ứ đọng, Lâm nương tử, đánh hắn!"
Lâm Tùy An không chút khách khí vỗ vào lưng Lăng Chi Nhan, Lăng Chi Nhan lại phun ra một ngụm máu, ho không ngừng.
Y Tháp dâng lên bút mực nghiên, nét bút của Phương Khắc giống như rồng rắn viết ra một phương thuốc, Cận Nhược cầm lấy chạy lẹ như một làn khói ra khỏi thủy tạ.
"Máu ư đã ra, khí tức thuận lại, không có gì đáng ngại." Phương Khắc buông cổ tay Lăng Chi Nhan ra: "Lăng Tư Trực, sau này có nóng giận thì phải phát ra, cứ học tên Hoa Nhất Đường, không vui thì chửi bới ầm ĩ lăn lộn, hoặc là học Lâm nương tử, tức giận cứ quyền đấm cước đá người khác, có lợi cho sức khỏe."
"Khụ khụ khụ." Lăng Chi Nhan liên tục ho ra máu: "Đa tạ Phương đại phu, Lăng mỗ ghi nhớ trong lòng."
Lâm Tùy An: "......"
Hoa Nhất Đường thì thôi đi, thì ra trong mắt Phương Khắc, hình tượng của cô là như vậy sao?!
"Mộc Hạ, dọn Thanh Sơn Cư, chuẩn bị giường và vật dụng cần thiết, tối nay Lăng Lục Lang sẽ ở lại đây, hương thơm trong phòng ta muốn tự mình chọn!" Hoa Nhất Đường gọi Mộc Hạ đi làm việc, Phương Khắc mang theo Y Tháp vào phòng bếp chuẩn bị nấu thuốc, chỉ trong chốc lát, bên cạnh Lăng Chi Nhan chỉ còn lại một mình Lâm Tùy An.
"Vừa rồi đa tạ Lâm nương tử." Lăng Chi Nhan lúc này còn không quên lễ nghi của con cháu thế gia nói lời cảm ơn.
Lâm Tùy An khoanh chân ngồi bên cạnh hắn, trịnh trọng nói: "Lăng Tư Trực, lương tháng của ngươi có bao nhiêu?"
Lăng Chi Nhan ngẩn ra: "Hả?"
"Tích góp thêm chút tiền, nếu sau này nghĩ hết cách cũng không lật đổ được Khương thị Thái Nguyên." Lâm Tùy An kề sát vài phần, hạ thấp giọng: "Ta giúp ngươi giết hết lũ chó Khương Thị, giá hữu tình thôi, đều giá?"
Lăng Chi Nhan trợn mắt cứng lưỡi, lại ho ra một ngụm máu, đã ho còn mỉm cười: "Lăng mỗ kia phải tích góp rất lâu. Khụ khụ khụ..."
Lâm Tùy An vỗ vỗ bả vai hắn: "Không sao, ngươi chậm rãi tích góp, không vội."
Đừng vội, nhất định sẽ có cách.
Ngươi tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của Kỳ Nguyên Sanh.
Lăng Chi rũ mắt xuống, khẽ "ừ" một tiếng, lông mi thật dài che đi sự ẩm ướt trong hốc mắt.
Cảm ơn.
*
Mưa lớn kéo dài từ hoàng hôn đến nửa đêm, qua một lúc lâu, trở thành mưa nhỏ tí tách, đợi đến khi bình minh, mây tan đi, bầu trời bị nước mưa rửa sạch suốt cả đêm trở nên xanh biếc trong suốt.
Lăng Chi Nhan hơi tò mò sờ sờ quần áo trên người, rõ ràng màu sắc kiểu dáng và y phục của hắn cũng không khác gì, nhưng trên người lại nhẹ nhàng mềm mại, cảm giác thoải mái, lúc đi lại, quần áo như mây xanh bay tung bay, thật sự rất phong nhã, mặc dù không biết thứ này được may từ loại vải nào, nhưng hắn phỏng chừng tất nhiên giá trị không nhỏ.
Giữa thủy tạ bày ra một cái bàn gỗ thật dài tám thước, rộng bốn thước, bữa sáng rực rỡ sắc màu đặt trên đó, Lăng Chi Nhan chỉ có thể nhận ra mấy món quen mắt như cháo Trường Sinh, bánh sữa vàng, bánh bao thịt dê, còn lại đều không biết tên. Mộc H.ạ thân mật ngồi ở một bên giới thiệu, miệng nhanh chóng báo tên mấy món ăn "Bánh canh hoa vịt sanh tiến, phượng hoàng thai, hồng dương chi trượng, qua môn hương, thịt triền hoa vân mộng, kim ngân kiệp hoa bình đoạn, canh cóc lạnh" vân vân và mây mây.
(Em chịu mấy món ni rồi đó, ai thích tìm hiểu em bỏ chữ hán đây nha 生进鸭花汤饼、凤凰胎、红羊枝杖、过门香、缠花云梦肉、金银夹花平截、冷蟾儿羹, tự tra gg🤣🤣)
Lăng Chi Nhan: "Mới sáng ra đã ăn nhiều như vậy, có phải quá..."
Hắn nói không được nữa, bởi vì hắn nhìn thấy bên cạnh bàn Hoa Nhất Đường đã có một tá đĩa rỗng xếp chồng, Cận Nhược đang ăn đĩa thứ sáu, Y Tháp bưng nước trà màu đen, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, giống như lúc nào cũng chuẩn bị xông lên, Lăng Chi Nhan vội vàng cùng Lâm Tùy An dùng bánh hấp nhét đầy miệng, rồi vui mừng nhìn thấy Y Tháp ảm đạm lui xuống.
Bánh hấp vào miệng đã tan, hương vị ngọt ngào mềm mại, Lăng Chi Nhan cảm giác mình còn chưa nhai mà đã xuống bụng, không khỏi có hơi kinh ngạc, hắn cho rằng trải qua chuyện hôm qua, e là có mấy ngày đều không ăn được cơm, chưa từng nghĩ khẩu vị của mình cũng không tệ, nghĩ lại thì đêm qua ngủ cũng không tệ, một đêm không mộng, lúc rời giường còn thấy thân thể thoải mái, cảm giác buồn bực gần như biến mất, giống như sống cuộc đời mới, đang cảm khái y thuật của Phương đại phu quả là cao minh, thì Mộc Hạ mỉm cười đưa lên một tờ hóa đơn.
[Huân hương đêm qua: mùa xuân làm nhẹ nhàng, số lượng: bốn lò, giá cả: tổng cộng mười quán tiền]
Mí mắt Lăng Chi Nhan khẽ giật giật, gấp hóa đơn bỏ vào tay áo, hỏi: "Bữa sáng có muốn trả tiền không?"
Nụ cười chuyên nghiệp của Mộc Hạ vẫn rất hoàn hảo: "Xin vui lòng trả năm trăm văn."
Lăng Chi Nhan lập tức bưng hai chén canh và bánh bao lớn nuốt vào bụng.
Lâm Tùy An nhịn cười nhìn Lăng Chi Nhan tức giận đùng đùng, khuỷu tay chọt chọt người bên cạnh, Hoa Nhất Đường đang ăn đĩa bánh Tất La thứ ba, đắc ý nói: "Ngươi của tộc Lăng thị cực kỳ keo kiệt, ngươi chỉ cần nói với hắn ngươi muốn thu tiền, thì hắn sẽ bắt đầu hùng hục ăn, không ăn đủ tiền cơm thì tuyệt đối không ra về."
Lâm Tùy An: "Cao Minh."
Thế này rõ ràng là nắm Lăng Lục Lang trong lòng bàn tay rồi mà.
Nếu Cận Nhược ăn no uống nê, lau miệng, phát biểu đề nghị: "Tám phần là Vân Trung Nguyệt sẽ trà trộn vào trong đám đệ tử Tịnh Môn Đông Đô, để tránh cho hắn lại giả trang thành một người trong chúng ta, chúng ta cần phải định ra một ám ngữ, trong lòng vừa nghi ngờ, có thể dùng ám ngữ xác nhận thân phận."
Hoa Nhất Đường sâu sắc cho là đúng: "Chi bằng dùng "Hoa Tứ Lang uy vũ, Hoa Nhất Đường uy vũ"."
Mọi người đều hờ hững cười.
Phương Khắc: "Ám ngữ cần phải có vần lại khác lạ mới tốt, ám ngữ Tịnh Môn không thể dùng đường, thường ngày dùng thi từ ca phú cũng không an toàn, Lâm nương tử, ngươi có đề nghị gì không?"
Lâm Tùy An lúc này mới bừng tỉnh nhớ lại lúc trước mình từng nghi ngờ Phương Khắc cũng là nhân sĩ xuyên không, vụng trộm đối với ám ngữ với hắn, không ngờ Phương Khắc vẫn còn nhớ rõ.
"Ừm..."Lâm Tùy An buông đũa xuống, gãi gãi ót: "Rượu ngọc dịch cung đình, một trăm tám một ly, rượu này uống thế nào, nghe ta thổi cho ngươi..."
"Phụt!" Lăng Chi Nhan sặc một miếng sủi cảo: "Khụ khụ khụ khụ!"
Phương Khắc gật đầu: "Quả nhiên là vần điệu diệu kỳ."
Y Tháp: "Có vần điệu."
Cận Nhược: "Dòng này, dễ nhớ."
Hoa Nhất Đường: "Dùng cái này!"
Lâm Tùy An cười gượng: "Quá khen."
Lăng Chi Nhan ho một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hỏi: "Không biết Hoa thị và Tịnh Môn Đông Đô hôm nay đàm phán, có điều khoản cụ thể hay soạn thảo khế ước hợp tác không?"
Lời này vừa nói ra, bên trong thủy tạ đột nhiên yên tĩnh, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Phương Khắc hừ một tiếng trước: "Bọn họ căn bản không nghĩ đến thứ này."
Lăng Chi vẻ mặt ngạc nhiên: "Vậy hôm nay đàm phán là..."
Cận Nhược trợn trắng mắt: "Tịnh Môn Đông Đô vốn là phân đàn Tịnh Môn, đàm phán hợp tác, mơ đi!"
Lâm Tùy An sờ cằm: "Nói vậy hôm nay mười vị trưởng lão của Tịnh Môn Đông Đô đều ở đây, vừa lúc gom lại một nồi, nếu không phục thì đánh đến khe bọn họ phục thì thôi!"
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt: "Nếu còn không phục thì cứ dùng tiền đập vào mặt bọn họ đến khi phục thì thôi!"
Y Tháp và Mộc Hạ vỗ tay "bốp bốp, bốp bốp".
Lăng Chi Nhan: "..."
Chẳng lẽ hắn nhất thời xúc động, bước lên thuyền tặc rồi?