Lúc này cô lại nhớ lại tình cảnh lúc đó, mới hậu tri hậu giác phát hiện có rất nhiều chi tiết sơ hở... khi tên đó đánh nhau với người khác, không dùng chiến thuật ép sát đất mà Cận Nhược am hiểu nhất. Cận Nhược thích nhất là uống rượu gặm đồ ăn vặt thì sao có thể bị mùi rượu làm cho hắt hơi? Còn lúc nói chuyện với cô, tuy rằng giọng nói giống y như đúc, nhưng ngữ khí rõ ràng hơi xa lạ...
Tâm trạng Lâm Tùy An càng tệ hơn nữa: đúng là ngày ngày đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn già mổ mắt.
Tâm trạng Cận Nhược còn tệ hơn cả cô, ban đầu hắn đến Tây Phong tìm kiếm điều tra hai canh giờ, đến lúc trở lại biệt viện rồi thì chẳng thèm ăn điểm tâm, đến bữa tối cũng không đoái hoài, kéo dây thừng nhỏ ra đo dấu chân, không biết tình toán gì trên giấy mà vừa tính toán vừa bay ra tạo hình "vò tóc giận dữ muốn qua màn", lời nói ra còn cực kỳ hùng hổ:
"Dám dùng mặt ta đi lừa gạt người khác, dám gạt người ở trên địa bàn Tịnh Môn! Vân Trung Nguyệt, nếu không l.ột sạch da ngươi, ta thề không làm người!"
Y Tháp khuấy canh trà ma dược trong nồi trà, thỉnh thoảng lại thò đầu nhìn quá trình tính toán của Cận Nhược, Phương Khắc thì lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cận Nhược, cẩn thận quan sát, biểu cảm giống như đang mở hội thảo học thuật vậy:
"Da có thể sửa, nhưng cốt tướng khó đổi, tuy rằng ở giang hồ có đồn đến những kỳ thần thần kỳ trong việc dịch dung, nhưng đại đa số đều là những tình huống biến thành người xa lạ, người này lại dám dịch dung thành ngươi, còn lừa gạt Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An, chẳng lẽ cốt tướng vốn tương tự như ngươi?"
(anh đừng nói nữa, em đang thấy nhục giùm anh bông và chị An nè)
"Ta đã thấy rằng xương của ngươi có thể trở nên nhỏ hơn và có thể trở thành một con lừa (phụ nữ)." Y Tháp múa chân múa chân khoa tay múa chân.
(mô Phật, em từ chối hiểu nhé)
Ánh mắt Phương Khắc chợt sáng ngời: "Thiên hạ lại có kỳ nhân bực này, nếu có thể kiểm tra hài cốt của người này thì thực không uống công sống đời này."
Cận Nhược: "Phương đại phu yên tâm, không quá bảy ngày ta sẽ bắt được hắn, rồi rút gân tháo xương đưa cho ngài."
"Nếu có thể thì vẫn nên để lại toàn bộ thi thể."
"Ta sẽ cố gắng!"
Cuộc đối thoại của hai người này lại khiến cho Lâm Tùy An thấy vui vẻ, tưởng tượng ra dáng vẻ Vân Trung Nguyệt nằm trên đài kiểm tra bị Phương Khắc dọa cho hét lên sợ hãi, tâm trạng cô lại thấy sảng khoái hơn một chút, cô nhìn về ra bên ngoài thủy tạ, hơi buồn bực vì sao Hoa Nhất Đường còn chưa tới ăn bữa tối.
Từ khi trở về từ chợ tây, mặt Hoa Nhất Đường vẫn cứ đen xì, chiếc đầu lắc lư theo chuyển động xóc nảy của xe ngựa, vừa vào biệt viện đã vội vàng về biệt viện của mình, còn kéo Mộc Hạ đi theo. Lâm Tùy An nhìn sắc trời, Hoa Nhất Đường đã ở trong phòng gần hai canh giờ rồi, chẳng lẽ cũng đang thiết kế bẫy để bắt Vân Trung Nguyệt như Cận Nhược?
Lâm Tùy An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, nếu ba người bọn họ liên thủ thì khả năng có thể bắt sống Vân Trung Nguyệt là bao nhiêu, dù sao thì có bắt được Vân Trung Nguyệt thì mới được trục thư...
Đột nhiên, có một bóng người lắc lư bên ngoài thủy tạ, Lâm Tùy An ngẩng phắt đầu lên, khiếp sợ nhìn Hoa Nhất Đường khoác ánh sáng lờ mờ lượn tới, bàn tay phe phẩy chiếc quạt thơm, tạo hình phong độ nhẹ nhàng, hỏi: "Như thế nào rồi?"
Lâm Tùy An: "Hả?"
Mộc Hạ lập tức bước lên long trọng giới thiệu: "Một thân này của Tứ Lang là thu nguyệt Quyên Quyên sam, giày sơn xuyên, trâm mộng thổi khúc, quạt phóng ca tự đắc, hiếm có nhất là huân hương của hôm nay, tên là "Mười năm tìm kiếm vạn dặm, thẳng thượng phong yên", là tác phẩm huân hương mới nhất của Hoa thị."
Mí mắt Lâm Tùy An hơi run rẩy, được lắm, con, hàng này tóc tai mềm mại sáng bóng, làn da trắng hồng, ngay cả khe móng tay cũng tỏa ra ánh sáng phấn hồng lấp lánh, không khỏi đen mặt: "Không phải là ngâm mình tắm rửa hai canh giờ đó chứ?"
"Tất nhiên là không phải, còn một canh giờ chải đầu chọn quần áo phối với quạt và túi thơm." Hoa Nhất Đường cười nói: "Hôm nay lại bị bột mì dính cho đầy người, lại lăn lộn mặt đất, toàn thân đều là bụi bặm, quá là chật vật, cho nên phải tắm rửa sạch sẽ."
Lâm Tùy An đỡ trán: Cô quả nhiên suy nghĩ nhiều rồi!
Cận Nhược chịu không nổi: "Họ Hoa, ngươi có thể làm chút việc đứng đắn được không?!"
Hoa Nhất Đường xắn tay áo, thong thả ngồi xuống, bưng chén trà nhấp một ngụm trà: "Ta thân là công tử ăn chơi đệ nhất Dương Đô, tất nhiên là phải giữ cho dung mạo đoan nhã mọi lúc mọi nơi, phong thái hơn người mới là chuyện đứng đắn nhất!"
Lần này không chỉ Cận Nhược, ngay cả Phương Khắc cũng lườm hắn một cái.
"Bây giờ sau khi đã làm xong việc đứng đắn thì rảnh rỗi làm chút chuyện nhỏ nhặt cũng không sao." Hoa Nhất Đường gõ quạt, Mộc Hạ lập tức cho người rút bữa ăn trên bàn đi, thay vào đó là văn phòng tứ bảo, lại đốt hương ngưng thần tĩnh khí.
Thấy tư thế này của hắn, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Lâm Tùy An nghĩ đến một khả năng, kinh hãi: "Ngươi không phải chỉ nhìn thoáng qua, đã có thể học thuộc hết toàn bộ nội dung trong quyển trục kia rồi chứ?"
Cận Nhược: "?!!"
Phương Khắc hít sâu một hơi.
Hoa Nhất Đường chậm rãi chấm mực đầy bút lông sói: "Ta đâu phải thần tiên, trục thư kia tổng cộng có hai trăm bảy mươi ba trang, ta chỉ là vội vàng đọc chưa tới mười hơi, nhiều nhất chỉ có thể nhớ rõ mấy trang mà thôi."
Lời này vừa nói ra, mọi người quả thực là quá đỗi vui mừng, toàn bộ chạy tới ngồi vây quanh trước án Hoa Nhất Đường, tựa như chim ấp nhìn chằm chằm trứng rùa, chỉ có mình Mộc Hạ rất có phong phạm quỳ một bên không hề hoang mang mài mực thay Hoa Nhất Đường.
Hoa Nhất Đường vén mí mắt lên, cười tủm tỉm nói: "Ối chà, chư vị nhìn chằm chằm Hoa mỗ như vậy, Hoa mỗ thấy hơi ngượng ngùng đấy."
Phương Khắc: "Bớt thả rắm, nhanh lên!"
Hoa Nhất Đường nghẹn họng, nhìn về phía Lâm Tùy An: "Nội dung trong trục thư, thể hơi miễn cưỡng với nữ tử, hay là ngươi..."
Lâm Tùy An: "Nói nói nhảm, vẽ mau!"
Lão nương sống hai đời, có gì mà chưa từng thấy?!
Hoa Nhất Đường không được tự nhiên hắng giọng, nhắm mắt hít sâu một hơi, lúc mở mắt lần nữa, đồng tử ngưng lại sắc bén đen như mực, đầu bút lông sói đồng thời rơi trên tờ giấy trắng như tuyết.
Trong ánh sáng lờ mờ nhấp nháy, khói trong lư hương lập lờ tựa như thời gian đang bị kéo dài, quấn quanh ngón tay thon dài và cổ tay trắng nõn của Hoa Nhất Đường, trong khoảnh khắc hắn hạ bút, khí chất quanh người hắn lập tức thay đổi, cởi bỏ sự kiêu ngạo và khoa trương, trở nên cô đơn lại mông lung, cách vận bút cẩn thận mà trấn tĩnh, vô số đường nét mảnh khảnh phức tạp trút xuống dưới ngòi bút của hắn, không giống như vẽ mà giống như đó là mà là chúng vốn nên ở nơi đó.
Lâm Tùy An bất tri bất giác nín thở, những người khác hình như cũng quên luôn chuyện hít thở, cả tòa thủy tạ yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có âm thanh của nước hồ gợn sóng bên ngoài, nước hồ phản chiếu ánh hoàng hôn màu cam, biến thành màu xanh đậm như trước khi màn đêm buông xuống, cuối cùng biến thành màu đen tĩnh lặng.
Đám tôi tớ yên lặng đi vào, đốt nến, lại yên lặng lui ra, một khắc khi ánh sáng yên tĩnh trải dài trong hồ nước, mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt mọi người đều được chiếu rọi vô cùng rõ ràng, Mộc Hạ và Y Tháp khiếp sợ, Cận Nhược phẫn nộ, Phương Khắc lạnh lẽo, còn có, trong đồng tử Hoa Nhất Đường chợt lóe lên ánh nước thê lương rồi biến mất.
Lâm Tùy An ngửi thấy vị đắng chát trong hương thơm ngọt ngào, cô đột nhiên hiểu ra, Hoa Nhất Đường không phải vì đỏm dáng mới đi tắm rửa thay quần áo, mà là bởi vì biết hắn sắp phải vẽ ra một thứ quá mức tàn nhẫn, tịnh thân tắm rửa chỉ muốn khiến cho đầu óc mình tỉnh táo lại mà thôi.
Khi ánh trăng đầu tiên rơi trên lư hương, bút của Hoa Nhất Đường dừng lại, hắn khẽ thở dài, chấp bút ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài, giống như đang cầu nguyện cái gì đó, cảm giác lạnh lẽo và xa cách hiện lên trên người hắn, ngón tay hắn bắt đầu run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, hắn nhìn về phía Lâm Tùy An, ánh sáng đỏ tràn vào hốc mắt, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ nhớ rõ những thứ này..."
Lâm Tùy An gật đầu: "Vất vả rồi."
Khóe miệng Hoa Nhất Đường mím chặt, giống như muốn cười, nhưng lại không cười ra được, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, thân thể khẽ lắc lư, Lâm Tùy An và Cận Nhược gần như đồng thời đứng dậy, một trái một phải đỡ lấy hắn, thân thể Hoa Nhất Đường nghiêng một cái, đầu tựa vào vai Lâm Tùy An, thở ra một hơi thật dài.
Trong lòng Lâm Tùy An bây giờ giống như chảo dầu sôi trào, tóc Hoa Nhất Đường tản ra mùi trái cây thoang thoảng, giúp trái tim cô chậm rãi yên tĩnh lại, nhìn nội dung hắn vừa mới vẽ ra, tổng cộng hai mươi trang, đều là tranh vẽ, chỉ có một ít chữ viết.
Thật ra khi lần đầu nhìn thấy trục thư ở Tây Phong, cho đến khi Hoa Nhất Đường hoàn thành bức tranh đầu tiên, cô mới dám xác định.
Toàn bộ quyển trục thư kia, tất cả đều là || Cung xuân ||| đồ.
Không phải là loại | lưu truyền trên phố, chỉ vẽ để cho người ta giải trí, mà phong cách vẽ trong trục thư có hơi kỳ quái hắc ám, chẳng những không khiến người ra thấy giải trí mà lại làm cho người ta lạnh sống lưng.
Tranh vẽ cực kỳ tinh tế, sống động như thật, nhất là người trên bản đồ, ngũ quan rõ ràng, đặc điểm thân thể rõ ràng, thậm chí ngay cả chi tiết trang sức tóc cũng được miêu tả rõ ràng, trong tất cả xuân cung đồ chỉ có một nhân vật chủ chốt cố định, đều ở địa vị chủ đạo, các vai phụ trong các bản vẽ khác nhau cũng khác nhau, có nam có nữ, nam nhiều nữ ít, bên trái mỗi bức tranh, đều có một cột chữ, hình thức thống nhất, chẳng hạn như:
[Mùng bảy tháng bảy năm thứ ba Quy Vân, Niết Bàn Tiểu Trúc, và Tinh Lan Quân nằm trên giường nói chuyện thật lâu, Hồi vị tinh tuyệt, lưu lại vẻ phong hoa của nó]
[Hai mươi tháng mười năm thứ ba Quy Vân, Niết Bàn Tiểu Trúc, và Mao Sơn Quân suốt đêm tay nói chuyện, thân thế thoải mái tâm trí tràn đầy, lưu lại tư thế khuynh thành]
[Mùng sáu tháng giêng năm thứ bốn Quy Vân, Ngô Đồng Tiểu Trúc, và Diệp Tây Quân nói thơ viết phú, hơi đắc ý, lưu lại dung mạo đắm chìm của nó]
Vân Vân như thế.
Lâm Tùy An tổng kết một chút, ước chừng là thời gian, địa điểm, nhân vật, còn có cảm thụ của cmn hắn,vấn đề là người trong bức tranh này thoạt nhìn thật sự là...
Phương Khắc: "Biểu cảm nhân vật trên bản đồ, dáng người quá mức chân thực, giống như..."
"Những bức tranh này không phải là tưởng tượng trống rỗng, mà là họa sĩ vẽ dựa trên cảnh chân thật." Hoa Nhất Đường đột nhiên lên tiếng.
Trong đầu Lâm Tùy An "ong" lên một tiếng, hiểu được: quyển sách này là một phiên bản khác của "Photo scandal"
Hoa Nhất Đường tay trái nắm chặt cổ tay Lâm Tùy An, ngón tay lạnh lẽo của hắn còn đang khẽ run rẩy, giống như muốn hấp thu nhiệt độ cơ thể từ trên người Lâm Tùy An, chậm rãi ngồi thẳng người, tay phải chỉ vào nhân vật chính tuyệt đối trong tranh nói: "Người này là gia chủ Khương Vĩnh Thọ của Khương thị Thái Nguyên, cũng là phụ thân của Khương Đông Dịch, mười năm trước đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Khương thị Thái Nguyên không hề biết rõ nguyên nhân cái chết của hắn."
Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi.
Một đám bình luận "đệt đệt đệt" tràn màn hình lướt qua trong suy nghĩ của Lâm Tùy An, chẳng lẽ vị Khương Vĩnh Thọ này bị tổn | dương | khí mà chết?!
"Trước đây hắn tự xưng mình phong lưu, có trục thư thế này lưu truyền trên đời cũng không có gì lạ, vấn đề là một người khác trong bản đồ." Hoa Nhất Đường rút một chiếc bút điểm một nét lên: "Người này tên là Lăng Tu Trúc, xuất phát từ Huỳnh Dương Lăng thị, nếu luận bối phận, xem như biểu thúc phụ của Lăng Lục Lang, văn võ song toàn, vốn là con cháu có tiền đồ nhất thế hệ trước của Lăng thị, ba mươi năm trước, không hiểu sao lại bỏ mình, lúc chết đã là thất phẩm tòng quân, chỉ có mười tám tuổi."
Bên trong thủy tạ chợt yên tĩnh, mọi người hoảng sợ biến sắc, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Tay Hoa Nhất Đường càng run rẩy mạnh hơn, Lâm Tùy An thật sự không đành lòng, tay kia đặt lên mu bàn tay hắn, vỗ vỗ trấn, Hoa Nhất Đường run khẽ hơn một chút, hít sâu một hơi, lại rút hai tấm bản đồ ra, thấp giọng nói: "Người này tên là Vạn Lạc Ý, là muội muội ruột của gia chủ tiền nhiệm vạn gia Thanh Châu, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, có thể nói là anh hùng, ba mươi mốt năm trước, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết không rõ." Lại chỉ vào một tấm bản đồ khác nói: "Người này tên là Hạng Giang, là võ trạng nguyên hai mươi năm trước, tuổi trẻ tài cao, về sau không biết vì sao đột nhiên nổi điên, chưa qua mấy năm đã tự sát, có thể nói là vụ án treo đương thời."
Cận Nhược nuốt nước miếng: "Ý ngươi là, những người trên bức tranh này, kể cả Khương Vĩnh Thọ, đều chết rất kỳ quái?!"
"Nếu bức tranh này là hiện trường vẽ ra, ghi lại trạng thái thân thể của những người này lúc đó." Phương Khắc chỉ vào người trên bức tranh: "Ngươi xem ba người này, đều là hai mắt nhắm nghiền, tứ chi xụi lơ, rõ ràng lúc ấy cũng không có ý thức."
Cận Nhược nhắm mắt: "Ý ngươi là, cả hai đều không tự nguyện?"
Phương Khắc: "Có lẽ là say rượu, có lẽ là bị dùng thuốc, nói không chừng."
Mọi người lại yên lặng, nội dung lộ ra trong bức tranh này quả thực đã vượt xa tưởng tượng của mọi người, dưới sự khiếp sợ cực độ, biểu cảm của mọi người thoạt nhìn vẫn tính là trấn định.
"Lúc trước ngươi nói trục thư có hai trăm bảy mươi ba trang, nói cách khác, có hai trăm bảy mươi ba người bị hại?!" Lâm Tùy An thấp giọng hỏi Hoa Nhất Đường: "Ngươi còn có thể nhận ra những người khác không?"
Hoa Nhất Đường: "Ngoại trừ ba người này, ta chỉ biết một người, hơn nữa, các ngươi cũng đã từng gặp."
Hắn lấy một tấm bản đồ trải phẳng trên bàn, lúc này đây, Khương Vĩnh Thọ trong tranh đã già nua hiển lộ, một nhân vật khác là một thiếu niên, mở to mắt, khóe mắt vỡ vụn, miệng lưỡi há ra, cách một bức tranh đều có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và thống khổ thấu tận xương tủy của hắn, bên trái viết:
[Tháng sáu mùng một năm thứ mười sáu Quy Vân, mười hai tiểu trúc, và Ngô nhi lần đầu nếm thử lạc thú thiên luân, mỹ vị cực điểm, dạo lục chi, lấy lễ sinh nhật của Hạ Ngô Nhi, Vạn Vọng Ngô Nhi có thể tiếp nhận tông lý này, mở ra đạo dương quang, củng cố tinh nguyên, kéo dài chính đạo]
Cận Nhược che miệng, Phương khắc nhíu mày, Lâm Tùy An chỉ cảm thấy dạ dày rộn rạo, ghê tởm muốn nôn.
Bọn họ đều nhận ra, thiếu niên trong tranh là Khương Đông Dịch.
"Khương Vĩnh Thọ này quả thực là không bằng súc sinh! Không bằng chó lợn! Không bằng chó lợn!" Cận Nhược tức giận đập bàn quát.
Phương Khắc: "Người này viết cái chó má gì thế, còn mở đường dương quang, kéo dài chính đạo, điên à?!"
"Hắn quả thực điên rồi." Hoa Nhất Đường buông cổ tay Lâm Tùy An ra, lại trải một tờ giấy ra, chấp bút tiếp tục viết: "Tâm có bệnh, đầu óc cũng có bệnh."
Lúc này đây, hắn viết chậm hơn, giống như đã dùng hết sức lực để vẽ nên bức tranh trước đó, nét vẽ phù phiếm, chữ viết lệch lạc, thật lâu sau mới dừng bút nói: "Đây là nội dung viết trên trang đầu tiên của trục thư, ước chừng là trích từ đoạn nào đó, đáng tiếc ta không biết xuất xứ."
Trên giấy là một đoạn việt rất kỳ quái: [Tinh chi nguyên giả, tinh đồ hãn trụ, thiên đạo chi thường, thi chi dĩ pháp, khả nạp tinh đồ chi vận, có thể hấp thụ hạo vũ chi nguyên, âm dương có trật tự, dương âm hữu đức, tinh hoa võ vi dương chi, hấp thu vào thân thể, có thể tăng tuổi thọ, là chính đạo vậy]
Lâm Tùy An: "..."
Với năng lực đọc cổ văn bi kịch của cô, cơ bản xem không hiểu!
(dạ em cũng không hiểu, nên dịch mấy cái cần hiểu thôi haha)
Cận Nhược: "Ý là gì?"
Mộc Hạ: "Ý là, người tinh thông võ nghệ, dù là nam nữ, trong cơ thể đều có tinh quỹ vũ trụ, nếu có thể nạp sức mạnh này cho mình dùng, không chỉ có thể tăng vận may mà còn có thể trường thọ."
Phương Khắc: "Nói đơn giản, là lấy | thuật phòng the | để | lấy | dương | bổ | âm... không đúng, hắn đây là thái | võ bổ vận, hái | tinh bổ thọ."
Cận Nhược quay đầu: "Ọe..."
Lâm Tùy An nhớ tới ánh mắt ngày đó Khương Đông Dịch nhìn cô và Lăng Chi Nhan, da gà da vịt trên người đều nổi hết cả lên.
Quả nhiên ngày đó không phải ảo giác của cô, Khương Đông Dịch rõ ràng là muốn, muốn hai người cô...
"Tứ Lang!" Đột nhiên Mộc Hạ kinh hãi hét lên một tiếng, chỉ thấy Đầu Hoa Nhất Đường nặng nề đập mạnh trên bàn gỗ, bất tỉnh nhân sự.