Hiệu suất làm việc của đệ tử Tịnh môn rất cao, chưa đến một khắc đồng hồ mà phủ nha bộ đầu Ngũ Đạt đã thống lĩnh một đám bất lương chạy tới Lầu Tán Hoa, làm thành một bức tường rắn chắn bên trong thành.
Mệnh lệnh đầu tiên của Hoa Nhất Đường là bảo Ngũ Đạt đưa chưởng quỹ đến cung trang các, hỏi thăm về các mật thất của các Yến Thoa.
Chưởng quỹ người họ Lỗ, hơn bốn mươi tuổi, kinh doanh Lầu Tán Hoa đã mười năm, bị dọa đến hồn phi phách tán, trả lời câu trước không nối với câu sau.
"Cái, cái mật thất kia đã bị bỏ hoang từ lâu, ta vốn định mấy ngày nữa sẽ đem thống phòng riêng và mật thật lại với nhau, mấy ngày trước ta đã phá cửa ngầm, nhưng mà Tùy châu Tô thị vội làm dạ yến vội vàng quá nên ta mới làm một tấm bình phong có màu như bức tường để chắn trước... Hoa, Hoa tham quân, ta thật sự không biết gì cả đâu, ta là một người làm ăn thành thành thật thật, trên có mẫu thân tám mươi tuổi, dưới có con cái đang bú sữa..."
Cũng khó trách Lỗ chưởng quỹ sợ đến vậy, lúc này Hoa Nhất Đường nghiêng người dựa vào bàn,,một tay phe phẩy quạt, ngón tay kia thì gõ bàn, lông mi dài che nửa mắt khiến đôi mắt vừa mảnh vừa dài, áo trắng như tuyết rơi xuống đất, nhìn mà lạnh đến thấu xương, y chamg tạo hình của một BOSS phản diện.
Lâm Tùy An đỡ trán nhìn Lăng Chi Nhan đối diện.
Lăng Chi Nhan âm thầm thở dài: "Chúng ta chỉ là hỏi thăm bình thường thôi, Lỗ chưởng quỹ chớ hoảng hốt, ta hỏi cái gì ngươi cứ trả lời cái đó là được."
Lỗ chưởng quỹ lấy tay áo lau mồ hôi liên tục, thấy vị quan gia lông mày rậm mắt to đoan chính chính khí này nói thì trong lòng lại vững vàng vài phần, cố gắng bình tĩnh nói: "Quan gia ngài cứ hỏi."
Lăng Chi Nhan: "Ngươi vừa mới nói mật thất của các Yến Thoa đã bỏ hoang, vậy nơi đó vốn là dùng để làm cái gì?"
Mồ hôi Lỗ chưởng quỹ chảy càng nhiều: "Những, những mật thất kia, vốn là dùng để tiện cho khách... làm chuyện..."
Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Làm chuyện gì?"
"Chuyện đó..."
Hoa Nhất Đường nhướng mắt: "Còn cần phải hỏi sao? Giá thức ăn từ tầng bốn trở lên của Lầu Tán Hoa đều đắt đến cực điểm, vượt xa phạm vi dân chúng bình dân có thể trả được, rượu và thức ăn đắt tiền như vậy tất nhiên là bao gồm các dịch vụ đặc biệt khác rồi. Nơi này chỉ cách Phường Hồng Hương có ba con đường, phòng tối này hiển nhiên là do khách hàng từ tầng bốn trở lên dùng rồi."
Lỗ chưởng quỹ sợ hãi cười nói: "Hoa tham quân quả nhiên nhìn xa trông rộng, mật thất quả thực là chuẩn bị cho kỹ nhân phường Hồng Hương, về phần hành lang và cửa ngầm, đều là để hạ nhân và kỹ nhân đi, tránh cho người khác tùy tiện xâm nhập vào chủ sương, quấy rầy nhã hưng của quý nhân."
Hoa Nhất Đường: "À, ngươi cũng chu đáo đây."
"Một người mở tửu lâu như ta, tất nhiên là phải theo ý của khách quý, khách quý muốn thế nào thì ta sẽ làm như thế ấy, sao có thể làm trái được?"
Lăng Chi Nhan: "Khách quý trong lời ngươi nói có những ai?"
Lỗ chưởng quỹ tiếp tục lau mồ hôi, tròng mắt nghiêng về phía tầng sáu, không cần nói cũng biết.
"Nếu ám thất là nhu cầu của quý nhân, vậy thì xây dựng và trang trí cũng tốn chút công phu, vì sao bây giờ lại bỏ hoang như thế?" Lâm Tùy An hỏi.
Lỗ chưởng quỹ: "Vốn dĩ mấy đại thế gia Ích Đô thích nhất là ở Lầu Tán Hoa tổ chức dạ yến xuyên đêm, nhưng hai năm qua không biết tại sao... hẳn là chán rồi, đột nhiên không làm dạ yến nữa, nên những mật thất này trở nên không có đất dụng võ. Thật không giấu gì các vị, đêm nay Tùy châu Tô thị lần đầu tiên đến Lầu Tán Hoa tổ chức dạ yến trong gần hai năm nay đấy, ta toàn tâm toàn sức để tổ chức yến tiệc này, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn mời Đoàn nương tử và Di Ny Na, vốn nghĩ nếu dạ yến lần này có thể làm tốt thì có thể vãn hồi việc làm ăn của Tùy Châu Tô thị, ai mà ngờ lại lại xảy ra chuyện như vậy, haiz!"
Lâm Tùy An không khỏi nhíu mày: Cù Tuệ từng nói, Liên Tiểu Sương bắt đầu thay đổi sau một buổi "yến hội".
Hoa Nhất Đường: "Nghe ý của ngươi, Tùy Châu Tô thị trước kia thường tổ chức tiệc đêm ở Lầu Tán Hoa nhỉ?"
"Khụ." Lỗ chưởng quỹ hắng giọng: "Tô gia chủ thích náo nhiệt, trước kia cứ cách một hai tháng lại tổ chức một bữa yến tiệc, mời con cháu các đại thế gia cùng đến chơi đùa."
Hoa Nhất Đường: "Ái chà, Tô gia chủ thật đúng là già rồi mà còn khỏe chán, tinh lực dồi dào quá ha."
Lỗ chưởng quỹ cười gượng hai tiếng.
Lăng Chi Nhan: "Thế vì sao sau này lại không tổ chức nữa?"
"Ta cũng muốn biết lắm." Lỗ chưởng quỹ buồn bã nói: "Hai năm trước đột nhiên không làm nữa, cũng không biết có phải là ta có đắc tội gì hắn hay không. Than ôi!"
Lâm Tùy An: Hai năm trước? Khoảng thời gian này vi diệu thật. Vừa khéo trùng hợp với thời gian Long Thần Quan bắt đầu buôn bán Long Thần Quả.
Lăng Chi Nhan: "Tầng bốn và năm đều có mật thất sao?"
Lỗ chưởng quỹ: "Chỉ có năm gian sương phòng quy cách cao nhất mới có mật thất, các Yến Thoa, các Ngọc Thụ và các Linh Lung ở tầng năm, các Anh Đào các Ba Tiêu ở tầng bốn."
"Có những ai biết về những mật thất này?" Lâm Tùy An hỏi.
"Gã sai vặt và tôi tớ của Lầu Tán Hoa đều biết, kỹ nhân phường Hồng Hương cũng biết, quý nhân lúc trước tham gia dạ yến Tô thị cũng biết rõ."
Lâm Tùy An nhìn Cận Nhược một cái, Cận Nhược trả lời bằng ánh mắt "Sư phụ yên tâm", túm lấy Lỗ chưởng quỹ ra ngoài điều tra.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt, lại hỏi Ngũ Đạt bên cạnh: "Ngũ Bộ Đầu, điều tra thế nào rồi?"
Ngũ Đạt ôm quyền: "Khởi bẩm Hoa tham quân, thuộc hạ đã hỏi tất cả tôi tớ canh cửa của Lầu Tán Hoa và mã phu phụ trách trông coi xe trên quảng trường, từ sau khi dạ yến bắt đầu, không có ai rời khỏi Lầu Tán Hoa cả."
"Xác định chưa?"
"Lầu Tán Hoa tổng cộng có một cửa chính, một cửa sau, hai cửa phụ, Tô thị dường như rất coi trọng yến hội lần nãy, cho nên đã yêu cầu mỗi cửa của Lầu Tán Hoa đều phải có bốn người hầu canh cửa, không được qua loa." Ngũ Đạt nói: "Thuộc hạ đã hỏi rất nhiều lần rồi, quả thực không có ai ra ngoài cả."
Nói cách khác, hung thủ rất có thể vẫn còn ở Lầu Tán Hoa. Lâm Tùy An thầm nghĩ.
Lăng Chi Nhan: "Gã sai vặt Lầu Tán Hoa, người hầu, kỹ nhân, nhạc nhân phường Hồng Hương thì sao?"
"Yến hội rườm rà, tất cả người hầu gã sai vặt đều vội vàng chuẩn bị yến tiệc, chưa từng một mình rời đi, có thể làm chứng cho nhau. Nhạc nhân phường Vĩnh Nhật và kỹ nữ phường Hồng Trang vẫn ở lại yến hội, không rảnh rời đi."
Hoa Nhất Đường: "Còn những vũ công nam thì sao?"
Ngũ Đạt: "Bất lương vẫn đang thẩm vấn." "
Lăng Chi Nhan: "Có nhân chứng nhìn thấy có người đi qua các Yến Thoa, hoặc là từ mật thất tầng bốn rời đi không?"
Ngũ Đạt lắc đầu: "Tạm thời thì không có."
"Có người nhìn thấy Ngô Chính Thanh và Đoàn Hồng Ngưng đến phòng Di Ni Na không?"
"Người của phường Vĩnh Nhật nói, mỗi lần Di Ny Na khiêu vũ xong điệu múa xoay của nước Hồ thì đều sẽ nhốt mình trong phòng an tĩnh nghỉ ngơi một canh giờ, kiêng kị nhất là có người khác quấy rầy, hơn nữa vị trí các Yến Thoa rất hẻo lánh, rất ít người qua lại... nên vẫn chưa tìm được nhân chứng."
Lâm Tùy An: Vị trí các Yến Thoa này rất vi diệu, có phòng tối, lại bí mật, có thể so với hiện trường án mạng được thiết kế riêng vậy.
Phương Khắc đẩy cửa đi vào, đưa cho Hoa Nhất Đường cách kiểm tra thi thể.
"Nạn nhân Di Ni Na, hai mươi hai tuổi, người Hồ. Thời gian tử vong ước chừng nửa canh giờ trước."
Lâm Tùy An đẩy ngược lại dòng suy nghĩ, hung thủ ước chừng giết người trong khoảng thời gian Hoa Nhất Đường và Tô Phi Chương mắng chửi nhau.
Phương Khắc: "Nguyên nhân tử vong là do động mạch cổ bên trái bị vật sắc nhọn cắt đứt, mất máu mà chết, vết thương còn lại ở bụng, bị dao nhọn xuyên qua rốn ba tấc. Dựa trên kích thước, hình dạng và độ sâu của hai vết thương, thì hung khí là một con thành hoàng đao c ắm vào bụng của thi thể."
Một Bất lương đặt tấm vải trắng đẫm máu lên bàn trước mặt mọi người, trong vải trắng bọc hung khí rút ra từ trên thi thể, là một thanh đao ba thước, chuôi đao màu đen quấn dây buộc rắn chắc, dây buộc bị máu thấm ướt, có thể nhìn ra là vũ khí đã được sử dụng lâu năm.
Ngũ Đạt đột nhiên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm thanh hoành đao kia, sắc mặt thay đổi.
Hoa Nhất Đường: "Ngũ Bộ Đầu biết thanh đao này sao?"
Ngũ Đạt nhíu mày, liếc mắt nhìn Ngô Chính Thanh nằm trên mặt đất, hít sâu một hơi: "Khởi bẩm Hoa tham quân, thanh đao này là... Đó là bội đao của Ngô tham quân."
Hoa Nhất Đường chậm rãi ngồi thẳng người: "Ngũ Bộ Đầu chắc chứ?"
Ngũ Đạt cúi đầu ôm quyền: "Thuộc hạ và Ngô tham quân làm việc với nhau nhiều năm, không thể nhận sai được."
Ôi, ôi! Thú vị rồi đây, Lâm Tùy An chợt thấy hăng hái.
Hoa Nhất Đường ra lệnh cho Ngũ Đạt đi xuống trước, đứng lên đi tới bên cạnh Ngô Chính Thanh, rảo một vòng, quạt gõ gõ cằm: "Hung khí tuy rằng là của Ngô Chính Thanh nhưng trên người hắn không có chút máu nào."
Phương Khắc lắc đầu: "Hung thủ một đao đâm vào cổ Di Ni Na lại rút ra, chặt đứt động mạch cổ, máu bắn tung tóe xa hơn mấy thước, trên tường và mái nhà các Yến Thoa đều văng đầy máu, nếu Ngô Chính Thanh là hung thủ thì hắn không thể nào không dính máu được."
Lâm Tùy An nhìn Đoàn Hồng Ngưng, trên người cô ta cũng sạch sẽ, không có một chút vết máu.
Lăng Chi Nhan: "Lúc yến hội, Ngô Chính Thanh và Đoàn Hồng Ngưng đều mặc y phục này, chưng từng thay."
Lâm Tùy An: "Chẳng lẽ là có người lấy bội đao của Ngô Chính Thanh giết người sao?"
Hoa Nhất Đường "xí" một tiếng: "Sao hung án lần nào cũng có hắn thế, phiền thật."
Phương Khắc chỉ vào cách khám nghiệm tử thi trên tay Hoa Nhất Đường: "Trên cổ và cổ tay của Di Ny Na có vết siết, là dấu vết của ba sợi dây da kia, dấu vết hai cổ tay tương đối sâu, dấu vết ở cổ tương đối nông, hẳn là đã bị trói hai cánh tay, vì đây đều là vết thương trước khi chết."
Lâm Tùy An: "Nói cách khác, có người đã treo Di Ni Na còn sống lên trên xà nhà, lại lấy bội đao của Ngô Chính Thanh gi ết chết..."
Nhưng sao lại là tư thế này? Là vì muốn khiến cho tử trạng nhìn kỳ lạ hơn sao?
"Còn có một điểm." Khóe miệng Phương Khắc giật giật, nở một nụ cười quái dị: "Bên trong đùi Di Ni Na cũng có một dấu ấn hoa đào."
Ba người sợ hãi kêu lên: "Hả?!"
Phương Khắc: "Hình dạng giống trên đùi Tiểu Sương như đúc, điều khác biệt duy nhất chính là ấn hoa đào của nàng ta là vết thương trước khi chết, nói cho đúng thì đã ấn lên từ mấy canh giờ trước."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường bốn mắt nhìn nhau.
Cái quái gì thế này?
Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Căn cứ vào hồ sơ trước đó, nạn nhân của vụ án sát thủ đào hoa đều là bị cưỡng gian rồi giế t chết, rồi sau khi chết mới mang dấu hoa đào, mà Liên Tiểu Sương và Di Ni Na..."
"Hai người bọn họ trước khi chết chưa từng bị xâm hại." Phương Khắc nói.
Lăng Chi Nhan trầm ngâm một lát: "Chẳng lẽ hai vụ án này là vụ án mô phỏng?"
Mọi người đang nói thì mí mắt Đoàn Hồng Ngưng trên giường mềm khẽ động đậy rồi mở mắt ra, thần sắc cô mờ mịt: "Đây là nơi nào. Ta bị sao vậy..."
Lâm Tùy An thở dài, đỡ Đoàn Hồng Ngưng ngồi dậy, ánh mắt Đoàn Hồng Ngưng xoay một vòng trên mặt Hoa Nhất Đường, Lăng Chi Nhan, Phương Khắc, càng thêm mờ mịt: "Hoa tham quân, Lăng Tư Trực, còn vị này là...".
"Chuyện này quan trọng, ta nói ngắn gọn." Lăng Chi Nhan trầm giọng nói: "Di Ny Na chết ở các Yến Thoa. Chúng ta phát hiện ra ngươi trong phòng tối của các Yến Thoa, lúc ấy ý thức của ngươi đã không còn rõ ràng. Dám hỏi Đoàn nương tử, ngươi đã đến các Yến Thoa từ lúc nào? Đã từng gặp Di Ni Na chưa? Lúc đó, Di Ny Na có còn sống không?"
Một dãy câu hỏi vang lên, đừng nói Đoàn Hồng Ngưng, đến Lâm Tùy An đều kinh hãi, thầm nghĩ anh Lăng đẹp trai quả nhiên là đại trai thẳng, đối diện với hoa khôi đệ nhất Ích Đô cũng không hề có chút thương hương tiếc ngọc.
Ánh mắt, miệng, thậm chí làn da của Đoàn Hồng Ngưng, hô hấp trong khoang mũi cũng đều ngừng lại, cô nhìn chằm chằm Lăng Chi Nhan lúc lâu, âm thanh từ đôi môi tái nhợt toát ra tựa như một làn khói: "... Di Ni Na... Chết rồi à?"
Hoa Nhất Đường ho khan một tiếng, âm thầm lấy quạt chọc chọc cánh tay Lăng Chi Nhan một chút, Lăng Chi Nhan lúc này mới phát giác ra ngữ khí của mình không được tốt lắm, xấu hổ lui về phía sau nửa bước.
Hoa Nhất Đường khom lưng, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoàn Hồng Ngưng, nhẹ giọng nói: "Đoàn nương tử chớ hoảng hốt, Hoa mỗ thân là tư pháp tham quân ở Thành Ích Đô, chỉ là hỏi thăm bình thường thôi, không phải đang hoài nghi Đoàn nương tử..."
Đoàn Hồng Ngưng dường như căn bản không nghe thấy Hoa Nhất Đường nói, vẫn nhìn chằm chằm Lăng Chi Nhan như trước, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ, từ góc độ của Lâm Tùy An nhìn qua, khóe mắt của cô co giật, đúng là có chút dữ tợn.
"Nàng ở đâu?!" Đoạn Hồng Ngưng nói như rống.
Mọi người kinh ngạc liếc nhau.
Phản ứng của Đoàn Hồng Ngưng không đúng lắm.
"Thi thể ở các Các Yến Thoa cách vách." Phương Khắc cứng ngắc nói một câu.
Mặt Đoàn Hồng Ngưng trắng bệch, giãy dụa xuống giường, nhưng chân vừa rơi đặt xuống đất mềm nhũn thiếu chút nữa nằm sấp trên mặt đất, Lâm Tùy An vội vàng đỡ cô lại. Tay Đoàn Hồng Ngưng nắm chặt cánh tay Lâm Tùy An, thân thể run rẩy không ngừng, đôi mắt to trống rỗng nhìn Lâm Tùy An, yên lặng rơi nước mắt.
Lâm Tùy An động cũng không dám động đậy, gửi tin cầu cứu Hoa Nhất Đường.
Ta phải làm gì đây?
Không ngờ Hoa Nhất Đường chẳng những không giúp mà còn vội lui về phía sau nửa bước, Lăng Chi Nhan và Phương Khắc lại trốn xa tám thước, mắt thấy Đoàn Hồng Ngưng đều muốn khóc ngất đi, Lâm Tùy An chỉ có thể kiên trì học tư thế Hoa Nhất Mộng ôm lấy Đoàn Hồng Ngưng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi.
Dần dần, hô hấp của Đoàn Hồng Ngưng vững vàng trở lại, nghẹn ngào thu tay lại, cúi đầu thi lễ: "Là Hồng Ngưng thất thố, mong chư vị đại nhân chớ trách."
Hoa Nhất Đường thở dài: "Đoàn nương tử có quan hệ gì với Di Ny Na?"
"...... Tính ra đã quen biết hơn mười năm."
Hoa Nhất Đường lại thở dài: "Người chết cũng đã chết, mong Đoàn nương tử nén đau thương."
"Xin lỗi, Lăng mỗ không biết..." Lăng Chi Nhan ôm quyền: "Là Lăng mỗ đường đột."
Đoàn Hồng Ngưng lắc đầu: "Đó là trách nhiệm của chư vị đại nhân, Hồng Ngưng nên phối hợp." Dừng một chút: "Nàng... chết thế nào..."
"Bị người ta dùng dao cắt đứt động mạch cổ, mất máu mà chết." Phương Khắc nói.
Thân thể Đoàn Hồng Ngưng lảo đảo, Lâm Tùy An lại đỡ một cái, Đoàn Hồng Ngưng cắn chặt răng, bởi vì dùng sức quá mạnh nên âm thanh phát ra cũng thay đổi: "Ai đã giết nàng?!"
"Chỉ cần Đoàn nương tử phối hợp điều tra thì Hoa mỗ cam đoan, rất nhanh có thể bắt hung thủ về quy án!" Hoa Nhất Đường nghiêm túc nói.
Đoàn Hồng Ngưng nhắm chặt mắt lại, hít sâu một hơi: "Hoa tham quân xin cứ hỏi."
"Ngươi còn nhớ rõ vì sao mình lại ở trong mật thất của các Yến Thoa không?"
Đoàn Hồng Ngưng: "Ta chỉ nhớ là sau khi múa ta trở về phòng chuẩn bị cho buổi biểu diễn tiếp theo, thì thấy tờ giấy Di Ni Na để lại trên bàn, mời ta đến các Yến Thoa."
Lăng Chi Nhan: "Tờ giấy ở đâu?"
Đoàn Hồng Ngưng mở tay ra nhìn, lại lục ở cổ tay áo, sờ giữa thắt lưng: "Không thấy nữa."
Hoa Nhất Đường: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Đoàn Hồng Ngưng nhớ lại: "Ta đến các Yến Thoa, cửa không khóa, ta liền đẩy cửa đi vào, không thấy Di Ni Na nên ta bèn ngồi xuống chờ nàng, có lẽ là chuẩn bị yến hội mệt rồi nên lại thấy buồn ngủ..." Đoàn Hồng Ngưng dừng một chút: "Đúng rồi, lúc ấy ta nghe được tiếng gõ cửa, ta đứng lên và sau đó... ta ngã xuống đất, cửa mở ra, ta nhìn thấy có người đi vào, là một đôi giày da màu đen, thêu hoa văn màu xanh lam, màu quần áo giống như màu xám, hoặc là màu xanh..."
Theo Đoàn Hồng Ngưng kể lại, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Ngô Chính Thanh cách đó không xa, hôm nay hắn mặc giày quan da trâu mềm màu đen, áo trên là áo tơ màu xanh nhạt thêu hoa văn màu lam đậm.
Đoàn Hồng Ngưng nhìn theo, đồng tử co rụt lại: "Chính là đôi giày kia, trên quần áo cũng là hoa văn kia!"
(bà xạo hả, lúc đó bà mơ mơ màng màng mà ngó rõ được hoa văn đồ ha)
Lăng Chi Nhan: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Đoàn Hồng Ngưng nhíu nhíu mày: "Ta không nhớ rõ..."
Hoa Nhất Đường tặc lưỡi đi đến bên cạnh Ngô Chính Thanh, ngồi xổm xuống dùng quạt gõ vào trán Ngô Chính Thanh, những Ngô Chính Thanh không hề phản ứng.
"Để ta." Phương Khắc tiến lên, từ cổ tay áo lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu xanh biếc, mở nút chai ra đo vào miệng Ngô Chính Thanh, chất lỏng màu xanh biếc thấm vào trong miệng Ngô Chính Thanh, Ngô Chính Thanh mở mắt ra ngồi bật dậy nôn ọe, thoáng chốc vị cay đắng chua xót tràn ngập cả sương phòng, Hoa Nhất Đường cách gần nhất, sặc đến hai mắt đỏ bừng, nhảy bật lên như thỏ, thét chói tai nói: "Cứt chó, thứ quái gì đây?!"
"Trà cô đặc Y Tháp mới chế biến, tân là Dạ Lũng Ẩm." Phương Khắc bình tĩnh cất bình sứ lại: "Ta sợ trà ở yến hội uống không quen, nên mang thêm đến."
Mọi người suýt nữa thì quỳ xuống với hắn.
Ngô Chính Thanh nôn một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lắc lắc đầu nhìn xung quanh: "Hoa tham quân? Lăng Tư Trực, các người... sao ta lại ở đây?! Ta còn nhớ đang đang ở..."
"Các Yến Thoa phải không?" Hoa Nhất Đường nghiêng người sang bên cạnh, chỉ vào hoành đao trên bàn nói: "Đây là hung khí gi ết chết Di Ny Na ở Các Yến Thoa, Ngô tham quân có cảm thấy quen mắt không?"
Mí mắt Ngô Chính Thanh nhảy dựng lên, giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó, da mặt co quắp dữ tợn.
"Đây là bội đao của Ngô mỗ." Hắn rất nhanh đã khống chế biểu cảm trên mặt: "Ngô mỗ không có giết người!"
Lúc Ngô Chính Thanh nói những lời này, Lâm Tùy An rõ ràng cảm giác được thân thể Đoàn Hồng Ngưng đột nhiên trở nên căng thẳng, giác quan thứ sáu của Lâm Tùy An thậm chí cảm giác được sát ý của cô ta.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Đoàn Hồng Ngưng đã dọn hết tất cả cảm xúc, biến thành đệ nhất hoa khôi ổn trọng khéo léo kia, nếu không phải Lâm Tùy An tự tin với mắt nhìn của mình thì còn tưởng là mình bị hoa mắt.
"Cái chết của Di Ni Na thật sự không liên quan đến ta!" Ngô Chính Thanh chính trực nói: "Lúc Ngô mỗ đến các Yến Thoa thì không hề nhìn thấy Di Ny Na, chỉ nhìn thấy Đoàn nương tử nằm trên mặt đất, hình như là ngất xỉu, Ngô mỗ vốn định cứu người nhưng lúc ngồi xuống không biết tại sao, chẳng biết gì cả, đến lúc tỉnh lại đã ở đây rồi."
Lăng Chi Nhan: "Ngô tham quân đi các Yến Thoa làm gì?"
"Ta..." Ngô Chính Thanh dập đầu một chút: "Ngô mỗ và Di Ny Na là người quen cũ, đã lâu không gặp, hôm nay nhìn thấy nàng nên muốn đến ôn chuyện thôi."
Hoa Nhất Đường "à" dài một tiếng: "Ngô tham quân và Di Ny Na là người quen cũ ha, Đoàn nương tử và Di Ny Na quen biết hơn mười năm, vậy thì hai vị cùng là lão bằng hữu nhỉ?"
"Hồng Ngưng nghe Ngô tham quân là đấng anh hùng, ngưỡng mộ đã lâu, nhưng vẫn không có duyên được gặp, thật là vô cùng tiếc nuối." Đoàn Hồng Ngưng rũ mắt xuống dịu dàng nói.
Tròng mặt Ngô Chính Thanh liếc về phía Đoàn Hồng Ngưng, dường như hơi kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh lộ ra biểu cảm rõ ràng, nhướng mày nói: "Ngô mỗ cũng không ngờ hai chúng ta lại quen biết với nhau như vậy, đúng là tạo hóa trêu người."
Lâm Tùy An suýt nữa thì ói, đã đến lúc này rồi mà Ngô Chính Thanh còn không quên dầu mỡ.
"Ngô tham quân!" Lăng Chi Nhan bất chấp lên tiếng: "Lúc ngươi tiến vào các Yến Thoa, có thể phát hiện có chỗ nào không ổn không?"
"Ừm... Ta vừa vào đã ngất xỉu, thời gian quá nhanh nên không để ý... nếu muốn nói có gì không ổn." Ngô Chính Thanh nói: "Mùi hương trong phòng rất nặng, có hơi sặc."
(bà nội đó vào ngồi một lúc mới dính thuốc, cha này mới vào đã ngất rồi, thật đáng mặt đàn ông)
Đoàn Hồng Ngưng: "À, hương thơm kia quả thực khác với mùi hương bình thường Di Ni Na dùng, hình như có hơi tanh."
"Lúc ấy cửa sổ các Yến Thoa đóng hay mở?" Lăng Chi Nhan lại hỏi.
Đoàn Hồng Ngưng suy nghĩ một chút: "Đóng cửa."
Mắt Lăng Chi Nhan lóe lên xoay người ra ngoài, Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Phương Khắc không rõ nguyên nhân, chỉ có thể đi theo ra ngoài, chỉ thấy Lăng Chi Nhan đổi hướng vào các Yến Thoa lần nữa.
Thi thể Di Ni Na còn đặt ở đây, có sáu Bất lương canh giữ cửa, Lăng Chi Nhan xuyên qua cửa lớn, trực tiếp đi tới bên cửa sổ, tỉ mỉ nhìn một vòng khung cửa sổ và cảnh cửa, sau đó trở tay đóng cửa sổ lại, quay đầu lại hét: "Đóng cửa lại!"
Mấy người canh cửa vội vàng kéo cửa lại.
"Mở cửa ra!" Lăng Chi Nhan lại hô.
Cửa lớn "cạch" một tiếng lại mở ra, gần như đồng thời, cửa sổ đóng chặt cũng "cạch" một tiếng mở ra, gió sông ngoài cửa sổ thoáng chốc đã xông vào, thổi mạnh đến mức quần áo mọi người cũng bay theo.
"Lúc chúng ta phá cửa vào thì trong phòng bốc ta một mùi tanh quái dị, lúc ấy Lăng mỗ đã cảm thấy kỳ quái, nếu cửa sổ đã mở thì vì sao mùi lại không tản đi?" Lăng Chi Nhan nói: "Chắc là gian sương phòng này bị vây ở cửa gió, cửa sổ đóng chặt, áp lực ngoài trời quá cao đè lên cửa sổ, khi cửa chính bị mở ra thì không khí bắt đầu khởi động, áp lực gió ngoài cửa sổ sẽ đồng loạt khiến cửa sổ mở ra."
Lâm Tùy An: "Nói cách khác, những cửa sổ này đã bị đóng lại trước khi chúng ta bước vào."
"Mùi tanh mà chúng ta ngửi thấy rất nồng, cho nên..." Hoa Nhất Đường quan sát xung quanh: "Nguồn gốc của mùi hương vẫn luôn ở trong gian phòng này, chưa từng rời đi..."
Ánh mắt mọi người theo tầm mắt Hoa Nhất Đường đồng thời rơi vào giá nến đồng sát đất gần cửa sổ. Trên nến tổng cộng có mười sáu ngọn nến, có dài có ngắn, đều đốt nửa đoạn, Phương Khắc bước nhanh đi qua, lấy tất cả nến xuống, ngủi thử từng cây, rất nhanh chọn ra bốn ngọn nến: "Bốn ngọn này có mùi khác những ngọn khác, có hơi cay, mọi người tản ra để ta đốt thử xem."
Bốn ngọn nến lần lượt thắp lên, gió hồ thổi vù vù, ánh nến yếu ớt lay động, không ngửi được gì. Hoa Nhất Đường khịt mũi tiến lên, Phương Khắc liếc mắt một cái, Hoa Nhất Đường dùng quạt che mũi lại lui trở về.
Phương Khắc lấy ra bốn tờ giấy trắng, ước chừng một ngón tay rộng, dài một tấc, phân biệt tiến đến trên ngọn nến châm lên, ngọn lửa của tờ giấy thứ nhất là màu cam, thứ hai là màu lam, thứ ba màu trắng, cuối cùng là màu xanh lá cây.
Ba người đồng loạt mở to hai mắt.
"Tắt đi." Phương Khắc nói.
Hoa Nhất Đường quạt tắt bốn ngọn nến, dùng ánh mắt trông mong nhìn Phương Khắc: "Sao rồi?"
Phương Khắc: "Bên trong ngọn nến ngọn lửa màu cam có thêm mê hương, bên trong nến màu lam là hương thôi tình, màu trắng là một loại mê hương mạnh khác, ngọn nến màu xanh lá là của quả Long Thần."
Ba người đồng thời hít sâu một hơi.
"Bốn loại nến nếu đốt lên đồng thời thì chỉ sợ còn có mức độ hiệu quả khác nhau, về phần hiệu quả cụ thể là gì thì cần phải thí nghiệm thêm một bước mới có thể xác định." Phương Khắc lại nói.
Ba người liếc nhau, biểu cảm đều có chút nhức răng.
"Sư phụ sư phụ sư phụ!" Cận Nhược la hét chạy vào, vẻ mặt vui mừng: "Ta lại đến hành lang lần nữa, phát hiện ngoại trừ dấu chân dưới lòng đất thì trên vách tường bên cửa ngầm và hành lang cũng lưu lại vết máu, dấu vết rất loạn, chứng tỏ hung thủ lúc chạy trốn rất bối rối, ta mới nghĩ hung thủ hắn là sẽ để lại điểm khả nghi, không chừng còn lưu lại manh mối khác, nên đã lục soát hết tất cả sương phòng tầng bốn, kết quả tìm được cái này ở trong phòng mật thất các Anh Đào..."
Nói xong, ném túi vải trong tay xuống đất: "Nhìn đi!"
Lâm Tùy An trong lòng "ôi" một tiếng, trong túi vải dĩ nhiên là một bộ y phục đầy máu, vỏ đao nhuộm máu và một đôi giày vải màu đen dính đầy máu.
Phương Khắc lập tức ngồi xổm người lật xem bộ quần áo đầy màu kia, Lăng Chi Nhan thì nhấc giày lên xem thử.
"Trong phòng tối của các Anh Đào các có một chậu nước bị máu nhuộm đỏ, hẳn là hung thủ dùng để tẩy rửa vết máu, còn có một cái tủ quần áo, bên trong đặt mấy món đồ giặt, kích thước vừa khớp với bộ đồ này." Cận Nhược: "Ta đã so sánh rồi, vết máu trên đế giày này hoàn toàn phù hợp với dấu chân máu lưu lại trong hành lang. Xem ra hung thủ này đã sớm có chuẩn bị!"
Phương Khắc mở áo quần ra đứng đến vị trí thi thể Di Ni Na, so sánh vết máu trên huyết y với vách tường và trên nóc nhà, gật gật đầu: "Hướng đi của vết máu tương xứng, đây hẳn là quần áo hung thủ mặc khi hành hung."
Lâm Tùy An giơ ngón tay cái lên: "Đồ nhi ngoan, làm tốt lắm!"
Cận Nhược chống nạnh ngửa cằm, dáng vẻ đắc ý giống y hệt Hoa Nhất Đường đến ba phần.
Hoa Nhất Đường dùng quạt che miệng, tròng mắt đào bộ quần áo máu kia từ trên xuống dưới một vòng: "Chư vị có cảm thấy bộ y phục này quen mắt không?"
Quần áo tuy rằng đã bị máu nhuộm đến thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn nhìn ra phong cách cơ bản, là một bộ áo dài nam tương đối rộng rãi, đầu vai, tay áo, vạt áo thêu hoa văn tinh mỹ, màu nền hẳn là màu xanh đá.
Lâm Tùy An như chợt nhớ ra điều gì, cô nhớ rồi, lúc Di Ni Na khiêu vũ, chủ nhân của bộ quần áo này vòng tới vòng lui bên cạnh cô, bởi vì màu xanh lá cây, thân thể lại mập mạp, nên nhìn chẳng khác gì một con ruồi xanh phiền phức.
*
Giữa giờ tuất hai khắc, tầng sau của lầu Tán Hoa loạn thành một nồi cháo.
Tân nhậm chức tham quân Hoa Tứ Lang đột nhiên phong tỏa Lầu Tán Hoa, tất cả mọi người không được ra vào, người đến tham yến tiệc đều là thế gia quý tộc, người nào cũng không phải là dạng vừa, mới nghe đã nổi giận, đồng loạt kêu gào chuẩn bị xông vào cửa, chưởng quỹ vội vàng nói lại lời của Hoa Tứ Lang, rằng ai dám gây sự thì cẩn thận Lâm nương tử bằm chân chó của hắn.
Chiến tích đánh nhau giữa Lâm Tùy An và Ô Thuần vẫn còn rõ ràng trước mắt, không ai dám đụng vào chuyện xui này, chỉ có thể áp chế sự bất mãn chờ tại chỗ, thuận tiện âm thầm chửi mắng Hoa Nhất Đường.
Ai ngờ chờ tới chờ lui, chẳng những không có đợi đến khi giải trừ phong tỏa mà còn chọc đến bộ khoái và bất lương của Ích đô, phong tỏa toàn bộ Lầu Tán Hoa.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, Lầu Tán Hoa tám phần là xảy ra án mạng người, lại liên tưởng đến vũ công đình các lúc trước, không khó để suy đoán ra Di Ny Na hẳn là lành ít dữ nhiều.
Lần này lại càng rối loạn hơn.
Lưu Thanh Hi ngồi bên cạnh Hoa Nhị Mộc mà giống như ngồi trên đống than.
Đối diện là gia chủ Tô thị Tô Phi Chương, hắn bưng chén rượu rũ mí mắt, giữa lông mày u ám khó lường, Tô Ý Uẩn ở bên cạnh cúi đầu, uể oải đến mức không gượng dậy nổi, phía sau Tô Ý Uẩn, Ô Thuần cuộn mình ngồi dưới cửa sổ, trên đầu còn đang chảy máu, nhưng không ai phản ứng lại chỉ có thể tự mình băng bó.
Khoa trương nhất chính là Trì thái thú và Hạ Trường Sử, đã loạn như thế rồi mà hai người còn dựa đầu vào nhau mà ngất xỉu... Trì thái thú rõ ràng mở nửa con mắt, tròng mắt xoay tròn, phát hiện Lưu Thanh Hi nhìn qua thì vội nhắm mắt lại.
Bảy tám đệ tử bên trái là thành bắc Chu thị, ước chừng là người hâm mộ của Di Ny Na, lúc này chợt bi thương ôm đầu khóc, bên phải là con cháu của thành Nam Vương thị và Mã thị ở thành Đông, ngày thường coi Tô thị là đầu não, hôm nay bị áp đảo danh tiếng, vốn không cam lòng, ai nấy cứ liên tục mắng chửi, đặc biệt là đệ đệ Vương Cảnh Lộc của gia chủ Vương Thị Vương Cảnh Phúc là mắng dữ dội nhất.
Mà càng nhiều người... như thành nam Từ thị, thành bắc Tiền thị, Tôn thị con cháu, đều giống như Lưu Thanh Hi, đều lo sợ bất an.
Ánh mắt Lưu Thanh Hi dừng trên người Vương Cảnh Lộc, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng rất nhanh đã bị dời đi sự chú ý... Ngô Chính Thanh lúc trước còn đến ân cần với cô đã không thấy đâu.
"Các huynh đệ, Hoa Tứ Lang phong tỏa lầu như thế, rõ ràng là coi chúng ta là phạm nhân!" Vương Cảnh Lộc lớn tiếng kêu lên: "Đây là vũ nhục của sĩ tộc Ích Đô chúng ta!"
Vương thị và Mã thị là đại gia tộc của thành Ích Đô chỉ sau Tùy châu Tô thị, con cháu trong nhà ngày thường sống an nhàn sung sướng, vô công rỗi nghề, đều là những tên chỉ sợ thiên hạ không loạn, chưa từng chịu ấm ức như thế, bèn đứng lên đồng loạt phụ họa.
"Vương huynh nói rất đúng, cho dù hắn là Hoa gia Tứ Lang thì sao? Dương Đô Hoa thị đã đi tới địa bàn Ích Đô chúng ta, thì vẫn nên kẹp đuôi lại mà làm người!"
"Chúng ta đã chờ gần hai canh giờ rồi, còn phải chờ bao lâu nữa đây?! Ngươi có thể cho chúng ta một câu chính xác không?"
"Cho dù thật sự có án mạng thì liên quan gì đến chúng ta?"
"Đúng vậy, chúng ta đều ở trên tầng sáu, còn chẳng từng ra khỏi cửa!"
"Dù là vụ án gì cũng không đổ vào đầu chúng ta được!"
"Theo ta thấy, Hoa gia Tứ Lang rõ ràng chính là lấy việc công trả thù riêng, muốn gây hấn với chúng ta đây!" Vương Cảnh Lộc vung tay hét lên, dẫn con cháu Vương gia và Mã gia xông tới cửa: "Các huynh đệ, mau theo ta đi đòi công đạo!"
"Hoa Nhất Đường, thả chúng ta ra ngoài!"
"Hoa Tứ Lang, ngươi là tiểu nhân ra vẻ thanh cao đạo mạo! Muốn làm trời làm đất ở Ích Đô ta hả, ngươi nằm mơ đi!"
"Hoa Nhất Đường! Hoa Tứ Lang, ngươi ra đây! Cho ta ta ngoài!"
"Hoa Nhất Đường, đừng làm rùa rùa rụt đầu, có bản lĩnh đi ra đây nói chuyện với chúng ta!"
Bất lương ở cửa kinh hãi thất sắc, rút thước sắt ngăn trước cửa, giận dữ quát liên tục "Lui ra!", bất đắc dĩ những thế gia tử này hoàn toàn không biết trời cao đất dày, vẫn xông về phía trước mãi, mắt thấy phòng tuyến của Bất lương sắp vỡ thì chợt một luồng sáng sắc bén phá không bay đến, mang theo tiếng gào lướt qua đầu mọi người bay vào đình các, lại rắc một tiếng c ắm vào sàn nhà, kêu ong ong không ngừng.
Đó là một thanh hoành đao nhiễm máu!
Mọi người hoảng sợ biến sắc, rầm một tiếng tản ra.
Tóc Vương Cảnh Lộc bị đao phong chém đứt một sợi, sợ tới mức đặt mông ngồi bệt trên mặt đất.
"Chư vị không phải muốn Hoao mỗ cho một lời giải thích sao?" Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo cao vút: "Đây chính là lời giải thích của Hoa mỗ."
Bất lương như trút được gánh nặng, đồng loạt tránh lui hai bên nhường ra một con đường.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt nghênh ngang vào sân, phía sau là Lâm Tùy An, Lăng Chi Nhan, Cận Nhược và Phương Khắc, bộ đầu Ngũ Đạt đỡ Đoàn Hồng Ngưng, sắc mặt Ngô Chính Thanh âm trầm đi theo sau cùng.
Cả hội trường tĩnh mịch, mấy kỹ nhân chịu không nổi k1ch thích, ngất xỉu.
Lưu Thanh Hi dùng tay áo che miệng mũi, tuy rằng cách rất xa nhưng cô hình như ngửi được một mùi máu tươi khó có thể diễn tả thành lời.
Tô Phi Chương ngồi thẳng người, Tô Ý Uẩn ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía chính giữa đình các.
Hoa Nhất Đường phe phẩy quạt đi tới, áo lụa bảy lớp bay lên theo gió, tỏa ra từng lớp ánh sáng, giống như thân mình khoác lên lớp khói nhạt nước chảy, ngũ quan tuấn lệ sáng ngời động lòng người, ánh sáng trong con ngươi còn lạnh hơn cả kiếm băng.
"Vũ công phường Vĩnh Nhật Di Ni Na một canh giờ trước bị người khác chém đứt động mạch cổ mà chết, hung khí chính là thanh đao này!"
Mọi người biến sắc, có người tinh mắt nhận ra, hét lên: "Thanh đao này là bội đao của Ngô gia Ngô Chính Thanh!"
Một tiếng kêu này khiến Trì thái thú giả và Hạ Trường Sử nãy giờ giả vờ ngất đều nhảy bật lên.
Hoa Nhất Đường khép quạt lại: "Đúng vậy, hung thủ sát hại Di Ny Na chính là..." Chiếc quạt chỉ về phía Ngô Chính Thanh, da mặt Ngô Chính Thanh giật giật, đang định nói gì đó thì đã thấy quạt của Hoa Nhất Đường đột nhiên rẽ xuống phía dưới, chỉ về phía một người khác: "Vương thị của thành Bắc, Vương Cảnh Lộc!"