Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
*
Chương 24: Ta tin ngươi
  Lâm Tùy An mãi mãi nhớ rõ ngày hôm đó, vào năm lớp bốn, có một ngày cô bị đau bụng phải xin nghỉ sớm về nhà, lúc mở cửa ra thì nhìn thấy bố mình và một người phụ nữ xa lạ trần như nhộng quấn lấy nhau ở trên sô pha.
  Nói thật, chi tiết cụ thể cô cũng không nhớ rõ, chỉ có một hình ảnh cực kỳ rõ ràng, đó thân thể hai người kia giống như da thịt heo mới nấu xong, dinh dính trắng bóng như ánh dầu mỡ.
  Sau đó là cảnh tượng hỗn loạn long trời lở đất, chồng của người phụ nữ kia xông tới cửa, hàng xóm láng giềng vây quanh cửa xem náo nhiệt, thân thích đến rồi lại đi, ba cô tám dì ngồi lại khuyên mẹ cô đừng ly hôn.
  Họ nói: đàn ông ngoại tình không phải là vấn đề gì lớn, miễn là trong lòng còn thương con thương vợ thì vẫn là một người đàn ông tốt.
  Họ nói: Phụ nữ phải rộng lượng, phải hiểu cho đàn ông, đừng gây áp lực quá nhiều cho đàn ông.

Nếu không đàn ông không nhận được sự ấm áp của gia đình thì tất nhiên sẽ ngoại tình.
  Họ nói: Một ngôi nhà không thể không có một người đàn ông, một đứa trẻ không thể không có bố.

Vì con cái, nhịn nhịn cho qua là được rồi.
  Họ nói: Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
  Bố cô quỳ trên mặt đất, nước mắt như mưa dập đầu với mẹ, nói đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối, về sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
  Lâm Tùy An đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của mẹ, hai mắt đỏ thẫm nhưng không có một giọt nước mắt, nếp nhăn hằn sâu trên má cũng biến mất không còn gì.
  Khi đó Lâm Tùy An không nói gì, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở một bên nghe họ hàng thân thích nói những điều mà cô không hiểu, nghe bố cô khóc lóc nói: "Hãy tin anh."
  Cuối cùng mẹ cô tha thứ cho bố cô, giống như nhiều phụ nữ trong thời đại đó, bà chọn cách tha thứ và khoan dung, giống như họ bị cột chặt vào cái giá của đạo đức rằng phải rộng lượng và hiền lành vậy.
  Lâm Tùy An cũng tin, sau đó bố cô giống như thoát thai hoán cốt, một lần nữa làm người, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
  Mãi đến khi Lâm Tùy An về nhà nghỉ hè vào năm nhất đại học, mẹ mới nói cho cô biết sự thật.

  Năm cô học lớp tám, bố cô lại ngoại tình lần nữa, cũng bị chồng của đối phương bắt gian trên giường, lớp mười, một lần nữa, lớp mười hai, một lần nữa.
  Những điều này Lâm Tùy An đều không biết, mẹ và thân thích trong nhà giống như đã bàn bạc xong với nhau rằng phải giấu chuyện này xuống hy vọng không ảnh hưởng đến việc học tập của cô.
  Lâm Tùy An lúc đó cảm thấy cả người choáng váng, cô hỏi mẹ vì sao còn không ly hôn?!
  Mẹ nói: Bà tin bố cô có thể thay đổi, tin lãng tử quay đầu ngàn vàng không thể đổi.
  Mẹ còn nói cho dù thế nào thì ông ấy cũng là bố của cô, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô phải tôn trọng bố.
  Trong khoảnh khắc đó, Lâm Tùy An cảm nhận được sự hoang đường và bất đắc dĩ, cô càng hiểu rõ hơn một chuyện: Mặc dù cô là con của bọn họ nhưng đối với hai vợ chồng bọn họ mà nói, cuối cùng cô cũng chỉ là một người ngoài.
  Tất cả mọi thứ của họ, chỉ có thể được quyết định bởi chính họ, suy nghĩ và quyết định của cô căn bản không quan trọng.
  Sau khi tốt nghiệp đại học: "niềm tin" của mẹ cuối cùng cũng có kết quả, bố cô về hưu, mỗi ngày đều nấu cơm, đi dạo với mẹ, hàng xóm thân thích hết lời khen ngợi bố, nói lão Lâm là ngươi đàn ông tốt, còn nói mẹ cô khổ tận cam lai, đúng là hậu phúc.

  Lâm Tùy An lại biết, là bởi vì người đó già rồi, chơi không nổi nữa nên mới sống thành thật.
  Nhưng cô biết phải làm sao, mẹ cô thoạt nhìn thì sống rất hạnh phúc, giống như sự tha thứ và chờ đợi cả đời của bà đều đáng giá, bây giờ "hậu phúc" là thứ mà mẹ mong cầu cả đời.
  Nhưng hậu phúc của mẹ chỉ kéo dài được hai năm ngắn ngủi.
  Bởi vì mất ngủ quanh năm và bệnh trầm cảm đã làm tổn thương tim mạch mẹ, một cơn nhồi máu cơ tim cướp đi tính mạng bà.
  Bố cô khóc thành nước mắt trong đám tang, nói rằng nửa đời sau của mình sẽ giữ hình ảnh của mẹ.

Đồng nghiệp, hàng xóm, người thân đều khen bố nói bố là một người đàn ông có tình cảm, thực sự là một người đàn ông tốt.
  Lâm Tùy An thì chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc.
  Trớ trêu hơn nữa là ba tháng sau, người đàn ông tốt kia được đồng nghiệp giới thiệu, xem mắt thành công, hào hứng chuẩn bị tái hôn.
  Lúc Lâm Tùy An nhận được điện thoại báo tin vui của bố, cô đang lái xe về công ty lấy tư liệu, sự mừng rỡ và chờ mong của ông ta giống như một thanh đao, hung hăng đâm vào trái tim cô, nước mắt cô không khống chế được mà tuôn ra làm chặn tầm mắt.
  Trong tiếng kèn chói tai vang lên, cô bị xe khác đụng vào rồi bay ra ngoài, tầm mắt song song với bầu trời xanh chính là bóng tối vô tận.
  Khi tỉnh lại, cô trở thành Lâm Tùy An của thế giới này.
  Ký ức của thế giới trước trở nên vô cùng xa xôi với cuộc sống mới này, thế nhưng cô cuối cùng vẫn nhớ lại loại cảm giác bị lừa gạt, bị phản bội kia, giống như như trái tim bị khoét đi một miếng thịt đẫm máu, rồi có cơn gió lạnh thổi qua, mãi mãi không chịu ngừng nghỉ.

  Không được tin tưởng ai, chỉ có thể dựa vào chính mình thôi!
  Những lời này theo tiết tấu nhịp tim khắc sâu trừng chữ ở trong đầu, trong tai vang lên tiếng rít yếu ớt, tốc độ lưu lượng máu càng ngày càng nhanh, giống như như bị máy bơm nước áp suất cao đè vào tứ chi.

Lâm Tùy An nắm chặt chặt xích sắt xoay một vòng, vừa lúc trói cổ Minh Thứ, vung một cái, Minh Thứ bay ngang ra ngoài, đụng mạnh vào bức tường mỏng kia, rắc một tiếng bước tường mỏng nứt ra, thì ra chỉ là một cánh cửa ván gỗ ngụy trang thành tường.
  Lâm Tùy An vỗ hai tay, xoay người đứng dậy, ngón tay bóp cằm đẩy lên trên, nhấc xương cằm bị trật về vị trí cũ, sau đó tung người đạp lật ván cửa, trực tiếp đi vào phòng bên cạnh.
  Trong khói bụi đầy trời, cô nhìn thấy Chu thái thú sợ tới mức ngồi trên mặt đất và Lăng Chi Nhan trợn mắt há hốc mồm.
  Nàng còn nhìn thấy Hoa Nhất Đường, bị một quan sai khác từ khống chế từ sau lưng, miệng bị bịt lại, một chân vẫn duy trì tư thế muốn đạp người, nhìn thấy Lâm Tùy An thì hai mắt sáng lên, liều mạng giãy dụa, hai chân điên cuồng đá trên không trung, miệng kêu ưm ưm không ngừng.
  Lâm Tùy An hơi giật mình: Thì ra Hoa Nhất Đường không lên tiếng, là bởi vì bị người khống chế...!hắn có...
  Quan sai khống chế Hoa Nhất Đường xông lên, bị Lâm Tùy An dùng sợi xích sắt quất bay, Hoa Nhất Đường nhân cơ hội giãy dụa, chửi ầm lên: "Đồ cứt chó! Lâm Tùy An mới không giết người ấy! Lăng Chi Nhan ngươi là tên chó đẻ, dám giả mạo lời khai, châm ngòi ly gián bức cung, Lăng thị trăm năm thế gia lại sinh ra cái đồ không bằng còn chó như ngươi, Lăng gia tổ tiên nếu phải biết, nhất định sẽ lật nắp quan tài bò ra cắn chết cái bản mặt ngươi!"
  Tiếng quát mắng của Hoa Nhất Đường bay vào lỗ tai giống như như một ly nước đá tưới lên tế bào não nónh nảy của Lâm Tùy An, tiếng ong ong trong tai yếu đi ba phần.
  Anh ta...!vừa nói gì?
  Nói rằng cô không giết người?
  "Sao...!sao ngươi có thể?!" Lăng Chi Nhan ngạc nhiên nhìn Lâm Tùy An, lời nói tiếp theo của Lăng Chi Nhan bị ánh mắt Lâm Tùy An bắn ngược trở về.
  "Lăng công cẩn thận!" Minh Thứ kêu to nhào tới, Lâm Tùy An chả thèm nhấc mắt nhìn hắn, hất xích sắt đánh bay hắn ra, sắc mặt Lăng Chi Nhan đại biến, rút hoành đao bên hông bổ tới, Lâm Tùy An túm lấy xích sắt quăng ra, nhưng lúc này, xích sắt không biết vì sao đột nhiên lại trở nên nặng nề, cô thế mà lại không ném lên được nữa.
  Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
  Lâm Tùy An nhoáng người nhảy lên một cái, Lăng Chi Nhan đã giết đến trước mắt, đao phong bao trùm lấy cô, Lâm Tùy An hai tay nắm lấy xích sắt xoay ngang từng vòng, lưỡi đao bị xích sắt trói chặt, phát ra tiếng kẽo kẹt kiêng răng.
  Lăng Chi Nhan hai tay cầm đao, cắn chặt răng, hai tay run rẩy, nhưng dù là hắn có dùng bao nhiêu sức lực thì cũng không thể lay động xích sắt kia chút nào, sức mạnh của tiểu nương tử trước mắt này lớn đến khủng bố, càng kinh khủng hơn chính là ánh mắt của nàng ta, tối đen không thấy đáy, không có bất kỳ tình cảm gì, nhìn giống như một con rối gỗ.
  "Người đâu! Cứu ta! Giết người!" Chu thái thú liên tục lăn lộn chạy về phía cổng lớn, nhưng còn chưa hô hai tiếng, đã bị Hoa Nhất Đường đá ngã xuống đất, sau đó còn nhảy lên đạp mấy cái, kèm theo đủ tiếng mắng chửi, như "Con lừa mù! Lợn mù! Con rùa!" vân vân.
  Cho dù tình thế bây giờ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, Lăng Chi Nhan cũng bị chiêu miệng phun | hương thơm hung hãn của Hoa Nhất Đường làm cho kinh hãi, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, tên công tử ăn chơi của Hoa gia này còn ác ôn hơn cả lời đồn.
  Nhưng vào lúc này, xích sắt không nhúc nhích đột nhiên hơi lắc lư, Lăng Chi Nhan phát hiện trong con ngươi đen kịt của Lâm Tùy An tỏa ra một chút ánh sáng, tay cô bắt đầu run rẩy, trán chảy mồ hôi, cố gắng thở ra hít vào, giống như vừa từ trong cơn ác mộng tỉnh lại.
  Thực ra, trạng thái bây giờ của Lâm Tùy An thay vì nói là tỉnh lại từ trong mộng, chi bằng nói là quỷ đè giường, sức mạnh mênh mông trong thân thể giống như như nước vỡ bờ tiết ra ngoài, cảm giác mệt mỏi khó có thể nói thành lời dọc theo gân mạch bò lên thân thể, lại giống như vô số mối mọt đói khát cắn cơ bắp toàn thân khiến cho cô vừa xót vừa đau.

  Đột nhiên, lồng ngực cô tê dại, cổ họng dâng lên mùi tanh, cả người đột nhiên phát tiết sức mạnh, đao của Lăng Chi Nhan quấn lấy xiềng xích hung hăng đè lên bả vai cô, chỉ trong chốc lát tiếng chửi của Hoa Nhất Đường truyền đến, Lăng Chi Nhan đang hết sức tập trung chiến đầu với với Lâm Tùy An, nào có thể ngờ được tốc độ của tên công tử ăn chơi không đứng đắn nhìn thì giống như trói gà không chặt lại nhanh như vậy, nhật thời không phát giác đã bị đụng vào, đầu bị đập vào góc bàn chảy máu.
  "Lâm Tùy An, ngươi sao rồi?!" Hoa Nhất Đường ôm lấy Lâm Tùy An hét to.
  Khóe miệng Lâm Thuận An đau đớn đến co rút, cố há miệng, máu theo khóe môi tràn ra, cô nhớ loại đau đớn này rất giống với cảm giác khi cô vừa xuyên qua.

Tứ chi cô mềm nhũn xuống, cả người tê liệt nằm trong lòng Hoa Nhất Đường, trọng lượng của bốn sợi xích sắt vốn dĩ đều đè lên người cô, lúc này cô ngã xuống, trọng lượng của xích sắt tất cả đều đặt trên người Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Đường kêu ôi chao một tiếng rồi ngã bệch xuống nền đất, há miệng nhe rằng nhưng trên tay lại không chịu thả lỏng chút nào, cứ như vậy liều mạng ôm chặt Lâm Tùy An.
  Cửa phòng khách bị đập vỡ, nha sai xông vào suýt nữa thì giẫm lên đầu Chu thái thú, may mà có một nha sai tinh mắt đỡ hắn dậy, Chu thái thú ôm mông kêu to: "Đánh cho ta!"
  "Dừng tay!" Lăng Chi Nhan ôm đầu đứng lên, nửa khuôn mặt đều là máu, giọng nói mạnh mẽ: "Không được làm dụng tư hình!" Ánh mắt hắn nhìn thẳng Hoa Nhất Đường: "Không ai được phép đả thương bọn họ!"
  Đây là hình ảnh cuối mà lâm Tùy An nhìn thấy trước khi mất ý thức.
  *
  Lâm Tùy An mơ thấy mình bị mắc kẹt trong một khối bông gòn màu đen, lồng ngực ngột ngạt, khó thở, có một con ong khổng lồ bay vòng quanh cô, bên trái kêu ong ong, bên phải kêu ong ong, đột nhiên có một con ong quay mông đâm vào cổ tay cô, đau đến mức khiến cô mở mắt.
  Đập vào tầm mắt chính là trần nhà đá đen của đại lao phủ nha, mùi ẩm mốc chui vào khoang mũi, sặc đến nổi khiến phổi cô cũng đau đớn, mùi máu trong miệng càng nồng hơn, Lâm Tùy An nuốt nước miếng, mới phát hiện cổ họng mình thật khô, tệ nhất chính là, toàn thân cô cực kỳ mệt mỏi, không có chút sức lực nào tiếng ong ong trong mộng ở thế giới thực có hình tượng hóa, biến thành những tiếng mắng chửi hùng hùng hổ hổ.
  "Lăng Chi Nhan cứt chó! Chu Trường Bình cứt chó! Phùng Tương Nghĩa cứt chó!"
  Lâm Tùy An dùng hết sức lực mới miễn cưỡng nghiêng đầu qua, thấy Hoa Nhất Đường ngồi bên cạnh cô, vừa hùng hùng hổ hổ mắng người, vừa lấy thuốc mỡ màu xanh lục bóng loáng từ trong một cái bình sứ cẩn thận bôi lên cổ tay cô, cảm giác đau đớn trên cổ tay bị sự lạnh lẽo bao trùm khiến cô nói không nên lời, Lâm Tùy An không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
  Hoa Nhất Đường vui mừng giương mắt: "Ngươi tỉnh rồi! Cảm giác thế nào?!"
  Quần áo của hắn rất bẩn, tóc mai cũng rối loạn, mái tóc rối bời dính vào gò má tái nhợt, con ngươi ướt sũng trong không gian tối tăm như vậy sáng ngời như một viên minh châu.
  Lâm Tùy An: "Chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?"
  "Đại phu nói ngươi khí huyết công tâm gân mạch nghịch chuyển, thiếu chút nữa thì mất mạng!" Hoa Nhất Đường gấp gáp nói: "Ngươi không biết lúc ấy ngươi đáng sợ thế nào đâu, rầm một tiếng ngất luôn, còn nôn ra máu, nôn cả bãi lớn vậy nè...."
(Ai cho tui cục bông đáng yêu này với huhu)
  Trong đầu óc lộn xộn của Lâm Tùy An chỉ bắt được một dấu chấm hỏi: "Trong nhà lao cũng có đại phu sao?"
  "Mời từ bên ngoài tới, coi như họ Lăng kia cũng coi như có nhân tính.

Đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi, nhìn mặt ngươi kìa, trắng bệch đáng sợ quá..." Nói đến đây, Hoa Nhất Đường có hơi nghẹn ngào, dời ánh mắt đi.
  Lâm Tùy im lặng nhìn sườn mặt hắn, tên ăn chơi tuy rằng không đứng đắn nhưng mà quả thực có một cái túi da rất tốt, từ hướng này nhìn qua có thể thấy chiếc cổ thon dài, sống mũi cao thẳng, ngay cả yết hầu lăn lên lăn xuống kia nhìn cũng rất có cảm giác nghệ thuật.
  Lâm Tùy An nhắm mắt lại, đảo ánh mắt đánh giá xung quanh, phát hiện mình đúng là đang ở trong phòng giam của Hoa Nhất Đường, nằm trên giường của anh ta, còn đắp chăn của anh ta...!khó trách hô hấp của mình không thông, Hoa Nhất Đường đắp cho cô tận hai cái chăn, cả người cô giống như bị Ngũ Chỉ Sơn đè lên vậy.
  Lâm Tùy An: "Nặng quá."
  Hoa Nhất Đường: "Gì cơ?"

  "Chăn nặng quá."
  "Người ngươi lạnh quá, cần phải giữ ấm."
  Lâm Tùy An bất đắc dĩ: "Có khi nào do chăn đè nặng quá máu ta không thể lưu thông nên tay chân nó mới lạnh không?"
  "Hả?!" Hoa Nhất Đường kinh hãi, vội vàng vén một tầng chăn lên, lại cẩn thận run rẩy tém góc chăn của Lâm Tùy An lại: "Đỡ hơn chưa?"
  Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, hô hấp thuận lợi hơn nhiều rồi.
  Hoa Nhất Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại giống như gà mái bảo vệ trứng dùng ánh mắt trông mong nhìn cô.
  Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Lâm Tùy An cực kỳ không được tự nhiên, cô đột nhiên nhớ tới lời Hoa Nhất Đường nói trước khi ngất xỉu:
  [Lâm Tùy An mới không giết người!]
  Mặc dù nằm xen lẫn trong lời mắng chửi, nhưng ngữ khí chắc nịch kia hẳn không phải là giả.
  Anh ta...!thực sự là tin tưởng cô...!sao?
  Vì sao chứ?
  Lâm Tùy An: "Tại sao ngươi lại tin ta?"
  Hoa Nhất Đường: "Hả?"
  "Vì sao ngươi tin ta không giết người."
  Hoa Nhất Đường sửng sờ, chỉ sợ lâm Tùy An cũng không ý thức được, lúc cô hỏi câu này, giọng nói mình có bao nhiêu run rẩy, khác hoàn toàn với lúc cô hung mãnh xông vào trong Hoa sảnh, ánh mắt tràn ngập sự bi thương lạnh lẽo.

  Hô hấp của Hoa Nhất Đường đột nhiên trở nên hỗn loạn, hắn bỗng dưng cảm thấy vấn đề này rất quan trọng với cô, cho nên hắn nhất định phải thận trọng trả lời.
  Sao hắn lại tin nàng ư?
  Bởi vì hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn ra lời khai của Lăng Chi Nhan là giả, bởi vì biểu cảm dương dương tự đắc của Chu thái thú quá chướng mắt, bởi vì giọng điệu dụ dỗ Lăng Chi Nhan quá rõ ràng, bởi vì nghe Mục Trung kể lại chuyện xưa của nàng, cái cảm giác như đã quen biết từ lâu, bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã biết, nàng không giống với những người khác...
  Hoa Nhất Đường mỉm cười, hắn đã biết đáp án của mình.
  "Không vì sao cả, ta tin ngươi."
  Đôi đồng tử Lâm Tùy An rung động.
  Ánh nắng ban mai màu vàng xuyên qua ô cửa sổ, phủ một lớp nắng vàng lên người Hoa Nhất Đường, quần áo dơ bẩn và vết máu ấy thế mà lại tỏa ra ánh sáng trắng tinh, đó nỗi niềm kỳ lạ xa xăm không thế nào với tới được.
15.7.2022.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK