NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 238: Học viện Tam Hà
"Cách thành An Đô năm dặm, có một ngọn núi tên Tam Hà, trên núi có một học viện Tam Hà, đây là một trong những học viện nổi tiếng nhất ở An Đô, năm nay là kỷ niệm hai mươi lăm năm thành lập Học viện Tam Hà, Ngự thư tư của Triều đình phải Ngự thư sứ đến học viện Tam Hà để tặng sách chúc mừng." Lưu trường sử nói: "Ngự thư sứ Ngự thư tư này là cận thần của thánh thượng, nhất định phải tiếp đón chu toàn, cố gắng hết sức để bảo vệ, vốn dĩ Gia thứ sứ và Lưu mỗ sẽ đích thân tiếp đón, thế nhưng bây giờ chúng ta lâm vào hoàn cảnh này, haiz, thực sự là hữu tâm vô lực."
Hoa Nhất Đường chợt hiểu ra rồi "ồ" dài một tiếng.
Lâm Tùy An hiểu là: Nói trắng ra là hoàng đế phái một đội thanh tra đến học viện Tam Hà để kiểm tra công việc dưới danh nghĩa gửi sách, nếu không tiếp đại tận tình thì vị "cận thần" của đoàn thanh tra không phải ăn chay đây, khi trở về Đông Đô sẽ mách lại vào tai hoàng đế, đủ để các quan viên An Đô ăn đủ.
Nói cách khác, trọng tâm của công việc này là ăn, chơi, uống, trò chuyện, nịnh nọt, haha, không thể không nói, Hoa Nhất Đường quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Khi Cận Nhược nghe thấy lời này, chắn lập tức xua tay hết lần này đến lần khác: "Ta nói rõ trước, ta không làm việc này đâu, ta còn bận đưa Y Tháp và đám tứ thánh đi thưởng thức đồ ngon ở An Đồ nè."
Y Tháp và Tứ Thánh liên tục gật đầu: "Đi theo, Cân ca, ăn, ăn, ăn!" "
Vẻ mặt Hoa Nhất Đường cũng có hơi ngượng ngùng: "Hoa mỗ vừa tới đây còn bỡ ngỡ đã nhận được trọng trách này, trong lòng thật sự vẫn có hơi e ngại, Trịnh tham quân ở An Đô nhiều năm, chắc hẳn phải biết rõ nội tình bên trong hơn, hay để việc này cho Trịnh tham quân đi?"
Lưu trường sử thở dài: "Trịnh tham quân bản tính rụt rè, không giỏi ngôn từ, cho vùi đầu vào công việc thì không sao, nếu muốn xuất đầu lộ diện thì chẳng thà giết hắn còn hơn. Hoa tham quân sinh ra trong thế gia đại tộc, lại là tân quý của triều đình, tính cách hào sảng, ăn nói lễ độ, là người thích hợp nhất nhất nhất rồi, vì vậy xin đừng từ chối. "
Hoa Nhất Đường cười hai tiếng: "Thực sự không giấu gì, Hoa mỗ từ nhỏ đã không thích đọc sách,tính tình có hơi hoạt bát, sáu vị sư phụ dạy ta đều tức giận đến mức nôn ra máu, chính vì chuyện này mà suýt chút nữa bị roi mây của huynh trưởng đánh chết, bây giờ vẫn còn ám ảnh, vừa nghe đến hai từ học việc đã run người, nhìn thấy râu của phu tử là muốn kéo."
Khóe mắt Lưu Trường sử giật giật không kiềm chế được.
Cận Nhược vỗ bàn cười ha hả, Lâm Tùy An phì cười.
Hoa Nhất Đường khá kiêu ngạo: "Cái danh ăn chơi trác táng đệ nhất Dương Đô của Hoa mỗ đúng là hàng thật giá thật, nói năng không biết nặng nhẹ, nếu như làm ai tức ói máu thì không phải là hỏng chuyện lớn rồi sao? Cho nên Lưu trường sử hay suy nghĩ lại đi?"
Lưu trường sử nhéo nhéo trán, hắn hiểu rồi, Hoa tứ Lang này tính tình kiêu ngạo, hiển nhiên không muốn cúi đầu, ánh mắt chuyển sang trên người Lâm Tùy An, hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng, kêu Hoa Nhất Đường tới gần, thấp giọng nói:
"Hoa tham quân có điều không biết, phong cảnh của học viện Tam Hà này rất đẹp, nổi tiếng nhờ tam phong bảy tuyệt, một trong số đó được gọi là cầu đá Nguyệt Dạ, là một cây cầu đá được hình thành tự nhiên, truyền thuyết là khi mặt trăng treo cao trên bầu trời, những người yêu nhau leo lên cầu cùng một lúc thì có thể nhìn tơ hồng trên cổ tay phản chiếu dưới ánh trăng."
Mắt Hoa Nhất Đường sáng lên: "Thần kỳ như thế thật sao?" "
Lưu trường sử: "Ngươi trong thành An Đô đều biết, không tin thì tham quân có thể đi hỏi. Cầu đá Nguyệt Dạ chỉ mở cho bên ngoài vào ngày thất tịch, nam nam nữ nữ đến cầu Nguyệt Dạ không thể đếm hết, đều có thể kết quyên, bạch đầu giai lão, phải nói là cực kỳ linh nghiệm!"
Ánh mắt Hoa Nhất Đường mở to, bàn tính trong lòng bắt đầu giãy giụa.
Khổng Tử không nói chuyện yêu ma thần quái, không thể không tin, cũng không thể tin hết, nhưng dù thế nào thì đây cũng là một cơ hội!
Lưu trường sử nhìn thấy thấy biểu cảm của Hoa Nhất Đường thì cảm thấy chuyện còn hi vọng, hắng giọng, cao giọng nói: "Núi Tam Hà, nơi học viện Tam Hà tọa lạc, núi non trùng điệp tú mỹ, hàng ngang tầng cây cối, là bảo địa phong thủy tốt hiếm có, bảy tuyệt cảnh có tên là: Tuyệt đỉnh quan tinh, vân hải tịch chiếu, yên vũ phong thúy, thạch kiều nguyệt dạ, tam phong tinh tuyết, phì luyến hành lâm, bạch thạch thanh tuyền. Có câu thơ viết rằng: Lên Tam Hà không xem thất tuyệt cảnh, thật uống là con dân của nhà Đường."
Đây vừa là thơ vừa là ca vừa là cảnh, Lâm Tùy An thấy thì rất hiếu kỳ, từ khi đến An Đô, ngày nào cô cũng làm tổ trong Hoa trạch, cũng chẳng có ai đến tìm đánh nhanh, xương cốt sắp rỉ sét luôn rồi.
"Hay là..." Lâm Tùy An liếc mắt nhìn hắn: "Ta đi cùng ngươi?"
Hoa Nhất Đường cười rạng rỡ: "Được thôi."
Lưu Trường sử hít sâu một hơi: "Rất tốt, rất tốt, vậy thì Hoa tham quân và Lâm nương tử hãy mau mau xuất phát, nếu ta tính không nhầm thì đoàn Ngự thư sứ sau giờ trưa sẽ đến học viện Tam Hà, bây giờ chúng ta đi là vừa khéo."
Lâm Tùy An sững sờ: "Sao vội thế?"
"Không vội, không vội, còn kịp còn kịp." Hoa Nhất Đường nhảy dựng lên: "Mộc Hạ, thay quần áo, thu dọn đồ đạc, lên đường!"
"Vâng, thứ Tứ lang!"
Lâm Tùy An nhìn bóng lưng sốt sắng của Hoa Nhất Đường, trong lòng lẩm bẩm: Thứ hàng này ban đầu không phải chối đây đẩy sao, sao đột nhiên lại tích cực như vậy? Không phải là có âm mưu gì đó chứ?"
Lưu trường sử rất hài lòng: "Hoa tham quân đúng là thanh niên nhiệt huyết, thật đáng ghen tị."
Cùng lúc đó, Hoa Nhất Đường và Mộc Hạ vừa chạy ở hành lang, vừa nhanh chóng lên kế hoạch.
Mộc Hạ: "Tứ Lang, ngài nghĩ cầu đá Nguyệt Dạ này đáng tin cậy sao?"
Hoa Nhất Đường: "Có đáng tin hay không cũng không quan trọng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
"Tứ Lang quả nhiên suy nghĩ chu đáo. Thơ định tình treo lúc trước có cần mang theo không?"
"Cầm theo đi! Hiếm lúc không có Tiểu Cận Nhược đi gây rối, nhất định sẽ nắm bắt cơ hội!"
"Sa y Lâm Vãn Kính thì sao?"
".... Cái đó thì bỏ đi..."
"Ngài dùng huân hương gì?"
"Mỹ nhân từ lệ, du đáo mộng hồn thuyết tương tư, phong nguyệt khuê tình dạ dạ liên, triều triều mộ mộ thuyết xuân tâm, đem hết theo đi!"
"...... Tứ Lang, hình như có hơi mạnh rồi? "
"Lâm Tùy An là chủ nhân Thiên Tịnh đó, không cho thuốc mạnh thì sao được!"
"Vâng ạ!"
Hai người bọn họ hành động nhanh như hổ, đổ ra năm túi lớn quần áo, quần áo, hương thơm, đồ ăn vặt và những thứ linh tinh, Hoa Nhất Đường mang theo áo choàng thơm rồi lên xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, Phương Khắc đang ngồi thẳng như Phật.
Hoa Nhất Đường: "..."
Phương Khắc: "..."
Hoa Nhất Đường: "Phương đại phu, ngươi làm gì thể?!"
Phương Khắc nhíu mày: "Đi theo ngươi, có vụ án, có vụ án, thì sẽ có xác chết."
"Làm gì đến nỗi lần nào cũng có xác chết?!"
"Ồ, nếu là ngươi, biết đâu lại có."
"......"
Lâm Tùy An vén màn bước vào, hơi ngạc nhiên: "Phương đại phu cũng đi."
Hoa Nhất Đường: "Hắn sẽ không đi."
Phương Khắc: "Ta đi."
"......"
Ánh mắt Lâm Tùy An đảo qua hai người bọn họ, cười nói: "Nhiều người, rất náo nhiệt, cũng rất tốt."
Phương Khắc hài lòng.
Hoa Nhất Đường phồng má không vui.
Lâm Tùy An thấy buồn cười, lấy thịt bò khô đặc biệt Mộc Hạ chuẩn bị sẵn ra, chọn một cái lớn đưa cho Hoa Nhất Đường, rồi đẩy cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, ánh mắt sáng ngời tràn đầy mong đợi.
Hoa Nhất Đường vừa tức giận nhai thịt bò khô, vừa nhìn chằm chằm Lâm Tùy An, nhìn một hồi lại thở dài, mỉm cười: Thôi, nàng vui vẻ là tốt rồi.
Phương Khắc lẳng lặng nhắm mí mắt lại: Đúng là chẳng nhìn nổi.
*
Nhân khẩu trong thành An Đô rất nhiều, đất tương đối nóng, tuyết đã tan hết rồi, ngoại hô thành tuyết vẫn còn vương, càng đi xa về phía bắc thì tuyết càng nhiều, trời càng lạnh hơn, may sao mà không có quá nhiều đường trên quan đạo nên xe đi không ảnh hưởng gì, chỉ qua một tiếng đã nhìn thấy bóng dáng của núi Tam Hà.
Núi Tam Hà là huyết mạch còn sót lại của núi Thái Hàng, phía nam là vùng đồng bằng thành An Đô, phía bắc là những ngọn núi trải dài, nếu từ trên không nhìn xuống thì giống như một đại dương màu lục lam tràn ngập sóng trắng, màu lục lam là của cây Lục tùng vạn năm, còn màu trắng là tuyết trên đỉnh núi.
Học viện Tam Hà được xây dựng trên núi, ẩn mình trong khu rừng yên tĩnh, ngọn núi thoai thoải tĩnh lặng trải dài, có đường núi cho xe ngựa chạy, giao thông khá là thuận tiện.
Dưới chân núi có một ngôi đình Tam Hà, đó là một ngôi đình hình bát giác dùng để hóng bát, mát mẻ nhất là vào mùa hè, đến mùa đông người ta sẽ đốt chậu than, treo rèm xung quanh, nấu trà và chơi cờ, thưởng thức phong cảnh của ba đỉnh núi, thì cũng là một cái đẹp.
Khi xe ngựa Hoa đến đình Tam Hà, trong đình đã có người, khi nhìn thấy tộc huy của Hoa gia và chuông vàng, họ vội vàng chào hỏi và hét lên: "Ta thấy Hoa tham quân rồi!"
Có ba người đến, người thứ nhất hơn ba mươi tuổi, mặt vuông, lông mày rậm và có đôi mắt to, tướng người rất khỏe, mặc dù mặc áo choàng học giả, nhưng khí chất lại giống võ giả hơn, hai người phía sau, một người bên trái mặc áo khoác xanh, lông mày mảnh, tầm hai mươi tuổi, bên phải là một ông lão tóc mai trắng, tinh thần cường tráng, khoác áo choàng rộng và tay áo to, cho dù đang run rẩy nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Hoa Nhất Đường hiển nhiên đã chuẩn bị từ trước, người đàn ông khỏe mạnh là "Hà sơn trưởng", nam tử mặc áo xanh là "Tề giám viện", còn ông lão là "Bạch chưởng thư".
Mộc Hạ trực tiếp lấy thông tin cơ bản từ Cận Nhược: "Hạ sơn trưởng trên là Hạ Tư Sơn, tức là viện trưởng học viện Tam Hà, năm nay ba mươi tám tuổi, chưa lập gia đình, là một Nho gia nổi tiếng ở An Đô, chủ yếu chịu trách nhiệm giảng dạy học thuật ở học viện. Tề giám viện tên là Tề Mộ, chịu trách nhiệm quản lý công việc cụ thể của học viện, số sách, hành vi và đạo đức của học sinh, vân vân, địa vị chỉ đứng sau trưởng sơn, hai mươi tám tuổi, chưa lập gia đình. Bạch chưởng thư tên là Bạch Văn, người chịu trách nhiệm quản lý lầu sách, năm nay sáu mươi ba tuổi, chưa lập gia đình. Ba người này là quản lý cao nhất của toàn bộ học viện Tam Hà. "
Lâm Tùy An nhìn sang một bên: Các ngươi là định đi coi mắt sao, vì quái gì lại đặc biệt hỏi về tình trạng hôn nhân của người khác?
Hoa Nhất Đường đã tán gẫu rất nhiệt tình với ba người kia rồi, không phải chỉ là ba bốn câu quen thuộc như: "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.", "danh bất hư truyền", sau đó mục tiêu quay sang Lâm Tùy An và Phương Khắc, đang định lên "ngưỡng mộ đã lâu...." thì Hà Tư Ý chợt khựng lại.
Ánh mắt Hạ Tư Sơn dán chặt vào Lâm Tùy An, đôi mắt căng thẳng tròn xoe, đầu tiên là mặt đỏ lên, sau đó đột nhiên tái nhợt, miệng nhúc nhích vài lần, giọng nói giống như chui ra từ vết nứt trên đá: "Hóa ra là Lâm nương tử của Tịnh Môn, Hạ Tư Sơn xin bái kiến."
Lâm Tùy An cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi cô đến An Đô, cô đã gặp hai người có biểu cảm mất kiểm soát khi lần đầu tiên nhìn thấy cô rồi, một người là thứ sử Gia Mục của An Đô, và người còn lại là Hạ Tư Sơn, cả hai đều đã bén rễ ở An Đô hàng chục năm, lại là lần đầu tiên Lâm Tùy An cô ở An Đô, vì vậy họ không thể nhìn thấy "Lâm Tùy An", vì vậy, rất có thể là họ biết một người rất giống với "Lâm Tùy An".
Này, này, miệng quạ của Vân Trung Nguyệt nói trúng rồi ư? Cô không phải thực sự có mối liên hệ gì với vị thần chiến nương nương kia đó chứ?
Lâm Tùy An bắt đầu suy tư, Hạ Nhược Sơn đã sắp xếp xong biểu cảm của mình, mời mọi người đến đình Tam Hà ngồi thưởng trà, sau đó, ánh mắt không dừng lại trên người Lâm Tùy An chút nào, giống như khoảnh khắc vừa rồi không hề tồn tại vậy.
Còn cái vị giám viện Tề Mục kia lại liếc nhìn Lâm Tùy An mấy lần.
Tề Mục khá đẹp trai, thư sinh mặt trắng, hiền lành và tao nhã, hắn nhìn qua, Lâm Tùy An cũng không không khác khí, rất tự nhiên nhìn lại, Tề Mục sững sờ một lát, rồi mím môi cười, tránh ánh mắt của cô.
Hoa Nhất Đường "Ừm, khụ khụ, khụ" nhích lại gần, vốn định phe phẩy quạt, lại đột nhiên nhớ ra trời đang lạnh cho nên không có mang theo, vì thế hắn lấy lò sưởi tay trong ra nhét vào tay Lâm Tùy An, giọng điệu nhẹ nhàng: "Trời đang rét lắm, đừng để bị lạnh."
Lâm Tùy An nổi da gà: Ngươi làm gì vậy? Ta không lạnh!
Hoa Nhất Đường cười như hoa: Có một loại lạnh, gọi là Hoa mỗ cảm thấy ngươi lạnh.
Phương Khắc không chịu nổi nữa, giành lấy lò sưởi ôm lấy: "Ta lạnh."
Ánh mắt Hoa Nhất Đường, Lâm Tùy An và Phương Khắc đang âm thầm đấu nhau, ba người ở phía đối diện tất nhiên có thể nhìn rõ, không nhịn được mà để lộ biểu cảm như đã hiểu.
Lâm Tùy An cảm thấy bọn họ có thể đã hiểu lầm cái gì đó.
Hoa Nhất Đường: "Nói đến Ngự thư tư này, Hoa mỗ chưa từng nghe đến, cảm thấy thật mới mẻ, không biết đó là gì vậy?"
Hạ sơn trưởng: "Ngư thư tư thuộc Quốc tử giám, nữa năm trước được thánh thượng đích thân mở ra, nhằm mục đích tặng sách cho các học viện tư thục và trường tư thục ở nhà Đường và giám sát việc học của các học sinh, Những cuốn sách được tặng đều được lựa chọn cẩn thận bởi Ngự thư sứ, và một số trong số đó thậm chí là những cổ tỉnh được Quốc tử giám cất lại trong nhiều thập kỷ, là kho báu có giá trị vạn đồng tiền vàng đối với học viện sơn dã như chúng ta."
"Hà sơn trưởng có biết vị Ngự thư sứ đến tặng sách là ai không?" Hoa Nhất Đường tò mò hỏi.
"Nghe đồn vị Ngự thư sứ này đều là những đại thần thân cận bên thánh thượng, có những vị trí quan trọng khác nhau, và hầu hết những Ngự thư sứ chỉ là một chức vị phụ thôi." Hạ sơn trưởng lắc đầu: "Ta chỉ là một dã phu, tất nhiên không đoán được thân phận của người đến. "
Hoa Nhất Đường gãi gãi đầu: Lỡ như phái đến một kẻ khó chơi thì mệt lắm đây.
Lâm Tùy An: Yên tâm đi, làm gì có ai khó chơi hơn anh trong cái nhà Đường này.
Phương Khắc: Hơ hơ.
Từ đầu đến cuối, chưởng thư Bạch Văn không hề nói lời nào, chỉ quan tâm đ ến việc nấu nước trà, thứ hắn nấu không phải là trà Bách Hoa bình dân ở nước Đường, mà là trà hun khói cổ xưa, ấm trà sủi bọt bong bóng xanh, mùi tiêu, giấm chua và tỏi thoang thoảng trong không khí, Phương Khắc rất hài lòng, uống liền ba chén lớn, Hoa Nhất Đường chỉ chạm môi, Lâm Tùy An cay đắng than thở trong lòng, thầm cầu nguyện đoàn Ngự thư sứ mau mau đến.
Cũng may chỉ đợi chưa đầy nửa canh giờ, thì trên quan đạo đã truyền đến tiếng vó ngựa, mọi người vui mừng khôn xiết, bọn họ đứng dậy đi ra khỏi đình để đón tiếp, thì thấy một đội xe ngựa chậm rãi đi tới, dẫn đầu là hai chiếc xe ngựa đôi, thân thể tao nhã, ngựa đen cường tráng, theo sau là bốn chiếc xe tải, xe chất đống hộp gỗ sơn mài đỏ gọn gàng, hộp gỗ được phủ ba lớp, một lớp nỉ chống thấm, một lớp vải bố, một lớp thổ cẩm màu vàng, dấu vết đường mòn rất sâu, rõ ràng là chất đầy những vật dụng nặng nề.
Hai mươi binh lính hộ xe, khoác áo choàng đen, áo giáp bạc đeo một bên vai, Lâm Tùy An đã từng nhìn thấy, khi thánh thượng dùng cái tên Khương Thất Nương đi vi hành, mấy hộ vệ bên cạnh cũng ăn mặc như thế, có lẽ những hộ vệ này đều được hoàng đế đích thân chọn lựa.
Hoa Nhất Đường và Hạ Tứ Sơn dẫn mọi người tiến lên chào, hô to: "Cung nghênh Ngự thư sứ."
Đoàn xe dừng lại vững vàng, cửa xe ngựa thứ nhất mở ra, một người chậm rãi bước xuống, trên đầu đội một chiếc mũ lớn, làn da trắng như ngọc, mái tóc đen như mực, giống như quả mận trắng trong tuyết.
Ánh mắt Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường đồng thời mở to: "Bạch Nhữ Nghi?!" "
"Ôi chao, ta đoán không sao mà, quả nhiên là Tứ Lang."
Người trên xe ngựa thứ hai giẫm lên tuyết nhẹ nhàng bước tới, áo choàng lông cáo trắng như tuyết không có một sợi lông thừa, cùng kiểu dáng với áo của Hoa Nhất Đường, tóc búi như mây, lông mày và đôi mắt cong cong, tựa như tràn ngập ánh sáng mùa xuân.
Hóa ra là nhị tỷ của Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Phong.
Lâm Tùy An vội liếc mắt nhìn Hoa Nhất Đường: Ối chà, nhìn tư thế này, có lẽ Bạch Nhữ Nghi sẽ thành nhị tỷ phu của ngươi thật á.
13.11.2023
Tiểu kịch trường:
Hoa Nhất Đường: Sao tự nhiên thấy hỏng có zui!
Danh Sách Chương: