Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trì thái thú liên tục hai đêm không được nửa, cho đến khi trời sắp sáng vừa chợp mắt, chăn còn chưa ấm thì ngoài phủ nha đã có người đánh trống kêu oan, hắn sợ tới mức giật mình nhảy xuống giường, sai người đi hỏi, thì ra là gia chủ Ngô Chính Lễ của Ngô thị thành nam đến báo án, nói thê tử của mình đêm qua bị kẻ trộm bắt đi, xin phủ nha hạ lệnh truy nã bắt người.

Trì thái thú chợt thấy đau đầu.

Vụ án sát nhân hoa đào còn chưa điều tra rõ ràng, lại xuất hiện một tên trộm giang dương, vừa khéo sao lại đều có liên quan đến Ngô thị, vội vàng sai người đi truyền tham quân tư binh Ngô Chính Thanh, ai ngờ nha lại phái đi lại hồi báo, Ngô Chính Thanh đêm qua đột nhiên nhiễm bệnh nặng, hôm nay xin nghỉ.

Trì thái thú trong lòng mắng chửi, thầm nghĩ Ngô Chính Thanh khỏe như trâu, đã bao giờ mắc bệnh gì mà lại đúng lúc này cáo bệnh, rõ ràng là giả vờ. Hẳn là hôm qua Lăng Tư trực tiếp đưa ra nghi án sát nhân hoa đào, hắn cảm thấy không có mặt mũi, hơn nữa Ngô Chính Thanh trở thành nghi phạm trong vụ án Liên Tiểu Sương, hắn đã hận không thể nhanh chóng gạt mối quan hệ với người biều huynh này sang một bên.

Người này bụng dạ hẹp hòi ích kỷ như thế, quả thật không phải là chứ tốt lành gì.

Đang sứt đầu mẻ trán thì Bất lương đến báo, nói tham quân tư pháp Hoa Nhất Đường và Lăng Tư trực cầu kiến. Trì thái thú chợt mừng rỡ, thầm nghĩ quả nhiên thời khắc mấu chốt vẫn là hai người này đáng tin cậy, không hổ là Dương Đô Hoa thị và Huỳnh Dương Lăng thị được thánh thượng coi trọng.

Hoa Nhất Đường vừa vào cửa đã cho Trì thái thú ăn một viên thuốc định tâm.

"Nghe nói kẻ trộm bắt cóc nội nhân(*) Ngô gia là Vân Trung Nguyệt, Hoa mỗ từng giao thủ với tên trộm này nhiều lần, hiểu rất rõ thủ pháp gây án của người này, không bằng để Hoa mỗ và Lăng Tư trực cùng Trì thái thú xét xử vụ án này đi."

(*)nội nhân là vợ í ạ

Trì thái thú tất nhiên đồng ý, hạ lệnh thăng đường.

Trống công Đường đánh ba tuần, đường uy lạch cạch dưới đất, ngoài đại sảnh chật ních dân chúng vây xem, muốn nghe ngóng thử kỳ án thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt bắt người.

(anh mấy: Oan như oan thị mầu haha)

Trì thái thú thay quan phục mới ủi ngồi ngay ngắn công án, nhìn qua trái, có tư trực Đại Lý tự trấn, ngó bên phải có kỳ tài phá án Hoa tham quân, đi cùng còn có Lâm nương tử danh chấn tam đô áp trận, trong lòng trấn định, gõ kinh đường mộc gọi nguyên đơn Ngô Chính Lễ lên công đường.

Ngoài công đường truyền đến tiếng bước chân nặng nề, chỉ thấy gia phó Ngô thị đang nâng... nâng một tấm giường lên công đường, rầm một tiếng đặt giường xuống đất, dân chúng vây xem không hẹn mà cùng "Ôi" một tiếng.

Trì thái thú nhắm mắt lại mở mắt xem thử, trên giường thế mà có một người đang nằm, lại nhắm mắt mở mắt lại, đúng là Ngô Chính Lễ, lại nhắm mắt mở mắt nhìn lại, mặt mũi Mũi Ngô Chính Lễ bầm dập, trên trán quấn băng, cánh tay phải treo trên cổ, hiển nhiên là đã bị gãy.

Hoa Nhất Đường che miệng ngạc nhiên nói: "Ây dô, Ngô gia chủ vì sao lại bị thương nặng như vậy, chẳng lẽ là bị lừa đá?!"

Lâm Tùy An ghé mắt: Biết rồi còn hỏi, cái miệng này thật sự quá thiếu đánh.

Ngô Chính Lễ giãy dụa ngồi dậy, chỉ một động tác này đã khiến hắn đau đến ứa nước mắt: "Trì thái thú, ngài phải làm chủ cho thảo dân! Đêm qua, có một người tự xưng là thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt xông vào biệt viện Ngô thị, bắt phu nhân Cù Tuệ của ta đi, còn đánh ta thành thế này, đại phu nói xương cốt tay phải của ta toàn bộ vỡ vụn, tay này từ sau không thể dùng được nữa!"

Trì thái thú cực kỳ kinh ngạc: "Thiên hạ này lại có kẻ trộm kiêu ngạo như thế, tên trộm kia có dáng vẻ thế nào?"

"Kẻ trộm có hai người, đều mặc áo đen che mặt, ta không nhìn thấy mặt họ, nhưng xuống tay tàn nhẫn hẳn là phạm tội đã quen."

"Hai người đều không nhìn thấy mặt sao?" Trì thái thú có chút khó xử: "Thân hình kẻ trộm kia có đặc điểm gì?"

Ngô Chính Lễ suy nghĩ một chút: "Một người trong đó thân hình khá cao, tay dài chân dài, giống như cây gậy trúc, Vân Trung Nguyệt thì hơi thấp một chút, hình thể không giống nam tử mà giống nữ tử hơn, giống..."Tròng mắt hắn dạo một vòng trên công đường, vừa khéo nhìn thấy Lâm Tùy An: "Giống với vị Lâm nương tử này... Sức mạnh rất lớn... Bên hông đeo một thanh hoành đao vỏ đen..."

Ngô Chính Lễ càng nói càng cảm thấy không đúng, đánh giá Lâm Tùy An từ trên xuống dưới một lượt, đồng tử như muốn nổ tung, tay trái chỉ vào Lâm Tùy An thét chói tai nói: "Đúng, chính ta nàng ta!"

Trì thái thú: "Hả?!"

Lâm Tùy An khoanh tay cười lạnh: "Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta là Vân Trung Nguyệt không?"

"Giọng nói cũng giống luôn!" Mắt Ngô Chính Lễ đỏ lên: "Nữ nhân này chính là Vân Trung Nguyệt! Xin Trì thái thú lập tức hạ lệnh bắt nữ nhân này, cứu thê tử của ta!"

Dân chúng vây xem xôn xao, Trì thái thú vỗ kinh đường mộc ba cái liên tục: "Trên công đường, không được ồn ào! Yên tĩnh! Yên tĩnh!"

"Trì thái thú cho phép được nói." Hoa Nhất Đường đứng lên, thản nhiên ôm quyền: "Hoa mỗ cho rằng, Ngô gia chủ đã nhận lầm người!"

Ngô Chính Lễ: "Ta không nhận sai! Thân hình, giọng nói, ngay cả đao trên thắt lưng cũng giống y như đúc!"

Hoa Nhất Đường thở dài: "Hai vị có điều không biết, Vân Trung Nguyệt được xưng là thiên hạ đệ nhất trộm, đó là bởi vì hắn có hai tuyệt kỹ, thứ nhất, khinh công liên hoa bộ nhanh nhất thiên hạ, thứ hai, thuật nắm cốt và dịch dung xuất thần nhập hóa. Chỉ cần người này muốn thì chỉ cần một cái búng tay, có thể biến thành bất kỳ một người nào trên đời, dù là ngũ quan dung mạo, thân hình thể thái, giọng nói ngữ khí, thậm chí hành vi thói quen đều giống như đúc với chân nhân, cho dù phụ mẫu ruột thịt cũng không cách nào phân biệt được."

Người dân: "Woa."

Trì thái thú há to miệng: "Thiên hạ lại có dịch dung thuật thần kỳ như thế sao?!"

Ngô Chính Lễ: "Ăn nói hàm hồ, trên đời này không thế nào có vật như thế!"

Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Ngô gia chủ, thế gian rộng lớn, không có gì kỳ lạ cả, ngươi chưa nhìn thấy thì chỉ có thể nói rõ ngươi là ếch ngồi đáy giếng mà thôi."

"Hoa tham quân nói từng câu từng chữ đều là thật." Lăng Chi Nhan nói: "Lăng mỗ từng tận mắt nhìn thấy Vân Trung Nguyệt giả làm Hồ Thương, đạo sĩ, nữ tử, thậm chí cả thành binh bộ thị lang Lư Anh Kiệt, đồng thời xuất hiện cũng Lư thị lang thì chắc khác gì người trong gương, cực kỳ ghê gớm."

Trì thái thú hoàn toàn tin tưởng.

Nếu nói lời Hoa Nhất Đường hắn còn có nghi ngờ, vậy lời của Lăng Chi Nhan tuyệt đối sẽ không có nửa phần sai sót. Khắp Đông Đô ai mà không biết, Huỳnh Dương Lăng thị Lục Lang thành khẩn chính trực, là đệ nhất thành thật của nhà Đường.

Lúc này đây, ngay cả Ngô Chính Lễ cũng không còn lời nào để nói.

"Chỉ là... Nếu kẻ bắt Cù nương tử là Vân Trung Nguyệt." Hoa Nhất Đường trầm ngâm: "Thì việc này có hơi kỳ quái!"

Trì thái thú: "Hoa tham quân nói như vậy là có ý gì?"

"Con người Vân Trung Nguyệt chỉ yêu tiền bạc châu báu không yêu nữ sắc, xuất đạo mấy năm, trên giang hồ chưa bao giờ nghe nói qua hắn có thói quen trộm người, vì sao đột nhiên tính tình thay đổi bắt đầu cưỡng đoạt phụ nhân nhà lành rồi." Hoa Nhất Đường nhìn về phía Ngô Chính Lễ: "Lúc Vân Trung Nguyệt bắt Cù nương tử, đã từng nói gì?"

Khuôn mặt Ngô Chính Lễ xanh đen, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn, hắn nói. Hắn ta thích nương tử ta... Còn nói cái gì mặt trăng trên đầu liễu, nửa đêm đến trộm hương..."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trên công đường chợt thấy hăng hái. Dân chúng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, đồng loạt nháy mắt với nhau, mặt mày hớn hở, đến cả nha lại cầm sát uy bổng trong tay cũng nghe đến say sưa.

Trì thái thú trợn mắt há mồm, Lăng Chi nhan liên tục ho khan, Hoa Nhất Đường trợn to hai mắt, nhanh chóng liếc mắt nhìn Lâm Tùy An.

Lâm Tùy An yên lặng nghiêng đầu: lúc ấy tình thế cấp bách, cô chỉ thuận miệng nói thôi... ít nhất cũng có vần điệu mà.

"Khụ!" Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Lúc ấy Cù nương tử không có bất kỳ phản kháng gì sao?"

Mặt Ngô Chính Lễ cứng đờ: "Lúc ấy. Nội nhân đã bị hắn đánh ngất!"

"Thế thì kỳ lạ quá." Hoa Nhất Đường vuốt cằm nói: "Vân Trung Nguyệt tuy rằng khinh công tuyệt đỉnh, nhưng bế một Cù nương tử đã hôn mê hẳn là không cách nào thi triển khinh công, chẳng lẽ không có người hầu ra tay ngăn cản, mặc cho người này tới đi lui tự nhiên thế sao?"

Ngô Chính Lễ: "Lúc, lúc ấy đêm đã khuya, tôi tớ của biệt viện đều đã nghỉ ngơi."

"Ngoại trừ Ngô gia chủ ra thì có nhân chứng nào khác không?"

"Ta nói rồi, lúc ấy đêm đã khuya, không có ai khác nhìn thấy cả!"

"Ngô thị tốt xấu gì cũng tính là đại tộc của Ích Đô, chẳng lẽ đến cả hộ viện cũng không có sao?"

"Ta, ta và nội nhân ta thích nơi yên tĩnh, thường ở trong gác xép của hậu trạch hoa viên, hộ viện rất ít khi tới gần."

"Ai dô!" Hoa Nhất Đường đấm hai tay lại với nhau: "Ngô gia chủ cũng bất cẩn quá, thủ vệ lười biếng môn hộ mở rộng, thế chẳng phải là dẫn sói vào nhà hay sao!"

Mặt Ngô Chính Lễ xanh mét: "Ý của Hoa tham quân là, là ta sai sao?"

Hoa Nhất Đường: "Ngô gia chủ hiểu lầm rồi, Hoa mỗ chỉ cảm thấy vụ án này có nhiều chỗ kỳ lạ nên muốn hỏi rõ ràng mà thôi."

Trì thái thú ngạc nhiên: "Kỳ lạ ở đâu?"

"Thứ nhất, vụ án này không phù hợp với quy luật gây án của Vân Trung Nguyệt, thứ hai, ngoại trừ Ngô gia chủ, không có ai từng gặp vị Vân Trung Nguyệt trong truyền thuyết này, nhưng Cù nương tử lại biến mất không thể giải thích được như vậy." Nói đến đây, Hoa Nhất Đường liếc Lăng Chi Nhan một cái.

Lăng Chi Nhan trầm ngưng: "Lăng mỗ từng xem một vụ án trong hồ sơ đại lý tự, một nam tử báo án thê tử bị hái hoa tặc bắt đi, quan phủ phái người tìm kiếm nửa năm không có kết quả, chỉ có thể tuyên bố thê tử đã chết. Nam tử rất nhanh cưới nương tử mới, tái hôn được ba tháng thê tử mới cưới đến quan phủ báo án, nói trượng phu có hành vi quái dị, trong nhà củi giòi trùng rải rác, quan phủ phái người đi điều tra thì tìm được thi thể của nương tử mất tích kia là trong phòng củi."

Trì thái thú "A" một tiếng, dân chúng "Oa!"

Sắc mặt Ngô Chính Lễ thay đổi: "Ý của Lăng Tư Trực là gì?!"

Lăng Chi Nhan bình tĩnh nhìn Ngô Chính Lễ, ánh nắng vàng rơi trên khuôn mặt kiên nghị đoan chính của hắn giống như phán quan mặt sắt: "Trải qua buổi thẩm vấn, nam nhân thú nhận tội ác của mình. Hắn bởi vì bất mãn thê tử nhiều năm không có con nên ngày ngày đánh thê tử, thê tử muốn nghĩa tuyệt, nam tử bèn tức giận công tâm đánh chết thê tử. Để che giấu hành vi phạm tội, hắn đã giấu thi thể vợ trong tường lửng của nhà củi, còn mình thì đi báo với quan phủ thê tử bị hái hoa tặc bắt đi, nghĩ rằng điều này có thể giấu được. Điều buồn cười là sau khi đại phu chẩn đoán, thì ra là nam tử này thể chất khác thường, căn bản không thể nào có con nối dõi, không phải do thê tử của hắn. May mắn thay, thiên đạo báo ứng rõ ràng, cuối cùng nam tử đó bị kết án treo cổ."

Mẹ tôi ơi! Lâm Tùy An Thầm nghĩ, anh Lăng đẹp trai không hổ là quyển vương, thành thạo nhất là xem hồ sơ Đại Lý tự, trường hợp này quá đúng với tình hình bây giờ, tuyệt vời!! Mỗi chi tiết đều vô kín kẽ, quả thực là đặt Ngô Chính Lễ lên lửa nướng mà!

Dân chúng đều cực kỳ phẫn nộ.

"Đây đâu phải là người, mà là cầm thú!"

"Nói thế là vũ nhục cầm thú thôi, rõ ràng là không bằng cầm thú!"

"Ấy ấy ấy, các người không cảm thấy vụ án mà Lăng Tư trực nói đến rất giống với Ngô Chính Lễ sao?"

"Chậc chậc chậc, khó nói lắm..."

Ngô Chính Lễ tức giận đến rách cả miệng vết thương trên trán, máu thấm ướt lớp băng bó: "Há lại có lý này! Đám người các ngươi là túi cơm túi rượu không phân biệt được thị phi, giang dương đạo tắc không lo đi bắt, lại ở đây ngậm máu phun người, vu khống ta... Vu khống ta đã giết nương tử ta! Đổi trắng thay đen! Uổng phí luật pháp! Rõ ràng là cực kỳ vô lý! Cực kỳ thiếu trách nhiệm!"

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Lăng Tư Trực chỉ muốn phá án, đồng liêu chúng ta thảo luận hồ sơ, cũng có nói giống với Ngô gia chủ đâu, Ngô gia chủ đừng có chột dạ thế chứ!"

Ngô Chính Lễ hai mắt bốc hỏa, đang muốn mắng lại thì Trì thái thú đột nhiên đập Kinh Đường Mộc, Ngô Chính Lễ run rẩy, trên dưới công đường đều trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt Trì thái thú âm trầm, trong lòng không ngừng tính toán.

Trường hợp này không hoàn toàn đúng! Hoa tham quân nhìn như đang quấy rầy, nhưng thực ra từng câu từng chữ đều đang chỉ ra điểm đáng ngờ. Lăng Tư Trực càng sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới vụ án trượng phu giết thê tử giấu thi thể, hai người này xuất thân thế gia đại tộc, kiến thức rộng rãi, tâm tư kín đáo, hẳn là phát hiện ra điểm đáng ngờ gì đó, lại ngại trên công đường không tiện nói rõ, cho nên mới ám chỉ cho hắn biết.

Không hổ là nhân tài thánh thượng coi trọng, quả nhiên nhân phẩm quý trọng, tính cách phúc hậu.

Trì thái thú trong lòng dâng trào một dòng nước ấm, lặng lẽ vẫy vẫy tay, ý bảo Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan đến gần để nói.

"Hai vị rốt cuộc có ý kiến gì với vụ án này thì không ngại nói thẳng ra."

Hoa Nhất Đường: "Hôm qua chúng ta vừa mới tìm Cù Tuệ hỏi thăm, hôm nay Cù Tuệ đã biến mất, có phải là trùng hợp quá hay không?"

Trì thái thú liên tục gật đầu: "Quả thật kỳ lạ."

Lăng Chi Nhan: "Lăng mỗ còn thấy có mấy điểm đáng ngờ muốn xác nhận."

Trì thái thú nhíu mày: "Lăng tư trực cứ việc hỏi."

Ba người âm thầm thỏa thuận, xoay người ngồi xuống.

Trì thái thú đập Kinh Đường Mộc: "Ngô Chính Lễ, vì muốn mau chóng điều tra ra vụ án này, Lăng Tư Trực bây giờ có chút chi tiết muốn hỏi ngươi, ngươi phải cẩn thận trả lời."

Ngô Chính Lễ nhắm mắt lại cắn răng nói: "Vâng!"

Lăng Chi Nhan: "Lúc trước ngươi nói, Vân Trung Nguyệt nhân lúc đêm khuya xông vào phòng ngủ cướp Cù Tuệ đi, lúc ấy ngươi và Cù Tuệ đang làm cái gì?"

Da mặt Ngô Chính Lễ không tự nhiên co rút: "Còn, còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là ngủ rồi."

"Trong phòng có thắp đèn không?"

"Nếu, nếu là ngủ, tất nhiên là không thắp đăng."

"Nói cách khác, khi Vân Trung Nguyệt tiến vào trong phòng, trong phòng hoàn toàn tối đen. Vậy sao Ngô gia chủ có thể nhìn rõ quần áo, bội đao và đặc điểm thân thể của Vân Trung Nguyệt được?"

"Hôm qua có mặt trăng, có ánh trăng!" Ngô Chính Lễ vội vàng nói: "Cho nên ta thấy rất rõ ràng."

Đương nhiên không phải vì ánh trăng, mà là bởi vì trong mật thất có đốt nến. Lâm Tùy An thầm nghĩ.

"Phòng ngủ của hai phu thê ngươi ở đâu?"

"Gác xép của biệt viện."

"Gác xép tầng mấy?"

"Tầng hai."

"Phòng ngủ ở tầng mấy?"

"Tầng hai."

Lăng Chi Nhan gật gật đầu: "Ngươi nói Vân Trung Nguyệt từng nói, hắn thích Cù Tuệ cho nên mới đến bắt người, lời này có phải là thật hay không?"

Ngô Chính Lễ giận dữ: "Đương nhiên là thật! Ta chính tai nghe điều đó!"

"Dám hỏi Cù Tuệ ngày thường có thường xuyên ra ngoài không? Có cơ hội tiếp xúc với nam tử bên ngoài không?"

Giọng Ngô Chính Lễ chợt trở nên cực kỳ bén nhọn: "Phu nhân nhà ta là thư hương thế gia, tri thư đạt lý, ngày thường không ra khỏi cửa, cực kỳ hiền huệ tri lễ! Sao có thể tiếp xúc không rõ ràng với nam tử bên ngoài được?!"

Hoa Nhất Đường thấp giọng "xí" một tiếng, Lâm Tùy An trợn trắng mắt.

Lăng Chi Nhan: "Trong nhà Ngô gia chủ đã từng ném đi vật quý giá gì chưa?"

Ngô Chính Lễ nghẹn họng: "... Không hề."

Lăng Chi Nhan nhíu mày: "Như thế... thì không thông."

"Không thông điều gì?! Lãng phí nhiều thời gian như vậy, hỏi han toàn thứ lộn xộn? Khi nào thì các ngươi mới đi bắt người?"

"Ngô gia chủ yên tâm chớ nóng nảy." Trì thái thú vội vàng nói: "Lăng Tư Trực, có điều gì không thông vậy?"

Lăng Chi Nhan liên tục lắc đầu, muốn nói lại thôi, Hoa Nhất Đường thở dài: "Không bằng để Hoa mỗ giúp Trì thái thú sắp xếp lại, có được không?"

"Mời Hoa tham quân nói."

Hoa Nhất Đường đứng dậy, chậm rãi lắc lư đến trước giường Ngô Chính Lễ, thong thả đi vòng quanh: "Theo cách nói của Ngô gia chủ thì Cù Tuệ ở trong nhà rất ít khi ra ngoài, không có cơ hội nhìn thấy nam nhân bên ngoài, cơ hội gặp phải giang dương đạo tặc như Vân Trung Nguyệt lại càng rất nhỏ. Nói cách khác, đêm qua Vân Trung Nguyệt rất có thể là lần đầu tiên nhìn thấy Cù Tuệ."

"Tình hình đêm qua hẳn là như vậy." Hoa Nhất Đường hất tay áo quan bào ra, giọng nói gằn lại, nhìn cực kỳ giả nai: "Hôm qua vào đúng giờ tý, thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt và đồng bọn xông vào hậu trạch biệt viện Ngô thị, một đường thông suốt như chốn không người, chuẩn xác tìm đến phòng ngủ tầng hai gác xép của biệt trang, nương theo ánh trăng yếu ớt nhìn thấy Ngô Chính Lễ và Cù Tuệ đang ngủ say. Vân Trung Nguyệt nhìn Cù Tuệ, Ai dô dô, đúng là tiên nữ, vừa thấy đã yêu, vì thế trong lòng sinh ra ác niệm, muốn cưỡng đoạt nữ nhân này, lại ghen tỵ với Ngô gia chủ, vì thế đầu tiên đánh Ngô gia chủ một trận, sau đó bắt Cù Tuệ, tiếp tục một đường thông suốt không trở ngại ra khỏi biệt viện, rồi chạy đi mất dạng."

"Trong lúc đó, Vân Trung Nguyệt chỉ thích tiền bạc châu báu không thuận tay dắt dê trộm gà hay bất cứ vật phẩm đáng giá nào, lúc đó cũng không có một người hầu hộ viện nào phát hiện..." Hoa Nhất Đường xoay người, như cười như không nhìn Ngô Chính Lễ: "Ngô gia chủ, ngài nghe thử coi như thế có hợp lý không?"

Trong dân chúng có người "phì" cười, còn có người nói "tiên sinh kể chuyện còn không bịa ra được câu chuyện nhảm nhí như vậy!", nha lại trên công đường cũng nghe không nổi nữa, đồng loạt trợn trắng mắt.

Sắc mặt Ngô Chính Lễ xanh đen, trong màu đen hiện ra màu xanh lá, khóe miệng run rẩy một lúc lâu, một chữ cũng không phun ra được.

Lâm Tùy An cố nén để không cười ra tiếng.

Đương nhiên là không thông được, thứ nhất, Ngô Chính Lễ căn bản không nói thật, thứ hai, căn bản không phải do Vân Trung Nguyệt làm, mấy lời nói dối chồng lại với nhau mới tạo ra vụ án chó má không thông như thế.

Trì thái thú đập mạnh Kinh Đường Mộc: "Ngô Chính Lễ! Sự thật là gì?! Ngươi còn không nói ra sự thực?!"

Ngô Chính Lễ giãy dụa đứng dậy, quỳ gối trên mặt đất liên tục dập đầu: "Lời tiêu dân nói từng câu từng chữ đều là sự thật! Thê tử Cù Tuệ của ta quả thực là bị Vân Trung Nguyệt kia bắt đi! Xin Trì thái thú làm chủ cho tiểu dân!"

Nói xong, hắn che mặt khóc lớn.

Hoa Nhất Đường lạnh lùng nhìn Ngô Chính Lễ một cái, ôm quyền nói: "Trì thái thú cho phép ta nói, vụ án này nghi vấn trùng trùng điệp điệp, Hoa mỗ cho rằng nên lập tức phái người đến biệt viện Ngô thị khảo sát hiện trường, xác nhận manh mối, nếu thật sự là do Vân Trung Nguyệt gây ra thì lập tức truy nã toàn thành để cứu Cù Tuệ, nhưng nếu có người muốn mượn danh nghĩa Vân Trung Nguyệt để che dấu tội ác, đục nước béo cò, thì với cơ trí của Trì thái thú, tất nhiên sẽ làm cho hắn không có chỗ che giấu!"

Ngô Chính Lễ bất ngờ ngẩng đầu, âm thanh run rẩy: "Khảo sát, khảo sát hiện trường thì không cần đâu..."

"Hoang đường!" Trì thái thú giận dữ: "Không khảo sát hiện trường thì làm sao có thể xác định có phải là do Vân Trung Nguyệt gây ra hay không? Hay là biệt viện của Ngô Chính Lễ ngươi thật sự có thứ gì không thể cho người ta thấy được?!"

Mặt Ngô Chính Lễ trắng bệch.

Lâm Tùy An nhướng mày: Vẻ mặt Ngô Chính Lễ như vậy, chẳng lẽ... tính toán thời gian cũng đúng, đêm qua lúc cô và Cận Nhược đến biệt viện đã qua giữa giờ tí, Cận Nhược lại đạp Ngô Chính Lễ ngất đi, với lực đạo của Cận Nhược thì Ngô Chính Lễ ít nhất phải hôn mê hai canh giờ, đợi tỉnh lại đi tìm đại phu chữa thương xong, thì hẳn là trời đã sáng, Ngô Chính Lễ lại vội vàng báo quan, tám phần là quên chùi đít nên mật thất còn chưa kịp dọn.

Ôi, ôi! Lần này vui rồi đây.

Trì thái thú: "Người đâu!"

Bộ đầu xông lên đại sảnh, ôm quyền: "Có thuộc hạ!"

"Mau dẫn người đến biệt viện Ngô thị khảo sát, có đào ba thước đất lên cũng phải tìm được manh mối!"

"Thuộc hạ tuân mệnh!"

Nhóm nha lại chảy thẳng ra khỏi nha môn, Ngô Chính Lễ hoảng hốt nằm liệt nửa người trên giường giống như một miếng giẻ rách. Vẻ mặt hắn như thế khiến Trì thái thú càng thêm nghi ngờ, ngay cả nghỉ ngơi giữa hiệp cũng buông tha, ngồi yên ở công đường chờ tin tức. Dân chúng lại càng không muốn rời đi, tụ tập ở ngoài đường xì xào thầm bàn tán.

Lâm Tùy An, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan lại rất thoải mái, Hoa Nhất Đường thoải mái uống nước trà, Lăng Chi Nhan lấy ra một xấp hồ sơ án cũ lật xem, Lâm Tùy An cả đêm không ngủ, vừa lúc nhắm mắt dưỡng thần.

Hơn nửa canh giờ sau, bộ đầu phụ trách điều tra trở về, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

"Khởi bẩm đại nhân, trong phòng ngủ gác xép tầng hai của biệt trang Ngô thị không phát hiện bất kỳ dấu vết nào của kẻ trộm để lại, lại ở tầng một gác xép phát hiện cửa ngầm, bên trong là một gian mật thất."

Trì thái thú bật dậy ngồi thẳng: "Mật thất gì?!"

Bất lương vô cùng chán ghét trừng mắt nhìn Ngô Chính Lễ: "Trong mật thất có một chiếc giường thật lớn, còn có rất nhiều hình cụ kỳ quái, gậy, dây thừng, roi da, hình cụ, giường và trên giường tất cả đều là máu người!"

Trì thái thú kinh hãi thất sắc, đập bàn đứng mà lên: "Cái gì?! Vì sao lại có hình cụ?! Là máu của ai?!"

Bất lương nhân móc ra một cây trâm trình lên: "Trên giường còn phát hiện một cây trâm, theo lời của người hầu biệt viện thì là đồ trang sức Cù Tuệ."

Trì thái thú tức giận đến giậm chân, liên tục đập kinh đường mộc: "Ngô Chính Lễ, thê tử của ngươi rốt cuộc đang ở đâu? Rốt cuộc là Vân Trung Nguyệt bắt Cù Tuệ đi hay là ngươi đã giết Cù Tuệ?! Còn không mau gọi tới đây?!"

Ngô Chính Lễ toàn thân run rẩy: "Tiểu, tiểu dân oan uổng quá! Tiểu dân không giết người! Thê tử của tiểu dân quả thực đã bị người ta bắt đi! Tiểu dân..."

"Vậy mật thất kia ngươi giải thích thế nào?! Máu trong mật thất là chuyện gì?!"

Sắc mặt Ngô Chính Lễ trắng bệch như tờ giấy, miệng tựa như cá da trơn mở ra khép lại, nhưng trăm miệng khó giải thích.

Lâm Tùy An lạnh lẽo cười.

Cô thật muốn xem xem Ngô Chính Lễ giải thích như thế nào?

Tại sao có một căn phòng bí mật? Bởi vì anh ta bạo hành vợ quanh năm.

Tại sao lại bạo hành vợ? Bởi vì tâm lý bi3n thái.

Tại sao tâm lý bi3n thái? Bởi vì không thể ***.

Không giải thích rõ ràng thì hắn chính là nghi phạm giết vợ.

Nếu giải thích rõ ràng thì thừa nhận mình là cầm thú đánh vợ, thậm chí còn là một tên phế vật không thể ***.

"Hờ hờ, thì ra đường đường là Ngô gia chủ lại là thứ hàng như vậy! Ta nhổ!"

"Ai ôi, thế này còn cầm thú hơn tên trượng phu cầm thú vừa nói đến!"

"Cái gì mà Vân Trung Nguyệt bắt người, ta xem tám phần chính là hắn giết thê tử của hắn!"

"Chậc chậc chậc, thật ác độc!"

"Ta thế mà còn mua vải vóc của Ngô gia, thật là ghê tởm!"

"Ôi chao, ta cũng đã từng mua, phải về đốt lẹ thôi, xui xẻo quá!"

Tiếng mắng chửi và tiếng phỉ nhổ liên tiếp từ trong đám người truyền ra, ánh mắt khinh bỉ của mọi người tựa như vô số lưỡi dao sắc bén, hung hăng cắt lên mặt Ngô Chính Lễ, Ngô Chính Lễ từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, nào chịu được tủi nhục như vậy, tức giận công tâm, hai mắt lật một cái ngất đi.

Trì thái thú tức giận vỗ kinh đường mộc: "Áp giải Ngô Chính Lễ vào đại lao, trông coi nghiêm ngặt!"

Đám nha lại kéo Ngô Chính Lễ từ trên giường xuống kéo lê đi. Đáng thương cho vị Ngô thị gia chủ này, lúc đến còn có một cái giường nằm, đợi vào trong lao chỉ có thể ngủ trên sàn nhà ẩm ướt.

"Quả thực là thứ hung ác, há có thể như vậy!" Trì thái thú tức giận đến mức tròng mắt muốn trợn ra ngoài.

Hoa Nhất Đường vừa lúc tiến lên nói tiếp: "Vụ án của Cù Tuệ và Liên Tiểu Sương không thoát khỏi liên can đến Ngô Chính Lễ, cái chết Liên Tiểu Sương kỳ lạ như thế, hiện giờ Cù Tuệ cũng không rõ tung tích, Hoa mỗ cho rằng, không chỉ biệt viện Ngô thị phải tra xét nghiêm ngặt mà cửa hàng dưới trướng Ngô thị cũng phải tỉ mỉ kiểm tra."

Trì thái thú thở dài một hơi: "Hoa tham quân nói rất đúng, vụ án này ra giao cho Hoa tham quân toàn quyền phụ trách, cần phải nghiêm túc và tốc độ, nhất định phải có lời giải thích cho bản phủ!"

Hay lắm! Lâm Tùy An thầm nghĩ, họ chính là đợi những lời này!

Như vậy có thể bỏ qua quy trình phê duyệt phức tạp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tuân thủ pháp luật điều tra tất cả cửa hàng dưới trướng Ngô thị, truy tìm nguồn gốc buôn bán hàng thêu Thanh Châu và quả Long Thần.

Hoa Nhất Đường khom người ôm quyền, nhếch khóe miệng: "Thuộc hạ tuân mệnh!"

*

Tiểu kịch trường:

Cùng lúc đó, Cận Nhược và Mộc Hạ bốn mắt tỏa sáng, đồng thời gọi thủ hạ tới.

Cận Nhược: "Mau thông báo cho Cam đàn chủ, lọc hết cửa hàng dưới trướng Ngô thị, có vấn đề thì mau báo lên, còn có, hậu đài của Nha Hàng môn đã đổ, máu kêu huynh đệ chuẩn bị thu địa bàn."

Mộc Hạ: "Mau thông báo cho Hoa Nhị Mộc, Ngô thị xong rồi, lập tức bắt tay vào chuẩn bị thu mua cửa hàng của Ngô thị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK