Mục lục
Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 252: Quả bug của Ám ngự sử lệnh

Lâm Tùy An còn nhớ vị tham quân tư công Trịnh Vĩnh Ngôn này, hắn ba chòm râu nhỏ, thân hình gầy yếu xanh xao vàng vọt, làm gì cũng nơm nớp lo sợ, giống như tiếng người khác nói chuyện lớn một chút thôi cũng khiến làm hắn giật mình. Lúc ở buổi tiệc đón gió tẩy trần ở Sùng Dương lâu, hắn là người duy nhất không ngã xuống nhà xí, Lâm Tùy An có lý do hoài nghi là người này gầy yếu quá, nên không có sức chen đến bên cạnh Gia Thứ Sử, trong họa được phúc tránh thoát một kiếp.

Nghĩ lại thì thân hình và tướng mạo của Trịnh tham quân quả thực có vài phần tương tự với Lưu Trường Sử, khó trách tên đầu óc bị trúng độc Công Phi Dương lại nhận lầm người.

"Nhưng Trịnh Vĩnh Ngôn chỉ là tham quân tòng lục phẩm, người nhỏ lời nhẹ, cảm giác tồn tại cực thấp, Phù Sinh Môn vì sao phải giết hắn?"

"Oan uổng quá, chúng ta không phải muốn giết Trịnh Vĩnh Ngôn, ta chỉ muốn dọa hắn, nhắc nhở hắn chớ quên hợp tác giữa chúng ta." Vinh Thiên Sơn kêu lên.

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Phù Sinh Môn và Trịnh tham quân có hợp tác gì?"

"Vốn đã nói là trong thành An Đô nếu có công việc xây dựng cầu nối nhà kho gì sẽ giao lại hết Phù Sinh Môn, tiền nhận được chia ba bảy phần. Vì thế, ta đặc biệt thiết lập một đường, chiêu mộ một nhóm thợ thủ công có tay nghề thuần thục, tốn nhiều công sức lắm chớ, thế mà cái tên Trịnh Vĩnh Ngôn này không phúc hậu, lại bắt toàn bộ đường chủ và phó đường chủ của đường này!"

Lâm Tùy An: Thợ thủ công? Đường chủ? Là hai người đó phải không?

Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Hai đường chủ mà ngươi nói có họ gì?"

Vinh Thiên Sơn tức giận nói: "Đường chủ Hách Đại Lực và phó đường chủ Ba Vân Phi, đều là cốt cán của Phù Sinh Môn, năm trước đi làm công ở thành, không hiểu sao lại vào ngục, nói là đồng lõa giết người gì đó, đúng là vô lý, hai tên ngu xuẩn kia kìa thì làm sao dám giết người!"

Lâm Tùy An yên lặng đỡ trán: Khó trách lúc ấy bắt Hách Đại Lực và Ba Vân Phi, đều cảm thấy hai người này có nền tảng công phu, không ngờ lại là người của Phù Sinh Môn.

Khá lắm, hóa ra hai người này từ đầu đến cuối đều không nói thật, ước chừng đang mong Phù Sinh Môn đến cứu mình.

Vụ án này hẳn là như thế này: Hách Đại Lực và Ba Vân Phi bị bắt vì vụ án Học viện Tam Hòa, Vinh Thiên Sơn hiểu lầm là Trịnh Vĩnh Ngôn giở trò xấu sau lưng, nên mới nóng giận tìm Trịnh Vĩnh Ngôn trả thù, không ngờ Công Phi Dương nhận lầm người... nói tóm lại, Lưu Trường Sử trở thành người bị hại cuối cùng của hiệu ứng bươm bướm, đúng là xui xẻo.

Vinh Thiên Sơn không biết vụ án Học viện Tam Hòa, Lưu Trường Sử lại bị dính vào, lúc này vừa nghe thế thì trong lòng đã hiểu được, nổi trận lôi đình đập giường nhảy dựng lên: "Hay cho một Trịnh Vĩnh Ngôn, nguyên nhân đầu sỏ lại do hắn!"

Nhưng vì bật dậy quá mạnh nên đụng đến mông bị thương, Lưu Trường Sử lại r3n rỉ nằm về lại.

"Khụ, chuyện đó..." Hoa Nhất Đường nói: "Lưu trưởng sử bình tĩnh chớ nóng nảy, án này còn có điểm đáng ngờ, không thể chỉ tin lời nói của Phù Sinh Môn!"

Mặt Lưu Trường Sử trắng bệch ôm mông: "Hoa tham quân ngươi thẩm, ngươi thẩm..."

Hoa Nhất Đường hắng giọng: "Vinh Thiên Sơn, ngươi vừa mới nói, Trịnh Vĩnh Ngôn và các ngươi có ước định, chia ba bảy phần với hắn, vậy ai ba ai bảy?"

Vinh Thiên Sơn: "Tất nhiên là ta bảy hắn ba."

Hoa Nhất Đường: "Thế này thì lạ rồi, Trịnh Vĩnh Ngôn lớn nhỏ gì cũng là tòng tham quân tòng lục phẩm, sao lại chịu cho các ngươi nắm đầu?"


"Đó là bởi vì trong tay chúng ta có nhược điểm của Trịnh Vĩnh Ngôn!"

"Hả? Nhược điểm gì?"

Vinh Thiên Sơn: "Nếu ta nói cho Hoa tham quân, thì có thể giảm vài năm án không?"

Hoa Nhất Đường: "Vậy phải xem nhược điểm trong tay người lớn thế nào."

Vinh Thiên Sơn nói: "Lúc trước Phù Sinh Môn vừa mới đặt chân ở thành An Đô, tiêu phí lớn lắm nên chút phí bảo hộ kia không đủ nhét vào kẽ răng, nên ta mới chơi lớn trói Trịnh Vĩnh Ngôn lại, định lừa tiền."

Lâm Tùy An há to miệng, Hoa Nhất Đường chớp chớp mắt: "Vì sao lại là Trịnh Vĩnh Ngôn?"

"Chúng ta đã điều tra, Trịnh gia này có gia thế sâu xa, tổ tiên là làm nghề kiến tạo xây dựng, Trịnh Vĩnh Ngôn làm nhiều nay năm tích góp được không ít, sau khi làm quan thì lại làm chứ tham quân tư công, cho nên càng có tiền. Quan trọng nhất là, Trịnh Vĩnh Ngôn nhát gan, hay sợ hãi, dễ đắn đo." Nói đến đoạn này, Vinh Thiên Sơn hơi dương dương tự đắc: "Đúng như dự đoán, Trịnh Vĩnh Ngôn lúc ấy bị dọa tè ra quần, không ngừng dập đầu, liên tục kêu to: "Ta khai, ta khai tất!"

Ánh mắt Hoa Nhất Đường lóe lên: "Ý ngươi là gì?"

Ban đầu chúng ta không hiểu ra sao, sau đó phát hiện, Trịnh Vĩnh Ngôn nhận lầm Công Phi Dương là... Vinh Thiên Sơn hạ thấp giọng: "Ám, Ngự, Sử trong lời đồn."

Lưu Trường Sử hít sâu một hơi, Hoa Nhất Đường và Phương Khắc vội nhìn Lâm Tùy An.

Vẻ mặt Lâm Tùy An khó tin: "Cái gì?!"

Vinh Thiên Sơn lặng lẽ nói: "Mấy vị đều là đại nhân, chắc chắn là biết Ám Ngự Sử. Ám Ngự Sử, sinh ra từ ngôi sao, đi trong đêm tối, không ai biết gương mặt thật, đi đến đâu thì giống như thánh giá đích thân tới, thường ở chỗ tối thị sát dân tình, giám sát bá quan, nghiêm chỉnh kỷ cương, bình định trên phố, là sự tồn tại hệt như thần tiên.

Lưu Trường Sử quấn chặt chăn bông trên người, dường như chỉ nghe đến cái tên "Ám Ngự Sử" này thì cả người đã rét run.

"Ám Ngự Sử" thực thục Lâm Tùy An xoa xoa da gà trên cánh tay, đặt ra nghi vấn lớn nhất: "Trịnh tham quân sao có thể nhận Công Phi Dương thành Ám Ngự Sử?!"

Thật lố bịch.

"Là bởi vì... lệnh bài của Công Phi Dương." Vinh Thiên Sơn có hơi không chắc chắn: "Công Phi Dương rất quý đao của hắn, thường hay mang theo một khối đá mài bên người, có rảnh thì mài, đá mài kia đại khái lớn bằng nửa bàn tay, vuông vắn, đen nhánh, bởi vì dùng thời gian lâu nên mặt ngoài rất sáng, còn phản quang, Trịnh Vĩnh Ngôn vừa nhìn thấy đá mài của Công Phi Dương đã bắt đầu dập đầu liên tục."

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường nhìn nhau, nhún vai.

Hoa Nhất Đường: Chỉ có quan viên lục phẩm trở lên mới thấy được Ám Ngự Sử Lệnh thực sự, Trịnh Vĩnh Ngôn chỉ là tòng lục phẩm, cấp bậc không đủ, ước chừng chỉ nghe nói thôi chứ chưa thấy qua chính phẩm...

Lâm Tùy An: Quả là một cái BUG lớn! Kiến thức cơ bản về dấu hiệu phòng đồ giả của Ám Ngự Sử Lệnh phải phổ cập nhanh mới được!

Hoa Nhất Đường cực kỳ mệt mỏi, có hơi không kiên nhẫn: "Cho nên, Trịnh Vĩnh Ngôn rốt cuộc đã khai cái gì?"

"Khai ra không ít, hắn đã viết ra hết." Vinh Thiên Sơn nói: " Hoa tham quân, nếu ta khai ra thì thật sự có thể phán nhẹ sao?

"Hoa mỗ phải xem trước mới có thể quyết định."


Vinh Thiên Sơn cắn răng, ngồi dưới đất cởi giày ra, xé rách đế giày, hóa ra đế giày của hắn có đệm cao, bên trong có hai tầng, trong hai tầng là một mảnh vải dầu, trong vải dầu là một tấm vải trắng viết đầy chữ, rộng một thước, dài hai thước, lúc lấy ra toàn mùi chân thối.

Hoa Nhất Đường bịt mũi, túm túi thơm bên hông đổ bột thơm lên, cuối cùng cũng có thể ngăn được cái mùi thối, lại mượn hai cái nhíp nhỏ của Phương Khắc kẹp lấy hai góc vải, nhấc lên nhìn, Lâm Tùy An, Phương Khắc, Lưu Trường Sử đều tiến lại gần, mày nhíu chặt.

Lâm Tùy An: "Mẹ ơi, Trịnh tham quân đúng là rất thành thật, cái gì cũng viết thế này."

Lưu Trường Sử: "Thật chẳng dám nhìn thẳng!"

Phương Khắc: "Hờ hờ."

Chữ viết trên vải trắng lộn xộn run rẩy, bút khô rất nhiều, có thể nhìn thấy trạng thái tinh thần của Trịnh tham quân lúc ấy cực kỳ đáng lo ngại, nội dung càng khiến người ta thán phục, như là:

Năm nào tháng nào ngày nào giúp huyện nào đó xây cầu thu bao nhiêu tiền bạc, rút bao nhiêu phần, chia với huyện trung chủ bộ bao nhiêu;

Năm nào tháng nào ngày nào đó xây nhà cho một đại hộ ăn bớt nguyên liệu bao nhiêu, chia làm mấy phần, tham tiền bạc bao nhiêu;

Năm nào tháng nào ngày nào đó sửa cửa hàng mấy chỗ, đổi vật liệu gỗ gì đó thành gỗ gì đó, vật liệu đá gì đổi thành vật liệu đá gì, hợp tác với công quản, cắt xén tiền công của thợ thủ công bao nhiêu, rút bao nhiêu tiền bạc...

Trong thời gian đó xen kẽ không ít chuyện tình cảm, ngày tháng năm nào đó nhìn lén Trương quả phụ bên cạnh tắm rửa, ngày tháng năm nào đó đến phiên phường thành Quảng Đô chơi gái, thậm chí còn ghi chép cả việc lén lút với thê tử của đồng hương...

Hoa Nhất Đường đánh giá: "Trịnh tham quân quả là người có cá tính!"

Lâm Tùy An: "..."

Người này thuần thục việc ăn chặn tiền như thế, khó trách có thể trà trộn đến vị trí tham quân tư công.

Thần kỳ chính là, lời khai lộn xộn như thế lại được sắp xếp theo thời gian biểu, có thể xem lý lịch hơn hai mươi năm của người này, đầu tiên ở mấy huyện thành Thanh Châu một thời gian, sau đó đến thành Quảng Đô (chuyện phong lưu cơ hồ đều tập trung ở mấy năm này), sau đó đến Đông Đô kiếm công danh, làm quan nhỏ, lăn lộn mấy năm thì đến An Đô làm tham quân tư công.

Bởi vì là hồi tưởng, phần cuối cùng ghi lại đều là kinh nghiệm xây nhà sửa cầu của hắn ở huyện Cống, huyện Hồng, huyện Lưu Châu.

Ánh mắt Hoa Nhất Đường di chuyển trên mấy lời khai cuối cùng, sắc mặt dần dần thay đổi.

Lâm Tùy An: "Có phát hiện gì sao?"

"Nếu ta nhớ không lầm, huyện Cống, huyện Hồng, huyện Lưu Châu là nơi có những cửa hàng châu chấu nhiều nhất năm đó, địa chỉ Trịnh Vĩnh Ngôn việt này là những của hàng giả lừa gạt sự tín nhiệm của thương gia Thanh Châu.

Lâm Tùy An vội hỏi: "Thời gian nào?"

Hoa Nhất Đường quét nhanh một cái: "Lời khai của Trịnh Vĩnh Ngôn là năm thứ tám Huyền Xương, chính là hai mươi hai năm trước, chính là một năm trước khi vụ án lừa đảo liên hoàn kia bùng nổ."

Lưu Trường Sử choáng váng: "Cửa hàng gì?"


Phương Khắc chậc một tiếng: "Cái vận khí của hai người..."

Hoa Nhất Đường mỉm cười: "Vận may đến, muốn ngăn cũng không được!"

*

Trịnh Vĩnh Ngôn núp trong ổ giường, toàn thân run rẩy không ngừng.

Hắn đã giả bệnh xin nghỉ hai ngày, lúc trước vụ án Học viện Tam Hòa bùng nổ, mặc dù hắn nghĩ cách kiếm vài thuộc hạ tạm thời ổn định tình hình, nhưng chỉ cần Hách Đại Lực và Ba Vân Phi ở trong tù thì hoạt động giữa hắn và Phù Sinh Môn sớm muộn gì cũng không giấu được.

Họa vô đơn chí nữa là chuyện Lưu Trường Sử bị ám sát, Trịnh Vĩnh Ngôn thậm chí không cần nghĩ cũng biết là chuyện tốt mà Phù Sinh Môn làm, chỉ là nghĩ không ra vì sao họ lại muốn ám sát Lưu Trường Sử, chẳng lẽ Lưu Trường Sử được chia một chén canh sao? Hay Lưu Trường Sử đắc tội với Phù Sinh Môn? Phù Sinh Môn dám giết đại quan tòng ngũ phẩm hạ... cả người Trịnh Vĩnh Ngôn chợt lạnh lẽo... thế lực sau lưng quả đúng là Ám Ngự Sử!

Trịnh Vĩnh Ngôn nhớ tới khối lệnh bài Ám Ngự Sử của Công Phi Dương, nhớ tới lời khai mà hắn tự tay viết lại càng run rẩy hơn, cứ tiếp tục như vậy thì chuyện kia sớm muộn gì cũng bị lật ra, thay vì ngồi chờ chết không bằng liều một phen!

Nghĩ đến đây, Trịnh Vĩnh Ngôn chui vào ổ, mặc quần áo giày tất vào, móc ra một cái hộp gỗ từ dưới giường trong bóng tối, ôm chặt vào trong ngực, ngồi ở bên giường chờ, chờ từ nửa đêm đợi đến hừng đông, lại chờ từ hừng đông đến hoàng hôn, thời gian từng chút trôi qua, sinh mệnh của hắn từng chút biến mất, cuối cùng trước khi đêm xuống, cũng đợi được Bộ Đầu Cốc Lương đến thăm.

"Trịnh tham quân, vụ án Lưu Trường Sử bị ám sát hôm nay cần ngài đến làm chứng, mời đi theo ta."

Thái độ của Cốc Lương rất cứng rắn, khác xa so với ngày thường, trong lòng Trịnh Vĩnh Ngôn lạnh ngắt, biết lần này đi chắc chắn là lành ít dữ nhiều, bèn dặn dò quản gia vài câu rồi thất tha thất thểu đi theo.

Cốc Lương thậm chí không chuẩn bị xe ngựa, cũng may Trịnh trạch cách phủ nha không xa, trên đường nhìn thấy bách tính người đi đường đều là vẻ mặt vui mừng, thân thiện trò chuyện gì đó, Trịnh Vĩnh Ngôn đầu óc hò hét loạn xạ, cảm thấy không xong rồi. Sau đó họ đi thẳng đến phòng thẩm vấn nha ngục, vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Trường Sử nằm sấp trên giường, Trịnh Vĩnh Ngôn chân mềm nhũn, quỳ xuống đất dập đầu: "Ta khai, ta khai tất!"

"Hả? Hoa mỗ tưởng Trịnh tham quân đã khai một lần rồi, chẳng lẽ còn có điều chưa khai sao?"

Giọng nói lanh lảnh vang lên, Trịnh Vĩnh Ngôn giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, ngồi ở chủ vị thẩm vấn không phải Lưu Trường Sử, không phải Gia Thứ Sử, mà là Hoa Nhất Đường nhậm chức tham quân tư pháp.

Mà người quỳ bên cạnh, là phó môn chủ Vinh Thiên Sơn của Phù sinh môn, nằm kế bên, lại là môn chủ Phù Sinh môn Công Phi Dương!

Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?!

Công Phi Dương không phải là Ám Ngự Sử sao?!

Ai dám động đến hắn?! Trên đời này có ai có thể đánh bại hắn sao?!

Hoa Nhất Đường giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, nói tiếp: "Công Phi Dương không phải Ám Ngự Sử, là giả mạo."

Trịnh Vĩnh Ngôn như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ.

Giả mạo?!

Không đời nào! Hắn rõ ràng thấy được Ám Ngự Sử Lệnh, khối lệnh bài kia như ẩn chứa ngàn vạn ánh sao màu đen huyền, rõ ràng giống như đúc với những gì hắn nghe thấy trước đây...

"Ám Ngự Sử là giả mạo, nhưng phần lời khai này của ngươi hẳn là thật." Hoa Nhất Đường vân vê miếng vải bông viết đầy lời khai.

Đầu óc Trịnh Vĩnh Ngôn ong ong, cả người run rẩy, gần như ôm không nổi hộp gỗ trong ngực: "Ta ta ta không biết gì cả... Không biết... Không biết..."

"Loảng xoảng" một tiếng, hộp gỗ rơi xuống đất, cái nắp rơi xuống, tám quyển trục cuộn tròn rơi xuống.

Trịnh Vĩnh Ngôn như vừa tỉnh mộng, thét chói tai muốn chạy lên nhặt, đột nhiên cảm thấy kình phong lóe lên, tất cả trục sách và hộp gỗ trong nháy mắt đều đặt đến trên bàn của Hoa Nhất Đường, Trịnh Vĩnh Ngôn thấy Lâm Tùy An ở bên cạnh Hoa Nhất Đường, trong đầu đinh một tiếng, nhớ lại.

Lâm Tùy An là chủ nhân Thiên Tịnh lấy một địch trăm, thiên hạ chỉ có nàng mới có thể bắt được Công Phi Dương.


Mắt Hoa Nhất Đường cong cong, tiện tay mở một quyển sách ra: "Xem này, đây chính là bằng chứng cho việc Trịnh tham quân hôm nay muốn cung khai, vả lại đợi Hoa mỗ xem xét thử, ái chà chà, là sổ sách hửm, trùng hợp ghê chưa, Hoa mỗ am hiểu nhất là đọc sổ sách đấy..."

Giọng của Hoa Nhất Đường dừng lại, hai mắt căng tròn, vội mở quyển trục ra quét một lần, ném sang bên cạnh, lại mở ra một quyển, xẹt xẹt quét xong, lại mở một quyển...... Chưa đến thời gian nửa chén trà, tám quyển sổ sách đã được xem xong, sắc mặt tái đi, gân xanh ở thái dương như ẩn như hiện.

Toàn thân Trịnh Vĩnh Ngôn mềm nhũn, đầu nghiêng qua rồi ngất xỉu.

Lâm Tùy An và Phương Khắc không hiểu, cầm lên sổ sách nhìn thử nhưng cũng chẳng nhìn ra được gì.

Lưu Trường Sử tò mò: "Hoa tham quân, sổ sách này có vấn đề gì sao?"

Hoa Nhất Đường nhướng mày, mỉm cười ôm quyền nói: "Vụ án này hơi phức tạp, Hoa mỗ phải trở về cân nhắc một chút, đã muộn rồi, Lưu trưởng sử còn có thương tích trong người, không bằng trở về nghỉ ngơi trước, nếu tình tiết vụ án có tiến triển, Hoa mỗ nhất định sẽ đến báo cáo."

Lưu Trường Sử mệt mỏi nửa ngày, cái mông đau dữ dội, vừa nghe lời này thì chẳng còn gì mong cầu hơn, dặn dò hai câu rồi gọi tám gã kiệu phu tiến vào, nâng "kiệu giường" lên rồi về phủ.

Hoa Nhất Đường lệnh cho Cốc Lương đưa Trịnh Vĩnh Ngôn tới sảnh phụ phủ nha trông coi nghiêm mật, dọn dẹp sổ sách về phủ, sau khi lên xe ngựa thì không nói một lời, chỉ nhíu mày, vừa vào Hoa trạch thì trực tiếp trở về phòng, đóng kín cửa, đến Mộc Hạ cũng không gặp.

Mọi người cũng đã quen với hành vi khác thường của Hoa Nhất Đường, cho nên ăn uống bình thường rồi đi ngủ, lười để ý hắn.

Cận Nhược và Tứ Thánh bận rộn xử lý cục diện rối rắm của Phù Sinh Môn, không kịp về nhà, Y Tháp xách sáu hộp thức ăn lớn đi đưa cơm, Lâm Tùy An hiếm khi được ăn một bữa tối yên tĩnh, về viện ngủ một giấc ngắn, lúc tỉnh lại thì đã qua giờ Hợi, Mộc Hạ lo lắng đến báo, nói Hoa Nhất Đường hơi bất thường, mời Lâm Tùy An đến xem thử.

Viện Hoa Nhất Đường lần này tên là "Bất Dạ Viên", một trong những đặc sắc chính là các nơi trong vườn thiết lập "đèn Lưu Ly" đặc chế của Hoa thị, ánh nến lóe lên, ánh sáng chằng chịt, màu sắc lung linh như mộng cảnh.

Hoa Nhất Đường khoác áo choàng lông hồ ly ngồi ở trong bóng đèn, tuấn dung còn trắng hơn, đồng tử phản chiếu ánh sáng như mờ như ảo, cảm giác như vị tiên quân ở Cửu Trọng Thiên chuẩn bị thuận gió trở về.

Trên bàn nhỏ trước mặt hắn bày ra tám quyển sổ sách, xem ra đã lật xem mấy lần.

Mộc Hạ chuyển một cái ghế cho Lâm Tùy An, rồi vội lui ra.

Lâm Tùy An tiện tay cầm lấy một quyển sổ sách lật xem: "Nói đi, gặp phải việc gì khó sao?"

Lông mi Hoa Nhất Đường run rẩy, thở dài nói: "Đây là tám cửa hàng châu chấu ở huyện Lưu Thủy năm thứ tám Huyền Xương."

Lâm Tùy An đặt sổ sách xuống: "Sau đó thì sao?"

Hoa Nhất Đường nhìn về phía Lâm Tùy An: "Tiền bạc của Thiền Thuế lăn lộn qua hơn mười ngân hàng Quảng Đô, Ích Đô, Đông Đô, cuối cùng hội nhập vào bốn thương đội. Bốn thương đội theo thứ tự là thương đội Cao Vân, thương đội Đông Phong, thương đội Nam Hải, thương đội Bắc Xuyên."

"Cho nên?"

"Bốn thương đội là tiền thân của thương đội Mục thị Hoa thị."

*

Tiểu kịch trường:

Cận Nhược ăn một miệng đầy dầu mỡ, Tứ Thánh ăn mặt mày hồng hào, Y Tháp chống nạnh đứng, nghiêm trang nói với môn đồ Phù Sinh Môn:

"Theo trư nhân và Cân ca, nghe lời, làm việc, có thịt ăn!"

Môn đồ Phù Sinh Môn thèm ăn: Lợn gì? Nghe có vẻ ngon đấy!

4.12.2023

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK