Cù Tuệ mím chặt môi: "Tiểu Sương chưa bao giờ nói đến tên người nọ nên ta không biết hắn là ai, nhưng biết nam nhân kia là người có bản lĩnh giúp Tiểu Sương thoát khỏi tiện tịch."
Hoa Nhất Mộng ngạc nhiên: "Vị Liên nương tử kia là tiện tịch sao?"
Cù Tuệ gật đầu: "Tiểu Sương xuất thân từ nhạc kỹ, gảy tỳ bà rất hay, ta từng nghe nàng đàn một lần, có thể là kỹ xảo của tiên nhạc, đáng tiếc cũng chỉ được có một lần đó..."
Lâm Tùy An: "Liên Tiểu Sương nếu đã là nhạc kỹ thì sao có thể làm tú nương?"
"Cũng là bởi vì nam nhân kia. Tiểu Sương nói, nam nhân kia có tình cảm sâu đậm với nàng, mua nàng từ nhạc phường Hồng Hương ra, cho nàng một ngồi nhà rồi còn bảo nàng đi học thêu, nói muốn sống thật tốt với Tiểu Sương. Tiểu Sương cực kỳ yêu nam nhân kia, hắn nói gì nàng cùng tin, thậm chí còn đưa nhạc tịch của mình cho hắn, mơ ước một ngày có thể thoát tiện tịch trở thành lương dân, cùng tình lang sống đến đầu bạc."
Nói đến đây, Cù Tuệ cười lạnh: "Không biết rằng thứ không đáng tin nhất trên đời này chính là miệng của nam nhân. Nam nhân kia thua bạc, không thể trả nợ nên đã bán Tiểu Sương cho Ngô Chính Lễ."
Lâm Tùy An và Hoa Nhất Mộng liếc nhau, sắc mặt đều rất khó coi.
Cù Tuệ nhìn hai người: "Ta biết các ngươi đang nghĩ gì, nhưng chuyện Ngô Chính Lễ làm với Tiểu Sương thì không phải các ngươi nghĩ, mà có thể nói là tàn nhẫn hơn thế nữa, bởi vì... Ngô Chính Lễ không thể..."
Lâm Tùy An: "Hả?"
Hoa Nhất Mộng: "Xí, thế mà lại là cái thứ ngó không được dùng cũng không được."
"Ngô Chính Lễ cũng không phải trời sinh không thể ***, ta thành hôn với hắn vào thời niên thiếu, cũng từng trải qua một thời gian đường mật, về sau a gia của Ngô Chính Lễ làm gấm Thục nên phát tài, Ngô thị nhảy vọt trở thành tân quý của Ích Đô. Nam nhân này vừa có tiền, lập tức tự cho mình là bất phàm, ngày ngày miên hoa túc liễu, về sau còn dính cờ bạc, làm lỗ không ít sản nghiệp tích góp trong nhà, Ngô lão gia tức giận đến chết, Ngô Chính Lễ cứ thế hồ đồ trở thành gia chủ."
"Sau đó, hắn càng ngày càng nghiêm trọng, đánh bạc càng lớn hơn. Hai năm trước, bởi vì nợ cờ bạc mà bị người của sòng bạc đánh cho một trận mất nửa cái mạng, bị thương ở chỗ đó nên lúc này mới không được thể *** nữa."
Hoa Nhất Mộng cười nhạo: "Đáng!"
Trên mặt Cù Tuệ xẹt qua nụ cười khổ: "Một nam nhân mà không thể *** là một điều sỉ nhục rất lớn, hắn cố gắng giấu diếm việc này, nên đã tuyên bố với bên ngoài là sức khỏe ta yếu ớt không thể sinh sản, lại nói hắn cực kỳ thâm tình với ta nên không đành lòng bỏ thê và không bao giờ nạp thiếp, đến chết không thay lòng với ta..."
Hoa Nhất Mộng nghiến răng, Thiên Tịnh của Lâm Tùy An rung động.
"Càng buồn cười hơn là, ta lại tin hắn..." Cù Tuệ khẽ cười ra tiếng: "Ta nghĩ như thế cũng tốt, hắn không thể ra ngoài tìm nữ nhân khác, từ nay về sau sẽ chỉ có một thê tử là ta, coi như là một đời một đôi, lãng tử quay đầu ngàn vàng chẳng đổi..."
Lâm Tùy An cảm giác đầu óc mình như bị thứ gì đó đâm phải, nhớ tới lời khuyên của mẹ mình ở thế giới khác.
[Đàn ông ấy mà, phạm sai lầm là chuyện rất bình thường, quan trọng là ông ấy biết thành tâm sửa đổi, lãng tử quay đầu ngàn vàng không đổi! ]
Lâm Tùy An cười lạnh: "Lãng tử quay đầu ngàn vàng không đổi cứt chó! Là có không thể không ăn cứt thì có!"
Hoa Nhất Mộng: "Chó còn hơn mấy người đó!"
Cù Tuệ thở dài một hơi: "Đáng tiếc khi đó ta giống như bị mỡ heo che mắt, một lòng một dạ che dấu chuyện xấu cho Ngô Chính Lễ, lại không ngờ đây là khởi đầu của cơn ác mộng thật sự. Sau khi Ngô Chính Lễ không thể *** người khác, thì tính cách càng thêm tàn nhẫn bạo ngược, bắt đầu dùng cách khác để phát tiết..."
Hai tay Cù Tuệ chậm rãi ôm lấy bả vai, thân thể không ngừng run rẩy, Hoa Nhất Mộng khẽ nắm lấy tay cô, Cù Tuệ dường như cảm nhận được chút ấm áp mới chậm rãi nói: "Ngô Chính Lễ xây mật thất ở biệt trang kia là để giam lỏng ta, cứ cách vài ngày sẽ nhốt ta vào trong mật thất... Lúc đầu là dùng nắm đấm, sau đó thì dùng gậy, dây mây, sau đó, biến thành roi da... Đám tôi tớ của biệt viện căn bản không dám tới gần, tòa gác xép màu đen kia... Giống như địa ngục cách ly với thế giới... Cho đến khi, Tiểu Sương tới..."
Lâm Tùy An nín thở, dự cảm sau đó Cù Tuệ sẽ nói ra chuyện gì không tốt lắm.
"Ngô Chính Lễ dường như có thù với nam nhân bán Tiểu Sương, nên mới nghĩ đủ mọi cách để tra tấn Tiểu Sương, rồi lại treo Tiểu Sương lên không cho nàng chết, bởi vì hắn một lòng tra tấn Tiểu Sương nên ta mới được thoải mái hơn một chút, thậm chí ta còn nghĩ, Tiểu Sương có thể ở lại mãi thì tốt biết mấy..." Cù Tuệ nhắm chặt mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống hai má: "Ta đúng là thứ hèn hạ vô sỉ! không bằng cầm thú!"
Lâm Tùy An nắm chặt chuôi đao: "Đây không phải lỗi của ngươi!"
Hoa Nhất Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Cầm thú thực sự là Ngô Chính Lễ!"
Cù Tuệ nức nở một lúc lâu mới lau nước mắt ngẩng mặt lên: "Nhưng Tiểu Sương thì khác, nàng không khuất phục cũng không từ bỏ, lúc Ngô Chính Lễ đánh nàng thì nàng lúc nào cũng thay đổi trò mắng hắn, Tiểu Sương càng mắng Ngô Chính Lễ đánh càng tàn nhẫn, Ngô Chính Lễ đánh ác độc Tiểu Sương mắng càng tàn nhẫn, có một lần Tiểu Sương mở được dây thừng ra, nhào tới cắn Ngô Chính Lễ một cái, cắn rách một miếng thịt từ trên vai Ngô Chính Lễ xuống!" Ánh mắt Cù Tuệ chợt hiện lên ý cười rồi biến mất: "Ha ha! Lúc ấy Ngô Chính Lễ máu thịt mơ hồ, gào thét như heo bị giết, thật sự khiến người ta thấy thỏa mãn!"
Lâm Tùy An khẽ nhíu mày, biểu cảm vừa hiện lên lại biến mất của Cù Tuệ... khiến cô cảm thấy có gì đó không đúng.
"Lần đó, Tiểu Sương bị đánh đến chỉ còn lại chút hơi tàn, Ngô Chính Lễ cũng bị thương, nửa tháng không dám tới, ta mới chăm sóc, bôi thuốc, đút cơm cho nàng, ban đêm thì ngủ trên mặt đất, Tiểu Sương dần dần khôi phục tinh thần, còn đàn cho ta một khúc "Thu Nguyệt Lưu Quân"." Cù Tuệ nhìn ánh trăng len vào khe cửa sổ, ánh mắt điềm đạm mà bình tĩnh: "Hôm nay nghĩ lại, thì đó đúng là khoảng thời gian đẹp nhất giữa ta và nàng..."
Hoa Nhất Đường cũng nhíu chặt mày: "Sau đó thì sao?"
"Nửa tháng sau, Ngô Chính Lễ lại tới, lúc này hắn không đánh chúng ta, mà lại sai người tắm rửa thay y phục cho Tiểu Sương, rồi dẫn nàng ra ngoài. Một ngày một đêm sau, Tiểu Sương trở lại, trên người không có vết thương, ta chỉ ngửi thấy mùi rượu, nhưng vẻ mặt Tiểu Sương cực kỳ không đúng, ta thấy nàng rất hoảng hốt. Trước kia, cho dù nàng bị Ngô Chính Lễ đập gãy xương cốt thì ánh mắt cũng sáng bừng, nhưng lúc đó dường như ánh sáng trong mắt nàng đã biến mất, giống như..." Cù Tuệ run rẩy một chút: "Bị thứ gì đó câu mất hồn phách vậy."
Lâm Tùy An: "Bọn họ đã đi đâu vậy?"
Cù Tuệ lắc đầu: "Cụ thể thì ta cũng không biết, về sau nghe đám tôi tớ tán gẫu, dường như đến một yến hội gì đó, ta đoán Ngô Chính Lễ dẫn Tiểu Sương đến đó là vì đàn tấu tỳ bà."
"Đây là chuyện từ khi nào?"
"Gần một năm rưỡi trước."
Lâm Tùy An trầm ngâm một lát: "Nói tiếp đi."
"Sau đó Ngô Chính Lễ hình như đột nhiên đổi tính, từ khi đưa Tiểu Sương về nhà thì việc làm ăn của hàng vải cũng tốt hơn nên vốn nợ cờ bạc cũng được trả hết, Ngô Chính Lễ bận rộn nên thời gian đánh ta cũng ít đi. Kỳ lạ nhất là Tiểu Sương rõ ràng đã thoát khỏi được sự khống chế của Ngô Chính Lễ, cách một đoạn thời gian lại còn có thể đến biệt viện, Ngô Chính Lễ có đáng thì Tiểu Sương cũng thuận theo, Ngô Chính Lễ phát tiết xong thì vẫn sẽ đưa Tiểu Sương trở về như cũ, đến ngày lại đưa Tiểu Sương đến..."
Nói đến đây, khuôn mặt Cù Tuệ hiện lên sự hoảng sợ trong thoáng chốc: "Tiểu Sương trở nên không giống Tiểu Sương nữa, nàng hình như bị câu mất hồn phách biến thành một cỗ xác chết rồi!"
Hoa Nhất Mộng nhìn Lâm Tùy An, Lâm Tùy An đè chuôi đao, buộc Thiên Tịnh yên tĩnh lại.
Tính thời gian thì lúc ấy Tiểu Sương hẳn là đã đã trúng độc quả Long Thần, thân bất do kỷ, cho nên không thể không khuất phục dưới dâm uy của Ngô Chính Lễ.
Mà có thể làm cho Ngô Chính Lễ đông sơn tái khởi, tám chín phần mười cũng là quả Long Thần... đây chính là tin nhắn tử vong cuối cùng mà Liên Tiểu Sương để lại trong vải thêu.
"Cù nương tử đã từng nghe Ngô Chính Lễ nhắc đến quả Long Thần hay nước bùa gì không?" Lâm Tùy An hỏi.
Cù Tuệ suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Chưa từng nói đến."
"Chuyện liên quan đến hàng thêu Thanh Châu thì sao?"
"Hắn không bao giờ nói với ta bất cứ điều gì về việc kinh doanh."
"Có gì khác thường trong lần cuối cùng ngươi gặp Liên Tiểu Sương không?" Lâm Tùy An lại hỏi.
Mắt Cù Tuệ phủ một tầng sương mù: "Ngày đó Ngô Chính Lễ không có ở đó, Tiểu Sương lại tới và nói với ta rằng trong bụng nàng có con. Ta giật mình hỏi nàng con của ai, Tiểu Sương nói là của nam nhân kia, còn nói nam nhân kia đã chuộc cô từ trong tay Ngô Chính Lễ về, bọn họ đã quay lại như cũ, hẹn nhau bạc đầu."
Mắt Hoa Nhất Mộng muốn lật lên trời, Lâm Tùy An thì thầm mắng một tiếng mẹ nó.
"Ngày đó Tiểu Sương rất vui, nói chuyện rầm rĩ, giống như Tiểu Sương trước kia lại trở về vậy." Cù Tuệ mỉm cười: "Nàng nói, chẳng bao lâu nữa... nàng sẽ được tự do..."
Gió thổi mở cửa sổ, hương hoa nồng đậm tràn vào, mái tóc Cù Tuệ phiêu đãng trong bóng đêm, vừa cô đơn lại diu dàng.
"Nhưng một tháng rưỡi sau, ta lại nghe tin Tiểu Sương đã chết."
*
Lâm Tùy An ôm Thiên Tịnh ngồi trên mái hiên Điêu Lan các nhìn bầu trời xa xôi.
Giữa giờ dần, thời gian cuối cùng trước bình minh, trời đất đắm chìm trong bóng tối yên tĩnh mênh mông.
Thiên Tịnh trong ngực phát ra âm thanh như nức nở, Lâm Tùy An biết đó không phải là âm thanh của Thiên Tịnh, mà là âm thanh trong lòng cô.
Câu chuyện của Cù Tuệ, câu chuyện của Liên Tiểu Sương khiến cho cô nhớ đến ngôi nhà ở thế giới khác... cô cứ nghĩ rằng mình đã quên, nhưng thực ra thì cô vẫn luôn nhớ rõ, nhớ rất rõ ràng.
Đau đớn, thỏa hiệp, nhục nhã, bất lực, vô lý, tức giận... Các loại tình cảm hỗn loạn rối loạn xoay tròn, xé rách, kêu gào như một cơn bão... không chỉ vì mẹ, vì Liên Tiểu Sương, vì Cù Tuệ, mà còn vì những cô gái mà cũng có cuộc đời như thế vẫn đang tồn tại, nhưng cũng không cách nào lên tiếng.
Sát ý khát máu quen thuộc và những tình cảm này dây dưa lẫn nhau, xé rách, cuối cùng quy về tịch diệt, hóa thành nỗi bi thương như du hồn, du đãng trong thân thể trống rỗng, biến thành sự trầm mặc đến phẫn nộ.
Lâm Tùy An hít sâu, ép buộc bản thân phải đè nén cơn giận dữ không lý trí, buộc bản thân bình tĩnh, buộc Thiên Tịnh ngừng khóc, buộc...
"Bình tĩnh cái con mẹ nó!" Thiên Tịnh bất ngờ xuất hiện, đao quang màu lục như quỷ bổ ra hồ Mạc Sầu đen kịt, nước hồ phản chiếu ánh đao như sấm, rất lâu sau đó cũng không thể bình ổn lại được.
Lâm Tùy An cảm thấy sảng khoái hơn vài phần, thở dài một hơi.
Quả nhiên, vẫn là giết con mẹ nó là đã nhất!
Đột nhiên, một quả bóng thơm vàng bạc khảm ngọc ùng ục lăn tới, hơi ngượng ngùng chạm vào chân Lâm Tùy An, dừng lại, mùi trái cây dịu dàng bao lấy đao quang lẫm liệt của Thiên Tịnh, tiếng gào thét của Thiên Tịnh lập tức trở nên yếu đi.
Lâm Tùy An ngạc nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một đám người vây đến phía sau nóc nhà, còn có rất nhiều giọng nói.
Hoa Nhất Đường: "Tam tỷ, tỷ và Lâm Tùy An đều là nữ tử, hiểu rõ tâm tư nữ tử nhất, tỷ đi đi!"
Hoa Nhất Mộng: "Ta và Tiểu An mới gặp nhau có vài lần, căn bản không quen thuộc, lão Lục của Lăng gia không phải nói hắn là bằng hữu của Tiểu An sao, kêu Lăng lão Lục đi đi!"
Lăng Chi Nhan: "Khụ, Lăng mỗ không giỏi ăn nói, Phương đại phu y giả nhân tâm..."
Phương Khắc: "Ta chỉ biết trò chuyện với người chết. Miệng Y Tháp ngọt nhất."
Y Tháp: "Đường ngữ của ta không tốt, trư nhân nghe không hiểu, Cân ca là đồ đệ trư nhân, thầy trò tình thâm, Cân ca đi đi!"
Cận Nhược: "Chớ! Ta bây giờ chỉ cần nhìn Thiên Tịnh là muốn chuột rút, sư phụ thích ăn cá xắt lát Mộc Hạ làm nhất, Mộc Hạ đi đi!"
Mộc Hạ: "Lúc trước là Tứ Lang nói mình và Lâm nương tử là cộng tác sinh tử, không rời không bỏ, việc này phải để Tứ lang đi mới đúng!"
Mọi người ồn ào: "Đúng đúng đúng, Tứ Lang (họ Hoa, Hoa Nhất Đường) ngươi đi đi!"
Một đám người xô đẩy nhau, Hoa Nhất Đường lảo đảo xông ra, nghiêng người trên nóc nhà xiêu vẹo đi tới, may mà năng lực cân bằng tốt nên mới bình an vô sự đến bên cạnh Lâm Tùy An, không ngã xuống hồ Mạc Sầu.
Lâm Tùy An chớp chớp mắt, Hoa Nhất Đường ho khan một tiếng, cả người co lại ngồi trên mái hiên, hai tay nắm quạt thành thật đặt ở trên đầu gối, cách Lâm Tùy An ít nhất năm thước.
Lâm Tùy An nhìn Thiên Tịnh trong tay thì hiểu được.
Sát ý của Thiên Tịnh dọa hắn, cổ tay vừa xoay đã thu đao vào vỏ, vén áo bào ngồi xuống.
Hoa Nhất Đường cẩn thận nhìn cô, liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái... biểu cảm giống như bé cún bị vứt bỏ, lửa giận của Lâm Tùy An bị ánh mắt ướt sũng của hắn nhìn đến mềm nhũn.
"Ngươi làm gì đó?"
"Khụ khụ, ừm..." Hoa Nhất Đường xoa xoa đầu gối: "Ngươi biết đấy, ta trời sinh vận khí tốt, đi tới đâu cũng sẽ gặp phải đủ loại hung án, hung thủ vụ án nào cũng vô cùng kỳ quái, kẻ hung cực ác cũng gặp rất nhiều..." Hoa Nhất Đường thở dài, ngẩng đầu nhìn hồ Mạc Sầu đen kịt: "Cho nên ta từ nhỏ đã không thích đọc sách, phu tử nói, nhân chi sơ tính bản thiện (bản tính ban đầu của con người là lương thiện), ta cảm thấy, tất cả đều là cứt chó, lòng người còn ác hơn cả đêm tối trước bình minh."
Lâm Tùy An hít sâu một hơi, lại thở dài một hơi.
"Ừ, bóng tối của bản chất con người vượt xa trí tưởng tượng của con người."
"Đại ca nói ta điên rồi đánh ta một trận, sau đó ta bỏ chạy. Lúc đó ta đã nghĩ, thế giới này giống như cứt chó, sống thôi cũng đủ chán, chi bằng tìm một chơi chết cho sạch sẽ."
Lâm Tùy An kinh hãi quay đầu.
Hoa Nhất Đường vẫn giữ tư thế kia, hắn lẳng lặng nhìn hồ nước, bóng tối hồ Mạc Sầu chiếu vào trong mắt hắn, sâu lắng đến đáng sợ.
Lâm Tùy An: "Ngươi nói... Ngươi từ nhỏ..."
Hoa Nhất Đường nhìn cô, khẽ nói: "Khi đó ta chưa tới sáu tuổi."
Lâm Tùy An chẳng nói nên lời.
Biểu cảm của Hoa Nhất Đường thoạt nhìn rất bình tĩnh, đến ánh mắt cũng rất bình tĩnh, nhưng cô lại cảm giác được Hoa Nhất Đường đang liều mạng xé rách vết thương mà mình giấu đi, đưa một thân máu chảy đầm đìa cho cô xem.
"Cũng là lần đó ta gặp được một người, hắn có sức mạnh và tốc độ vượt xa người thường, còn có một thanh đao rất xấu xí, cười rộ lên nhìn chẳng khác gì cái rương gỗ lớn, đao của hắn là màu đen, nhưng ánh sáng bổ ra lại chói mắt như ánh mặt trời."
Hoa Nhất Đường đột nhiên mỉm cười, giống như một đóa mẫu đơn trắng nõn mềm mại thầm nở rộ trong bóng đêm, đẹp đến kinh tâm động phách: "Hắn nói với ta, nơi có bóng tối thì cũng sẽ có ánh sáng, trong đêm tối không nhìn thấy mặt trời, thì sẽ có đom đóm, nếu không nhìn thấy đom đóm thì đao của hắn chính là ánh sáng."
Lâm Tùy An kinh ngạc nhìn gương mặt tươi cười của Hoa Nhất Đường, hốc mắt dần dần ướt át.
"Hắn nói trong bóng tối nếu chỉ một mình thì sẽ rất cô độc, nhưng không sao, chắc chắn rồi sẽ có người nguyện ý đồng hành với ta, trở thành cộng sự của ta, sống chết cùng nhau, không rời không bỏ."
Bầu trời và hồ nước giao nhau tạo ra một tầng ánh sáng, ánh sáng càng lúc càng lớn, đẩy tầng tầng tầng lớp lớp mây biển dâng lên, biến thành màu ráng đỏ như mộng ảo.
Vạt áo dài của Hoa Nhất Đường bay lên, nhuộm thành một màu vàng lộng lẫy.
"Hắn không lừa gạt ta, ta tìm mười năm cuối cùng cũng gặp được cộng sự trong định mệnh của ta."
Lâm Tùy An nghẹn ngào, cười hỏi: "Cho nên, ngươi tìm được kẻ xui xẻo như ta sao?"
"Đúng vậy." Hoa Nhất Đường đỏ mắt nói: "Hoa gia tứ lang ta từ trước đến nay lúc nào cũng may mắn nhất!"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Trời đất bất ngờ rơi vào một vùng ánh sáng hoàn toàn mới, trời đã sáng rồi.
Từ xa truyền đến tiếng trống đầu thành, một con chim bồ câu trắng cắt qua bình minh vỗ cánh rơi xuống nóc nhà, trong nháy mắt tiếp theo, Cận Nhược đầu đội một con chim bồ câu nhảy ra, hét lớn:
"Ngô thị gia chủ Ngô Chính Lễ đánh trống kêu oan trước phủ nha, cáo trạng thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt bắt phụ nhân Cù Tuệ của hắn, khẩn cầu phủ nha Ích đô toàn thành truy nã bắt trộm!"
Lâm Tùy An cười nhạo, đeo Thiên Tịnh bên hông.
Hoa Nhất Đường xòe quạt ra: "Tới đúng lúc lắm!"
31.7.2023
Tiểu kịch trường:
Trước khi trời sáng, tiếng lòng mọi người trốn sau nóc nhà nghe lén như sau:
Cận Nhược: Vì sao ta đột nhiên cảm thấy toàn thân khó chịu, chẳng lẽ là có rận?
Lăng Chi Nhan: Lăng mỗ cảm thấy đầu mình đang phát sáng, sáng quá sáng.
Phương Khắc:... Buồn ngủ quá...
Hoa Nhất Mộng: Tứ Lang nhà ta đã trưởng thành rồi.
Mộc Hạ: Tứ Lang, đừng lãng phí hương liệu ta phối cho ngài nha!
Y Tháp: Tứ Lang, xông lên!