Lúc anh đi vào trong, nháy mắt đó nhìn cô, đôi mắt long lanh nước trước mặt hiện đầy sương mù mông lung. Trong mắt không có thần thái hàng ngày, dường như đối với việc anh đột nhiên đi vào có chút giật mình sững sờ.
Cánh môi xinh đẹp sưng đỏ, váy rách lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết khiến cho ánh mắt anh tối sầm lại. Cô cứ như vậy ngồi trong góc tường, có loại cảm giác bất lực. Trong lòng anh mềm nhũn, tự nhiên hiểu cô là vì việc anh mới làm, hô hấp có chút khó khăn.
Anh kéo lấy cánh tay cô, đem người túm đến trước mặt Cố Hiểu Kha. Tóc tai của cô bù xù, đầu cúi thấp dường như không muốn Cố Hiểu Kha nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Nhưng anh lại không quan tâm, cứng rắn nâng đầu cô lên, cuồng loạn hôn.
Lâm Thiển Y ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp, mặc cho người đàn ông kia cuồng nhiệt hôn cô. Giờ phút này đầu cô trống rỗng, ánh mắt trống rỗng. Đến tột cùng anh muốn như thế nào?
Nếu như mới vừa rồi anh không để ý việc Cố Hiểu Kha còn ở trong phòng mà vẫn mạnh bạo muốn cô, cô còn có thể lý giải là do anh tên đã lắp vào cung không bắn không được, nhưng còn bây giờ thì sao?
Vốn là quần áo đã bị rách lại một lần nữa bị xé tan tành.
Chưa bao giờ cô lại thấy bối rối như lúc này.
Hàm răng gắt gao cắn môi, vốn là môi đã bị thương nay lại một lần nữa chảy máu, nhưng cô lại không cảm giác được đau.
Cô muốn dùng sức đẩy người đàn ông ra, lại phát hiện dù cô dùng sức như thế nào cũng đều uổng công. Ở trước mặt người đàn ông này, cô chỉ là một con thỏ chẳng có chút lực phản kháng, mặc cho người làm thịt.
Anh không biết bây giờ tim cô vỡ nát, máu chảy đầm đìa. Cô thật không hiểu chuyện tại sao lại thành ra như vậy.
Lại càng không nghĩ ra Hạ Minh Duệ làm sao sẽ biến thành như vậy.
Hình như cô đâu có làm gì sai? Cô cũng không có gì đó với những người đàn ông khác? Họ đối với cô bất quá chỉ là quan hệ bình thường mà thôi, nhưng tại sao nghe từ trong miệng anh nói ra cô lại không chịu nổi như vậy?
Nước mắt giống như chuỗi hạt bị đứt, một giọt lại một giọt chảy xuống. Cô im lặng khóc thút thít.
Cô bất lực rồi, sự tuyệt vọng của cô, cô nản lòng thoái chí. Tất cả anh đều không biết.
Cô trơ mắt nhìn anh ở ngay trước mặt người phụ nữ yêu anh cậy mạnh muốn cô.
Cô xấu hổ tới mức muốn chết ngay lập tức, nhưng người đàn ông này không có ý bỏ qua cho cô.
Cô nghe thấy giọng nói kiêu căng tà tứ của anh vang trên đỉnh đầu.
"Như vậy thì sao? Em cũng nguyện ý?"
Hạ Minh Duệ hôn cánh môi đỏ thắm của Lâm Thiển Y một cái, khoé môi xinh đẹp nở một nụ cười lãnh khốc, cánh môi còn dính máu đỏ tươi của cô, vô cùng yêu dã. Anh ngẩng đầu như cười như không nhìn Cố Hiểu Kha với khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch.
Bộ dáng anh như vậy giống như ma vương, là máu! Tàn nhẫn! Lại cũng vô tình.
Một màn mới vừa rồi ở trong đầu cô như một bộ phim được chiếu lại. Cô mặc dù chưa từng cùng đàn ông làm gì đó, nhưng chuyện như thế này cũng không phải lạ trong thời hiện đại ngày nay!
Cố Hiểu Kha mặt tái nhợt trong lúc vô tình liếc về phía thân thể Hạ Minh Duệ, đột nhiên đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng ửng hồng. Cô vội vã liếc Hạ Minh Duệ một cái, bỏ lại một câu.
"Em sẽ không bỏ cuộc! Em nói rồi em sẽ cố gắng để anh yêu em!"
Sau đó giống như chạy trốn chạy khỏi phòng làm việc của Hạ Minh Duệ, cũng tiện tay vì anh đóng cửa lại.
Sự chật vật của Cố Hiểu Kha anh nhìn thấy nhưng không chút nào để tâm.
Ánh mắt Hạ Minh Duệ lần nữa chuyển sang cái người còn đang run lẩy bẩy trên đất, ý cười trong mắt không chút nào thay đổi.
Chỉ là nụ cười này lại khiến lòng cô sợ hãi.
Anh muốn cô khó xử để cô biết rõ ràng vị trí của mình trong lòng anh. Bất quá chỉ là một món đồ chơi có thể tuỳ ý đùa bỡn cùng vứt bỏ.
Hồi lâu, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn vô cảm của mình.
Cô nói.
"Hạ Minh Duệ, anh thả tôi đi đi!"
"Đời này em đừng hòng mơ tưởng!"
Ánh mắt Hạ Minh Duệ trở nên tàn nhẫn, đời này chỉ có anh cự tuyệt người khác, không ai có thể cự tuyệt anh. Chỉ có anh được phép chơi đùa, món đồ chơi anh đã coi trọng thì chỉ có anh mới có quyền vứt bỏ, mà món đồ đó không thể tự mình chạy trốn. Nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Lần này coi như một bài học! Lần sau cũng sẽ không đơn giản giống như hôm nay vậy.
Không biết bọn họ làm bao lâu, cũng không biết cô đã bất tỉnh mấy lần, khi cô một lần nữa tỉnh lại...... vẫn như trước nằm trên sàn nhà lạnh băng, trước mặt là khuôn mặt âm trầm của Hạ Minh Duệ.
Cô nhìn thấy anh ở trước mặt cô đem tờ đơn nghỉ việc mạnh mẽ xé ra làm nhiều mảnh, sau đó những mảnh giấy vụn đó theo tay anh vung lên như bông tuyết rơi xuống khắp người cô.
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói lạnh như băng của Hạ Minh Duệ vang trên đỉnh đầu.
"Đem đồ để ở ngoài cửa, anh có thể đi!"
Cô nghe có tiếng đồ bị để xuống ngoài cửa, sau đó Hạ Minh Duệ liền mở cửa đem đồ cầm vào trong, ném đồ như đồ bỏ đi xuống cạnh cô.
"Mặc quần áo vào!"
Lâm Thiển Y cố hết sức từ dưới đất đứng dậy, toàn thân không chỗ nào không đau.
Lúc nhìn đến túi đồ với bộ đồ hàng hiệu xinh đẹp, ánh mắt cô dao động, ngay sau đó cười khổ một tiếng. Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh. Cô vẫn còn hy vọng gì đây?
"Đi tắm một chút đi, bẩn chết được!"
Giọng nói có phần ghét bỏ của Hạ Minh Duệ khiến cả người cô cứng đờ, ánh mắt như nước thoáng qua một tia lúng túng.
Cô cố gắng đứng dậy nhưng cả người bủn rủn vô lực, khuỵu chân, té xuống đất.
Đau!
Thật đau quá!
Trên người cô không mặc gì, trực tiếp ngã xuống đất cái bịch, đầu gối sưng một cục. Mặc dù như vậy cô vẫn cắn chặt răng, buồn bực hừ một tiếng, trừ lần đó ra không để mình phát ra một tiếng động nào.
Hạ Minh Duệ liếc cô một cái, cũng không tức giận gì nhiều, mắng một tiếng ngu ngốc xong liền xoay người bế cô lên.
Vừa may phòng nghỉ của anh có nhà tắm.
Sau khi không chút khách khí ném Lâm Thiển Y vào nhà tắm, anh lại tiếp tục ném túi đồ xuống đất cho cô.
Lúc Lâm Thiển Y đi ra, Hạ Minh Duệ liếc cô một cái, nhàn nhạt nói.
"Tôi bảo Lộ Phi đưa em về!"
Lâm Thiển Y cúi đầu không lên tiếng. Váy này rất hợp với cô, cũng rất đẹp, khoé môi sưng đỏ mang theo nụ cười nhạt tự giễu.
Cô bây giờ chỉ là một con búp bê tinh sảo, dường như không có quyền phát biểu ý kiến.
Rất nhanh Lộ Phi đã tới.
Lâm Thiển Y mặc dù mặc váy nhưng cũng không che được hết những vết hôn kia.
"Ai u, đây là sao đây? Cậu ngược đãi người ta? Thật đúng là không nhìn ra tên tiểu tử cậu cũng sẽ yêu đương trong phòng làm việc!"
Lâm Thiển Y vẫn cúi đầu như trước, không có lên tiếng.
"Ngậm cái miệng thối của cậu lại!"
Hạ Minh Duệ lạnh lùng quét mắt nhìn anh một cái. Lộ Phi sờ sờ lỗ mũi, ngậm miệng, quả là chẳng dịu dàng chút nào.
"Hi, người đẹp, chúng ta lại gặp nhau. Cái tên Hạ Minh Duệ kia chính là thô bạo như vậy đó, nếu có một ngày em chán anh ta, cứ tới tìm anh nương tựa. Anh bảo đảm sẽ rất dịu dàng."
Lộ Phi cười cười nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y đang cúi đầu, thấy cô không nói lời nào, không khỏi mắng một tiếng, gặp quỷ.
Hai người này thấy thế nào có gì đó không đúng.
"Mau cút, ít có ý đồ với cô ấy, cẩn thận vật kia của cậu!"
Lộ Phi rụt cổ một cái, không dấu vết kẹp chặt hai chân.
Thật sự là quá hư hỏng!
"Đi thôi người đẹp!"