Chung Ly Hàn: “Thật là không đi cướp người?”
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Thiệt không đi đâu!”
Nếu sức chiến đấu của cô mạnh hơn Tuyền Thuỷ Đinh Đông, không đi cướp người mới là lạ, đừng nói phải động đao thương, Hạ Mạt Thanh Thanh sợ là cũng sẽ không li hôn với cô, đây mới là hiện thực!
Chung Ly Hàn: “Được rồi, về sau mà gặp Hạ Mạt Thanh Thanh chị sẽ giết không tha! Tối qua nha đầu đó còn ngang nhiên vây đánh chị ở trong cung, bình thường tưởng Hạ Mạt Thanh Thanh là một cô gái thành thật, bây giờ phải nhìn với con mắt khác rồi, chẳng những đánh lui phe của chúng ta, lại còn đi qua tông phái đệ nhất, giết người không chớp mắt? Tiểu Thiển, em phải báo thù cho chị, nếu không chị không nuốt nổi cục tức này!”
Nghe Chung Ly Hàn khóc lóc kể tội, Lâm Thiển Y bất đắc dĩ gửi đi một icon mặt cười.
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Chị hai, người ta là tiểu chính thái vừa mong manh, vừa thuần khiết, vừa dễ thương, loại chuyện đánh đánh giết giết này thực sự không hợp với em!”
*Tiểu chính thái: shorato, chỉ những chàng trai/ bé trai ngây thơ
Sau đó Lâm Thiển Y lại gửi một icon mặt thẹn thùng.
Chung Ly Hàn: “Ui, lại còn tiểu chính thái, đâu, gửi hình qua cho chị xem xem, có thật là thuần khiết, mong manh, đáng yêu không?”
Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy: “Khụ khụ, chuyện này để sau hãy nói, người ta thật sự mắc cỡ mà, em đi làm nhiệm vụ đây, hẹn gặp lại!”
Nói xong, Lâm Thiển Y nhanh như chớp không thấy bóng người đâu hết.
Loáng cái tới buổi trưa, hệ thống báo tin, bạn tốt của bạn Tiểu Ngư Quái đã đăng nhập. Lâm Thiển Y lập tức gửi cho Tiểu Ngư Quái một icon buồn rầu oan khuất.
Tiểu Ngư Quái tên thật là Tề Diệu, phòng hiện tại Lâm Thiển Y đang thuê là của Tề Diệu, căn nhà một trệt hai lầu, chủ yếu là gần công ty.
Tề Diệu là đàn anh rất thân thời đại học của Lâm Thiển Y, về phần vì sao không thể trở thành bạn trai của Lâm Thiển Y, theo lời Lâm Thiển Y nói chính là, bởi vì quá hiểu nhau rồi nên không có cách nào xuống tay được.
Gia cảnh Tề Diệu không tệ, tự mình mở một quán cà phê, kinh doanh cũng tốt, theo lời Lâm Thiển Y thì, Tề Diệu chính là phú gia đời thứ hai, bởi vì quán cà phê kinh doanh đang trong giai đoạn đầu, gần đây Tề Diệu vô cùng bận rộn, cho nên căn nhà này cũng chỉ có mình Lâm Thiển Y ở, Tề Diệu phần lớn thời gian đều qua đêm ở quán cà phê.
Tiểu Ngư Quái: “Sao? Bị đá rồi?”
Nếu như ngày thường, Tề Diệu nói với cô những lời này, Lâm Thiển Y cũng chỉ cười mắng vài câu, không đáng là gì, dù sao Tề Diệu cũng thường lấy mấy câu này ra để sỉ nhục cô. Nhưng mà hôm nay thì khác, thật là bị cái miệng đen đủi của Tề Diệu nói đúng rồi, ngay lập tức Lâm Thiển Y mếu máo, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, Tề Diệu vừa nói một câu như vậy, nước mắt cũng không nhịn được rơi lã chã làm ướt hết cả bàn phím.
“Anh á, cái đồ miệng thúi, chuyện tốt không linh, chuyện xấu thì hay rồi, tên lưu manh khốn nạn Hứa Hạo Trạch kia chạy theo phú bà rồi!”
Lâm Thiển Y càng nghĩ càng tủi thân, càng lúc càng tức.
Tiểu Ngư Quái: “Chạy cũng chạy rồi, đã sớm nói với em rồi, tên Hứa Hạo Trạch đó nhìn giống kiểu tiểu bạch kiểm, bình thường có vẻ hiền lành, thực ra là sói đội lốt người!”
*Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa châm chọc)
Lâm Thiển Y khóc!
“Nếu đơn giản như anh nói thì tốt rồi! Dù sao người bị đá có phải anh đâu nên anh mới nói dễ nghe vậy.”
Cô đã biết tìm cái tên vô lại cười trên đau khổ của người khác này để tâm sự là chuyện ngớ ngẩn rồi. Lâm Thiển Y chùi nước mắt, nước mắt lại giàn dụa, nhìn màn hình đều thấy nhòe cả đi.
Tiểu Ngư Quái: “Xì, lại còn tưởng chuyện gì to tát, thứ cóc nhái không đáng tìm, đàn ông trên đời còn đầy ra, nếu không thì vầy đi, anh hốt em, tốt xấu gì anh cũng là đàn ông độc thân hoàng kim, không biết bao nhiêu cô gái thầm yêu trộm nhớ, chỉ có em mới coi anh như rơm rạ!”