Ngày hôm sau đi làm, Lâm Thiển Y nhận được một gói hàng, mở ra mới biết bên trong là một chiếc váy được đóng gói rất cẩn thận, nhìn qua có vẻ là hàng hiệu. Có điều đối với một người không có chút kinh nghiệm gì về hàng hiệu như Lâm Thiển Y dĩ nhiên là không nhận ra.
Đôi mắt nhỏ của Trần Hi mở to, sáng lấp lánh, thiếu chút nữa là rớt ra ngoài.
Chiếc váy màu xám bạc, được đính một ít kim sa, dưới ánh mặt trời sẽ phát sáng lấp lánh. Phía trước được may theo kiểu cổ chữ V, bên trên còn có một dải ruy băng quấn quanh. Phía sau là thiết kế hở lưng, cơ bản là từ bả vai trở xuống.
“Wow! Là ai tặng vậy? Đẹp quá à. Váy này nhất định rất mắc.”
Trần Hi lập tức rơi vào ảo tưởng méo mó của bản thân, đôi mắt nhỏ sáng trong suốt.
“Tiểu Thiển, mau mặc vào thử xem!”
Lâm Thiển Y có chút khó xử. Từ nhỏ tới giờ, cô chưa bao giờ mặc váy, quần jean là vật bất ly thân của cô.
Cô lục lại trong gói hàng, thấy một tờ giấy nhỏ. Nét chữ cứng cáp bao hàm hơi thở bá đạo mạnh mẽ.
“Mặc vào rồi lên lầu tìm tôi!”
Đầu Lâm Thiển Y nổ ầm một tiếng, chỉ cảm thấy hai má nóng lên. Tên chết tiệt này, đưa váy cho cô làm cái gì?
Nghĩ đến lời nói của anh ngày hôm qua, Lâm Thiển Y oán thầm không thôi. Chẳng phải chỉ là ký cái thoả thuận gì thôi sao? Tại sao phải bắt cô mặc thành như vậy cơ chứ?
Cô có thể không đi không? Với diện mạo của tên khốn này, không có khả năng là không tìm được bạn gái chứ nhỉ?
Lâm Thiển Y lẩm bẩm, tay cầm tờ giấy vào ngực. Tờ giấy màu xanh biếc mang theo hương thơm nhàn nhạt, mặt sau còn có một câu.
“Không cần phải thách thức giới hạn của tôi!”
Lâm Thiển Y lập tức hoá đá. Anh cũng biết cô không muốn đi? Vậy mà còn bắt cô đi làm chi cơ chứ?
Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ đợi của Trần Hi, Lâm Thiển Y đẩy mạnh cửa đi vào phòng thay đồ, mặc dù trong lòng không hề muốn tí nào.
Sau khi mặc xong, Lâm Thiển Y một đầu đầy vạch đen. Cô cảm thấy toàn thân hoàn toàn không được tự nhiên. Lâm Thiển Y một tay che trước ngực, một tay kéo váy lên, tư thế quái dị gượng gạo bước ra, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Cô thực sự không phải kiểu người hay mặc váy nha.
“Wow, đẹp đó!”
Lâm Thiển Y vừa mới bước ra liền bị tiếng hô của Trần Hi làm cho giật mình. Cả người cô bị Trần Hi kéo tới trước gương, trước mắt đột nhiên xuất hiện thêm một khuôn mặt được phóng đại,
Trần Hi không chút khách khí khéo bàn tay nhỏ bé đang che trước ngực đặt xuống hai bên hông. Lâm Thiển Y cảm thấy bản thân như một con rối gỗ để mặc Trần Hi đùa nghịch.
“Tiểu Thiển, bộ váy này quả thực là làm theo số đo của cậu nha, rất vừa người. Cho tới bây giờ tớ chưa từng nghĩ cậu mặc đầm lại có khí chất thanh lịch như vậy, so với Lâm Na đẹp hơn gấp 3 lần ấy chứ.”
Trần Hi mang vẻ mặt kinh ngạc tán dương, còn Lâm Thiển Y lại mang vẻ mặt đen thui, cái này rốt cuộc là cái gì với cái gì vậy?
Có điều cô cũng cảm thấy chiếc váy này thật sự rất vừa người, lớn một chút thì có vẻ rộng thùng thình nhưng nhỏ một chút lại có vẻ chật. Nghĩ đến bộ váy này là do Hạ Minh Duệ chuẩn bị cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đỏ ửng, như bầu trời ráng đỏ.
“Thật, thật ư?”
Thanh lịch, cô nhưng thật ra không cảm thấy vậy. Cô chỉ thấy cả người lạnh lẽo, không được tự nhiên, hận không thể lập tức cởi ra mặc lại chiếc quần jean của mình.
Đúng lúc này, điện thoại Lâm Thiển Y vang lên. Cô giống như là phản xạ có điều kiện bình thường nhanh tay cầm lấy điện thoại. Cũng không trách được, việc mẹ của Hứa Hạo Trạch nằm viện vẫn khiến dây thần kinh của cô lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. Cô thực sợ sẽ bỏ lỡ mất tin tức gì quan trọng.
Thế nhưng số gọi đến lại là một dãy số lạ, Lâm Thiển Y có chút kích động. Số điện thoại này không phải của Hứa Hạo Trạch, có lẽ là số của bệnh viện. Cô cẩn thận nghe máy, giọng nói cất lên có chút nhỏ nhẹ êm ái.
“Alo, tôi là Lâm Thiển Y.”
“Cô lề mề cái gì vậy? Lập tức lên đây cho tôi!”
Tiếng nói chuyện lạnh như băng, không mang theo chút tình cảm nào phát ra từ trong điện thoại khiến Lâm Thiển Y sững người, con ngươi trong suốt mở to.
“Biết rồi!”
Lâm Thiển Y cúp điện thoại, quay sang hướng Trần Hi lấy áo khoát nhanh vào người rồi chạy thẳng ra thang máy.
Khi Lâm Thiển Y thở hồng hộc đứng trước mặt Hạ Minh Duệ, khuôn mặt thối kia vẫn như cũ không chút thay đổi nhìn cô. Tim Lâm Thiển Y đập thình thịch, không có dự cảm tốt. Hạ Minh Duệ hiện tại tuyệt đối là tổ tông sống của cô, mà cô còn tính mượn anh chút tiền, vì vậy thời điểm này không phải là lúc trở mặt. Cô phải thật cẩn thận, cẩn thận lấy lòng anh.
“Cái này, tôi không biết là anh đưa. Tôi, tôi mặc xong lập tức trả lại anh.”
Lâm Thiển Y tay nhỏ bé nắm lấy vạt váy, vẻ mặt ngưng trọng. Cô cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, đặc biệt là ánh mắt Hạ Minh Duệ, nháy cũng không nháy mà nhìn cô chằm chằm.
Lâm Thiển Y rụt cổ, lui từng bước, thấp giọng hỏi.
“Cái kia, trên mặt tôi có cái gì sao?”
“Ngu ngốc!”
Hạ Minh Duệ bất mãn liếc mắt nhìn cô một cái, giống như đang trách cứ việc cô tới muộn. Thế nhưng có trời biết, khi Lâm Thiển Y vừa xuất hiện, trong nháy mắt đó, một người đã gặp qua vô số mỹ nữ như anh cũng cảm thấy kinh diễm.
Cô gái nhỏ trước mặt chưa trang điểm, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn làm anh cảm thấy vô cùng thuận mắt. Ừm, chính là thuận mắt. Nhất là đôi mắt sáng ngời vô tội, trong suốt lay động, khuôn mặt đó hoàn toàn khác xa so với những người phụ nữ lợi dụng cùng nịnh nọt, càng không giống những người nhìn anh một cách mê luyến.
Mặc dù cũng có thời điểm cô gái nhỏ này nhìn anh đến ngẩn người, nhưng là ánh mắt trong suốt của cô không khiến anh thấy phản cảm. Ngược lại còn thực hưởng thụ.
Lần đầu tiên gặp Lâm Thiển Y, anh còn tưởng rằng cô là một người phụ nữ lớn mật. Bởi lẽ làm gì có người phụ nữ nào trắng trợn đến Bất Dạ Thành tìm đàn ông để ngủ cùng, càng kỳ quái hơn là đối tượng đó lại chính là anh. Nhưng qua khoảng thời gian này quan sát cô, anh mới biết, đêm đó hiển nhiên là do cô uống quá nhiều, say rượu nên mới có can đảm đó. Thế cho nên bây giờ anh đối với cô
nảy sinh hứng thú.
Anh mới ngu ngốc!
Lâm Thiển Y không tiếng động lui về sau, bởi vì cô phát hiện ánh mắt Hạ Minh Duệ nhìn mình có chút kỳ quái. Ánh mắt đó không như lần đầu cô gặp anh lấp lánh ánh nước, cũng không giống như khi gặp anh dưới cương vị là Tổng giám đốc mới nhậm chức lạnh lùng lãnh mạc.
Cô cảm thấy đôi mắt đang nhìn mình lúc này, trong con ngươi là một mảnh tối đen, sâu thẳm như đại dương. Cái loại ánh mắt này mang theo sự cuồng dã của loài sói, khiến cô cảm thấy bản thân giờ phút này giống như một chú thỏ nhỏ đang kinh hoảng.
Theo Lâm Thiển Y từng bước lui về sau, Hạ Minh Duệ càng lúc càng ép sát.
Rất nhanh lưng Lâm Thiển Y liền chạm đến vách tường, cảm giác mát lạnh xuyên thấu qua lưng chạy thẳng đến các dây thần kinh. Xuất hiện trước mắt cô rõ ràng là khuôn mặt phóng đại tuấn tú của anh.
Đôi mắt trong suốt mở to, Lâm Thiển Y hơi ngửa đầu ra sau, miệng nhỏ nhắn hồng nhuận có chút kinh ngạc khẽ nhếch. Hạ Minh Duệ càng tiến tới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng ửng hồng.