Một câu này thành công thu hút sự chú ý của Hạ Tử Ngang, ông cơ hồ cực kỳ luống cuống trừng lớn mắt. Vẻ mặt không dám tin.
"Bà nói gì?"
"Mẹ, mẹ không sao chứ?"
Mộc Nam thở hổn hển đi tới, thật sự là anh tìm một vòng ở cửa hàng tổng hợp đã lâu, không nghĩ tới tại chỗ này nhìn thấy mẹ mình không chút hình tượng ngồi dưới đất, tóc cũng tán loạn không chịu được, một chút hình tượng cũng không có.
Mộc Nam vừa rồi chỉ kịp chú ý tới mẹ mình, lúc này mới phát hiện ngoại trừ mẹ mình còn có một người đàn ông, một người đàn ông mà anh cực kỳ không muốn đối mặt. Hạ Tử Ngang!
Hạ Tử Ngang biết Mộc Nam, dù sao thời gian trước Mộc Nam có làm khách ở nhà ông.
"Cậu ấy là con của bà?"
Hạ Tử Ngang cũng không biết bản thân mình bị làm sao, hiện giờ đối mặt với Tề Khả cũng có chút không được tự nhiên. Ông đem nguyên nhân quy kết ở tại bản thân từng cùng bà có một đoạn tình cảm như vậy, nhưng mà hiện giờ hai người hiển nhiên đều đã có gia đình, vẫn lại có thể coi như bạn bè hỏi han ân cần.
Vì thế lúc biết được Mộc Nam là con trai của Tề Khả vẫn lại có chút phức tạp như thế.
"Đúng vậy!"
Tề Khả lên tiếng, cũng không biết nên nói gì, vừa rồi nguyên nhân là vì tức giận lại thêm cảm xúc không khống chế được nói chút chuyện không nên nói, cũng không biết Hạ Tử Ngang có nghe lọt không, có lẽ ông sẽ cho rằng chính mình đang châm ngòi ly gián chăng?
Dù sao ngày trước Ôn Uyển Thiến ở trước mặt Hạ Tử Ngang cũng chưa nói lời gì hay ho về mình, có lẽ bản thân bà trong lòng Hạ Tử Ngang là loại phụ nữ lẳng lơ.
Có lẽ thời gian vừa mới rời khỏi Trung Quốc, trong lòng bà còn nhớ Hạ Tử Ngang, cũng muốn để con trai của mình trở lại nhà họ Hạ, chính mình thì không sao cả, nhưng con trai không thể theo bà chịu khổ. Nhưng về sau bà gặp cha của Tịch Viễn Sâm, người đàn ông kia cho bà mọi thứ, sau đó bà cũng từ từ nghĩ thông suốt, chỉ cần con trai vui vẻ, mọi chuyện đã qua có là gì chứ?
Nhìn thấy Hạ Tử Ngang nhắc tới con trai, lần đầu tiên Tề Khả sản sinh suy nghĩ phòng bị, con trai là của một mình bà.
Mộc Nam nhàn nhạt lườm Hạ Tử Ngang một cái, trong lòng cũng không rõ là cảm xúc gì.
Anh biết quan hệ giữa mình và người đàn ông này, ngay từ đầu anh đối với người đàn ông này có oán hận, nhưng chưa nói tới hận, dù sao nếu không phải ông ta, mẹ của anh cũng không phải khổ sở mang anh đi tha hương, may mắn là sau này bà có thể gặp được người che chở cho bà thật lòng!
Kỳ thật lúc này trở về, anh chỉ muốn cho Hạ Tử Ngang một bài giáo huấn, anh cũng muốn nhìn một chút, Ôn Uyển Thiến rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, có thể hại mẹ mình thành như vậy.
Về sau anh gặp được Hạ Minh Duệ.
Ở Hàn Quốc Mộc Nam là một ngôi sao siêu hot, thậm chí nổi tiếng toàn cầu, anh có rất nhiều fan hâm mộ điên cuồng mê luyến anh, cho nên anh cũng tự nhận bộ dáng mình cũng không tệ!
Ý nghĩ này vẫn duy trì cho tới khi thấy Hạ Minh Duệ.
Diện mạo người đàn ông này không thể nào so sánh với anh. Điều này khiến cho anh phát điên, nhưng mà cái tên có bộ dáng còn đẹp trai hơn mình cư nhiên lại là anh trai mình chưa từng gặp qua.
Thật sự khiến người ta rối rắm.
Về sau, Mộc Nam gặp được Hạ Trí Vũ, mặc dù bộ dáng Hạ Trí Vũ cũng không kém nhưng lại kém hơn mình. Mộc Nam rốt cục tìm được chút tự tin, trên thế giới này đàn ông yêu nghiệt giống như Hạ Minh Duệ thật sự không gặp nhiều.
Mà khiến anh gặp phải lại là anh trai mình.
Nhàn nhạt chào hỏi một tiếng với Hạ Tử Ngang, không xa không gần, sau đó Mộc Nam ôm lấy Tề Khả trở về nhà mình.
Ở trên đường về Tề Khả kể cho Mộc Nam nghe tình huống vừa rồi, Mộc Nam giận dữ.
Vốn anh vẫn không muốn ép bọn người Ôn Uyển Thiến tới đường cùng, nhưng mà bọn họ cư nhiên dám động sát ý với mẹ mình, cái này cũng đừng trách lòng dạ anh ác độc.
Có đôi khi muốn tha thứ cho tội lỗi của người khác cũng không phải chuyện dễ dàng! Cũng giống như Ôn Uyển Thiến.
Kỳ thật Tề Khả suy đoán chính xác, sát thủ là do Ôn Uyển Thiến phái đi.
Lúc bà nghe được tin tức thất bại khi đó, cả người toàn thân phát run.
Lúc bà khó khăn tỉnh táo lại, Tề Khả lại tìm được Hạ Tử Ngang.
Lúc này Hạ Tử Ngang đã về tới nhà họ Hạ, ánh mắt đen sắc đang trong thư phòng đọc một quyển tạp chí!
"Ông xã!"
Ôn Uyển Thiến đẩy cửa phòng làm việc của Hạ Tử Ngang ra, giọng nói mềm tới chảy ra nước, trong tay bưng một cái khay, bên trên bày ra ly nước trái cây ép.
"Uống chút nước trái cây đi, tôi vừa tự ép đó!"
Hạ Tử Ngang tháo kính mắt xuống để ở trên bàn, ông đã thật lâu không giống như hôm nay thật sự chuyên chú nhìn người phụ nữ trước mắt.
Ôn Uyển Thiến bị ánh mắt Hạ Tử Ngang nhìn toàn thân không được tự nhiên, rất muốn tránh né.
"Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Ôn Uyển Thiến miễn cưỡng cười cười, bà cảm thấy ánh mắt Hạ Tử Ngang mang theo tìm tòi nghiên cứu, điều này khiến cho Ôn Uyển Thiến không khỏi xốc lại tinh thần vạn lần. Hiện giờ bà không thể không dè dặt cẩn thận, trước khi Tề Khả nói cho Hạ Tử Ngang biết bà tất phải đem cổ phần công ty trong tay Hạ Tử Ngang chyển đến dưới tên con trai bà, cứ như vậy sau này ồn ào náo loạn, nửa đời sau của bà với con ít nhất cũng không phải lo chuyện cơm áo!
Hạ Tử Ngang nhìn người phụ nữ chung giường chung gối hai mươi năm, trong lòng cảm xúc phức tạp.
Bà vẫn là bộ dáng xinh đẹp lúc tuổi trẻ, cho dù đã qua 40 nhưng vẫn xinh đẹp như thế, điểm này Hạ Tử Ngang không thừa nhận không được.
Nhưng mà Tề Khả nói Hạ Trí Vũ không phải con trai ruột của mình.
Vốn ông cũng không tin lời Tề Khả, nhưng mà Hạ Trí Vũ nửa điểm cũng không giống ông. Lúc đầu Hạ Tử Ngang cũng không có để ý, chỉ cho rằng Hạ Trí Vũ giống Ôn Uyển Thiến.
Bây giờ nghĩ lại tựa hồ không phải như thế.
Hạ Minh Tứ cùng Hạ Minh Duệ mặc dù diện mạo cũng giống mẹ, nhưng mà ở phương diện nào đấy lại có thể nhìn ra bóng dáng Hạ Tử Ngang trong đó.
"À, không có việc gì! Có chuyện gì sao?"
Hạ Tử Ngang ra vẻ mệt mỏi hỏi.
"Ông xã à, ông xem hôn sự của Minh Duệ cùng Ôn Hinh đã định rồi, có phải ông nên đem cổ phần công ty chuyển cho con trai chúng ta không hả? Gần đây chuyện tình trong công ty rất nhiều, tài chính xoay vòng không kịp!"
Ôn Uyển Thiến tận lực nói, khéo léo kể khổ, thương cảm tha thiết mong chờ Hạ Tử Ngang nhưng mà bây giờ Hạ Tử Ngang cũng không giống như trước kia có chút động dung.
Chẳng lẽ hôm nay bà mặc không đủ gợi cảm? Biểu tình không đủ thích hợp?
Ôn Uyển Thiến buồn bực nghĩ.
"Bà gấp cái gì? Đến lúc đó tôi tự có chừng mực, được rồi, bà về trước đi, tôi mệt rồi!"
Ôn Uyển Thiến uỷ khuất chép miệng, còn muốn nói chút gì, đã thấy Hạ Tử Ngang không kiên nhẫn phất tay với mình. Rơi vào đường cùng, Ôn Uyển Thiến đành cắn chặt răng, oán hận dậm dậm chân, sau đó không cam lòng rời khỏi.
Có phải ông ta bắt đầu hoài nghi cái gì rồi không? Lại thêm hôm nay Tề Khả được người cứu đi, mà tên sát thủ không biết Hạ Tử Ngang, cho nên hắn cũng không có nói cho Ôn Uyển Thiến biết người cứu Tề Khả là ai.
Sau cùng Ôn Uyển Thiến nghĩ nghĩ, nếu không làm thì thôi, còn đã làm thì trực tiếp ép Hạ Tử Ngang giao ra cổ phần công ty?