"Chúng ta đi ăn là được rồi, cô ấy không đi!"
Hạ Minh Duệ ôm lấy lưng Ôn Hinh, cũng không quay đầu lại.
Ngược lại Ôn Hinh bị Hạ Minh Duệ ôm đi về phía trước, có chút không hiểu, không khỏi quay đầu lại nhìn Lâm Thiển Y một cái.
Lâm Thiển Y còn có thể nghe được giọng nói ngây thơ khó hiểu của cô càng lúc càng xa.
"Tại sao không dẫn theo Tiểu Thiển? Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao? Anh tại sao có thể đối xử với người ta như thế? Cẩn thận Tiểu Thiển sẽ nghĩ rằng anh ngược đãi cô ấy đó."
Hạ Minh Duệ ôm lấy Ôn Hinh đi ra ngoài, cho đến khi chắc chắn Lâm Thiển Y không thấy được bọn họ mới buông lỏng tay ôm Ôn Hinh, gương mặt âm trầm.
"Anh Duệ!"
"Hử?"
Hạ Minh Duệ dừng bước lại, quay đầu không hiểu nhìn cô.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Hinh nở nụ cười miễn cưỡng, cẩn thận hỏi.
"Anh Duệ, anh có tâm sự phải không?"
Nếu không làm sao sẽ lơ đễnh như vậy? Ngay cả cô đứng lại lúc nào cũng không phát hiện.
"Cô bé ngốc, em suy nghĩ nhiều rồi, đi thôi, muốn ăn gì? Anh Duệ đãi em."
Chân mày nhíu chặt của Hạ Minh Duệ buông lỏng, hướng về phía Ôn Hinh nở nụ cười cưng chìu.
"Anh nhất định là có tâm sự!"
Ôn Hinh đứng bất động tại chỗ, mắt to ngây thơ có chút ưu thương nhàn nhạt không dễ phát giác.
"Không có đâu, em nghĩ nhiều rồi, đi nhanh đi!"
Hạ Minh Duệ đành chịu, lười biếng tựa vào xe mình.
"Trước kia anh không phải như vậy, trước kia nếu anh có tâm sự gì hoặc gặp chuyện không vui sẽ cùng Ôn Hinh, còn có anh Tứ chia sẻ."
Mắt to của Ôn Hinh tràn đầy lên án, gương mặt nhỏ xíu vừa thấy đã thương kia oán thán nhìn anh.
Nhưng mà trên mặt Hạ Minh Duệ cũng không có biểu hiện đau lòng như trong dự đoán, ngược lại lại trở nên âm trầm. Điều này làm cho Ôn Hinh có chút sợ hãi, cũng có chút nghi hoặc, vì cái gì anh Duệ lại không an ủi cô?
"Ôn Hinh, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại. Chúng ta đã không còn là mình của trước đây nữa rồi!"
Hạ Minh Duệ thu hồi tươi cười trên mặt, gương mặt nghiêm túc. Ôn Hinh thậm chí có thể cảm giác được trên người anh tản mát ra hơi thở lạnh lùng từ chối người đến gần.
"Nhưng Ôn Hinh vẫn là Ôn Hinh của ngày trước, là Ôn Hinh yêu anh Tứ và anh Duệ. Hiện tại anh Tứ đã không còn, như vậy anh Duệ cũng tính không cần Ôn Hinh nữa sao?"
Ôn Hinh đột nhiên cất cao giọng nói, mang theo chút run rẩy cùng quật cường. Cô cứ như vậy ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Minh Duệ, một đôi mắt ngây thơ đầy nước sắp sửa trào ra, khiến cho người vô cùng đau lòng cùng yêu mến.
"Không phải, anh không phải không cần em!"
Hạ Minh Duệ không nói thì thôi, vừa nói, Ôn Hinh tựa như vòi nước bị mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, từng giọt nước mắt to không ngừng rơi.
Thấy thế, Hạ Minh Duệ thở dài một cái, muốn an ủi Ôn Hinh. Nhìn khuôn mặt đầy nước của cô cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, không thể làm gì khác hơn là dùng sức đem người ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
"Được rồi, đừng khóc nữa, sao lại giống con nít quá vậy?"
Giọng nói cưng chìu của Hạ Minh Duệ rốt cuộc khiến Ôn Hinh ngừng khóc thút thít, mới vừa rồi còn khóc rất dữ dội bây giờ chỉ còn lại tiếng nức nở. Cô cũng thật chặt ôm lấy Hạ Minh Duệ, vùi đầu vào ngực anh.
Vẫn còn ở trong phòng làm việc của Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y vốn cũng muốn đi xuống tìm đồ ăn. Trước khi đi chẳng qua cô sợ trời mưa nên tính đi đóng cửa sổ lại. Trong lúc vô tình nhìn ngoài cửa sổ liền thấy được hình ảnh hai người kia đang thâm tình ôm nhau, trong lòng nhất thời cảm xúc ngổn ngang, vừa chua lại vừa chát.
Cô ngơ ngác nhìn hai người kia ôm nhau thật lâu, không cách nào rời đi. Ánh nắng buổi trưa nóng hừng hực nhưng khi chiếu vào trên hai người kia, cô không hề thấy một chút chật vật nào, ngược lại vô cùng hài hoà cùng tươi đẹp.
Tựa hồ toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người đang ôm nhau kia.
Cho dù là lúc nào, bên cạnh anh người anh cần đều không phải là cô. Nhưng là vứt cái gì lại không được, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại để lạc mất tim mình.
Lâm Thiển Y chua xót thu hồi tầm mắt, cầm cái dù bỏ vào trong túi xách. Hôm nay có lẽ trời sẽ mưa? Khí trời bên ngoài âm u như vậy, Hạ Minh Duệ cái tên kia nhất định không mang theo dù.
Nhưng mà anh mang hay không mang dù thì liên quan gì tới cô?
Khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ, Lâm Thiển Y bắt thang máy xuống lầu một, lại gặp phải Mộc Nam.
Hết cách rồi, công ty quản lý của Mộc Nam là tập đoàn Hạ thị, thường xuyên gặp nhau cũng là chuyện dễ hiểu.
Quả nhiên, Mộc Nam cái tên kia vừa nhìn thấy Lâm Thiển Y liền đẩy người đẹp trong ngực ra, cười tiến lên.
Lâm Thiển Y liếc mắt làm bộ như không nhìn thấy, nhưng Mộc Nam tên kia động tác cũng quá nhanh, ba bước cũng thành hai bước chạy tới trước mặt cô, khuôn mặt buồn bã.
"Cứ như vậy không muốn gặp tôi ư? Dù gì tôi cũng là một người đẹp chuẩn quốc tế mà!"
Xuỳ!
Lâm Thiển Y xuỳ cười một tiếng, rất muốn nói không quen biết anh.
"Thế nào chỉ có một mình em? Ăn cơm chưa? Hạ Minh Duệ nhà em đâu?"
Mộc Nam liên tiếp hỏi mấy vấn đề, hỏi đến Lâm Thiển quả muốn trợn trắng mắt.
"Anh ta sẽ không phải là cùng người đẹp Ôn Hinh kia ra ngoài rồi chứ? Aizz, thật đáng thương mà, để anh đây dẫn em đi ăn món ngon!"
Mộc Nam rất là không sợ chết ôm bả vai Lâm Thiển Y, cặp mắt kính lớn dường như che hơn phân nửa mặt anh.
Vốn tưởng rằng Lâm Thiển Y sẽ giống như trước không khách khí đẩy tay anh ra, mà anh cũng đã có tính toán, nhưng trên thực tế Lâm Thiển Y cũng không có làm vậy. Điều này khiến cho Mộc Nam có chút kinh ngạc.
Cho tới khi cô gái đẹp đi theo cùng Mộc Nam kia thấy Mộc Nam như nhựa cao su dính vào Lâm Thiển Y, mới hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Mãi tới khi Lâm Thiển Y lên xe của mình, Mộc Nam còn có chút như rơi vào trong sương mù.
Sau khi ngồi lên xe, Mộc Nam cũng không vội lái xe, ngược lại một tay để trên tay lái một tay xoa cằm, mặt hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
Nhưng Lâm Thiển Y một chút cũng không để ý tới anh, chỉ là một mình mím môi, không biết đang suy nghĩ gì.
"Này, không phải chứ? Nói thật đi có phải em bị cái gì kích động rồi không?"
Mộc Nam dùng cùi chỏ thọt thọt cánh tay Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y trừng mắt nhìn anh một cái, tiếp tục nhìn chằm chằm phương xa ngẩn người.
Mộc Nam mất hứng, tức giận khởi động xe. Xe thể thao hào hoa của Mộc Nam dừng lại trước quán ăn Tây.
Vừa vào cửa, Mộc Nam trước hết gọi hai ly nước lạnh đặc biệt, một ly đưa cho Lâm Thiển Y.
Lâm Thiển Y yên lặng nhận lấy, không khách khí hút một hơi, chẳng qua là vừa mới xoay người, cả người liền ngây dại.
Cách bọn họ không xa, Hạ Minh Duệ gương mặt lạnh lùng, không nhìn ra vui giận. Đối diện anh, Ôn Hinh đưa lưng về phía bọn họ đang vùi đầu ăn gì đó.
Lúc Hạ Minh Duệ lạnh lùng nhìn cô, Lâm Thiển Y cũng lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó giống như không có việc gì quay đầu đi, theo sát sau lưng Mộc Nam.
Tại sao có thể cho phép anh cùng phụ nữ ra ngoài ăn cơm mà cô thì không thể cùng bạn bè đi ăn cơm?
Lúc Lâm Thiển Y quay đầu đi, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ trở nên âm trầm đến đáng sợ.