"Tiểu Mạn, đừng đối với anh như vậy!"
Hứa Hạo Trạch có chút tuyệt vọng ngồi dưới đất, ánh mắt dại ra.
Chuyện vốn dĩ không nên là như vậy, tại sao vậy chứ? Anh tại sao lại mắc bệnh mà còn là do di truyền?
Trong phòng bệnh, Lâm Thiển Y gọt xong một trái táo đưa cho mẹ Hứa Hạo Trạch, bà mỉm cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy vui mừng.
"Tiểu Thiển, cũng may con chăm sóc không giống người phụ nữ kia, tới đây giống như là đại tiểu thư vậy, ngồi ở đằng kia. Con yên tâm, ở trong mắt bác cô ta không là gì cả!"
Bà vừa nói vừa đưa bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn ra vỗ vỗ cô.
"Bác gái!"
Cô muốn nói rằng cô cùng Hứa Hạo Trạch đã khoông còn quan hệ gì nữa, nhưng khi nhìn bộ dáng tiều tuỵ của bà, câu nói kia đến đầu lưỡi lại uốn mấy vòng, rốt cục theo nước miếng nuốt xuống.
"Con yên tâm, A Trạch trở lại ta sẽ mắng cho nó tỉnh, có người con gái tốt như con vậy mà không muốn!"
Lâm Thiển Y vừa định nói gì đó thì cửa phòng bệnh mở ra, lực mở rất lớn khiến Lâm Thiển Y cùng bà Hứa cùng nhau dời mắt về phía cửa. Sau đó liền nhìn thấy Hứa Hạo Trạch như gió bay vào, trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người.
Lâm Thiển Y ngẩn ngơ, chỉ nghe "bịch" một tiếng, đó là tiếng đầu gối va chạm trên đất.
"Mẹ, Tiểu Thiển, thật xin lỗi, trước kia là con ngu ngốc, thật xin lỗi mẹ và Tiểu Thiển, nhưng hiện tại con biết sai rồi. Con không cầu mong hai người tha thứ, chỉ mong hai người có thể cho con một cơ hội để sửa đổi!"
Nói xong Hứa Hạo Trạch ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lâm Thiển Y.
Nếu là trước kia Lâm Thiển Y sẽ không do dự mà tha thứ cho Hứa Hạo Trạch, bởi vì ánh mắt anh lúc này rất chân thành. Ánh mắt như vậy cứ chặt chẽ nhìn chằm chằm bạn, muốn không bị ảnh hưởng cũng khó, nhất là tròng mắt nâu kia lại còn có chút ướt át, chỉ cần một cái chớp mắt nước mắt ẩn nhẫn sẽ lập tức chảy ra.
Ai cũng nói đàn ông không dễ gì rơi lệ, nếu một người đàn ông mạnh mẽ dám quỳ gối trước mặt bạn ăn nói khép nép thừa nhận lỗi lầm, lòng dạ có cứng rắn đến mấy cũng sẽ bị lung lay, nhưng đó chẳng qua chỉ là Lâm Thiển Y của trước kia. Còn bây giờ, sau khi thấy được bản chất thật của Hứa Hạo Trạch, đối với người đàn ông trước mắt mà mình đã yêu bốn năm qua, cô đã hoàn toàn chết tâm.
Lâm Thiển Y xoay đầu sang một bên, không nhìn tới Hứa Hạo Trạch.
"Hứa Hạo Trạch, anh không cần xin lỗi tôi gì cả, những chuyện đã qua cũng qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa!"
Chỉ trách cô lúc đầu không biết nhìn người!
"Tiểu Thiển, anh sai rồi, anh biết sai thật rồi. Coi như đây là lần đầu anh phạm lỗi, em tha thứ cho anh một lần đi!"
Đầu gối Hứa Hạo Trạch quỳ trên mặt đất dịch chuyển tới trước hai bước, thẳng tới trước chân Lâm Thiển Y, anh muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị Lâm Thiển Y giãy ra.
"Hứa Hạo Trạch, anh không nên như vậy, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"
Lâm Thiển Y trực tiếp đứng lên, lách qua người Hứa Hạo Trạch mà đi, cô không muốn nhận cái quỳ gối này của anh.
Không ngờ, Hứa Hạo Trạch so với cô tưởng tượng còn dính người hơn, anh cư nhiên từ phía sau lưng Lâm Thiển Y ôm lấy hai chân cô.
"Tiểu Thiển, anh biết em hận anh, đối với anh có oán hận, nhưng anh thật sự biết sai rồi, anh sẽ sửa đổi, sau này tuyệt đối nghe lời em. Em bảo anh đi hướng Tây anh tuyệt sẽ không đi hướng Đông! Cầu xin em!"
Hứa Hạo Trạch vừa van xin vừa khóc lóc, cảm động lòng người, nhưng những thứ này nghe vào tai Lâm Thiển Y thật là một chuyện nực cười.
"Hứa Hạo Trạch, anh buông tay!"
"Tiểu Thiển à, con tha thứ cho A Trạch đi, nó cũng nhận sai rồi. Coi như cho nó một cơ hội!"
Nhìn con trai như vậy, hơn nữa Lâm Thiển Y cũng không chấp nhận tha thứ, bà không khỏi có chút đau lòng. Nói cho cùng, Hứa Hạo Trạch cũng là con trai của bà!
"Hai người ở cùng nhau thỉnh thoảng cũng có cãi vã nhỏ, lâu lâu con cố chấp cũng không tính. Bác đồng ý là lần này A Trạch không đúng, nó cũng nói sau này sẽ sửa đổi. Tiểu Thiển con tha thứ cho nó đi. Huống chi con cũng nhận tín vật đính ước rồi, cứ vậy đi, sau này bác sẽ giúp con trông chừng nó. Nếu như nó làm gì có lỗi với con nữa, đừng nói là con, ngay cả bác là mẹ cũng sẽ không bỏ qua cho nó!"
"Bác gái, không phải như bác nghĩ đâu!"
"Mẹ, tín vật đính ước gì, sao con lại không biết?"
"Con đó, chính là ngọc bội gia truyền của nhà chúng ta, lần trước mẹ đã đưa nó cho Tiểu Thiển!"
"Thiển, em còn yêu anh đúng không? Nếu không em cũng sẽ không thường xuyên tới giúp anh chăm sóc mẹ, trả tiền viện phí cùng phẫu thuật. Thật ra thì trong lòng anh, người anh yêu vẫn luôn là em, người phụ nữ kia bất quá chỉ là qua đường thôi."
Hứa Hạo Trạch từ dưới đất đứng lên, ánh mắt như đưa đám mới vừa rồi liền thay đổi, trong mắt lúc này tản mát ra sự tự tin.
Anh tự tin rằng chuyện này giải quyết với Lâm Thiển Y sẽ dễ hơn so với Hoa Tiểu Mạn. Bởi lẽ Hoa Tiểu Mạn là loại phụ nữ nói một không nói hai, chỉ cần cô đã quyết định, người bình thường rất khó thay đổi. Đây cũng là lý do vì sao anh không đi năn nỉ Hoa Tiểu Mạn.
"Đây là ngọc bội bác gái đưa tôi lần trước, tôi đem nó trả lại cho anh!"
Lâm Thiển Y không trả lời Hứa Hạo Trạch mà là trực tiếp từ trong túi xách lấy ra ngọc bội mà bà Hứa từng đưa cho cô đưa cho Hứa Hạo Trạch, trong mắt không có chút gì không đành lòng.
Hứa Hạo Trạch theo bản năng nhìn mẹ mình một cái, thấy bà lắc đầu, mới đem ngọc bội từ tay Lâm Thiển Y đẩy trở về.
"Đưa cho em là đồ của em, nếu em không muốn, vứt bỏ là được!"
Ngọc bội bị trả lại, Lâm Thiển Y đem ngọc bội cất đi. Cũng không phải là cô muốn ngọc bội này, mà là hiện tại cho dù cô có làm gì Hứa Hạo Trạch cũng sẽ không nhận lại, vì vậy chờ sau này có cơ hội sẽ trả lại cho anh.
"Vậy được, vật này tôi thay anh bảo quản, chờ tới khi anh cần, tôi sẽ trả lại cho anh!"
Lời này nghe vào tai Hứa Hạo Trạch không khác gì Lâm Thiển Y đồng ý tiếp tục cùng anh nối lại tình xưa.
"Tiểu Thiển, cảm ơn em!"
Hứa Hạo Trạch dưới sự kích động, có chút đắc ý vênh váo ôm lấy Lâm Thiển Y.
"Anh làm gì vậy?"
Hứa Hạo Trạch đột nhiên ôm cô khiến Lâm Thiển Y nghĩ tới ý đồ bất chính tối hôm qua của anh, cho nên một bàn tay không chút do dự vung lên.
"Bốp" một tiếng, không chỉ là Hứa Hạo Trạch lặng người mà ngay cả bà Hứa cũng ngẩn ra.
"Tiểu Thiển, sao vậy?"
"Mẹ, con không sao, chắc là làm tiểu Thiện sợ. Sau này anh sẽ chú ý, có điều vẫn cám ơn em, vào những lúc như thế này vẫn ở lại bên người mẹ con anh."
"Hứa Hạo Trạch, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, tôi hôm nay tới chính là vì muốn thăm bác gái một chút, nếu kiểm tra đã có kết quả, vậy tôi đi trước!"
Vừa nói xong, Lâm Thiển Y liền xoay người, thật sự là Hứa Hạo Trạch cứ thấy cô không nói gì lại hiểu lầm ý cô, thật không biết anh là vô ý hay cố ý.
"Lâm Thiển Y!"