Mục lục
Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngược sáng, cô miễn cưỡng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng một người đàn ông, cao lớn anh tuấn, mơ hồ có chút quen thuộc.

Tiếng cửa bị đóng lại đặc biệt rõ ràng, thế cho nên giống như tiếng búa tạ gõ vào tim Lâm Thiển Y vậy. Sau đó là tiếng bước chân nặng nề của một người, theo tiếng bước chân, tim Lâm Thiển Y như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết người bắt cóc mình có mục đích gì, nghĩ tới chắc cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

Lúc người đàn ông đó rốt cuộc đứng ở trước mặt cô, Lâm Thiển Y mới nhìn rõ ràng diện mạo của người này, vậy mà lại là Hạ Trí Vũ. Cô không khỏi kinh ngạc trừng mắt nhìn.

Hạ Trí Vũ? Anh ta bắt cô tới đây để làm gì?

Hạ Trí Vũ tao nhã tiêu sái đi tới trước mặt Lâm Thiển Y, một bàn tay đút trong túi quần, anh hơi cong lưng xuống, khoé miệng gợi lên một nụ cười ái muội. Sau đó cúi người ngả ngớn kéo băng dính trên miệng Lâm Thiển Y ra.

Lâm Thiển Y mở miệng hít thở vài cái, sau đó trừng to mắt nhìn chằm chằm Hạ Trí Vũ, trong mắt tràn đầy chất vấn.

"Hạ Trí Vũ? Anh bắt tôi tới đây làm gì?"

Lâm Thiển Y xoay xoay đầu, cuối cùng dừng trước khuôn mặt với biểu tình khó lường của Hạ Trí Vũ. Cô thật không rõ.

“Ha ha... đương nhiên là có dụng ý!"

Hạ Trí Vũ ngả ngớn nở nụ cười, một bàn tay nâng cằm Lâm Thiển Y lên, ánh mắt anh đặc biệt u ám, cùng hình tượng Tổng giám đốc nghiêm trang cẩn trọng ngày thường không giống nhau, cho nên Lâm Thiển Y giật nảy mình ớn lạnh.

"Anh muốn làm gì?"

Lâm Thiển Y cố gắng bình tĩnh, lớn tiếng chất vấn.

"Không cần khẩn trương như vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn thì không có việc gì. Chuyện này chỉ là muốn xem xem địa vị của cô trong lòng Hạ Minh Duệ như thế nào mà thôi."

Lời nói của Hạ Trí Vũ trong nhất thời khiến cho Lâm Thiển Y khó hiểu, anh bắt cô rốt cuộc có liên quan gì với Hạ Minh Duệ chứ? Bọn họ không phải anh em sao? Lại kéo cô vào là vì chuyện gì?

Bên kia, Tề Khả đang ở trong nhà mình, Mộc Nam gọt một quả táo cho bà.

Nhìn con trai hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tề Khả có chút ngẩn ngơ.

Kỳ thật nhìn kỹ mà nói trên người Mộc Nam vẫn có thể phát hiện bóng dáng Hạ Tử Ngang, mặc dù bà đã gả cho người khác, nhưng bà cùng cha Tịch Viễn Sâm đều tôn trọng nhau như khách. Dẫu vậy, trong lòng bà cũng rõ ràng hiểu được, bà không cách nào hoàn toàn quên Hạ Tử Ngang, đặc biệt là mỗi khi nhìn Mộc Nam.

Nói không hận đó là giả. Bà làm một người phụ nữ lấy nghệ kiếm sống, chưa kết hôn mà có con, một mình nuôi con biết bao nhiêu gian khổ, may mắn bà gặp cha của Tịch Viễn Sâm. Cho dù trải qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nghĩ đến Ôn Uyển Thiến tính kế, bà lại không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Bây giờ theo Mộc Nam trở về, cùng lúc trong lòng bà cũng nhớ Hạ Tử Ngang, mặt khác cũng muốn xem xem người phụ nữ Ôn Uyển Thiến này sống như thế nào. Khiến cho bà thất vọng là, Ôn Uyển Thiến sống cực kỳ tốt.

Điều này khiến cho lòng bà trở nên khó chịu, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Ôn Uyển Thiến ở sau lưng tính kế bà lại còn có thể sống thảnh thơi như vậy? Sự nghiệp của con trai lại thành công, trở thành người thừa kế tập đoàn Hạ thị.

Chân chính để cho bà quyết định muốn trả thù là vì Ôn Uyển Thiến thế nhưng lại phái người tới muốn lấy mạng bà, đã như vậy thì cũng đừng trách bà ác độc.

Trước kia nhìn thấy con nuôi Tịch Viễn Sâm vẫn muốn khiến cho nhà họ Hạ sụp đổ, lấy lại công đạo cho chính mình, nhưng nghĩ đến Hạ Tử Ngang có lẽ sẽ bị liên luỵ, bà hoàn toàn không đành lòng. Nhưng về sau bà mới phát hiện, có lẽ chính mình nếu không chen ngang phá hoại, tập đoàn Hạ thị cực kỳ có khả năng sẽ rơi vào tay Hạ Trí Vũ.

Có lẽ Hạ Tử Ngang không biết, bà lại biết rõ ràng, Hạ Trí Vũ không phải con ông.

Cho nên khi thấy kế hoạch của Tịch Viễn Sâm cùng Mộc Nam từng bước cắn nuốt tập đoàn Hạ thị, bà không còn lên tiếng ngăn cản nữa.

Nhìn thấy ý cười đắc ý trên mặt con trai, trong lòng Tề Khả thoả mãn, may mắn bà còn có hai người con trai tri kỷ như vậy, suy nghĩ cho bà.

Mộc Nam nói ngay lúc này tập đoàn Hạ thị cơ hồ chỉ là một cái xác rỗng, Tề Khả nhịn không được thay Hạ Tử Ngang lo lắng.

Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác. Chẳng qua sau này lúc Hạ Tử Ngang nghèo túng, bà lại len lén tiếp tế cho ông, coi như nể mặt mũi Mộc Nam.

Ở trong lòng Tề Khả lấy cho mình một cái cớ như vậy.

Gần đây Hạ Trí Vũ cũng không khá lắm, không nói đến việc thị trường chứng khoán sụp đổ, cơ hồ vét sạch Hạ thị, lại thêm mẹ anh vừa nói cho anh nghe anh không thể động tới cổ phần công ty trong tay Hạ Tử Ngang.

Toàn bộ chuyện này vẫn chưa đủ đánh gục anh. Thế nhưng khi người mẹ anh luôn tôn kính nói cho anh biết, anh không phải là con trai ruột của Hạ Tử Ngang, tin này không khác gì sấm sét giữa trời quang, khiến cho anh thẫn thờ thật lâu.

Anh vẫn luôn cho rằng anh là một niềm tự hào, là cậu ấm ngậm thìa vàng mà ra.

Nhưng đến một ngày có người nói cho anh biết, anh chỉ là cái đồ giả mạo, một đứa con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hơn nữa người nói cho anh biết lại chính là mẹ ruột của anh. Hạ Trí Vũ cũng không thể bình tĩnh được.

Trước kia anh chỉ cảm thấy mẹ mình Ôn Uyển Thiến quá coi trọng quyền lợi, từ nhỏ liền muốn anh phải cố gắng học tập. Chờ sau khi anh trưởng thành, Ôn Uyển Thiến lại không một giây nào ngừng ghé vào tai anh dặn dò anh sớm một chút nắm giữ quyền lực của nhà họ Hạ vào trong tay mình.

Trước kia anh không hiểu, chỉ cho rằng mẹ mình cần cù đã quen, một ngày không có chuyện làm liền cực kỳ khó chịu.

Hiện tại cuối cùng anh cũng rõ, rõ ràng là Ôn Uyển Thiến chột dạ. Bởi vì anh không phải là con trai của Hạ Tử Ngang, bà sợ chuyện này sớm muộn gì cũng có một ngày bị ông phát hiện, cho nên liền muốn trước khi sự tình phát sinh, sớm chút nắm giữ nhà họ Hạ ở trong tay. Như vậy về sau cho dù Hạ Tử Ngang thật sự phát hiện anh không phải con ông, tập đoàn Hạ thị cũng đã sớm nằm ngoài sự khống chế của ông.

Nhưng còn bây giờ? Toàn bộ đều đã muộn rồi.

Chưa đề cập tới việc anh còn chưa chân chính nắm trong tay tập đoàn Hạ thị, mà hiện giờ tập đoàn Hạ thị bởi vì rất nhiều nguyên nhân đã bị Minh Thiên cùng tập đoàn Tịch thị từng bước uy hiếp, như tằm ăn lên.

Anh hiện tại thật sự cùng đường, trừ phi anh đồng ý vứt bỏ toàn bộ mọi thứ có được lúc này, dẫn theo Ôn Uyển Thiến đi xa tha hương, tìm một nơi không ai biết bọn họ, làm lại từ đầu.

Nhưng anh làm sao có thể bỏ được cuộc sống xa hoa phú quý trước đây?

Đều nói đã sống xa hoa rất khó mà sống tằn tiện được.

Cho nên tại thời điểm mẫn cảm như lúc này, anh không thể trơ mắt nhìn mình mất đi toàn bộ.

Vì thế anh đem chủ ý đánh lên người Lâm Thiển Y. Bởi vì Ôn Hinh vẫn chán ghét Lâm Thiển Y đoạt anh Duệ mà cô yêu nhất, cho nên anh lợi dụng Ôn Hinh hẹn Lâm Thiển Y, sau đó cho người tới bắt cóc cô.

Muốn trách chỉ có thể trách Lâm Thiển Y là người phụ nữ của Hạ Minh Duệ.

Từ sau khi Ôn Uyển Thiến trốn đi, cả đêm đó Hạ Tử Ngang ngơ ngác ngồi trong phòng làm việc cả đêm.

Ông cứ như vậy ngửa đầu nhìn chăm chú vào di ảnh của vợ trước treo trên vách tường, tựa hồ chỉ trong một đêm đã già đi rất nhiều.

Ngày hôm sau, Hạ Tử Ngang liền ra cửa, trong lòng nặng trịch. Hoá ra hai mươi mấy năm nay ông chỉ là một trò cười, chẳng những thay người khác không công nuôi con hai mươi mấy năm, lại còn ghẻ lạnh chính con trai ruột của mình.

Trên đời này còn có người hồ đồ như mình ư?

Hạ Tử Ngang ra cửa cũng không biết đi đâu, chỉ biết chính mình đi mệt mỏi liền tuỳ tiện quẹo vào một chỗ, tuỳ ý tìm một vị trí ngồi xuống.

Khu vực này có vô số thiếu nữ thét chói tai, nhưng mà Hạ Tử Ngang lại mắt điếc tai ngơ.

Phía trước có rất nhiều người giơ tấm poster thật to trong tay, ông nhàn nhạt nhìn thoáng qua, lại phát hiện người này có chút quen mặt.

Ông cẩn thận suy nghĩ, không phải Mộc Nam thì là ai?

Trên sân khấu, Mộc Nam vừa nhảy múa nhiệt tình, vừa cầm microphone hát lên giai điệu động lòng người. Dưới đài không ngừng truyền đến tiếng hò hét cùng tiếng thét chói tai.

"Mộc Nam, em yêu anh!"

"Mộc Nam, anh là nam thần của em!"

Hôm nay là ngày Mộc Nam biểu diễn, khán trường cảm xúc tăng vọt, lại càng kín người hết chỗ.

Làm mẹ của Mộc Nam, Tề Khả đương nhiên ngồi ở hàng ghế ưu tiên dễ trông thấy, nhìn con trai xuất sắc như vậy, trong mắt bà tràn đầy đắc ý.

Càng nhìn càng cảm thấy con trai của mình đẹp trai.

Chỉ là nhìn nhìn, khuôn mặt của con trai liền chồng chéo lên khuôn mặt của Hạ Tử Ngang hai mươi năm trước. Nói ra bộ dáng của Mộc Nam thật sự rất giống Hạ Tử Ngang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK