Kể từ ngày đó cô đã thật lâu không gặp lại Tề Diệu.
"Làm sao vậy?"
Tề Diệu cau mày nhìn cô, ánh mặt trời hắt lên thân hình cao lớn, hấp dẫn không ít cô gái đi ngang qua.
Lâm Thiển Y cúi đầu mím môi, không có lên tiếng.
"Em khóc?"
Lâm Thiển Y như cũ không lên tiếng. Tề Diệu thật sâu thở dài một cái, đem người kéo đến bên cạnh, hai tay nâng mặt cô lên.
"Em yêu anh ta rồi hả?"
Con ngươi Lâm Thiển Y loé lên, không lên tiếng.
"Anh ta khi dễ em có đúng không?"
Lâm Thiển Y như cũ mím môi, dáng vẻ không muốn nói chuyện. Đây không phải là Lâm Thiển Y hoạt bát sáng sủa, tuỳ tiện cẩu thả giống đứa con trai mà anh biết.
"Đi, chúng ta đi tìm anh ta!"
Tề Diệu dắt tay cô cùng đi nhưng Lâm Thiển Y lại bất động. Tề Diệu quay đầu lại nhìn cô, con ngươi thâm thuý cất giấu nhàn nhạt ưu thương.
Tại sao cô chưa bao giờ chịu quay đầu lại liếc anh một cái? Những năm này bên cạnh anh chưa từng xuất hiện qua một người phụ nữ nào khác. Bắt đầu từ đại học, anh vẫn đang đợi, đợi cô một ngày quay đầu lại có thể nhận ra sự hiện hữu của anh.
Anh vốn cho là, Hứa Hạo Trạch và cô chia tay, như vậy anh có phải liền có cơ hội? Nhưng mà anh lại trơ mắt nhìn cô lao vào trong ngực một người đàn ông khác, anh biết người đàn ông kia đối với cô không tốt.
Nhưng mà anh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không làm được gì. Anh biết cô không phải là loại phụ nữ nông cạn, càng không thể nào vì cái gọi là tiền tài mà ở chung một chỗ với Hạ Minh Duệ.
Giải thích duy nhất chính là cô động lòng.
Lâm Thiển Y cái gì cũng tốt, đặc biệt là cố chấp. Một khi nhận định là đúng thì sẽ không buông tay. Ví dụ như không đụng phải tường thì sẽ không quay đầu lại.
"Tề Diệu, đi uống rượu cùng em được không?"
Từ khi anh biết Lâm Thiển Y tới nay, đây là lần đầu tiên người này ở trước mặt anh trở nên yếu đuối.
So với cô như lúc này, anh vẫn thích Lâm Thiển Y tính tình hào sảng tuỳ tiện trước kia hơn.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mới có thể biến cô trở thành như vậy?
Tề Diệu thở dài một cái, đem người ôm vào trong ngực. Khó có khi Lâm Thiển Y không tránh khỏi ngực anh, ngoan ngoãn để mặc anh ôm, cái bộ dạng này của cô không khỏi làm cho người ta đau lòng.
"Được, em chờ chút, anh đi lấy xe, không được chạy loạn nha!"
Giọng Tề Diệu giống như đang dụ dỗ con nít, Lâm Thiển Y cũng đặc biệt không có phản bác, ngoan ngoãn gật đầu, giống như đứa con nít bị lạc đường.
Tề Diệu cũng không dám chậm trễ nữa, động tác nhanh chóng lái xe tới.
Anh đỡ Lâm Thiển Y lên xe, quan tâm thắt dây an toàn cho cô. Khi bọn họ tới Công Thể, trời chiều đã xuống núi.
Anh biết cô cần phải phát tiết, nếu không cô sẽ điên mất, cái bộ dáng này của cô thật là không làm cho người ta bớt lo.
"Muốn uống chút gì không?"
"Gì cũng được!"
Cái gì cũng được, chỉ cần để cho lòng cô không còn đau đớn nữa.
Lâm Thiển Y cực kỳ chán nản, ngơ ngác ngồi chỗ của mình. Tề Diệu nhìn cô một cái, con ngươi thâm trầm ưu thương.
Khi anh đem mấy bình rượu khác nhau đặt ở trên bàn kính trong suốt, Lâm Thiển Y cư nhiên dứt khoát cầm lấy một chai mở ra, trực tiếp uống.
Cô trước kia cho tới bây giờ không uống rượu!
Lúc nào thì thay đổi trở nên dứt khoát như vậy? Tề Diệu cười khổ, an tĩnh ngồi ở bên cạnh cô, cũng không khuyên cô cái gì.
Nếu khó chịu như vậy, vậy thì một lần uống cho đã, sau đó trở về ngủ một giấc thật ngon, có lẽ sẽ không thấy khó chịu như vậy nữa.
Tề Diệu liền yên lặng ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô một chai lại một chai rượu tu vào bụng.
Cũng không lâu lắm, ánh mắt Lâm Thiển Y liền mờ mịt, đôi mắt to ngập nước thoạt nhìn vô cùng đau lòng.
Cô dần dần buông chai rượu trong tay xuống, cả người trầm mặc lại. Lúc Tề Diệu ngẩng đầu lên liền thấy cô không tiếng động khóc thút thít, nước mắt trên khuôn mặt đỏ thắm lan tràn.
"Tại sao lại khóc?"
Tề Diệu thở dài một cái, đưa tay đem nước mắt trên mặt cô lau khô.
Nhưng mà nước mắt của cô giống như vô cùng vô tận, anh vừa lau, cô lại khóc.
"Được rồi, đừng khóc, lớn thế này rồi! Nếu là anh ta khi dễ em, ngày mai anh sẽ đi đánh anh ta một trận cho em hả giận, thế nào?"
Tề Diệu ôm Lâm Thiển Y vào trong ngực, mà Lâm Thiển Y cũng không có cự tuyệt, quen thuộc dựa vào bả vai Tề Diệu, nước mắt rơi trên mặt có chút nhột, Lâm Thiển Y cũng không thèm để ý, trực tiếp chùi vào áo Tề Diệu.
Tề Diệu cũng không giận, cưng chìu nhìn cô, một đôi con ngươi đen nhánh dịu dàng như nước.
Lâm Thiển Y thút tha thút thít không dứt.
"Cho em rượu, em còn muốn uống!"
Mang theo giọng mũi nghe buồn buồn nhưng cũng khiến cho người thương tiếc.
Tề Diệu đem rượu trên bàn rót vào ly đưa tới trước mặt cô.
Lâm Thiển Y nhận lấy một hơi uống cạn, con ngươi như nước càng thêm mê ly.
"Tề Diệu, em khó chịu quá, nơi này đau!"
Lâm Thiển Y một tay rất lưu loát chỉ chỉ vị trí ngực mình.
Nước mắt lại một lần nữa như nước sông vỡ đê trào ra.
Tề Diệu hiện tại rốt cuộc hiểu rõ câu nói "Phụ nữ đều làm từ nước", những lời này thật là có ý nghĩa sâu xa mà.
"Ừ, anh biết!"
Cô đau, anh cũng đau, khác nhau là anh là vì cô mà đau lòng.
"Làm sao bây giờ? Hình như em yêu anh ấy rồi!"
Giọng nói Lâm Thiển Y mang theo chút mê mang, lẩm bẩm nói.
Quả nhiên, cô thật sự đã yêu người đàn ông kia.
Mặc dù không hiểu nhiều lắm nhưng anh biết người đàn ông kia không cùng thế giới với bọn họ.
Nhưng mà anh cũng yêu cô! Phần yêu này anh đã giấu mấy năm, anh có thể hiểu được cảm xúc này, yêu không phải nói buông liền có thể buông.
Cô vừa khóc vừa nói ra nỗi lòng mình, anh liền ở một bên lắng nghe.
Thật ra thì có thể nghe cô tâm sự đã là một tiến bộ lớn không phải sao? Mặc dù Lâm Thiển Y coi như là anh em của anh nhưng trước kia cô có tâm sự gì cho tới bây giờ đều giấu ở trong lòng, sẽ không trông mong có ngày cô chạy tới nói cho anh biết.
Anh bây giờ thật rất may mắn.
Ban đêm không khí thật lạnh, Tề Diệu liền cởi áo mình xuống khoác lên người Lâm Thiển Y.
Ánh đèn chung quanh loé sáng, bữa tiệc linh đình. Đám người cuồng hoan trong sàn nhảy mê loạn đung đưa.
Nhưng anh lại cảm thấy cô tịch. Rất thất vọng. Từ đáy lòng lan tràn sự đau xót quanh quẩn, không trốn tránh được
"Nhưng mà người anh ấy yêu không phải là em!"
Lâm Thiển Y tựa vào trong ngực Tề Diệu, ánh mắt mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng tràn đầy nước mắt, khiến cho lòng anh cũng đau đớn theo.
Em rốt cuộc là yêu anh ta sâu đậm đến cỡ nào?
Tề Diệu ôm lấy cánh tay Lâm Thiển Y thật chặt, đem cằm của mình tựa ở trên trán cô, dường như cũng chỉ có giờ khắc này cô mới thuộc về anh.
"Anh biết không? Anh ấy cho tới bây giờ cũng không có dịu dàng như vậy với em, trước giờ đều rất hung dữ. Có lẽ cô ấy nói đúng, em chẳng qua chỉ là món đồ chơi anh ấy nhất thời cao hứng mà thôi. Nhưng mà tim em mất rồi, cũng không thể tìm về được nữa!"
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mang theo sự ngây thơ sau khi say rượu, vô ý thức nỉ non, cô không biết sau mỗi câu nói của cô, tim của anh lại càng đau.
Cô đau! Anh cũng đau.
Anh yêu cô, cô lại yêu anh ta.
"Tề Diệu, em lạnh!"