Nhìn thấy Ôn Hinh, vẻ mặt Hạ Minh Duệ càng thêm ôn hoà, anh nhìn cô thân thiết hỏi.
"Anh Duệ, Ôn Hinh không sao rồi!"
Ôn Hinh cắn chặt môi mình, khuôn mặt tinh xảo hơi hơi cúi xuống, trong mắt tràn đầy ghen ghét.
"Được rồi, nếu đã tới đông đủ rồi thì dùng cơm thôi!"
Hạ Tử Ngang đặt tờ báo trong tay xuống, ngồi ở ghế chủ vị, gọi mọi người cùng nhau qua ăn cơm.
Giọng nói Hạ Tử Ngang trầm thấp thuần hậu, lại có nhàn nhạt uy nghiêm, giữa trán chứa đựng vẻ sắc bén, có điều đã lâu không có nhúng tay vào chuyện trong công ty, ngược lại có vẻ càng thêm ôn hoà.
Mộc Nam cứ như vậy bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên này, ánh mắt không ngừng loé lên, làm cho người ta đoán không ra anh đang suy nghĩ gì.
"Mộc Nam, ngồi đi!"
Thấy Mộc Nam đứng ngẩn người ở chỗ đó, Hạ Trí Vũ liền vỗ đầu vai anh, theo ánh mắt Mộc Nam, Hạ Trí Vũ ngại ngùng cười cười.
"Mộc Nam, để tôi giới thiệu một lượt cho anh, người này là ba tôi, còn đây là mẹ tôi!"
Hạ Trí Vũ ôn hoà cười, lễ độ giới thiệu người trong nhà cho Mộc Nam, còn người Mộc Nam đã gặp qua, anh không nhất thiết phải giới thiệu.
Mộc Nam giật mình lấy lại tinh thần, cười nhìn Hạ Trí Vũ một cái, sau đó cười như gặp may.
"Mộc Nam xin chào bác trai, bác gái, đột ngột quấy rầy rất mong hai bác đừng trách móc.”
"Có gì đâu, ngồi đi, nghe nói cậu là nghệ sỹ dưới trướng tập đoàn Hạ thị?"
Hạ Tử Ngang nhìn Mộc Nam, cảm thấy đứa nhỏ này bộ dáng thật tuấn tú, không hổ là ngôi sao lớn chạm tay có thể bỏng hiện nay. Chỉ là đầu lông mày đứa nhỏ này có chút quen thuộc, nhưng mà Hạ Tử Ngang nghĩ hồi lâu cũng không thể tìm ra bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ.
"Dạ đúng bác trai!"
Mộc Nam khách khí lịch sự trả lời, lúc Hạ Tử Ngang nhìn anh có vẻ đăm chiêu, trong con ngươi Mộc Nam cũng đồng dạng chớp loé bất định.
"Đúng rồi, Tiểu Nam à, nhà cậu ở đâu? Vốn ở thành phố A sao? Nghe nói trước kia cậu sang Hàn Quốc phát triển hả?"
"Dạ, bác trai. Trước đây mẹ con cũng ở thành phố A, về sau mẹ dẫn con sang Hàn Quốc, chuyến đi này vừa đi liền 20 năm!"
"À, không có gì, mau ăn cơm đi, đến đây cứ coi như nhà mình, cũng không biết vì sao tôi thấy cậu liền cảm thấy cực kỳ thân thiết, mau ăn nhiều một chút!"
Hạ Tử Ngang gắp một chút đồ ăn vào trong chén cho Mộc Nam. Sau khi làm xong hành động này, không chỉ là ông có chút sững sờ mà ngay cả Ôn Uyển Thiến, Hạ Trí Vũ, Hạ Minh Duệ đều có chút choáng váng hồ đồ, đây là cha bọn họ sao?
Ông chưa từng gắp đồ ăn cho bọn họ, hôm nay vậy mà lại gắp rau cho một người xa lạ lần đầu gặp?
Điều này khiến cho Hạ Trí Vũ cùng Hạ Minh Duệ liếc mắt nhìn nhau.
Một bữa cơm vui vẻ kết thúc. Sau khi cơm nước xong, Mộc Nam ở trong nhà ngồi một hồi, sau đó liền rời đi.
Thời gian thấm thoát trôi, mùa hè ngày một xa dần.
Trong không khí bắt đầu có chút mát mẻ.
Từ khi Hạ Minh Duệ tiếp nhận mảnh đất kia đã bắt đầu khởi công, các phương diện đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Mọi thứ giống như tiến hành đâu ra đó!
Chẳng qua gần đây tập đoàn Hạ thị xảy ra một chuyện, toàn bộ công ty đều bị bao trùm trong không khí khủng hoảng.
Bởi vì trong lúc khởi công một dự án, nhân viên của Hạ Trí Vũ quản lý không tốt, cư nhiên xảy ra sự cố, làm chết hai người công nhân. Chuyện này nếu xử lý không thích đáng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với tập đoàn Hạ thị.
Hơn nữa gần đây còn có nhiều lời đồn đãi bất lợi cho tập đoàn Hạ thị, cổ phiếu của tập đoàn đang không ngừng tụt dốc, lại không còn cách nào khôi phục sự huy hoàng của công ty đế vương ở thành phố A ngày trước, ngược lại dần dần bị Minh Thiên cùng tập đoàn Tịch thị thay thế.
Hiện giờ ở thành phố A, công ty nổi bật nhất không còn là Hạ thị nữa mà là Tịch thị cùng Minh Thiên.
Mấy ngày nay tâm tình Hạ Trí Vũ cực kỳ không tốt, hơn nữa từ trước tới giờ chưa hỏng việc bao giờ, nhưng mà từ lúc nào bắt đầu xảy ra phiền toái không ngừng? Do các nghiệp vụ hoặc hạng mục hợp tác qua tay anh đã bắt đầu xuất hiện vấn đề sao? Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì chứ?
Sắc mặt Ôn Uyển Thiến còn khó coi hơn.
Bởi vì trong lúc vô ý bà biết được một tin tức, Hạ Minh Duệ không chỉ quen biết với Tổng giám đốc Minh Thiên mà mối quan hệ tựa hồ không tệ lắm.
Con trai một người bạn thân của bà mới từ Mỹ về, khi bọn họ trong lúc vô ý nhắc tới công ty Minh Thiên, vừa vặn con trai bà ấy nghe thấy. Anh nói ở Mỹ cũng có một công ty niêm yết trên thị trường tên là Minh Thiên, nghe nói đã lọt vào bảng xếp hạng của Forbes ở Mỹ.
Càng làm cho tâm tình Ôn Uyển Thiến thay đổi thất thường chính là Tổng giám đốc công ty Minh Thiên niêm yết trên thị trường Mỹ kia không phải người nào khác mà chính là Hạ Minh Duệ.
Tin tức này không thể nghi ngờ chính là tin động trời. Bà quả thực không thể tin được vào tai mình, vừa mới bắt đầu bà còn tưởng rằng chỉ là trùng tên thôi, làm sao có thể là cái tên Hạ Minh Duệ cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm của nhà họ Hạ bọn họ.
Nhưng mà khi con trai bạn thân bà lấy ra một tấm hình, cả người bà đều đờ đẫn.
Trên ảnh chụp mặt Hạ Minh Duệ không chút thay đổi, lạnh lùng giống như đuổi người cách xa trăm mét vậy.
Người này không thể nghi ngờ chính là Hạ Minh Duệ.
Bà lập tức nói chuyện này cho Hạ Trí Vũ.
Buổi chiều sau khi biết được chuyện này, Ôn Uyển Thiến đơn độc hẹn Hạ Minh Duệ.
Trong quán cà phê an tĩnh phát ra thứ âm nhạc nhẹ nhàng thư thái.
Ôn Uyển Thiến ngồi ở chỗ kia như đứng đống lửa ngồi đống than.
Sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự kiến của bà. Hạ Minh Duệ rốt cuộc muốn làm gì? Anh tính huỷ nhà họ Hạ sao? Đừng quên chính anh cũng là người nhà họ Hạ. Anh rốt cuộc có mục đích gì?
Lúc nghe Ôn Uyển Thiến muốn gặp riêng anh, Hạ Minh Duệ ngây ra một lúc, sau đó khoé miệng nhếch lên, trong con ngươi lấp lánh là ý cười trào phúng.
"Dì Ôn! Tìm tôi có việc?"
Bóng dáng cao lớn anh tuấn của Hạ Minh Duệ đứng trước mặt Ôn Uyển Thiến khiến cho sắc mặt bà có chút mất tự nhiên.
Trước khi biết Hạ Minh Duệ là ông chủ của Minh Thiên, đối với anh bà luôn không có sắc mặt hoà nhã, hoàn toàn lạnh lùng, mà Hạ Minh Duệ cũng chẳng thèm để ý. Nhưng mà hôm nay bà lại đột nhiên không biết phải làm sao, ngay cả tay để đâu cũng không được tự nhiên.
"À, Minh Duệ, con ngồi xuống trước đi. Dì có chút chuyện không rõ, muốn hỏi con!"
Hạ Minh Duệ nhàn nhạt nhìn Ôn Uyển Thiến đứng ngồi không yên liếc mắt một cái, không lên tiếng, con ngươi cụp xuống che giấu tất cả cảm xúc trong mắt.
"Dì Ôn! Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng đi!"
Hạ Minh Duệ ngồi xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Anh cũng không có thời gian lãng phí ở đây với người phụ nữ này.
Hạ Minh Duệ trực tiếp nói thẳng khiến cho Ôn Uyển Thiến ngại ngùng cười cười.