Sau đó anh lại gõ vài cái, nhưng vẫn không có động tĩnh, anh thử thăm dò gọi vài tiếng.
"Lâm Thiển Y? Cô ở đâu? Mau mở cửa, tôi có việc tìm cô!"
Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Thiển Y hiện tại cũng là thư ký cho Hạ Trí Vũ anh.
Gần đây trong công ty phát sinh nhiều chuyện khiến cho anh bận đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian xử lý chuyện của Lâm Thiển Y, nguyên nhân là bởi vì việc kinh doanh của công ty bọn họ đang có chiều hướng đi xuống, càng ngày càng tụt dốc, cho nên gần đây Hạ Tử Ngang có chút bất mãn đối với anh.
Hạ Trí Vũ không khỏi cười khổ lắc đầu. Anh gõ cửa hồi lâu, cũng gọi rất lâu nhưng bên trong một chút tiếng động cũng không có.
Hạ Trí Vũ thử thăm dò vặn tay nắm đẩy cửa ra, anh không nghĩ tới cửa thế nhưng ‘cạch’ một tiếng mở ra. Anh do dự một hồi, rốt cuộc vẫn lựa chọn đi vào xem.
Nếu là bình thường anh khinh thường loại việc như thế này, hơn nữa lại chưa được chủ nhân cho phép liền đi vào phòng, nhưng mà không biết vì cái gì thái độ hôm nay của anh khác thường cứ như vậy mà bước vào phòng.
Hạ Trí Vũ đi một vòng quanh phòng Hạ Minh Duệ, cho dù là phòng làm việc hay phòng ngủ đều trống không, chỉ có một đôi dép lê xinh xắn bên cạnh phòng ngủ.
Hẳn là của Lâm Thiển Y?
Trong phòng Hạ Minh Duệ căn bản không có ai, như vậy Lâm Thiển Y đi nơi nào rồi? Anh không tin bởi vì đẩy Ôn Hinh xuống lầu mà cô phải chạy trốn.
Trong ấn tượng của anh Lâm Thiển Y không phải người như vậy. Chẳng lẽ thật sự nhìn người không thể nhìn bề ngoài sao?
Hạ Trí Vũ vốn tính rời đi, nhưng khi ánh mắt anh đảo qua phòng tắm, lại phát hiện cửa phòng tắm mở rộng.
Tò mò, anh cứ như vậy đi tới, chỉ là tình cảnh bên trong khiến cho tim anh nhảy dựng lên.
Trong phòng tắm, một người phụ nữ gần như trần truồng nằm ở đó, tấm chăn mỏng màu trắng nằm trên đất, đã bị nước thấm ướt.
Người phụ nữ tóc tai hỗn độn, ướt sũng dán ở trên sàn nhà, một đôi chân trắng nõn như ngọc lộ ra bên ngoài.
Hạ Trí Vũ chỉ là nhàn nhạt lướt qua, liền tránh mắt đi, nhưng vẫn lại không thể không chú ý tới những dấu vết trên người người phụ nữ.
Là một người đàn ông bình thường, anh tự nhiên biết đây là chuyện gì xảy ra.
Chỉ là cô làm sao lại trở nên như vậy? Chật vật như vậy? Khi Hạ Trí Vũ nhìn thấy trên đầu Lâm Thiển Y bị va chạm có vết máu, cùng với vết máu dính trên mặt cô, trong lòng không tự chủ được trở nên hoảng hốt.
Anh không khỏi run rẩy vươn tay thăm dò hô hấp của Lâm Thiển Y, khi phát hiện cô còn thở, không khỏi thở dài một hơi.
Thế nhưng mặc dù còn thở nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y lại trắng bệch như tờ giấy, toàn thân lạnh băng, lại nhìn vết máu đầy đất, Hạ Trí Vũ cảm thấy tình huống không mấy lạc quan.
Xảy ra chuyện gì thế này? Nhưng dưới loại tình huống này cũng không thể để anh nghĩ nhiều, việc quan trọng vẫn nên mau chóng đưa người tới bệnh viện.
Khi nhìn một người phụ nữ trần như nhộng, Hạ Trí Vũ có chút khó xử.
Có điều anh không tránh mắt đi, ngược lại khoé miệng lộ ra ý cười. Người phụ nữ này dáng người cũng không tệ lắm.
Dù sao nên nhìn không nên nhìn anh đều đã nhìn qua rồi.
Hạ Trí Vũ ôm Lâm Thiển Y, đem người trực tiếp đặt lên giường. Hạ Trí Vũ vốn tính tìm một bộ quần áo cho cô nhưng mà nghĩ nghĩ lại thôi, đi bệnh viện quan trọng hơn, lỡ như người phụ nữ này chết thì không tốt lắm.
Vì thế anh qua loa lấy khăn trải giường trong phòng Hạ Minh Duệ quấn lên người Lâm Thiển Y, lái xe đưa người vào bệnh viện.
Hạ Trí Vũ một thân quần áo tây trang cắt may khéo léo, ôm gọn lấy thân thể cao lớn của anh. Khi anh ôm Lâm Thiển Y tới bệnh viện lập tức có y tá ân cần chào đón.
Hạ Trí Vũ để Lâm Thiển Y trên giường cứu hộ, mắt thấy cô được kéo đi, con ngươi thâm sâu thoáng hiện ý cười hàm xúc không rõ.
Khi giường cứu hộ của Lâm Thiển Y được kéo đi, Hạ Minh Duệ vừa vặn làm xong thủ tục nhập viện cho Ôn Hinh, theo một hướng khác rời đi.
Trong phòng bệnh Ôn Hinh, một đám người vây quanh.
Cái trán bị thương của Ôn Hinh đã được xử lý tốt, cũng băng bó cố định. Bác sĩ nói không có trở ngại gì, ở lại quan sát vài ngày là được. Chẳng qua trên người bị bầm tím vài chỗ do té từ cầu thang xuống, va chạm mà thành, cũng không nghiêm trọng gì.
Thời điểm Ôn Hinh tỉnh lại sắc mặt có chút tái nhợt, cô liếc thấy Hạ Minh Duệ ở trước mặt đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt loé lên, đôi môi hơi trắng bệch đóng mở.
"Lâm Thiển Y..."
"Con yên tâm, có cô ở đây, người phụ nữ kia không dám làm gì con đâu!"
Ôn Uyển Thiến nắm tay Ôn Hinh, vẻ mặt từ ái. Khi nhắc tới Lâm Thiển Y, biểu tình trên mặt lại trở nên âm ngoan.
"Cô!"
Lúc này Ôn Hinh mới phản ứng kịp, chung quanh còn có những người khác, không khỏi thu hồi ánh mắt trên người Hạ Minh Duệ, ngược lại nhìn về phía Ôn Uyển Thiến.
Cô đang nói gì vậy? Mọi chuyện là như thế nào? Lâm Thiển Y sẽ không chết chứ? Cô vì cái gì không thấy cô ấy?
Ánh mắt Ôn Hinh dao động không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, xem ra tinh thần không được tốt lắm. Ôn Uyển Thiến còn tưởng rằng Ôn Hinh lo lắng Lâm Thiển Y còn có thể trở lại hại cô, vì thế bất mãn mở miệng.
"Ôn Hinh à, con không phải sợ, chỉ cần cô ở đây một ngày liền sẽ không cho người ta tới khi dễ con. Lâm Thiển Y, cái con đàn bà khốn kiếp đó lại dám đẩy con xuống cầu thang, cô sẽ không bỏ qua cho cô ta!"
Ôn Hinh trừng mắt nhìn, có chút mơ hồ.
Lâm Thiển Y đẩy cô xuống cầu thang ư? Nhưng sự tình lại không phải như thế, nói vậy Lâm Thiển Y hẳn là không có việc gì chứ?
Cũng không biết vì cái gì khi biết được Lâm Thiển Y không có việc gì, trong mắt Ôn Hinh thoáng qua chút thất vọng. Nhưng mà cô cũng không có giải thích việc Lâm Thiển Y không đẩy mình, ngược lại lựa chọn im lặng.
"Cô..."
Ôn Hinh yếu ớt gọi Ôn Uyển Thiến một tiếng, trong giọng nói đầy ắp mùi vị làm nũng. Ôn Uyển Thiến cưng chìu nhìn cô một cái, ánh mắt mập mờ. Cuối cùng bà đem tầm mắt lạnh giễu cợt chuyển hướng sang Hạ Minh Duệ.
"Dì nói Minh Duệ à, Ôn Hinh đã bị người phụ nữ kia hại thành như vậy, con chẳng lẽ không nên cho Ôn Hinh chúng ta một cái công đạo sao? Cứ tuỳ ý để người phụ nữ kia làm mưa làm gió thế à? Phải biết rằng nhà họ Hạ chúng ta là danh môn vọng tộc, nếu thực đem người phụ nữ như vậy cưới vào cửa, hừ!"
Câu nói kế tiếp Ôn Uyển Thiến cũng không hoàn toàn nói ra miệng, nhưng mà người ở đây đều biết ý tứ của bà là gì.
Vẫn đứng trước giường Ôn hinh, Hạ Minh Duệ trầm mặc không có mở miệng, ánh mắt nhàn nhạt lườm Ôn Uyển Thiến một cái. Cái nhìn này không có cảm xúc gì, nhưng mà cũng đủ làm người ta trong lòng rét run.
Ôn Uyển Thiến bị ánh mắt thâm sâu của Hạ Minh Duệ làm bà phải tránh mắt đi, bà thọt thọt eo Hạ Tử Ngang. Bình thường Hạ Tử Ngang cũng cực kỳ cưng chìu Ôn Hinh, dường như xem cô là con gái mà đối đãi.
Hạ Tử Ngang liếc Hạ Minh Duệ một cái, trầm giọng nói.