Hạ Minh Duệ ôm cả bả vai Lâm Thiển Y, vẻ mặt lộ rõ sự kiên định không cho phép cự tuyệt.
"Tự con muốn làm gì thì làm!"
Hạ Tử Ngang hừ một tiếng rồi quay đầu đi, hiển nhiên cũng không mong gặp Lâm Thiển Y.
"Aizz, ba nó à, chờ tôi một chút!"
Ôn Uyển Thiến nhàn nhạt liếc Lâm Thiển Y một cái, ánh mắt kia mang theo chút giễu cợt cùng khinh thường, cũng đuổi theo Hạ Tử Ngang.
"Em rời đi trong ba năm này, ba thật ra rất nhớ em!"
Đối diện Hạ Minh Duệ, Hạ Trí Vũ nhìn anh một cái.
"Vậy ư? Có anh hai ở đây, tôi nghĩ ba hình như cũng quên sự tồn tại của tôi rồi. Huống chi trong lòng ba anh mới là đứa con trai ba tự hào nhất!"
Hạ Minh Duệ thật sâu nhìn Hạ Trí Vũ một cái, cũng không quay đầu lại dẫn theo Lâm Thiển Y rời đi.
Lâm Thiển Y tổng cảm thấy Hạ Minh Duệ hình như có địch ý với Hạ Trí Vũ, mặc dù anh che giấu rất tốt.
Hôm sau, Hạ Minh Duệ chính thức dẫn Lâm Thiển Y vào nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ không hổ là gia đình quyền quý số một thành phố A, biệt thự xây ở chỗ này liền khiến cho Lâm Thiển Y chậc lưỡi hít hà không thôi.
Nếu không phải dọc đường đi có quản gia nhà họ Hạ theo cùng, cô đã sớm lạc đường. Hạ Minh Duệ đi ở phía trước, một tay đút trong túi quần, mắt nhìn thẳng. Ngược lại ở phía sau anh Lâm Thiển Y thỉnh thoảng trái xem một chút phải xem một chút, có loại cảm giác như Lưu ma ma được tiến vào đại quan viên.
Còn không lại cảm thán mấy câu, chép chép cái miệng nhỏ nhắn, cho tới khi Hạ Minh Duệ dừng lại lúc nào cô cũng không phát giác ra.
"Đau!"
Đột nhiên đụng phải một bức tường thịt, chóp mũi Lâm Thiển Y ê ẩm, người này đột nhiên dừng lại làm gì chứ? Không biết sẽ xảy ra chuyện sao?
"Em có thể chuyên tâm đi đứng được không?"
Hạ Minh Duệ liếc cô một cái, Lâm Thiển Y có chút xấu hổ, không khỏi cúi thấp đầu như đứa trẻ làm sai chuyện, hai mắt thẳng tắp nhìn mũi giày.
Thấy bộ dạng này của cô, Hạ Minh Duệ bật cười, không để ý tới cô, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Phòng ăn tráng lệ nhà họ Hạ.
Ngồi ở vị trí chủ nhà là Hạ Tử ngang, bên cạnh ông là Ôn Uyển Thiến. Hạ Trí Vũ ngồi ở bàn dài đối diện, bên cạnh là nữ giúp việc nhà họ Hạ lưng thẳng tắp mắt nhìn thẳng.
Lúc Lâm Thiển Y nắm cánh tay Hạ Minh Duệ đi vào không khỏi cảm thấy kinh hãi, coi như biết nhà họ Hạ có tiền nhưng cũng chưa từng nghĩ là tới mức này, chỉ một phòng ăn cũng đã làm cho cô có loại cảm giác tráng lệ như vậy.
"Ba, dì!"
Hạ Minh Duệ thờ ơ gọi một tiếng, bữa cơm gia đình này vốn dĩ là để hoan nghênh anh trở về.
"Bác trai, bác gái!"
Lâm Thiển Y cũng đi theo ngoan ngoãn gọi một tiếng, sau đó ngồi ở một bên Hạ Minh Duệ.
Một tiếng dì khiến cho sắc mặt Ôn Uyển Thiến có chút cứng ngắc. Bà đã gả vào đây nhiều năm như vậy, Hạ Minh Duệ chưa từng gọi qua tiếng mẹ, hơn nữa thái độ đối với bà cũng không mấy cung kính hoà nhã, ngược lại lạnh như băng. Có lúc bà cảm thấy ánh mắt Hạ Minh Duệ nhìn mình dị thường lạnh lẽo, để cho đáy lòng bà phát run. Nhưng đợi đến khi bà nhìn kỹ lại, lại phát hiện ánh mắt Hạ Minh Duệ cũng bình thường. Chẳng lẽ đây là ảo giác của bà?
Kể từ khi Hạ Minh Duệ đi vào, ánh mắt Hạ Tử Ngang liền không có đặt trên người anh. Hạ Minh Duệ cũng không thèm để ý, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã quen, chẳng qua chỉ an tĩnh ăn cơm của mình.
Lâm Thiển Y nhìn chén cơm trước mặt ngẩn người, kể từ khi đi vào đây cô liền có loại cảm giác áp bức, ngay cả ăn cơm cũng không còn khẩu vị, nhất là ánh mắt như có như không của Ôn Uyển Thiến lại càng làm cho cô ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không dám thở mạnh.
Đang suy nghĩ thì trong chén bỗng nhiều thêm một miếng cá, tiếp theo lại là sườn lợn, cải thìa....
"Ăn nhiều một chút, xem xem em gầy như vậy!"
Bên cạnh truyền đến giọng nói khó có khi dịu dàng cùng quan tâm và một chút cưng chìu của Hạ Minh Duệ.
"Ờ!"
Lâm Thiển Y cúi đầu và cơm.
"Tôi không ăn nữa, mọi người cứ tự nhiên!"
Đột nhiên Hạ Tử Ngang đặt mạnh đũa lên bàn, đứng dậy. Nữ giúp việc bên cạnh vội vàng kéo ghế ra giúp ông.
"Haizz, ba nó à?"
Lúc này Ôn Uyển Thiến cũng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Thiển Y một cái, để đũa xuống không tiếp tục ăn nữa, xoay người đi theo Hạ Tử Ngang.
Ngược lại Hạ Trí Vũ hài lòng vì đã ăn uống no đủ, nhìn Hạ Minh Duệ nhún vai một cái, cũng xoay người rời đi.
Lâm Thiển Y có chút không biết phải làm sao, cô chậm rãi để đũa xuống, vẻ mặt như đưa đám.
"Mau ăn đi!"
Không để ý tới những người kia, Hạ Minh Duệ quan tâm vì Lâm Thiển Y gắp đầy một chén thức ăn, giọng nói vô cùng cưng chìu.
"Ăn hết những món này đi!"
Lâm Thiển Y ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Duệ, giọng buồn buồn.
"Tại sao?"
"Cái gì tại sao? Ăn đi, em ăn cho mập chút, như vậy ôm mới thoải mái!"
Hạ Minh Duệ chuyên chú nhìn Lâm Thiển Y, khoé môi nở nụ cười ôn hoà. Lâm Thiển Y cũng bình tĩnh nhìn anh, giờ phút này trong đôi mắt sáng rỡ của Hạ Minh Duệ chỉ có bóng hình cô. Cô có chút hoảng sợ dời mắt sang chỗ khác. Cô sợ không cẩn thận liền rơi vào trong sự dịu dàng hiếm có này, đây không phải là điều cô muốn.
Đối với Lâm Thiển Y, Hạ Minh Duệ chính là độc dược mạnh nhất trên đời, không thể dính vào.
Thật ra thì cô muốn hỏi, tại sao phải nói cô là hôn thê của anh? Nhưng là ánh mắt thẳng tắp của anh khiến cô muốn chạy trốn.
"Cái này, em no rồi. Anh cứ từ từ ăn!"
Lâm Thiển Y bưng chén cơm mình lên liền đi, lại bị Hạ Minh Duệ nắm được cổ tay.
"Em muốn đi đâu?"
"Rửa chén..."
"Để xuống, trong nhà có người giúp việc, không cần em phải làm!"
"Nhưng mà...”
Lông mày khả ái của Lâm Thiển Y nhíu lại. Cô lần đầu tiên tới nhà bọn họ, cái gì cũng không làm, thật được chứ?
"Không có nhưng nhị gì. Tin anh!"
Hạ Minh Duệ cướp lấy chén cơm cô cầm trong tay, đặt lên bàn, lúc này đã có người giúp việc tới thu dọn.
Mắt của anh đen kịt, màu đen tinh khiết làm cho người ta nhịn không được mà bị hút vào trong.
"Chờ anh một chút, anh đi gọi điện thoại!"
"Ừ!"
Lâm Thiển Y ngơ ngác nhìn bóng lưng Hạ Minh Duệ, thật lâu không cách nào dời đi tầm mắt.
"Cô Lâm!"
"Dạ?"
Lâm Thiển Y quay đầu liền nhìn thấy một người.
"Chào cô, tôi tên A Linh, là nữ giúp việc ở đây. Nếu như sau này cô Lâm có gì phân phó có thể tìm tôi!"
"À, được, cám ơn cô, A Linh."
"Đúng rồi, cô Lâm, bà chủ nói có chuyện tìm cô, mời cô lên lầu một chuyến!"
"À, được!"
Lâm Thiển Y đi theo A Linh lên lầu, trong lòng không khỏi hoài nghi, bà ấy tìm cô làm chi a? Chẳng lẽ tìm cô nói chuyện phiếm, chuyện nhà?
Trong phòng Ôn Uyển Thiến, bà mặc áo choàng tắm, toát ra vóc dáng xinh đẹp, cả người ngồi ở chỗ đó, lễ độ tao nhã. Lâm Thiển Y không khỏi cảm khái trong lòng, không hổ là bà chủ gia đình quyền quý.
"Cô Lâm!"
"Dạ!"
"Ngồi đi!"
"Dạ, vâng!"
Lâm Thiển Y có chút bức rức ngồi xuống. Đối diện, Ôn Uyển Thiến xinh đẹp đang ung dung thản nhiên quan sát cô.
"Bác gái, không biết bác tìm con có chuyện gì?"
Ôn Uyển Thiến cứ như vậy nhìn cô không nói lời nào, trong lòng Lâm Thiển Y có chút sợ hãi, không khỏi bắt đầu nói thầm, vị phu nhân quý tộc này sẽ không phải là có cái sở thích ở phương diện kia chứ? Nghĩ như vậy, trên người Lâm Thiển Y không tránh khỏi nổi da gà.
Đang lúc cô cho rằng người mẹ kế này của Hạ Minh Duệ không tính lên tiếng, bà lại mở lời.
"Cô Lâm tại sao lại cùng Minh Duệ ở chung một chỗ?"
"Dạ?"
Lâm Thiển Y giật mình ngây ngốc ngẩng đầu lên, mắt mở thật to, dường như không nghĩ tới Ôn Uyển Thiến sẽ hỏi như thế, trong khoảng thời gian ngắn có chút lúng túng.
"Tôi đoán là vì tiền?"
"Dạ, hơ hơ…."