Nhưng Lâm Na thì khác, cô vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố A, hơn nữa điều kiện gia đình Lâm Na cũng tương đối khá, nghe nói nhà cô cũng mở công ty cho nên nắm bắt tình hình tương đối nhiều.
“Thật sao? Vậy cậu nói thử những điều cậu biết nghe xem!”
Trần Hi chớp đôi mắt đầy tò mò, từ từ tiến đến bên Lâm Na.
“Cậu đó!”
Lâm Na thở dài một hơi, có điều đối với ánh mắt sùng bái của Trần Hi có phần hưởng thụ, tiếp tục nói.
“Hạ Minh Duệ cũng là con trai Hạ Tử Ngang, có điều đối với đứa con trai này Hạ Tử Ngang dường như không thích cho lắm. Nghe nói Hạ Minh Duệ trước đây là một tay thiếu gia ăn chơi có tiếng, nếu Hạ Tú Vũ là vì Hạ gia kiếm tiền thì Hạ Minh Duệ hoàn toàn là một tên phá gia chi tử, cả ngày lui tới mấy chỗ ăn chơi. Có điều không biết vì sao mà ba năm trước đột ngột biến mất, nghe đồn là ra nước ngoài”.
Trần Hi nghe xong làm điệu bộ sáng tỏ mọi việc, chuyện đã hết mà vẫn còn gật gù, thế nhưng lại nhanh chóng nghi hoặc.
“Cậu không phải nói Hạ Minh Duệ là một tay ăn chơi trác táng? Nhưng mà tớ thấy bộ dạng đặc biệt nghiêm túc, không giống như cậu mô tả. Đặc biệt là ánh mắt lạnh lùng kia thật sự làm cho trái tim người ta tan nát mà!”
“Việc này làm sao tớ biết được? Dù sao thì ba năm trước đây anh ta chính là như vậy. Mấy cậu thiếu gia nhà giàu sinh trong bọc điều trong đầu nghĩ gì làm sao tớ biết được?” Lâm Na vươn tay, vẻ mặt khinh khỉnh.
“Nói cũng phải ha! Nhưng mà tớ vẫn rất thích anh ta, làm sao bây giờ? Đây không phải là vừa gặp đã yêu trong truyền thuyết sao?”
Trần Hi rầu rĩ lê mông ngồi lại chỗ cũ.
“Lời này lúc chúng ta cùng đi ăn cơm lần trước cậu cũng nói vậy, hơn nữa người kia hình như là nhân viên phục vụ nào đó trong quán ăn” Lâm Thiển Y không chút khách khí, đả kích nói.
“Ặc! Tớ có nói sao?”
Trần Hi chớp mắt, nhất định không thừa nhận.
Lâm Thiển Y tặng cô một ánh mắt xem thường, tiếp tục vùi đầu vào công việc đang dang dở. Có điều người đàn ông tên Hạ Minh Duệ này rốt cuộc vẫn để lại ấn tượng trong lòng cô.
Nhớ tới chàng trai bao đêm đó, Lâm Thiển Y cũng đã nghĩ tới việc muốn bóp chết bản thân rồi, không phải tên Hứa Hạo Trạch làm đầu óc cô bấn loạn sao?
Nghĩ đến Hứa Hạo Trạch, trong lòng Lâm Thiển Y không khỏi chua xót, cô trước đây có mắt như mù lại coi trọng một người như vậy? Luôn miệng nói yêu mình, nhưng kết quả không phải vì tiền mà chạy theo người phụ nữ khác sao?
Thật đúng như câu nói kia, thà rằng tin tưởng trên đời có quỷ còn hơn tin lời đàn ông, Hứa Hạo Trạch chính là minh chứng sống.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ trước đó rất lâu Hứa Hạo Trạch đã có người phụ nữ khác bên ngoài, chỉ là cô ngu ngốc nghĩ rằng anh bận công việc. Nếu không phải chính mắt cô nhìn thấy, sợ là Hứa Hạo Trạch cũng sẽ không nói rõ cho cô biết.
“À, tiểu Thiển, dạo gần đây sao không thấy bạn trai đẹp trai của cậu?” Trần Hi vừa mới nhìn lướt qua màn hình máy tính liền nhớ tới cái gì, trừng lớn mắt nhìn Lâm Thiển Y.
Lời này vừa nói ra, Trần Hi liền chú ý thấy sắc mặt của Lâm Thiển Y có cái gì đó là lạ.
“Sao nào? Hai người cãi nhau hả?”
Bị hỏi trúng chỗ đau, Lâm Thiển Y ngừng gõ bàn phím, sắc mặt không thay đổi trả lời.
“Chia tay rồi”.
“Không phải chứ? Chẳng phải hai người tính kết hôn sao? Sao nói chia tay là chia tay được?”
Nhìn sắc mặt Lâm Thiển Y càng ngày càng không thoải mái, Lâm Na chạy nhanh đưa tay chọc chọc vào người Trần Hi để cô im miệng lại, nháy mắt với cô vài cái.