"Hiểu Kha, dậy ăn chút gì đi! Cô bị sao mà lại té xỉu như vậy chứ?"
Lâm Thiển Y đặt chén trong tay xuống, vươn tay đỡ Cố Hiểu Kha ngồi dậy, đặt vào sau lưng cô một cái gối tựa.
"Không muốn ăn!"
Sắc mặt Cố Hiểu Kha có chút tái nhợt, cặp mắt mở to mà vô hồn.
"Không muốn ăn cũng phải ăn một chút, không ăn gì sao được?"
Cố Hiểu Kha nhìn Lâm Thiển Y một cái, không lên tiếng, xoay đầu về phía cửa sổ, ánh mắt mở to quan sát cảnh thành phố lúc về đêm náo nhiệt, ánh đèn neon nhấp nháy, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cô đơn.
Lâm Thiển Y theo ánh mắt Cố Hiểu Kha nhìn về ngoài cửa sổ, đôi mắt trắng đen rõ ràng chớp chớp, bên trong chứa đựng cảm xúc mà người ngoài xem không hiểu.
"Tiểu Thiển!"
"Ừ!"
"Cô, thích Duệ, có đúng hay không?"
Hồi lâu sau Cố Hiểu Kha quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Thiển Y, dường như muốn xem thấu suy nghĩ thực sự trong nội tâm cô.
"Ha ha, thích anh ta? Có lầm hay không?"
Lâm Thiển Y khó tin trợn to mắt, cô cho dù thích ai cũng sẽ không thích cái người tâm tình thay đổi thất thường như vậy, đây quả thực là tự tìm đường chết mà!
"Nhưng anh ấy nhất định có ý với cô!"
Nếu không anh cũng sẽ không nói ra câu nói kia - cô ấy là người phụ nữ của anh, chỉ có cô biết rõ người đàn ông này tỉ mỉ đến cỡ nào, rất ít phụ nữ có thể đường đường chính chính đi vào nội tâm anh. Trải qua 3 năm này cùng anh, mặc dù anh không đối với cô lạnh lùng như băng, nhưng cũng chưa từng đối cô quá tốt, cùng lắm chỉ như bạn bè bình thường mà thôi.
Mà sự chịu đựng cùng nhân nhương của anh với cô đại khái cũng là vì thân thể yếu ớt này đi, mà cô cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn này để ở bên anh.
Cố Hiểu Kha cười khổ một tiếng.
"Sao có thể chứ? Cái tên kia làm sao lại có ý với tôi? Cô không biết anh ta ghê tởm thế nào đâu, tôi bị trừ nửa năm tiền lương, hơn nữa thái độ anh ta đối với người khác còn ác liệt như vậy, có người thích mới lạ!"
Lâm Thiển Y đùng đùng nói một đống câu oán hận đối với Hạ Minh Duệ, Cố Hiểu Kha chẳng qua chỉ nhìn cô, thần sắc dịu dàng, trên mặt mang nhàn nhạt ý cười.
Ặc, cô hình như quên mất, chẳng phải Hiểu Kha thích Hạ Minh Duệ sao? Hơn nữa cái loại thích đó đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, có lúc cô thật không hiểu Hạ Minh Duệ người này có cái gì tốt chứ, trừ dáng dấp đẹp mắt một chút!
A, đúng rồi, có lẽ có tiền cũng là một đòn trí mạng đối với phụ nữ, cũng như cô vậy, Lâm Thiển Y! Còn không phải vì tiền mà làm tình nhân bí mật của anh.
Đối với sự phủ nhận của Lâm Thiển Y, Cố Hiểu Kha cũng không nói gì nữa, không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc. Có điều là Lâm Thiển Y thật vất vả mới dụ dỗ được Cố Hiểu Kha ăn xong chén cháo thịt kia.
Tối nay, Lâm Thiển Y ngủ tương đối không ngon giấc, đành chịu thôi, cô một người oán hận ngủ trên sàn nhà cứng nhắc, đừng nói tới có bao nhiêu khó chịu, cho dù phía dưới đã trả một cái nệm mỏng.
Nhìn thấy Hạ Minh Duệ đem ghế sô pha mở rộng ra, nghiễm nhiên trở thành một cái giường nhỏ, tên khốn kiếp kia được ngủ thoải mái như vậy khiến cho Lâm Thiển Y hận đến nghiến răng. Đã vậy Hạ Minh Duệ lại đưa lưng về phía cô, cô căn bản không thấy rõ vẻ mặt tên khốn kia, chỉ có thể ở sau lưng lung tung khoa tay múa chân để giải trừ oán hận.
"Em chẳng lẽ bị mộng du à? Hay là bị động kinh?"
Đêm thâm trầm, giọng nói trầm thấp có chút biếng nhác của Hạ Minh Duệ khiến động tác nhỏ của Lâm Thiên Y ngưng bặt. Người này sau lưng có mắt ư?
Cô bĩu môi, lật người, nhắm mắt làm ngơ.
Nửa đêm, Lâm Thiển Y hơi lạnh, cả người co rúc thành một khối, vừa lúc đó sau lưng đột nhiên ấm áp, nhiệt độ quen thuộc khiến cô thoả mãn thở dài một hơi, sau đó xoay người, giống như con gấu nhỏ ôm lấy tấm lưng phía sau người như gối ôm, khuôn mặt nhỏ nhắn còn thoả mãn cọ cọ.
Đôi chân nhỏ lạnh như băng càng thêm không chút do dự chui vào giữa hai chân của người trước mặt, cho đến khi cảm thấy toàn thân ấm áp, hô hấp mới từ từ đều đặn.
Hạ Minh Duệ bị cô cọ như vậy, sắc mặt tối sầm, thầm mắng một tiếng đáng chết! Người phụ nữ này rốt cuộc là cố ý hay vô tình đây?
Anh điên rồi nên khi thấy bóng người co rúc thành một khối đó, theo bản năng mới ôm người đó vào lòng. Đúng là làm bậy không thể sống!
Sáng hôm sau, Lâm Thiển Y lười biếng duỗi thắt lưng đau nhức. Tối qua, lúc đầu cô rõ ràng ngủ rất không yên ổn, nhưng mà sau nửa đêm lại cảm thấy ấm áp thoải mái, cặp mắt mông lung nhìn lướt qua ghế sô pha, Hạ Minh Duệ chẳng biết đã đi đâu.
Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, Lâm Thiển Y cũng không vội đứng lên, mà là ở trong chăn lăn qua lộn lại một hồi.
Đúng rồi, chăn?
Cô nhớ tối hôm qua không có đắp chăn a? Chỉ quấn một cái nệm nhỏ? Chẳng lẽ là Hiểu Kha đắp cho cô?
Hạ Minh Duệ ư, cô thậm chí còn không nghĩ tới. Đại thiếu gia đó chỉ có người khác chiếu cố cho mà thôi.
Trên thực tế, cả Hạ Minh Duệ cùng Lâm Thiển Y đều không biết, tối qua Cố Hiểu Kha có ra ngoài. Cô vốn tính đến nhà vệ sinh, nhưng mà quỷ thần xui khiến cô lại muốn nhìn Hạ Minh Duệ một chút, vì vậy liền đi vòng qua phòng khách, chỉ là hình ảnh cô thấy được lại làm cho vành mắt đỏ lên.
Hai người kia đang thân mật ôm nhau, điều này khiến cho cô khó mà tiếp nhận! Kia là Duệ của cô, cô vẫn tin tưởng đến cuối cùng sẽ có một ngày cô chiếm được tình cảm của Duệ, nhưng hiện tại thì sao? Lòng cô đang rỉ máu ư? Cô không cách nào chấp nhận được cái cảm giác chờ đợi mòn mỏi sau đó lại bị người khác đoạt đi mất.
Không giống với giấc ngủ an ổn của Lâm Thiển Y, từ sau sự việc đó Cố Hiểu Kha cũng không còn buồn ngủ nữa, trong đầu toàn là hình ảnh hai người thân mật ôm nhau ngủ chung một chỗ.
Đến giờ đi làm, Cố Hiểu Kha nói cô không thoải mái nên không đi. Hạ Minh Duệ chỉ nhìn cô một chút, không lên tiếng, dường như cũng không phản đối.
Lần này Lâm Thiển Y cũng không ở giữa đường xuống xe mà bị ánh mắt Hạ Minh Duệ ngăn lại. Khi người trong công ty thấy Lâm Thiển Y ngồi trong xe Hạ Minh Duệ tới chỗ làm, mọi người thổn thức không dứt, thỉnh thoảng còn bay tới vài ánh mắt như dao găm, suýt chút nữa khiến cô không chịu nổi, chỉ có thể ở trong lòng hung hăng rủa thầm Hạ Minh Duệ.
Cũng may bây giờ cô không cùng phòng với Trần Hi, nếu không không biết Trần Hi sẽ hỏi han cô thế nào đây.
"Này này, mấy người nói Lâm Thiển Y này sẽ không thừa dịp được Tổng giám đốc bổ nhiệm chức thư ký mà nhân cơ hội quyến rũ đi chứ?"
"Cũng không hẳn, bây giờ phụ nữ ham tiền còn nhiều mà!"
"Haizz, còn tưởng rằng Lâm Thiển Y là một người đàng hoàng, thường ngày cũng ngay thẳng thật thà, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà!"
Hừ!
Lâm Thiển Y yên lặng đi theo Hạ Minh Duệ vào thang máy, những lời xì xào bàn tán chung quanh mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không tị hiềm cô, vì vậy mà cô nghe rất rõ ràng.
Đối với những lời đồn đại này, Hạ Minh Duệ vẫn thờ ơ, thân thể cao ngất như cũ khiến người ta mê muội, thật ra thì giờ phút này Lâm Thiển Y hận không thể một cước đạp người kia đi!
Cũng là đàn ông gây hoạ!
Đến cửa phòng làm việc của Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y đàng hoàng không đi vào, đứng nghiêm trang ngoài cửa.
Hạ Minh Duệ nhàn nhạt nhìn lướt qua, giọng nói không to không nhỏ.
"Vào đi!"
Lâm Thiển Y liếc mắt, vào thì vào, dù sao anh là ông chủ anh quyết định!
"Sau này không cần đứng ngoài cửa nữa, bàn kia cho em!"
Phòng làm việc của Hạ Minh Duệ rất lớn, trừ bàn làm việc của anh ra thật ra vẫn còn có mấy cái bàn, có điều hình như không ai ngồi. Hiện tại Hạ Minh Duệ lại chỉ vào một cái bàn tương đối gần bàn anh.
Lâm Thiển Y liếc mắt một cái, im lặng không lên tiếng, ngồi thì ngồi, so với đứng bên ngoài mất mặt xấu hổ vẫn tốt hơn.
Người khác có thể xem việc trở thành thư ký cho Hạ Minh Duệ là một loại vinh dự, cũng chỉ có Lâm Thiển Y xem việc này là một sự sỉ nhục.