Sau khi biết được cuộc điện thoại này là từ bệnh viện gọi tới, khuôn mặt Lâm Thiển Y trở nên nghiêm túc, bàn tay nhỏ không cầm điện thoại nắm chặt lại, hàm răng gắt gao cắn cánh môi, trực giác cho cô biết có chuyện không tốt lành.
“À, chuyện là như vầy. Hiện tại giường bệnh gần như hết chỗ mà bệnh nhân lại đông, nếu hôm nay cô không thanh toán được tiền viện phí thì chúng tôi sẽ phải lấy lại giường bệnh cho người khác. Tôi muốn hỏi xem là cô sẽ thanh toán cước phí hay là sẽ làm thủ tục xuất viện?”
Lời nói của bác sĩ cũng khá hợp tình hợp lý, nhưng đối với Lâm Thiển Y không thể nghi ngờ là đất bằng dậy sóng. Cô có chút khẩn trương hỏi.
“Như vậy bệnh tình của bác Hứa sẽ như thế nào? Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
“Cái này… Kỳ thật chúng tôi cũng thực khó trả lời. Bệnh tình bà Hứa cũng kéo dài lâu rồi, đang trong giai đoạn cuối. Nếu không nhanh chóng sắp xếp tiến hành phẫu thuật thay thận, chỉ sợ chống đỡ không được vài ngày!”
“Vâng, tôi biết rồi. Tôi sẽ nhanh chóng thanh toán viện phí. Mặt khác rất mong bệnh viện liên hệ tìm quả thận thích hợp!”
Ở phía đầu kia điện thoại, vị bác sỹ im lặng vài giây sau đó miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển Y thử gọi cho Hứa Hạo Trạch, thế nhưng điện thoại của anh vẫn như cũ không kết nối được. Cô lại gọi cho chủ nhà trọ của anh, tuy nhiên nghe nói mấy ngày nay anh chưa có trở về.
Lâm Thiển Y uể oải cất điện thoại, bác Hứa ngoại trừ Hứa Hạo Trạch ra thì không còn ai thân thích cả. Cô lại không thể bỏ mặc, dù sao đó cũng là một mạng người.
Cất điện thoại, trong lòng Lâm Thiển Y cảm thấy vắng vẻ, ngay cả đôi mắt to trong suốt linh hoạt ngày nào giờ phút này cũng trống rỗng vô hồn.
Cô xoay người lại, thiếu chút nữa là đâm sầm vào trong lòng một người nào đó. Hoá ra Hạ Minh Duệ không biết từ khi nào đã đứng phía sau cô, hai tay khoanh lại dựa vào tường quan sát cô.
Không chỉ là hết hồn mà Lâm Thiển Y thật sự bị doạ sợ. Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực bằng phẳng. Khi nhìn thấy người nọ là Hạ Minh Duệ, cô rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Sao anh lại ở đây? Ai không biết sẽ bị anh doạ chết đó?”
Lâm Thiển Y giả bộ tức giận trừng mắt nhìn Hạ Minh Duệ, sau đó từ từ đi về phía trước.
Cô đi chưa được nửa bước, tay liền bị một bàn tay to ấm áp túm lấy. Hạ Minh Duệ dùng sức kéo, Lâm Thiển Y bị mất trọng tâm cứ thế ngã vào lòng anh. Cái mũi bị đụng có chút khó chịu, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. Cô cũng không nghĩ có một ngày bản thân sẽ trở nên yếu ớt như vậy.
Chóp mũi tràn đầy hơi thở đặc trưng của Hạ Minh Duệ, không biết vì sao giờ phút này nằm trong lòng người đàn ông này, cô có một cảm giác an tâm khó hiểu. Loại cảm giác này quả thật không sao nói rõ. Nếu như nói vừa rồi muốn khóc là vị bị đụng trúng, nhưng hiện tại cô thật sự cảm thấy chóp mũi cay cay, trong lòng có chút tủi thân.
Hứa Hạo Trạch – cái tên đàn ông cặn bã kia, vào lúc quan trọng lại không thấy đâu. Cô hỏi thăm rất nhiều người nhưng không có ai biết anh đi đâu. Có lẽ giờ phút này anh đang ở quê nhà của người đàn bà ấy
Ngay cả như vậy, anh cũng có thể không quan tâm đến mẹ mình sao?
Anh đã bao lâu chưa về nhà hỏi thăm mẹ mình rồi? Mãi cho đến giờ phút này cô mới nhận thức rõ ràng, năm đó mắt cô mù đến cỡ nào mới có thể bị anh lừa gạt.
“Xảy ra chuyện gì?”
Ngay cả Hạ Minh Duệ cũng không nhận thấy, khi anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lâm Thiển Y cùng ánh mắt trống rỗng của cô khi đi ngang qua người anh, anh bỗng nhiên có chút đau lòng.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, thế cho nên anh không chút nghĩ ngợi đem cô kéo vào lòng. Tất cả những hành động này được anh quy kết là vì anh đối với người phụ nữ này cảm thấy hứng thú mà thôi, cho nên muốn biết rõ mọi việc.
“Không… Tôi…”
Lâm Thiển Y chớp mắt do dự, hàm răng gắt gao cắn chặt cánh môi. Cô lúc nào cũng tỏ ra kiên cường, không dễ dàng ở trước mặt người khác bộc lộ sự yếu đuối của bản thân.
Đột nhiên cô trở nên im lăng khiến cho Hạ Minh Duệ cảm thấy không thoải mái, người phụ nữ này mạnh mẽ như vậy làm gì chứ? Thỉnh thoảng yếu đuối một chút sẽ chết ư?
Khi anh ở sau lưng cô, dường như nghe được có người nhập viện, mà cô có vẻ rất cần tiền thì phải?
Hạ Minh Duệ khoé miệng khẽ cong, không giống với vẻ khẩn trương lúc trước, ngược lại còn rất ‘thánh nhân’ mà nói.
“Quên đi, không muốn nói thì coi như tôi chưa hỏi. Đi thôi!”
Vừa dứt lời, anh cũng đồng thời buông bàn tay đang vịn lưng cô, sải bước dài đi về phía trước.
Độ ấm chung quanh đột nhiên biến mất, Lâm Thiển Y trong lòng cảm thấy mất mát, đến lúc này rồi cô vẫn còn có thể tỏ ra mạn mẽ sao?
Cô hiện tại rất cần tiền, mà người đàn ông trước mắt này không nghi ngờ gì chính là người có thể giải quyết khó khăn này của cô. Nhìn bóng dáng cao ngất đi phía trước, Lâm Thiển Y lần đầu tiên phát hiện người đàn ông này cư nhiên cao lớn như thế.
“Chờ một chút!”
Lâm Thiển Y vội vàng mở miệng, trong giọng nói không che dấu được sự lo sợ, nghi hoặc cùng sốt ruột.
Hạ Minh Duệ đi ở phía trước nghe cô gọi thì dừng lại, như cười như không, nhưng khi anh xoay người lại trên mặt là sự lạnh nhạt thường ngày, còn có chút nghi hoặc.
“Như thế nào? Còn có việc gì ư?”
“Tôi, tôi…”
Lâm Thiển Y nhanh chóng cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào Hạ Minh Duệ. Cô cảm thấy cặp mắt kia của Hạ Minh Duệ như mang theo ma lực kỳ dị, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư cô, bắt lấy linh hồn cô. Cô cúi đầu, hai tay xoắn lại với nhau, do dự không biết nên mở miệng nói như thế nào.
Cảm nhận được Hạ Minh Duệ không còn kiên nhẫn, dường như là tính bỏ đi không quan tâm cô, Lâm Thiển Y càng trở nên sốt ruột. Nếu Hạ Minh Duệ không chịu giúp cô, cô không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Thấy chết mà không cứu thì cô lại làm không được, huống chi mẹ của Hứa Hạo Trạch cũng rất tốt với cô, đối đãi với cô như với con ruột của mình.
“Hạ Minh Duệ!”
Lâm Thiển Y gọi lại Hạ Minh Duệ đang bỏ đi, thấy anh không có dấu hiệu dừng lại, không khỏi nhắm chặt mắt lớn mật, hét lên một tiếng đang nghẹn trong cổ họng.
“Có thể cho tôi mượn một trăm vạn không?”
Giọng nói của Lâm Thiển Y khá lớn, tiếng nói trong trẻo mang theo sự quyết tâm vang lên trong hành lang trống trải, dư âm lượn lờ.
Lời vừa nói cô liền hối hận đến thối ruột, nói thì nói, cần chi phải la to như vậy làm cái gì? Có trời mới biết, do tình huống cấp bách nên cô như phản xạ có điều kiện mới la to như vậy. Cô thực sợ Hạ Minh Duệ cứ thế bỏ đi, bỏ lại cô một mình ở đây bàng hoàng bất lực.
Có điều tiếng hô này của Lâm Thiển Y mang lại hiệu quả rất lớn, ít nhất Hạ Minh Duệ không rời đi, ngược lại đứng lại xoay người đối diện với cô.
“Tôi, tôi sẽ trả lại cho anh sau!”
Lâm Thiển Y khẽ nói.
“Trả? Cô lấy gì trả cho tôi? Chỉ bằng tiền lương ít ỏi của cô sao? Mười năm? Hai mươi năm? Hay là năm mươi năm? Không nói đến một trăm vạn này, năm trăm ngàn cô nợ tôi tính như thế nào? Khi nào thì trả?”
Đôi mắt Hạ Minh Duệ chặt chẽ tập trung ở Lâm Thiển Y, từng bước ép sát như sói rình mồi. Sự lo sợ, nghi hoặc, bất an, bàng hoàng cùng bất lực của cô anh đều thấy hết, nhưng như thế vẫn chưa đủ.