"Anh Duệ, anh đừng không cần em có được không?"
Ôn Hinh ôm chặt lấy Hạ Minh Duệ, giống như ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Giờ phút này cô không còn bộ dáng đáng yêu ngây thơ ban ngày, có chỉ là sự cẩn thận thăm dò, cầu xin cùng khát vọng.
Giờ phút này cô yếu đuối như thế thật giống một bông hoa nhỏ mảnh mai, tuỳ lúc có thể bị gió thổi đi.
Hạ Minh Duệ trầm mặc không nói khiến cho cô vô cùng hoảng hốt, không khỏi ngẩng đầu lên khỏi ngực Hạ Minh Duệ, ánh mắt ngấn nước mở to nhìn thẳng anh, lại phát hiện đôi mắt đen của Hạ Minh Duệ vẫn loé sáng trong đêm đang bình tĩnh nhìn cô.
"Đừng bỏ lại em một mình được không?"
Nhiệt độ cơ thể ấm áp của người phía trước làm cho cô vô cùng tham luyến, trước đây người đàn ông này chỉ thuộc về một mình cô, nhưng còn hiện tại? Anh đã có vị hôn thê.
"Anh sẽ không bỏ mặc em!"
Giọng nói trầm khàn của Hạ Minh Duệ trong vườn yên tĩnh vang lên rõ ràng hơn, thế cho nên một đôi mắt bồ câu của Ôn Hinh sáng long lanh theo dõi anh, dường như đang chờ anh xác nhận.
"Thật sự?"
"Thật sự!"
"Vậy anh cam đoan chứ?"
Ôn Hinh rời khỏi cái ôm của Hạ Minh Duệ, hít hít cái mũi nhỏ, dẫu miệng nhỏ lên, xinh đẹp nhìn anh.
"Anh cam đoan!"
Bộ dạng này của Ôn Hinh khiến cho Hạ Minh Duệ bật cười, con ngươi tối đen ngỡ ngàng dần được thay thế bởi sự cưng chiều.
"Anh Duệ, anh thật tốt!"
Ôn Hinh có được sự cam đoan của Hạ Minh Duệ, nhảy nhót giống như một đứa trẻ lấy được kẹo, vui mừng lần nữa nhào vào trong lòng anh.
Bây giờ Hạ Minh Duệ cũng chặt chẽ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Hinh mới ghé vào lòng Hạ Minh Duệ rầu rĩ hỏi.
"Nhưng mà, anh Duệ đã có vị hôn thê rồi..."
"Ừ!"
Nghe được Hạ Minh Duệ xác nhận, trong lòng Ôn Hinh ê ẩm, có chút khó chịu, một đôi mắt to ngây thơ lần nữa bịt kín sương mù.
"Vậy anh nhất định cực kỳ thích Lâm Thiển Y?"
Giọng nói Ôn Hinh có chút nghẹn ngào, cô ngẩng đầu ánh mắt ngập nước nhìn chằm chằm Hạ Minh Duệ, dường như muốn từ trên mặt anh tìm thấy câu trả lời.
"Thích? Có lẽ vậy?"
Trong đêm tối con ngươi sáng ngời của Hạ Minh Duệ phút chốc mê mang.
Có thích không? Anh cũng không biết, anh chỉ biết ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia thực thoải mái. Anh cũng không cần phải cố gắng giả bộ gì, dường như cũng chỉ có ở trước mặt người phụ nữ kia anh mới có thể chân chính là mình.
"Cái gì mà có lẽ? Là thích hay không thích?"
"Coi như là thích đi!"
Đáp án mơ hồ của Hạ Minh Duệ khiến cho trong lòng Ôn Hinh cực kỳ khó chịu, bất quá cũng đành chịu.
Nếu anh không xác định được, cho dù thật sự có chút thích, vậy có lẽ cũng chưa đủ sâu sắc chứ? Nghĩ vậy, tâm tình Ôn Hinh lại tốt lên.
"Vậy, cô ấy với em, anh thích ai nhiều hơn?"
Ôn Hinh nhón chân, muốn nhìn thẳng Hạ Minh Duệ. Đúng là anh rất cao, cho dù cô có nhón chân vẫn thấp hơn anh một cái đầu, không khỏi ảo não chu miệng.
Ai biết cô nhón chân liền đứng không vững, ngã nhào vào trong lòng Hạ Minh Duệ.
"Em đó!"
Hạ Minh Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, có chút buồn cười. Cô nhóc này luôn lanh chanh láu táu, may mắn có anh và anh cả ở đây.
Anh cả? Anh cả Hạ Minh Tứ đã mất?
Ba người bọn họ, bây giờ chỉ còn lại anh và cô.
"Anh còn chưa nói anh thích cô ấy nhiều hơn hay là thích em nhiều hơn nha!"
Ôn Hinh làm nũng, lắc lắc cánh tay Hạ Minh Duệ, một đôi mắt hồn nhiên nháy nháy.
"Đứa ngốc, đương nhiên là thích em nhiều hơn rồi. Em yên tâm, không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh. Cho dù tương lai anh có lấy vợ cũng vậy."
Hạ Minh Duệ cưng chìu véo mũi nhỏ của cô.
Câu nói đầu của Hạ Minh Duệ khiến cô cực kỳ vui vẻ, đây chính là nói rằng địa vị của cô trong lòng anh không thể thay thế được, nhưng mà câu sau lại khiến cho lòng cô bắt lửa khó chịu.
Cô như thế nào có thể trơ mắt nhìn anh cưới một người phụ nữ khác?
"Anh Duệ, hai người như thế nào mà biết nhau?"
"Bọn anh ư?"
Hạ Minh Duệ dường như rơi vào trong hồi ức, một đêm kia người phụ nữ uống say đó cư nhiên xem anh là trai bao trong Bất Dạ Thành.
Mà người luôn luôn không thích phụ nữ đến gần như anh lại ma xui quỷ khiến thế nào lại thuận ý cô, ỡm ờ theo cô.
Cũng không biết một đêm kia rốt cuộc là ai bị ai hấp dẫn, bây giờ nghĩ lại có chút buồn cười.
Ôn Hinh ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt Hạ Minh Duệ đột nhiên có chút dịu dàng, chân mày không khỏi cau lại.
Xem ra Lâm Thiển Y ở trong lòng anh Duệ cũng không phải giống như lời anh nói, không quan trọng, có lẽ ngay cả anh Duệ cũng chưa phát hiện tình cảm của chính mình?
"Như thế nào?"
Ôn Hinh mở to mắt tò mò nhìn Hạ Minh Duệ, dường như có chút khẩn trương muốn biết chuyện giữa bọn họ.
"Bọn anh ư, trong lúc tình cờ gặp nhau ở Bất Dạ Thành. Lúc đó cô ấy uống rượu say, nghĩ lầm anh là trai bao trong Bất Dạ Thành, cho nên...
Về sau xảy ra một số chuyện, liền đánh bậy đánh bạ. Sau đó anh phát hiện cô ấy là nhân viên công ty, liền giữ cô ấy lại bên cạnh. Chỉ đơn giản vậy thôi."
"Hoá ra hai người gặp nhau lại lãng mạn như vậy a!"
Đôi mắt bồ câu lấp lánh, đối với chuyện họ quen biết Ôn Hinh dường như cực kỳ khát khao.
"Em đó, xuất ngoại 3 năm này có quen bạn trai hay không?"
Hạ Minh Duệ không hỏi thì thôi, vừa hỏi, nước mắt Ôn Hinh liền như chuỗi trân châu bị đứt, nói rơi liền rơi, quả thực so với tháng 6 trời mưa còn khiến cho người đoán không ra, nói mưa liền mưa.
Sau khi Ôn Hinh khóc một lúc, cắn môi mình, biến thành nhỏ giọng nức nở, sau đó nâng đôi mắt rưng rưng nước mắt cực kỳ uỷ khuất nhìn Hạ Minh Duệ.
"Anh biết mà, em là vị hôn thê của anh Tứ, mà anh ấy đối với em tốt như vậy, em làm sao nhẫn tâm phụ lòng anh ấy? Thế nhưng anh ấy cứ thế bỏ em đi, mà anh cũng không lâu sau khi anh Tứ mất liền biến mất không chút tung tích.
Ngày đó em khóc chạy tới hỏi cô, hỏi cô có biết anh đi đâu không, nhưng cô nói cô không biết anh đi đâu. Em lại chạy tới hỏi chú, chú cũng nói không biết. Em đợi ở nhà họ Hạ rất lâu, anh cũng không xuất hiện. Vì nản lòng nên em xuất ngoại. Thật ra em vẫn không thể quên được anh, càng không thể quên được anh Tứ nên làm gì lại có tâm tình đi tìm bạn trai?"
Hạ Minh Duệ thở dài một cái, đem Ôn Hinh ôm vào ngực, môi mỏng mím chặt, không biết suy nghĩ gì.
"Anh Duệ, anh biết không? Kỳ thật người trong lòng em chính là anh!"
"Hử?"
"Em nói người trong lòng em luôn là anh!"
Hạ Minh Duệ nhíu mày, người trong lòng là anh sao? Nếu là vậy thì vì cái gì cô lại chọn đính hôn với anh cả anh? Mà không phải là anh?
Cũng may mắn đó là anh cả của anh, anh đồng ý rút lui, nếu là người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai người bọn họ đều là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh, một người là anh cả kính yêu của anh, một người chính là người phụ nữ anh thích.
"Được rồi Ôn Hinh, chuyện này về sau không cần nhắc lại nữa!"
"Nhưng mà..."
Ôn Hinh vẫn muốn nói gì đó, lại bị Hạ Minh Duệ ngắt lời.
"Ôn Hinh, đã trễ rồi, anh đưa em về!"
"Ừ, được!"
Trong mắt Ôn Hinh khó nén thất vọng, đúng là sắc mặt Hạ Minh Duệ đã lạnh xuống. Cô biết lúc nào nên kiên trì, lúc nào nên quyết đoán buông tay.
Hạ Minh Duệ tiễn cô tới trước cửa phòng ngủ, lúc Hạ Minh Duệ xoay người muốn đi lại một lần nữa bị Ôn Hinh ôm chầm lấy.