Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi là ai? Tới thôn chúng ta làm gì? Nơi này của chúng ta không hoan nghênh người lạ." Một người nam tử trung niên cầm xiên cá nhìn bọn họ. Mọi người đứng sau lưng nam tử trung niên có khuôn mặt đề phòng.


Đoàn người của Thích Ngạo Sương mới bước vào thôn đã bị phát hiện, sau đó bị mọi người trong thôn bao vây.


Phong Dật Hiên thấy ánh mắt không thiện cảm của mọi, mỉm cười đi lên phía trước nói: "Chúng ta tới bàn chuyện làm ăn. Làm phiền ngươi thông báo Trưởng thôn một tiếng."


"Buôn bán cái gì? Chúng ta không có dự định buôn bán gì cả. Các ngươi đi mau, nơi này không hoan nghênh các ngươi." Nam tử cầm đầu không khách khí hung hăng quát, địch ý càng tăng thêm. Hoàn toàn không dao động trước đám người tuyệt sắc Phong Dật Hiên.


"Chúng ta tới mua rất nhiều loại thủy sản." Phong Dật hiên vẫn như cũ mỉm cười.


"Dự định, không có." Trong mắt nam tử trung niên cầm đầu lóe lên một tia nghi ngờ và do dự, nhưng lại lập tức biến mất, vẫn như cũ không chút khách khí cự tuyệt, chỉ là giọng điệu đã không còn hung hãn như trước.


Lúc này Phong Dật Hiên lại tiến lên một bước, đưa tay ra trên cánh tay có một đấu ấn kỳ quái.


Đoàn người Thích Ngạo Sương kinh ngạc khi thấy trong mắt nam tử trung niên cầm đầu biến mất địch ý, xiên cá trong tay cũng để xuống.


"Có thể dẫn chúng ta gặp thôn trưởng không? Thật sự chúng ta tới nói chuyện làm ăn."Phong Dật Hiên nhìn nam tử trung niên lên tiếng hỏi.


Nam tử trung niên lui về phía sau hai bước, nhẹ nhàng phất tay, những người sau lưng nhanh chóng tản đi. Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, những ngư dân này, tuyệt đối không đơn giản. Mới vừa rồi nhanh chóng bao vây, bây giờ thì nhanh chóng tản di không có bất cứ rối loạn nào.


"Đi theo ta" nam tử trung niên xoay người đi về phía trước.


Bóng đêm mong lung, có thể thấy khắp nơi là những căn phòng nhỏ được xây bằng đá tảng, phía trước những căn phòng phơi lưới cá, dưới mái hiên treo cá khô. Rất nhiều ngư cụ để trước cửa phòng, có thể xem đây chỉ là một làng chai bình thường. Nếu không phải đoạn đối thoại vừa rồi giữa Phong Dật Hiên với nam tử trung niên và biểu hiện của các ngư dân, mọi người không cách nào tưởng tượng được ra bí mật của làng chày này.


Nam tử trung niên mang mọi người đi vào thôn ngừng lại trước một căn nhà đá to nhất, quay đầu nói với Phong Dật Hiên: "Xin các vị chờ ở đây, ta bẩm báo thôn trưởng."


"Vâng." Phong Dật Hiên khẽ mỉm cười đứng tại chỗ chờ đợi.


Nam tử trung niên vươn tay gõ cửa, bên trong truyền ra một thanh âm vẩn đục: "Người nào? "


"Thôn trưởng, là ta." Nam tử trung niên trầm giọng trả lời.


"Vào đi." Thanh âm trong phòng chậm rãi nói.


Nam tử trung niên đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa lai.


"Phong thiếu, vừa rồi ngươi cho lao già kia xem cái gì thế?" Tập Ít Kì đến gần Phong Dật Hiên hạ thấp giọng hỏi.


Phong Dật Hiên liếc Tập Ít Kì một cái, không nói.


Tập Ít Kì chợt tỉnh ngộ, bưng kín miệng mình không hỏi nữa. Nếu nơi là nơi bí mật nuôi dưỡng người cá, như vậy người ở trong phòng nhất định cũng không phải là người bình thường, Nếu bên trong là cao thủ thì có thể nghe được đối thoại của bọn họ.


Nhưng, hình như người ở bên trong không nghe được động tĩnh bên ngoài. Một lát sau cửa mở ra, nam tử trung niên nhô đầu ra, nhìn Phong Dật hiên nói: "Các vị mời vào."


Phong Dật Hiên đi vào trước, những người khác cũng theo sau.


Trong phòng, trang trí cực kỳ đơn giản, cái bàn hình vuông, mấy cái ghế gỗ, một ông cụ tuổi già sức yếu ngồi ở đó, một thân bố y, trên quần áo còn có mấy miếng vải vá màu trắng, híp mắt nhìn mọi người, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúc này mới nói " Các vị, ta chính là trưởng thôn, mời ngồi."


Mọi người ngồi xuống, trưởng thôn vẫn giữ tư thế kia, híp mắt nhìn mọi người, trên mặt không có biến hóa gì.


"Xin hỏi các vị từ đâu tới đây?" Thanh âm trưởng thôn như không còn hơi, nhìn thế nào đều cũng là một ông cụ yếu đuối bệnh tật.


"Lạp Cách Tạp." Phong Dật Hiên nhẹ nhàng trả lời.


"Uh, Như vậy." Dáng vẻ trưởng thôn vẫn mềm nhũn.


"Chúng ta muốn nhìn hàng một chút, có thể không?" Phong Dật Hiên mỉm cười hỏi.


"Ngày mai. Hôm nay quá muộn rồi." Thôn trưởng híp mắt không đợi Phong Dật Hiên nói tiếp liền nói với nam tử trung niên: " Y Ân, mang những vi khách này đi nghỉ đi."


Nói xong thôn trưởng liền nhắm hai mắt lại không nói thêm gì nữa.


Phong Dật Hiên còn muốn nói điều gì, nhưng Y Ân đã đi đến "Các vị, xin đi bên này." Giọng điệu không có thỉnh cầu.


Đoàn người Phong Dật Hiên đứng lên, theo Y Ân rời đ.


Y Ân mang bọn họ hướng về phía tây thôn, tới trước hang rào nhà đá thu ngưng lại, ngăn giọng nói: "Lao Lạp, khách tới rồi. Tiếp đãi bọn họ cho tốt."


Y Ân vừa dứt lời liền rời đi, không nhìn bọn họ lấy một cái.


Rất nhanh, cửa nhà đá mở ra, một phụ nữ mập mạp đi ra, cười ha ha: "Các vị từ xa đến, mời vào bên trong."


Mọi người không chút do dự, bước vào phòng.


Đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ. Bốn cô gái một phòng, Thích Ngạo Sương một mình một phòng.


Đêm khuya yên tĩnh, chỉ có gió biển nhẹ nhàng thổi lất phất.


Thích Ngạo Sương nằm trên giường, nhìn ra cá khô đung đưa ngoài mái hiên, khẽ cau mày. Có hay không, mọi chuyện quá thuận lợi?


"Ngạo Sương......" Một thanh âm thật thấp tuyền đến tai Thích Ngạo Sương.


"Phong Dật Hiên?" Thích Ngạo Sương ngạc nhiên, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Đi theo ta." Phong Dật Hiên hạ thấp giọng nói.


Thích Ngạo Sương không suy nghĩ nhiều, vội vàng mặc quần áo vào, lặng lẽ không tiếng động từ cửa sổ nhảy ra ngoài.


"Có vấn đề, lão già kia tuyệt đối không đơn giản." Phong Dật Hiên đứng trong góc nói thật nhỏ với Thích Ngạo Sương.


Thích Ngạo Sương ngẩn ra, thì ra Phong Dật Hiên cũng đã phát hiện ra vấn đề này.


"Ta nghỉ cái dấu ấn trên tay kia, chính là ám hiệu của bọn họ và khách hàng. Nhưng phản ứng của thôn trưởng rất kỳ quái. Không hỏi gì cả, ông ta có nghi ngờ Phong Dật Hiên nhỏ giọng nói.


" Bây giờ chúng ta đi thăm dò một chút không?" Thích Ngạo Sương cau mày.


"Chổ nhốt người cá cũng không biết ra làm sao. Ta nghe nói bọn họ đều đem người cá ra trước mặt khách hang, không mang khách hàng đến chuồng nhốt người cá. Chúng ta đi điều tra một chút. Lãnh Lăng Vân và hai huynh đệ Tập Ít tạm thời đợi chúng ta ở trong phòng."


Thích Ngạo Sương gật đầu một cái. Ba người kia không biết thuật thích khách, nếu đối phương là cao thủ sẽ dễ dàng bị phát hiện. Nàng và Phong Dật Hiên đi dò xét là sáng suốt nhất.


"Đi." Phong Dật hiên che giấu hơi thở, quỷ mị lặng yên đi về phí trước không một tiếng động động. Thích Ngạo Sương theo sát phía sau.


Hai người che giấu hơi thở đi tới phòng của trưởng thôn. Gio5ng nói mềm nhũn của Trưởng thôn truyền đến: "Y Ân, chừng nào ngươi mới chững chạc dây?"


"Thật xin lỗi, thủ lĩnh, ta quá mạo hiểm." thanh âm Y Ân thật thấp truyền đến. Lúc này Y Ân đã không còn gọi là thôn trưởng mà gọi là Thủ lĩnh.


"Về sau ngươi phải thong minh một chút. Chưa biết rõ mọi chuyện đã tin tưởng người khác." Trưởng thôn than thở: " Ngươi có từng thấy đám người tuyệt sắc thế mà tự đi mua hàng không?"


"Thủ lĩnh dạy rất phải làm sao có người xinh đẹp thế đi mua hàng chứ. Hơn nữa đâu phải một người." Y Ân đáp trả.


"Nhưng cũng nhiều khi cũng có thật. Trên thế giới này, rất nhiều chuyện không cần lý do, chúng ta chỉ hoài nghi. Là thật hay giả còn không biết." Thanh âm của Trưởng thôn tùy ý. "Cho nên thủ lĩnh mới giữ bọn hắn lai xem tình hình thế nào?" Y Ân hỏi.


"Không tệ. Chúng ta là người làm ăn, chỉ cần tiền." thanh âm trưởng thôn bình bình ảm đạm.


"Dạ, thủ lĩnh dạy phải." Y Ân gật đầu mặt cung kính.


"Tốt lắm, để cho người đem bên kia xem chừng điểm. Còn có chú ý một chút không làm cho hôm nay những người đó theo dõi đến các ngươi." Thôn trưởng phất tay ý bảo Ian đi xuống" đi đi, ta cũng vậy mệt nhọc."


"Vâng" Y Ân gật đầu, thối lui ra khỏi phòng.


Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu.


Đi theo Y Ân nhất định có thể tìm được chổ nhốt người cá.


Y Ân đi ra cửa, nhìn bốn phía, xung quanh yên tĩnh như lúc ban đầu. Sau đó mới bước chân đi về phía trước Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương đợi hắn đi xa, rồi đi theo.


Y Ân đi về phía trước, cho đến khi ra khỏi thôn. Bên ngoài thôn không có bất kỳ chổ nào để ẩn náo. Mà Y Ân đi vài bước lại quay đầu, Phong Dật Hiên và Thích Ngạo Sương chỉ có ngưng theo dõi.


"Ta đi theo hắn. Ta có áo choàng ẩn thân." Thích Ngạo Sương lấy một cái áo choàng từ Chiếc Nhẫn Không Gian, không đợi Phong Dật Hiên lên tiếng, liền phủ lên, lập tức thân hình biến mất trước mặt của Phong Dật Hiên. Đây là áo choàng ẩn thân lúc đầu Khắc Lý Phu đưa cho nàng.


"Không cần lo lắng, một khi phát hiện chỗ đó, ta sẽ chờ ở đấy, chờ mọi người đến." Thích Ngạo Sương móc một con chuột nho nhỏ ra, đưa cho Phong Dật Hiên.


Phong Dật Hiên nhận lấy, do dự một chút, lo lắng nói: "Ngươi phải cẩn thận. Ta trở về tìm bọn người Lãnh Lăng Vân, khi ngươi phát hiện chỗ đó ngàn vạn lần không được tự mình động thủ, phải chờ chúng ta tới lại." Phong Dật Hiên liên tục dặn dò, khi nghe Thích Ngạo Sương đảm bảo mới chịu trở về.


Thích Ngạo Sương phủ áo choàng ẩn thân, không tiếng động lặng lẽ đuổi theo.


Y Ân rất cảnh giới, thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, xác định không có ai theo sau, mới tăng tốc bước chân đi về phía trước đi.


Đi rất xa, bờ cát lởm chởm nham thạch. Y Ân tăng nhanh bước chân, đi vào tru đá ngầm. Thích Ngạo Sương không tiếng động đi theo, ẩn náo trên những tản đá theo dõi động tác của Y Ân.


Y Ân đi tới một tản đá nham thạch khổng lồ, vươn tay gõ ba cái. Khối nham thạch chậm rãi chuyển động, từ từ mở ra. Lộ ra một lối vào rộng lớn.


Này, lối vào. Ngó dáo dác xung quanh không thấy có người, Y Ân yên lòng đi vào.


"Uh, ngươi đến rồi." Người nọ gật đầu nhỏ giọng nói.


"Uh, thế nào rồi? Hôm nay không có việc gì chứ?" Y Ân bước vào trong nhưng cũng không quên quay đầu lại xem có ai theo dõi mình không, xác định không có ai vươn tay vặn một khối nham thach bên cạnh, cánh cửa nham thạch từ từ đóng lại.


Thích Ngạo Sương suy nghĩ một lút, âm thầm điều kiển ma ngẫu trước đó đã đưa cho Phong Dật Hiên. Lúc này Phong Dật Hiên đang nắm chặt ma ngẫu lo lắng không yên, ma ngẫu lại thoát khỏi tay của hắn rơi xuống đất rồi chạy về phía trước hai bước.


"Đi, Ngạo Sương phát hiện chổ nhốt người cá." Phong Dật Hiên vui mừng xông vào phòng phất tay kêu 3 người Lãnh Lăng Vân, vội vàng đi theo.


Đoàn người Phong Dật Hiên đi theo chỉ dẫn của Thích Ngạo Sương thẳng về phía khối đá nham thạch nơi Thích Ngạo Sương đang trốn.


"Ngạo Sương." Phong Dật Hiên nhỏ giọng gọi.


"Lối vào phía sau khối đá nham thạch kia." Thích Ngạo Sương chỉ vào khối đá Nham Thạch khổng lồ cách đó không xa.


"Để ta mở cửa đá Nham thạch." Tập Ít Kì làm phép.


"Không, còn chưa biết tình hình bên trong như thế nào, không nên gấp." Thích Ngạo Sương đi về phía trước, vỗ 3 cái vào học văn trên tảng đá nham thạch khổng lồ. Nham thạch di chuyển, xuất hiện gương mặt một người, trên mặt người kia có chút nghi ngờ, sắc mặt đại biến khi thấy trước mắt mình là một người xa lạ, định vươn tay chạm vào cái gì đó bên cạnh.


Động tác của Thích Ngạo Sương rất nhanh, nhẹ nhàng vươn tay đến cổ người nọ. Không một tiếng động người nọ co quấp chậm rãi ngã xuống.


Bọn họ tiến vào lối đi tĩnh mịch, hai bên lối đi cắm đuốc, gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa nhẹ chập chờn, lộ ra một cỗ không khí quỷ dị.


"Mùi máu tươi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, mùi máu tươi từ cuối lôi đi theo giá biển truyền tới!


Phong Dật Hiên cau mày nói: "Hôm nay, có lẽ là ngày trưởng thành của một đám người cá." Sắc mặt mọi người hơi đổi. Lời nói này có ý gì, mọi người dĩ nhiên hiểu. Trưởng thành, dĩ nhiên sẽ bị xé rách đuôi cá để tạo nên cặp chân!


Thích Ngạo Sương không nói gì, đi đầu về phía trước. Trong thông đạo rất nhiều cái bẫy. Thích Ngạo Sương lai dể dàng phá giải, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư giật mình một chút. Trong mắt bọn họ, Thích Ngạo Sương là Ma Vũ Song Tu, nhưng mà, tại sao còn biết luôn những thứ này? Thích Ngạo Sương hóa giải từng cái bẫy, chợt nhớ tới một người. Đó chính là Tạp Mễ Nhĩ. Những cơ quan này, phần lớn phương pháp hóa giải đều đo Tạp Mễ Nhĩ dạy nàng. Luôn dịu dàng mỉm cười như gió xuân nhưng lại hay mắng mắng chửi người, giờ này không biết đang làm gì?


Có lẽ những người này tự tin quá mức vào những cái bẫy này, cuối lối đi chỉ có hai người vệ thủ. "Nhanh chóng giải quyết hai người này, Ném bọn họ vào lối đi. Lối đi." Mùi máu tươi càng đậm, trong tiến sóng có có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.


Trước mắt bọn họ là một tòa nhà ngục lớn dưới lòng một ao nước khổng lồ, phía trên ao nước được bao bọc bằng những song chắn rất kiên cố, trong ao có rất nhiều người cá! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ánh sáng từ những cây cuốc xuyên qua mặt ao nên có thể thấy những vẩy cá lấp lánh, âm thanh ào ào không dứt truyền đến tai. Những tiếng kêu thảm đây tức giận, kiến người ta sợ hãi.


Phía sau ao nước là một căn nhà đá, người ở trong nhà đa đang bận rộn, mà mùi máu tươi chính là từ trong căn phòng đó phát ra. Tất cả mọi người trong đại sảnh rất bận rộn, nên không ai để ý tới cái lối đi này. Xuất hiên nhiều người lạ.


Không ai biết, lúc này, lại có thêm hai người từ lối đi vào. Yên lặng không một tiếng động lẻn vào.


Thích Ngạo Sương chậm rãi đi vào bên trong gian phòng đá, mọi người trong phòng rất bận rộn. Trên bàn đá trói một người cá không còn sức lực giãy giụa. Trên người người cá sáng lấp lánh, lay động thân thể xinh đẹp, khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp, trong mắt đẹp tràn đầy sợ hãi. Hai tay và eo của nàng bị trói cố định trên bàn đá, xung quanh bàn đá có rất nhiều người đang đánh vào vây ở đuôi nàng. Vết máu loang lổ phía dưới bàn đá. Nhà đá lạnh lẽo, mấy người cá đã bất tỉnh, mái tóc dài uyển chuyển che lấy thân thể, vây ở đuôi đã không còn, thay vào đó là một đôi chân trắng tuyết, trên đùi loang lổ vết máu. Sắc mặt của các nàng tái nhợt khác thường.


"Nhanh một chút, bên này còn muốn 3 người cá nữa." Một người đang đánh vào vây đuôi của người cá gầm lên với người bên cạnh. Trong tay nam tử cầm một thanh chủy thủ sắc bén, trên tay còn lai cầm một cái lọ dựng con ngươi màu xanh. Mọi người rất chăm chú vào công việc của mình, không phát hiện có rất nhiều người lạ xuất hiện.


"Biết, phiền chết mất, các ngươi không thấy à. Vừa rồi làm vỡ một cái lọ đựng 2 con ngươi sao, nó rất quý đấy." Nam tử kia không nhịn được lên tiếng, trên tay cầm chủy thủ tiến tới bên hông người cá, chuẩn bị đâm vào.


Rất nhanh, một cơn đau đớn ập tới người cá đang nằm bất động trên bàn đá.


"Súc sinh!" Tập Ít Kì và Tập Ít Tư gầm lên, đồng thời ra tay. Hai cổ sức mạnh bóng tối khổng lồ trực tiếp xuyên qua thân thể nam tử cầm chủy thủ. Phù một tiếng, máu tươi từ nam tử phun ra, tung tóe lên mặt mấy người bên cạnh, cả người cá đang bị trói trên bàn đá.


"Ai?!" Mọi người hoảng sợ xoay người không biết từ bao giờ có rất nhiều người lạ xuất hiện.


"Các ngươi giải quyết nơi này."Phong Dật Hiên nói Tập Ít Kì và Tập Ít Tư nhanh chóng chay đến những căn phòng khác. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương cũng chia nhau ra làm việc, cứu những người cá trong các căn phòng. Trong đại sảnh rất ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn không ai chú ý tới điểm khác thường.


Cảnh tượng trong nhà đá thê thảm khiến trong lòng Thích Ngạo Sương tức giận. Thích Ngạo Sương đứng ở trước một nhà đá khác, nhìn cảnh tượng thê thảm bên trong bóp chặt quả đấm khanh khách. Trong phòng đá, một người cá bị sợi dây ghìm chặt cổ treo trên không đã sớm tắt thở, một nửa vây đuôi đã biến thành bắp đùi, bên còn lại là vảy cá. Tất nhiên là bị thất bại khi tách vây cá. Cho nên người cá này được dùng làm những chuyện khác. Đó chính là bị móc con ngươi, đem con ngươi chế thành Bảo Châu, cạo sạch vảy toàn thân để làm Sáp Nhân Ngư.


"Ngươi là ai? Làm sao có......", Một nam tử cầm chùy thủy thấy Thích Ngạo Sương xuất hiện kinh ngạc quát to.


Trả lời hắn là một thanh âm lạnh lẽo sắc bén, mủi kiếm xuyên qua lồng ngực hắn, hung hăng xoay nửa vòng tròn, làm lòng ngực hắn vỡ nát, mới hả được cơn giận trong lòng.


Thích Ngạo Sương nhìn những người cá đã chết bị treo ở trên tường đá không còn 2 con ngươi mà chỉ là 2 lỗ rỗng toàn máu, máu vẫn còn nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Bên cạnh là những chiếc bình dựng những con ngươi xanh lá. Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, thở dài, trong lòng không chỉ tức giận mà còn có đau thương. Nhân tính, nhân tính......


Ngay sau đó, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết phát ra. Những tiếng kêu thảm thiết, chắc chắn không phải là của những người cá. Mà là của những con người điên rồ kia. Thích Ngạo Sương nhìn trạng thái bi thảm trước mắt thật lâu vẫn không nhúc nhích, trong lòng cực hận.


Cuối cùng, Thích Ngạo Sương mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi nhà đá, liền thấy cảnh tượng kiến nàng ngây người.


Đám người trong nhà đá chạy tán loạn, khuôn mặt hoảng sợ. Thế nhưng, từng mũi tên Lôi Điện nứ theo hướng họ chay mà đuổi theo, không chút sai lệch cấm vào sau lưng. Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang dội cả đại sảnh. Mùi máu tươi càng đậm.


Lóe Điện Quang Tiễn? Tiễn Ma Pháp? Ma pháp hệ Lôi Điện?


Thích Ngạo Sương chợt quay đầu nhìn về phía bắn ra Tiễn Ma Pháp, liền thấy cô gái đang bắn cung rất quen thuộc.


Kiều Sở Tâm!!!


Giờ phút này sắc mặt của nàng đỏ lên, trong mắt rất tức giận. Những mũi tên trong tay bắn ra không ngừng.


"Đi chết đi! Súc sinh! Súc sinh!" Kiều Sở Tâm tức giận điên cuồng bắn tên, không chút lưu tình, Tiễn Ma Pháp bắn vào lồng ngực bọn họ, đầu. Trong đại sảnh tràn ngập máu tươi, vẩy ra đến tận ao nước.


Phong Dật Hiên thấy vậy, vọt tới trước mặt Kiều Sở Tâm, Kiều Sở Tâm kinh ngạc lập tức xoay người, hung ác hướng mũi tên về phía Phong Dật Hiên.


"Này! Kiều Sở Tâm! Ta là Phong Dật Hiên mà!" Phong Dật Hiên tức giận hô to, khó khắn tránh thoát một mủi. Có chút ảo não, bây giờ hắn đang giả làm một cô gái, cho nên Kiều Sở Tâm không nhận ra sao?


Hai huynh đệ nhà Tập Ít thấy một cô gái hung ác đột nhiên xuất hiện.


"Kiều Sở Tâm?" Lãnh Lăng Vân đi về phía Kiều Sở Tâm, vừa lên tiếng, thì mũi tên hung ác của Kiều Sở Tâm cũng xuất hiện gần bên hắn.


"Xảy ra chuyện gì?!" Lãnh Lăng Vân cau mày nhìn về phía Kiều Sở Tâm đang phát điên, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Phong Dật Hiên. Hắn có cùng ý nghĩ với Phong Dật Hiên, chẳng lẽ mình giả thành cô gái nên Kiều Sở Tâm không nhận ra.


Nhưng ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân liền bỏ qua ý nghĩ này.


"Ha ha, Lãnh Lăng Vân, ngươi người ăn mặc thành cô nương?" Một cái giọng nói quen thuộc vang đến. Lãnh Lăng Vân định thần lại, một khuôn mặt bỉ ổi núp dưới bàn đá sau lưng Kiều Sở Tâm.


"Đông Phong Hầu?" Lãnh Lăng Vân có chút nghi ngờ. Trong trí nhớ của hắn, Đông Phong Hầu trầm mặc ít nói, nói chuyện đều rất hỗn độn, sao có thể nói chuyện rõ như thế.


"Tránh đi. Thời điểm Sở Tâm kích động nàng không phân biệt thù hay bạn đâu, cẩn thận là tốt nhất." Đông Phong Hầu núp dưới bàn đá nói với Lãnh Lăng Vân.


Thời điểm kích động không phân biệt thù hay bạn?!


"Sở Tâm." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bay đến, tới gần bên người Kiều Sở Tâm.


"Cẩn thận!" Mọi người đồng loạt lên tiếng cảnh báo. Phải biết, bây giờ Thích Ngạo Sương không có chút đề phòng chút nào nào với Kiều Sở Tâm cũng không biết Kiều Sở Tâm đang kích động không bân biệt địch hay bạn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK