Mục lục
Tài Năng Tuyệt Sắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương!”


“Vương! Vương!!”


“Vương!!!”


Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang dội chân trời. Ma tộc khàn giọng, cố hết sức mà gọi.


Trên quảng trường trước Vương cung, lụa đỏ trải dài tới nơi cao nhất. Ở đây, Ma vương của Ma giới sắp lên ngôi, trở thành Ma vương chân chính.


Ma tộc hưng phấn vây quanh quảng trường. Ma tướng bình tĩnh đứng phía trước, chờ đợi cử hành nghi thức lên ngôi. Ma vương mới phải chịu rất nhiều khảo hạch, đánh bại tất cả bọn họ khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.


Nhóm Ma tướng đứng đầu đến bây giờ vẫn còn sợ hãi. Người kia đã mất tích lâu như thế mà thực lực vẫn kinh khủng như vậy, không, thậm chí còn mạnh hơn, không lưu tình chút nào mà đánh bọn họ tan tác.


Hắn, hình như đã khác trước…


Nhưng khác ở đâu?


Trước kia, trong mắt hắn không có bất cứ cái gì. Lúc đánh bại bọn họ cũng là theo tình tình. Mà bây giờ, là có mục đích.


Chẳng lẽ, đúng như lời đồn là hắn vì một người?


Chỉ là vì một người mà làm như thế sao?


Có thể không?


Tiếng kèn lệnh vang dội, nghi thức lên ngôi sắp bắt đầu.


Mặt tiểu ma đầu Lạp Địch Nhã không chút cảm xúc đứng trên cầu thang, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người. Mọi người chỉ cảm thấy có một cảm giác bị áp bức không tiếng động. Người này người gặp người giả chết, hoa thấy hoa khô héo – tiểu ma đầu. Chỉ có hắn mới trị được nàng. Ngay cả Ma vương cũng không có cách nào ngăn được nàng. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.


Tiếng kèn dừng lại, nhân vật chính của nghi thức xuất hiện.


Mái tóc đỏ rực mềm mại của Phong Dật Hiên để xõa, dài tới gót chân, tựa như một đám mây màu đỏ hoa mỹ lúc hoàng hôn. Hắn mặc lễ phục màu đen cao quý tao nhã, xung quanh viền vàng chói mắt hoa lệ, nút áo màu vàng kim đẹp đẽ hòa với tà áo màu đen sau lưng đón gió nhẹ nhàng bay. Trên khuôn mặt tinh xảo vô cùng là lạnh lùng, đáy mắt không chút gợn sóng.


Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Phong Dật Hiên từ từ bước lên từng bậc thang dài.


“Ca…” Lạp Địch Nhã nhẹ nhàng gọi.


Phong Dật Hiên hơi dừng lại.


“Ca, huynh không hối hận khi làm thế chứ?” trong lòng Lạp Địch Nhã tràn đầy suy nghĩ. Nàng hận Thích Ngạo Sương, hận chết nữ tử loài người đó. Nếu không có nữ tử kia thì sao ca ca mà nàng tôn kính nhất lại bước trên con đường này? Sao lại cam tâm tình nguyện làm chuyện mà huynh ấy ghét nhất? Tuy không muốn ca ca và loài người kia ở chung một chỗ, nhưng, lúc này, lòng Lạp Địch Nhã còn khó chịu hơn.


Phong Dật Hiên chỉ cười nhạt, bỏ lại một câu thật nhỏ: “Muội nghĩ là ta sẽ hối hận à?”


Phong Dật Hiên nói xong thì liền bước tiếp, từ từ bước lên bậc thang đầu tiên.


Hắn biết, bước một bước này thì sẽ không còn khả năng ở cùng nàng.


Vậy, không còn gì tốt hơn nữa, không phải sao?


Thánh Chiến kết thúc, khi mình còn là Ma vương thì sẽ không để nó tái diễn.


Mà lời nguyền trên người mình cũng sẽ không linh nghiệm.


Càng sẽ không làm nàng tổn thương. (yêu thế này thì ta chết vì ghen mất thôi a TT.TT)


“Ca…” Lạp Địch Nhã ở phía sau gọi thật nhỏ, trong mắt đều là đau đớn.


Phong Dật Hiên không dừng chân, mà vẫn bước từng bước một lên nơi cao nhất.


Trên đài cao, Ma vương Tạp Địch Âu mỉm cười. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu là nụ cười tà khí. Trên người ông giờ phút này cũng là trang phục hoa lệ. Đứa con trai mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo cuối cùng đã trở lại, đang bước từng bước một về phía ông.


Người hầu bên cạnh Tạp Địch Âu bưng một cái khay tinh xảo, trên đó đặt một vương miện hoa lệ.


Phong Dật Hiên từ từ, tiêu sái đi tới trước mặt Tạp Địch Âu. Ông mỉm cười.


Phong Dật Hiên không nghe lời thề dài dòng lê thê, trước mặt hắn, trong đầu hắn chỉ có giương mặt xinh đẹp kia.


Nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng hung dữ một cước dẫm mình dưới chân.


Nhớ lại lần đầu tiên tùy tiện xông vào trại của nàng, thấy được cảnh xuân đẹp đẽ của nàng. Sau đó là một quyền mạnh vào mắt của mình.


Nhớ lại nàng bất lực, thất hồn lạc phách trong lòng mình.


…………………………….


Bây giờ nàng ổn không?


“…Là Vương kế nhiệm.” Rốt cuộc thì lời thề dài dòng lê thê đã được đọc xong. Tạp Địch Âu nâng vương miện hoa lệ, giơ lên thật cao. Dưới ánh mặt trời, vương miện tỏa ánh vàng long lanh chói mắt…Vương…


Sắp trở thành Ma vương…


Cả đời này không còn có thể cùng xuất hiện với nàng…


Phong Dật Hiên từ từ nhắm mắt lại, chờ vương miện được đặt lên đầu mình.


Từ từ, Tạp Địch Âu mỉm cười, chuẩn bị đặt vương miện trong tay lên đầu Phong Dật Hiên.


Nhưng, trong khoảnh khắc vương miện sắp được đặt lên thì trên đài cao chợt có một luồng ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện khiến tất cả mọi người phải nheo mắt lại.


Tạp Địch Âu cau mày, vương miện trong tay hơi dừng lại, không đặt xuống.


Ánh sáng trắng biến mất, hai người xuất hiện trên đài cao. Đó chính là Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân.


Phong Dật Hiên kinh ngạc, đứng lên, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện trước mặt mình, tim như ngừng đập, hoàn toàn không dám tin vào hiện thực.


Là nàng ư?


Sẽ là nàng ư?


Thật sự là nàng ư?


“Không cần hoài nghi đâu, là Ngạo Sương đó.” Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng của Lãnh Lăng Vân truyền tới.


“Ngạo Sương! Nàng, nàng…sao nàng lại tới đây?” rốt cuộc Phong Dật Hiên lấy lại tinh thần, nhìn người trước mặt mình. Nỗi ngạc nhiên và mừng rỡ bao phủ lấy hắn.


“Ta tới tìm chàng. Ta chỉ biết một điều, đó là chàng không thể cứ như vậy mà biến mất trong cuộc đời của ta.” Thích Ngạo Sương nhìn Phong Dật Hiên, nói nhỏ đầy nghiêm túc.


“Ngạo Sương, nàng…” trong lòng Phong Dật Hiên cực kỳ phức tạp, vui mừng vô cùng nhưng ngay sau đó lại bị lo lắng chặn lại.


“Loài người, lá gan ngươi thật không nhỏ. Ta đã thả cho ngươi một con đường sống mà ngươi lại dám xuất hiện ở đây.” Giọng nói âm lãnh của Tạp Địch Âu truyền tới.


“Phụ vương! Người đã đồng ý với con là sẽ không ra tay với nàng. Bây giờ để nàng đi đi.” Phong Dật Hiên bất chấp tất cả, quay lại, trầm giọng nói với Tạp Địch Âu.


Trong khoảnh khắc Thích Ngạo Sương nhìn thấy Phong Dật Hiên thì trong long cũng rất mừng. Bây giờ nghe thấy cuộc nói chuyện này, thì lại càng rõ ràng mọi chuyện. Quả nhiên là Phong Dật Hiên vì mình nên mới từ bỏ tất cả mà trở lại Ma giới, trở thành Ma vương. Thân phận thật sự của Phong Dật Hiên quả nhiên là ca ca của Thiếu chủ, là con trai Ma vương sao?


“Đó là trước kia! Trước kia ta từng đồng ý!” trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Địch Âu tràn đầy âm trầm, gầm nhẹ cực kỳ dữ tợn, “Chỉ là một con người đê tiện mà lại không biết điều như thế! Dám can đảm phá hỏng nghi thức lên ngôi của Ma giới chúng ta. Lần này, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”


“Phụ vương! Người muốn nuốt lời?!” mặt Phong Dật Hiên biến sắc, lắc mình chắn trước mặt Thích Ngạo Sương.


Lúc này, mặt Tạp Địch Âu còn đen hơn than, phổi ông như sắp nổ tung vì tức giận. Trong hoàn cảnh này, trong tình huống có tất cả Ma tộc ở đây, Ma vương kế nhiệm lại đường hoàng đứng ra bảo vệ cho một con người! Dám ngang nhiên một mình công khai đối đầu với mình!!!


Còn ra thể thống gì nữa?!


“Ta không nuốt lời. Ta đồng ý thả nàng ta, nàng ta không tới Ma giới làm càn! Bây giờ dám xông tới Ma giới, hơn nữa còn dám can đảm phá hỏng nghi thức lên ngôi của chúng ta! Có chết cũng không hết tội!” sắc mặt Tạp Địch Âu càng ngày càng khó coi. Ma tộc đang vây quanh đài cao cũng châu đầu ghé tai, rối rít bàn tán. Chuyện này càng khiến Tạp Địch Âu nổi cơn thịnh nộ.


“Phụ thân!” Phong Dật Hiên cau mày, nhìn Tạp Địch Âu đầy cảnh giác, càng cố gắng bảo vệ Thích Ngạo Sương sau lưng. Thích Ngạo Sương hơi ngẩn ra, dòng nước ấm áp chảy qua trong lòng nàng. “Meo meo ~~” Mèo tầm bảo nằm sau lưng Thích Ngạo Sương, lộ ra cái đầu, mở to mắt nhìn mọi chuyện.


“Hôm nay ta sẽ hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung của con!” Tạp Địch Âu gầm lên, sắp ra tay.


“Phụ thân, đừng!” Lạp Địch Nhã vọt lên, đưa tay ra định ngăn Tạp Địch Âu.


“Lạp Địch Nhã, ta đã quá dung túng cho con! Khiến con không biết chừng mực! Hôm nay ta sẽ làm theo ý muốn của Ma tướng, tiễn con tới nơi con sớm nên tới để rèn luyện. Con rèn luyện tốt rồi hãy trở về!” Hiển nhiên lần này Tạp Địch Âu đã tức giận tới cực điểm, nói xong những lời này liền vung tay tạo dấu ấn. Một luồng ánh sáng màu đen đánh lên người Lạp Địch Nhã.


Trong ánh mắt kinh ngạc của Lạp Địch Nhã và mọi người, Lạp Địch Nhã kêu thảm một tiếng rồi biến mất ngay tại chỗ.


Không gian ma pháp!


Người biết ma pháp này ngây ngẩn.


Xem ra hôm nay Ma vương Tạp Địch Âu thật nổi giận rồi, lại nhẫn tâm đưa con gái mà mình thương yêu tới thế giới khác để rèn luyện. Hơn nữa lại còn phế đi tu vi của Lạp Địch Nhã!


“Phụ vương!” Phong Dật Hiên kinh hãi. Bộ dạng này của Tạp Địch Âu hắn chưa bao giờ thấy. Xem ra hôm nay đã chạm tới ranh giới cuối cùng của ông nên ông mới vô tình như vậy.


“Con cút ra cho ta!” Tạp Địch Âu rống giận, một luồng ánh sáng màu đen đáng sợ đã được tạo ra trên tay.


Lúc này, Ma tộc đang vây ở dưới đều đã sôi trào.


“Vương!”


“Vương!!”


“Giết con người đê tiện đó đi!”


“Biến con người đó thành mảnh vụn đi!”


Phong Dật Hiên vừa vội vừa giận, lạnh mắt nhìn phía dưới, quát lên, “Mẹ nó, câm miệng cho ta!”


Nhất thời, phía dưới câm như hến. Các Ma tộc nhìn nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Dật Hiên đang phẫn nộ điên cuồng, rồi quay sang nhìn Tạp Địch Âu đang giằng co với hắn.


Tạp Địch Âu vừa thấy cảnh này thì mặt càng đen hơn, siết chặt nắm đấm khiến nó vang lên tiếng răng rắc.


Phong Dật Hiên và Tạp Địch Âu nhìn nhau. Lửa giận trong mắt ông nóng rực, lòng Phong Dật Hiên không ngừng trầm xuống, trầm xuống…


Hắn là người rõ nhất thực lực của Tạp Địch Âu.


Ở Ma giới không ai là đối thủ của ông.


Ai cũng không thể, kể cả Phong Dật Hiên mình cũng kém một bậc.


Lãnh Lăng Vận giận tái mặt, mặt không biến sắc mà chắn trước mặt Thích Ngạo Sương. Hắn không ngờ rằng mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Hoàn toàn không ngờ rằng chí tôn của Yêu giới lại trực tiếp truyền tống bọn họ tới nghi thức lên ngôi của Ma vương Ma tộc, càng không ngờ lại phải đối đầu trực diện với Ma vương thế này.


Dù vào lúc mạnh nhất hắn cũng không thắng được Lạp Địch Âu, cùng lắm là dùng toàn lực thì hai bên đều tổn thương. Mà bây giờ một nửa sức mạnh của hắn không ở trên người nên càng không có phần thắng.


Dưới cái nhìn của mọi người, đối mặt với Ma vương đang thịnh nộ, hắn thật không nắm chắc được có thể đưa Thích Ngạo Sương toàn thân trở ra.


“Vì sao người lại ngăn cản Phong Dật Hiên và con ở bên nhau?” giọng nói thật thấp của Thích Ngạo Sương lạnh lùng vang lên.


Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sững sờ.


Tạp Địch Âu cười lạnh: “Bởi vì thân thể nó chịu lời nguyền, tuyệt đối không cho phép phát sinh chuyện gì với ngươi!”


Lúc này Thích Ngạo Sương ngây ngẩn. Có ý gì? Lời nguyền? Trên người Dật Hiên có lời nguyền? Cho nên không thể phát sinh chuyện gì với mình? Lời nguyền này có liên quan gì tới mình?


Không cho Thích Ngạo Sương thời gian suy nghĩ, Tạp Địch Âu đã ra tay.


Mặt Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, bước lên.


“Cút ngay!” Tạp Địch Âu quát lên, lấy ông làm trung tâm, một luồng khí lạnh đáng sợ lan ra xung quanh. Luồng khí này có hình màu đen, tựa như sóng biển, điên cuồng lan ra ngoài. Trong lòng các Ma tộc dưới đài cao run sợ. Ma tướng còn đỡ, Ma tộc cấp thấp ở xa trực tiếp bị đánh bay.


Mọi người đều biến sắc, lần đầu tiên thấy Tạp Địch Âu bộc phát như thế.


“Chúng tướng nghe lệnh! Giết nữ tử loài người này sẽ được trọng thưởng. Nếu ai ngăn cản, giết không cần hỏi!” mặt Tạp Địch Âu dữ tợn, giọng nói âm lãnh tràn đầy tàn khốc và kiên quyết.


“Phụ vương!!!” Phong Dật Hiên không thể tin được mà nhìn Tạp Địch Âu đang có gương mặt dữ tợn. Vì sao phụ vương nhất định phải đuổi tận giết tuyệt như thế? Vì sao?!


“Lên!” Tạp Địch Âu gầm lên, ngọn lửa màu đen trong tay đã điên cuồng đánh tới.


Các Ma tộc dười đài cao cười kỳ quái, ùa hết lên. Vô số Ma tộc màu đen bay trên không, mục tiêu là Thích Ngạo Sương.


Phong Dật Hiên cắn răng, trong mắt lóe lên đau đớn.


Kết xuất kết giới cực nhanh, dù hắn biết kết giới của mình căn bản không thể ngăn cản được Địch Âu có thực lực cao hơn mình.


Mặt Lãnh Lăng Vân sắc lạnh, chắn sau lưng Thích Ngạo Sương.


Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân bảo vệ Thích Ngạo Sương ở giữa.


Tạp Địch Âu thấy tình huống này thì càng tức giận hơn. Ngọn lửa đầu tiên còn chưa đánh tới thì trong tay đã tạo ra ngọn lửa thứ hai.


Mà tất cả các Ma tộc cũng kêu lên quái dị, bay lên, tất cả ma pháp cùng chào hỏi Thích Ngạo Sương và Lãnh Lăng Vân. Trong nhất thời, ánh sáng đủ màu lóe lên sặc sỡ lóa mắt, khiến người ta hoa cả mắt. Không khí điên cuồng lưu động lung tung, hơi thở cuồng bạo khiến người ta khó thở. Nếu những ma pháp này cùng bay tới đây thì hậu quả ai cũng có thể nghĩ tới!


Lòng Phong Dật Hiên cực kỳ nóng nảy. Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cũng càng ngày càng trầm xuống.


Thích Ngạo Sương cắn răng, thầm nhẩm chú ngữ. Ma vương phản ứng quá kích động như thế. Chuyện này có bí mật gì?


Đang lúc đợt tấn công sắp ập đến thì xảy ra chuyện khiến người ta kinh ngạc. Trên người Thích Ngạo Sương tản ra ánh sáng bảy màu, vây chặt lấy nàng ở bên trong. Sau đó ánh sáng bảy màu lan rộng ra, không ngừng lan rộng ra, vây lây Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân. Ba người Thích Ngạo Sương cảm thấy luồng ánh sáng bảy màu này ấm áp dịu dàng khác thường.


Chợt, ánh sáng bảy màu đột nhiên lan rộng ra, ầm ầm nổ tung, chiếu thẳng tới các Ma tộc khiến tất cả trắng lóa, không thể nhìn được gì.


Ngay sau đó, tất cả Ma tộc choáng váng. Toàn bộ ma pháp bọn họ phát ra quay trở lại! Công kích hung mãnh đã ập đến!


Trong nhất thời, người ngã ngựa đổ, trên trời hỗn loạn.


Ma pháp của Ma vương cũng bị bắn ngược lại, ngọn lửa màu đen đáng sợ đánh về phía Tạp Địch Âu. Sắc mặt Tạp Địch Âu sắc lạnh, đưa tay gạt khẽ, đánh bay toàn bộ ngọn lửa bị đánh bật lại. Những Ma tộc khác thì không được nhẹ nhàng như thế. Ma tướng cao cấp thì còn đỡ, những Ma tộc cấp thấp thì vô cùng thê thảm. Từng người một kêu lên sợ hãi rồi né ra, lại đụng phải Ma tộc bên cạnh, Ma tộc bên cạnh thì lại đụng phải người đứng gần. Vốn các Ma tộc cao cấp có thể né được ma pháp bị đánh ngược lại nhưng lại bị các Ma tộc khác vì né ra mà va lung tung khiến bất ngờ nên không thể làm gì được.


Trong nhất thời, trên không trung đại loạn, tiếng oán giận và tiếng trách mắng vang lên không ngừng. Tiếng kêu thảm thiết cũng dần dần vang lên.


Những tiếng động này vang vào trong tai Tạp Địch Âu khiến ông thấy đặc biệt chói tai, sắc mặt ông xanh ngắt như có thể chảy ra nước.


Hiển nhiên là trên người nữ tử loài người kia có bảo vật có thể phản xạ lại ma pháp. Chỉ là một con người đê tiện mà lại có thể khiến Ma giới của ông người ngã ngựa đổ thảm hại như vậy! Thật vô cùng đáng giận! Hôm nay không trừ khử nàng ta thề không bỏ qua!


Phong Dật Hiên nhìn thấy ánh mắt thẹn quá hóa giận của Tạp Địch Âu, trong lòng càng thêm trầm xuống. Hắn biết, hôm nay phải đối mặt với tình huống khó giải quyết nhất từ trước tới nay!


Lãnh Lăng Vân lạnh mắt nhìn Tạp Địch Âu sắp bùng nổ, trong lòng cũng không dám khinh thường.


Thích Ngạo Sương nhìn tình huống lộn xộn trước mắt, bỗng lấy nghiên mực lưu ly trong người ra, lại kinh ngạc khi nhìn thấy trên nghiên mực lưu ly xinh đẹp xuất hiện vài vết nứt rất sâu!


Lần đầu tiên phản xạ lại nhiều công kích ma pháp như thế, hiển nhiên đã vượt qua cực hạn của nghiên mực lưu ly. Cho nên trên đó mới xuất hiện nhiều vết nứt nhìn mà sợ như vậy.


“Lưu Ly? Lưu Ly?!” trong lòng Thích Ngạo Sương lo lắng, vội vàng gọi, nghiên mực trong tay không lên tiếng đáp.


“Loài người vô tri nhỏ bé, ngươi đi chết đi!” Tạp Địch Âu phi thân lên, đôi tay ầm ầm kết xuất thành dấu tay kỳ lạ, trong miệng lẩm bẩm chú ngữ phức tạp.


“Phụ vương!” Phong Dật Hiên cắn răng, đau đớn thoáng qua đáy mắt, cũng phi thân lên. Hắn rất rõ ràng chú ngữ này là gì.


“Ngạo Sương, muội lui lại.” Lãnh Lăng Vân bảo vệ Thích Ngạo Sương sau lưng, sắc mặt vô cùng nặng nề.


Trong lòng Thích Ngạo Sương phức tạp. Phong Dật Hiên vì mình mà đối đầu trực tiếp với cha ruột của mình, có thể hiểu được sự dằn vặt của hắn.


Mình phải làm thế nào mới phải đây? Phải làm thế nào mới có thể hóa giải cục diện bây giờ?


Tạp Địch Âu nắm chặt nắm tay tới mức các đốt ngón tay trắng bệch, một cỗ kình khí đáng sợ điên cuồng ngưng tụ trong tay. Tiếng nắm đấm nắm lại vang lên răng rắc càng ngày càng lớn, cuồn cuộn như sóng to gió lớn. Ai cũng biết rằng Tạp Địch Âu đã ngưng tụ toàn bộ sự tức giận vào đó.


“Con cút ngay cho ta!” Tạp Địch Âu điên cuồng hét lên, một luồng kình khí hữu hình hung mãnh đánh về phía Phong Dật Hiên. Phong Dật Hiên phun một ngụm máu, bị đẩy lui ra ngoài. Mục tiêu của Tạp Địch Âu là nhắm thẳng vào Thích Ngạo Sương.


Hiển nhiên Phong Dật Hiên không muốn tổn thương cha của mình nên không ứng phó toàn lực. Tạp Địch Âu nắm chắc điểm này nên mới không kiêng dè gì như thế.


Sắc mặt Lãnh Lăng Vân cực kỳ nặng nề. Trong lòng hắn không thể hiểu nổi vì sao Tạp Địch Âu vô cùng bình tĩnh, khi gặp Thích Ngạo Sương lại trở nên khác thường như thế. Tại sao lại khăng khăng muốn dồn Ngạo Sương vào đường chết?


Nhìn thấy tình huống như thế, Lãnh Lăng Vân không dám giữ lại gì cả.


“Đi!” Lãnh Lăng Vân quát khẽ, một luồng ánh sáng màu tím rực rỡ đánh thẳng về phía Tạp Địch Âu từ tay hắn.


Đôi mắt Tạp Địch Âu khẽ mở lớn, ầm ầm đánh kình khí trong tay mình ra.


Ầm --!!!


Tiếng nổ lớn vang lên, vang dội nơi chân trời, xuyên qua màng nhĩ của mọi người.


Ánh sáng màu đen khổng lồ và ánh sáng màu tím rực rỡ chạm vào nhau giữa bầu trời, tỏa ánh sáng rực rỡ ra xung quanh.


Rất nhiều Ma tộc tu vi thấp bị chấn đến mức phun máu ngay tại chỗ, sau đó liền hôn mê. Mà Ma tướng có tu vi cao hơn cũng không chịu nổi, bị chấn động tới mức hoa mắt chóng mặt. Bọn họ lần nữa lãnh giáo sức mạnh đáng sợ không thể với tới của Ma vương.


Lãnh Lăng Vân bị chấn lui lại hai bước mới ổn định được thân hình. Hắn khẽ híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo.


Thân hình của Tạp Địch Âu trên bầu trời không bị ảnh hưởng chút nào, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, rồi cười như điên: “Ha ha, không ngờ ngươi lại xuất hiện ở Ma giới chúng ta. Đại Yêu Vương! Hôm nay ta sẽ khiến ngươi có đi mà không có về!” Lúc này, Tạp Địch Âu đã nhận ra thân phận trước đây của Lãnh Lăng Vân, trong giọng nói không che giấu được hưng phấn.


“Ta không phải là Đại Yêu Vương gì cả. Tên ta bây giờ là Lãnh Lăng Vân.” Hắn trầm giọng trả lời.


Tạp Địch Âu nghe Lãnh Lăng Vân trả lời, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn thấy hắn bảo vệ Thích Ngạo Sương ở sau lưng, càng thêm giận tím mặt, rồi lại cười điên cuồng: “Tốt tốt! Chỉ là một con người mà có thể khiến Đại Yêu Vương của chúng ta che chở như thế. Hôm nay ta thật muốn xem xem các ngươi có thể bảo vệ nàng tới khi nào!”


Lúc này, cả người Tạp Địch Âu được bao phủ bởi ngọn lửa màu đen, xung quanh như tràn ngập một luồng hơi thở tử vong. Ngoại hình của Tạp Địch Âu cũng thay đổi. Mái tóc đen nhánh của ông bay múa trong không trung, càng ngày càng dài, một cái sừng chậm rãi mọc ra trên đầu, đôi mắt nhiễm màu đỏ. Tiếng vù vù vang lên không ngừng trên lưng ông, đôi cánh đen nhánh khổng lồ không ngừng mở rộng ra. Có khoảng hai mươi đôi cánh khổng lồ màu đen!


“Ma vương, ta không muốn đánh với ngươi. Vì sao ngươi phải khổ sở bức bách như thế?” rốt cuộc, Thích Ngạo Sương lạnh giọng nói, đối mắt với Tạp Địch Âu trên bầu trời.


“Ta chỉ muốn ngươi chết!” Tạp Địch Âu cười lạnh, “Hoàn toàn tiêu diệt ngươi, thân thể và linh hồn của ngươi không nên tồn tại!”


Thích Ngạo Sương liếc nhìn Phong Dật Hiên với khuôn mặt xám ngắt bên cạnh một cách phức tạp. Nàng biết bây giờ không chỉ thân thể hắn bị một kích của Tạp Địch Âu gây đau đớn mà còn đau đớn cả trên tinh thần.


Đánh? Không đánh?


Không đánh nghĩa là mất đi!


Đã đột phá tầng thứ mười hai của Liên Hoa Bảo Giám nhưng vẫn không phải là đối thủ của Tạp Địch Âu trước mặt!


Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ trên bầu trời, khẽ cau mày.


Vì là xác định tc ròi nên ta để xưng hô ta - chàng hén. Mặc dù mỗi lần gõ cái chữ chàng là nó cứ...sến sến thế nào ấy....


Quyển 4:


Chương 1: Ta sẽ không để chàng chết! (cao trào, đáng xem)


“Mẹ, ổn định tinh thần lại, cảm nhận ánh mắt trời. Con sẽ dốc toàn lực làm cầu nối cho người. Lưu Ly! Con muốn báo thù cho Lưu Ly!” Chợt, Kim Liên im lặng đã lâu lại lên tiếng vào lúc này. Giọng nói trầm thấp cứ như vậy mà đột ngột vang lên trong đầu Thích Ngạo Sương.


“Lưu Ly sao rồi?” Thích Ngạo Sương cau mày, lo lắng hỏi.


“Còn một hơi thở. Lần này đánh xong, con muốn chữa thương cho nàng, có lẽ rất lâu sẽ không xuất hiện đâu.” Trong giọng nói của Kim Liên có đau lòng và tức giận, “Cho nên, mẹ, xin người nhanh lên. Một kích phải trúng!”


“Ma vương, ta không muốn đối đầu với ông.” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ma vương, trầm thấp nói.


“Chỉ là một con người hèn mọn mà lại nói khoác không biết ngượng. Hôm nay ta sẽ khiến ngươi tan thành mây khói!” bây giờ giọng nói của Tạp Địch Âu tựa như sấm rền, khiến lỗ tai mọi người ong ong, càng khiến lòng người run sợ.


“Đừng!” Phong Dật Hiên đau đớn cau mày, trong lòng như vạn tiễn xuyên tâm.


Lãnh Lăng Vân đứng trước mặt Thích Ngạo Sương chợt mở lớn mắt, chỉ vì hắn cảm thấy từ sau lưng truyền tới cảm giác nóng rực đáng sợ không thể diễn tả thành lời.


“Lăng Vân, huynh tránh ra.” Giọng Thích Ngạo Sương thật thấp, yếu ớt nhưng lại như kéo dài bất tận.


Lãnh Lăng Vân ngẩn ra, từ từ quay đầu lại thì thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Thích Ngạo Sương dần dần phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ. Theo bản năng, hắn đứng sang bên cạnh. Mèo Tầm Bảo cũng nhảy từ lưng Thích Ngạo Sương sang vai hắn.


Thích Ngạo Sương chậm rãi giơ tay phải lên, một thanh thần khí kỳ lạ hiện lên trên tay, nhắm thẳng vào Ma vương trên cao. Mà trên mặt nàng từ từ hiện lên một tầng vầng sáng màu vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn như thần thánh không thể khinh nhờn. Mà dần dần, cả người nàng cũng được một tầng vầng sáng màu vàng bao phủ.


“Lời nguyền trên người Dật Hiên là gì? Ông không muốn cởi bỏ cho chàng sao?” giọng Thích Ngạo Sương xa xôi lạnh giá.


“Ha ha ha ha ~~~~” Ma vương bay trên trời, cười như điên, “Đã muộn rồi. Từ khi ngươi đặt chân lên đây thì lời nguyền đã được khởi động…” Mà biện pháp ngăn cản lời nguyền chính là hoàn toàn hủy diệt ngươi! Ma vương không nói ra câu tiếp theo.


Thích Ngạo Sương khẽ híp mắt, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh. Lời của Ma vương…


“Đi chết đi! Con người đê tiện quấy nhiễu tâm trí của con ta.” Ma vương cười ác độc, tay phải không ngừng tụ lực. Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, hoa văn màu đen trong lòng bàn tay ông không ngừng lớn lên, lan rộng. Hơi thở màu đen cấp tốc tụ đến từ bốn phương tám hướng. Tiếng động như sóng to gió lớn khiến người ta sợ mất mật. Tất cả đều như đổi màu, tối tăm không có ánh sáng.


“Tụ!” Thích Ngạo Sương rủ thấp mí mắt, quát khẽ. Trong nháy mắt, lấy nàng làm trung tâm, một luồng sóng khí màu vàng mắt thường có thể nhìn thấy được nổ tung ra bốn phía. Sau đó, một cột ánh sáng màu vàng kim chiếu xuống từ trên bầu trời âm u, hoàn toàn bao phủ Thích Ngạo Sương bên trong. Mà cột ánh sáng này rõ ràng chiếu thẳng từ mặt trời xuống!


Sức mạnh mặt trời?! Đây chính là vầng sáng mặt trời cực nóng?


Tất cả Ma tộc sợ ngây người, ngây ngốc nhìn một màn trước mặt. Nàng có phải là con người không? Sao có thể sử dụng được sức mạnh mặt trời?


Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía khiến người ta không thể mở mắt được. Ánh sáng không ngừng lan rộng. Bầu trời vốn âm u cũng từ từ sáng lại. Ánh sáng màu vàng đang không ngừng xua đuổi bóng tối.


Mặt Tạp Địch Âu biến sắc, trên tay không dừng lại, gầm lên một tiếng, ngưng tụ sức mạnh kinh khủng đó lại, lao thẳng xuống.


Mặt Thích Ngạo Sương lạnh băng, huy kiếm nghênh đón.


Như ngựa phi, như sóng biển…


Tiếng vang ầm ầm chấn động trời đất.


Đất trời đổi màu!


Bóng dáng hai người gặp nhau giữa không trung.


Máu, không ngừng nhỏ xuống từ trên trời, tung bay, rơi đầy đất tạo thành đóa hoa yêu dã, dần dần tạo thành một con đường bằng máu nhìn thấy ghê người!


Vậy mà hai người lại không hề bị thương.


Có người chắn giữa hai người, tiếp nhận công kích toàn lực của cả hai.


Người này là Phong Dật Hiên.


“Không ---!” Ma vương mất khống chế, rống to, bay trên không, đau đớn không thể tả mà cười dài. Ông rõ nhất sức mạnh của một kích toàn lực này của mình! Ông biết con người này có chỗ bất phàm của nàng nên dùng hết toàn lực vào một kích, định khiến con người này tan thành mây khói, kể cả linh hồn! Bây giờ lại bị Phong Dật Hiên đón lấy…!!!


“Lời nguyền đã ứng nghiệm sao? Không, không! Tại sao lại như thế?” Tạp Địch Âu như mất trí, lơ lửng trên trời, ánh mắt tan rã, lẩm bẩm trong miệng. Giọng nói hờ hững chứa thê lương và bi thương vô tận.


Chuyện mình trăm phương ngàn kế ngăn cản vẫn xảy ra!


Vốn nghĩ rằng lấy con người này ra uy hiếp, khiến con trai tránh xa là có thể tránh khỏi lời nguyền độc ác này. Nhưng không ngờ nó vẫn ứng nghiệm, hơn nữa còn ứng nghiệm nhanh hơn dưới sự thúc đẩy của mình.


Chẳng lẽ mình sai rồi sao?


Tạp Địch Âu kinh ngạc mà nhìn Phong Dật Hiên mặt không còn chút máu nào đang từ từ rơi xuống, chợt kêu to mộ tiếng, một luồng khí thế lấy ông làm trung tâm, lan rộng ra xung quanh…


Trường kiếm trong tay Thích Ngạo Sương biến mất, xông lên phía trước, ôm chặt lấy Phong Dật Hiên khuôn mặt đã tái nhợt, từ từ hạ xuống.


“Tại sao?” thân thể Thích Ngạo Sương run khẽ, đáy lòng vô cùng sợ hãi. Nhìn khuôn mặt tái nhợt dường như trở nên trong suốt của Phong Dật Hiên, lòng Thích Ngạo Sương chìm xuống đáy vực. Cái lạnh không ngừng xâm nhập vào nàng. Nàng chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, tâm cũng dần dần lạnh đi.


“Ta…Sẽ không để nàng chết, nhưng…cũng không muốn phụ vương bị thương…” trên khuôn mặt tái nhợt của Phong Dật Hiên là nụ cười thản nhiên, tựa như chỉ giây lát sau là sẽ biến mất.


Thích Ngạo Sương cứ như vậy mà ôm Phong Dật Hiên từ từ đáp xuống đài cao.


Lãnh Lăng Vân ngơ ngác nhìn mọi chuyện trước mắt, mắt nhói đau, tâm, còn đau hơn…


“Linh hồn của ta…sẽ phải tan đi…Ngạo Sương, ta, không thể thực hiện lời hứa của mình…” Phong Dật Hiên cười yếu ớt, không đợi Thích Ngạo Sương nói, dùng hết sức quay lại nhìn Lãnh Lăng Vân sau lưng nàng, nói thật nhỏ, “Lãnh Lăng Vân, mau…đưa Ngạo Sương đi…”


Giờ phút này Tạp Địch Âu vẫn cười dài đầy đau đớn trên bầu trời, nhưng nếu ông phục hồi tinh thần lại thì sẽ không đi được nữa! Phong Dật Hiên lo chuyện này, nên mới nói Lãnh Lăng Vân lập tức đưa Thích Ngạo Sương đi.


“Không!” giọng Thích Ngạo Sương run rẩy.


Đáy mắt Phong Dật Hiên thoáng qua lo lắng, buồn rầu, bi thương, không muốn, quyến luyến, vẫn từ từ dùng hết sức mà đưa tay phải của mình ra, muốn vuốt ve gương mặt Thích Ngạo Sương mà mình vẫn nhớ nhung.


Thích Ngạo Sương nắm tay Phong Dật Hiên, nói như đinh chém sắt: “Ta sẽ không để chàng chết!”


Phong Dật Hiên cười nhàn nhạt. Tất cả đều đã muộn. Thân thể của hắn không chịu nổi một kích trí mạng này của Tạp Địch Âu và Thích Ngạo Sương.


“Tạp Mễ Nhĩ….”


Thích Ngạo Sương nắm chặt tay Phong Dật Hiên, ngẩng mặt lên trời gào to.


Thê lương, kéo dài, chờ đợi…


Khiến mọi người nghe được mà run lên.


“Tạp Mễ Nhĩ, con biết thầy có thể làm được. Ra đi! Ra đi! Hãy cứu chàng!” Thích Ngạo Sương ngẩng mặt lên trời gọi, trong giọng nói chứa đau thương vô cùng và mong đợi.


Phong Dật Hiên hơi sững sờ, Lãnh Lăng Vân sửng sốt.


Thân hình Tạp Địch Âu hơi khựng lại giữa bầu trời.


Aiz….


Một tiếng thở dài sâu kín, thật dài, nhẹ nhàng vang lên.


Tiếng thở dài này như vang lên ở chân trời, lại như vang lên bên tai, trong tim mỗi người.


Là ai?


Là ai mà lại có thực lực đáng sợ như thế này?


Ngay sau đó, bầu trời chợt sáng sủa.


Trời xanh mây trắng, gió nhẹ nhàng thổi.


Một nam tử áo trắng xuất hiện trên trời, cứ tự đắc cách biệt như thế mà đứng trên bầu trời. Một tiếng thở dài nhẹ nhàng kia là của hắn.


Mà nam tử áo trắng này chính là Tạp Mễ Nhĩ đột nhiên biến mất.


“Ngạo Sương…” giọng nói nhẹ nhàng của Tạp Mễ Nhĩ bay tới.


“Tạp Mễ Nhĩ, cứu Dật Hiên đi. Thầy có thể làm được, con biết mà!” Thích Ngạo Sương ngẩng đầu, vội vàng cầu xin Tạp Mễ Nhĩ.


Lãnh Lăng Vân nhìn Tạp Mễ Nhĩ đầy phức tạp. Rốt cuộc hắn là ai? Tồn tại như thế nào?


“Ta có thể.” Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, ngàn vạn phong tình.


“Cứu chàng!” Thích Ngạo Sương càng vội hơn.


“Nhưng phải cho ta lý do để cứu hắn.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười dịu dàng như cũ, cười tao nhã, nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Ta không có lý do gì để cứu hắn. Nếu con bị thương thì ta sẽ cứu nhưng hắn thì không…”


Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ rất quen thuộc nhưng lại như xạ lạ. Hắn đang cười nhưng đáy mắt là lãnh khốc, không có chút độ ấm và gợn sóng nào.


Hắn không nói đùa mà là nghiêm túc khác thường.


“Vì...Vì sao?” đôi mắt Thích Ngạo Sương bỗng nhiên co lại, kinh ngạc mà nhìn Tạp Mễ Nhĩ vẫn đang cười.


“Không vì sao cả.” Tạp Mễ Nhĩ vẫn cười, giọng nói nhẹ nhàng, hờ hững, mềm mại nhưng không có chút độ ấm nào!


Thích Ngạo Sương ngơ ngác quay lại, cúi đầu nhìn sắc mặt Phong Dật Hiên càng ngày càng tái. Nàng càng hoảng sợ hơn khi cảm thấy lực sinh mệnh của Phong Dật Hiên đang dần biến mất, không ngừng biến mất…


Nếu tiếp tục như vậy thì Phong Dật Hiên sẽ rời khỏi nàng mãi mãi, không bao giờ quay lại nữa!


Một luồng tuyệt vọng và đau thương khôn cùng vây lấy Thích Ngạo Sương. Nàng chỉ có thể nắm thật chặt tay Phong Dật Hiên không buông.


Lãnh Lăng Vân nhìn bộ dạng này của Thích Ngạo Sương thì trong lòng vô cùng khó chịu, càng tự hỏi mình rằng nếu người ngã xuống là mình thì có phải Ngạo Sương cũng sẽ không kiềm chế được như thế hay không? Sẽ sao? Sẽ sao?...


“Meo meo ~~ meo meo ~~” chợt, mèo Tầm Bảo đứng trên vai Lãnh Lăng Vân không ngừng kêu lên. Lãnh Lăng Vân nghe tiếng kêu của nó thì ngơ ngác, bởi vì trong đầu xuất hiện giọng nói của một người khác.


Lãnh Lăng Vân ngơ ngác mà nhìn Thích Ngạo Sương đang đau lòng gần chết, nhìn sắc mặt Phong Dật Hiên tái nhợt đến gần như trong suốt, rồi lại ngẩng đầu nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang cười hờ hững.


Chợt, Lãnh Lăng Vân nhẹ nhàng cười, ngẩng đầu, trầm giọng nói với Tạp Mễ Nhĩ: “Tạp Mễ Nhĩ, lời của ngươi là thật? Nếu Ngạo Sương bị thương thì ngươi nhất định sẽ cứu?”


“Đó là đương nhiên.” Tạp Mễ Nhĩ cười một tiếng thật thấp, nhẹ nhàng nhướng mày, phun ra một câu như vậy. Đáy mắt vẫn không có chút gợn sóng nào.


“Vậy thì ta tình nguyện.” Lãnh Lăng Vân cúi đầu, nói một câu thật thấp với không khí, tựa như lẩm bẩm, vừa như đang nói với người kia.


Dứt lời, hắn từ từ đi lên phía trước, đứng bên cạnh Thích Ngạo Sương, cười như hoa đào, nhẹ nhàng nói: “Ngạo Sương, ta tin muội. Phong Dật Hiên, ngươi tin Ngạo Sương không?”


Phong Dật Hiên ngơ ngác nhưng vẫn gật mạnh đầu. Hắn thấy được sự tự tin tràn ngập và kiên quyết trong mắt Lãnh Lăng Vân.


“Vậy thì, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.” Lãnh Lăng Vân đột nhiên nói một câu như vậy rồi nhẹ nhàng gỡ bông tai thủy tinh màu tím trên tai Thích Ngạo Sương xuống.


Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương còn chưa hiểu ý của Lãnh Lăng Vân, trước mắt đã bị một luồng ánh sáng màu tím bao vây. Ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt vây chặt lấy ba người bọn họ.


“Meo meo!!!” mèo Tầm Bảo quơ múa móng vuốt, nhảy lên xung quanh luồng ánh sáng màu tím.


Lúc này Tạp Địch Âu đã không còn cuồng bạo như vừa rồi mà sững sờ nhìn luồng ánh sáng màu tím rực rỡ chói mắt. Sao ông cảm thấy sinh mệnh của Phong Dật Hiên vốn đang trôi đi lại dừng lại?


Tạp Mễ Nhĩ khẽ híp mắt, nụ cười trên mặt cứng lại, như có điều suy nghĩ mà nhìn luồng ánh sáng màu tím.


“Tạp Mễ Nhĩ, phải nhớ lời ngươi nói…” giọng nói thật thấp của Lãnh Lăng Vân truyền ra từ luồng ánh sáng màu tím.


“Có ý tứ, ha ha, vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Ta mỏi mắt chờ mong.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tạp Mễ Nhĩ lại hiện ra nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này không giống trước.


Ánh sáng màu tím càng ngày càng đậm…


Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn luồng ánh sáng màu tím nhưng không thể nhúng tay vào. Uy áp của nam tử bạch y kia đã nói rõ tất cả. Mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn! Hắn đang làm gì?


Tạp Mễ Nhĩ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay áo.


Ngay sau đó, luồng ánh sáng màu tím biến mất…


Mà ở đó không có gì cả. Không thấy Phong Dật Hiên, không thấy Thích Ngạo Sương, Lãnh Lăng Vân cũng không thấy…


Chỉ có mèo Tầm Bảo lông trắng như tuyết đang ngồi xổm ở đó. Mèo Tầm Bảo ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bóng dáng của Tạp Mễ Nhĩ cũng đã biến mất.


“Meo meo?” Mèo Tầm Bảo híp mắt, gật đầu một cái, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Tạp Địch Âu trợn mắt. Đúng vậy, ông không nhìn lầm. Con mèo kia lại có thể lộ ra vẻ mặt như thế!


Không đợi Tạp Địch Âu kịp phản ứng, ngay sau đó, bóng dáng của mèo Tầm Bảo cũng biến mất tại chỗ.


Tất cả trở lại yên lặng, tựa như tất cả vừa rồi chưa từng xảy ra. Nếu không phải xung quanh lộn xộn thì ai có thể biết được vừa rồi ở đây từng xảy ra trận đánh kinh thiên động địa?


Tạp Địch Âu ngơ ngác mà nhìn đài cao không có gì, hoàn toàn sửng sốt. Người đâu? Sao lại không thấy? Con trai của mình, đứa con mà mình vẫn thương yêu và lấy làm kiêu ngạo không thấy đâu nữa.


Nhưng Tạp Địch Âu rất rõ một điều. Con trai của mình không chết!


Nhưng đi đâu?


Người mặc bạch y có thực lực đáng sợ đó đã đưa bọn họ đi đâu?


Chẳng lẽ lời nguyền này có thể giải?


Mà thiếu nữ loài người kia chính là điểm quan trọng để giải lời nguyền? Thật là như vậy sao? Lòng Tạp Địch Âu vốn yên tĩnh lại lần nữa nổi lên sức sống.


Có lẽ, thật có thể thay đổi!


——————————


Vậy, Ngạo Sương, chúng ta chờ muội. Ta và Phong Dật Hiên chờ muội.


Chúng ta chờ muội…


Có ý tứ, ha ha, vậy ta liền thành toàn các ngươi.


Ta mỏi mắt chờ mong.


Những lời này là có ý gì?


Đầu, thật là đau, thật là đau…


Trong đầu vang lên mấy câu nói này khiến đầu Thích Ngạo Sương đau như muốn nứt ra.


Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?


Dật Hiên! Lăng Vân! Tạp Mễ Nhĩ!


Mọi người ở đâu?


Thích Ngạo Sương đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra thì thấy rèm che vô cùng hoa lệ trên đầu.


Từ từ quay sang thì thấy mình đang ở trong một căn phòng trang trí hoa lệ.


Nhưng xa lạ…


Đây là đâu?


Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đâu?


Tạp Mễ Nhĩ đâu?


A Bảo đâu?


Sao lại không ở đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK