Địch Thản Tư mặt lạnh lùng, chậm rãi từ cửa đi vào. Mỗi bước đi làm cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực vô hình, đi một bước những người bên cạnh liền lùi một bước. Cứ như vậy nhường cho hắn một con đường.
Thích Ngạo Sương lúc này phục hồi tinh thần lại, không đứng lên, nhưng đáy mắt dần dần hiện lên tia tức giận.
Địch Thản Tư vừa ra tay tàn nhẫn như vậy. Không lưu tình chút nào, mặc dù Thích Ngạo Sương muốn trấn uy bọn họ nhưng hoàn toàn không cần cách làm tàn nhẫn như vậy.
Trên mặt Địch Thản Tư âm trầm, cứ như vậy chậm rãi đi tới chỗ trước mặt của Thích Ngạo Sương, khẽ rũ mắt xuống, nhìn Thích Ngạo Sương. Ánh mắt sắc bén còn có mơ hồ tức giận.
"Ta nói qua với đệ rồi, không cần quá quan tâm đến chuyện khác." Địch Thản Tư thanh âm âm trầm lạnh lẽo.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, mắt lạnh nhìn Địch Thản Tư. Ánh mắt bén nhọn khác thường.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau, cũng không có nói chuyện.
Trong đại điện an tĩnh cũng có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của mọi người.
Trong lòng của Kiều Nạp Sâm lòng có chút mơ hồ khẩn trương, hắn cảm thấy, Thích Ngạo Sương tức giận, mà Địch Thản Tư hình như cũng vậy.
Tháp Lệ Na cùng một đám đệ tử trên mặt tái nhợt vô cùng, hoàn toàn không biết làm sao. Thực lực của Địch Thản Tư và tính tình cổ quái của hắn, bọn họ cũng nghe qua, hôm nay chính mắt thấy được một màn này, trong lòng càng thêm khẩn trương. Trên đất máu chảy đã bắt đầu dần dần biến thành đen, đọng lại. Thoạt nhìn thấy mà ghê. Các trưởng lão của Thiên Đạo Môn cũng âm thầm nuốt ngụm nước miếng, không ai dám nói chuyện. Địch Thản Tư là nhân vật truyền kì, chỉ cần hắn nguyện ý, sợ rằng có thể đem Thiên Đạo biến thành bình địa.
"Sự tình của chúng ta, không cần huynh quan tâm." Hồi lâu, Thích Ngạo Sương rốt cuộc lạnh lùng phun ra một câu nói như vậy.
Lời nói của Thích Ngạo Sương vừa rơi xuống, Sắc mặt của Địch Thản Tư âm trầm hơn, ánh mắt lạnh lẽo.
"Huynh không phải nên xuất hiện ở chỗ này. Chuyện ở đây ta biết cách giữ đúng mực." Thích Ngạo Sương không cho Địch Thản Tư cơ hội mở miệng, mà tiếp tục nói, "Còn nữa, Địch Thản Tư, ta muốn nói cho huynh biết, ta sẽ đột phá cảnh giới Phá Toái Hư Không trước huynh. Cho nên, chuyện của ta, không cần huynh lo lắng."
Sắc mặt Địch Thản Tư bỗng chốc biến đổi, ánh mắt hơn thâm thúy. Cứ như vậy nhìn thẳng Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương lại không chút nào né tránh, bộ mặt lạnh lùng nhìn Địch Thản Tư.
Trong đại điện tất cả mọi người cực kỳ khẩn trương, không khí cứng ngắc tới cực điểm.
Kiều Nạp Sâm trong lòng khẩn trương, tay đã khẽ run nắm thành nắm đấm. Thích Ngạo Sương hung hăng chọc giận Địch Thản Tư, như vậy sẽ có hậu quả gì? Nhưng là mặc kệ như thế nào, tuyệt đối cũng không có thể để cho Địch Thản Tư tổn hại tới Ngạo Sương được.
Sắc mặt của Tháp Lệ Na trắng bệch, khẩn trương mà lo lắng nhìn một màn trước mắt. An nguy của Thích Ngạo Sương nàng là người lo lắng nhất.
Trong đại điện không khí cứ như vậy cứng lại, không người nào dám nói chuyện, cũng không có ai dám động.
Giống như thật lâu, thế sự xoay chuyển.
"Ha ha ha ha ha ha......" Địch Thản Tư chợt cười, cứ như vậy đột ngột nở nụ cười.
Thích Ngạo Sương cau mày, mắt lạnh nhìn Địch Thản Tư.
"Tốt, ta chờ đệ bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không! Ta chờ đệ bước vào trước! Nhưng nếu đệ đột phá sau ta, ta liền giết chết tất cả bao gồm cả đệ!" Địch Thản Tư nhẹ nhàng phun ra một câu nói như vậy. Sau đó không có chú ý phản ứng của Thích Ngạo Sương, xoay người mặt hờ hững cứ như vậy rời đi. Mọi người lần nữa rối rít tránh ra, sợ hãi trong lòng nổi lên.
Thích Ngạo Sương nhìn chăm chú vào bóng lưng Địch Thản Tư, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Giờ khắc này, trong lòng Thích Ngạo Sương trong lòng chợt dâng lên ý niệm.
Nàng cùng người đàn ông này, sớm muộn gì cũng sẽ phải có một cuộc chiến
Đợi bóng lưng Địch Thản Tư hoàn toàn biến mất ở cửa đại điện, Thích Ngạo Sương mới thu hồi ánh mắt, nhìn đứng ở phía dưới mọi người đang yên lặng như tờ.
Mọi người thấy ánh mắt của nàng rất phức tạp, rất phức tạp.
Địch Thản Tư, đuổi theo Thích Ngạo Sương tới Thiên Đạo Môn, nhưng chỉ vì một lý do buồn cười sẽ đại khai sát giới. Cùng Thiên Đạo Môn có liên quan sao? Mà đem cả Thiên Đạo Môn tận diệt vậy?
Những ánh mắt phức tạp này có không cam lòng, có oán giận, có trách khứ......
Nhưng lại không có ai dám nói một từ, không có một người nào dám mở miệng nói gì. Toàn bộ là sử dụng ánh mắt kháng nghị
Thích Ngạo Sương cứ như vậy nhìn mọi người, không tiếng động. Cuối cùng chậm rãi nhép nhép miệng môi, mới cật lực nói ra một câu tới: "Nhị Trưởng Lão, ngài kế nhiệm Môn chủ thôi. Ngài thích hợp nhất. Tứ Trưởng Lão trời sanh tính có chút lỗ mãng, không phải người thích hợp."
Phía dưới vẫn như cũ yên lặng như tờ, không người nào dám phản đối. Chỉ là mọi người ánh mắt phức tạp hơn.
Thích Ngạo Sương nói xong câu này, liền sẽ không muốn nói chuyện nữa. Liếc nhìn trên đất thi thể đã lạnh, thở dài một tiếng. Người kia, vốn là không cần chết. Nhưng bởi vì mình mà chết, còn cái chết thê thảm như thế. Đây tất cả, vốn là không cần phát triển đến nước này......Mình muốn giải quết vấn đề nhưng không phải như vậy.
Thích Ngạo Sương từng bước một đi xuống đại điện, từ từ đi tới cửa. Nhị Trưởng Lão đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, muốn mở miệng gọi lại, muốn nói cái gì, Kiều Nạp Sâm lại đi lên trước, ngăn lại. Tứ Trưởng Lão trợn mắt cũng muốn tiếng lên, Kiều Nạp Sâm lần này thì không phải là ra dấu tay rồi, mà là trực tiếp ra tay, khiến Tứ Trưởng Lão khó chịu vuốt cổ của mình, lại một chữ cũng nói không ra được.
Tháp Lệ Na kinh ngạc nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, một cỗ cảm giác thương tiếc lan tràn. Tại sao giờ phút này cảm thấy bóng lưng của Thích Ngạo Sương sao mà thê lương vậy......
Trong đại điện mọi người anh mắt sáng quắc đưa mắt nhìn Thích Ngạo Sương đi xa. Tháp Lệ Na đứng tại chỗ, trong lòng chua xót. Nàng hiểu, từ nay về sau Thiên Đạo Môn cùng Thích Ngạo Sương là càng lúc càng xa rồi, về sau sợ rằng sẽ không còn giao tình gì nữa. Lần này mình thỉnh cầu Thích Ngạo Sương tới giúp một tay, chẳng lẽ là sai lầm sao? lòng của Tháp Lệ Na chua xót vô cùng.
Thích Ngạo Sương từ từ đi về phía trước đi, Kiều Nạp Sâm theo ở phía sau, duy trì khoảng cách nhất định, lại không thấy đuổi theo. Hắn biết, hiện tại Thích Ngạo Sương cần chính là mình an tĩnh một chút.
Địch Thản Tư lời nói vẫn còn vang ở trong đầu Thích Ngạo Sương. Cái nam nhân nguy hiểm này...... Nếu hắn bước vào cảnh giới Phá Toái Hư Không trước mình, hắn sẽ giết tất cả mọi người có liên quan tới mình, thật vô lý!
Thích Ngạo Sương cứ như vậy yên lặng đi bộ đi về phía trước đi, Kiều Nạp Sâm vẫn cùng yên lặng ở phía sau. Thích Ngạo Sương vẫn vô thức đi về phía trước, đợi lấy lại tinh thần, sắc trời đã tối xuống, phát hiện mình đi tới một địa phương xa lạ.
Trước mắt là một mảnh rộng rãi hạp cốc, mạn sơn biến dã hoa tươi, đủ mọi màu sắc, hương thơm say lòng người. Gió nhẹ nhàng thổi qua, đầy trời cánh hoa nhẹ nhàng Phi Dương, như mộng như ảo.
Đây là nơi nào? Thích Ngạo Sương đưa mắt liếc nhìn chung quanh, không có một bóng người. Kiều Nạp Sâm lúc này cũng không ở sau lưng, chẳng biết đi đâu.
Thích Ngạo Sương khẽ do dự, liền nhấc chân từ từ đi về phía trước đi.
Kiều Nạp Sâm lúc này vẫn còn ở miệng hạp cốc bận đến muốn dậm chân. Đây là cái gì địa phương quỷ quái?! Quỷ dị như vậy! Kết giới trước mắt không xuyên qua được, dùng biện pháp gì đều không thể rung chuyển nửa phần. Nhưng Thích Ngạo Sương lại giống như không có bị ảnh hưởng chút nào, cứ như vậy như thường xuyên qua. Đợi Kiều Nạp Sâm muốn tiếp tục theo sau lại phát hiện không thể tiếp cận, há mồm gọi Thích Ngạo Sương, Thích Ngạo Sương lại hoàn toàn không có phản ứng. Hình như kết giới ở kia cách âm hoàn toàn.
Thích Ngạo Sương cứ như vậy một mình tiến vào hạp cốc, vẫn đi về phía trước. Hoa nhiều màu sắc tung bay đầy trời, cảnh vật say lòng người. Chợt, một hồi gió mạnh thổi qua, Thích Ngạo Sương giơ tay che mặt.
Gió ngừng, hoa rơi.
Thích Ngạo Sương thả tay xuống, mở mắt ra, liền nhìn thấy một nam tử, một thân áo đen lẳng lặng đưa lưng về phía nàng.
Nam tử không quay đầu lại, chỉ là nhàn nhạt một câu: "Ngươi đã đến rồi." Không phải hỏi thăm, chỉ là nhàn nhạt một câu khẳng định. Giống như biết Thích Ngạo Sương nhất định sẽ tới.
"Ngươi là ai?" Thích Ngạo Sương thật thấp mở miệng, chậm rãi hỏi.
"Trên người ngươi, có mùi của nàng. Cho nên ngươi mới có thể vào." Nam tử áo đen kia không trả lời lời nói của Thích Ngạo Sương, mà là nói một câu như vậy làm cho Thích Ngạo Sương không rõ chân tướng.
"Mùi của nàng......?" Thích Ngạo Sương có chút chần chờ hỏi lại, trong lòng đang suy đoán người trong miệng hắn là ai.
"Đúng, nhất định là như vậy." Nam tử áo đen thở dài, vừa tựa như là tiếc hận, dứt lời xoay người lại, lộ ra khuôn mặt tuấn mĩ.
Thích Ngạo Sương nhìn người trước mắt, nhưng trong lòng càng thêm nghi ngờ. Hắn là ai? Rốt cuộc đang nói cái gì? Chợt, thích Ngạo Sương cảm thấy bên trong thân thể khác thường. Trường Không vốn đang ngủ say mà tự dưng tỉnh giấc. Hắn hình như đang phát run, hình như đang sợ.
"A, vật nhỏ này cũng thích ngươi, đi theo bên cạnh ngươi sao?" Nam tử áo đen kia cười nhạt. Lại đưa ra tay ra nhẹ vẫy một cái, Thích Ngạo Sương nhất thời cảm thấy thân thể trống rỗng, nữa ngẩng đầu nhìn thấy Trường Không bị nam tử áo đen nhẹ nhõm nắm trong tay, mà Trường Không đang run lẩy bẩy.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Thích Ngạo Sương lòng dâng lên cảnh giác.
"Ta a, ha ha, tên của ta là Kinh Phong." Nam tử áo đen khẽ mỉm cười, nhìn Thích Ngạo Sương nói, "Ta là người thân của A Bảo. Cho nên, ta sẽ không làm thương tổn ngươi và ngươi cái vật nhỏ này, không cần khẩn trương."
Kinh Phong cười cười, cầm Trường Không trong tay rồi lại nhẹ nhàng ném đi, ném về phía Thích Ngạo Sương. Thích Ngạo Sương vội vàng đưa tay ra tiếp được, bởi vì nàng nhìn ra được Trường Không cũng bị sợ choáng váng. Nếu là nàng không đưa tay tiếp nó thì chắc nó đã úp mặt xuống đất rồi.
Trường Không bị Thích Ngạo Sương túm được, trực tiếp như một làn khói chui vào thân thể Thích Ngạo Sương, cũng không có keeu nửa tiếng.
"Người thân của A Bảo?" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn nam tử áo đen, giờ mới hiểu được người hắn đang nói là A Bảo.
"Đúng, ta là người thân duy nhất của A Bảo." Kinh Phong nói tới chỗ này, trên mặt lộ ra một tia dịu dàng.
"Ngươi......" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Kinh Phong, trực giác của nàng tự nói với mình, người này tuyệt đối không đơn giản. Bởi vì trên người hắn không cảm thấy một tia hơi thở, không cảm thấy một chút lực lượng. Người trước mắt, giống như chính là một làn sương mỏn manh. Trong nháy mắt bỗng nhiên lại cảm thấy hắn hòa cùng thiên nhiên, giống một bức cổ họa. Giống như cái thế giới này chính là hắn, hắn chính là cái thế giới này.
Cảm giác rất quái dị, cũng rất kinh ngạc
"Thích Ngạo Sương, ngươi đã chuẩn bị tốt để đối mặt với vận mạng của ngươi chưa?" Kinh Phong nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi ra một câu như vậy.
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương hơn giật mình, tại sao người trước mắt nói như thể hắn biết trước tương lai vậy
"Số mạng ngươi tràn đầy chông gai......" Kinh Phong hình như ở khẽ thở dài một cái, "Ngươi có nghĩ là nên bỏ cuộc không?"
"Chưa từng có, trước kia sẽ không, hiện tại sẽ không, tương lai càng sẽ không!" Thích Ngạo Sương kiên định lắc đầu, nghiêm túc nói, "Ta sẽ thẳng tiếng về phía trước, sẽ không dừng lại, ai cũng không thể ngăn cản ta."
"Ha ha, ta muốn cũng thế. Cho nên, người nọ mới có thể kiên định chờ đợi như vậy sao?" Kinh Phong khẽ rũ mắt xuống tiệp, lẩm bẩm, hình như ở đối với lời nói của Thích Ngạo Sương, hắn tự nhủ với mình.
"Ngươi biết cái gì?" Thích Ngạo Sương có chút gấp gáp cảm giác nam tử trước mắt hình biết rất nhiều, tại sao biết có người đang chờ đợi nàng? Thích Ngạo Sương hỏi tới, "Ngươi là ai? Rốt cuộc là ai?"
"Ta sao? Ta là thủ hộ vị diện." Kinh Phong nhàn nhạt cười, ngẩng đầu nhìn xanh thẳm bầu trời, nhẹ nhàng nói, "Mãi mãi không thay đổi......"
Thích Ngạo Sương ngẩn ra, nhìn trước mắt người của nhất thời im lặng. Tại sao lại thấy được ưu thương nhàn nhạt đó? Đó là một loại cô độc tịch mịch ưu thương.
"Chỉ là, sự xuất hiện của ngươi, có lẽ sẽ đánh vỡ những quy luật kia." Trong mắt Kinh Phong thoáng qua ưu tư rồi biến mất, cúi đầu nhìn Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói.
"Vị diện kia, rốt cuộc có cái gì? Cảnh giới Phá Toái Hư Không, bước vào rồi về sau còn có âm mưu gì không?" Thích Ngạo Sương lần đầu tiên vội vàng hỏi một người như thế
"Ngươi, chính mình tự đi xem, sẽ hiểu thôi, không phải sao?" Kinh Phong cũng không trả lời mà lại hỏi ngược lại như vậy.
Thích Ngạo Sương vừa định mở miệng tiếp tục hỏi thăm, Kinh Phong lại nói thật nhỏ: "Người ngươi muốn tìm, vẫn còn ở chờ ngươi. Phải nhanh...... Nếu không, ngay cả người kia đều không thể tự bảo vệ bản thân nữa....."
Dứt lời, cuồng phong chợt nổi lên, thổi Thích Ngạo Sương cơ hồ đứng không vững.
"Cái gì? Ngươi nói như vậy có ý tứ gì? Người kia không thể tự vệ được nữa là sao? Người kia, có phải hay không Tạp Mễ Nhĩ? Có phải hay không......" Thích Ngạo Sương hô to, trong lòng nóng nảy. Người trước mắt, tuyệt đối biết cái gì đó. Nhưng tại sao hắn không nói rõ, mà là nói một chút như vậy! Gió ngừng thổi, nhưng là trước mắt không còn bóng dáng Kinh Phong nữa.
Chung quanh như cũ là hương thơm hoa tươi, mặt trời rực rỡ. Lại không có một bóng người, giống như mới vừa rồi Kinh Phong ra hiện chỉ là một cơn ảo giác.
Người ngươi muốn tìm, vẫn còn ở chờ ngươi.
Phải nhanh......
Nếu không, ngay cả người kia đều không thể tự vệ được nữa......
Người kia, là Tạp Mễ Nhĩ sao? Là Tạp Mễ Nhĩ sao?
Tạp Mễ Nhĩ không thể tự vệ được nữa? Làm sao lại như vậy? Rốt cuộc chuyện biến thành dạng gì, rốt cuộc Tạp Mễ Nhĩ làm sao?
Chợt, Trong lòng của Thích Ngạo Sương rất vội vàng. Đột phá, nhất định phải mau sớm đột phá. Nhất định phải đi vị diện! Lời nói của Lãnh Lăng Vân còn vang vọng trong tâm trí nàng, chúng ta sẽ chờ nàng!
Thích Ngạo Sương hít một hơi thật sâu, nỗ lực bình phục lại tâm tình của mình. Sau đó chậm rãi ngay tại chỗ ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh lại suy nghĩ của mình......
Dần dần, suy nghĩ hình như càng ngày càng rõ ràng, vừa hình như có một trọng điểm nàng không nắm bắt được.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Thích Ngạo Sương cứ như vậy ngồi lẳng lặng nơi đó, quên mất tất cả chung quanh.
Thời gian, không gian, vào giờ khắc này giống như đều không tồn tại.
Nàng cứ như vậy chậm rãi tiến vào một loại không gian không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Quên mất tất cả, thậm chí quên mất mình.
Khi Thích Ngạo Sương tỉnh lại lần nữa, Mặt trời đã nhô cao. Thích Ngạo Sương chậm rãi đứng lên, nhìn một chút hình như không có bất kỳ biến hóa nào chung quanh, nữa ngẩng đầu nhìn hạp cốc rồi xoay người đi ra ngoài.
Đi tới miệng hạp cốc, lại ngạc nhiên phát hiện Kiều Nạp Sâm đang ngủ gà ngủ gật.
"Kiều Nạp Sâm, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Thích Ngạo Sương kinh ngạc hỏi.
"À?" Kiều Nạp Sâm như ở trong mộng tỉnh lại, "Ngạo Sương, đệ cuối cùng đi ra."
"Cái gì?" Thích Ngạo Sương còn là một bộ dáng vẻ nghi hoặc, "Làm sao huynh biết ta ở chỗ này? Huynh tìm ta có chuyện gì sao? Đợi bao lâu? Tại sao không vào tìm ta?"
Lời nói Thích Ngạo Sương khiến Kiều Nạp Sâm dở khóc dở cười, chỉ có xoa xoa đầu nói: "Ngạo Sương, chẳng lẽ đệ quên mất, đệ ra khỏi Thiên Đạo Môn liền thần hồn điên đảo cứ đi về phía trước, cũng không có chú ý đến ta theo sau. Sau đó đến nơi này, nơi này có kết giới, đệ tùy tiện liền tiến vào, ta làm thế nào cũng không vào được, chỉ có ở chỗ này chờ đệ. Nửa tháng rồi, đệ rốt cuộc cũng đã ra."
"Cái gì?! Nửa tháng?" Thích Ngạo Sương kinh hãi, nàng chỉ là cảm giác mình ngồi một buổi tối, thế nào lại là qua nửa tháng?
"Đúng vậy a, nếu không đệ cho rằng ta sẽ tiều tụy như vậy, ta lo lắng cho đệ, nhưng mà ta lại không vào được. Đệ không sao chớ? Ở bên trong xảy ra cái gì?" Kiều Nạp Sâm nhìn từ trên xuống dưới Thích Ngạo Sương, càng xem càng kinh ngạc. Thích Ngạo Sương hình như có chút không giống trước kia, nhưng là, rốt cuộc không giống chỗ nào?
"Ta không sao." Thích Ngạo Sương cười nhạt, nhìn Kiều Nạp Sâm tiều tụy vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn cười nói, "Cám ơn."
"Ngạo Sương, đệ, giống như có chút không giống trước kia." Kiều Nạp Sâm cau mày nhìn Thích Ngạo Sương, vuốt cằm của mình.
"Đi thôi, chúng ta trở về. Ta nghĩ có chuyện phải giải quyết đã." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười kiên định.
"Ngạo Sương......?" Kiều Nạp Sâm có chút nghi ngờ, nhưng là thế nhưng hắn lại cảm thấy, Thích Ngạo Sương nửa tháng này hình như có chút thay đổi.
"Kiều Nạp Sâm, biết huynh, thật là tốt." Thích Ngạo Sương nở nụ cười, hai chân nhẹ nhàng một chút, bay thẳng lên không, không đợi Kiều Nạp Sâm lấy lại tinh thần, liền trực tiếp hướng đến Học Viện Ngôi Sao mà bay tới.
Kiều Nạp Sâm nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, tiếp theo là gương mặt cười khúc khích, sau đó cũng đuổi theo.
Khi Thích Ngạo Sương trở lại Học Viện thì thấy một cảnh tưởng hơi bật ngờ. Có hai người phờ phạc rã rượi ngồi ở thang đá lên, vừa một. Bên trái là Mạt Lý Na, bên phải là Tháp Lệ Na. Hai người tinh thần đều vô cùng không tốt, hai tay chống cằm, đầu thỉnh thoảng khẽ thở dài, hai người đều ở đây ngủ gà ngủ gật.
Đây là chuyện gì xảy ra? Thích Ngạo Sương có chút nghi hoặc nhìn hai người.
Kiều Nạp Sâm lúc này cũng rơi xuống, híp mắt ngáp dài lớn tiếng la hét: "Mệt chết ta, buồn ngủ quá buồn ngủ quá, ta hôm nay muốn ngủ, ta muốn ngủ ba ngày ba đêm đều không tỉnh dậy!"
Hai người bị Kiều Nạp Sâm đánh thức, cũng kinh hãi đột nhiên ngẩng đầu, sau đó thấy được người mà họ ngày đêm chờ đợi
"Thích Ngạo Sương!"
"Sư đệ......"
Hai nữ nhân đồng thời đứng lên liền chạy về phía Thích Ngạo Sương. Trên mặt đều là mừng rỡ như điên, lo lắng nơi đáy mắt hoàn toàn tan biến. Hiển nhiên hai người này là đợi Thích Ngạo Sương trở về!
Thích Ngạo Sương lòng chợt dâng lên một cỗ cảm giác chẳng lành, vội vàng lui về phía sau đi.
Hai nữ nhân mới không quản nhiều như vậy, mục tiêu đều là lòng ngực của Thích Ngạo Sương, hai người động tác rất mạnh, nhất định bổ nhào vào ngực Thích Ngạo Sương.
Kiều Nạp Sâm sắc mặt đại biến, lập tức anh dũng lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên trước, một tay kéo Thích Ngạo Sương đến phía sau mình, sau đó sẽ vô sỉ bỉ ổi giương ngực của mình ra. Hai nàng kia không kịp thu chân, trực tiếp nhào tới trong ngực Kiều Nạp Sâm.
Một màn bây giờ là thế này: Thích Ngạo Sương há to mồm kinh ngạc đứng ở phía sau Kiều Nạp Sâm nhìn trước mắt kinh hãi, hai nàng thẳng tắp nhào vào lồng ngực Kiều Nạp Sâm, Kiều Nạp Sâm một bộ dạng hy sinh anh dũng.
"Các ngươi cần gì nhiệt tình như vậy nha? Ha ha, mặc dù Kiều Nạp Sâm ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm, nhưng một cái liền nhào tới cả hai mĩ nhân, ta không chịu nổi a." Kiều Nạp Sâm cười lên ha hả, nhìn như là rất hưng phấn nói một câu như vậy