Lúc này Công Tước Cổ Đốn mới phục hồi tinh thần, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Mọi người trong đại sảnh cũng hồi thần lại, ồn ào hẳn lên. Trong đại sảnh vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ. Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, đoán già đoán non lý do khiến Giáo Hoàng quang lâm.
Lãnh Lăng Vân lẳng lặng tựa vào tường, trên mặt không có biểu lộ gì. Hắn đã sớm biết Giáo Hoàng sẽ đến.
Liễu Tuyết Tình đè nén kích động trong lòng, giữ vẻ bình tĩnh trên mặt nhưng trong tâm như sóng trào. Mỗi khi thấy thái độ rất tốt của Lãnh Huyên Huyên với Khắc Lôi Nhã trong lòng nàng tràn ngập cảm giác nguy hiểm. Lãnh Lăng Vân đối xử đặc biệt với mình cũng chỉ vì mình chăm sóc cho muội muội duy nhất của hắn. Đây cũng là mối dây duy nhất để mình có thể tiếp xúc với hắn. Nếu không có con át chủ bài này, chỉ sợ hắn cũng đối xử lạnh lẽo vô tình với mình như những người khác. Nghĩ đến đây, Liễu Tuyết Tình càng vội vàng và lo lắng. Sắp trừ bỏ mối nguy hiểm tiềm tàng là Khắc Lôi Nhã, sao có thể không kích động cho được? Lãnh Lăng Vân là ông trời của mình, là tất cả của mình!
Khắc Lôi Nhã đứng lên, nhìn về phía cửa đại sảnh. Giáo Hoàng đại nhân đích thân đến mang theo phúc hay họa đây? Chắc là không phải đơn giản chỉ để mừng sinh nhật mình. Khắc Lôi Nhã rất rõ ràng địa vị của mình trong lòng Giáo Hoàng.
Chẳng lẽ Nữ Thần muốn ban ơn sao?
Hắc Long Bản híp mắt nhìn Giáo Hoàng với khuôn mặt trang nghiêm, ngáp một cái. Lão đầu này đêm đó đã hứng hết nước miếng của mình không phải sao? Bây giờ còn giả bộ uy nghiêm cho ai nhìn?
Theo sau Giáo Hoàng là một vị Hồng Y Giáo Chủ. Là người Khắc Lôi Nhã quen – lão đầu đáng yêu Lao Nhĩ. Hắn mặc trang phục dạ tiệc, cầm một hộp gấm xinh đẹp trên tay. Thật khó cho hắn khi phải bày ra sắc mặt nghiêm túc như vậy.
“Không biết Giáo Hoàng đại nhân đại giá quang tâm, không thể tiếp đón từ xa…” Công Tước Cổ Đốn mỉm cười đầy áy này, bước lên chào Giáo Hoàng. Trong lòng ông thấp thỏm, không biết Giáo Hoàng đến đây với dụng ý gì.
“Công Tước đại nhân nói đùa rồi. Ta tự tiện đến mà không được mời, thật là ngại.” Giáo Hoàng mỉm cười nhã nhặn. Nụ cười này càng khiến cho Công Tước Cổ Đốn hoang mang hơn.
Mọi người trong đại sảnh nghe được thì nghị luận càng lớn hơn. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy? Dù Khắc Lôi Nhã chơi nổi như thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ mười bốn tuổi mà thôi. Sinh nhật nàng sao có thể kinh động đến cả Giáo Hoàng đại nhân?
“Ha ha, thật đông vui, cảnh tượng thật náo nhiệt.” Giáo Hoàng quét mắt nhìn đại sảnh. Đều là những khuôn mặt quý tộc mà hắn quen, còn có cả Thánh tử và Thánh nữ. Ánh mắt hắn dời đến trên người Khắc Lôi Nhã, rồi dời sang Hắc Long Bản cách đó không xa. Trong mắt hắn hiện lên tia tinh quang không dễ dàng phát giác. Quả nhiên nam tử áo đen kia chính là con rồng đen đêm đó! Những lời suy đoán của Thánh nữ hoàn toàn là sự thật. Khắc Lôi Nhã chính là người dám trộm vật Nữ Thần ban. Nhớ đến chuyện mình bị Hắc Long Bản phun nước miếng đầy mặt đêm đó thì trong lòng Giáo Hoàng rất khó chịu. Hắn tin tưởng lời của Nữ Thần về Khắc Lôi Nhã. Tuy thực lực của nàng không mạnh nhưng có thể sai bảo được một con rồng đen kiêu ngạo, cường đại như vậy thì cũng không phải đơn giản. Nữ Thần nhất định có lý do của mình.
“Thật không dám nghĩ Giáo Hoàng đại nhân sẽ đích thân tham dự, thật vẻ vang cho kẻ hèn này.” Công Tước Cổ Đốn nói rất khách khí, kèm theo sự sợ hãi. Trong lòng ông vừa vui mừng vừa lo lắng. Giáo Hoàng đến đây không chỉ để nói mấy câu khách sáo như thế!
“Hôm nay, ta tới đây là do được Nữ Thần chỉ dẫn.” Chợt, sắc mặt Giáo Hoàng nghiêm túc hẳn, xoay người, nhẹ nhàng nói với mọi người trong đại sảnh. Giọng hắn rất nhẹ nhưng mang theo ma pháp nên mọi người trong đại sảnh đều có thể nghe rõ.
Đại sảnh yên tĩnh lại ngay lập tức. Tất cả đều ngây ngẩn. Được Nữ Thần chỉ dẫn? Mọi người ở đây đều tin tưởng và ngưỡng mộ Nữ Thần. Người là trụ cột tinh thần của bọn họ. Bây giờ Giáo Hoàng nói như vậy có thể không khiến cho bọn họ kinh ngạc sao?
Công Tước Cổ Đốn cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không hiểu ý định của Giáo Hoàng.
Tay Liễu Tuyết Tình nắm chặt thành nắm đấm, ngừng thở, nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng. Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Ánh mắt Giáo Hoàng vừa lướt qua nam tử áo đen. Chắn hẳn người đã xác định thân phận của người đó. Vậy là ngay sau đây Khắc Lôi Nhã sẽ chịu trừng phạt vì tội dám to gan ăn trộm ngay trong thần điện!
Lãnh Lăng Vân chán đến chết, nhấp rượu ngọt trong tay. Mặt hắn không biểu tình nhìn Giáo Hoàng đứng giữa đại sảnh.
Khắc Lôi Nhã nhìn nụ cười của Giáo Hoàng, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. Cảm giác này giống như đang đối mặt với một con cáo già!
“Được Nữ Thần chỉ dẫn?” rốt cuộc có người hồi hồn lại. Mọi người trong đại sảnh như bị sét đánh. Không khí càng trở nên sôi nổi hơn. Nữ Thần chỉ dẫn Giáo Hoàng! Bọn họ lại có may mắn được nhìn thấy Giáo Hoàng làm việc được Nữ Thần chỉ dẫn. Thật quá vinh hạnh! Tất cả mọi ánh mắt sáng trưng chiếu lên Giáo Hoàng, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Hắc Long Bản nháy mắt đầy nghi ngờ. Chẳng lẽ lão gia hỏa kia đã phát hiện ra mình chính là con rồng đen đã phun nước miếng vào hắn đêm đó sao? Không đúng. Ánh mắt hắn chỉ dừng lại ở đây một chút rồi rời đi ngay. Hơn nữa cũng không chú ý nhiều.
“Mời mọi người yên lặng. Hôm nay rất vinh hạnh khi có thể để cho nhiều người chứng kiến việc được Nữ Thần chỉ dẫn.” giọng nói uy nghiêm của Giáo Hoàng vang lên, thành công khiến mọi người yên lặng lại, nhìn về bên này. Ánh mắt họ nóng rực tập trung lại một chỗ.
“Hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, ta thành tâm mời Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã trở thành một thành viên của thần điện Quang Minh, đảm nhiệm chức vị chủ tế, tạo phúc cho nhân dân, cống hiến sức lực cho đế quốc. Đây chính là vật Nữ Thần ban cho Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã! Đây đều là ý chỉ của Nữ Thần, là ân sủng của Người.” giọng nói không nhanh không chậm của Giáo Hoàng vang vọng trong đại sảnh, vang vọng trong lòng mỗi người, thật lâu sau vẫn chưa biến mất. (ta có bệnh nổi da gà khi đến đoạn hay. Ôi chao, ta chết *.*)
Tin tức như sét đánh ngang tai khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều kinh hãi. Mọi người im lặng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Ý chỉ của Nữ Thần? Ân sủng của Nữ Thần? Ân sủng lớn như vậy lại rơi vào người Khắc Lôi Nhã?! Tại sao? Tại sao?
Sắc mặt Công Tước Cổ Đốn thay đổi! Thần điện Quang Minh có thể ngay tại đây đưa ra quyết định như vậy! Công khai lôi kéo Khắc Lôi Nhã về với thần điện Quang Minh! Hơn nữa còn lấy cớ rất đường hoàng là được Nữ Thần chỉ dẫn?! Lại còn đảm nhiệm chức vụ chủ tế? Chưa từng nghe qua trường hợp nhận chức đột ngột như vậy!
Ngay lập tức đại sảnh sôi trào, phi thường ồn ào náo nhiệt, cơ hồ muốn nổ tung căn nhà. Một màn gây chấn động như vậy xảy ra ngay trước mắt họ! Giáo Hoàng lại muốn đem cả vật được Nữ Thần ban cho Khắc Lôi Nhã. Đó là bảo bối quý giá nhất, giúp cho linh hồn có thể sống lại bằng thân thể của mình! Chỉ mới nghe nói qua chứ chưa từng được thấy. Chỉ bằng một câu nói của Giáo Hoàng đã tặng cho Khắc Lôi Nhã? Tặng cho nữ tử vừa tròn mười bốn tuổi?! Hơn nữa đây còn là ý chỉ của Nữ Thần! Tại sao Nữ Thần lại quan tâm Khắc Lôi Nhã như vậy?
Toàn bộ ánh mắt nóng rực đều đặt trên người Khắc Lôi Nhã như muốn đốt cháy nàng. Rốt cuộc Khắc Lôi Nhã có điểm gì hơn người mà được Nữ Thần quan tâm đến thế?!
Khắc Lôi Nhã không hề biểu lộ thái độ gì khi cảm nhận được những ánh mắt nóng rực đó. Đáy mắt nàng rất thâm trầm.
Lão đầu Giáo Hoàng này đã phát hiện mình chính là người trộm vật Nữ Thần ban! Vậy mà hôm nay lại tới chặn ngang mình! Không hiểu hắn lôi kéo mình vì cái gì nữa. Nhờ năng lực của Thánh nữ, lão đầu Giáo Hoàng này đã phát hiện mình chính là người lấy trộm vật Nữ Thần ban. Cái hộp Lao Nhĩ cầm chắc chắn trống không. Chiêu này của Giáo Hoàng thật cao minh! Qua cao minh! Khắc Lôi Nhã nhớ lại quá khứ của mình. Cho tới bây giờ đều là nàng tính kế người khác. Vậy mà hôm nay lại bị người khác tính kế đưa lên sân khấu một cách quang minh chính đại. Điều quan trọng là mình lại không thể phản đối!
Sắc mặt Liễu Tuyết Tình tái nhợt, kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra. Nàng không thể chấp nhận được sự thật. Giáo Hoàng đại nhân tới là để vạch trần thân phận của nam tử áo đen đó, sau đó đem Khắc Lôi Nhã ra trước công chúng mới đúng chứ? Tại sao tình huống lại trở thành như thế này? Không những thế còn đưa Khắc Lôi Nhã lên vị trí quan trọng như vậy! Nàng đã thu hút được sự chú ý của mọi người! Ánh sáng của Khắc Lôi Nhã lại một lần nữa hấp dẫn mọi người!
“Giáo Hoàng đại nhân, chuyện này…” Công Tước Cổ Đốn cố gắng đấu tranh tư tưởng. Cháu gái hắn coi trọng nhất trở thành người của thần điện Quang Minh trong nháy mắt như vậy, mọi người sao có thể tiếp nhận được đây? Cho tới bây giờ quan hệ giữa vương quyền và thần quyền đều là nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ Giáo Hoàng lại làm chuyện như vậy là có dụng ý gì?
“Công Tước đại nhân, đây đều là do Nữ Thần chỉ dẫn. Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi ý chỉ của Nữ Thần?” Giáo Hoàng quay đầu nhìn Công Tước Cổ Đốn, hỏi rất nghiêm túc. Lời này vừa nói ra thì tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Công Tước Cổ Đốn.
“Không, dĩ nhiên là không rồi. Sao ta có thể hoài nghi ý chỉ của Nữ Thần được?” Công Tước Cổ Đốn vội vàng khoát tay nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo lắng. Mọi việc phát triển ngoài tầm kiểm soát của ông. Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn Khắc Lôi Nhã bị thần điện Quang Minh lôi kéo sao?
“Vậy xin mọi người ở đây làm chứng.” Giáo Hoàng hắng giọng, nói. Trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không cho phép kháng cự.
Đáy mắt Công Tước Cổ Đốn đầy hoảng sợ. Ông không thể ngờ được thần điện Quang Minh sẽ ra tay khiến ông không kịp ứng phó như vậy. Trong đại sảnh, trước mặt nhiều người như vậy sao ông có thể công khai kháng lại ý chỉ của Nữ Thần? Ông không thể hiểu được tại sao thần điện Quang Minh lại chịu bỏ ra cái giá lớn, cùng với thái độ ôn hoàn lôi kéo Khắc Lôi Nhã cho bằng được như thế. Họ phát hiện được tiềm lực của Khắc Lôi Nhã? Nếu như vậy thì ngay từ lúc nàng đối chiến với học viên Lạp Cách Tạp đã phải phát hiện ra rồi chứ cần gì chờ tới bây giờ. Rốt cuộc là tại sao lại muốn lôi kéo Khắc Lôi Nhã? Công Tước Cổ Đốn không thể thông suốt mọi chuyện. Hiện tại chỉ có thể trông cho bữa tiệc mau chóng kết thúc để nghĩ đối sách.
Ánh mắt hâm mộ, ghen tị tập trung vào người Khắc Lôi Nhã tưởng chừng như muốn đâm thủng nàng lỗ chỗ. Khắc Lôi Nhã mỉm cười lạnh nhạt, chậm rãi tiến lên, đối mắt với Giáo Hoàng. Họ ngầm hiểu ý của nhau.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Giáo Hoàng tự tay giao hộp gấm cho Khắc Lôi Nhã cùng với trang phục chủ tế và huy chương. Ánh mắt mọi người không rời khỏi hộp gấm trên tay nàng. Bảo vật trân quý như vậy cứ tặng ra ngoài vậy sao? Thân phận bây giờ của Khắc Lôi Nhã khiến người ta phải ngước nhìn. Chủ tế của thần điện Quang Minh, thành chủ thành Ni Á, ngôi sao sáng của nhà Hi Nhĩ, đệ tử của đại sư Khắc Lý Phu. Tất cả hào quang như đều tập trung hết lên thiếu nữ này. Có thể không khiến người ta hâm mộ lẫn ghen tỵ sao?
Khắc Lôi Nhã khẽ khom người nhận lễ rửa tội của Giáo Hoàng, rồi nở nụ cười rực rỡ: “Giáo Hoàng đại nhân, vật quý giá như vậy lại để ở chỗ ta, khó tránh khỏi bị kẻ xấu nhòm ngó. Ta muốn mời Giáo Hoàng đại nhân bảo quản nó giúp ta được không?” Khắc Lôi Nhã không ngốc. Cái hộp trống không này là củ khoai lang nóng bỏng tay. Nàng, Giáo Hoàng và người của thần điện Quang Minh đều biết nó không có gì bên trong. Nhưng thần điện Quang Minh đã phong tỏa toàn bộ tin tức. Người ngoài không biết chuyện vật được Nữ Thần ban đã bị mất. Đặt tại chỗ Khắc Lôi Nhã tự nhiên sẽ khiến kẻ xấu nhòm ngó. Không bằng trực tiếp giao cho Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng cũng có ý này, gật đầu, mỉm cười nhận lấy. Mọi người trong đại sảnh thổn thức.
Bữa tiệc này đã giúp danh tiếng Khắc Lôi Nhã tăng lên một bậc. Thiếu nữ mười bốn tuổi trở thành con cưng của Nữ Thần, nhận chức chủ tế của thần điện Quang Minh! Đây là vinh dự cỡ nào. Thật lâu về sau những ký ức về yến hội đó vẫn chỉ như mới xảy ra trong lòng mọi người tham dự ngày hôm đó. Họ nhớ như in thiếu nữ tóc vàng, mắt xanh giống như mặt trời tỏa sáng rực rỡ, hào quang tỏa khắp, mê hoặc lòng người.
Không khí náo nhiệt còn chưa có bình thường trở lại thì người hầu ở cửa vội vàng vào bẩm báo, thần sắc cực kỳ hoảng sợ.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?” Công Tước Cổ Đốn đang khó chịu, quát người hầu.
“Đại nhân, đại nhân cứ đi sẽ biết.” người hầu kích động.
Công Tước Cổ Đốn cau mày, nhấc chân ra ngoài. Những người khác cũng đi theo.
Mọi người nhìn thấy xe ngựa xếp thành hàng dài bên ngoài thì ngây ngẩn. Hàng xe rất dài không nhìn thấy điểm cuối. Trên mỗi chiếc xe rải đầy hoa hồng rất đẹp lại rực rỡ tráng lệ. Trên chiếc xe ngựa đầu tiên là hàng chữ “Khắc Lôi Nhã, sinh nhật vui vẻ!” rất lớn.
Ai mà điên cuồng như vậy?
Mọi người bị chấn động bởi cảnh tượng trước mắt. Giáo Hoàng xuất hiện theo sự chỉ dẫn của Nữ Thần đã khiến tim họ chịu không nổi, bây giờ lại xuất hiện cảnh tượng tráng lệ như vậy khiến đầu óc họ như ngừng trệ.
“Khắc Lôi Nhã?” Công Tước Cổ Đốn quay đầu lại định gọi Khắc Lôi Nhã hỏi xem có chuyện gì. Lúc này ông mới phát hiện ra Khắc Lôi Nhã vừa đứng bên cạnh mình đã không thấy đâu nữa.
Khắc Lôi Nhã lặng yên không tiếng động biến mất tại tiệc sinh nhật cùng với Hạ Thiên, Kiều Sở Tâm, Tẫn Diêm, Ngõa Nhĩ Đa, Hắc Long Bản.
Ngoài cửa thành phía đông, một cô gái dáng người xinh đẹp nhưng dung mạo lại rất bình thường, mặc bộ quần áo vải bình thường, đeo trên lưng bộ cung tên khéo léo đi theo một đám người cũng mặc như vậy.
“Sao ngươi lại muốn dùng cái tên giả Bạch Tiểu Nguyệt?” Hạ Thiên vuốt cằm nhìn Khắc Lôi Nhã đi phía trước đầy nghi ngờ. Sau đó nàng quay đầu nhìn mỹ nam tử đang mỉm cười như gió xuân bên cạnh, khóe miệng có chút run rẩy mà nói, “Còn nữa, tại sao thầy Tạp Mễ Nhĩ của ngươi lại xuất hiện ở đây?”