"Chủ nhân......" bên cạnh Lãnh Lăng Vân người áo xám cũng hiện thân.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc.
"Chủ nhân, nàng sẽ à người mà ngài mãi mãi không có được......" Người áo xám nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, nói thật nhỏ, trong giọng nói là nồng nặc lo lắng. Người thiếu nữ này, nàng không phải người đơn giản như vậy......!!!
"Ngay cả như vậy, ta cũng vậy nguyện ý......" thanh âm Lãnh Lăng Vân thật thấp lại có một cỗ kiên quyết và không hề dao động. Dứt lời, chậm rãi đi về phía trước đi.
Người áo xám sững sờ ngay tại chỗ, trăm ngàn lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài đi theo phía sau.
————
Cùng Hạ Lạc Đặc nói xong, tâm tình Thích Ngạo Sương rất tốt đi tới hậu viện. Ở đó kết giới bày ra trong phòng, mấy vị Thần này quả thực là đang nói văng cả nước miếng, tư thái Thần thánh gì hoàn toàn không có.
"Ba Đặc Nhĩ, cái lão khốn kiếp, lại nhặt mất mấy quân bài của ta rồi." Cái này là do thẹn quá hóa giận, thanh âm là của Tinh Linh Thần Áo Tháp Tư.
"Ta nhổ vào, ta không muốn thua dĩ nhiên phải nhặt quân bài ngươi đã bỏ chứ" Long thần Ba Đặc Nhĩ nước miếng cũng phun như mưa lên mặt Tinh Linh Thần "Ngươi là tên khốn kiếp nhặt hết quân bài của ta rồi mà còn mặt mũi nói những lời này sao?”
(Tinh Linh Thần có truyền kì về đánh bạc toàn thua.Y như bà Đệ Ngũ trong Naruto. Hắc hắc ``)
"Dừng!" Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mày hớn hở chuẩn bị ngả bài.
"Hồ rồi, ta đi trước một bước, ngươi làm sao thắng được." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, ngả bài.
Tây Tư Tháp Nhĩ hộc máu, chỉ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài.
Thích Ngạo Sương đứng ở cửa nhìn mấy người đang đánh khí thế ngất trời liền lộ ra nụ cười.
Thật ra thì, cam kết của Mã Lệ Liên bây giờ nhìn lại cũng chỉ là lừa gạt đứa trẻ lên ba mà thôi. Nữ nhân này rất có dã tâm muốn nắm tất cả quyền hành, hoàn toàn lật đổ Hội Trưởng Lão nhưng về sau nhất định sẽ tụ họp lực lượng, khởi xướng Thánh Chiến. Ánh mắt của nàng ta quá mức nóng bỏng, không chút nào che giấu tham vọng.
Thánh Chiến không nhất định chỉ dựa vào Mã Lệ Liên mới có thể dừng, còn có một biện pháp khác nữa.
Nếu là Mã Lệ Liên cầm quyền, nàng ta coi như đồng ý dừng Thánh Chiến. Nhưng sau khi mình rời đi, một ngàn năm sau, hai ngàn năm sau thì sao đây? Nàng ta đến lúc đó một tay che trời, tất cả đều là nàng ta định đoạt. Muốn khởi xướng Thánh Chiến ai có thể ngăn cản được?
Chỉ còn có biện pháp cuối cùng đó chính là để cho nàng ta thành lập Quang Minh thần đình cùng với Hội Trưởng Lão Quang Minh thần đình vĩnh viễn chống lại nhau kéo nhau đi xuống. Đấu tranh không ngừng, vĩnh viễn không yên bình. Như vậy Thần giới làm sao có thể còn tinh lực khởi xướng Thánh Chiến.
Đám lão già của Hội Trưởng Lão kia đoán chừng bây giờ đang giận đến phun máu. Vốn cho rằng Mã Lệ Liên chỉ là kẻ nháo nhác một chút, phái người tới lùng bắt trở về thì được, kết quả là thế lực của Mã Lệ Liên bây giờ lại phát triển như mặt trời giữa trưa.
Mặc dù như thế, Hội Trưởng Lão nhiều năm qua thực lực là không thể khinh thường. Nếu như đối phương huy động toàn lực lượng quân đội, thì thực lực Mã Lệ Liên bây giờ quả thật không phải là đối thủ của bọn họ.
Trước phải để cho Mã Lệ Liên ổn định lại thế lực, sau đó sẽ cho nàng ta một đả kích. Để cho bọn họ giữ vững thăng bằng.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương rơi vào kẻ đang mặt mày hớn hở Tây Tư Tháp Nhĩ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Hiện tại, cái cần chính là một hình tam giác.
Mã Lệ Liên, Hội Trưởng Lão, Hắc Ám chi thần.
Cái cân không cẩn thận sẽ mất thăng bằng. Hình tam giác, mới là hình dáng vững chắc nhất.
"Hắt xì!" Tây Tư Tháp Nhĩ hung hăng hắt hơi một cái, mấy người trên bàn nhìn chòng chọc hắn.
Tây Tư Tháp Nhĩ vuốt vuốt lỗ mũi có chút nghi ngờ, thời tiết tốt như vậy làm sao sẽ nhảy mủi nhỉ?
Tạp Mễ Nhĩ lúc này ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa bên là Thích Ngạo Sương, lộ ra thói quen dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy nói: "Các ngươi đánh trước đi."
"Vậy không được, thiếu một chân sao được?"
"Ba thiếu một, ngươi không thể đi."
"Ngươi đi rồi chúng ta đánh cùng ai?"
Ba thần không có hình tượng chút nào kêu to lên.
"Ta đi gọi Thiếu chủ đến đây đi." Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhạt cười.
"Tốt, dù sao phải gọi thêm một người." Ba con nghiện bài bạc vừa nghe thấy thế lúc này mới bỏ qua cho Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ đi tới cửa nhìn Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói: "Thế nào, đang lo lắng cái gì sao?"
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Tình trạng của Mã Lệ Liên và Hội Trưởng Lão đã ổn định lại, như vậy Thần giới bên này cũng chưa có vấn đề gì."
Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương khẽ cau mày hình như đang suy nghĩ gì, nghe Thích Ngạo Sương nói xong hắn nói: "Ngươi lo lắng rằng Thần giới đã giải quyết xong nhưng còn Ma giới thì không dễ dàng như thế, đúng không?"
"Đúng. Ta không biết Phong Dật Hiên rốt cuộc là tại sao làm như không quen biết ta." chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt hơn, nhỏ giọng nói, "Nhưng ta lại cảm giác là cùng ta có liên quan."
"Nên lúc hắn muốn nói cho ngươi biết hắn sẽ nói cho ngươi biết, đi thôi, ta đi làm cho ngươi một ly trà hoa hồng để cho ngươi lấy lại tinh thần." Tạp Mễ Nhĩ vươn tay yêu thương vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương.
"Cám ơn." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười. Tay của Tạp Mễ Nhĩ, hiện tại thật ấm áp. Nụ cười của Tạp Mễ Nhĩ cũng rất ấm áp. Bất tri bất giác, nàng đã đem việc có Tạp Mễ Nhĩ ở bên người là một thói quen. Giống như người thân vậy, rất ấm áp. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ, thời điểm nên nói với mình thì Phong Dật Hiên sẽ nói cho. Đạo lý này nàng cũng hiểu.
Nhưng là, nhưng là chỉ sợ đến cái thời điểm đó, đã là quá trễ rồi.
Trong lòng Thích Ngạo Sương mơ hồ dâng lên một cỗ lo lắng.
"Meo meo?" Mèo Tầm Bảo vừa nghe có hoa trà, dĩ nhiên là nghĩ ngay tới món điểm tâm ngọt.
"Yên tâm, có sẽ cho ngươi ăn." Tạp Mễ Nhĩ nhéo cái lỗ tai lớn của Mèo Tầm Bảo cười nói.
Tìm được Thiếu chủ rồi, Thiếu chủ vừa nghe nói là chơi mạt chược, không nói hai lời liền lập tức chạy qua. Cái trò đó có gì ì quái chứ. Thứ kì quái hơn nàng cũng đã sớm chơi qua rồi.
Ở trong phòng nhỏ an tĩnh, Thích Ngạo Sương uống Hoa Trà do Tạp Mễ Nhĩ ngâm chế, Mèo Tầm Bảo hài lòng ăn bánh ngọt.
"Ngạo Sương, kế tiếp ngươi tính toán làm gì đây?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi.
"Trước hết trợ giúp Mã Lệ Liên đứng vững chân, sau đó......" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, sau đó, sau đó chính là đi Ma giới. Phong Dật Hiên......
"Thần giới bên này giải quyết xong, chính là Ma giới, đúng không?" Tạp Mễ Nhĩ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói ra, "Thần giới bên này xử lý tốt, đúng dịp bọn họ có đấu tranh nội bộ. Nhưng Ma giới không giống vậy. Ma tộc là một chủng tộc khát máu. Tàn bạo, cường đại. Cường giả của bọn họ là Vương, cũng không dễ dàng có thể buông tha Thánh Chiến." Tạp Mễ Nhĩ giải thích cho Thích Ngạo Sương hiểu.
"Ta hiểu rõ......" Thích Ngạo Sương đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng thở dài. Nhưng Phong Dật hiên và Thiếu chủ cũng muốn Thánh Chiến, mặc dù như vậy nhưng Ma Vương thì sao đây? Coi như bọn họ muốn ngưng hẳn, nhưng Ma vương không muốn, thì tất cả đều là vô ích.
Thích Ngạo Sương cau mày đang suy tư, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ngạo Sương tiểu thư, nữ thần Điện hạ xin ngài qua đó có chuyện quan trọng thương lượng." Thị nữ cung kính nói. Ngay cả Nữ thần của các nàng cũng đối với thiếu nữ thần bí tóc đen này khách khí khác thường, dĩ nhiên các nàng cũng không cần.
Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười mỉa mai nhàn nhạt. Xem ra, Hành động của Hội Trưởng Lão so với dự tính nhanh hơn chút ít.
"Biết rồi, ta lập tức qua." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu ý bảo thị nữ trước rời đi.
"Xem ra, Thần giới chuẩn bị có chiến tranh xảy ra." Tạp Mễ Nhĩ cười ưu nhã, dịu dàng. Trong tươi cười lại có một tia hả hê.
"Đúng vậy, Hội Trưởng Lão cũng không đợi nổi nữa rồi." Thích Ngạo Sương đứng dậy, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc mỉm cười nói "Chúng ta đi xem một chút đi. Mã Lệ Liên lần này sẽ làm sao."
Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng lên, hớn hở gật đầu, cùng Thích Ngạo Sương đi tới thư phòng của Mã Lệ Liên.
Vừa vào thư phòng, Thích Ngạo Sương liền thấy Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đều ở đây. Mà Thiếu chủ không có ở nơi này, chắc còn còn với mấy thần đại chiến mạt chược.
Vừa vào cửa, Lãnh Lăng Vân liền mỉm cười với Thích Ngạo Sương rồi nhẹ nhàng gật đầu. Thích Ngạo Sương cũng nở nụ cười tủm tỉm. Ánh mắt chuyển tới trên người Phong Dật Hiên, Phong Dật hiên lại cúi đầu không có liếc nhìn nàng một cái. Đợi khi Thích Ngạo Sương đem ánh mắt dời đến trên người Mã Lệ Liên, nàng lại cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng quen thuộc đang chiếu lên người nàng.
Tại sao lại như vậy? Thích Ngạo Sương rất muốn níu lấy Phong Dật Hiên hỏi cho ra lẽ. Tại sao ngươi vốn không phải là như vậy mà? Rốt cuộc là có nỗi khôt tâm nào không nói rõ được? Tại sao không nói ra rồi cùng nhau giải quyết?
"Ngạo Sương tiểu thư, lần này, mời cùng ngài cùng bằng hữu nhất định phải giúp ta một lần." trên mặt Mã Lệ Liên có chút sợ hãi, nóng nảy mà thành khẩn van xin.
Vậy mà ở đáy mắt Thích Ngạo Sương lại nhìn không ra có một tia sợ hãi và lo lắng nào, có cũng chỉ là lạnh nhạt và ngạo nghễ.
Ha ha, Mã Lệ Liên, cái nữ nhân đơn giản này. Ngươi lại không thể nhẫn nại hay sao?
"Đã xảy ra chuyện gì để cho nữ thần cao quý ưu nhã của chúng ta hốt hoảng như vậy?" Thích Ngạo Sương tùy tiện ngồi xuống, trong giọng nói lại có tí châm chọc.
Đứng ở bên bàn bên kia đáy mắt Hạ Lạc Đặc thoáng qua một tia đau đớn, thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh, cơ hồ khiến người ta không dễ dàng nắm bắt được.
"Ngạo Sương tiểu thư, Hội Trưởng Lão tập kết lượng quân đội, bọn họ muốn chính thức tuyên chiến với ta! Bọn họ không chú ý đến mặt mũi nữa rồi." Mã Lệ Liên vẫn còn có chút kinh hoàng nói, "Thần giới, Thần giới sẽ phải xảy ra chiến tranh. Ta không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra chút nào cả. Nhưng nếu như mà ta không ứng chiến, ta sẽ bị Hội Trưởng Lão giết chết. Những gì ta cam kết căn bản không thể nào thực hiện. Thánh Chiến sẽ xảy ra. Cho nên, xin Ngạo Sương tiểu thư cùng bằng hữu nhất định phải trợ giúp ta đánh thắng cuộc chiến này."
Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, a~~, Mã Lệ Liên này có chút tiến bộ a. Biết dùng loại phương thức này uy hiếp mình. Thích Ngạo Sương không có trả lời ngay, mà khẽ nhíu mày với Hạ Lạc Đặc đứng ở sau lưng Mã Lệ Liên.
Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc nhất thời khó coi tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt tái nhợt không có một tia huyết sắc. Khổ sở hai mắt nhắm lại cúi đầu. Hắn hiểu được, Mã Lệ Liên đứng ở trước mặt hắn, không bao giờ còn là thiếu nữ ngây thơ thuần khiết như trước đó nữa. Nàng giờ phút này là một Quang Minh Nữ Thần! Một nữ nhân khát vọng quyền lực!
"Cái này, chúng ta dĩ nhiên là sẽ giúp ngươi. Dù sao......" ánh mắt của Thích Ngạo Sương nhìn Mã Lệ Liên tràn đầy hài hước, chậm rãi nói, "Dù sao mục đích của chúng ta đều nhất trí, đều là kết thúc Thánh Chiến, đúng không? Nữ Thần Điện Quang Minh hạ."
"Đúng vậy, Ngạo Sương tiểu thư, ngài hiểu được thật sự là quá tốt." Mã Lệ Liên liên tục không ngừng gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Ta dĩ nhiên hiểu, Mã Lệ Liên tiểu thư.
Sẽ có một kinh hỉ cho ngươi, đúng không? Hạ Lạc Đặc.
Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc về phía Hạ Lạc Đặc đang nhìn nàng, khẽ mỉm cười.
"Đúng rồi, nữ thần Điện hạ, ta nhờ ngươi giúp ta tìm hai người, có tung tích chưa?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi. Trước đó đã nhờ Mã Lệ Liên tìm kiếm Bạch Đế và Hắc Vũ, trải qua thời gian dài như vậy, hai người cũng nhanh có tin tức thôi.
"A, có. Có." Mã Lệ Liên gật đầu, "Ta đang muốn cùng ngài nói chuyện này đây. Hai ngày trước tìm được bọn họ, bây giờ bọn họ đang nhanh chóng đến đây.”
"Vậy thì thật sự là phải rất cảm tạ nữ thần điện hạ rồi, ngươi trợ giúp ta thật sự là quá tốt, nếu không ta còn không biết làm sao tìm được bọn họ đây." Thích Ngạo Sương mỉm cười nói cám ơn. Khiến Nữ Thần Quang Minhra mặt tìm kiếm người, hiệu quả quả nhiên rất tốt. Thứ nhất quang minh chính đại tìm kiếm, không giống Hắc Ám chi thần, hắn tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Thứ hai nha, tự nhiên hiệu suất làm việc rất cao. Ở tại thần giới, Nữ Thần Quang Minhban bố ra lệnh muốn tìm người, bọn thần dân còn không phối hợp sao?
"Một cái nhấc tay mà thôi." Mã Lệ Liên ưu nhã mỉm cười.
"Đến lúc đó cùng Hội Trưởng Lão đối đầu, có họ thì sẽ đơn giản rất nhiều." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói qua.
"A, thật sao? Vậy thì thật là thật tốt quá. Thật cám ơn ngài, Ngạo Sương tiểu thư. Thì ra là ngài tìm bọn hắn là vì tới trợ giúp ta sao?" Mã Lệ Liên hết sức cảm kích gật đầu nói nói cám ơn. Đáy mắt lại có một tia hài lòng và cười lạnh không dễ dàng phát giác. Thiếu nữ nhân loại này quả nhiên hữu dụng. Tự nhiên như vậy lại thừa hơi sức đi giúp mình.
Thích Ngạo Sương trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, Đúng vậy a~~, Mã Lệ Liên, có niềm vui to lớn hơn đang chờ ngươi nha.
"Nữ thần Điện hạ yên tâm, ta cùng các bằng hữu của ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi." Thích Ngạo Sương nói ra lời như vậy nhưng Mã Lệ Liên vẫn còn có chút lo lắng.
"Nhưng Ngạo Sương tiểu thư, thực lực của Hội Trưởng Lão không thể khinh thường. Đừng bảo là bọn họ trăm vạn quân đội thiên sứ, thành viên của Hội Trưởng Lão tất cả mọi người đều là cao thủ thực lực cường đại." Mã Lệ Liên cau mày lo lắng nói.
"Không quan hệ, chúng ta không phải còn có bọn Long thần sao?" Thích Ngạo Sương cười như không cười nhìn Mã Lệ Liên, nếu nữ nhân này khát vọng mình nói ra cái này, như vậy mình liền thỏa mãn nàng. Dù sao nói vài lời nói mà thôi, không mất miếng thịt nào nha.
Quả nhiên khi Thích Ngạo Sương nói ra những lời này, trên mặt Mã Lệ Liên hình như đã yên lòng, đáy mắt lại thoáng qua một tia tinh vi không dễ nhận ra.
"Vậy ta an tâm. Thật cám ơn ngươi Ngạo Sương tiểu thư." Mã Lệ Liên kích động cảm tạ.
Thích Ngạo Sương chỉ là cười không đáp.
Ban đêm, Bạch Đế và Hắc Vũ hai người đã tới thần đình, gặp Thích Ngạo Sương.
"Khổ cực hai vị rồi, ngồi xuống trước uống ly trà." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt rót ly trà cho hai người.
"Tình huống chính là Nữ Thần Quang Minh và Quang Minh thần đình sắp sửa xảy ra chiến tranh, chúng ta phải làm là thăng bằng hai thế lực này, thêm Hắc Ám chi thần và cả Thế Lực Hắc Ám. Ba thế lực này thăng bằng, vĩnh cửu đấu tranh, nhiệm vụ liền hoàn thành." Thích Ngạo Sương đưa ra kết luận, đơn giản nhanh chóng đem tình thế nói cho hai người.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hắc Vũ đặt mông ngồi xuống, đem trà Tạp Mễ Nhĩ đưa tới uống cạn sạch một hơi không quên nói cám ơn với Tạp Mễ Nhĩ.
"Cám ơn." Mà Bạch Đế là mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy trà của Tạp Mễ Nhĩ, nói cám ơn trước rồi mới nhấp miệng.
"Đúng, chính là đơn giản vậy thôi. Vốn là nghĩ diệt trừ Hội Trưởng Lão khiến Nữ Thần Quang Minh bây giờ là Mã Lệ Liên lập ra Quang Minh thần đình mới, nhưng là nữ nhân này dã tâm bành trướng, cho dù để cho nàng nắm quyền vẫn như cũ sẽ tái phát chiến tranh. Không bằng cứ như vậy khiến lực lượng Thần giới suy yếu kéo dài, không còn sức lực khởi xướng Thánh Chiến." Thích Ngạo Sương trầm giọng giải thích, "Còn có Hắc Ám chi thần, này ba thế lực này sẽ cân bằng, không lo có chiến tranh nữa rồi.
"Nhưng Ma giới bên kia chỉ sợ không dễ dàng như vậy." Bạch Đế tỉnh táo lập tức nói ra mấu chốt.
"Đúng vậy, ta cũng biết rõ. Nhưng là trước giải quyết bên này đã." Thích Ngạo Sương trong lòng nhẹ nhàng than thở.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Lúc Hội Trưởng Lão và Mã Lệ Liên đánh nhau?" Hắc Vũ cũng không đần, lập tức hỏi vấn đề như vậy.
" Mã Lệ Liên đánh thắng trận, nhưng để cho người của Hội Trưởng Lão chạy được, đánh tan lực lượng chính của bọn họ thôi, để cho lực lượng còn lại của bọn họ có thể cùng Mã Lệ Liên đối kháng." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói, "Một câu thôi, chính là để bọn họ ngang hang nhau."
"Tốt, đã hiểu." Hắc Vũ cũng không nói nhảm nữa, gật đầu.
"Chỉ là, người của Hội Trưởng Lão, hẳn không phải là đơn giản như vậy." Thích Ngạo Sương trầm tư, chậm rãi nói ra. Hội Trưởng Lão, cho tới nay là người thống trị cao nhất của Thần giới, chẳng lẽ không có chút thực lực hay sao?
"Hừ! Vậy thì sao! Nhìn xem ta sẽ bóp chết bọn họ!" Chợt, một thanh âm đột ngột tràn đầy khinh thường đi vào.
"Thiếu chủ......" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn người mới đến là Thiếu chủ. Thiếu chủ cứ như vậy không tiếng động tiến vào nàng đã bày ra kết giới rồi mà. Mà người đứng ở sau lưng nàng, là Phong Dật Hiên. bên cạnh Phong Dật Hiên là lãnh Lăng Vân.
"Mọi người đến đông đủ rồi." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt nói, "Cùng đi vào ngồi đi. Vừa đúng lúc chúng ta bàn luận một chút."
"Có cái gì phải bàn luận ở đây, không phải là chỉ cần đánh bọn họ bộ mặt nở hoa, không kịp giãy dụa hay sao?" Thiếu chủ giựt giựt khóe miệng trách móc.
"Lạp Địch Nhã!" thanh âm Phong Dật Hiên mang theo tức giận mơ hồ, chỉ một câu làm cho Thiếu chủ ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Biết rồi,Huynh nói cìa gì thì làm cái đó được chưa." Thiếu chủ nhỏ giọng nói.
"Muội tính khí như vậy lúc nào thì mới có thể thay đổi được đây? Một ngày nào đó muội sẽ bị người khác giáo huấn." Phong Dật Hiên đè nén tức giận trong lòng trầm giọng nói.
"Muội biết rồi!" thanh âm Thiếu chủ càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nghiêng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ nói, "Ngượng ngùng, mới vừa rồi là ta thất lễ."
Tạp Mễ Nhĩ như cũ dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ không có để ý chuyện này.
Sắc mặt của Thích Ngạo Sương có chút phức tạp. Thiếu chủ, chỉ sợ là chưa từng gặp qua đối thủ, cho nên mới không chút kiêng kỵ nào như vậy. Nàng ta kiêu ngạo, nàng ta liều lĩnh. Nhưng giống như Phong Dật Hiên nói, Thiếu chủ tính tình như vậy, nếu là có một ngày gặp phải khó khăn, sẽ bị người ta giáo huấn. Là tốt hay xấu còn chưa biết.
"Chúng ta sẽ làm theo ý ngươi." Phong Dật Hiên thật thấp nói ra câu đó, sau đó xoay người rời đi.
Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, muốn lên tiếng gọi Phong Dật Hiên lại. Thiếu chủ lại hung hăng trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, dùng thân thể chặn lại ánh mắt của Thích Ngạo Sương. Sau đó cũng xoay người bực tức rời đi.
"Ngạo Sương......" ánh mắt của Lãnh Lăng Vân có chút phức tạp, hắn làm sao không nhìn ra được trong mắt Thích Ngạo Sương là lo âu và do dự. Nàng nghĩ đuổi theo, nhưng mà lại là không thể được.
Thích Ngạo Sương cuối cùng nhẹ nhàng than thở, chậm rãi nói: "Cứ như vậy đi. Dù sao chỗ ở của Hội Trưởng Lão không cần đụng vào. Các vị ở trên chiến trường tự mình cẩn thận." Thích Ngạo Sương nói xong những thứ này, trên mặt có chút mệt mỏi, chán nản đứng lên yên lặng rời đi.
Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, cuối cùng một câu cũng không nói.
——————
Chiến tranh nổ ra.
Khi Hội Trưởng Lão tụ họp quân đội gồm một trăm vạn thiên sứ hành quân đến trung tâm thành, biết Mã Lệ Liên và Quang Minh thần đình tuyên chiến thì cả Thần giới cũng sôi trào.
Đây là cái gì vậy? Mọi người mê man. Quang Minh thần đình trước đây đánh Quang Minh thần đình bây giờ?
Mã Lệ Liên cũng không ngu, nàng sớm đã có chuẩn bị. Hơn nữa dù sao nàng mới là Quang Minh Nữ Thần chính cống, tự nhiên rất nhanh liền triệu tập 80 vạn quân dội thiên sứ, mặc dù thực lực so ra còn kém quân đội của Hội Trưởng Lão, nhưng số lượng cũng không có khác lắm. Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi tụ họp quân đội nhiều như thế, đã không dễ dàng gì. Hơn Mã Lệ Liên nữ nhân này, vô cùng thủ đoạn.
Hiển nhiên lần này Hội Trưởng Lão quyết định đem Mã Lệ Liên hoàn toàn diệt trừ, Hội Trưởng Lão tất cả lực lượng đều dốc sức, bao gồm cả Nữ Thần Quang Minh kết nhiệm Phù La Tạp. Thập Nhị Dực thiên sứ được điều động thế trận lúc này làm cho người ta rung động không dứt.
Mà bên này, Mã Lệ Liên sẽ đích thân ra chiến trường vì các chiến sĩ khích lệ tinh thần.
Ngày này, rốt cuộc đã tới.
Chiến trường là ở một bình nguyên rộng lớn
Chim trắng bay đầy trời, thanh âm vỗ cánh bên tai không dứt.
Khai chiến kèn thổi lên, hai bên thiên sứ chiến sĩ cũng vì mình vinh dự mà chiến.
Đoàn người của Thích Ngạo Sương chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào tình huống ở trận chiến. Thật ra thì, ích kỷ mà nói, nàng hy vọng hai phe đánh nhau càng thảm thiết càng tốt. Bởi vì như vậy mới có thể tạo phúc cắt giảm thực lực của Thần giới, để cho bọn họ không cách nào khởi xướng Thánh Chiến được nữa.
Máu tươi bay đầy trời như những giọt mưa tí tách rơi, lông vũ màu trắng bay múa đầy trời. Hơn cả là có những chỗ lông vũ nhuộm đỏ. Có những thiên sứ gãy cánh rơi xuống không ngừng.
Đây chính là chiến tranh sao?
Thích Ngạo Sương cau mày nhìn tất cả trước mắt
Thần giới khởi xướng chiến tranh là như thế này sao, như vậy tam giới mà tham dự Thánh Chiến thì sao đây?
Chỉ biết rằng so với chiến tranh trước mắt chắc còn tàn khốc gấp trăm lần, nghìn lần chứ sao?
Thích Ngạo Sương chậm rãi nhắm mắt lại mở mắt ra lần nữa. Ngày hình như cũng bị nhiễm hồng giống như nhau, mà mặt đất còn lại là thật bị nhuộm đỏ ngầu.
Mùi máu tươi gay mũi làm cho người ta cau mày.
Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn về nơi xa, bị một đạo ánh sáng bạch quang chói mắt chiếu vào
Thiên sứ lần lượt bị rơi xuất như mưa.Ở chỗ kia
Bay tại nơi đó, không phải Thập Dực thiên sứ, cũng không phải là Thập Nhị Dực thiên sứ.
Mà là thiên sứ có mười sáu cánh là thiên sứ!
Một, hai, ba......
Tổng cộng có chín mười sáu cánh.
Đó chính là thành viên Hội Trưởng Lão sao?
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, trên lưng chợt một đôi cánh nóng bỏng chói mắt hỏa diễm sí bang được, bay thẳng lên không trung, nghênh đón Thập Lục Dực thiên sứ bên đó.
Đám người Phong Dật hiên, Lãnh Lăng Vân theo sát ở phía sau Thích Ngạo Sương phía sau.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, mặt bình tĩnh nhìn chiến sự trước mắt.
Trong tầm mắt Thích Ngạo Sương dễ thấy được thiên sứ 16 cánh trắng noãn cánh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......
Sauk hi hai người rời đi, bóng dáng của Lãnh Lăng Vân xuất hiện.
"Chủ nhân......" bên cạnh Lãnh Lăng Vân người áo xám cũng hiện thân.
Lãnh Lăng Vân trầm mặc.
"Chủ nhân, nàng sẽ à người mà ngài mãi mãi không có được......" Người áo xám nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, nói thật nhỏ, trong giọng nói là nồng nặc lo lắng. Người thiếu nữ này, nàng không phải người đơn giản như vậy......!!!
"Ngay cả như vậy, ta cũng vậy nguyện ý......" thanh âm Lãnh Lăng Vân thật thấp lại có một cỗ kiên quyết và không hề dao động. Dứt lời, chậm rãi đi về phía trước đi.
Người áo xám sững sờ ngay tại chỗ, trăm ngàn lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài đi theo phía sau.
————
Cùng Hạ Lạc Đặc nói xong, tâm tình Thích Ngạo Sương rất tốt đi tới hậu viện. Ở đó kết giới bày ra trong phòng, mấy vị Thần này quả thực là đang nói văng cả nước miếng, tư thái Thần thánh gì hoàn toàn không có.
"Ba Đặc Nhĩ, cái lão khốn kiếp, lại nhặt mất mấy quân bài của ta rồi." Cái này là do thẹn quá hóa giận, thanh âm là của Tinh Linh Thần Áo Tháp Tư.
"Ta nhổ vào, ta không muốn thua dĩ nhiên phải nhặt quân bài ngươi đã bỏ chứ" Long thần Ba Đặc Nhĩ nước miếng cũng phun như mưa lên mặt Tinh Linh Thần "Ngươi là tên khốn kiếp nhặt hết quân bài của ta rồi mà còn mặt mũi nói những lời này sao?”
(Tinh Linh Thần có truyền kì về đánh bạc toàn thua.Y như bà Đệ Ngũ trong Naruto. Hắc hắc ``)
"Dừng!" Tây Tư Tháp Nhĩ mặt mày hớn hở chuẩn bị ngả bài.
"Hồ rồi, ta đi trước một bước, ngươi làm sao thắng được." Tạp Mễ Nhĩ dịu dàng mỉm cười, ngả bài.
Tây Tư Tháp Nhĩ hộc máu, chỏ còn thiếu nước ngửa mặt lên trời thét dài.
Thích Ngạo Sương đứng ở cửa nhìn mấy người đang đánh khí thế ngất trời liền lộ ra nụ cười.
Thật ra thì, cam kết của Mã Lệ Liên bây giờ nhìn lại cũng chỉ là lừa gạt đứa trẻ lên ba mà thôi. Nữ nhân này rất có dã tâm muốn nắm tất cả quyền hành, hoàn toàn lật đổ Hội Trưởng Lão nhưng về sau nhất định sẽ tụ họp lực lượng, khởi xướng Thánh Chiến. Ánh mắt của nàng ta quá mức nóng bỏng, không chút nào che giấu tham vọng.
Thánh Chiến không nhất định chỉ dựa vào Mã Lệ Liên mới có thể dừng, còn có một biện pháp khác nữa.
Nếu là Mã Lệ Liên cầm quyền, nàng ta coi như đồng ý dừng Thánh Chiến. Nhưng sau khi mình rời đi, một ngàn năm sau, hai ngàn năm sau thì sao đây? Nàng ta đến lúc đó một tay che trời, tất cả đều là nàng ta định đoạt. Muốn khởi xướng Thánh Chiến ai có thể ngăn cản được?
Chỉ còn có biện pháp cuối cùng đó chính là để cho nàng ta thành lập Quang Minh thần đình cùng với Hội Trưởng Lão Quang Minh thần đình vĩnh viễn chống lại nhau kéo nhau đi xuống. Đấu tranh không ngừng, vĩnh viễn không yên bình. Như vậy Thần giới làm sao có thể còn tinh lực khởi xướng Thánh Chiến.
Đám lão già của Hội Trưởng Lão kia đoán chừng bây giờ đang giận đến phun máu. Vốn cho rằng Mã Lệ Liên chỉ là kẻ nháo nhác một chút, phái người tới lùng bắt trở về thì được, kết quả là thế lực của Mã Lệ Liên bây giờ lại phát triển như mặt trời giữa trưa.
Mặc dù như thế, Hội Trưởng Lão nhiều năm qua thực lực là không thể khinh thường. Nếu như đối phương huy động toàn lực lượng quân đội, thì thực lực Mã Lệ Liên bây giờ quả thật không phải là đối thủ của bọn họ.
Trước phải để cho Mã Lệ Liên ổn định lại thế lực, sau đó sẽ cho nàng ta một đả kích. Để cho bọn họ giữ vững thăng bằng.
Ánh mắt của Thích Ngạo Sương rơi vào kẻ đang mặt mày hớn hở Tây Tư Tháp Nhĩ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười thản nhiên.
Hiện tại, cái cần chính là một hình tam giác.
Mã Lệ Liên, Hội Trưởng Lão, Hắc Ám chi thần.
Cái cân không cẩn thận sẽ mất thăng bằng. Hình tam giác, mới là hình dáng vững chắc nhất.
"Hắt xì!" Tây Tư Tháp Nhĩ hung hăng hắt hơi một cái, mấy người trên bàn nhìn chòng chọc hắn.
Tây Tư Tháp Nhĩ vuốt vuốt lỗ mũi có chút nghi ngờ, thời tiết tốt như vậy làm sao sẽ nhảy mủi nhỉ?
Tạp Mễ Nhĩ lúc này ngẩng đầu nhìn người đứng ở cửa bên là Thích Ngạo Sương, lộ ra thói quen dịu dàng nở nụ cười, đứng dậy nói: "Các ngươi đánh trước đi."
"Vậy không được, thiếu một chân sao được?"
"Ba thiếu một, ngươi không thể đi."
"Ngươi đi rồi chúng ta đánh cùng ai?"
Ba thần không có hình tượng chút nào kêu to lên.
"Ta đi gọi Thiếu chủ đến đây đi." Tạp Mễ Nhĩ nhàn nhạt cười.
"Tốt, dù sao phải gọi thêm một người." Ba con nghiện bài bạc vừa nghe thấy thế lúc này mới bỏ qua cho Tạp Mễ Nhĩ.
Tạp Mễ Nhĩ đi tới cửa nhìn Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng nói: "Thế nào, đang lo lắng cái gì sao?"
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có. Tình trạng của Mã Lệ Liên và Hội Trưởng Lão đã ổn định lại, như vậy Thần giới bên này cũng chưa có vấn đề gì."
Tạp Mễ Nhĩ nhìn Thích Ngạo Sương khẽ cau mày hình như đang suy nghĩ gì, nghe Thích Ngạo Sương nói xong hắn nói: "Ngươi lo lắng rằng Thần giới đã giải quyết xong nhưng còn Ma giới thì không dễ dàng như thế, đúng không?"
"Đúng. Ta không biết Phong Dật Hiên rốt cuộc là tại sao làm như không quen biết ta." chân mày Thích Ngạo Sương nhíu chặt hơn, nhỏ giọng nói, "Nhưng ta lại cảm giác là cùng ta có liên quan."
"Nên lúc hắn muốn nói cho ngươi biết hắn sẽ nói cho ngươi biết, đi thôi, ta đi làm cho ngươi một ly trà hoa hồng để cho ngươi lấy lại tinh thần." Tạp Mễ Nhĩ vươn tay yêu thương vuốt vuốt đầu Thích Ngạo Sương.
"Cám ơn." Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười. Tay của Tạp Mễ Nhĩ, hiện tại thật ấm áp. Nụ cười của Tạp Mễ Nhĩ cũng rất ấm áp. Bất tri bất giác, nàng đã đem việc có Tạp Mễ Nhĩ ở bên người là một thói quen. Giống như người thân vậy, rất ấm áp. Nhưng theo lời Tạp Mễ Nhĩ, thời điểm nên nói với mình thì Phong Dật Hiên sẽ nói cho. Đạo lý này nàng cũng hiểu.
Nhưng là, nhưng là chỉ sợ đến cái thời điểm đó, đã là quá trễ rồi.
Trong lòng Thích Ngạo Sương mơ hồ dâng lên một cỗ lo lắng.
"Meo meo?" Mèo Tầm Bảo vừa nghe có hoa trà, dĩ nhiên là nghĩ ngay tới món điểm tâm ngọt.
"Yên tâm, có sẽ cho ngươi ăn." Tạp Mễ Nhĩ nhéo cái lỗ tai lớn của Mèo Tầm Bảo cười nói.
Tìm được Thiếu chủ rồi, Thiếu chủ vừa nghe nói là chơi mạt chược, không nói hai lời liền lập tức chạy qua. Cái trò đó có gì ì quái chứ. Thứ kì quái hơn nàng cũng đã sớm chơi qua rồi.
Ở trong phòng nhỏ an tĩnh, Thích Ngạo Sương uống Hoa Trà do Tạp Mễ Nhĩ ngâm chế, Mèo Tầm Bảo hài lòng ăn bánh ngọt.
"Ngạo Sương, kế tiếp ngươi tính toán làm gì đây?" Tạp Mễ Nhĩ ngồi xuống nhẹ nhàng hỏi.
"Trước hết trợ giúp Mã Lệ Liên đứng vững chân, sau đó......" Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, sau đó, sau đó chính là đi Ma giới. Phong Dật Hiên......
"Thần giới bên này giải quyết xong, chính là Ma giới, đúng không?" Tạp Mễ Nhĩ nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói ra, "Thần giới bên này xử lý tốt, đúng dịp bọn họ có đấu tranh nội bộ. Nhưng Ma giới không giống vậy. Ma tộc là một chủng tộc khát máu. Tàn bạo, cường đại. Cường giả của bọn họ là Vương, cũng không dễ dàng có thể buông tha Thánh Chiến." Tạp Mễ Nhĩ giải thích cho Thích Ngạo Sương hiểu.
"Ta hiểu rõ......" Thích Ngạo Sương đặt ly trà xuống, nhẹ nhàng thở dài. Nhưng Phong Dật hiên và Thiếu chủ cũng muốn Thánh Chiến, mặc dù như vậy nhưng Ma Vương thì sao đây? Coi như bọn họ muốn ngưng hẳn, nhưng Ma vương không muốn, thì tất cả đều là vô ích.
Thích Ngạo Sương cau mày đang suy tư, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ngạo Sương tiểu thư, nữ thần Điện hạ xin ngài qua đó có chuyện quan trọng thương lượng." Thị nữ cung kính nói. Ngay cả Nữ thần của các nàng cũng đối với thiếu nữ thần bí tóc đen này khách khí khác thường, dĩ nhiên các nàng cũng không cần.
Thích Ngạo Sương và Tạp Mễ Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, Thích Ngạo Sương lộ ra nụ cười mỉa mai nhàn nhạt. Xem ra, Hành động của Hội Trưởng Lão so với dự tính nhanh hơn chút ít.
"Biết rồi, ta lập tức qua." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng gật đầu ý bảo thị nữ trước rời đi.
"Xem ra, Thần giới chuẩn bị có chiến tranh xảy ra." Tạp Mễ Nhĩ cười ưu nhã, dịu dàng. Trong tươi cười lại có một tia hả hê.
"Đúng vậy, Hội Trưởng Lão cũng không đợi nổi nữa rồi." Thích Ngạo Sương đứng dậy, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc mỉm cười nói "Chúng ta đi xem một chút đi. Mã Lệ Liên lần này sẽ làm sao."
Tạp Mễ Nhĩ cũng đứng lên, hớn hở gật đầu, cùng Thích Ngạo Sương đi tới thư phòng của Mã Lệ Liên.
Vừa vào thư phòng, Thích Ngạo Sương liền thấy Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân đều ở đây. Mà Thiếu chủ không có ở nơi này, chắc còn còn với mấy thần đại chiến mạt chược.
Vừa vào cửa, Lãnh Lăng Vân liền mỉm cười với Thích Ngạo Sương rồi nhẹ nhàng gật đầu. Thích Ngạo Sương cũng nở nụ cười tủm tỉm. Ánh mắt chuyển tới trên người Phong Dật Hiên, Phong Dật hiên lại cúi đầu không có liếc nhìn nàng một cái. Đợi khi Thích Ngạo Sương đem ánh mắt dời đến trên người Mã Lệ Liên, nàng lại cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng quen thuộc đang chiếu lên người nàng.
Tại sao lại như vậy? Thích Ngạo Sương rất muốn níu lấy Phong Dật Hiên hỏi cho ra lẽ. Tại sao ngươi vốn không phải là như vậy mà? Rốt cuộc là có nỗi khôt tâm nào không nói rõ được? Tại sao không nói ra rồi cùng nhau giải quyết?
"Ngạo Sương tiểu thư, lần này, mời cùng ngài cùng bằng hữu nhất định phải giúp ta một lần." trên mặt Mã Lệ Liên có chút sợ hãi, nóng nảy mà thành khẩn van xin.
Vậy mà ở đáy mắt Thích Ngạo Sương lại nhìn không ra có một tia sợ hãi và lo lắng nào, có cũng chỉ là lạnh nhạt và ngạo nghễ.
Ha ha, Mã Lệ Liên, cái nữ nhân đơn giản này. Ngươi lại không thể nhẫn nại hay sao?
"Đã xảy ra chuyện gì để cho nữ thần cao quý ưu nhã của chúng ta hốt hoảng như vậy?" Thích Ngạo Sương tùy tiện ngồi xuống, trong giọng nói lại có tí châm chọc.
Đứng ở bên bàn bên kia đáy mắt Hạ Lạc Đặc thoáng qua một tia đau đớn, thoáng qua rồi biến mất, rất nhanh, cơ hồ khiến người ta không dễ dàng nắm bắt được.
"Ngạo Sương tiểu thư, Hội Trưởng Lão tập kết lượng quân đội, bọn họ muốn chính thức tuyên chiến với ta! Bọn họ không chú ý đến mặt mũi nữa rồi." Mã Lệ Liên vẫn còn có chút kinh hoàng nói, "Thần giới, Thần giới sẽ phải xảy ra chiến tranh. Ta không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra chút nào cả. Nhưng nếu như mà ta không ứng chiến, ta sẽ bị Hội Trưởng Lão giết chết. Những gì ta cam kết căn bản không thể nào thực hiện. Thánh Chiến sẽ xảy ra. Cho nên, xin Ngạo Sương tiểu thư cùng bằng hữu nhất định phải trợ giúp ta đánh thắng cuộc chiến này."
Thích Ngạo Sương khẽ nhíu mày, a~~, Mã Lệ Liên này có chút tiến bộ a. Biết dùng loại phương thức này uy hiếp mình. Thích Ngạo Sương không có trả lời ngay, mà khẽ nhíu mày với Hạ Lạc Đặc đứng ở sau lưng Mã Lệ Liên.
Sắc mặt của Hạ Lạc Đặc nhất thời khó coi tới cực điểm, khuôn mặt anh tuấn trong nháy mắt tái nhợt không có một tia huyết sắc. Khổ sở hai mắt nhắm lại cúi đầu. Hắn hiểu được, Mã Lệ Liên đứng ở trước mặt hắn, không bao giờ còn là thiếu nữ ngây thơ thuần khiết như trước đó nữa. Nàng giờ phút này là một Quang Minh Nữ Thần! Một nữ nhân khát vọng quyền lực!
"Cái này, chúng ta dĩ nhiên là sẽ giúp ngươi. Dù sao......" ánh mắt của Thích Ngạo Sương nhìn Mã Lệ Liên tràn đầy hài hước, chậm rãi nói, "Dù sao mục đích của chúng ta đều nhất trí, đều là kết thúc Thánh Chiến, đúng không? Nữ Thần Điện Quang Minh hạ."
"Đúng vậy, Ngạo Sương tiểu thư, ngài hiểu được thật sự là quá tốt." Mã Lệ Liên liên tục không ngừng gật đầu, trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Ta dĩ nhiên hiểu, Mã Lệ Liên tiểu thư.
Sẽ có một kinh hỉ cho ngươi, đúng không? Hạ Lạc Đặc.
Khóe mắt Thích Ngạo Sương liếc về phía Hạ Lạc Đặc đang nhìn nàng, khẽ mỉm cười.
"Đúng rồi, nữ thần Điện hạ, ta nhờ ngươi giúp ta tìm hai người, có tung tích chưa?" Thích Ngạo Sương nhàn nhạt hỏi. Trước đó đã nhờ Mã Lệ Liên tìm kiếm Bạch Đế và Hắc Vũ, trải qua thời gian dài như vậy, hai người cũng nhanh có tin tức thôi.
"A, có. Có." Mã Lệ Liên gật đầu, "Ta đang muốn cùng ngài nói chuyện này đây. Hai ngày trước tìm được bọn họ, bây giờ bọn họ đang nhanh chóng đến đây.”
"Vậy thì thật sự là phải rất cảm tạ nữ thần điện hạ rồi, ngươi trợ giúp ta thật sự là quá tốt, nếu không ta còn không biết làm sao tìm được bọn họ đây." Thích Ngạo Sương mỉm cười nói cám ơn. Khiến Nữ Thần Quang Minhra mặt tìm kiếm người, hiệu quả quả nhiên rất tốt. Thứ nhất quang minh chính đại tìm kiếm, không giống Hắc Ám chi thần, hắn tuyệt đối không dễ dàng như vậy. Thứ hai nha, tự nhiên hiệu suất làm việc rất cao. Ở tại thần giới, Nữ Thần Quang Minhban bố ra lệnh muốn tìm người, bọn thần dân còn không phối hợp sao?
"Một cái nhấc tay mà thôi." Mã Lệ Liên ưu nhã mỉm cười.
"Đến lúc đó cùng Hội Trưởng Lão đối đầu, có họ thì sẽ đơn giản rất nhiều." Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói qua.
"A, thật sao? Vậy thì thật là thật tốt quá. Thật cám ơn ngài, Ngạo Sương tiểu thư. Thì ra là ngài tìm bọn hắn là vì tới trợ giúp ta sao?" Mã Lệ Liên hết sức cảm kích gật đầu nói nói cám ơn. Đáy mắt lại có một tia hài lòng và cười lạnh không dễ dàng phát giác. Thiếu nữ nhân loại này quả nhiên hữu dụng. Tự nhiên như vậy lại thừa hơi sức đi giúp mình.
Thích Ngạo Sương trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, Đúng vậy a~~, Mã Lệ Liên, có niềm vui to lớn hơn đang chờ ngươi nha.
"Nữ thần Điện hạ yên tâm, ta cùng các bằng hữu của ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi." Thích Ngạo Sương nói ra lời như vậy nhưng Mã Lệ Liên vẫn còn có chút lo lắng.
"Nhưng Ngạo Sương tiểu thư, thực lực của Hội Trưởng Lão không thể khinh thường. Đừng bảo là bọn họ trăm vạn quân đội thiên sứ, thành viên của Hội Trưởng Lão tất cả mọi người đều là cao thủ thực lực cường đại." Mã Lệ Liên cau mày lo lắng nói.
"Không quan hệ, chúng ta không phải còn có bọn Long thần sao?" Thích Ngạo Sương cười như không cười nhìn Mã Lệ Liên, nếu nữ nhân này khát vọng mình nói ra cái này, như vậy mình liền thỏa mãn nàng. Dù sao nói vài lời nói mà thôi, không mất miếng thịt nào nha.
Quả nhiên khi Thích Ngạo Sương nói ra những lời này, trên mặt Mã Lệ Liên hình như đã yên lòng, đáy mắt lại thoáng qua một tia tinh vi không dễ nhận ra.
"Vậy ta an tâm. Thật cám ơn ngươi Ngạo Sương tiểu thư." Mã Lệ Liên kích động cảm tạ.
Thích Ngạo Sương chỉ là cười không đáp.
Ban đêm, Bạch Đế và Hắc Vũ hai người đã tới thần đình, gặp Thích Ngạo Sương.
"Khổ cực hai vị rồi, ngồi xuống trước uống ly trà." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt rót ly trà cho hai người.
"Tình huống chính là Nữ Thần Quang Minh và Quang Minh thần đình sắp sửa xảy ra chiến tranh, chúng ta phải làm là thăng bằng hai thế lực này, thêm Hắc Ám chi thần và cả Thế Lực Hắc Ám. Ba thế lực này thăng bằng, vĩnh cửu đấu tranh, nhiệm vụ liền hoàn thành." Thích Ngạo Sương đưa ra kết luận, đơn giản nhanh chóng đem tình thế nói cho hai người.
"Chỉ đơn giản như vậy?" Hắc Vũ đặt mông ngồi xuống, đem trà Tạp Mễ Nhĩ đưa tới uống cạn sạch một hơi không quên nói cám ơn với Tạp Mễ Nhĩ.
"Cám ơn." Mà Bạch Đế là mang vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, nhận lấy trà của Tạp Mễ Nhĩ, nói cám ơn trước rồi mới nhấp miệng.
"Đúng, chính là đơn giản vậy thôi. Vốn là nghĩ diệt trừ Hội Trưởng Lão khiến Nữ Thần Quang Minh bây giờ là Mã Lệ Liên lập ra Quang Minh thần đình mới, nhưng là nữ nhân này dã tâm bành trướng, cho dù để cho nàng nắm quyền vẫn như cũ sẽ tái phát chiến tranh. Không bằng cứ như vậy khiến lực lượng Thần giới suy yếu kéo dài, không còn sức lực khởi xướng Thánh Chiến." Thích Ngạo Sương trầm giọng giải thích, "Còn có Hắc Ám chi thần, này ba thế lực này sẽ cân bằng, không lo có chiến tranh nữa rồi.
"Nhưng Ma giới bên kia chỉ sợ không dễ dàng như vậy." Bạch Đế tỉnh táo lập tức nói ra mấu chốt.
"Đúng vậy, ta cũng biết rõ. Nhưng là trước giải quyết bên này đã." Thích Ngạo Sương trong lòng nhẹ nhàng than thở.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Lúc Hội Trưởng Lão và Mã Lệ Liên đánh nhau?" Hắc Vũ cũng không đần, lập tức hỏi vấn đề như vậy.
" Mã Lệ Liên đánh thắng trận, nhưng để cho người của Hội Trưởng Lão chạy được, đánh tan lực lượng chính của bọn họ thôi, để cho lực lượng còn lại của bọn họ có thể cùng Mã Lệ Liên đối kháng." Thích Ngạo Sương trầm giọng nói, "Một câu thôi, chính là để bọn họ ngang hang nhau."
"Tốt, đã hiểu." Hắc Vũ cũng không nói nhảm nữa, gật đầu.
"Chỉ là, người của Hội Trưởng Lão, hẳn không phải là đơn giản như vậy." Thích Ngạo Sương trầm tư, chậm rãi nói ra. Hội Trưởng Lão, cho tới nay là người thống trị cao nhất của Thần giới, chẳng lẽ không có chút thực lực hay sao?
"Hừ! Vậy thì sao! Nhìn xem ta sẽ bóp chết bọn họ!" Chợt, một thanh âm đột ngột tràn đầy khinh thường đi vào.
"Thiếu chủ......" Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn người mới đến là Thiếu chủ. Thiếu chủ cứ như vậy không tiếng động tiến vào nàng đã bày ra kết giới rồi mà. Mà người đứng ở sau lưng nàng, là Phong Dật Hiên. bên cạnh Phong Dật Hiên là lãnh Lăng Vân.
"Mọi người đến đông đủ rồi." Tạp Mễ Nhĩ cười híp mắt nói, "Cùng đi vào ngồi đi. Vừa đúng lúc chúng ta bàn luận một chút."
"Có cái gì phải bàn luận ở đây, không phải là chỉ cần đánh bọn họ bộ mặt nở hoa, không kịp giãy dụa hay sao?" Thiếu chủ giựt giựt khóe miệng trách móc.
"Lạp Địch Nhã!" thanh âm Phong Dật Hiên mang theo tức giận mơ hồ, chỉ một câu làm cho Thiếu chủ ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Biết rồi,Huynh nói cìa gì thì làm cái đó được chưa." Thiếu chủ nhỏ giọng nói.
"Muội tính khí như vậy lúc nào thì mới có thể thay đổi được đây? Một ngày nào đó muội sẽ bị người khác giáo huấn." Phong Dật Hiên đè nén tức giận trong lòng trầm giọng nói.
"Muội biết rồi!" thanh âm Thiếu chủ càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nghiêng mắt nhìn Tạp Mễ Nhĩ nói, "Ngượng ngùng, mới vừa rồi là ta thất lễ."
Tạp Mễ Nhĩ như cũ dịu dàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ không có để ý chuyện này.
Sắc mặt của Thích Ngạo Sương có chút phức tạp. Thiếu chủ, chỉ sợ là chưa từng gặp qua đối thủ, cho nên mới không chút kiêng kỵ nào như vậy. Nàng ta kiêu ngạo, nàng ta liều lĩnh. Nhưng giống như Phong Dật Hiên nói, Thiếu chủ tính tình như vậy, nếu là có một ngày gặp phải khó khăn, sẽ bị người ta giáo huấn. Là tốt hay xấu còn chưa biết.
"Chúng ta sẽ làm theo ý ngươi." Phong Dật Hiên thật thấp nói ra câu đó, sau đó xoay người rời đi.
Thích Ngạo Sương khẽ mở miệng, muốn lên tiếng gọi Phong Dật Hiên lại. Thiếu chủ lại hung hăng trợn mắt nhìn Thích Ngạo Sương, dùng thân thể chặn lại ánh mắt của Thích Ngạo Sương. Sau đó cũng xoay người bực tức rời đi.
"Ngạo Sương......" ánh mắt của Lãnh Lăng Vân có chút phức tạp, hắn làm sao không nhìn ra được trong mắt Thích Ngạo Sương là lo âu và do dự. Nàng nghĩ đuổi theo, nhưng mà lại là không thể được.
Thích Ngạo Sương cuối cùng nhẹ nhàng than thở, chậm rãi nói: "Cứ như vậy đi. Dù sao chỗ ở của Hội Trưởng Lão không cần đụng vào. Các vị ở trên chiến trường tự mình cẩn thận." Thích Ngạo Sương nói xong những thứ này, trên mặt có chút mệt mỏi, chán nản đứng lên yên lặng rời đi.
Lãnh Lăng Vân nhìn bóng lưng Thích Ngạo Sương, cuối cùng một câu cũng không nói.
——————
Chiến tranh nổ ra.
Khi Hội Trưởng Lão tụ họp quân đội gồm một trăm vạn thiên sứ hành quân đến trung tâm thành, biết Mã Lệ Liên và Quang Minh thần đình tuyên chiến thì cả Thần giới cũng sôi trào.
Đây là cái gì vậy? Mọi người mê man. Quang Minh thần đình trước đây đánh Quang Minh thần đình bây giờ?
Mã Lệ Liên cũng không ngu, nàng sớm đã có chuẩn bị. Hơn nữa dù sao nàng mới là Quang Minh Nữ Thần chính cống, tự nhiên rất nhanh liền triệu tập 80 vạn quân dội thiên sứ, mặc dù thực lực so ra còn kém quân đội của Hội Trưởng Lão, nhưng số lượng cũng không có khác lắm. Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi tụ họp quân đội nhiều như thế, đã không dễ dàng gì. Hơn Mã Lệ Liên nữ nhân này, vô cùng thủ đoạn.
Hiển nhiên lần này Hội Trưởng Lão quyết định đem Mã Lệ Liên hoàn toàn diệt trừ, Hội Trưởng Lão tất cả lực lượng đều dốc sức, bao gồm cả Nữ Thần Quang Minh kết nhiệm Phù La Tạp. Thập Nhị Dực thiên sứ được điều động thế trận lúc này làm cho người ta rung động không dứt.
Mà bên này, Mã Lệ Liên sẽ đích thân ra chiến trường vì các chiến sĩ khích lệ tinh thần.
Ngày này, rốt cuộc đã tới.
Chiến trường là ở một bình nguyên rộng lớn
Chim trắng bay đầy trời, thanh âm vỗ cánh bên tai không dứt.
Khai chiến kèn thổi lên, hai bên thiên sứ chiến sĩ cũng vì mình vinh dự mà chiến.
Đoàn người của Thích Ngạo Sương chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào tình huống ở trận chiến. Thật ra thì, ích kỷ mà nói, nàng hy vọng hai phe đánh nhau càng thảm thiết càng tốt. Bởi vì như vậy mới có thể tạo phúc cắt giảm thực lực của Thần giới, để cho bọn họ không cách nào khởi xướng Thánh Chiến được nữa.
Máu tươi bay đầy trời như những giọt mưa tí tách rơi, lông vũ màu trắng bay múa đầy trời. Hơn cả là có những chỗ lông vũ nhuộm đỏ. Có những thiên sứ gãy cánh rơi xuống không ngừng.
Đây chính là chiến tranh sao?
Thích Ngạo Sương cau mày nhìn tất cả trước mắt
Thần giới khởi xướng chiến tranh là như thế này sao, như vậy tam giới mà tham dự Thánh Chiến thì sao đây?
Chỉ biết rằng so với chiến tranh trước mắt chắc còn tàn khốc gấp trăm lần, nghìn lần chứ sao?
Thích Ngạo Sương chậm rãi nhắm mắt lại mở mắt ra lần nữa. Ngày hình như cũng bị nhiễm hồng giống như nhau, mà mặt đất còn lại là thật bị nhuộm đỏ ngầu.
Mùi máu tươi gay mũi làm cho người ta cau mày.
Thích Ngạo Sương đưa mắt nhìn về nơi xa, bị một đạo ánh sáng bạch quang chói mắt chiếu vào
Thiên sứ lần lượt bị rơi xuất như mưa.Ở chỗ kia
Bay tại nơi đó, không phải Thập Dực thiên sứ, cũng không phải là Thập Nhị Dực thiên sứ.
Mà là thiên sứ có mười sáu cánh là thiên sứ!
Một, hai, ba......
Tổng cộng có chín mười sáu cánh.
Đó chính là thành viên Hội Trưởng Lão sao?
Thích Ngạo Sương khẽ hí mắt, trên lưng chợt một đôi cánh nóng bỏng chói mắt hỏa diễm sí bang được, bay thẳng lên không trung, nghênh đón Thập Lục Dực thiên sứ bên đó.
Đám người Phong Dật hiên, Lãnh Lăng Vân theo sát ở phía sau Thích Ngạo Sương phía sau.
Tạp Mễ Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, mặt bình tĩnh nhìn chiến sự trước mắt.
Trong tầm mắt Thích Ngạo Sương dễ thấy được thiên sứ 16 cánh trắng noãn cánh, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......